Đồ Chơi Của Tổng Tài (Đồ Chơi Của Tổng Giám Đốc)
-
Chương 104
Hạ Cảnh Điềm không biết mình như thế nào đi vào biệt thự, hồn dường như bị lìa khỏi xác, nhìn Kỷ Vĩ Thần dịu dàng đỡ Trình Thủy Tâm nằm lên sô pha, nhìn hắn ra lệnh bảo Trình Thủy Tâm đi thay quần áo, mà hắn vẫn y nguyên đứng ở đại sảnh, toàn thân nhỏ giọt nước.
Sau khi nhìn thấy Trình Thủy Tâm vào phòng tắm, Kỷ Vĩ Thần lúc này mới chú ý tới người đứng ở bên cạnh sô pha, Hạ Cảnh Điềm biểu lộ cứng ngắc, khi thấy nàng toàn thân ướt đẫm, hắn nhịn không được tức giận gầm nhẹ lên tiếng, “Còn đứng tại đó làm gì? Còn không đi lên thay quần áo?”
Hạ Cảnh Điềm bị những lời này đánh thức, nàng cắn môi dưới, quật cường mân môi, sau đó đi vào phòng của nàng, sau lưng, Kỷ Vĩ Thần lại nhăn lại lông mày.
Tựa ở cửa, Hạ Cảnh Điềm thân thể lạnh không sánh bằng đáy lòng lạnh, loại cảm giác phát ra từ nội tâm, nàng cảm giác trong lòng của nàng như có cái gì lạ lẫm xuất hiện, cứng rắn vắt ngang trái tim, làm cho nàng không biết như thế nào cho phải, làm cho nàng bối rối, cố gắng hít một hơi, nàng cười an ủi chính mình, có cái gì phải tức giận, trước tắm nước nóng rồi nói sau, chú ý thì người chịu đau khổ chỉ là chính mình, âm thầm nói xong, nàng đi vào phòng tắm.
Dưới lầu, Trình Thủy Tâm đã tắm rửa xong, trên người cô mặc áo choàng tắm màu trắng, tóc dài nữa buôn rủ xuống, thái độ nhu nhược như trước nhưng không mất vẻ gợi cảm mê người, cô nhìn Kỷ Vĩ Thần đang đứng ở cửa sổ sát đất, gấp gáp lên tiếng nói: “Thần, anh cũng ướt hết rồi, mau lên đi tắm!”
Kỷ Vĩ Thần bỏ xuống điếu thuốc trên tay, ánh mắt nhàn nhạt nhìn cô, nhẹ gật đầu đi vào phòng tắm, Trình Thủy Tâm ánh mắt cũng sau đó một giây nhìn lên căn phòng phía trên lầu, khóe môi chậm rãi giương lên một nụ cười đắc ý, vừa nghĩ tới Kỷ Vĩ Thần trong đáy mắt có sự vội vàng, cô lại âm thầm vui mừng, trong lòng ấm áp, nguyên lai, anh ấy vẫn còn quan tâm mình.
Hạ Cảnh Điềm vào phòng rồi cũng không có trở ra, nàng nằm ở trên giường trực tiếp đi ngủ, tuy đêm nay muốn ngủ đối với nàng mà nói thật sự rất khó khăn, nhưng là, nàng càng muốn bắt buộc chính mình ngủ, cố gắng nằm một tư thế làm cho mình dễ ngủ, nhưng xoay đi xoay lại một hồi, một chút buồn ngủ cũng không có.
Đại sảnh, Kỷ Vĩ Thần tắm rửa xong, thấy Trình Thủy ngồi ở trên ghế, tóc dài đã khô, gương mặt tú lệ hơi có vẻ tái nhợt, nhưng là, không thể che hết sự mỹ miều tuyệt sắc, nhìn thấy Kỷ Vĩ Thần đi ra, cô đi qua, lộ ra một nụ cười dịu dàng, “Tắm xong rồi sao? Em có pha một bình trà nóng, anh uống một ngụm đi!”
Kỷ Vĩ Thần dùng khăn khô lau tóc, liếc nhìn cô, rồi ngồi ở bên cạnh, nhưng không có động đến ly trà trên bàn, Trình Thủy Tâm bên cạnh dùng một loại ánh mắt si mê đánh giá hắn, chỉ thấy ánh mắt của hắn vẫn là lạnh lùng như vậy, mỏi mệt nhưng đường nét tuấn mỹ đến làm cho người không thể quên.
Kỷ Vĩ Thần không nói gì, trong đại sảnh không có một chút thanh âm, duy nhất ngoài cửa sổ tích tí tách tiếng mưa rơi làm nhiễu lòng người không ngừng, thật lâu , chỉ thấy Kỷ Vĩ Thần trầm thấp lên tiếng: “Em trước vào phòng của anh nghỉ ngơi đi.”
“Vậy còn anh?” Trình Thủy Tâm nóng vội cắt hỏi, ánh mắt cũng lo lắng chờ mong cái gì.
“Anh còn chưa muốn ngủ.” Kỷ Vĩ Thần thở dài một tiếng, dựa lưng vào sô pha, đôi mắt tinh xảo hữu thần.
“Em ở đây cùng anh!” Trình Thủy Tâm lòng có chút ít hy vọng xa vời lên tiếng, thời gian này cô không nỡ ngủ, chỉ cần có thể cùng anh ấy bên nhau, mệt mỏi như thế nào cũng có thể kiên trì, cô chính là người như vậy, chỉ cần đã xác định tâm tư, cũng không than thở, tựa như lúc trước, khi cô mới bước vào làng thời trang, một khi đã xác định, sẽ không có dừng bước.
“Không cần.” Trầm thấp, lời nói ngắn gọn mà lạnh nhạt, có loại cảm giác như nói thật, đồng thời, cũng có ý bài xích.
Trình Thủy tâm khuôn mặt khẽ giật mình, đáy mắt hiển lên một vòng đáng thương, cô khẽ cắn môi dưới, đang suy nghĩ muốn hay không lại khẩn cầu, nhưng là, cô biết chắc tính tình của hắn, hắn không thíc người khác không nghe lời của hắn, lời của hắn chẳng khác nào là mệnh lệnh, cô khóe môi khẽ nhếch, mím môi cười nói: “Em đi trước nghỉ ngơi, anh cũng đừng ngủ muộn quá, em trong phòng chờ anh.” Nói xong, đứng dậy chậm rãi lên lầu, trong lòng cũng đang kỳ vọng, trong nháy mắt cô đi vào phòng, hắn cũng không có nói thêm câu nào nữa, thậm chí nhìn cô một cái cũng không, đứng ở cửa phòng lòng của cô lại một lần nữa ngã xuống lạnh băng.
Tiếng đóng cửa ở phòng kế bên làm cho Hạ Cảnh Điềm thần kinh nhảy dựng, tâm tình bị đè nén làm cho nàng bực bội ngồi dậy, suy nghĩ lơ đãng hướng về hai người ở cạnh bên, chỉ cần vừa nghĩ tới bọn họ cùng giường mà ngủ, muốn nàng làm sao ngủ được? Trời biết, loại tâm tình này so với bị lăng trì còn thống khổ hơn nhiều, nàng tình nguyện mình lúc này biến thành một người điếc, biến thành một người ngu ngốc cũng tốt.
Vốn định lấy điện thoại ra nghe nhạc, như vậy bất kỳ âm thanh nào của phòng bên cạnh cũng không thể nghe được, nhìn chung quanh gian phòng một vòng, nàng mới phát hiện, nguyên lai túi xách để ở trên ghế sô pha rồi, tâm tình dường như một mồi lửa đốt, làm cho nàng suy nghĩ hỗn loạn, trời ạ! Vì cái gì càng ngay tại lúc này, lại càng thấy được mọi chuyện không thuận theo tính toán ban đầu? Nghĩ xong, nàng lại nghĩ lại, lúc này mới hơn mười một giờ, có lẽ nàng còn có thể gọi xe taxi, có lẽ nàng còn có thể đi ra khách sạn ở một đêm, nghĩ xong, Hạ Cảnh Điềm cảm thấy không có gì tốt hơn chủ ý này, nói ra thì làm được, nàng lập tức thay đổi quần áo hàng ngày, đẩy cửa xuống lầu.
Nhưng mà, đương khi nhìn thấy bóng dáng mệt mỏi trên ghế thì bước chân của nàng cũng chấn động, dưới đáy lòng thầm kêu, cái gì? Kỷ Vĩ Thần lại vẫn chưa ngủ? Như vậy vào phòng của hắn chỉ có cô gái kia? Nghĩ xong, Hạ Cảnh Điềm trong ngực nói không ra cảm giác dễ chịu, tảng đá trong lòng cũng rơi xuống một chút, nàng cố ý thả chậm bước chân, từng bước một tiếp cận Kỷ Vĩ Thần.
Kỷ Vĩ Thần mẫn cảm phát giác phía sau lưng tiếng bước chân, nguyên lai tưởng rằng Trình Thủy Tâm, nên có chút ghé mắt nhìn, phát hiện người đứng ở bên người hắn dĩ nhiên là Hạ Cảnh Điềm, nhìn cách ăn mặc của Hạ Cảnh Điềm, hắn không khỏi khiêu mi: “Đã trễ thế như vậy, cô muốn đi đâu?”
“Tôi nghĩ muốn đi ra ngoài một chuyến.” Hạ Cảnh Điềm cứng rắn nói, cũng không có cụ thể nói đi nơi nào, chắc hẳn hắn nên biết khốn cảnh của nàng a!
Kỷ Vĩ Thần làm sao có thể đoán được tâm tư nàng! Lông mày vi gãy, giọng điệu hơi có chút lạnh: “Cô muốn đi ra ngoài ngủ?”
“Tôi sợ quấy rầy đến “chuyện” hai người, dù sao hiện tại cũng không muộn.” Hạ Cảnh Điềm cố ý đem chữ “chuyện” nói đặc biệt nặng, cuối cùng giọng điệu câu này lại bỗng nhiên trở nên thoải mái, thật giống như không có chuyện gì.
Hạ Cảnh Điềm nguyên lai tưởng rằng, mình rời đi hắn nhất định thật cao hứng a! Nhưng là, nhưng không ngờ, một giây sau, hắn lại bá đạo gầm nhẹ lên tiếng: “Không cho phép, trở về phòng cho tôi.”
Hạ Cảnh Điềm trừng mắt nhìn, suy nghĩ có chút hỗn loạn, nàng nhăn lại lông mày, giọng điệu rất vô tội nói: “Tôi thật sự sợ quấy rầy đến hai người a! Tôi ở bên ngoài có cũng tiện hơn, anh không cần phải lo lắng, yên tâm, đêm nay tôi nhất định sẽ không xuất hiện ở trước mặt hai người.” Hạ Cảnh Điềm trong miệng nói ngay cả mình cũng đều không hiểu, thật giống như lời hảo ý của nàng còn cách khá xa.
“Lời của tôi còn cần nói lần thứ hai sao?” Kỷ Vĩ Thần cắn răng lên tiếng, ý tứ hàm xúc cảnh cáo lại nguy hiểm, cô gái này ngay tại lúc này, đang muốn chống đối hắn đúng không?
Hạ Cảnh Điềm há to miệng, vốn định lại tranh thủ nói thêm, nhưng nhìn Kỷ Vĩ Thần khuôn mặt tức giận, nên chỉ phải đem lời nói nuốt trở về, cầm lấy túi xách trên ghế muốn đi, lại nghe thấy hắn khàn khàn mở miệng: “Pha cho tôi ly cà phê .”
Hạ Cảnh Điềm có chút không cam lòng mím môi, ở sau lưng hắn âm thầm trừng liếc, mới hướng phòng bếp đi, người này thực quá phận, việc cần đến mình thì lúc nào cũng sai sử, không cần đến hắn lại giả vờ cái gì cũng không biết, thật làm cho người ta chịu không được.
Hạ Cảnh Điềm thuần thục pha cà phê, mùi thơm nhàn nhạt tràn ngập trong không khí, dường như mang theo tác dụng tĩnh tâm, làm cho nàng tâm tư hết sức chăm chú vào việc đang làm, có câu nói, chuyên tâm nấu gì đó, hương vị cũng sẽ càng thuần, đương khi Hạ Cảnh Điềm cầm trong tay ly cà phê đặt ở trước mặt Kỷ Vĩ Thần, thì phiêu đãng trong không khí mùi thơm làm cho Kỷ Vĩ Thần cuối cùng giãn ra lông mày.
Hạ Cảnh Điềm nhíu mày, thấp giọng nói: “Tôi được đi nghỉ chưa? Kỷ tổng?”
Kỷ Vĩ Thần nhìn Hạ Cảnh Điềm, nhàn nhạt lên tiếng nói: “Đi được rồi!”
Ngay khi bóng dáng Hạ Cảnh Điềm biến mất phía sau cửa, cửa phòng bên cạnh lại mở ra, Trình Thủy Tâm đứng ở ngoài cửa, gương mặt xinh đẹp hơi có chút biến dạng, vừa rồi Hạ Cảnh Điềm cùng Kỷ Vĩ Thần nói chuyện, cô một chữ cũng nghe hết, thậm chí ánh mắt Kỷ Vĩ Thần đi theo Hạ Cảnh Điềm, cũng làm cho cô đáy lòng sinh ra đố kị, cô pha trà thì lạnh lùng để ở một bên, mà trước mặt hắn hắn chính là cà phê cô ta vừa pha, cỡ nào buồn cười một màn, cái này tựa hồ giống như đang nói rõ một việc, mình ở trong mắt Kỷ Vĩ Thần giống như ly trà, mà cô gái bình thường ở phòng kế bên sẽ là ly cả phê thơm lừng trong tay hắn.
Gương mặt hiện lên một vòng biểu lộ bi thương, đồng thời, đáy mắt lại hiện lên một vòng kiên cường cùng oán hận, ánh mắt có chút vòng vo liếc nhìn cửa phòng đóng chặt, Trình Thủy Tâm lần nữa đóng cửa lại, trong phòng đã không có người cô muốn, có vẻ như vậy càng trống trải tịch mịch, rõ ràng người cô yêu đang ở dưới lầu, cô lại chỉ có thể nhìn mà không có thể có được, loại tư vị này càng giày vò tâm hồn hơn, Trình Thủy Tâm ngồi ở bờ giường, thống khổ nhắm mắt lại.
Hạ Cảnh Điềm ôm hai chân ngồi ở trên giường mềm mại, trong tai đút lấy hai cái phone điện thoại, nghe nhạc mình yêu thích, thực sự vui vẻ, Kỷ Vĩ Thần không có vào phòng, chuyện này đối với nàng mà nói, xem như là trấn an không ít, ít nhất, nàng không cần đi nghĩ bên đó có đang phát sinh chuyện gì làm cho người ta chán ghét. . . . . .
Trong đại sảnh, ngọn đèn mờ giao nhau, lẳng lặng chiếu ra Kỷ Vĩ Thần ngũ quan mạnh mẽ, tóc đen có chút mất trật tự, mắt sâu nhìn qua không thấy đáy, làm cho người ta khó suy đoán hắn lúc này nghĩ gì, trước bàn cà phê sớm đã uống cạn, lúc này, đổi lại là một ly rượu đỏ, vòng khói nhàn nhạt bay bay, trong tay đã đốt hơn nữa điếu thuốc.
Đêm càng khuya, trong biệt thự ba người đều không ngủ, đều có suy nghĩ cho đến sáng hôm sau.
Hừng đông, Hạ Cảnh Điềm rốt cục chịu không nổi, ngã xuống giường mơ hồ đã ngủ, có thể chỉ là một loại ý niệm! bảy giờ, nàng đúng giờ tỉnh lại, ngủ chỉ một chốc, làm cho nàng hai mắt quầng thâm không đến mức quá rõ ràng, nho nhỏ điểm trang thêm có thể che khuất.
Trình Thủy Tâm? Tại rạng sáng, cô cũng rốt cục chống đỡ hết nổi ngã xuống giường, thân người vì đã đứng dưới mưa khá lâu, ngủ ở trên giường Kỷ Vĩ Thần cô nhịn không được ho khan lên tiếng, đầu óc cũng có chút mơ hồ, tiếng ho khan của cô đưa tới dưới lầu, Kỷ Vĩ Thần sờ đến nhiệt độ nóng hổi, hắn không khỏi khẽ nguyền rủa một tiếng, lập tức tìm lấy thuốc cảm mạo cho cô uống, uống thuốc xong Trình Thủy Tâm ngủ say, trong chớp mắt đó, bàn tay trắng nõn nắm thật chặt tay Kỷ Vĩ Thần, không dám buông lỏng, rất sợ cô vừa tỉnh dậy sẽ nhìn không thấy hắn.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Kỷ Vĩ Thần lẳng lặng canh giữ ở bên Trình Thủy Tâm, nhìn gương mặt mà trước đây hắn đã từng thật sâu yêu thương, tâm bình tĩnh như nước hồ thu không thể làm được một chút gợn sóng, hắn đối với nàng có hận, lại hơn nữa là bị phản bội là cảm giác lạ lẫm không cách nào tiếp nhận, hắn dễ dàng tha thứ không được, càng không biết như thế nào đối mặt một phụ nữ đã từng phản bội mình, cho nên hắn lạnh lùng, chỉ có dùng bề ngoài lạnh nhạt che dấu nội tâm chính mình, đã từng, hắn một lần cho rằng, cô gái này có thể làm vợ mình, cô vĩ đại, cô mềm mại đáng yêu, hết thảy đều đủ để xứng đôi với chính mình, nhưng là, cô lại nhẫn tâm như vậy phản bội hắn, cái này hắn làm sao có thể chịu đựng?
Cho nên, hắn nổi giận, dùng phương thức tuyệt tình đoạn tuyệt tình cảm trong lòng, thậm chí từ thời khắc đó, hắn không hề tin tưởng phụ nữ, lại càng không nghe cái gì là tình yêu, hắn muốn chỉ có sự nghiệp, chỉ có đem sự nghiệp trong tay phát triển cường đại hơn, mới là chuyện hắn duy nhất cảm thấy thú vị.
Trong lúc ngủ mơ, Trình Thủy Tâm tựa hồ ngủ không được an ổn, lông mày nhíu chặt, môi sắc tái nhợt, hơi thở yếu ớt, bên trán mồ hôi lạnh tuôn ra, những điều này là do cảm mạo nặng gây ra, hắn nhăn lại lông mày, đang suy nghĩ muốn hay không đưa cô đi bệnh viện, cuối cùng, hắn đứng dậy đi đến phòng Hạ Cảnh Điềm gõ cửa.
Hạ Cảnh Điềm sớm đã thức dậy, ngồi ở giường nghe nhạc, nghe thấy có người gõ cửa, sửng sốt một chút, đi qua mở cửa, không ngoài ý muốn nhìn thấy Kỷ Vĩ Thần gương mặt lạnh nhạt, nàng mím môi: “Kỷ tổng, có chuyện gì không?”
Hạ Cảnh Điềm còn tưởng rằng là cái gì đại sự, nguyên lai là hắn bảo nàng thay quần áo cho Trình Thủy Tâm, kỳ thật, thân hình Trình Thủy Tâm cùng Hạ Cảnh Điềm không sai biệt lắm, hơi gầy, chỉ là Trình Thủy tâm cao hơn rất nhiều, Hạ Cảnh Điềm tìm một chiếc áo sơ mi cùng quần short jean cho cô.
Đi vào phòng Kỷ Vĩ Thần, khi thấy cô ngủ mê không tỉnh, Hạ Cảnh Điềm ngạc sửng sốt một chút, cuối cùng, Kỷ Vĩ Thần bảo nàng thay quần áo, nàng cũng không chút do dự thay đổi, nhìn Kỷ Vĩ Thần ôm Trình Thủy Tâm ra cửa, Hạ Cảnh Điềm cũng không khỏi sốt ruột, bởi vì nhìn ra được, Trình Thủy Tâm thật sự bệnh cực kỳ nghiêm trọng.
Kỷ Vĩ Thần mang Trình Thủy Tâm đi bệnh viện, Hạ Cảnh Điềm bị cái này lăn qua lăn lại, có chút không biết nên làm cái gì, mắt thấy muốn đến giờ làm việc, nàng đành phải bất đắc dĩ đóng cửa phòng, hướng công ty chạy đi.
Đi vào công ty, còn chưa kịp thở một cái, đã bị bao phủ bởi một đống tư liệu, đợi nàng làm xong, mới nhớ tới Kỷ Vĩ Thần còn đang ở bệnh viện, nàng nghĩ có nên hay không gọi điện thoại hỏi thăm một tiếng, hoặc là, nàng có nên thay hắn giúp cái gì, bởi vì sáng nay nhìn Kỷ Vĩ Thần trong ánh mắt hiện đầy tơ máu, tối hôm qua chắc hẳn không có ngủ a!
Hạ Cảnh Điềm không nghĩ tới chính là, lúc này Kỷ Vĩ Thần đã đến công ty, sau khi đưa Trình Thủy Tâm đến bệnh viện một giờ sau, hắn gọi cho trợ lý đến chăm sóc, hắn thì vào văn phòng nghỉ ngơi trong chốc lát sau liền đi họp rồi, Hạ Cảnh Điềm điện thoại đến thì hắn đã khôi phục lại mặt lạnh như cũ, chỉ là ngắn gọn nói một tiếng, hắn đang họp, liền cúp điện thoại, không có dư thừa nói chuyện với nhau, Hạ Cảnh Điềm chép miệng, đột nhiên phát giác mình tại sao đi làm chuyện thiên hạ,nhiều chuyện a ?
Sau khi nhìn thấy Trình Thủy Tâm vào phòng tắm, Kỷ Vĩ Thần lúc này mới chú ý tới người đứng ở bên cạnh sô pha, Hạ Cảnh Điềm biểu lộ cứng ngắc, khi thấy nàng toàn thân ướt đẫm, hắn nhịn không được tức giận gầm nhẹ lên tiếng, “Còn đứng tại đó làm gì? Còn không đi lên thay quần áo?”
Hạ Cảnh Điềm bị những lời này đánh thức, nàng cắn môi dưới, quật cường mân môi, sau đó đi vào phòng của nàng, sau lưng, Kỷ Vĩ Thần lại nhăn lại lông mày.
Tựa ở cửa, Hạ Cảnh Điềm thân thể lạnh không sánh bằng đáy lòng lạnh, loại cảm giác phát ra từ nội tâm, nàng cảm giác trong lòng của nàng như có cái gì lạ lẫm xuất hiện, cứng rắn vắt ngang trái tim, làm cho nàng không biết như thế nào cho phải, làm cho nàng bối rối, cố gắng hít một hơi, nàng cười an ủi chính mình, có cái gì phải tức giận, trước tắm nước nóng rồi nói sau, chú ý thì người chịu đau khổ chỉ là chính mình, âm thầm nói xong, nàng đi vào phòng tắm.
Dưới lầu, Trình Thủy Tâm đã tắm rửa xong, trên người cô mặc áo choàng tắm màu trắng, tóc dài nữa buôn rủ xuống, thái độ nhu nhược như trước nhưng không mất vẻ gợi cảm mê người, cô nhìn Kỷ Vĩ Thần đang đứng ở cửa sổ sát đất, gấp gáp lên tiếng nói: “Thần, anh cũng ướt hết rồi, mau lên đi tắm!”
Kỷ Vĩ Thần bỏ xuống điếu thuốc trên tay, ánh mắt nhàn nhạt nhìn cô, nhẹ gật đầu đi vào phòng tắm, Trình Thủy Tâm ánh mắt cũng sau đó một giây nhìn lên căn phòng phía trên lầu, khóe môi chậm rãi giương lên một nụ cười đắc ý, vừa nghĩ tới Kỷ Vĩ Thần trong đáy mắt có sự vội vàng, cô lại âm thầm vui mừng, trong lòng ấm áp, nguyên lai, anh ấy vẫn còn quan tâm mình.
Hạ Cảnh Điềm vào phòng rồi cũng không có trở ra, nàng nằm ở trên giường trực tiếp đi ngủ, tuy đêm nay muốn ngủ đối với nàng mà nói thật sự rất khó khăn, nhưng là, nàng càng muốn bắt buộc chính mình ngủ, cố gắng nằm một tư thế làm cho mình dễ ngủ, nhưng xoay đi xoay lại một hồi, một chút buồn ngủ cũng không có.
Đại sảnh, Kỷ Vĩ Thần tắm rửa xong, thấy Trình Thủy ngồi ở trên ghế, tóc dài đã khô, gương mặt tú lệ hơi có vẻ tái nhợt, nhưng là, không thể che hết sự mỹ miều tuyệt sắc, nhìn thấy Kỷ Vĩ Thần đi ra, cô đi qua, lộ ra một nụ cười dịu dàng, “Tắm xong rồi sao? Em có pha một bình trà nóng, anh uống một ngụm đi!”
Kỷ Vĩ Thần dùng khăn khô lau tóc, liếc nhìn cô, rồi ngồi ở bên cạnh, nhưng không có động đến ly trà trên bàn, Trình Thủy Tâm bên cạnh dùng một loại ánh mắt si mê đánh giá hắn, chỉ thấy ánh mắt của hắn vẫn là lạnh lùng như vậy, mỏi mệt nhưng đường nét tuấn mỹ đến làm cho người không thể quên.
Kỷ Vĩ Thần không nói gì, trong đại sảnh không có một chút thanh âm, duy nhất ngoài cửa sổ tích tí tách tiếng mưa rơi làm nhiễu lòng người không ngừng, thật lâu , chỉ thấy Kỷ Vĩ Thần trầm thấp lên tiếng: “Em trước vào phòng của anh nghỉ ngơi đi.”
“Vậy còn anh?” Trình Thủy Tâm nóng vội cắt hỏi, ánh mắt cũng lo lắng chờ mong cái gì.
“Anh còn chưa muốn ngủ.” Kỷ Vĩ Thần thở dài một tiếng, dựa lưng vào sô pha, đôi mắt tinh xảo hữu thần.
“Em ở đây cùng anh!” Trình Thủy Tâm lòng có chút ít hy vọng xa vời lên tiếng, thời gian này cô không nỡ ngủ, chỉ cần có thể cùng anh ấy bên nhau, mệt mỏi như thế nào cũng có thể kiên trì, cô chính là người như vậy, chỉ cần đã xác định tâm tư, cũng không than thở, tựa như lúc trước, khi cô mới bước vào làng thời trang, một khi đã xác định, sẽ không có dừng bước.
“Không cần.” Trầm thấp, lời nói ngắn gọn mà lạnh nhạt, có loại cảm giác như nói thật, đồng thời, cũng có ý bài xích.
Trình Thủy tâm khuôn mặt khẽ giật mình, đáy mắt hiển lên một vòng đáng thương, cô khẽ cắn môi dưới, đang suy nghĩ muốn hay không lại khẩn cầu, nhưng là, cô biết chắc tính tình của hắn, hắn không thíc người khác không nghe lời của hắn, lời của hắn chẳng khác nào là mệnh lệnh, cô khóe môi khẽ nhếch, mím môi cười nói: “Em đi trước nghỉ ngơi, anh cũng đừng ngủ muộn quá, em trong phòng chờ anh.” Nói xong, đứng dậy chậm rãi lên lầu, trong lòng cũng đang kỳ vọng, trong nháy mắt cô đi vào phòng, hắn cũng không có nói thêm câu nào nữa, thậm chí nhìn cô một cái cũng không, đứng ở cửa phòng lòng của cô lại một lần nữa ngã xuống lạnh băng.
Tiếng đóng cửa ở phòng kế bên làm cho Hạ Cảnh Điềm thần kinh nhảy dựng, tâm tình bị đè nén làm cho nàng bực bội ngồi dậy, suy nghĩ lơ đãng hướng về hai người ở cạnh bên, chỉ cần vừa nghĩ tới bọn họ cùng giường mà ngủ, muốn nàng làm sao ngủ được? Trời biết, loại tâm tình này so với bị lăng trì còn thống khổ hơn nhiều, nàng tình nguyện mình lúc này biến thành một người điếc, biến thành một người ngu ngốc cũng tốt.
Vốn định lấy điện thoại ra nghe nhạc, như vậy bất kỳ âm thanh nào của phòng bên cạnh cũng không thể nghe được, nhìn chung quanh gian phòng một vòng, nàng mới phát hiện, nguyên lai túi xách để ở trên ghế sô pha rồi, tâm tình dường như một mồi lửa đốt, làm cho nàng suy nghĩ hỗn loạn, trời ạ! Vì cái gì càng ngay tại lúc này, lại càng thấy được mọi chuyện không thuận theo tính toán ban đầu? Nghĩ xong, nàng lại nghĩ lại, lúc này mới hơn mười một giờ, có lẽ nàng còn có thể gọi xe taxi, có lẽ nàng còn có thể đi ra khách sạn ở một đêm, nghĩ xong, Hạ Cảnh Điềm cảm thấy không có gì tốt hơn chủ ý này, nói ra thì làm được, nàng lập tức thay đổi quần áo hàng ngày, đẩy cửa xuống lầu.
Nhưng mà, đương khi nhìn thấy bóng dáng mệt mỏi trên ghế thì bước chân của nàng cũng chấn động, dưới đáy lòng thầm kêu, cái gì? Kỷ Vĩ Thần lại vẫn chưa ngủ? Như vậy vào phòng của hắn chỉ có cô gái kia? Nghĩ xong, Hạ Cảnh Điềm trong ngực nói không ra cảm giác dễ chịu, tảng đá trong lòng cũng rơi xuống một chút, nàng cố ý thả chậm bước chân, từng bước một tiếp cận Kỷ Vĩ Thần.
Kỷ Vĩ Thần mẫn cảm phát giác phía sau lưng tiếng bước chân, nguyên lai tưởng rằng Trình Thủy Tâm, nên có chút ghé mắt nhìn, phát hiện người đứng ở bên người hắn dĩ nhiên là Hạ Cảnh Điềm, nhìn cách ăn mặc của Hạ Cảnh Điềm, hắn không khỏi khiêu mi: “Đã trễ thế như vậy, cô muốn đi đâu?”
“Tôi nghĩ muốn đi ra ngoài một chuyến.” Hạ Cảnh Điềm cứng rắn nói, cũng không có cụ thể nói đi nơi nào, chắc hẳn hắn nên biết khốn cảnh của nàng a!
Kỷ Vĩ Thần làm sao có thể đoán được tâm tư nàng! Lông mày vi gãy, giọng điệu hơi có chút lạnh: “Cô muốn đi ra ngoài ngủ?”
“Tôi sợ quấy rầy đến “chuyện” hai người, dù sao hiện tại cũng không muộn.” Hạ Cảnh Điềm cố ý đem chữ “chuyện” nói đặc biệt nặng, cuối cùng giọng điệu câu này lại bỗng nhiên trở nên thoải mái, thật giống như không có chuyện gì.
Hạ Cảnh Điềm nguyên lai tưởng rằng, mình rời đi hắn nhất định thật cao hứng a! Nhưng là, nhưng không ngờ, một giây sau, hắn lại bá đạo gầm nhẹ lên tiếng: “Không cho phép, trở về phòng cho tôi.”
Hạ Cảnh Điềm trừng mắt nhìn, suy nghĩ có chút hỗn loạn, nàng nhăn lại lông mày, giọng điệu rất vô tội nói: “Tôi thật sự sợ quấy rầy đến hai người a! Tôi ở bên ngoài có cũng tiện hơn, anh không cần phải lo lắng, yên tâm, đêm nay tôi nhất định sẽ không xuất hiện ở trước mặt hai người.” Hạ Cảnh Điềm trong miệng nói ngay cả mình cũng đều không hiểu, thật giống như lời hảo ý của nàng còn cách khá xa.
“Lời của tôi còn cần nói lần thứ hai sao?” Kỷ Vĩ Thần cắn răng lên tiếng, ý tứ hàm xúc cảnh cáo lại nguy hiểm, cô gái này ngay tại lúc này, đang muốn chống đối hắn đúng không?
Hạ Cảnh Điềm há to miệng, vốn định lại tranh thủ nói thêm, nhưng nhìn Kỷ Vĩ Thần khuôn mặt tức giận, nên chỉ phải đem lời nói nuốt trở về, cầm lấy túi xách trên ghế muốn đi, lại nghe thấy hắn khàn khàn mở miệng: “Pha cho tôi ly cà phê .”
Hạ Cảnh Điềm có chút không cam lòng mím môi, ở sau lưng hắn âm thầm trừng liếc, mới hướng phòng bếp đi, người này thực quá phận, việc cần đến mình thì lúc nào cũng sai sử, không cần đến hắn lại giả vờ cái gì cũng không biết, thật làm cho người ta chịu không được.
Hạ Cảnh Điềm thuần thục pha cà phê, mùi thơm nhàn nhạt tràn ngập trong không khí, dường như mang theo tác dụng tĩnh tâm, làm cho nàng tâm tư hết sức chăm chú vào việc đang làm, có câu nói, chuyên tâm nấu gì đó, hương vị cũng sẽ càng thuần, đương khi Hạ Cảnh Điềm cầm trong tay ly cà phê đặt ở trước mặt Kỷ Vĩ Thần, thì phiêu đãng trong không khí mùi thơm làm cho Kỷ Vĩ Thần cuối cùng giãn ra lông mày.
Hạ Cảnh Điềm nhíu mày, thấp giọng nói: “Tôi được đi nghỉ chưa? Kỷ tổng?”
Kỷ Vĩ Thần nhìn Hạ Cảnh Điềm, nhàn nhạt lên tiếng nói: “Đi được rồi!”
Ngay khi bóng dáng Hạ Cảnh Điềm biến mất phía sau cửa, cửa phòng bên cạnh lại mở ra, Trình Thủy Tâm đứng ở ngoài cửa, gương mặt xinh đẹp hơi có chút biến dạng, vừa rồi Hạ Cảnh Điềm cùng Kỷ Vĩ Thần nói chuyện, cô một chữ cũng nghe hết, thậm chí ánh mắt Kỷ Vĩ Thần đi theo Hạ Cảnh Điềm, cũng làm cho cô đáy lòng sinh ra đố kị, cô pha trà thì lạnh lùng để ở một bên, mà trước mặt hắn hắn chính là cà phê cô ta vừa pha, cỡ nào buồn cười một màn, cái này tựa hồ giống như đang nói rõ một việc, mình ở trong mắt Kỷ Vĩ Thần giống như ly trà, mà cô gái bình thường ở phòng kế bên sẽ là ly cả phê thơm lừng trong tay hắn.
Gương mặt hiện lên một vòng biểu lộ bi thương, đồng thời, đáy mắt lại hiện lên một vòng kiên cường cùng oán hận, ánh mắt có chút vòng vo liếc nhìn cửa phòng đóng chặt, Trình Thủy Tâm lần nữa đóng cửa lại, trong phòng đã không có người cô muốn, có vẻ như vậy càng trống trải tịch mịch, rõ ràng người cô yêu đang ở dưới lầu, cô lại chỉ có thể nhìn mà không có thể có được, loại tư vị này càng giày vò tâm hồn hơn, Trình Thủy Tâm ngồi ở bờ giường, thống khổ nhắm mắt lại.
Hạ Cảnh Điềm ôm hai chân ngồi ở trên giường mềm mại, trong tai đút lấy hai cái phone điện thoại, nghe nhạc mình yêu thích, thực sự vui vẻ, Kỷ Vĩ Thần không có vào phòng, chuyện này đối với nàng mà nói, xem như là trấn an không ít, ít nhất, nàng không cần đi nghĩ bên đó có đang phát sinh chuyện gì làm cho người ta chán ghét. . . . . .
Trong đại sảnh, ngọn đèn mờ giao nhau, lẳng lặng chiếu ra Kỷ Vĩ Thần ngũ quan mạnh mẽ, tóc đen có chút mất trật tự, mắt sâu nhìn qua không thấy đáy, làm cho người ta khó suy đoán hắn lúc này nghĩ gì, trước bàn cà phê sớm đã uống cạn, lúc này, đổi lại là một ly rượu đỏ, vòng khói nhàn nhạt bay bay, trong tay đã đốt hơn nữa điếu thuốc.
Đêm càng khuya, trong biệt thự ba người đều không ngủ, đều có suy nghĩ cho đến sáng hôm sau.
Hừng đông, Hạ Cảnh Điềm rốt cục chịu không nổi, ngã xuống giường mơ hồ đã ngủ, có thể chỉ là một loại ý niệm! bảy giờ, nàng đúng giờ tỉnh lại, ngủ chỉ một chốc, làm cho nàng hai mắt quầng thâm không đến mức quá rõ ràng, nho nhỏ điểm trang thêm có thể che khuất.
Trình Thủy Tâm? Tại rạng sáng, cô cũng rốt cục chống đỡ hết nổi ngã xuống giường, thân người vì đã đứng dưới mưa khá lâu, ngủ ở trên giường Kỷ Vĩ Thần cô nhịn không được ho khan lên tiếng, đầu óc cũng có chút mơ hồ, tiếng ho khan của cô đưa tới dưới lầu, Kỷ Vĩ Thần sờ đến nhiệt độ nóng hổi, hắn không khỏi khẽ nguyền rủa một tiếng, lập tức tìm lấy thuốc cảm mạo cho cô uống, uống thuốc xong Trình Thủy Tâm ngủ say, trong chớp mắt đó, bàn tay trắng nõn nắm thật chặt tay Kỷ Vĩ Thần, không dám buông lỏng, rất sợ cô vừa tỉnh dậy sẽ nhìn không thấy hắn.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Kỷ Vĩ Thần lẳng lặng canh giữ ở bên Trình Thủy Tâm, nhìn gương mặt mà trước đây hắn đã từng thật sâu yêu thương, tâm bình tĩnh như nước hồ thu không thể làm được một chút gợn sóng, hắn đối với nàng có hận, lại hơn nữa là bị phản bội là cảm giác lạ lẫm không cách nào tiếp nhận, hắn dễ dàng tha thứ không được, càng không biết như thế nào đối mặt một phụ nữ đã từng phản bội mình, cho nên hắn lạnh lùng, chỉ có dùng bề ngoài lạnh nhạt che dấu nội tâm chính mình, đã từng, hắn một lần cho rằng, cô gái này có thể làm vợ mình, cô vĩ đại, cô mềm mại đáng yêu, hết thảy đều đủ để xứng đôi với chính mình, nhưng là, cô lại nhẫn tâm như vậy phản bội hắn, cái này hắn làm sao có thể chịu đựng?
Cho nên, hắn nổi giận, dùng phương thức tuyệt tình đoạn tuyệt tình cảm trong lòng, thậm chí từ thời khắc đó, hắn không hề tin tưởng phụ nữ, lại càng không nghe cái gì là tình yêu, hắn muốn chỉ có sự nghiệp, chỉ có đem sự nghiệp trong tay phát triển cường đại hơn, mới là chuyện hắn duy nhất cảm thấy thú vị.
Trong lúc ngủ mơ, Trình Thủy Tâm tựa hồ ngủ không được an ổn, lông mày nhíu chặt, môi sắc tái nhợt, hơi thở yếu ớt, bên trán mồ hôi lạnh tuôn ra, những điều này là do cảm mạo nặng gây ra, hắn nhăn lại lông mày, đang suy nghĩ muốn hay không đưa cô đi bệnh viện, cuối cùng, hắn đứng dậy đi đến phòng Hạ Cảnh Điềm gõ cửa.
Hạ Cảnh Điềm sớm đã thức dậy, ngồi ở giường nghe nhạc, nghe thấy có người gõ cửa, sửng sốt một chút, đi qua mở cửa, không ngoài ý muốn nhìn thấy Kỷ Vĩ Thần gương mặt lạnh nhạt, nàng mím môi: “Kỷ tổng, có chuyện gì không?”
Hạ Cảnh Điềm còn tưởng rằng là cái gì đại sự, nguyên lai là hắn bảo nàng thay quần áo cho Trình Thủy Tâm, kỳ thật, thân hình Trình Thủy Tâm cùng Hạ Cảnh Điềm không sai biệt lắm, hơi gầy, chỉ là Trình Thủy tâm cao hơn rất nhiều, Hạ Cảnh Điềm tìm một chiếc áo sơ mi cùng quần short jean cho cô.
Đi vào phòng Kỷ Vĩ Thần, khi thấy cô ngủ mê không tỉnh, Hạ Cảnh Điềm ngạc sửng sốt một chút, cuối cùng, Kỷ Vĩ Thần bảo nàng thay quần áo, nàng cũng không chút do dự thay đổi, nhìn Kỷ Vĩ Thần ôm Trình Thủy Tâm ra cửa, Hạ Cảnh Điềm cũng không khỏi sốt ruột, bởi vì nhìn ra được, Trình Thủy Tâm thật sự bệnh cực kỳ nghiêm trọng.
Kỷ Vĩ Thần mang Trình Thủy Tâm đi bệnh viện, Hạ Cảnh Điềm bị cái này lăn qua lăn lại, có chút không biết nên làm cái gì, mắt thấy muốn đến giờ làm việc, nàng đành phải bất đắc dĩ đóng cửa phòng, hướng công ty chạy đi.
Đi vào công ty, còn chưa kịp thở một cái, đã bị bao phủ bởi một đống tư liệu, đợi nàng làm xong, mới nhớ tới Kỷ Vĩ Thần còn đang ở bệnh viện, nàng nghĩ có nên hay không gọi điện thoại hỏi thăm một tiếng, hoặc là, nàng có nên thay hắn giúp cái gì, bởi vì sáng nay nhìn Kỷ Vĩ Thần trong ánh mắt hiện đầy tơ máu, tối hôm qua chắc hẳn không có ngủ a!
Hạ Cảnh Điềm không nghĩ tới chính là, lúc này Kỷ Vĩ Thần đã đến công ty, sau khi đưa Trình Thủy Tâm đến bệnh viện một giờ sau, hắn gọi cho trợ lý đến chăm sóc, hắn thì vào văn phòng nghỉ ngơi trong chốc lát sau liền đi họp rồi, Hạ Cảnh Điềm điện thoại đến thì hắn đã khôi phục lại mặt lạnh như cũ, chỉ là ngắn gọn nói một tiếng, hắn đang họp, liền cúp điện thoại, không có dư thừa nói chuyện với nhau, Hạ Cảnh Điềm chép miệng, đột nhiên phát giác mình tại sao đi làm chuyện thiên hạ,nhiều chuyện a ?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook