Đồ Chơi Của Tổng Tài (Đồ Chơi Của Tổng Giám Đốc)
-
Chương 138
Chủ nhật, hôn lễ của Lâm Lâm được tổ chức ở một nhà hàng trung bình, người tới rất nhiều, lời chúc phúc bay đầy trời, tất cả mọi người đều đang nói lời chúc mừng, Hạ Cảnh Điềm sớm đã đi bên cạnh Lâm Lâm, hâm mộ nhìn bạn mình trong bộ váy cưới, thật sự là rất đẹp a, nhìn Lâm Lâm đang soi gương, Hạ Cảnh Điềm có chút ngơ ngẩn nhìn cô, nàng suy nghĩ, vì người yêu phủ thêm áo cưới là một chuyện thật sự hạnh phúc? Có một giây, trong đầu xẹt qua một bóng người, Hạ Cảnh Điềm có chút kinh ngạc, tại sao phải đột nhiên nghĩ đến Kỷ Vĩ Thần?
“Cảnh Điềm, có đẹp không? Có phải váy quá dài rồi?” Lâm Lâm nhìn qua mình trong kính hướng nhìn Hạ Cảnh Điềm nói.
“Không a! Rất đẹp.” Hạ Cảnh Điềm vui vẻ trả lời.
“Thật sự?” Lâm Lâm vừa cười nói, vừa thoả mãn thưởng thức mình trong kính, từ trong gương nhìn Hạ Cảnh Điềm ngẩn người, cô quay đầu lại hướng nàng trêu ghẹo nói, “Làm sao vậy? Suy nghĩ đến ai a?”
“Nào có, mình chỉ muốn nói, hôm nay cậu thật đẹp, đẹp đến ngây người.” Hạ Cảnh Điềm ha ha cười, bỏ đi trong đầu ý nghĩ không thực tế.
“Hôm cậu làm cô dâu, nhất định so với mìn đẹp hơn.” Lâm Lâm cười nói.
Cũng đang lúc này, một người bạn thời đại học đi vào gian phòng, trong tay cầm một phong thư lì xì, đưa cho Lâm Lâm, “Đây là Lý Lan gửi cậu.”
“Lý Lan đến rồi ?” Lâm Lâm ngẩn ngơ, cùng Hạ Cảnh Điềm nhìn một cái, Hạ Cảnh Điềm biến sắc, kinh ngạc đứng người lên.
“Bất quá, cô ấy đưa lì xì rồi liền đi.” Cô bạn bồi thêm một câu.
“Cái gì? Đi rồi?” Lâm Lâm mở to hai mắt, thập phần kinh ngạc kêu lên, cô đương nhiên không biết nguyên nhân Lý Lan vội vàng rời đi, chỉ là làm bạn thân mà cô kết hôn Lý Lan cũng không đến tham gia, thực sự làm cho cô rất thất vọng.
Hạ Cảnh Điềm kinh ngạc ngồi ở một bên, không nói gì, nhưng là, trên mặt lại hiện lên một tia khẩn trương , nói thật ra, vừa rồi nghe được tên Lý Lan, nàng cũng kích động lên, hôm nay, nghe nói cô ấy sẽ đến, trong lòng nàng cũng không biết có tư vị gì.
“Cô ấy nói có chuyện gấp, còn để cho mình chuyển lời xin lỗi đến cậu.”
Sauk hi cô bạn đi ra ngoài, Lâm Lâm thở dài, đem lì xì bỏ vào túi, ngồi xuống hướng Hạ Cảnh Điềm nhìn một cái, mấp máy môi, không có nói cái gì nữa.
Tiệc cưới thập phần náo nhiệt, Hạ Cảnh Điềm ngồi ở trong đám người, nhìn người chủ trì lên giới thiệu, chứng kiến Lâm Lâm trên mặt nụ cười hạnh phúc, chứng kiến chồng Lâm Lâm nhìn cô bằng ánh mắt thâm tình, đây hết thảy, cũng làm cho làm Hạ Cảnh Điềm hâm mộ, nhưng lại càng ngay tại lúc này, trong đầu nàng lại luôn không tự giác hiện lên hình ảnh Kỷ Vĩ Thần, nàng rất muốn che đậy loại suy nghĩ này, nhưng nó cứ xông tới làm cho nàng không biết làm sao chỉ cảm thấy thống khổ.
Hạ Cảnh Điềm trên mặt cười vui vẻ, nhưng sau đó có một tia nhàn nhạt khổ sáp, thế giới này không có chuyện gì hạnh phúc hơn chuyện được sống bên người mình yêu.
Vừa mới ăn cơm, điện thoại Đỗ Thiên Trạch đã gọi đến, Hạ Cảnh Điềm vừa nghe, mới biết được hắn đã đợi ở ngoài cửa, Hạ Cảnh Điềm sửng sốt một chút, cùng Lâm Lâm nói một tiếng liền đi ra ngoài.
“Tham gia hôn lễ, có cảm giác gì không?” Mới vừa lên xe, Đỗ Thiên Trạch đã hỏi thăm.
Hạ Cảnh Điềm chỉ cười không đáp, bởi vì nàng cũng không nói lên được, trong khi chúc phúc bạn than đã nghĩ đến tương lai của mình.
“Xế chiều hôm nay cho em chọn thời gian và địa điểm, em chuẩn bị đi nơi nào?” Đỗ Thiên Trạch nhướng mày, đem quyền quyết định giao cho Hạ Cảnh Điềm.
Hạ Cảnh Điềm nói một cái địa chỉ, là một quán cà phê đã lâu không tới, đây là một nơi nàng cùng bạn hay lui tới, ra đi một năm, trong lúc này mùi vị cà phê vẫn ngon như vậy, có loại chút quen thuộc, hai người lẳng lặng ngồi ở trong quán, nghe Hạ Cảnh Điềm kể lại chuyện nàng học trong trường, Đỗ Thiên Trạch nghe rất chăm chú, đôi lúc cũng không quên khôi hài vài câu, yên tĩnh buổi chiều cứ như vậy đi qua.
Buổi tối, dưới yêu cầu mạnh mẽ của Đỗ Thiên Trạch, Hạ Cảnh Điềm đành phải dẫn theo Đỗ Thiên Trạch về nhà ăn cơm, ba mẹ Hạ Cảnh Điềm đã gặp qua Đỗ Thiên Trạch, hơn nữa trong tiềm thức đều cho rằng Đỗ Thiên Trạch là bạn trai Hạ Cảnh Điềm, đối với hắn thập phần nhiệt tình, Đỗ Thiên Trạch rất có lễ phép, ra dáng điềm tĩnh, hơn nữa hắn nhẹ nhàng nói chuyện rất được ba mẹ Hạ Cảnh Điềm yêu mến.
Đỗ Thiên Trạch ngồi ở trên ghế sô pha, cùng Hạ cha vui vẻ trò chuyện một ít tin tức thể thao, quốc gia đại sự, những điều này là chủ đề của mấy người đàn ông, Hạ Cảnh Điềm cùng Hạ mẹ thì trong phòng bếp nấu cơm.
Hạ mẹ từ nơi cửa vụng trộm nhìn Đỗ Thiên Trạch vài lần, trở lại phòng bếp hướng Hạ Cảnh Điềm chăm chú hỏi, “Cảnh Điềm, con thành thật khai báo, con cùng cậu ta rốt cuộc tiến triển đến đâu rồi?”
“Mẹ, con cùng anh ấy không như mẹ nghĩ.” Hạ Cảnh Điềm có chút không muốn nói, và cho rằng nàng biết rõ nàng cùng Đỗ Thiên Trạch trong lúc đó không có cái gì.
“Cái gì không phải như vậy, mẹ lại cảm giác cậu ta rất tốt, con nên nắm chắc .” Hạ mẹ giọng điệu còn có chút uy hiếp, Hạ Cảnh Điềm loại biểu lộ không vội không chậm làm bà nhìn đều sốt ruột.
“Mẹ, món ăn đều nhanh khét rồi, mẹ còn không xem đi?” Hạ Cảnh Điềm buồn cười nhắc nhở, ý đồ đánh trống lãng.
“Con nên nhớ lời của mẹ, con bây giờ tuổi cũng không còn nhỏ, thừa dịp mẹ và cha còn khoẻ mạnh, sớm một chút cho chúng ta sinh cháu ngoại, chúng ta còn có thể giúp con chăm sóc nó được vài tuổi.”
Hạ Cảnh Điềm thấy mẹ tính chuyện còn xa, mím môi cười nói, “Mẹ, con thật vất vả trở về một chuyến, mẹ không nên chỉ nói mấy cái này? Mẹ cùng cha nhất định sống lâu trăm tuổi.”
Hạ mẹ yêu chiều đánh nhẹ vào trán Hạ Cảnh Điềm, nở nụ cười, đối với cô con gái này, bọn họ chính là từ nhỏ luôn chiều chuộn, làm cha mẹ, bọn họ hiện tại chỉ có một tâm nguyện, chính là nhìn xem con gái được gả vào nhà người tốt.
Trong phòng khách, Đỗ Thiên Trạch cùng Hạ cha trò chuyện rất vui vẻ, thỉnh thoảng truyền đến vài tiếng cười, làm cho cả gia đình không khí đều cảm giác hài hòa ấm áp.
Trên bàn cơm, Hạ mẹ một mực thúc đẩy Hạ Cảnh Điềm gắp thức ăn cho Đỗ Thiên Trạch, hơn nữa nói gần nói xa đều ở ám chỉ quan hệ hai người, mà Hạ Cảnh Điềm cũng đành chịu, chỉ phải làm con gái ngoan ngoãn, hành sử theo mệnh lệnh của cha mẹ, Đỗ Thiên Trạch ngược lại thập phần thong dong, khả năng do từ nhỏ sinh trưởng tại gia đình phú quý, cũng không câu nệ, ngược lại có vẻ rất tự nhiên.
Cuối cùng, khi Hạ Cảnh Điềm ra ám hiệu, Đỗ Thiên Trạch mới đứng dậy chuẩn bị rời đi, Hạ mẹ tranh thủ thời gian đẩy Hạ Cảnh Điềm ra cửa tiễn hắn, Hạ Cảnh Điềm lao thẳng đến cửa đẩy Đỗ Thiên Trạch cùng đi, Đỗ Thiên Trạch cũng không có lập tức rời đi, mà là cùng Hạ Cảnh Điềm bước chậm dạo bên công viên nhỏ cách đó không xa, trên đường, Đỗ Thiên Trạch rất vui vẻ lên tiếng nói, “Xem ra ba mẹ em rất thích anh.”
“Ba mẹ tôi đối với bất cứ ai đều thích.” Hạ Cảnh Điềm đem lời nói bỏ qua.
“Không giống nha! Ý của anh là nói, hai người nhìn trúng anh rồi.” Đỗ Thiên Trạch chưa từ bỏ ý định cười ra tiếng.
Đã thấy Hạ Cảnh Điềm bước nhanh đi lên phía trước vài bước, sau lưng, Đỗ Thiên Trạch tiếp tục lên tiếng nói, “Bọn họ nhất định đang suy đoán quan hệ giữa chúng ta a!”
Đi ở phía trước, Hạ Cảnh Điềm cắn cắn môi dưới, đột nhiên xoay người lại, ánh mắt nhìn Đỗ Thiên Trạch vẻ mặt kinh ngạc, mong muốn chân thành nói, “Có chuyện này tôi muốn cùng anh nói cho rõ.”
“Chuyện gì?” Đỗ Thiên Trạch bị Hạ Cảnh Điềm nói như vậy, cũng có chút ngạc nhiên.
Hạ Cảnh Điềm trong lòng rất loạn, có thể là bởi vì hôm nay Lâm Lâm kết hôn mà kích động, cho nên, nàng cho rằng có một số việc nhất định phải rõ ràng, nếu không, nàng sẽ chỉ ngăn cản người khác có quyền hưởng thụ hạnh phúc, tựa như Đỗ Thiên Trạch, đêm nay, nàng lại nhẫn không được, muốn đáy lòng chân thật nghĩ gì nói cho hắn biết, nhìn Đỗ Thiên Trạch ánh mắt mong chờ, Hạ Cảnh Điềm né tránh hắn, nhìn ra xa hướng cách đó không xa, lên tiếng nói, “Kỳ thật. . . Kỳ thật tôi đối với anh cũng không có loại cảm giác này, anh hiểu không?”
Hạ Cảnh Điềm nói không rõ ràng lắm, nhưng Đỗ Thiên Trạch cả người đều cứng ngắc lại, hắn khuôn mặt tuấn tú trầm xuống, giọng điệu có chút hấp tấp nói, “Em nói cái gì? ‘
Hạ Cảnh Điềm cuộc đời không biết làm nhất chính là từ chối người khác, cho nên nàng đến bây giờ cũng không dám hướng Đỗ Thiên Trạch biểu lộ tiếng lòng, là vì nàng sợ thương tổn hắn, nhưng vẫn chôn dấu không nói cho đến nay, nhất định sẽ lại cho hắn tạo thành càng lớn thương tổn, Hạ Cảnh Điềm cắn răng, lớn tiếng nói, “Tôi nghĩ nói chúng ta căn bản không có khả năng, bởi vì tôi không có khả năng sẽ yêu anh.”
Đỗ Thiên Trạch trên mặt biểu lộ càng cứng ngắt, thậm chí có chút choáng váng, hắn nheo lại mắt, có chút không cách nào tiếp nhận sự thật, nửa ngày mới lên tiếng nói, “Vì cái gì? Vì cái gì em sẽ không yêu anh?”
Đây là điều Hạ Cảnh Điềm lo lắng, nàng lo với tính tình Đỗ Thiên Trạch nghe thế nhất định sẽ truy vấn, nàng hít sâu một hơi, giọng điệu kiên định nói, “Không có khả năng chính là không có khả năng, cho nên, tôi hi vọng chúng ta chỉ làm bạn bè.”
Hạ Cảnh Điềm vừa nói xong, Đỗ Thiên Trạch cũng đã tức giận gầm nhẹ , “Anh không đồng ý, anh không đáp ứng, anh không thể chỉ làm bạn với em, Hạ Cảnh Điềm, anh không thể.” Đỗ Thiên Trạch tâm tình có chút không khống chế được, bắt lấy hai vai Hạ Cảnh Điềm loạng choạng, hắn không cách nào tiếp nhận, cũng không thể tiếp nhận.
“Vậy anh yêu tôi sao?” Hạ Cảnh Điềm trầm thấp hỏi một câu, nhưng trong ánh mắt lại tràn đầy thống khổ.
Đỗ Thiên Trạch sững sờ, một giây sau, giọng điệu khẳng định nói, “Đúng, anh yêu em, thậm chí đã không có thuốc chữa, em nghĩ làm sao bây giờ? Hấp dẫn anh rồi muốn chạy trốn sao? Anh không cho phép em làm như vậy.”
“Vậy anh có thể tôn trọng cảm nhận của tôi không?” Hạ Cảnh Điềm giọng điệu có chút nghẹn ngào, vì vậy mà hơi có vẻ khàn khàn.
Đỗ Thiên Trạch bị Hạ Cảnh Điềm hỏi có chút không liệu, hắn bối rối trừng mắt nhìn, nhưng lại cái gì cũng đáp lại được.
Hạ Cảnh Điềm đôi mắt trong trẻo đột nhiên mờ mịt nâng một đạo hơi nước, nàng nhỏ giọng khẩn cầu, “Nếu như anh thực sự yêu em, có thể tôn trọng cảm nhận của em không?”
Chứng kiến Hạ Cảnh Điềm cơ hồ muốn khóc, Đỗ Thiên Trạch trong mắt hiện lên bối rối, hắn tranh thủ thời gian buông ra nắm tay của nàng, ân cần nói, “Có phải là anh làm đau em?”
Hạ Cảnh Điềm lắc đầu, lại nghẹn ngào nói một tiếng, “Thực xin lỗi. . .”
Những lời này phút chốc làm cho Đỗ Thiên Trạch sợ hãi, hắn là thực sự cảm thấy sợ hãi, Hạ Cảnh Điềm vì cái gì nói xin lỗi? Thực xin lỗi hắn cái gì? Đỗ Thiên Trạch buông ra tay, nghĩ lần nữa với lên bờ vai của nàng, nhưng tay ở giữa không trung ngừng lại, thu hồi thành quyền, hắn thấp giọng nói, “Em rốt cuộc muốn nói cái gì?” Hạ Cảnh Điềm muốn nói cái gì, Đỗ Thiên Trạch đáy lòng đã có chút đáp án rồi, nhưng hắn không cam lòng, cũng không hết hy vọng, hắn càng có một loại cảm giác sợ hãi nói không ra lời.
Hạ Cảnh Điềm cắn cắn môi dưới, cố gắng quay đầu, ánh mắt tràn ngập xin lỗi nhìn Đỗ Thiên Trạch, “Em. . .” Nàng nói không nên lời, bởi vì, nàng nói không nên lời thương tổn hắn, Hạ Cảnh Điềm muốn nói chính là, nàng cùng Đỗ Thiên Trạch căn bản không có khả năng yêu nhau, bởi vì quá quen thuộc, quen thuộc đến làm cho nàng chỉ có thể đem hắn làm bạn bè, chỉ có thể là bạn, Hạ Cảnh Điềm không có chính thức yêu qua một người, cho nên, nàng mới làm phức tạp, nàng mới hoang mang, cái gì là tình yêu? Như thế nào mới là chính thức yêu một người? Hạ Cảnh Điềm có chút mù mờ.
Không cần nghe Hạ Cảnh Điềm nói hết toàn bộ, Đỗ Thiên Trạch đã đoán được, hắn đã rất rõ ràng ý Hạ Cảnh Điềm, chỉ cần nhìn cặp mắt kia tràn ngập xin lỗi cũng đủ để nói rõ hết thảy, tình yêu thật là tàn khốc, Đỗ Thiên Trạch sau khi tỉnh mộng, một giây sau có cảm giác ngực không thở nổi, hắn đột nhiên nheo lại hai mắt, công viên vào lúc này yên tĩnh cực kỳ, yên tĩnh đến ngay có thể nghe rõ ràng tiếng hít thở của nhau, có chút thở gấp gáp.
Nửa ngày, Hạ Cảnh Điềm mới xoay người, hướng hắn nhỏ giọng nói, “Em đi về trước.”
“Em có phải đã có người mình thích?” Sau lưng, Đỗ Thiên Trạch đột nhiên lên tiếng.
Hạ Cảnh Điềm cước bộ dừng lại, cả người cứng ngắt tại chỗ, trong ngực cũng lặng lẽ rung động , nàng đã có người mình thích? Trong đầu rất nhanh hiện lên một bóng dáng, Hạ Cảnh Điềm có chút bối rối nhìn, hít thật sâu một hơi, không nói gì, đáp án này liền chính nàng cũng không dám thừa nhận, nhưng nàng cũng không nói gì, sau lưng Đỗ Thiên Trạch lại nhanh có đáp án.
“Em thích Kỷ Vĩ Thần?” Đỗ Thiên Trạch trong ngực trận trận đau nhức, khàn khàn lên tiếng, tâm tư Hạ Cảnh Điềm hắn đã đoán được bảy phần.
Hạ Cảnh Điềm nhanh quay đầu lại, rất muốn lớn tiếng nói không phải, nhưng trong cổ họng giống như có một tảng làm cho nàng không há miệng được, không ra một câu, “Em. . .” Không dám thừa nhận, lại giống như thừa nhận, loại tư vị này, đối với Hạ Cảnh Điềm mà nói, chỉ là thống khổ.
Hạ Cảnh Điềm sợ hãi đối mặt người đàn ông kia, cho nên một mực không dám nhìn thẳng vào lòng của mình, một mực bài xích tâm tình của mình trong hôn lễ sáng nay, nhưng đáp án kia lại làm cho nàng lùi bước, nàng một mực tự nói với mình không có khả năng, nhưng ai có thể lừa dối được chính mình ?
Hạ Cảnh Điềm hai tay che mặt, biểu lộ có chút kích động, nàng không dám nhìn Đỗ Thiên Trạch, không dám đối mặt thế giới này, dường như yêu Kỷ Vĩ Thần là một cái tội, xác thực, yêu người đàn ông kia thật giống như rơi xuống vực sâu.
“Em trở về đi!” Sau lưng, Đỗ Thiên Trạch bóng dáng có chút chật vật, có chút chán nản, thân người cao thẳng không che dấu bị đau thương.
Hạ Cảnh Điềm kinh ngạc nhìn hắn biến mất trong đêm tối, giờ khắc này lại ngây người, sợ run, đầu óc trống rỗng, cái gì suy nghĩ đều rối loạn, bởi vì không dám đối mặt đáp án kia, Hạ Cảnh Điềm đột nhiên rất muốn khóc, chua xót đè nén phun lên hốc mắt, nàng cắn chặt môi, tùy ý để nước mắt chảy xuống gò má, nàng nên làm cái gì bây giờ? Nên làm cái gì?
Về đến nhà, Hạ Cảnh Điềm trực tiếp đem chính mình khóa vào trong phòng, tùy ý để Hạ mẹ như thế nào gọi cũng không nói không rằng, bởi vì nàng sợ nếu trả lời, sẽ nhịn không được khóc thành tiếng, mà Hạ mẹ gõ cửa cũng ngừng lại, cả gian phòng an tĩnh, Hạ Cảnh Điềm ngẩn người ngồi ở bờ giường, quên sợ hãi, quên hô hấp, tùy ý cho suy nghĩ làm càn, bất lực hiện ra hình ảnh người đàn ông kia, thời gian đã từng cùng hắn ở chung một nhà.
Nguyên lai trên thế giới, chuyện thống khổ nhất không phải là em ở trước mắt anh nhưng anh lại không biết em yêu anh, đối với Hạ Cảnh Điềm, yêu người không nên yêu, biết rõ sẽ không có kết quả, mà còn muốn thiêu thân lao đầu vào lửa, mới chính là chuyện thống khổ nhất.
“Cảnh Điềm, có đẹp không? Có phải váy quá dài rồi?” Lâm Lâm nhìn qua mình trong kính hướng nhìn Hạ Cảnh Điềm nói.
“Không a! Rất đẹp.” Hạ Cảnh Điềm vui vẻ trả lời.
“Thật sự?” Lâm Lâm vừa cười nói, vừa thoả mãn thưởng thức mình trong kính, từ trong gương nhìn Hạ Cảnh Điềm ngẩn người, cô quay đầu lại hướng nàng trêu ghẹo nói, “Làm sao vậy? Suy nghĩ đến ai a?”
“Nào có, mình chỉ muốn nói, hôm nay cậu thật đẹp, đẹp đến ngây người.” Hạ Cảnh Điềm ha ha cười, bỏ đi trong đầu ý nghĩ không thực tế.
“Hôm cậu làm cô dâu, nhất định so với mìn đẹp hơn.” Lâm Lâm cười nói.
Cũng đang lúc này, một người bạn thời đại học đi vào gian phòng, trong tay cầm một phong thư lì xì, đưa cho Lâm Lâm, “Đây là Lý Lan gửi cậu.”
“Lý Lan đến rồi ?” Lâm Lâm ngẩn ngơ, cùng Hạ Cảnh Điềm nhìn một cái, Hạ Cảnh Điềm biến sắc, kinh ngạc đứng người lên.
“Bất quá, cô ấy đưa lì xì rồi liền đi.” Cô bạn bồi thêm một câu.
“Cái gì? Đi rồi?” Lâm Lâm mở to hai mắt, thập phần kinh ngạc kêu lên, cô đương nhiên không biết nguyên nhân Lý Lan vội vàng rời đi, chỉ là làm bạn thân mà cô kết hôn Lý Lan cũng không đến tham gia, thực sự làm cho cô rất thất vọng.
Hạ Cảnh Điềm kinh ngạc ngồi ở một bên, không nói gì, nhưng là, trên mặt lại hiện lên một tia khẩn trương , nói thật ra, vừa rồi nghe được tên Lý Lan, nàng cũng kích động lên, hôm nay, nghe nói cô ấy sẽ đến, trong lòng nàng cũng không biết có tư vị gì.
“Cô ấy nói có chuyện gấp, còn để cho mình chuyển lời xin lỗi đến cậu.”
Sauk hi cô bạn đi ra ngoài, Lâm Lâm thở dài, đem lì xì bỏ vào túi, ngồi xuống hướng Hạ Cảnh Điềm nhìn một cái, mấp máy môi, không có nói cái gì nữa.
Tiệc cưới thập phần náo nhiệt, Hạ Cảnh Điềm ngồi ở trong đám người, nhìn người chủ trì lên giới thiệu, chứng kiến Lâm Lâm trên mặt nụ cười hạnh phúc, chứng kiến chồng Lâm Lâm nhìn cô bằng ánh mắt thâm tình, đây hết thảy, cũng làm cho làm Hạ Cảnh Điềm hâm mộ, nhưng lại càng ngay tại lúc này, trong đầu nàng lại luôn không tự giác hiện lên hình ảnh Kỷ Vĩ Thần, nàng rất muốn che đậy loại suy nghĩ này, nhưng nó cứ xông tới làm cho nàng không biết làm sao chỉ cảm thấy thống khổ.
Hạ Cảnh Điềm trên mặt cười vui vẻ, nhưng sau đó có một tia nhàn nhạt khổ sáp, thế giới này không có chuyện gì hạnh phúc hơn chuyện được sống bên người mình yêu.
Vừa mới ăn cơm, điện thoại Đỗ Thiên Trạch đã gọi đến, Hạ Cảnh Điềm vừa nghe, mới biết được hắn đã đợi ở ngoài cửa, Hạ Cảnh Điềm sửng sốt một chút, cùng Lâm Lâm nói một tiếng liền đi ra ngoài.
“Tham gia hôn lễ, có cảm giác gì không?” Mới vừa lên xe, Đỗ Thiên Trạch đã hỏi thăm.
Hạ Cảnh Điềm chỉ cười không đáp, bởi vì nàng cũng không nói lên được, trong khi chúc phúc bạn than đã nghĩ đến tương lai của mình.
“Xế chiều hôm nay cho em chọn thời gian và địa điểm, em chuẩn bị đi nơi nào?” Đỗ Thiên Trạch nhướng mày, đem quyền quyết định giao cho Hạ Cảnh Điềm.
Hạ Cảnh Điềm nói một cái địa chỉ, là một quán cà phê đã lâu không tới, đây là một nơi nàng cùng bạn hay lui tới, ra đi một năm, trong lúc này mùi vị cà phê vẫn ngon như vậy, có loại chút quen thuộc, hai người lẳng lặng ngồi ở trong quán, nghe Hạ Cảnh Điềm kể lại chuyện nàng học trong trường, Đỗ Thiên Trạch nghe rất chăm chú, đôi lúc cũng không quên khôi hài vài câu, yên tĩnh buổi chiều cứ như vậy đi qua.
Buổi tối, dưới yêu cầu mạnh mẽ của Đỗ Thiên Trạch, Hạ Cảnh Điềm đành phải dẫn theo Đỗ Thiên Trạch về nhà ăn cơm, ba mẹ Hạ Cảnh Điềm đã gặp qua Đỗ Thiên Trạch, hơn nữa trong tiềm thức đều cho rằng Đỗ Thiên Trạch là bạn trai Hạ Cảnh Điềm, đối với hắn thập phần nhiệt tình, Đỗ Thiên Trạch rất có lễ phép, ra dáng điềm tĩnh, hơn nữa hắn nhẹ nhàng nói chuyện rất được ba mẹ Hạ Cảnh Điềm yêu mến.
Đỗ Thiên Trạch ngồi ở trên ghế sô pha, cùng Hạ cha vui vẻ trò chuyện một ít tin tức thể thao, quốc gia đại sự, những điều này là chủ đề của mấy người đàn ông, Hạ Cảnh Điềm cùng Hạ mẹ thì trong phòng bếp nấu cơm.
Hạ mẹ từ nơi cửa vụng trộm nhìn Đỗ Thiên Trạch vài lần, trở lại phòng bếp hướng Hạ Cảnh Điềm chăm chú hỏi, “Cảnh Điềm, con thành thật khai báo, con cùng cậu ta rốt cuộc tiến triển đến đâu rồi?”
“Mẹ, con cùng anh ấy không như mẹ nghĩ.” Hạ Cảnh Điềm có chút không muốn nói, và cho rằng nàng biết rõ nàng cùng Đỗ Thiên Trạch trong lúc đó không có cái gì.
“Cái gì không phải như vậy, mẹ lại cảm giác cậu ta rất tốt, con nên nắm chắc .” Hạ mẹ giọng điệu còn có chút uy hiếp, Hạ Cảnh Điềm loại biểu lộ không vội không chậm làm bà nhìn đều sốt ruột.
“Mẹ, món ăn đều nhanh khét rồi, mẹ còn không xem đi?” Hạ Cảnh Điềm buồn cười nhắc nhở, ý đồ đánh trống lãng.
“Con nên nhớ lời của mẹ, con bây giờ tuổi cũng không còn nhỏ, thừa dịp mẹ và cha còn khoẻ mạnh, sớm một chút cho chúng ta sinh cháu ngoại, chúng ta còn có thể giúp con chăm sóc nó được vài tuổi.”
Hạ Cảnh Điềm thấy mẹ tính chuyện còn xa, mím môi cười nói, “Mẹ, con thật vất vả trở về một chuyến, mẹ không nên chỉ nói mấy cái này? Mẹ cùng cha nhất định sống lâu trăm tuổi.”
Hạ mẹ yêu chiều đánh nhẹ vào trán Hạ Cảnh Điềm, nở nụ cười, đối với cô con gái này, bọn họ chính là từ nhỏ luôn chiều chuộn, làm cha mẹ, bọn họ hiện tại chỉ có một tâm nguyện, chính là nhìn xem con gái được gả vào nhà người tốt.
Trong phòng khách, Đỗ Thiên Trạch cùng Hạ cha trò chuyện rất vui vẻ, thỉnh thoảng truyền đến vài tiếng cười, làm cho cả gia đình không khí đều cảm giác hài hòa ấm áp.
Trên bàn cơm, Hạ mẹ một mực thúc đẩy Hạ Cảnh Điềm gắp thức ăn cho Đỗ Thiên Trạch, hơn nữa nói gần nói xa đều ở ám chỉ quan hệ hai người, mà Hạ Cảnh Điềm cũng đành chịu, chỉ phải làm con gái ngoan ngoãn, hành sử theo mệnh lệnh của cha mẹ, Đỗ Thiên Trạch ngược lại thập phần thong dong, khả năng do từ nhỏ sinh trưởng tại gia đình phú quý, cũng không câu nệ, ngược lại có vẻ rất tự nhiên.
Cuối cùng, khi Hạ Cảnh Điềm ra ám hiệu, Đỗ Thiên Trạch mới đứng dậy chuẩn bị rời đi, Hạ mẹ tranh thủ thời gian đẩy Hạ Cảnh Điềm ra cửa tiễn hắn, Hạ Cảnh Điềm lao thẳng đến cửa đẩy Đỗ Thiên Trạch cùng đi, Đỗ Thiên Trạch cũng không có lập tức rời đi, mà là cùng Hạ Cảnh Điềm bước chậm dạo bên công viên nhỏ cách đó không xa, trên đường, Đỗ Thiên Trạch rất vui vẻ lên tiếng nói, “Xem ra ba mẹ em rất thích anh.”
“Ba mẹ tôi đối với bất cứ ai đều thích.” Hạ Cảnh Điềm đem lời nói bỏ qua.
“Không giống nha! Ý của anh là nói, hai người nhìn trúng anh rồi.” Đỗ Thiên Trạch chưa từ bỏ ý định cười ra tiếng.
Đã thấy Hạ Cảnh Điềm bước nhanh đi lên phía trước vài bước, sau lưng, Đỗ Thiên Trạch tiếp tục lên tiếng nói, “Bọn họ nhất định đang suy đoán quan hệ giữa chúng ta a!”
Đi ở phía trước, Hạ Cảnh Điềm cắn cắn môi dưới, đột nhiên xoay người lại, ánh mắt nhìn Đỗ Thiên Trạch vẻ mặt kinh ngạc, mong muốn chân thành nói, “Có chuyện này tôi muốn cùng anh nói cho rõ.”
“Chuyện gì?” Đỗ Thiên Trạch bị Hạ Cảnh Điềm nói như vậy, cũng có chút ngạc nhiên.
Hạ Cảnh Điềm trong lòng rất loạn, có thể là bởi vì hôm nay Lâm Lâm kết hôn mà kích động, cho nên, nàng cho rằng có một số việc nhất định phải rõ ràng, nếu không, nàng sẽ chỉ ngăn cản người khác có quyền hưởng thụ hạnh phúc, tựa như Đỗ Thiên Trạch, đêm nay, nàng lại nhẫn không được, muốn đáy lòng chân thật nghĩ gì nói cho hắn biết, nhìn Đỗ Thiên Trạch ánh mắt mong chờ, Hạ Cảnh Điềm né tránh hắn, nhìn ra xa hướng cách đó không xa, lên tiếng nói, “Kỳ thật. . . Kỳ thật tôi đối với anh cũng không có loại cảm giác này, anh hiểu không?”
Hạ Cảnh Điềm nói không rõ ràng lắm, nhưng Đỗ Thiên Trạch cả người đều cứng ngắc lại, hắn khuôn mặt tuấn tú trầm xuống, giọng điệu có chút hấp tấp nói, “Em nói cái gì? ‘
Hạ Cảnh Điềm cuộc đời không biết làm nhất chính là từ chối người khác, cho nên nàng đến bây giờ cũng không dám hướng Đỗ Thiên Trạch biểu lộ tiếng lòng, là vì nàng sợ thương tổn hắn, nhưng vẫn chôn dấu không nói cho đến nay, nhất định sẽ lại cho hắn tạo thành càng lớn thương tổn, Hạ Cảnh Điềm cắn răng, lớn tiếng nói, “Tôi nghĩ nói chúng ta căn bản không có khả năng, bởi vì tôi không có khả năng sẽ yêu anh.”
Đỗ Thiên Trạch trên mặt biểu lộ càng cứng ngắt, thậm chí có chút choáng váng, hắn nheo lại mắt, có chút không cách nào tiếp nhận sự thật, nửa ngày mới lên tiếng nói, “Vì cái gì? Vì cái gì em sẽ không yêu anh?”
Đây là điều Hạ Cảnh Điềm lo lắng, nàng lo với tính tình Đỗ Thiên Trạch nghe thế nhất định sẽ truy vấn, nàng hít sâu một hơi, giọng điệu kiên định nói, “Không có khả năng chính là không có khả năng, cho nên, tôi hi vọng chúng ta chỉ làm bạn bè.”
Hạ Cảnh Điềm vừa nói xong, Đỗ Thiên Trạch cũng đã tức giận gầm nhẹ , “Anh không đồng ý, anh không đáp ứng, anh không thể chỉ làm bạn với em, Hạ Cảnh Điềm, anh không thể.” Đỗ Thiên Trạch tâm tình có chút không khống chế được, bắt lấy hai vai Hạ Cảnh Điềm loạng choạng, hắn không cách nào tiếp nhận, cũng không thể tiếp nhận.
“Vậy anh yêu tôi sao?” Hạ Cảnh Điềm trầm thấp hỏi một câu, nhưng trong ánh mắt lại tràn đầy thống khổ.
Đỗ Thiên Trạch sững sờ, một giây sau, giọng điệu khẳng định nói, “Đúng, anh yêu em, thậm chí đã không có thuốc chữa, em nghĩ làm sao bây giờ? Hấp dẫn anh rồi muốn chạy trốn sao? Anh không cho phép em làm như vậy.”
“Vậy anh có thể tôn trọng cảm nhận của tôi không?” Hạ Cảnh Điềm giọng điệu có chút nghẹn ngào, vì vậy mà hơi có vẻ khàn khàn.
Đỗ Thiên Trạch bị Hạ Cảnh Điềm hỏi có chút không liệu, hắn bối rối trừng mắt nhìn, nhưng lại cái gì cũng đáp lại được.
Hạ Cảnh Điềm đôi mắt trong trẻo đột nhiên mờ mịt nâng một đạo hơi nước, nàng nhỏ giọng khẩn cầu, “Nếu như anh thực sự yêu em, có thể tôn trọng cảm nhận của em không?”
Chứng kiến Hạ Cảnh Điềm cơ hồ muốn khóc, Đỗ Thiên Trạch trong mắt hiện lên bối rối, hắn tranh thủ thời gian buông ra nắm tay của nàng, ân cần nói, “Có phải là anh làm đau em?”
Hạ Cảnh Điềm lắc đầu, lại nghẹn ngào nói một tiếng, “Thực xin lỗi. . .”
Những lời này phút chốc làm cho Đỗ Thiên Trạch sợ hãi, hắn là thực sự cảm thấy sợ hãi, Hạ Cảnh Điềm vì cái gì nói xin lỗi? Thực xin lỗi hắn cái gì? Đỗ Thiên Trạch buông ra tay, nghĩ lần nữa với lên bờ vai của nàng, nhưng tay ở giữa không trung ngừng lại, thu hồi thành quyền, hắn thấp giọng nói, “Em rốt cuộc muốn nói cái gì?” Hạ Cảnh Điềm muốn nói cái gì, Đỗ Thiên Trạch đáy lòng đã có chút đáp án rồi, nhưng hắn không cam lòng, cũng không hết hy vọng, hắn càng có một loại cảm giác sợ hãi nói không ra lời.
Hạ Cảnh Điềm cắn cắn môi dưới, cố gắng quay đầu, ánh mắt tràn ngập xin lỗi nhìn Đỗ Thiên Trạch, “Em. . .” Nàng nói không nên lời, bởi vì, nàng nói không nên lời thương tổn hắn, Hạ Cảnh Điềm muốn nói chính là, nàng cùng Đỗ Thiên Trạch căn bản không có khả năng yêu nhau, bởi vì quá quen thuộc, quen thuộc đến làm cho nàng chỉ có thể đem hắn làm bạn bè, chỉ có thể là bạn, Hạ Cảnh Điềm không có chính thức yêu qua một người, cho nên, nàng mới làm phức tạp, nàng mới hoang mang, cái gì là tình yêu? Như thế nào mới là chính thức yêu một người? Hạ Cảnh Điềm có chút mù mờ.
Không cần nghe Hạ Cảnh Điềm nói hết toàn bộ, Đỗ Thiên Trạch đã đoán được, hắn đã rất rõ ràng ý Hạ Cảnh Điềm, chỉ cần nhìn cặp mắt kia tràn ngập xin lỗi cũng đủ để nói rõ hết thảy, tình yêu thật là tàn khốc, Đỗ Thiên Trạch sau khi tỉnh mộng, một giây sau có cảm giác ngực không thở nổi, hắn đột nhiên nheo lại hai mắt, công viên vào lúc này yên tĩnh cực kỳ, yên tĩnh đến ngay có thể nghe rõ ràng tiếng hít thở của nhau, có chút thở gấp gáp.
Nửa ngày, Hạ Cảnh Điềm mới xoay người, hướng hắn nhỏ giọng nói, “Em đi về trước.”
“Em có phải đã có người mình thích?” Sau lưng, Đỗ Thiên Trạch đột nhiên lên tiếng.
Hạ Cảnh Điềm cước bộ dừng lại, cả người cứng ngắt tại chỗ, trong ngực cũng lặng lẽ rung động , nàng đã có người mình thích? Trong đầu rất nhanh hiện lên một bóng dáng, Hạ Cảnh Điềm có chút bối rối nhìn, hít thật sâu một hơi, không nói gì, đáp án này liền chính nàng cũng không dám thừa nhận, nhưng nàng cũng không nói gì, sau lưng Đỗ Thiên Trạch lại nhanh có đáp án.
“Em thích Kỷ Vĩ Thần?” Đỗ Thiên Trạch trong ngực trận trận đau nhức, khàn khàn lên tiếng, tâm tư Hạ Cảnh Điềm hắn đã đoán được bảy phần.
Hạ Cảnh Điềm nhanh quay đầu lại, rất muốn lớn tiếng nói không phải, nhưng trong cổ họng giống như có một tảng làm cho nàng không há miệng được, không ra một câu, “Em. . .” Không dám thừa nhận, lại giống như thừa nhận, loại tư vị này, đối với Hạ Cảnh Điềm mà nói, chỉ là thống khổ.
Hạ Cảnh Điềm sợ hãi đối mặt người đàn ông kia, cho nên một mực không dám nhìn thẳng vào lòng của mình, một mực bài xích tâm tình của mình trong hôn lễ sáng nay, nhưng đáp án kia lại làm cho nàng lùi bước, nàng một mực tự nói với mình không có khả năng, nhưng ai có thể lừa dối được chính mình ?
Hạ Cảnh Điềm hai tay che mặt, biểu lộ có chút kích động, nàng không dám nhìn Đỗ Thiên Trạch, không dám đối mặt thế giới này, dường như yêu Kỷ Vĩ Thần là một cái tội, xác thực, yêu người đàn ông kia thật giống như rơi xuống vực sâu.
“Em trở về đi!” Sau lưng, Đỗ Thiên Trạch bóng dáng có chút chật vật, có chút chán nản, thân người cao thẳng không che dấu bị đau thương.
Hạ Cảnh Điềm kinh ngạc nhìn hắn biến mất trong đêm tối, giờ khắc này lại ngây người, sợ run, đầu óc trống rỗng, cái gì suy nghĩ đều rối loạn, bởi vì không dám đối mặt đáp án kia, Hạ Cảnh Điềm đột nhiên rất muốn khóc, chua xót đè nén phun lên hốc mắt, nàng cắn chặt môi, tùy ý để nước mắt chảy xuống gò má, nàng nên làm cái gì bây giờ? Nên làm cái gì?
Về đến nhà, Hạ Cảnh Điềm trực tiếp đem chính mình khóa vào trong phòng, tùy ý để Hạ mẹ như thế nào gọi cũng không nói không rằng, bởi vì nàng sợ nếu trả lời, sẽ nhịn không được khóc thành tiếng, mà Hạ mẹ gõ cửa cũng ngừng lại, cả gian phòng an tĩnh, Hạ Cảnh Điềm ngẩn người ngồi ở bờ giường, quên sợ hãi, quên hô hấp, tùy ý cho suy nghĩ làm càn, bất lực hiện ra hình ảnh người đàn ông kia, thời gian đã từng cùng hắn ở chung một nhà.
Nguyên lai trên thế giới, chuyện thống khổ nhất không phải là em ở trước mắt anh nhưng anh lại không biết em yêu anh, đối với Hạ Cảnh Điềm, yêu người không nên yêu, biết rõ sẽ không có kết quả, mà còn muốn thiêu thân lao đầu vào lửa, mới chính là chuyện thống khổ nhất.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook