Đồ Chơi
-
Chương 2
Trời rét lạnh, nhiệt độ trong ngày chênh lệch, đối diện biệt thự có một hồ nhân tạo dài, mặt nước trên hồ đóng băng, gió lạnh thổi lên từng đợt, mùa đông đột nhiên tới sớm lạnh thấu xương.
Quý Phượng Lâm rất ít khi trở về Quý gia, các phương diện cùng quan điểm đối với mẹ hắn đều bất đồng, nói chuyện chưa được vài câu, lúc nào cũng chỉ có cãi vã.
Hắn chỉ vì bà là mẹ ruột, ước định một tháng phải về một lần, về nhà cùng ăn một bữa cơm.
Hắn vốn không cần đáp ứng chuyện này, nhưng gia tộc cứ nhìn chằm chằm, nếu phản ứng quá đều không tốt nên miễn cưỡng cho xong chuyện.
Hôm nay vừa lúc đến ngày về ăn cơm, hắn mang theo cả Kỳ La.
Kỳ La nghe tin mình sẽ cùng Quý Phượng Lâm về nhà hắn ăn cơm, cũng đã biết đây là bữa Hồng Môn Yến, nhưng cô ko muốn đối nghịch với Quý Phượng Lâm, cho nên cũng đi, thay đồ tùy ý chọn một trong những bộ quần áo và giày dép hàng hiệu mà hắn mua cho.
Qua cổng tiểu khu, Quý Phượng Lâm thấy chiếc Panamera đã đỗ trước cửa, mắt phượng của hắn liếc qua, quay người nắm lấy tay Kỳ La dắt vào nhà.
Qua cửa, quả nhiên không chỉ có mẹ hắn Lương Hạ, còn có mặt hai người xa lạ, một già một trẻ.
Lương Hạ mắt liếc thấy cô gái mà hắn đang nắm tay, nhíu đôi mày, không nói gì.
Hai người xa lạ phản ứng bất ngờ nhìn cô với ánh mắt dò xét.
Quý Phượng Lâm hướng hai người hơi gật đầu coi như chào hỏi, rồi dắt tay Kỳ La lên tầng.
Bà khách lớn tuổi hỏi Lương Hạ: "Đây là?"
Lương Hạ cười đến dịu dàng: "Là bạn của nó, bạn nhiều, thi thoảng cũng mang về nhà chơi."
Đối phương tất nhiên là không tin, chỉ gật đầu cho có lệ.
Nhìn cô gái kia có vẻ lễ phép, ko nhiều lời, cũng ko lớn tuổi lắm, nhìn qua cũng giống tiểu thư khuê các nhà nào đó.
Quý Phượng Lâm dắt Kỳ La tới phòng ngủ của hắn, cửa vừa đóng lại, hắn áp cô lên cửa, cùng phía dưới vén váy cô lên, hạ thân đẩy mạnh vào mà không hề có màn dạo đầu, mút mạnh lên cần cổ trắng nõn, làm cho cô có chút chật vật, hắn vẫn không buông tha, dùng sức mà thúc ra thúc vào, làm thẳng tới giờ ăn cơm.
Vừa ngồi vào bàn cơm, tất cả mọi người đều đổ dồn mắt lên người cô, nhìn chằm chằm vào vết đỏ ái muội ở trên cổ Kỳ La.
Hai người lạ thấy vậy, thật sự không còn mặt mũi nào mà ăn nữa, vội vàng ăn qua loa vài miếng thì xin thất lễ rồi đứng lên.
Lương Hạ nhìn hai người được bảo mẫu đưa tới phòng khách uống trà, mới trầm mặt xuống hướng Quý Phượng Lâm nói: "Con muốn làm gì?"
Quý Phượng Lâm ung dung gắp thức ăn cho Kỳ La, vẫn là một thân nho nhã:
"Như bà thấy, tôi có muốn kết hôn, cũng không phải người mà bà giới thiệu kia.
Tuy lời này ko lễ phép, nhưng nói thật, bà tìm người, so với người này của tôi còn kém nhiều.
Tôi đồng ý liên hôn chính trị, nhưng không phải không chọn lựa."
Lương Hạ sau những lời của hắn cắn răng: "Cái khác tôi có thể mặc kệ anh, công việc của anh tôi không nhúng tay, nhưng là hôn nhân, là lợi ích cho Quý Gia, chuyện này, tôi không thể thỏa hiệp"
Quý Phượng Lâm có tai như điếc, không nhanh không chậm vẫn gắp thức ăn cho Kỳ La, thấy cô không động đũa, lại tự mình gắp đưa tới miệng cô, nhìn qua vô cùng cưng chiều.
Lương Hạ xuất thân từ dòng dõi thư hương, cùng con trai tính cách rất giống nhau, có mâu thuẫn, bà có thể không cho phép, nhưng làm người khác khó xử thì không, cho nên chưa hề làm mặt lạnh với Kỳ La.
Nữ nhân không làm khó nữ nhân, làm người chân chính đều hiểu đạo lý này.
Cơm nước xong, Lương Hạ ở phòng khách chiêu đãi hai mẹ con nhà kia, Quý Phượng Lâm ở cách bọn họ không xa, đưa tay sửa sang lại quần áo của Kỳ La.
Cô gái kia vẫn liếc hai người họ, lại nhìn thêm vài lần, ra vẻ vân đạm phong kinh nhưng cũng không nhìn nổi nữa.
Lương Hạ thấy cô gái cứ liếc sang đó: "Đi qua chơi với chúng đi, ngồi với bọn cô già rồi không vui."
Cô gái liếc nhìn mẹ mình, hơi do dự nhưng vẫn đứng dậy đi qua.
Cô đứng cạnh Quý Phượng Lâm ngập ngừng vài bước cuối cùng cũng ngồi xuống một bên.
Lại không mở miệng.
Quý Phượng Lâm không coi ai ra gì mà chải tóc cho Kỳ La, động tác nhẹ nhàng hòa nhã, cô gái kia nhìn Kỳ La có vẻ rất hâm mộ.
Chải xong rồi, Quý Phượng Lâm lặng lẽ dùng răng lược lướt qua ngón tay cô.
Kỳ La hít hà vì đau, theo bản năng rút tay về.
Quý Phượng Lâm cố tình ra vẻ khẩn trương cầm lấy tay cô: "Làm sao vậy?" Kỳ La không né không tránh tay bị hắn cầm lấy.
Quý Phượng Lâm nhìn ngón tay cô,chảy chút máu, lời nhỏ nhẹ trách móc cô: "Tại sao em lại không cẩn thận như vậy?"
Nói xong đem đầu ngón tay ngậm lấy, đầu lưỡi mềm mại bao quanh ngón tay, đem ngón tay mút đến không còn chút máu, như là đau lòng gãi đúng chỗ,ha, thật giống như không phải hắn cố ý làm vậy.
Cô gái nhìn hình ảnh này, nghĩ lại vẫn là thôi đi, hắn trước mặt thân thân ái ái với cô gái kia như vậy, hơn nữa từ lúc mình ngồi tới đây cả ánh mắt cũng không thèm liếc, rõ ràng là không để vào mắt.
Nếu hắn trong lòng đã không thích, hắn đã có đối tượng rồi, vậy thì có ích gì.
Hôm nay và về sau, không còn gặp lại hai người này.
Cũng là từ nay về sau, trong giới truyền đã lâu, nói Quý Phượng Lâm một người si tình, ái mộ một cô gái ngay cả tôn nghiêm cũng chẳng màng.
Quý Phượng Lâm nghe thấy vậy, đem Kỳ La đè ở trên giường, dán vào da thịt cô, cắn cắn lỗ tai, thanh âm thật sự mị hoặc: "Bọn họ nói tôi yêu em, em cảm thấy sao?"
Kỳ La mặt vô cảm: " Anh yêu nhất chính mình.".
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook