Chạng vạng năm giờ chiều, mặt trời mùa hè bắt đầu xuống núi, nhiệt độ cả ngày từ dưới mặt đất phả lên, không khí nóng như thiêu như đốt. Tiết học cuối cùng trong ngày cũng theo mặt trời lặn xuống mà kết thúc.

“Ai chạy nhanh xuống chiếm sân đê!” A Mao gào lên rồi chạy về phía phòng chứa rác lấy bóng. Do chủ nhiệm lớp không cho mang bóng vào phòng học, chỉ cần thấy một quả thì sẽ thu một quả, rất nhiều quả bóng đã phải hy sinh dưới tay cô, cho nên bóng chuyền bảo bối của bọn họ suốt ngày phải làm bạn với rác thải!

“Lớp sáu nói tiết ba bọn họ có tiết thể dục, việc chiếm sân giao cho bọn họ là được.” Tống Quang nhàn nhã thu dọn mặt bàn.

“Được, rất được.” Lăng Ngọc Phi đan hai tay vào nhau, giơ lên quá đỉnh đầu, vặn trái vặn phải. “Tớ sẵn sàng rồi, hôm nay tớ muốn bạo phát!”

“Vậy thì đi thôi!” A Mao ôm bóng đi tới nói.

“Đợi Xảo Thiến với Ý Chân đã. Các cậu ấy bảo muốn đến cổ vũ cho bọn mình đó.” Lương Dương Dật nói.

“…. Cậu xác định là các cậu ấy đến cổ vũ cho chúng ta à?” Thi Phàm bất mãn kêu “Các cậu ấy chỉ ở một bên gào thật đẹp trai thật đẹp trai rồi lôi điện thoại ra chụp lia lịa thôi. Hơn nữa, lại còn toàn gào về phía lớp sáu kia nữa chứ.”

“Lúc có bạn nữ đúng là chơi hăng hơn một chút.” A Mao đứng một bên dùng một ngón trỏ xoay xoay quả bóng. “Ôi mẹ, ai nhổ kẹo cao su lên quả bóng thế này!”

“Ẹc… Tởm quá. A Mao, cậu mau lau sạch đi!” Lăng Ngọc Phi tránh sang một bên.

“Sao lại là tớ?!”

“Ai thấy thì người đó chịu trách nhiệm.”

“Mang qua đây tớ lấy giấy lau cho.” Tống Quang gọi.

“Hello~” Hai cô bạn nữ xuất hiện ở cửa lớp.

“Xảo Thiến, cuối cùng cậu cũng tới rồi, Lương Dương Dật nói cậu không đến thì không đi đó.”

“Ha ha, vậy giờ đi thôi.” Cô bạn cao hơn trong hai người nói.

Cô bạn còn lại là Chu Ý Chân, rất thức thời mà buông tay cô bạn kia ra.

“Chúng ta đi, Thi Phàm.”

“Đi thôi, đi thôi.”

Chu Ý Chân rất thân với bọn họ, cho nên rất nhanh đã quay sang trêu đùa nhau.

“Chu Ý Chân, cậu cứ ba ngày lại đổi nam thần một lần, lần này đến lượt ai lọt vào mắt xanh của cậu thế?” Tống Quang nói.

“Ý gì? Tớ chỉ có một nam thần thôi, kiên định không đổi, trung thành tận tâm, Tiền Chung Sinh!”

“Tiền Chung Sinh đúng là đẹp trai thật!” Lăng Ngọc Phi gật đầu.

“Vẫn là Tiểu Phi Phi hiểu tớ.” Chu Ý Chân giơ tay xoa xoa mặt Lăng Ngọc Phi.

“Lại sờ mặt tớ rồi.” Lăng Ngọc Phi gạt tay cô nàng ra.

“Nếu không phải mọi người đều biết tính cậu, có khi còn nghĩ cậu thích Lăng Ngọc Phi ấy.” Tống Quang cười nói.

“Làn da vừa trắng lại vừa mềm này, sờ được thì phải tranh thủ sờ chứ sao!”

“…. Không biết xấu hổ.” Vẻ mặt Lăng Ngọc Phi đầy ghét bỏ.

“Vệ Thước mới là đẹp trai nhất lớp sáu, chơi bóng cũng giỏi, tớ ghen tị với cậu ta.” A Mao nói chen vào.

“Vệ Thước cũng là nam thần của tớ! Nhưng mà tính tình cậu ta không tốt lắm, không quan tâm người khác, nhận được thư tình của người ta mà còn vất luôn đi trước mặt người ta, mặt thì vô cảm, con người thì cao ngạo lạnh lùng. Cho nên tớ vẫn thích Tiền Chung Sinh nhất, tính tình tốt, ngoại hình có vẻ nhã nhặn, đối với ai cũng mỉm cười dịu dàng….. Ôi…. Nói ra tớ mới ngại làm sao!”

“Nói vậy thì Vệ Thước có vẻ rất cá tính.” Lăng Ngọc Phi nói.

“Đúng là rất cá tính, bạn tớ cũng có nhiều người thích Vệ Thước hơn Tiền Chung Sinh, nhưng cũng không dám đến gần Vệ Thước. Như tớ này, ở gần Vệ Thước hai lần mà còn không dám ngẩng đầu lên nhìn cậu ta luôn! Vẫn là Tiền Chung Sinh hợp ý tớ hơn.”

“Thế Trình Lương thì sao?” A Mao hỏi.

“Ồ ——-” Mọi người đều ồ một tiếng thật dài.

“Cậu ta lăng nhăng quá, không dám mơ tưởng.” Chu Ý Chân nói.

“…. Tớ có cảm giác, chủ đề của chúng ta bây giờ thật quái dị..” Tống Quang nói.

“…..”

“….. Không nói nữa, nhanh chạy qua đó đi, làm nóng người luôn.”

Mặc dù vừa tan học, nhưng trên mọi góc gách của sân vận động đã tràn ngập người.

Đám người Lăng Ngọc Phi liếc mắt một cái liền nhận ra người của lớp sáu — bởi vì có rất nhiều học sinh nữ đang bu quanh đó.

Bọn họ đang thay phiên nhau ném rổ, mỗi người đều cao trên 1m75, hai ba người cởi phăng áo sơ mi, có người lại cuộn tay áo lên, lung tung giữ lại trên vai, lúc ném rổ thì ánh mắt chuyên chú. Trong đó, có hai người đặc biệt nổi bật, như tỏa ra ánh sáng, khiến người ta không kìm được ánh mắt mà nhìn theo động tác của bọn họ. Người đứng bên cạnh giá bóng rổ chính là Trình Lương, là người mà bất kì học sinh nam nào chơi bóng rổ trong trường đều biết, sở trường thể dục thể thao, cũng là một trong những tiêu điểm.

Đương nhiên, lớp của Lăng Ngọc Phi bọn họ cũng là lớp nổi danh toàn trường, là một trong hai lớp tự nhiên trọng điểm, lại còn là đội thường giành chiến thắng trên sân bóng.

Theo lời của các học sinh nữ thì: Trận đấu của lớp hai và lớp sáu là kích thích nhất. Lớp sáu có Vệ Thước, Tiền Chung Sinh nhan sắc đẹp nhất, Trình Lương dáng chuẩn nhất, liếc mắt một cái, thì đến mắt cũng có thể đạt tới cao trào. Những người khác cũng đẹp. Lớp hai thì lấy vẻ đẹp thanh tú làm chủ, Lương Dương Dật, Thi Phàm đều rạng rỡ, Tống Quang đeo kính nhã nhặn, nhưng ra sân lại cuồng dã, Lăng Ngọc Phi là một bạn nhỏ không được tự nhiên, da trắng mắt to, nhìn thôi cũng ấm lòng. A Mao….. A Mao thì chính là một bắp thịt di động! Ngoài ra thì tính cách bọn họ đều rất tốt, không khí vô cùng high!

“Tới đây đê.” Trình Lương vừa nhìn thấy bọn họ thì vỗ tay kêu ngừng “Bắt đầu nhanh lên, mười lăm phút rồi.”

“Oh yeah!” A Mao hưng phấn nhảy lên.

“Luật cũ, dùng ngón tay tính từ 0 đến 5, lẻ một bên chẵn một bên.”

Mọi người đều tụ lại một chỗ ồn ào phân việc. Bọn họ bình thường đều chơi đến sáu giờ, sau đó sẽ đi ăn cơm tối, thời gian không đủ để tận hứng, cho nên phân đội xong liền lập tức bắt đầu.

Lăng Ngọc Phi, Tống Quang, Trình Lương và hai người bên lớp sáu một đội.

Lúc chơi bóng sẽ có nhiều đường nhìn tụ lại trên thân mình, chuyện này Lăng Ngọc Phi chơi bóng nhiều năm cũng đã quen. Thế nhưng, không biết có phải do quá nóng hay không, cậu có cảm giác như có một đường nhìn chăm chú đốt nóng cả người cậu. Áo sơ mi ướt đẫm dán dính vào da thịt, kèm theo một thứ gì đó sắp biến thành thực thể đeo bám lên người cậu. Một chút không lưu tâm, bóng liền tuột khỏi tay.

Tống Quang nghi ngờ nhìn cậu một cái.

Lúc phòng ngự, Trình Lương chạy qua vỗ vai cậu.

Cậu không tự chủ được run lên, cảm giác nhiệt độ trên người mình càng tăng cao.

“Thảm rồi…. Mình bị tên biến thái kia làm cho thần kinh luôn rồi…”

Lăng Ngọc Phi chạy tới chạy lui mấy lần, cảm thấy thứ cảm giác kia vẫn còn, khiến cả mặt cậu nóng bừng như bị thiêu đốt.

Lúc ném rổ, có người từ phía sau hung hăng nhảy lên, dán vào lưng cậu đoạt bóng.

Lúc chuyền bóng, lại có người dang rộng hai tay, dùng bờ ngực ướt đẫm mồ hôi để cản cậu.

Cái loại đụng chạm bình thường này, chưa bao giờ khiến cậu hoảng loạn như thế.

“Lăng Ngọc Phi, cậu sao thế?” Tống Quang ghé sát vào cậu nói.

“À… Không….” Cậu thở hồng hộc trả lời.

“Mặt cậu đỏ lắm, có phải bị cảm nắng không?”

Đầu óc loạn cào cào của Lăng Ngọc Phi nháy mắt lại bình tĩnh lại, cậu đứng lại “Ừ, tớ có cảm giác như mình bị cảm nắng thật rồi ý.”

“Đi nghỉ chút đi.” Tiền Chung Sinh cũng đứng lại bên cạnh cậu nói.

Lăng Ngọc Phi ừ một tiếng, hô to với mấy cậu bạn ở bên “Ai đến thay tớ một chút đi?!” Sau đó cấp tốc lao ra khỏi sân.

Là do ảnh hưởng tâm lí hay do có người nhìn cậu thật?

Cậu ngồi trên bậc thang, lấy tay quạt gió, mở to mắt nhìn từng người một.

Đáng tiếc, cho dù là nam hay nữ thì trên mặt đều tràn đầy hưng phấn.

Sự chú ý của cậu lại quay lại trên sân. Vệ Thước ở chính diện vô cảm nhìn cậu. Lăng Ngọc Phi cả kinh, chớp chớp mắt. Tống Quang lo lắng nhìn cậu, Tiền Chung Sinh hô to với cậu “Cậu khỏe không?”

“Không sao!” Cậu hô lớn lại. Lại nhìn Vệ Thước một cái, cậu ta đã chạy đi giành bóng mất rồi.

“Ảo giác, ảo giác thôi, Vệ Thước là người nghiêm túc, bọn họ không có quan hệ gì. Huống hồ cậu ta cũng không phải cái loại biến thái.” Lăng Ngọc Phi nghĩ thầm “…. Chẳng lẽ là Tống Quang?!… Không thể đâu?! Bọn mình thân nhau như thế…. A Mao thì lại càng không thể……”

Lăng Ngọc Phi suy nghĩ miên man hết cả một trận bóng.

Chờ đến tối về nhà, cậu vô lực nằm trên giường nghịch di động, tên biến thái kia lại gửi tin đến.

“Bộ dáng cậu lúc chơi bóng thật đáng yêu, tôi rất muốn…. liếm cậu.”

Cậu tức đến mức muốn đập luôn cái điện thoại.

“Tôi van cậu đừng làm phiền tôi nữa, được không hả! Cậu phiền lắm đó!”

“Tôi làm phiền đến cậu?”

“Đúng! Cậu mang đến cho tôi nhiều phiền toái lớn lắm.”

“Tôi chỉ gửi tin nhắn cho cậu, sẽ không làm phiền đến cậu.”

“Cậu đã làm ảnh hưởng đến cuộc sống hàng ngày của tôi rồi đó.”

“Hôm nay cậu có nhớ tôi không?”

Lăng Ngọc Phi nhìn câu này của cậu ta, cảm thấy tuyệt vọng sâu sắc.

“Từ hai tháng trước, mỗi ngày tôi đều nhớ cậu.”

Cậu mà còn nói chuyện với cậu ta chắc tức chết mất.

“Lúc đi học sẽ đột nhiên nhớ cậu, muốn đi tìm cậu, cứ nhìn qua cửa sổ chờ cậu đi qua.”

“Buổi tối nằm trên giường thì càng nhớ cậu. Muốn hôn nhẹ cậu, muốn ôm cậu ngủ. Nghĩ đến cậu thì tim đập nhanh hơn, cả người vã mồ hôi, cảm thấy đến cả không khí cũng ẩm ướt.”

“Nằm mơ cũng mơ thấy cậu. Tôi thật sự hy vọng chúng ta có thể mơ cùng một giấc mơ.”

Mơ? Lăng Ngọc Phi không giả chết nổi nữa.

“Con mẹ nó, cậu đã làm gì tôi trong mơ!” Người ta nói, giấc mơ chính là biểu tượng cho dục vọng của con người, cậu phải nghe xem cái tên biến thái kia rốt cuộc muốn làm gì cậu.

“Chúng ta ôm nhau ngồi đọc sách, tôi đưa cậu về, cậu sẽ chủ động nắm tay tôi, chủ động hôn tôi.”

……. Vẫn còn thuần khiết.

“Lúc làm tình có thể khẩu giao cho tôi. Ngậm lấy tôi, giống như muốn nuốt hết tôi.”

………………..

“Đồ tâm thần biến thái!!!” Lăng Ngọc Phi nhìn những chữ này, cả mặt đều nóng bừng.

“Lúc cậu mơ cái giấc mơ này là kiểu gì hả?”

“…… Cậu rốt cuộc muốn làm gì hả hả hả…”

“Tìm hiểu cậu. Tôi nói tôi thích cậu rồi mà.”

“Có loại người thích người khác như cậu sao?!”

“Thích một người không phải mỗi ngày đều nhớ người đó sao? Có chuyện thú vị thì muốn chia sẻ với người đó, nghĩ đến người đó thì sẽ vui vẻ, nhìn thấy người đó cười thì mọi thứ đều trở lên tốt đẹp. Luôn muốn nhìn ngắm người đó, nhìn người đó ngủ, mơ cũng muốn mơ đến người đó. Cũng muốn người đó nhìn mình như vậy. Tôi chính là có cảm giác như vậy đối với cậu.”

Lăng Ngọc Phi đỏ mặt. Tuy cậu đã từng nhận được thư tình, thế nhưng nội dung đều giống nhau, chỉ có tớ thích cậu, cho tớ một cơ hội, v.v… Còn loại tỏ tình như thế này thì…. Cậu thật sự không biết phải từ chối như thế nào.

“Tôi biết cậu là ai không?” Cậu hỏi.

Cậu ta rất lâu chưa trả lời.

Cho đến khi Lăng Ngọc Phi tắt đèn đi ngủ.

“Cậu có thể hỏi bất kì câu hỏi gì về tôi, tôi sẽ lựa chọn để trả lời cậu, nhưng tôi trả lời cậu một câu, cậu cũng phải trả lời tôi một câu, không cần biết là tôi hỏi cái gì.”

“…. Chỉ cần không phải câu hỏi gì quá đáng tôi sẽ trả lời.”

“Được.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương