Đồ Chơi Của Đô Đốc Cang Chung
-
Chương 60: Ý nghĩ rời khỏi Cang Chung và tên biến thái
“Ở trong biệt phủ rộng lớn, anh thì đi ra ngoài suốt chỉ có một mình tôi ở nhà. Không sớm thì muộn, tôi sẽ bị điên mất. Nếu như có Kiều Hoa ở trong nhà tôi sẽ có người nói chuyện và tâm sự. Chẳng phải anh muốn tôi được vui vẻ ư!”
“Đúng là ta muốn em vui vẻ, nhưng không có nghĩa là ta sẽ đưa người bên ngoài trở về nhà. Và cả, ta chẳng biết gì về bạn của em, lỡ như cô ta là một tên gián điệp hay là kẻ thù của ta thì phải làm sao.”
“Kiều Hoa không phải là gián điệp, cô ấy là bạn của tôi. Nếu như anh không chấp nhận thì từ nay về sau cũng đừng mong nhìn thấy tôi vui vẻ với anh nữa.”
“Em…”
Cang Chung tức đến bốc khói. Chẳng biết từ khi nào, cô lại đem bản thân của mình ra để uy hiếp hắn. Nếu còn tiếp tục như vậy, rồi cũng có một ngày cô sẽ dùng tính mạng của mình để đổi lấy thứ gì đó với hắn. Cơn ác mộng khủng khiếp này, hắn phải dừng nó lại.
“Tư Dương, em phải biết rằng vì ta yêu em nên ta mới làm theo lời em muốn, nhưng nó không có nghĩa là em muốn gì ta cũng điều cho. Và cả em dùng bản thân mình để ra điều kiện với ta.”
Thái độ hung dữ của Cang Chung làm Tư Dương sợ đến xanh mặt. Cô cũng chỉ muốn có một người bạn nên mới làm như thế. Hà cớ gì hắn phải nói những câu nặng lời với cô như vậy.
Cảm thấy bản thân tủi thân, Tư Dương một lần nữa lại bật khóc.
“Hic..hic…”
“Ê! Sao cậu lại khóc vậy Tư Dương?”
Kiều Hoa không hiểu chuyện gì xảy ra chỉ có thể âm thầm quan sát diễn biến tiếp theo.
“Cang Chung hắn bắt..ưm..”
Lời còn chưa nói hết Cang Chung đã vội bịch miệng cô lại. Không cần nói hết câu hắn cũng biết cô định nói gì. Cang Chung hết cách, đành phải thỏa thuận với cô.
“Tốt nhất là em nên im miệng lại để ta suy nghĩ, còn không thì đừng mong ta đồng ý chuyện gì với em cả.”
“Hic…”
Tư Dương gật đầu đồng ý với hắn.
“Nè, rốt cuộc hai người có xem sự có mặt của người khác ở đây không vậy. Nói chuyện to nhỏ một mình là ý gì chứ?”
Kiều Hoa cau có mặt mày nhìn họ.
Đáp lại cô, Cang Chung chỉ nói ngắn gọn:
“Hỏi nhiều.”
“...”
..…
Biệt phủ của Cang Chung.
Cuối cùng thì Cang Chung cũng phải nhường nhịn Tư Dương mà để Kiều Hoa trở về nhà của mình.
“Trời trời, Tư Dương nhà của cậu đẹp thật đấy. Nếu được gặp cậu sớm hơn thì tớ có thể ghé qua nhà của cậu rồi.”
Kiều Hoa nháy mắt với cô.
“Này, mặc dù ta cho cô ở đây nhưng không có nghĩa là cô muốn làm gì thì làm. Bất cứ hành động hay ám hiệu khác thường không được làm trước mặt vợ của ta. Đặc biệt là cái nhawsy mắt vừa rồi.”
Hắn lạnh lùng nói với Kiều Hoa. Chẳng để cô ta nói thêm lời nào với Tư Dương, hắn kéo cô đi vào trong nhà.
“Cang Chung, chuyện có gì đâu mà anh phải làm căng như thế.”
Bị kéo đi nhưng cô không cam tâm vì những điều vừa rồi hắn nói. Bạn bè với nhau , chẳng lẽ cô không được phép có những hành động thân mật. Chuyện này thật là vô lý.
“Ta không thích. Chỉ có một mình ta mới được phép làm như thế với em thôi.”
Hắn không ngần ngại mà tuyên bố với cô.
“Anh…”
Nhìn Cang Chung và Tư Dương rời đi, Kiều Hoa đứng ở trước sân ngẩn ngơ, chưa kịp hiểu chuyện gì. Nhưng giây lại nở một nụ cười tà mị.
“Đột nhập thành công ha..”
Một tuần sau đó.
Cang Chung vì lo giao chiến với hải tặc nên chẳng có thời gian ở nhà. Trong một tuần này, chỉ gặp hắn đúng có một lần.
Ở nhà, Tư Dương lại có thời gian tự do cùng với Kiều Hoa. Hai người lâu ngày không gặp nên có rất nhiều chuyện để nói với nhau.
“Tư Dương, tớ hỏi cái này có hơi đường đột một chút nhưng mà tớ nhớ cậu với Thập Hải mới là một cặp. Tại sao bây giờ…”
Kiều Hoa vừa nói vừa quan sát sắc mặt của Tư Dương.
“Chuyện này nói ra dài dòng lắm.”
Đôi mắt buồn hiu, Tư Dương đã cố gắng quên đi chuyện không vui này. Nhưng hôm nay, lại có người khơi gợi nó dậy làm cho bao nhiêu ký ức tươi đẹp ùa về trong tâm trí cô. Tư Dương phiền muộn nhìn lên bầu trời xanh.
“Giữa chữ “duyên” và chữ “phận” chỉ cách nhau một khoảng nhỏ. Tớ và Thập Hải là có “duyên” nên mới gặp được nhau, nhưng Cang Chung mới là “phận”, anh ta giống như sự sắp đặt từ trước của ông trời. Tớ và anh ta đã định sẵn là ở bên nhau.”
”Cậu nói cứ như miễn cưỡng vậy. “Phận” là do chúng ta nắm giữ trong bàn tay của mình. Nếu như cậu không muốn thì bỏ đi. Rời khỏi đây và đến tìm người trong lòng của mình. Cuộc sống theo ý mình, sống không dễ hơn sao.”
Kiều Hoa đặt tay lên vai Tư Dương.
“Rời khỏi!”
Mấy lời này khiến Tư Dương cảm thấy buồn cười. Có phải cô đã không nghĩa sẽ không rời khỏi đây đâu. Đã chạy đi rồi đấy chứ nhưng kết quả vẫn là bị bắt về.
Nếu như mọi chuyện có thể giải quyết dễ dàng như lời nói thì cô đã không phải chôn đi tình cảm của mình vào trong hố sâu không đáy.
“Mọi chuyện đã đi quá xa, không thể như lúc trước được nữa.”
Tư Dương lắc đầu trong tuyệt vọng. Cô đã từ bỏ rồi, từ bỏ những thứ mãi mãi không thể với tới. Một khi đã không thể thì dù chúng ta có cố gắng cách mấy cũng bằng không.
“Thật nhu nhược! Nếu như cậu muốn thì vẫn còn có nhiều cách để cậu thực hiện. Chẳng qua là ý chí của cậu đã bị lung lây bởi người mới rồi đúng không?”
“Tớ…”
Cô trợn mắt nhìn Kiều Hoa.
Bị lung lây bởi Cang Chung ư? Không, sao có thể như thế được. Cô hận hắn đến tận xương tủy, chỉ mong sao có thể giết chết hắn.
Tư Dương cười lắc đầu.
"Nếu dễ dàng bị lung lây bởi một người đàn ông, thì có lẽ tớ đã run động trước bao nhiêu người."
"Tớ biết có một cách rời khỏi đây nhưng lại không bị Cang Chung đuổi theo. Cậu có đồng ý không?”
“Lời cậu nói là thật sao Kiều Hoa?”
Tư Dương trợn mắt ngạc nhiên nhìn cô ta. Nếu thật sự rời khỏi đây cô đương nhiên là đồng ý. Cô muốn trở về biển khơi, muốn sống cùng gia đình và gặp lại Thập Hải, mối lương duyên không trọn vẹn của mình.
“Đương nhiên. Nhưng cậu phải phối hợp với tớ thì mới được.”
“Nếu như rời khỏi đây được, chuyện gì tớ cũng có thể làm.”
Ánh mắt đầy quyết tâm, cô đã mong chờ đến ngày này rất lâu. Cứ tưởng bản thân sẽ chôn vùi ở trong biệt phủ này không có ngày tự do. Sự xuất hiện của Kiều Hoa đã cứu vớt cuộc đời tâm tối của cô.
Bên này, Kiều Hoa cười nói với Tư Dương nhưng trong lòng lại nở nụ cười đắc ý.
Khi màn đêm buông xuống, người trong biệt phủ nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Nhưng bên ngoài vẫn còn có một người đang thức.
Kiều Hoa lén lút nhìn xung quanh, thấy không có ai cô ta liền đi ra ngoài bằng cổng sau. Trong đêm khuya, Kiều Hoa lại đi đến bến tàu. Khăn che mặt cùng với chiếc áo khoác để tránh bị người khác nhận ra. Cô ta đi xuống bến tàu, lúc này có một người đã đứng đợi cô ta sẵn ở trên tàu. Nhìn thấy cô ta liền ra tín hiệu để cô ta đi lên tàu.
Bên trong con tàu, một người đàn ông ngồi uy nghiêm trên ghế. Dường như biết Kiều Hoa đang đến, liền đặt một ly trà về phía đối diện. Bàn tay nhẹ nhàng cầm ấm trà lên, rót những gì tinh túy của lá trà vào ly. Ly trà đầy cũng là lúc Kiều Hoa bước vào trong.
Cậu ta liếc nhìn Kiều Hoa một cái, ánh mắt nhìn qua chiếc ghế trước mặt.
“Ngồi xuống đi.”
“Cảm ơn cậu, Thập Hải.”
Kiều Hoa mỉm cười, cô ta ngồi đối diện Thập Hải. Ánh mắt vô tình nhìn vào ly trà trước mặt, gương mặt lại biểu lộ sự ngạc nhiên. Cái nhìn thâm sâu, nhấc ly trà lên, cô ta đưa lên mũi ngửi lấy mùi thơm từ trong làn khói trắng của ly trà. Vẻ mặt hưởng thụ, Kiều Hoa uống một ngụm nhỏ, nói trêu:
“Thập Hải của lúc nhỏ và bây giờ không phải là một người nhưng ký ức thì luôn nhớ rất lâu và sâu. Có đúng không?”
“Ha, cậu lại muốn châm biến tôi vì cái gì đây.”
Thập hải cười giễu cợt nhìn cô gái miệng lưỡi sắc bén trước mặt.
“Không gì cả. Tôi chỉ muốn khen ly trà này rất ngon.”
“Cậu thấy vừa miệng là tốt, chỗ tôi vẫn còn nhiều lá trà này. Khi nào gặp lại, tôi sẽ đem một ít đến cho cậu.”
“Không cần đâu. Có trà nhưng không có người pha thì chẳng ra được vị gì cả. Nói thật đấy.”
Kiều Hoa ngã người về sau, cô ta ngồi chéo chân. Nhìn Thập Hải với ánh mắt khác thường nhưng không để cho cậu ta phát hiện, cô ta nhanh chóng điều chỉnh lại tầm nhìn của mình liền nói sang chuyện khác.
“Như ý cậu, Tư Dương đã nghe theo lời của tôi. Đợi sau khi Cang Chung trở về thì liền…”
Cô ta giơ một ngón tay thon dài của mình kéo nhẹ qua cổ, ánh mắt đầy chết chóc.
“Cang gia sẽ mất đi người nối dõi.”
“Cậu làm tốt lắm, đợi sau khi nhận được tin tốt từ cậu tôi nhất định sẽ không bạc đãi cậu.”
“Thập Hải, tôi không cần cậu phải cho tôi gì cả. Cậu biết rõ tôi làm việc này là vì lý do gì mà đúng không.”
Con ngươi đen nhánh nhìn Thập hải thâm tình, từng ngón tay đưa về phía trước nắm lấy bàn tay rắn chắc của cậu ta.
Nhưng dường như Thập Hải lại không thích điều này, cậu ta nhanh chóng rút tay của mình lại làm Kiều Hoa cảm thấy hụt hẫng. Gương mặt có chút sượng, cô ta thu tay của mình lại.
“Trời cũng tối rồi, tôi phải trở về biệt phủ nếu không Tư Dương sẽ nghi ngờ.”
Kiều Hoa vội vàng đứng dậy chuẩn bị rời đi. Cậu ta liền hiểu ý, theo phép lịch sự Thập Hải cũng rời khỏi ghế.
“Được, tôi sẽ cho người đưa cậu trở về.”
“Không cần đâu, có người đi theo sẽ dễ phát hiện. Để tôi tự về được rồi, tạm biệt.”
“Đi đường cẩn thận, tạm biệt cậu.”
Sau khi rời khỏi bến tàu, Kiều Hoa không dám chậm trễ liền trở về nhà. Cô ta đảo mắt xung quanh nhìn lại một lần nữa, chắc chắn không có người theo dõi mình. Lúc này, cô ta thở phào nhẹ nhõm đi vào trong nhà bằng cổng sau. Cứ tưởng việc mình làm người không biết, quỷ không hay nhưng lại bị Lan Huệ đi ra bên ngoài nhìn thấy.
Lan Huệ ngáp ngắn, ngáp dài vào lúc nửa đêm vì vừa rồi cô nghe thấy có tiếng mèo. Sợ rằng tiếng động của nó sẽ ảnh hưởng đến giấc ngủ của phu nhân Tư Dương nên cô mới đi ra xem thử. Nhưng lại không ngờ rằng bản thân nhìn thấy một cái bóng đen đang lẻn vào trong nhà của mình. Lan Huệ tưởng đấy là ăn trộm, cô có chút sợ hãi. Nhiều năm ở trong biệt phủ, chưa từng có tên ăn trộm nào dám bước vào phủ của đô đốc Cang Chung. Hôm nay đúng là ngoại lệ.
Vừa lo sợ vừa tiếc thương cho tên ăn trộm vì phủ đô đốc không phải nói đi vào là đi vào. Xung quang đây có rất nhiều lính hải quân túc trực ngày đêm trong phủ. Chỉ cần có người đột nhập sẽ bị phát hiện và bắt vào phòng giam tối tăm.
Nhìn tên ăn trộm đi vào trong nhà, Lan Huệ lẩm bẩm một mình:
“Cái tên ăn trộm này chẳng biết bản thân đi vào địa ngục.”
Cô lắc đầu ngán ngẫm, sau đó liền đi theo sau tên ăn trộm. Vào bên trong nhà, Lan Huệ có hơi ngạc nhiên. Vì tên ăn trộm này không lấy bất cứ thứ gì ở trong nhà nhưng lại đi lên lầu. Nơi mà tên ăn trộm đến chính là phòng của Kiều Hoa. Việc này khiến Lan Huệ có chút ngạc nhiên, đó không phải là phòng của bạn phu nhân ư! Tên ăn trộm này không lấy đồ quý giá trong nhà mà lại đi đến phòng của một cô gái. Chẳng lẽ hắn đến đây là vì gái mà không phải là đồ đạc trong nhà. Mới nghĩ đến đấy thôi, da gà da vịt của cô đều nổi hết lên.
“Mấy tên ăn trộm bây giờ sao lại biến thái như vậy.”
“Đúng là ta muốn em vui vẻ, nhưng không có nghĩa là ta sẽ đưa người bên ngoài trở về nhà. Và cả, ta chẳng biết gì về bạn của em, lỡ như cô ta là một tên gián điệp hay là kẻ thù của ta thì phải làm sao.”
“Kiều Hoa không phải là gián điệp, cô ấy là bạn của tôi. Nếu như anh không chấp nhận thì từ nay về sau cũng đừng mong nhìn thấy tôi vui vẻ với anh nữa.”
“Em…”
Cang Chung tức đến bốc khói. Chẳng biết từ khi nào, cô lại đem bản thân của mình ra để uy hiếp hắn. Nếu còn tiếp tục như vậy, rồi cũng có một ngày cô sẽ dùng tính mạng của mình để đổi lấy thứ gì đó với hắn. Cơn ác mộng khủng khiếp này, hắn phải dừng nó lại.
“Tư Dương, em phải biết rằng vì ta yêu em nên ta mới làm theo lời em muốn, nhưng nó không có nghĩa là em muốn gì ta cũng điều cho. Và cả em dùng bản thân mình để ra điều kiện với ta.”
Thái độ hung dữ của Cang Chung làm Tư Dương sợ đến xanh mặt. Cô cũng chỉ muốn có một người bạn nên mới làm như thế. Hà cớ gì hắn phải nói những câu nặng lời với cô như vậy.
Cảm thấy bản thân tủi thân, Tư Dương một lần nữa lại bật khóc.
“Hic..hic…”
“Ê! Sao cậu lại khóc vậy Tư Dương?”
Kiều Hoa không hiểu chuyện gì xảy ra chỉ có thể âm thầm quan sát diễn biến tiếp theo.
“Cang Chung hắn bắt..ưm..”
Lời còn chưa nói hết Cang Chung đã vội bịch miệng cô lại. Không cần nói hết câu hắn cũng biết cô định nói gì. Cang Chung hết cách, đành phải thỏa thuận với cô.
“Tốt nhất là em nên im miệng lại để ta suy nghĩ, còn không thì đừng mong ta đồng ý chuyện gì với em cả.”
“Hic…”
Tư Dương gật đầu đồng ý với hắn.
“Nè, rốt cuộc hai người có xem sự có mặt của người khác ở đây không vậy. Nói chuyện to nhỏ một mình là ý gì chứ?”
Kiều Hoa cau có mặt mày nhìn họ.
Đáp lại cô, Cang Chung chỉ nói ngắn gọn:
“Hỏi nhiều.”
“...”
..…
Biệt phủ của Cang Chung.
Cuối cùng thì Cang Chung cũng phải nhường nhịn Tư Dương mà để Kiều Hoa trở về nhà của mình.
“Trời trời, Tư Dương nhà của cậu đẹp thật đấy. Nếu được gặp cậu sớm hơn thì tớ có thể ghé qua nhà của cậu rồi.”
Kiều Hoa nháy mắt với cô.
“Này, mặc dù ta cho cô ở đây nhưng không có nghĩa là cô muốn làm gì thì làm. Bất cứ hành động hay ám hiệu khác thường không được làm trước mặt vợ của ta. Đặc biệt là cái nhawsy mắt vừa rồi.”
Hắn lạnh lùng nói với Kiều Hoa. Chẳng để cô ta nói thêm lời nào với Tư Dương, hắn kéo cô đi vào trong nhà.
“Cang Chung, chuyện có gì đâu mà anh phải làm căng như thế.”
Bị kéo đi nhưng cô không cam tâm vì những điều vừa rồi hắn nói. Bạn bè với nhau , chẳng lẽ cô không được phép có những hành động thân mật. Chuyện này thật là vô lý.
“Ta không thích. Chỉ có một mình ta mới được phép làm như thế với em thôi.”
Hắn không ngần ngại mà tuyên bố với cô.
“Anh…”
Nhìn Cang Chung và Tư Dương rời đi, Kiều Hoa đứng ở trước sân ngẩn ngơ, chưa kịp hiểu chuyện gì. Nhưng giây lại nở một nụ cười tà mị.
“Đột nhập thành công ha..”
Một tuần sau đó.
Cang Chung vì lo giao chiến với hải tặc nên chẳng có thời gian ở nhà. Trong một tuần này, chỉ gặp hắn đúng có một lần.
Ở nhà, Tư Dương lại có thời gian tự do cùng với Kiều Hoa. Hai người lâu ngày không gặp nên có rất nhiều chuyện để nói với nhau.
“Tư Dương, tớ hỏi cái này có hơi đường đột một chút nhưng mà tớ nhớ cậu với Thập Hải mới là một cặp. Tại sao bây giờ…”
Kiều Hoa vừa nói vừa quan sát sắc mặt của Tư Dương.
“Chuyện này nói ra dài dòng lắm.”
Đôi mắt buồn hiu, Tư Dương đã cố gắng quên đi chuyện không vui này. Nhưng hôm nay, lại có người khơi gợi nó dậy làm cho bao nhiêu ký ức tươi đẹp ùa về trong tâm trí cô. Tư Dương phiền muộn nhìn lên bầu trời xanh.
“Giữa chữ “duyên” và chữ “phận” chỉ cách nhau một khoảng nhỏ. Tớ và Thập Hải là có “duyên” nên mới gặp được nhau, nhưng Cang Chung mới là “phận”, anh ta giống như sự sắp đặt từ trước của ông trời. Tớ và anh ta đã định sẵn là ở bên nhau.”
”Cậu nói cứ như miễn cưỡng vậy. “Phận” là do chúng ta nắm giữ trong bàn tay của mình. Nếu như cậu không muốn thì bỏ đi. Rời khỏi đây và đến tìm người trong lòng của mình. Cuộc sống theo ý mình, sống không dễ hơn sao.”
Kiều Hoa đặt tay lên vai Tư Dương.
“Rời khỏi!”
Mấy lời này khiến Tư Dương cảm thấy buồn cười. Có phải cô đã không nghĩa sẽ không rời khỏi đây đâu. Đã chạy đi rồi đấy chứ nhưng kết quả vẫn là bị bắt về.
Nếu như mọi chuyện có thể giải quyết dễ dàng như lời nói thì cô đã không phải chôn đi tình cảm của mình vào trong hố sâu không đáy.
“Mọi chuyện đã đi quá xa, không thể như lúc trước được nữa.”
Tư Dương lắc đầu trong tuyệt vọng. Cô đã từ bỏ rồi, từ bỏ những thứ mãi mãi không thể với tới. Một khi đã không thể thì dù chúng ta có cố gắng cách mấy cũng bằng không.
“Thật nhu nhược! Nếu như cậu muốn thì vẫn còn có nhiều cách để cậu thực hiện. Chẳng qua là ý chí của cậu đã bị lung lây bởi người mới rồi đúng không?”
“Tớ…”
Cô trợn mắt nhìn Kiều Hoa.
Bị lung lây bởi Cang Chung ư? Không, sao có thể như thế được. Cô hận hắn đến tận xương tủy, chỉ mong sao có thể giết chết hắn.
Tư Dương cười lắc đầu.
"Nếu dễ dàng bị lung lây bởi một người đàn ông, thì có lẽ tớ đã run động trước bao nhiêu người."
"Tớ biết có một cách rời khỏi đây nhưng lại không bị Cang Chung đuổi theo. Cậu có đồng ý không?”
“Lời cậu nói là thật sao Kiều Hoa?”
Tư Dương trợn mắt ngạc nhiên nhìn cô ta. Nếu thật sự rời khỏi đây cô đương nhiên là đồng ý. Cô muốn trở về biển khơi, muốn sống cùng gia đình và gặp lại Thập Hải, mối lương duyên không trọn vẹn của mình.
“Đương nhiên. Nhưng cậu phải phối hợp với tớ thì mới được.”
“Nếu như rời khỏi đây được, chuyện gì tớ cũng có thể làm.”
Ánh mắt đầy quyết tâm, cô đã mong chờ đến ngày này rất lâu. Cứ tưởng bản thân sẽ chôn vùi ở trong biệt phủ này không có ngày tự do. Sự xuất hiện của Kiều Hoa đã cứu vớt cuộc đời tâm tối của cô.
Bên này, Kiều Hoa cười nói với Tư Dương nhưng trong lòng lại nở nụ cười đắc ý.
Khi màn đêm buông xuống, người trong biệt phủ nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Nhưng bên ngoài vẫn còn có một người đang thức.
Kiều Hoa lén lút nhìn xung quanh, thấy không có ai cô ta liền đi ra ngoài bằng cổng sau. Trong đêm khuya, Kiều Hoa lại đi đến bến tàu. Khăn che mặt cùng với chiếc áo khoác để tránh bị người khác nhận ra. Cô ta đi xuống bến tàu, lúc này có một người đã đứng đợi cô ta sẵn ở trên tàu. Nhìn thấy cô ta liền ra tín hiệu để cô ta đi lên tàu.
Bên trong con tàu, một người đàn ông ngồi uy nghiêm trên ghế. Dường như biết Kiều Hoa đang đến, liền đặt một ly trà về phía đối diện. Bàn tay nhẹ nhàng cầm ấm trà lên, rót những gì tinh túy của lá trà vào ly. Ly trà đầy cũng là lúc Kiều Hoa bước vào trong.
Cậu ta liếc nhìn Kiều Hoa một cái, ánh mắt nhìn qua chiếc ghế trước mặt.
“Ngồi xuống đi.”
“Cảm ơn cậu, Thập Hải.”
Kiều Hoa mỉm cười, cô ta ngồi đối diện Thập Hải. Ánh mắt vô tình nhìn vào ly trà trước mặt, gương mặt lại biểu lộ sự ngạc nhiên. Cái nhìn thâm sâu, nhấc ly trà lên, cô ta đưa lên mũi ngửi lấy mùi thơm từ trong làn khói trắng của ly trà. Vẻ mặt hưởng thụ, Kiều Hoa uống một ngụm nhỏ, nói trêu:
“Thập Hải của lúc nhỏ và bây giờ không phải là một người nhưng ký ức thì luôn nhớ rất lâu và sâu. Có đúng không?”
“Ha, cậu lại muốn châm biến tôi vì cái gì đây.”
Thập hải cười giễu cợt nhìn cô gái miệng lưỡi sắc bén trước mặt.
“Không gì cả. Tôi chỉ muốn khen ly trà này rất ngon.”
“Cậu thấy vừa miệng là tốt, chỗ tôi vẫn còn nhiều lá trà này. Khi nào gặp lại, tôi sẽ đem một ít đến cho cậu.”
“Không cần đâu. Có trà nhưng không có người pha thì chẳng ra được vị gì cả. Nói thật đấy.”
Kiều Hoa ngã người về sau, cô ta ngồi chéo chân. Nhìn Thập Hải với ánh mắt khác thường nhưng không để cho cậu ta phát hiện, cô ta nhanh chóng điều chỉnh lại tầm nhìn của mình liền nói sang chuyện khác.
“Như ý cậu, Tư Dương đã nghe theo lời của tôi. Đợi sau khi Cang Chung trở về thì liền…”
Cô ta giơ một ngón tay thon dài của mình kéo nhẹ qua cổ, ánh mắt đầy chết chóc.
“Cang gia sẽ mất đi người nối dõi.”
“Cậu làm tốt lắm, đợi sau khi nhận được tin tốt từ cậu tôi nhất định sẽ không bạc đãi cậu.”
“Thập Hải, tôi không cần cậu phải cho tôi gì cả. Cậu biết rõ tôi làm việc này là vì lý do gì mà đúng không.”
Con ngươi đen nhánh nhìn Thập hải thâm tình, từng ngón tay đưa về phía trước nắm lấy bàn tay rắn chắc của cậu ta.
Nhưng dường như Thập Hải lại không thích điều này, cậu ta nhanh chóng rút tay của mình lại làm Kiều Hoa cảm thấy hụt hẫng. Gương mặt có chút sượng, cô ta thu tay của mình lại.
“Trời cũng tối rồi, tôi phải trở về biệt phủ nếu không Tư Dương sẽ nghi ngờ.”
Kiều Hoa vội vàng đứng dậy chuẩn bị rời đi. Cậu ta liền hiểu ý, theo phép lịch sự Thập Hải cũng rời khỏi ghế.
“Được, tôi sẽ cho người đưa cậu trở về.”
“Không cần đâu, có người đi theo sẽ dễ phát hiện. Để tôi tự về được rồi, tạm biệt.”
“Đi đường cẩn thận, tạm biệt cậu.”
Sau khi rời khỏi bến tàu, Kiều Hoa không dám chậm trễ liền trở về nhà. Cô ta đảo mắt xung quanh nhìn lại một lần nữa, chắc chắn không có người theo dõi mình. Lúc này, cô ta thở phào nhẹ nhõm đi vào trong nhà bằng cổng sau. Cứ tưởng việc mình làm người không biết, quỷ không hay nhưng lại bị Lan Huệ đi ra bên ngoài nhìn thấy.
Lan Huệ ngáp ngắn, ngáp dài vào lúc nửa đêm vì vừa rồi cô nghe thấy có tiếng mèo. Sợ rằng tiếng động của nó sẽ ảnh hưởng đến giấc ngủ của phu nhân Tư Dương nên cô mới đi ra xem thử. Nhưng lại không ngờ rằng bản thân nhìn thấy một cái bóng đen đang lẻn vào trong nhà của mình. Lan Huệ tưởng đấy là ăn trộm, cô có chút sợ hãi. Nhiều năm ở trong biệt phủ, chưa từng có tên ăn trộm nào dám bước vào phủ của đô đốc Cang Chung. Hôm nay đúng là ngoại lệ.
Vừa lo sợ vừa tiếc thương cho tên ăn trộm vì phủ đô đốc không phải nói đi vào là đi vào. Xung quang đây có rất nhiều lính hải quân túc trực ngày đêm trong phủ. Chỉ cần có người đột nhập sẽ bị phát hiện và bắt vào phòng giam tối tăm.
Nhìn tên ăn trộm đi vào trong nhà, Lan Huệ lẩm bẩm một mình:
“Cái tên ăn trộm này chẳng biết bản thân đi vào địa ngục.”
Cô lắc đầu ngán ngẫm, sau đó liền đi theo sau tên ăn trộm. Vào bên trong nhà, Lan Huệ có hơi ngạc nhiên. Vì tên ăn trộm này không lấy bất cứ thứ gì ở trong nhà nhưng lại đi lên lầu. Nơi mà tên ăn trộm đến chính là phòng của Kiều Hoa. Việc này khiến Lan Huệ có chút ngạc nhiên, đó không phải là phòng của bạn phu nhân ư! Tên ăn trộm này không lấy đồ quý giá trong nhà mà lại đi đến phòng của một cô gái. Chẳng lẽ hắn đến đây là vì gái mà không phải là đồ đạc trong nhà. Mới nghĩ đến đấy thôi, da gà da vịt của cô đều nổi hết lên.
“Mấy tên ăn trộm bây giờ sao lại biến thái như vậy.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook