Chương 29: Rửa cho ta xem

“Ngươi biết nói chuyện?” Dung Khanh kinh ngạc mở miệng, trong đôi mắt sương mờ tràn ngập không tin.
Yêu long này ngày thường chỉ biết nhe răng trợn mắt hoặc gầm lên, là hành vi đặc trưng của dã thú.
Nhìn không giống người biết nói chuyện.
Sau khi nàng ngã xuống sơn động, nàng đã hỏi hắn mấy vấn đề nhưng không thấy hắn mở miệng trả lời bao giờ.
Nàng nghĩ rằng hắn là yêu thú chưa khai hoá.
“Hộc...hộc...” Chúc Vưu thở gấp, vươn lưỡi liếm khuôn mặt ửng hồng của Dung Khanh, giọng nói khàn khàn trầm thấp, hỏi lại: “Thoải mái chứ?”
Dung Khanh cúi đầu cắn môi không nói, hai má đỏ bừng.
Nếu Chúc Vưu là yêu thú chưa khai hoá, cảm giác xấu hổ trong lòng nàng sẽ không mãnh liệt như vậy.
Nếu hắn là người biết nói, hắn đã biết khi hai người giao hợp những tiếng rên rỉ của nàng và âm thanh làm tình dâm đãng như thế nào.
Nàng bị dã thú gian dâm, nhưng chẳng biết xấu hổ chảy nhiều nước như vậy.

Mà bây giờ, vì sợ ngã xuống đài cao, tứ chi nhỏ trắng nõn của nàng vẫn quấn chặt lấy Chúc Vưu, hai v* đầy đặn kề sát lân phiến xanh thẫm của hắn.
Dung Khanh xấu hổ đến mức không thể ngẩng đầu lên, nàng cắn môi dưới nói nhỏ: “Xin ngươi để ta xuống.”
Chúc Vưu hỏi hai lần, đều không nhận được câu trả lời như ý muốn, trong lòng có chút buồn bực.
Cái nữ nhân phản ứng chậm chạp này, sao lại trả lời chẳng liên quan đến câu hỏi?
Hắn nhìn đỉnh đầu đen nhánh của Dung Khanh, bỗng nhiên đứng dậy, mang theo nàng bay đến một tảng đá lớn tương đối bằng phẳng, triệu hồi ra một dòng nước lớn, xối thẳng xuống đầu nàng.
“A…” Dung Khanh giật mình, tóc đen của nàng bị nước làm cho rối tung dính vào hai má, chật vật như gà rớt vào ao.
Nàng ngẩng đầu lên, lau những giọt nước trên lông mi, trừng mắt nhìn Chúc Vưu, tức giận nói: “Ngươi làm gì vậy.”
Chúc Vưu mở miệng, giọng nói nhàn nhạt: “Triệu thuỷ cho ngươi tắm rửa.”
“Ngươi…” Dung Khanh nắm chặt tay, nàng cảm thấy yêu long đối diện đang trêu đùa nàng, nhưng không dám đối đầu trực diện với hắn.
Dù sao, nàng không đánh lại được hắn.
Trên người mồ hôi dính nhớp, nàng thật muốn tắm rửa một lần, nên không tranh cãi với hắn, yên lặng làm việc của mình.
Khi rửa đến bụng dưới, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng.
Long căn của hắn vẫn chôn sâu trong cơ thể nàng.

Nàng đỏ mặt đẩy hắn, ngượng ngùng nói: “Rút thứ kia ra, ta muốn rửa bên dưới.”
Chúc Vưu nhìn nàng một cái, nâng hông nàng lên, chính mình lùi lại rút ra long căn.
Miệng huyệt bị căng ra chưa kịp khép lại, dịch trắng ào ạt chảy ra, nhỏ giọt trên khắp mặt đá.
Dung Khanh di chuyển đùi nhức mỏi, xoay người quay lưng về phía Chúc Vưu, đưa ngón tay vói vào trong mật huyệt, nhẹ nhàng moi sạch long tinh bên trong.

Chúc Vưu nhìn lưng trần trắng ngần mạn diệu của nữ nhân, có chút bất mãn, hắn trầm giọng ra lệnh: “Quay qua đây rửa, ta muốn nhìn.”
“Không muốn” Dung Khanh lắc đầu.

Nàng không muốn làm hành động dâm đãng như vậy trước mặt hắn.

“Vậy sao.” Chúc Vưu nhếch môi, ánh mắt lạnh lùng.

Nữ nhân ngốc này lại có lá gan cự tuyệt hắn, dũng khí thật đáng khen.
Đầu rồng vươn về phía trước, lập tức đặt trên cổ trắng mảnh mai của Dung Khanh.
“Gào…” Chúc Vưu há to miệng phát ra tiếng gầm trầm thấp, răng nanh sắc nhọn đè lên mạch máu xanh nhạt trên cổ.
Hắn dùng sức ấn xuống, răng nhọn cắt qua làn da mỏng manh, máu đỏ liền bật ra.
Cảm giác đau đớn ở cổ truyền đến, Dung Khanh sợ hãi đến mức cơ thể khẽ run, “Ngươi...Ngươi định ăn ta sao?”
“Ta khinh thường ăn thịt sinh vật thấp kém như loài người.”
Dung Khanh may mắn.
Chúc Vưu lại lạnh lùng nói thêm: “Nhưng, nếu nữ nhân không nghe lời, ta sẽ cắn chết nàng, ném cho xài lang hổ báo để chúng cắn xé đến xương cốt cũng không thừa.”
Giọng nói Chúc Vưu lãnh huyết vô tình, không giống nói đùa một chút nào, Dung Khanh sợ tới mức suýt khóc.
Nàng run rẩy nói: “Huhu…ngươi đừng cắn, ta rửa cho ngươi xem.”
Nàng mặc dù không tình nguyện, nhưng vì bảo vệ tính mạng, chỉ có thể khuất phục dưới dâm uy của yêu long.

Dung Khanh xoay người mở ra hai chân, để mật huyệt sưng đỏ đối diện với Chúc Vưu, dùng ngón tay tách hai cánh hoa môi, ngón giữa thăm dò đi vào nhẹ nhàng moi đào.
Mật huyệt rất ẩm ướt, long tinh hoà lẫn dâm thuỷ, dính nhớp nháp, ngón tay cắm vào rút ra khuấy đảo phát ra tiếng nước.
Chúc Vưu ánh mắt hơi trầm, chăm chú nhìn thẳng vào mật huyệt đỏ thẫm của Dung Khanh.
Dung Khanh khuất nhục làm sạch, đem tất cả long tinh trong lối vào kéo ra.
Nhưng vì Chúc Vưu cắm ở tử cung bắn, phun ra rất sâu, hầu hết long tinh đều lưu lại trong tử cung.
Miệng tử cung đã khép lại, nàng ấn xuống bụng vài lần, nhưng không ra được nhiều lắm, bụng vẫn hơi phồng lên.
Trong tử cung nàng không lấy ra được, chỉ có thể đợi nó tự hấp thụ.
Cọ tới cọ lui đem thân thể rửa sạch,Dung Khanh đứng dậy, đi chân trần, chịu đựng cơn đau nhức, rẽ ngang đi về phía vách đá nàng ở trước đó.
Vừa đi được hai bước, đã bị Chúc Vưu dùng đuôi quấn lấy vòng eo, đưa về trên bậc đá.
———hết chương 29———


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương