Chương 53: Chúng ta làm vợ chồng đi.

“A… ” Mắt hạnh trong veo của Dung Khanh mở lớn, nàng kinh ngạc nhìn khuôn mặt tuấn tú của nam nhân gần ngay trước mắt, không kịp phản ứng.
Chúc Vưu liếm môi đỏ mọng của nàng, mở miệng, đem cánh môi mềm mại ngậm vào trong miệng, nhẹ nhàng mút mát.
Hắn đè lại hai cổ tay mảnh khảnh của nàng, không cho nàng đứng dậy, đầu lưỡi cạy mở hàm răng trắng nhỏ, đưa vào miệng, quấn lấy cái lưỡi mềm mại của nàng mà mút.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Ưm ... ư ..." Đầu lưỡi bị mút một hồi tê dại, Dung Khanh thở gấp, hai má ửng hồng, ngơ ngác nhìn người nam nhân trên người.
Nàng chưa từng cùng nam tử hôn môi qua, càng đừng nói là nam tử tuấn tú như vậy, trái tim không thể kìm chế đập bình bịch, không biết phải đáp lại như thế nào, quên cả cự tuyệt.
Đôi mắt đen đong đầy nước phản chiếu bóng dáng người nam tử, như thể chỉ có thể nhìn thấy một mình hắn, trong ngực Chúc Vưu xuất hiện một cảm giác thật vi diệu.

(^_^ chít chít na9 rơi vào lưới tình từ đây)
Hắn nói không nên lời cảm giác đó là gì, chỉ biết không chán ghét là được.
Chúc Vưu buông ra môi đỏ ẩm ướt của Dung Khanh, mang theo môi mỏng lạnh lùng hướng lên trên, hôn nhẹ lên chóp mũi của nàng, sau đó sau đó đáp xuống cặp mày thanh tú và vầng trán của nàng.
Hắn ôm lấy khuôn mặt nhỏ của nàng, chóp mũi chống lên chóp mũi của nàng, hô hấp nóng rực mà thô nặng.
Đôi mắt phượng dài hẹp kia thâm tình nhìn nàng, hắn khẽ mở môi mỏng, nhỏ giọng dụ dỗ: “Tiểu Ngũ, muội làm thê tử của ta nhé?”
Dung Khanh cắn môi thở gấp, không lên tiếng, đôi mắt ngập nước lộ ra vài phần do dự.
Nàng quen biết nam nhân này thời gian cũng không dài, nàng cũng không chắc liệu người nam nhân này có đáng giá để nàng phó thác cả cuộc đời hay không.
Mặc dù nàng rất có cảm tình với hắn, thích khuôn mặt tuấn tú của hắn.
Hắn vì nàng mà hái sương hoa, trong lòng nàng rất cảm động.
Hắn bị thương, nàng rất lo lắng khổ sở.
Nhưng...
Nhìn thấy vẻ do dự trên khuôn mặt của Dung Khanh, Chúc Vưu lại hôn lên môi nàng, tiếp tục dụ dỗ nàng: “Tiểu Ngũ, hai ngày nữa huynh sẽ xuống núi, mang bạc trong nhà lên cho muội. Ta không cha không mẹ, ở dưới chân núi cũng không có gì vướng bận, về sau sẽ ở trên núi cùng muội sinh hoạt. Sáng sớm, ta sẽ đi hái sương hoa cho muội, hái sương hoa xong, liền vào núi săn thú, trời tối sẽ về trong quan ở cùng với muội. Thú săn được đổi lấy bạc, muội muốn mua cái gì thì mua cái đó.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Tiểu Ngũ, muội thích ta không? Muội thích loại sinh hoạt này không?”
Nam nhân nói chuyện cực kỳ nghiêm túc, khi hắn nhìn nàng, ánh mắt hắn rất dịu dàng, tràn ngập khao khát tương lai.

Mặc dù cuộc sống này nghe có vẻ bình thường, nhưng lại là điều Dung Khanh khao khát hướng tới.
Nếu được sống với người mình thích, dù bình thường đến đâu, nàng cũng nguyện ý.
Nàng rũ mắt, không dám nhìn Chúc Vưu vì quá ngại ngùng, “Muội thích.”
Nàng khẽ trả lời.
Khóe môi Chúc Vưu khẽ nhếch, ngón tay thon dài sờ đến bên hông nàng, dùng sức cởi: “Tiểu Ngũ, chúng ta làm vợ chồng đi.”
Dung Khanh chưa kịp trả lời, xiêm y đã bị nam nhân lột xuống dưới, trên mặt nàng đỏ rực, hai tay giao nhau che trước ngực, che đi cảnh xuân quyến rũ.
“Chúc đại ca, đừng..."
Chúc Vưu cúi người, ghé sát vào tai nàng, liếm vành tai nhỏ nhắn trắng nõn mềm mại của nàng, giọng nói của hắn trầm thấp từ tính, mang theo ma lực mê hoặc nhân tâm:
“Tiểu Ngũ, đừng gọi như vậy, quá xa lạ, ta tên là Chúc Vưu, say này chúng ta đã là phu thê, muội có thể gọi ta là phu quân hoặc là tướng công.”
"Muội ... muội..." Hai má Dung Khanh đỏ bừng, sự thay đổi này quá nhanh, nàng còn chưa thích ứng nên không nói nên lời.
Chúc Vưu đưa tay tới cổ nàng, phí chút công phu, cởi bỏ dây yếm, đem yếm hồng sắc kéo xuống.

Hắn mở cánh tay ngo sen trắng như tuyết của nàng ra, không cần tay che chắn lại, hai bầu ngực căng phồng lập tức nhảy ra, giống như thỏ ngọc trắng như tuyết, thực dễ thương.
Đôi mắt hắn hơi tối, hắn cầm bầu vú đầy đặn mà xoa nắn, thịt vú trắng nõn mềm mịn như sữa đông, sờ vào xúc cảm tuyệt vời, khiến người ta cảm thấy nhộn nhạo.
Cúi xuống cắn lấy đầu vú hồng hồng kia mà mút, nhẹ nhàng gặm cắn thịt vú non mềm, phát ra tiếng nước miếng chậc chậc.
"Hừ ..." Dung Khanh không chịu nổi rên rỉ, hơi thở nóng như thiêu đốt của nam nhân phun lên ngực, vừa nóng vừa tê, thậm chí có chút ngứa.
Tiếng rên rỉ của nữ nhân thật quyến rũ câu nhân, khi nàng giãy dụa, làn da tuyết trắng mỏng manh của nàng cọ xát vào đũng quần của Chúc Vưu, chọc khiến máu của hắn sôi sục, vật dưới háng tự nhiên thức tỉnh, cứng rắn đứng thẳng lên, cách lớp vải mỏng chọc trên bụng của nữ nhân.
Chúc Vưu không nhịn được nữa, hắn kéo chăn mỏng ném sang một bên, thuận tay cởi luôn quần của mình.

——-hết chương 53——

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương