Độ Ấm Môi Em
-
Chương 42: Bí mật
Nghe nói như thế, trong lòng Vu Mục chấn động.
Nhanh níu lấy tay áo sơmi của Lục Thời Dập, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, muốn đánh cậu, nhưng lại có chút không đành lòng.
Giờ phút này, cũng không biết Lục Thời Dập đang say hay là đang tỉnh nữa, cậu hơi híp mắt lại, sau khi nhìn chằm chằm vào Vu Mục một lúc lâu, khoé môi chợt nâng lên, cười khổ. Hất bàn tay đang nắm lấy cổ tay áo của mình ra, ngã lên trên ghế sô pha một lần nữa, Lục Thời Dập lầm bầm, “Mày biết không, từ nhỏ đến lớn, người tao hâm mộ nhất chính là mày.”
Vu Mục nhíu mày, hít một hơi thật sâu, sau khi đè nén buồn bực ở trong lòng, ngồi xuống bên cạnh cậu, khó hiểu hỏi, “Mày hâm mộ tao cái gì?”
Rõ ràng từ nhỏ đến lớn, Lục Thời Dập là người mà đám anh em bọn họ hâm mộ mới đúng.
Lục Thời Dập cầm chai rượu trên bàn trà lên, sau khi uống một ngụm lớn, cuối cùng đem tâm tư đen tối về chuyện mình đã yêu Vu Vãn hơn mười mấy năm, từng chút từng chút nói với người khác.
Từ nhỏ đến lớn, tuy Lục Thời Dập được mọi sự sủng ái, nhưng mẹ cậu quanh năm bận rộn việc đóng phim, còn ba cậu mỗi ngày đều ở trong viện khoa học, nghiên cứu các loại học thuật, căn bản là không ai quản cậu.
Tuy Vu Mục ba không thương mẹ không yêu, ba mẹ cũng không quản cậu ta, nhưng ít ra cậu ta còn có một người chị gái trông coi cậu ta.
Cho nên Lục Thời Dập có chút hâm mộ Vu Mục vì có một người chị gái.
Vu Mục là một học tra, không học vấn không nghề nghiệp, chỉ biết gây rắc rối, Vu Vãn giống như một vị quan nhỏ, mỗi ngày thay em trai của mình thu thập cục diện rối rắm. Khi đó Lục Thời Dập không biết yêu là gì, một lòng chỉ muốn khiến cho chị gái xinh đẹp lạnh như băng này chú ý.
Nhưng chị gái xinh đẹp này, ánh mắt vĩnh viễn đều đặt lên trên người em trai của mình.
Lúc nhỏ, Lục Thời Dập vì muốn có được sự chú ý của cô, cậu bắt đầu có ý thức bắt chước lời nói hành động của Vu Mục. Vu Mục là một học tra, cậu cố ý che giấu thân phận học bá của mình, cũng nguỵ trang thành học tra. Khi Vu Mục thi đạt điểm một, cậu trực tiếp thi đạt điểm không. Vu Mục quen bạn gái nhỏ, cậu cũng quen bạn gái nhỏ. Vu Mục gặp rắc rối, cậu cũng hùa theo cùng nhau gặp rắc rối.
Cho nên, mỗi lần Vu Vãn giáo huấn Vu Mục cũng thuận tiện giáo huấn cậu luôn, trong lòng Lục Thời Dập mừng thầm, bản thân mình lại một lần nữa thành công thu hút sự chú ý và quan tâm của Vu Vãn.
“Lúc 8 tuổi, chúng ta nghe thấy tên béo ở lớp bên cạnh nói xấu chị của mày. Hai chúng ta không nói hai lời, liền xông lên đánh nó mặt mày bầm dập, mày còn nhớ không?” Lục Thời Dập quay đầu, đôi mắt đào hoa say ngà ngà mông lung híp lại, nhìn về phía Vu Mục.
Chuyện này, đương nhiên Vu Mục nhớ rõ.
Tuy cậu ta thường xuyên ở bên ngoài nói xấu chị mình, nhưng ai dám ở trước mặt cậu ta nói xấu chị của cậu ta một câu, Vu Mục cậu từ trước đến nay chỉ biết dùng nắm đấm.
Khi đó, sau khi Lục Thời Dập và Vu Mục đánh tên đó xong, tên mập ấy tìm một đám nam sinh lớp lớn hơn, chặn bọn họ trong con hẻm nhỏ phía sau trường học.
Người ít sức yếu, tất nhiên hai người bọn họ không phải là đối thủ của đám người kia.
Lục Thời Dập không biết làm sao Vu Vãn biết được chuyện này, trong lúc hai người bọn họ bị một đám người vây đánh, Vu Vãn giống như thiên thần hạ phàm, đừng nhìn cô cao gầy như vậy, nhưng sức lực rất lớn. Cô nắm lấy cổ áo của đám nam sinh kia, trực tiếp đánh bay từng người một, giải cứu bọn họ khỏi nắm đấm.
Ba tuổi Vu Vãn đã được Vu Mẫn dẫn đi học taekwondo, cho nên trong lúc đối mặt với bảy tám nam sinh, cô không hề sợ hãi.
Trong trận hỗn chiến đó, Lục Thời Dập thấy có người muốn ở sau lưng đánh lén Vu Vãn, cậu bất chấp đau đớn trên người, lau vết máu trên khoé miệng, vội vàng từ mặt đất bò lên, dùng tốc độ chạy 100 m nước rút xông lên bảo vệ cô. Kết quả, không chỉ không có tiết mục anh hùng cứu mỹ nhân, còn bị Vu Vãn cho rằng quân địch đánh lén, không cẩn thận đá vào đũng quần….
Đối với Lục Thời Dập mà nói, đó là việc tương đối thê thảm, cũng là một ngày rất khó quên.
Về sau đám nam sinh kia, đều bị Vu Vãn đánh ngã. Cô khẽ nâng gương mặt nhỏ nhắn lạnh lùng như băng lên, giọng điệu khí phách mà bao che khuyết điểm, “Về sau các người còn dám động đến hai đứa em của tôi, tôi cho các người đẹp mắt!”
Ánh mắt Vu Vãn lạnh lùng nghiêm nghị, khiến cho đám nam sinh khiếp sợ rút lui. Từ đó về sau, bọn chúng không dám tìm đến Lục Thời Dập và Vu Mục gây rắc rối nữa.
“Lúc đó, chị gái của mày chính là thần tượng trong tâm trí tao. Tao luôn suy nghĩ, đến bao giờ thì tao mới có thể cao lớn hơn chị của mày? Khi nào thì tao mới có thể bảo vệ được chị của mày, mà không phải được chị ấy bảo vệ nữa?” Nhớ lại chuyện cũ, Lục Thời Dập kìm lòng không đặng khoé môi cong lên, rồi sau đó, vừa khổ vừa phiền muộn nhíu chân mày, tựa như đang tự hỏi mình, “Rốt cuộc tao thích chị của mày từ lúc nào đây? Có lẽ…”
Lục Thời Dập dừng một chút.
Ánh mắt nhìn về phía ánh đèn rực rỡ xa xa, nhớ lại, “Là năm tám tuổi ấy, thời khắc chị của mày đột nhiên xuất hiện cứu chúng ta, tao đã động tâm với chị ấy. Có lẽ lâu hơn nữa, từ lúc tao có trí nhớ, khi mẹ tao dẫn tao đến nhà mày chơi, lần đầu tiên nhìn thấy chị của mày, tao đã thích chị ấy rồi.”
Thỏ không ăn cỏ gần hang!!
Nghe đến đây, Vu Mục không khỏi thầm mắng trong lòng “Súc sinh”, còn nhỏ như vậy đã có tâm tư không đứng đắn với chị của tao, còn là người không hả?!
Nhưng mà Vu Mục không cắt ngang lời Lục Thời Dập, tiếp tục nghe cậu nói.
“Khi đó không hiểu tình yêu, luôn dùng một số cách kỳ kỳ quái quái để thu hút sự chú ý của chị mày.” Lục Thời Dập cười tự giễu, “Bây giờ suy nghĩ lại, tao thật là ngu xuẩn.”
“Năm mười tám tuổi chúng ta tốt nghiệp cấp ba, trước khi tao ra nước ngoài du học, vừa khéo chị của mày lại trở về nước tiếp nhận Vinh Quang. Những lão già cổ đông kia, không phục chị của mày còn trẻ tuổi đã leo lên đầu bọn họ tiếp quản tập đoàn, cũng lo lắng lợi ích bị hao tổn, còn âm thầm nhiều lần ngáng chân chị của mày…”
Nói đến chuyện này, Vu Mục lại tức giận.
Tuy cậu ta là một người hồ đồ, không quan tâm nhiều đến công việc, nhưng sau khi mẹ chết, khoảng thời gian hỗn loạn đó vẫn còn trong ký ức của cậu ta.
Năm năm trước, Vinh Quang bị các cổ đông thân thích kiểm soát những bộ phận quan trọng, bọn họ cấu kết với nhau, tham ô nhận hối lộ, tập đoàn bị bọn sâu mọt này làm kiệt quệ nghiêm trọng, gần như phá sản. Mà sau khi Vu Mẫn qua đời vì bệnh tật, đám già cổ đông còn muốn nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, muốn nuốt cả gia nghiệp của nhà họ Vu, mọi thủ đoạn thâm độc gì cũng dùng đến.
Bọn họ còn nhiều lần âm thầm tìm người bắt cóc chị em Vu Vãn, cũng may Vu Vãn sớm có phòng bị, không thể thực hiện được. Nhưng khó lòng đề phòng được, nghiêm trọng nhất chính là một lần xe của Vu Vãn bị người ta động tay động chân, xảy ra tai nạn xe, thiếu chút nữa đã mất mạng.
Vu Vãn mạng lớn sống sót, cô cũng không sợ uy hiếp, vẫn dứt khoát hẳn hoi như trước, quyết đoán tiến hành cải cách, đem đám sâu mọt cùng khối u ác tính trong công ty diệt trừ, cho nên tiễn không ít người vào nhà giam.
Vu Vãn thủ đoạn mạnh mẽ, đối với bọn họ không cho nửa phần tình cảm.
Khoảng thời gian ấy, các cổ đông thân thích mỗi ngày đều đến Vinh Quang gây chuyện, Vu Mục cùng Lục Thời Dập vì bảo vệ Vu Vãn, không ít lần đánh nhau với người ta.
Cuối cùng, đám người đó không còn đường thoát thân, vì để trả thù Vu Vãn, còn tìm một đám lưu manh, muốn huỷ hoại Vu Vãn. Ngày đó, sau khi Vu Vãn tham gia hết các hoạt động thương nghiệp, vừa mới ra khỏi toilet, đã bị người ta dùng khăn tẩm thuốc mê bịt mũi.
Cũng may ngày đó, Dương Tụng kịp thời phát hiện Vu Vãn biến mất, báo cảnh sát đồng thời cũng gọi cho Vu Mục.
Lục Thời Dập và Vu Mục sau khi xem hết camera giám sát của trung tâm hoạt động, hai người sắp phát điên. Trước đó Lục Thời Dập chưa từng lo lắng và sợ hãi như vậy, cậu lập tức gọi điện thoại cho ông nội, dùng hết quyền thế lực lượng khắp nơi, cuối cùng cũng tra ra được Vu Vãn bị bọn bắt cóc mang đến khách sạn nào.
Dù sao cũng là tổng giám đốc của tập đoàn Vinh Quang, đám lưu manh không dám hành động thiếu suy nghĩ, hơn nữa bọn chúng cảm thấy tấm chi phiếu này mạo hiểm rất lớn, cho nên đã nâng giá với chủ thuê. Dường như không thương lượng được giá cả nên xảy ra tranh chấp, chậm trễ một thời gian, tăng thêm thời gian để bọn cậu đuổi kịp đến, Vu Vãn mới thoát hiểm từ trong miệng hổ.
Chỉ có điều, lúc ấy Lục Thời Dập xông vào phòng khách sạn, chuẩn bị ôm lấy Vu Vãn đang nằm trên giường, vừa khéo Vu Vãn trong cơn mê tỉnh lại, thấy có người khác giới đến gần, cô theo bản năng cong chân lên, đá tới.
Vì vậy, Lục Thời Dập đau buồn nhớ lại, lần thứ hai trong đời bị Vu Vãn đã vào đũng quần…
Cũng may Lục Thời Dập phản ứng nhanh nhẹn, không bị đá quá mạnh, không gây ra tổn hại nào không thể vãn hồi.
Đương nhiên, chuyện bị đá vào đũng quần mất mặt như vậy, mặc dù Lục Thời Dập có hơi say, nhưng ở trước mặt anh em cũng không kể ra.
Từ sau khi Vu Vãn trải qua chuyện đó, sau một khoảng thời gian rất dài, mặc kệ đi đâu cũng mang theo vệ sĩ. Sau khi công ty đi vào quỹ đạo, đám cổ đông già kia được chia hoa hồng năm này cao hơn năm trước, lúc này mới dần dần thu tâm, không còn ngấm ngầm làm chuyện xấu nữa.
Lục Thời Dập ngửa đầu uống một ngụm rượu, nói tiếp, “Đừng nhìn chị mày vẫn luôn kiên cường giống như một nữ siêu nhân, dường như không có cái gì đánh bại được chị ấy. Một ngày trước khi tao ra nước ngoài, tao đã đi theo xe của chị ấy đến nghĩa trang…”
Khi ấy, Lục Thời Dập âm thầm đi theo cô, lo lắng không biết cô gặp phải nguy hiểm gì nữa không.
Không nghĩ đến, đã cho cậu nhìn thấy khía cạnh khác mà Vu Vãn chưa từng lộ ra với người ngoài.
“Ngày ấy, chị của mày đứng trước mộ ngây người rất lâu, chị ấy nói rất nhiều rất nhiều chuyện với mộ của mẹ mày. Chị ấy nói chị ấy chịu áp lực rất lớn, chị ấy sợ bản thân mình gánh không nổi sẽ ngã xuống, chị ấy lo lắng mình không có năng lực giúp Vinh Quang vượt qua cửa ải khó khăn này, chị ấy lo lắng những nhân viên làm việc vất vả trong Vinh Quang, vì sự kém cỏi của chị ấy mà thất nghiệp, thậm chí chị ấy còn lo lắng rằng mình không thể chăm sóc tốt cho mày…”
“Ngày đó chị ấy ngồi dưới đất, ôm vai mình khóc như một đứa trẻ, đó là lần đầu tiên tao nhìn thấy một mặt yếu ớt của chị gái mày. Lúc ấy…” Nói đến đây, cổ họng Lục Thời Dập có chút khàn khàn nghẹn ngào, “Tao thực sự muốn tiến đến ôm lấy chị ấy, rất muốn cho chị ấy hơi ấm cùng nơi dựa vào. Tao ước mình có nhiều năng lực hơn để san sẻ áp lực thay chị ấy, như vậy chị ấy không cần nguỵ trang kiên cường nữa, dùng thân hình đơn bạc của chị ấy mà gánh vác tất cả gánh nặng…”
Chị gái của cậu ta khóc sao?
Vu Mục vô cùng kinh ngạc nhìn Lục Thời Dập vẫn đang nói, trong ấn tượng của cậu ta, cho đến bây giờ chị của cậu ta luôn là đánh đâu thắng đó, đừng nói là rơi lệ, một chút yếu ớt cũng chưa từng bộc lộ trên người cô….
Trong lòng Vu Mục rung động không thôi, vành mắt lập tức đỏ lên.
“Có lẽ chính từ ngày đó, những tình cảm đối với chị của mày ngay cả bản thân tao chưa từng phát giác, đã hoàn toàn thay đổi. Sau khi ra nước ngoài, không có ngày nào tao không nhớ đến chị của mày. Mỗi ngày tao đều suy nghĩ, bây giờ trong nước chị ấy đang làm gì? Có kẻ xấu nào muốn hại chị ấy không? Chị ấy có thích người đàn ông nào chưa? Chị ấy yêu đương chưa? Chị ấy có hẹn hò với người đàn ông nào khác không? Mỗi lần nghĩ đến những chuyện này, tao lại vô cớ ghen tị với những người đàn ông mà tao tự tưởng tượng ra…”
Nói đến đây, vẻ mặt Lục Thời Dập đau khổ ôm đầu, “Tao phát hiện tao bị bệnh rồi, bị bệnh vô cùng nghiêm trọng. Từ nhỏ đến lớn, tao vẫn luôn coi chị gái của mày như chị gái ruột của mình, thế nhưng tao lại có ý nghĩ không an phận với chị ấy, tao cảm thấy mình thật vô sỉ, thật ghê tởm…”
“Tao đã cố gắng hết sức để mình không nghĩ về chị ấy, nhưng nghĩ đến lại càng nổi giận, ý nghĩ muốn có được chị ấy, càng ngày càng mãnh liệt hơn…”
“Sau đó, tao đã đi tìm bác sĩ tâm lý, bác sĩ tâm lý đề nghị tao thử tiếp xúc với những người con gái khác, để chuyển hướng sự chú ý. Tao đã làm như vậy, thử hẹn họ với nhiều kiểu con gái khác nhau, nhưng sau khi hẹn với họ một lần, không có hứng thú hẹn hò với bọn họ lần thứ hai…”
“Chị của mày hoàn toàn đã trở thành tâm bệnh của tao, thể xác lẫn tinh thần của tao chịu dày vò cùng tra tấn, cuối cùng không chịu được nữa, tao không muốn tiếp tục làm đào binh, không muốn tiếp tục trốn tránh tình cảm của mình, cho nên tao trở về nước. Đêm đó về nước, sau khi nhìn thấy chị gái của mình ở trong quán bar, tao vô cùng khẳng định, trong lúc bất tri bất giác tao đã sớm yêu chị ấy…”
“Đối mặt với tình cảm của mình, khiến cho tao cảm thấy nhẹ nhõm chưa từng có, nhất là mấy tháng nay làm việc bên cạnh chị của mày, là khoảnh khắc vui vẻ và hạnh phúc nhất trong mấy năm qua.”
“Con người luôn tham lam, tao không còn thoả mãn với tình yêu đơn phương nữa, tao không muốn bị chị gái của mày xem như em trai, tao muốn chị ấy tiếp nhận tình cảm của tao, tao muốn trở thành người đàn ông của chị ấy, trở thành nơi để chị ấy dựa vào cả đời…”
Nói đến đây, vẻ mặt Lục Thời Dập càng thống khổ hơn, “Thế nhưng cuối cùng tao đã làm mọi chuyện hỏng hết, chị ấy thà xem tao là người xa lạ, còn hơn xem tao là một đứa em trai…”
Trên tầng hai, nơi ghế sô pha dài vô cùng yên tĩnh, mấy anh em lẳng lặng nghe. Âm thanh Lục Thời Dập trầm thấp, chậm rãi kể ra những bí mật mà cậu đã giấu trong lòng nhiều năm không muốn để người khác biết.
Đêm nay, Vu Mục uống rất nhiều rượu, một mực trầm mặc không nói.
Cậu ta phát hiện, bản thân mình đối với người anh em tốt cùng cậu ta mặc một cái quần cộc lớn lên, thực sự một chút cũng không hiểu.
Cậu ta không bao giờ biết, Lục Thời Dập lại yêu chị gái của mình nhiều năm như vậy.
Vu Mục nhìn người ngồi bên cạnh vì tình mà khổ sở, Lục Thời Dập chịu đau khổ, cuối cùng cậu ta cũng mềm lòng, cũng đau lòng.
Lúc trước cậu ta kịch liệt phản đối, thứ nhất là tình cảm ấy không tiếp nhận được, thứ hai là sợ Lục Thời Dập không thật lòng với chị gái của mình, làm tổn thương chị gái của mình, cuối cùng bọn họ ngay cả anh em cũng không làm được…
Đêm khuya.
Sau khi Vu Mục đưa người uống say mèm trở về nhà họ Lục, cậu ta đứng bên giường, không vội rời đi.
Cậu ta nhíu mày, sau một phen đấu tranh tư tưởng, nhìn người ngủ say như chết ở trên giường, mặt lộ ra vẻ trịnh trọng đảm bảo, “Có tao ở đây, mày còn sợ không theo đuổi được chị của tao à? Từ ngày mai, mày cứ can đảm theo đuổi, tao sẽ là người trợ thủ đắc lực của mày!”
Vu Mục suy nghĩ một chút nói tiếp, “Còn nữa, tuy tao đồng ý hỗ trợ mày theo đuổi chị của tao, nhưng mà về sau hai người có ở bên cạnh nhau, tao cũng sẽ không gọi mày là anh rể đâu!”
Muốn chiếm tiện nghi của cậu ta à, không có cửa đâu cưng!
Nói xong, Vu Mục bước ra khỏi phòng được vài bước, nghĩ đến cái gì đó, lần nữa quay lại, sau khi đi đến bên cạnh giường, vẻ mặt thay đổi, nói ra những lời hung thần ác nghiệt, “Tao cảnh cáo mày, đừng nghĩ rằng mày là anh em của tao, thì tao sẽ không làm gì mày. Về sau nếu mày dám bội tình bạc nghĩa, tổn thương chị của tao, tao cắt chân của mày, để cho mày không còn làm đàn ông nữa!”
Ánh mắt Vu Mục hung dữ nhìn vào đũng quần của Lục Thời Dập, cậu ta còn nắm tay thành đấm, trong không trung, mạnh mẽ khoa tay múa chân.
Hiển nhiên, chân mà cậu ta nói, chính là ám chỉ đến cái chân thứ ba của người đàn ông.
Vu Mục mặc kệ người đang ngủ có cảm nhận được sự uy hiếp kinh khủng này của cậu ta hay không, sau khi nói xong, cuối cùng cũng thoải mái rời đi.
————//—//———-
*Tác giả có lời muốn nói: Vu Mục: Đồ con chó tâm cơ, tao luôn cho rằng hai chúng ta có mùi giống nhau, mày là anh em đồng cam cộng khổ hoạn nạn có nhau của tao, kết quả mày cố ý học theo tao, chỉ vì thu hút sự chú ý của chị tao! Ông đây thật là….đau lòng!”
Anh em như không!
Nhanh níu lấy tay áo sơmi của Lục Thời Dập, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, muốn đánh cậu, nhưng lại có chút không đành lòng.
Giờ phút này, cũng không biết Lục Thời Dập đang say hay là đang tỉnh nữa, cậu hơi híp mắt lại, sau khi nhìn chằm chằm vào Vu Mục một lúc lâu, khoé môi chợt nâng lên, cười khổ. Hất bàn tay đang nắm lấy cổ tay áo của mình ra, ngã lên trên ghế sô pha một lần nữa, Lục Thời Dập lầm bầm, “Mày biết không, từ nhỏ đến lớn, người tao hâm mộ nhất chính là mày.”
Vu Mục nhíu mày, hít một hơi thật sâu, sau khi đè nén buồn bực ở trong lòng, ngồi xuống bên cạnh cậu, khó hiểu hỏi, “Mày hâm mộ tao cái gì?”
Rõ ràng từ nhỏ đến lớn, Lục Thời Dập là người mà đám anh em bọn họ hâm mộ mới đúng.
Lục Thời Dập cầm chai rượu trên bàn trà lên, sau khi uống một ngụm lớn, cuối cùng đem tâm tư đen tối về chuyện mình đã yêu Vu Vãn hơn mười mấy năm, từng chút từng chút nói với người khác.
Từ nhỏ đến lớn, tuy Lục Thời Dập được mọi sự sủng ái, nhưng mẹ cậu quanh năm bận rộn việc đóng phim, còn ba cậu mỗi ngày đều ở trong viện khoa học, nghiên cứu các loại học thuật, căn bản là không ai quản cậu.
Tuy Vu Mục ba không thương mẹ không yêu, ba mẹ cũng không quản cậu ta, nhưng ít ra cậu ta còn có một người chị gái trông coi cậu ta.
Cho nên Lục Thời Dập có chút hâm mộ Vu Mục vì có một người chị gái.
Vu Mục là một học tra, không học vấn không nghề nghiệp, chỉ biết gây rắc rối, Vu Vãn giống như một vị quan nhỏ, mỗi ngày thay em trai của mình thu thập cục diện rối rắm. Khi đó Lục Thời Dập không biết yêu là gì, một lòng chỉ muốn khiến cho chị gái xinh đẹp lạnh như băng này chú ý.
Nhưng chị gái xinh đẹp này, ánh mắt vĩnh viễn đều đặt lên trên người em trai của mình.
Lúc nhỏ, Lục Thời Dập vì muốn có được sự chú ý của cô, cậu bắt đầu có ý thức bắt chước lời nói hành động của Vu Mục. Vu Mục là một học tra, cậu cố ý che giấu thân phận học bá của mình, cũng nguỵ trang thành học tra. Khi Vu Mục thi đạt điểm một, cậu trực tiếp thi đạt điểm không. Vu Mục quen bạn gái nhỏ, cậu cũng quen bạn gái nhỏ. Vu Mục gặp rắc rối, cậu cũng hùa theo cùng nhau gặp rắc rối.
Cho nên, mỗi lần Vu Vãn giáo huấn Vu Mục cũng thuận tiện giáo huấn cậu luôn, trong lòng Lục Thời Dập mừng thầm, bản thân mình lại một lần nữa thành công thu hút sự chú ý và quan tâm của Vu Vãn.
“Lúc 8 tuổi, chúng ta nghe thấy tên béo ở lớp bên cạnh nói xấu chị của mày. Hai chúng ta không nói hai lời, liền xông lên đánh nó mặt mày bầm dập, mày còn nhớ không?” Lục Thời Dập quay đầu, đôi mắt đào hoa say ngà ngà mông lung híp lại, nhìn về phía Vu Mục.
Chuyện này, đương nhiên Vu Mục nhớ rõ.
Tuy cậu ta thường xuyên ở bên ngoài nói xấu chị mình, nhưng ai dám ở trước mặt cậu ta nói xấu chị của cậu ta một câu, Vu Mục cậu từ trước đến nay chỉ biết dùng nắm đấm.
Khi đó, sau khi Lục Thời Dập và Vu Mục đánh tên đó xong, tên mập ấy tìm một đám nam sinh lớp lớn hơn, chặn bọn họ trong con hẻm nhỏ phía sau trường học.
Người ít sức yếu, tất nhiên hai người bọn họ không phải là đối thủ của đám người kia.
Lục Thời Dập không biết làm sao Vu Vãn biết được chuyện này, trong lúc hai người bọn họ bị một đám người vây đánh, Vu Vãn giống như thiên thần hạ phàm, đừng nhìn cô cao gầy như vậy, nhưng sức lực rất lớn. Cô nắm lấy cổ áo của đám nam sinh kia, trực tiếp đánh bay từng người một, giải cứu bọn họ khỏi nắm đấm.
Ba tuổi Vu Vãn đã được Vu Mẫn dẫn đi học taekwondo, cho nên trong lúc đối mặt với bảy tám nam sinh, cô không hề sợ hãi.
Trong trận hỗn chiến đó, Lục Thời Dập thấy có người muốn ở sau lưng đánh lén Vu Vãn, cậu bất chấp đau đớn trên người, lau vết máu trên khoé miệng, vội vàng từ mặt đất bò lên, dùng tốc độ chạy 100 m nước rút xông lên bảo vệ cô. Kết quả, không chỉ không có tiết mục anh hùng cứu mỹ nhân, còn bị Vu Vãn cho rằng quân địch đánh lén, không cẩn thận đá vào đũng quần….
Đối với Lục Thời Dập mà nói, đó là việc tương đối thê thảm, cũng là một ngày rất khó quên.
Về sau đám nam sinh kia, đều bị Vu Vãn đánh ngã. Cô khẽ nâng gương mặt nhỏ nhắn lạnh lùng như băng lên, giọng điệu khí phách mà bao che khuyết điểm, “Về sau các người còn dám động đến hai đứa em của tôi, tôi cho các người đẹp mắt!”
Ánh mắt Vu Vãn lạnh lùng nghiêm nghị, khiến cho đám nam sinh khiếp sợ rút lui. Từ đó về sau, bọn chúng không dám tìm đến Lục Thời Dập và Vu Mục gây rắc rối nữa.
“Lúc đó, chị gái của mày chính là thần tượng trong tâm trí tao. Tao luôn suy nghĩ, đến bao giờ thì tao mới có thể cao lớn hơn chị của mày? Khi nào thì tao mới có thể bảo vệ được chị của mày, mà không phải được chị ấy bảo vệ nữa?” Nhớ lại chuyện cũ, Lục Thời Dập kìm lòng không đặng khoé môi cong lên, rồi sau đó, vừa khổ vừa phiền muộn nhíu chân mày, tựa như đang tự hỏi mình, “Rốt cuộc tao thích chị của mày từ lúc nào đây? Có lẽ…”
Lục Thời Dập dừng một chút.
Ánh mắt nhìn về phía ánh đèn rực rỡ xa xa, nhớ lại, “Là năm tám tuổi ấy, thời khắc chị của mày đột nhiên xuất hiện cứu chúng ta, tao đã động tâm với chị ấy. Có lẽ lâu hơn nữa, từ lúc tao có trí nhớ, khi mẹ tao dẫn tao đến nhà mày chơi, lần đầu tiên nhìn thấy chị của mày, tao đã thích chị ấy rồi.”
Thỏ không ăn cỏ gần hang!!
Nghe đến đây, Vu Mục không khỏi thầm mắng trong lòng “Súc sinh”, còn nhỏ như vậy đã có tâm tư không đứng đắn với chị của tao, còn là người không hả?!
Nhưng mà Vu Mục không cắt ngang lời Lục Thời Dập, tiếp tục nghe cậu nói.
“Khi đó không hiểu tình yêu, luôn dùng một số cách kỳ kỳ quái quái để thu hút sự chú ý của chị mày.” Lục Thời Dập cười tự giễu, “Bây giờ suy nghĩ lại, tao thật là ngu xuẩn.”
“Năm mười tám tuổi chúng ta tốt nghiệp cấp ba, trước khi tao ra nước ngoài du học, vừa khéo chị của mày lại trở về nước tiếp nhận Vinh Quang. Những lão già cổ đông kia, không phục chị của mày còn trẻ tuổi đã leo lên đầu bọn họ tiếp quản tập đoàn, cũng lo lắng lợi ích bị hao tổn, còn âm thầm nhiều lần ngáng chân chị của mày…”
Nói đến chuyện này, Vu Mục lại tức giận.
Tuy cậu ta là một người hồ đồ, không quan tâm nhiều đến công việc, nhưng sau khi mẹ chết, khoảng thời gian hỗn loạn đó vẫn còn trong ký ức của cậu ta.
Năm năm trước, Vinh Quang bị các cổ đông thân thích kiểm soát những bộ phận quan trọng, bọn họ cấu kết với nhau, tham ô nhận hối lộ, tập đoàn bị bọn sâu mọt này làm kiệt quệ nghiêm trọng, gần như phá sản. Mà sau khi Vu Mẫn qua đời vì bệnh tật, đám già cổ đông còn muốn nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, muốn nuốt cả gia nghiệp của nhà họ Vu, mọi thủ đoạn thâm độc gì cũng dùng đến.
Bọn họ còn nhiều lần âm thầm tìm người bắt cóc chị em Vu Vãn, cũng may Vu Vãn sớm có phòng bị, không thể thực hiện được. Nhưng khó lòng đề phòng được, nghiêm trọng nhất chính là một lần xe của Vu Vãn bị người ta động tay động chân, xảy ra tai nạn xe, thiếu chút nữa đã mất mạng.
Vu Vãn mạng lớn sống sót, cô cũng không sợ uy hiếp, vẫn dứt khoát hẳn hoi như trước, quyết đoán tiến hành cải cách, đem đám sâu mọt cùng khối u ác tính trong công ty diệt trừ, cho nên tiễn không ít người vào nhà giam.
Vu Vãn thủ đoạn mạnh mẽ, đối với bọn họ không cho nửa phần tình cảm.
Khoảng thời gian ấy, các cổ đông thân thích mỗi ngày đều đến Vinh Quang gây chuyện, Vu Mục cùng Lục Thời Dập vì bảo vệ Vu Vãn, không ít lần đánh nhau với người ta.
Cuối cùng, đám người đó không còn đường thoát thân, vì để trả thù Vu Vãn, còn tìm một đám lưu manh, muốn huỷ hoại Vu Vãn. Ngày đó, sau khi Vu Vãn tham gia hết các hoạt động thương nghiệp, vừa mới ra khỏi toilet, đã bị người ta dùng khăn tẩm thuốc mê bịt mũi.
Cũng may ngày đó, Dương Tụng kịp thời phát hiện Vu Vãn biến mất, báo cảnh sát đồng thời cũng gọi cho Vu Mục.
Lục Thời Dập và Vu Mục sau khi xem hết camera giám sát của trung tâm hoạt động, hai người sắp phát điên. Trước đó Lục Thời Dập chưa từng lo lắng và sợ hãi như vậy, cậu lập tức gọi điện thoại cho ông nội, dùng hết quyền thế lực lượng khắp nơi, cuối cùng cũng tra ra được Vu Vãn bị bọn bắt cóc mang đến khách sạn nào.
Dù sao cũng là tổng giám đốc của tập đoàn Vinh Quang, đám lưu manh không dám hành động thiếu suy nghĩ, hơn nữa bọn chúng cảm thấy tấm chi phiếu này mạo hiểm rất lớn, cho nên đã nâng giá với chủ thuê. Dường như không thương lượng được giá cả nên xảy ra tranh chấp, chậm trễ một thời gian, tăng thêm thời gian để bọn cậu đuổi kịp đến, Vu Vãn mới thoát hiểm từ trong miệng hổ.
Chỉ có điều, lúc ấy Lục Thời Dập xông vào phòng khách sạn, chuẩn bị ôm lấy Vu Vãn đang nằm trên giường, vừa khéo Vu Vãn trong cơn mê tỉnh lại, thấy có người khác giới đến gần, cô theo bản năng cong chân lên, đá tới.
Vì vậy, Lục Thời Dập đau buồn nhớ lại, lần thứ hai trong đời bị Vu Vãn đã vào đũng quần…
Cũng may Lục Thời Dập phản ứng nhanh nhẹn, không bị đá quá mạnh, không gây ra tổn hại nào không thể vãn hồi.
Đương nhiên, chuyện bị đá vào đũng quần mất mặt như vậy, mặc dù Lục Thời Dập có hơi say, nhưng ở trước mặt anh em cũng không kể ra.
Từ sau khi Vu Vãn trải qua chuyện đó, sau một khoảng thời gian rất dài, mặc kệ đi đâu cũng mang theo vệ sĩ. Sau khi công ty đi vào quỹ đạo, đám cổ đông già kia được chia hoa hồng năm này cao hơn năm trước, lúc này mới dần dần thu tâm, không còn ngấm ngầm làm chuyện xấu nữa.
Lục Thời Dập ngửa đầu uống một ngụm rượu, nói tiếp, “Đừng nhìn chị mày vẫn luôn kiên cường giống như một nữ siêu nhân, dường như không có cái gì đánh bại được chị ấy. Một ngày trước khi tao ra nước ngoài, tao đã đi theo xe của chị ấy đến nghĩa trang…”
Khi ấy, Lục Thời Dập âm thầm đi theo cô, lo lắng không biết cô gặp phải nguy hiểm gì nữa không.
Không nghĩ đến, đã cho cậu nhìn thấy khía cạnh khác mà Vu Vãn chưa từng lộ ra với người ngoài.
“Ngày ấy, chị của mày đứng trước mộ ngây người rất lâu, chị ấy nói rất nhiều rất nhiều chuyện với mộ của mẹ mày. Chị ấy nói chị ấy chịu áp lực rất lớn, chị ấy sợ bản thân mình gánh không nổi sẽ ngã xuống, chị ấy lo lắng mình không có năng lực giúp Vinh Quang vượt qua cửa ải khó khăn này, chị ấy lo lắng những nhân viên làm việc vất vả trong Vinh Quang, vì sự kém cỏi của chị ấy mà thất nghiệp, thậm chí chị ấy còn lo lắng rằng mình không thể chăm sóc tốt cho mày…”
“Ngày đó chị ấy ngồi dưới đất, ôm vai mình khóc như một đứa trẻ, đó là lần đầu tiên tao nhìn thấy một mặt yếu ớt của chị gái mày. Lúc ấy…” Nói đến đây, cổ họng Lục Thời Dập có chút khàn khàn nghẹn ngào, “Tao thực sự muốn tiến đến ôm lấy chị ấy, rất muốn cho chị ấy hơi ấm cùng nơi dựa vào. Tao ước mình có nhiều năng lực hơn để san sẻ áp lực thay chị ấy, như vậy chị ấy không cần nguỵ trang kiên cường nữa, dùng thân hình đơn bạc của chị ấy mà gánh vác tất cả gánh nặng…”
Chị gái của cậu ta khóc sao?
Vu Mục vô cùng kinh ngạc nhìn Lục Thời Dập vẫn đang nói, trong ấn tượng của cậu ta, cho đến bây giờ chị của cậu ta luôn là đánh đâu thắng đó, đừng nói là rơi lệ, một chút yếu ớt cũng chưa từng bộc lộ trên người cô….
Trong lòng Vu Mục rung động không thôi, vành mắt lập tức đỏ lên.
“Có lẽ chính từ ngày đó, những tình cảm đối với chị của mày ngay cả bản thân tao chưa từng phát giác, đã hoàn toàn thay đổi. Sau khi ra nước ngoài, không có ngày nào tao không nhớ đến chị của mày. Mỗi ngày tao đều suy nghĩ, bây giờ trong nước chị ấy đang làm gì? Có kẻ xấu nào muốn hại chị ấy không? Chị ấy có thích người đàn ông nào chưa? Chị ấy yêu đương chưa? Chị ấy có hẹn hò với người đàn ông nào khác không? Mỗi lần nghĩ đến những chuyện này, tao lại vô cớ ghen tị với những người đàn ông mà tao tự tưởng tượng ra…”
Nói đến đây, vẻ mặt Lục Thời Dập đau khổ ôm đầu, “Tao phát hiện tao bị bệnh rồi, bị bệnh vô cùng nghiêm trọng. Từ nhỏ đến lớn, tao vẫn luôn coi chị gái của mày như chị gái ruột của mình, thế nhưng tao lại có ý nghĩ không an phận với chị ấy, tao cảm thấy mình thật vô sỉ, thật ghê tởm…”
“Tao đã cố gắng hết sức để mình không nghĩ về chị ấy, nhưng nghĩ đến lại càng nổi giận, ý nghĩ muốn có được chị ấy, càng ngày càng mãnh liệt hơn…”
“Sau đó, tao đã đi tìm bác sĩ tâm lý, bác sĩ tâm lý đề nghị tao thử tiếp xúc với những người con gái khác, để chuyển hướng sự chú ý. Tao đã làm như vậy, thử hẹn họ với nhiều kiểu con gái khác nhau, nhưng sau khi hẹn với họ một lần, không có hứng thú hẹn hò với bọn họ lần thứ hai…”
“Chị của mày hoàn toàn đã trở thành tâm bệnh của tao, thể xác lẫn tinh thần của tao chịu dày vò cùng tra tấn, cuối cùng không chịu được nữa, tao không muốn tiếp tục làm đào binh, không muốn tiếp tục trốn tránh tình cảm của mình, cho nên tao trở về nước. Đêm đó về nước, sau khi nhìn thấy chị gái của mình ở trong quán bar, tao vô cùng khẳng định, trong lúc bất tri bất giác tao đã sớm yêu chị ấy…”
“Đối mặt với tình cảm của mình, khiến cho tao cảm thấy nhẹ nhõm chưa từng có, nhất là mấy tháng nay làm việc bên cạnh chị của mày, là khoảnh khắc vui vẻ và hạnh phúc nhất trong mấy năm qua.”
“Con người luôn tham lam, tao không còn thoả mãn với tình yêu đơn phương nữa, tao không muốn bị chị gái của mày xem như em trai, tao muốn chị ấy tiếp nhận tình cảm của tao, tao muốn trở thành người đàn ông của chị ấy, trở thành nơi để chị ấy dựa vào cả đời…”
Nói đến đây, vẻ mặt Lục Thời Dập càng thống khổ hơn, “Thế nhưng cuối cùng tao đã làm mọi chuyện hỏng hết, chị ấy thà xem tao là người xa lạ, còn hơn xem tao là một đứa em trai…”
Trên tầng hai, nơi ghế sô pha dài vô cùng yên tĩnh, mấy anh em lẳng lặng nghe. Âm thanh Lục Thời Dập trầm thấp, chậm rãi kể ra những bí mật mà cậu đã giấu trong lòng nhiều năm không muốn để người khác biết.
Đêm nay, Vu Mục uống rất nhiều rượu, một mực trầm mặc không nói.
Cậu ta phát hiện, bản thân mình đối với người anh em tốt cùng cậu ta mặc một cái quần cộc lớn lên, thực sự một chút cũng không hiểu.
Cậu ta không bao giờ biết, Lục Thời Dập lại yêu chị gái của mình nhiều năm như vậy.
Vu Mục nhìn người ngồi bên cạnh vì tình mà khổ sở, Lục Thời Dập chịu đau khổ, cuối cùng cậu ta cũng mềm lòng, cũng đau lòng.
Lúc trước cậu ta kịch liệt phản đối, thứ nhất là tình cảm ấy không tiếp nhận được, thứ hai là sợ Lục Thời Dập không thật lòng với chị gái của mình, làm tổn thương chị gái của mình, cuối cùng bọn họ ngay cả anh em cũng không làm được…
Đêm khuya.
Sau khi Vu Mục đưa người uống say mèm trở về nhà họ Lục, cậu ta đứng bên giường, không vội rời đi.
Cậu ta nhíu mày, sau một phen đấu tranh tư tưởng, nhìn người ngủ say như chết ở trên giường, mặt lộ ra vẻ trịnh trọng đảm bảo, “Có tao ở đây, mày còn sợ không theo đuổi được chị của tao à? Từ ngày mai, mày cứ can đảm theo đuổi, tao sẽ là người trợ thủ đắc lực của mày!”
Vu Mục suy nghĩ một chút nói tiếp, “Còn nữa, tuy tao đồng ý hỗ trợ mày theo đuổi chị của tao, nhưng mà về sau hai người có ở bên cạnh nhau, tao cũng sẽ không gọi mày là anh rể đâu!”
Muốn chiếm tiện nghi của cậu ta à, không có cửa đâu cưng!
Nói xong, Vu Mục bước ra khỏi phòng được vài bước, nghĩ đến cái gì đó, lần nữa quay lại, sau khi đi đến bên cạnh giường, vẻ mặt thay đổi, nói ra những lời hung thần ác nghiệt, “Tao cảnh cáo mày, đừng nghĩ rằng mày là anh em của tao, thì tao sẽ không làm gì mày. Về sau nếu mày dám bội tình bạc nghĩa, tổn thương chị của tao, tao cắt chân của mày, để cho mày không còn làm đàn ông nữa!”
Ánh mắt Vu Mục hung dữ nhìn vào đũng quần của Lục Thời Dập, cậu ta còn nắm tay thành đấm, trong không trung, mạnh mẽ khoa tay múa chân.
Hiển nhiên, chân mà cậu ta nói, chính là ám chỉ đến cái chân thứ ba của người đàn ông.
Vu Mục mặc kệ người đang ngủ có cảm nhận được sự uy hiếp kinh khủng này của cậu ta hay không, sau khi nói xong, cuối cùng cũng thoải mái rời đi.
————//—//———-
*Tác giả có lời muốn nói: Vu Mục: Đồ con chó tâm cơ, tao luôn cho rằng hai chúng ta có mùi giống nhau, mày là anh em đồng cam cộng khổ hoạn nạn có nhau của tao, kết quả mày cố ý học theo tao, chỉ vì thu hút sự chú ý của chị tao! Ông đây thật là….đau lòng!”
Anh em như không!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook