Độ Ấm Môi Em
Chương 23: Nhảy mở màn

Edit: Tiểu Màn Thầu
Một giây, hai giây, ba giây…..

Lục Thời Dập nhìn chằm chằm vào môi Vu Vãn, khẩn trương đến mức trái tim nhỏ bé muốn nhảy ra ngoài.

Suy cho cùng cũng từng trải qua bao kinh nghiệm, dù là cậu vừa mới kề tai Vu Vãn gọi tên cô một lúc lâu, nhưng cô vẫn không có phản ứng gì, Lục Thời Dập vì quá khẩn trương, không dám tuỳ tiện hôn môi cô……

Không biết đã dừng trên môi Vu Vãn bao nhiêu giây, hơi thở Lục Thời Dập chậm rãi dời đi, cuối cùng dừng lại nơi phần trán trơn bóng của Vu Vãn, cậu nhắm mắt lại, một nụ hôn nhẹ, thâm tình rơi xuống.

Trên trán truyền đến cảm giác ấm nóng cùng ẩm ướt, lông mi Vu Vãn run rẩy.

Nụ hôn này, không dừng lại quá lâu, rất nhanh, cô lập tức cảm giác bên mép giường có người, đang di chuyển thân thể, sau đó đứng dậy, bước chân dần dần đi xa.

Mà nội tâm Vu Vãn, lại bị quấy đến nỗi lòng khó yên.

Cái nụ hôn trên trán này…..Là có ý gì?

Là nụ hôn quan tâm của em trai dành cho chị gái? Hay là nụ hôn động tình của đàn ông đối với phụ nữ?

Vu Vãn toàn thân vô lực, đầu óc choáng váng nặng nề, hỗn loạn không chịu nổi. Cho dù giãy giụa như thế nào cũng không thể tỉnh dậy, trong đầu đều là Lục Thời Dập, kết quả suốt cả một đêm, luôn nghĩ đến làm các tư thế ấy với Lục Thời Dập, thật hoang đường, mộng xuân khiến cho người nọ đỏ mặt đến tận tai.

Thời điểm Vu Vãn thức dậy, đã là hai giờ chiều.

Trên tủ đầu giường, có để một ly nước lọc, còn có cháo thơm ngon. Vừa nhìn đồng hồ, Vu Vãn thầm than một tiếng, “Không xong rồi”, cô vội vàng nhấc chân đi xuống giường.

Ngày cuối cùng của hành trình, cô đã hẹn tổng giám đốc của công ty Ba Nhạc, 1 giờ rưỡi gặp mặt ở khách sạn, đàm phán về việc gia hạn hợp đồng vào năm sau của hai công ty. Kết quả, cô lại ngủ quên…..

Mà lúc này, Lục Thời Dập mặc âu phục chỉnh tề, vừa khéo tiến vào phòng khách, “Tỉnh rồi?”

Vu Vãn đi đến tủ quần áo ngay bên cạnh lấy quần áo, lên tiếng hỏi, “Tổng giám đốc Ba Nhạc đến rồi sao?”

“Đã đến, cũng vừa đi không bao lâu.”

“Tại sao em không giúp chị giữ người lại?” Vu Vãn chau mày, một khi liên quan đến công việc, cô nghiêm khắc chăm chỉ hơn bất kì người nào khác, “Em biết rõ công việc của hôm nay, cũng không gọi chị dậy sớm hơn? Chuyện này, em xử lý quá thất trách!”

“Thực xin lỗi lãnh đạo, đúng là em thất trách.” Thái độ Lục Thời Dập thành khẩn tiếp nhận lời phê bình của tổng giám đốc, rồi sau đó giọng điệu nhẹ nhõm nói, “Nhưng chị yên tâm đi, đã có người thay chị gặp mặt đối phương rồi. Năm sau tổng giám đốc Ba Nhạc sẽ đến Trung Quốc, ông ấy nói đến lúc đó sẽ đặc biệt đến Vinh Quang gặp gỡ một chuyến, cùng chị đàm phán chuyện gia hạn hợp đồng.”

Lục Thời Dập đi về phía Vu Vãn, “Cho nên, chị đấy đừng quan tâm nữa. Bác sĩ dặn dò mấy ngày nay muốn chị nằm yên trên giường tịnh dưỡng, mau lên giường nghỉ ngơi đi.”

“Chị đã khỏe hơn rồi.”

“Khỏe hơn mới là lạ đó!” Lục Thời Dập vịn vai Vu Vãn, ánh mắt nhìn thẳng vào cô, hiếm khi thấy cậu kiên trì cùng cường thế như vậy, “Chị muốn tự mình nằm lên giường, hay để em bế chị lên giường?”

“…….” Sắc mặt Vu Vãn, nháy mắt trở nên mất tự nhiên, thân thể cứng đờ đứng trước tủ quần áo.

Lời nói này, nghe thế nào cũng cứ thấy ái muội vậy?

Cô chợt nhớ đến, tối hôm qua trong lúc nửa tỉnh nửa mê, mơ mơ màng màng cảm giác nơi phần trán được đặt một nụ hôn. Ánh mắt phức tạp quan sát người đứng trước mặt, Lục Thời Dập đứng cách cô chỉ vẻn vẹn nửa mét, “Tối hôm qua em đã làm gì với chị”, đôi môi đang mấp mái, nhưng lời vừa lên đến miệng, lại biến thành, “Tối hôm qua, có phải em đã dạy dỗ chị không?”

“…….Em có sao?” Lục Thời Dập mở to mắt nhìn cô, mang một bộ dạng người vô tội thuần lương.

“Em có dạy dỗ chị hay không, chính trong lòng em rõ ràng nhất!” Vu Vãn nhìn chằm chằm vào đôi mắt Lục Thời Dập, đuôi mắt cậu hơi nhếch lên, rất mê người. Đôi mắt đào hoa phong tình vạn chủng, nó dường như có ma lực mê hoặc lòng người.

Vu Vãn nhớ đến hình ảnh hoang đường mình và Lục Thời Dập trần truồng quấn lấy nhau, cô chỉ cảm thấy xấu hổ vô cùng.

Cho nên cô không thể xác định được, nụ hôn tối hôm qua, rốt cuộc là giấc mơ của cô, hay là hiện thực……

“Reng reng!”

“Reng reng!”

Trong phòng vang lên tiếng chuông cửa thanh thuý, phá vỡ bầu không khí ở cùng một chỗ của hai người, đúng lúc này Vu Vãn cũng giải phóng được sự mất tự nhiên kia. Người bấm chuông chính là phó giám đốc phòng marketing, đến đây báo cáo công việc với tổng giám đốc.

Cho dù Vu Vãn sinh bệnh, cũng không có thời gian để nằm trên giường tịnh dưỡng. Phó giám đốc đi rồi, lần lượt lại có các đồng sự khác đến thăm, cùng cô tổng kết công việc mấy ngày nay.

Tám giờ tối, đáp chuyến bay trở về nước.

Sau khi Vu Vãn nghỉ ngơi mười mấy tiếng ngắn ngủi trên máy bay, vừa đặt chân đến Vinh Quang, các công việc đọng lại và văn bản tài liệu đang chờ cô xử lý, một lần nữa làm cho cô phải loay hoay không dừng lại được.

Mà có người biết được tin chuyến bay của Vu Vãn đã hạ cánh, còn sớm chờ đợi bên trong phòng làm việc của cô.

Người này không phải là ai khác, chính là ba của Vu Vãn, Lâm Khải Minh.

Năm đó, tuy ông ta và Vu Mẫn đã ly hôn, phải trả lại 10% cổ phần, nhưng dưới danh nghĩa của ông ta vẫn còn 5% cổ phần công ty Vinh Quang, với tư cách là một trong những cổ đông của công ty, mặc dù không đi làm, cũng không chính thức rời khỏi Vinh Quang. Mấy năm qua, ông ta luôn phụ trách thị trường Bắc và Nam Mỹ ở nước ngoài, ít khi quay trở về nước.

Tất nhiên, những năm qua hai ba con bọn họ, chưa từng gặp nhau mấy lần.

Sau khi đại Boss của thư ký Trình trở về, cô ấy cũng trở nên bận rộn. Cô ấy một đường chạy chậm theo sát Vu Vãn, nhanh chóng nhớ kỹ những công việc mà Vu Vãn đã giao cho mình.

Vu Vãn đẩy cửa tiến vào văn phòng, lập tức lên tiếng dặn dò, vừa khéo lời dặn dò cũng không sai biệt lắm. Cô quay đầu lại phân phó, “Thư ký Trình, mau pha một tách cà phê mang đến…..”

Trong lúc nói, ánh mắt vô tình liếc nhìn người đang ngồi trên sô pha, bước chân Vu Vãn dừng lại.

“Tiểu Vãn, con trở về rồi à.” Lâm Khải Minh từ tên ghế sô pha đứng lên.

“Xin chào Lâm tổng.” Thư ký Trình lên tiếng chào hỏi, rất biết thức thời đóng cửa rời đi.

Lâm Khải Minh vẫn duy trì được vóc dáng khá tốt, không có bụng bia như những người đàn ông trung niên khác, ông ta mặc một bộ âu phục màu nâu nhạt, phối với cà vạt màu đen. Đã 50 tuổi rồi, mặc dù tóc hai bên thái dương đều đã bạc trắng, nhưng ăn mặc gọn gàng, cẩn thận tỉ mỉ, thoạt nhìn như một thân sĩ cao nhã.

Nhìn thấy Vu Vãn, ông ta biểu hiện như một người ba đã lâu không gặp mặt con gái, ánh mắt yêu thương mà ân cần.

Nhưng mà, khi Vu Vãn nhìn thấy Lâm Khải Minh, khuôn mặt vốn lạnh như băng, không khỏi phải lạnh lùng thêm vài phần. Đối với người ba trên danh nghĩa này, trong mắt Vu Vãn rõ ràng có mâu thuẫn cùng phản cảm.

“Lâm tổng, tôi bận rộn rất nhiều việc, nếu như không phải chuyện có liên quan đến công việc, mời ngài lập tức đi ra ngoài.” Vu Vãn giải quyết nhanh gọn lập tức lên tiếng trước.

Nháy mắt thần sắc Lâm Khải Minh chợt trở nên ảm đạm, ông ta nhanh chóng hạ thấp tư thế nói, “Tiểu Vãn, ba sẽ không làm mất nhiều thời gian của con. Hôm nay đến đây, ba hy vọng con có thể giơ cao đánh khẽ, cho bà nội của con một con đường sống, dù sao bà nội cũng đã lớn tuổi rồi, trên người còn bị thương, chịu không nổi giày vò này…..Con có thể đừng khởi tố bà ấy được không?”

Vu Vãn nở nụ cười.

Đôi môi đỏ mọng với nụ cười châm biếm.

Lâm Khải Minh bỗng nhiên trở về nước tìm cô, cô đã sớm biết trước rồi, là bởi vì những chuyện sai trái của nhà họ Lâm bọn họ!

Vu Vãn đứng trước bàn làm việc, đưa lưng về phía Lâm Khải Minh, hai tay chống trên mặt bàn, sống lưng cương ngạnh. Cô nhắm đôi mắt lại, cố gắng kìm chế hận ý cùng tức giận đang cuồn cuồn dâng lên trong nội nội tâm đối với cái người đang đứng ở phía sau lưng mình.

Lúc mở mắt ra, trên mặt Vu Vãn đã khôi phụ lại sắc mặt lạnh lẽo trước sau như một. Cô quay đầu lại, khoé môi hơi cong lên, lạnh lùng hỏi, “Bà ta lớn tuổi, chịu không nổi giày vò, là tôi buộc bà ta đến công ty nháo loạn sao? Là tôi bắt bà ta tự lấy dao đâm vào chính mình à? Hay là tôi buộc bà ta tìm truyền thông bôi đen Vinh Quang? Bà ta cũng là người trưởng thành, cho nên phải chịu trách nhiệm với hành vi của mình!”

“Tiểu Vãn, bà nội con là người già nên hồ đồ, mới có thể làm ra chuyện ngốc như …..”

Vu Vãn giơ tay lên, trực tiếp cắt ngang lời ông ta nói, giọng nói lạnh lùng, không hề mang theo một chút tình cảm nào, “Ông có thời gian đến đây cầu xin tôi, còn không bằng quay về quản tốt vợ của mình và mẹ của mình đi.”

*

Ngày công tác trở về nước, cũng đúng lúc là sinh nhật của Lâm Châu Dương, cậu ta tổ chức một buổi tiệc sinh nhật ở căn biệt thự nằm tại vùng ngoại ô, những người anh em tốt chơi thân với cậu ta, đều đến đó chúc mừng sinh nhật cho cậu ta.

Duy chỉ có mình Lục Thời Dập là chậm chạp không đến.

Thiếu đi cậu, cái sinh nhật này còn gì vui vẻ nữa? Mấy vị anh em này thay nhau gọi điện thoại thúc giục, gần mười một giờ, cuối cùng người bận rộn Lục Thời Dập cũng khoan thai đến muộn.

Trên người cậu vẫn còn đang mặc một thân âu phục, hiển nhiên là vừa từ công ty trực tiếp chạy đến đây.

“Ôi!! Rốt cuộc tinh anh của chúng ta cũng đến rồi này, thực sự là khó mời quá nha!” Thọ tinh Lâm Châu Dương nhìn về phía quầy bar, hất cằm lên, “Đến trễ phạt cậu ba chai, tự giác một chút đi.”

Trên quầy bar ba chai rượu màu đen đã được bày đàng hoàng ở đó, chờ đợi Lục Thời Dập.

“Được thôi, chẳng phải chỉ là ba chai rượu thôi à.” Lục Thời Dập bước đến, một chai rồi lại một chai, rất dứt khoát uống hết.

Nhưng mà các vị anh em này cũng không muốn buông tha dễ dàng như vậy, tiếp tục ồn nào, “Này, vẫn chưa xong chuyện đâu, còn phải khoe khoang ba câu vô liêm sỉ mới tính là kết thúc. Quan trọng nhất, nhất định không được xấu hổ!”

“Càng vô liêm sỉ càng tốt!” Lâm Dương Châu bổ sung thêm.

Lục Thời Dập mỉm cười, “Thực sự muốn tôi khoe khoang?”

“Thế nào, ngại ngùng hả?” Lâm Dương Châu muốn nói, cậu không muốn khoe khoang cũng được, nhưng phải một hơi uống hết ba chai rượu nữa.

Kết quả, chợt nghe thấy cậu nói như vậy, “Không phải, tôi chỉ sợ khi tôi khoe khoang muốn dừng cũng không dừng được, tôi sợ các cậu nghe thấy lại ghen ghét với tôi, hận không thể lập tức đạp tôi trở vào trong bụng mẹ, về lò nấu lại một lần nữa.”

“Câm mẹ mồm đi, việc này còn chưa bắt đầu đâu, thật là không biết xấu hổ! Mọi người mau đến nghe xem, Lục thiếu có thể khoe khoang không biết liêm sỉ như thế nào!” Những người này cũng thật là nhàm chán, mới có thể nghĩ ra những thủ đoạn trừng phạt nhàm chán như thế này.

Lục Thời Dập nở nụ cười vân đạm phong khinh, cậu tiêu sái cởi vest ra, anh tuấn ném lên ghế sô pha, lại nới lỏng cà vạt, một bộ dạng hầu đến cùng.

Ở trước mặt đám anh em, cậu luôn luôn rất biết làm trò.

Một phòng, hai mươi người, tất cả đều tụ tập đến đây, nghe Lục Thời Dập tự thổi phồng chính mình.

Lục Thời Dập đi đến ghế sô pha ngồi xuống, bắt chéo hai chân, một tay khoác trên thành ghế sô pha, tư thái tuỳ ý lại tiêu sái, “Nghe cho kỹ nè, anh đây cũng không muốn nói mình đẹp trai đâu, thế nhưng không có biện pháp nào cả, cho dù cắt kiểu tóc xấu nhất, hay miệng đầy mùi rau hẹ, dù mặc quần áo ăn mày, vẫn cứ đẹp trai ngời ngời.”

Lục Thời Dập tiểu thí ngưu đao* khoe khoang một câu.

(*Tiểu thí ngưu đao: lần đầu làm việc đã thể hiện tài năng. Nguồn Baidu.)

Mọi người khinh bỉ “Hứ” một tiếng.

Lục Thời Dập ngồi thẳng người lên, giơ tay vẫy vẫy trước mặt Lâm Châu Dương, trịnh trọng hỏi cậu ta, “Cậu nhìn thấy gì trong mắt tôi?”

Lâm Châu Dương mắt đối mắt với cậu cả buổi, cố ý nói, “Gỉ mắt.”

“Biết tại sao nhìn thấy gỉ mắt không?” Lục Thời Dập không đợi cậu ta trả lời, nói tiếp, “Bởi vì cậu bị mù, biết tại sao cậu bị mù không? Bởi vì vẻ đẹp trai của tôi làm cho mắt cậu bị mù đó!”

“….Mẹ kiếp! Thật không biết xấu hổ mà!” Lâm Châu Dương biểu hiện vẻ mặt buồn nôn, “Mời cậu tiếp tục không biết xấu hổ!”

Lục Thời Dập không khách khí, đưa tay cởi hai cúc áo sơmi ra, lồng ngực cường tráng nửa kín nửa hở, “Mọi người thử làm đi, cho dù làm như thế nào cũng không phải là đối thủ của tôi, dù sao khuôn mặt đẹp trai này, từ nhỏ đến lớn đã nếm qua không ít khổ sở.”

“Cậu nếm qua khổ sở gì?” Có người tin là thật, vội hỏi.

Lục Thời Dập buồn rầu nói, “Mỗi lần anh đây ngủ đến tự mình thức dậy, lại bị chính khuôn mặt đẹp trai này, đúng giờ đúng giấc thôi thúc tôi phải ngắm nhìn nó đi, cậu nói xem tôi có khổ sở hay không?”

Mọi người: “……!!!”

“Anh đây vẫn luôn muốn mua một tấm gương, nhưng không có một tấm gương nào, có thể làm cho ngũ quan đẹp trai, thân hình hoàn mỹ này, sinh động phô bày ra hết, cậu nói có khổ sở hay không?”

“TM quá không biết xấu hổ, mau câm miệng cho lão tử!” Vu Mục không chịu nổi, “10 thước ruột già của lão tử nhịn không được, suýt chút nữa đã phun ra rồi!”

(*TM: mẹ mày.)

Là ai nghĩ ra thủ đoạn trừng phạt ngu ngốc như vậy? Đây rốt cuộc là trừng phạt Lục Thời Dập sao? Hay là đang trừng phạt lỗ tai của mọi người?

Mọi người “Không cần mặt mũi” cười ha ha một tiếng, cuối cùng cũng buông tha cho Lục Thời Dập.

Đùa vui chỉ là đùa vui mà thôi.

Sau khi ngồi xuống, Lâm Châu Dương cùng Thẩm Trác Nghiêu cũng nhịn không được cảm khái, nói Lục Thời Dập thật là lợi hại nha, lại có thể làm thủ hạ của Vu Vãn lâu như vậy, còn phải mỗi ngày tăng ca khiến người ta bán mạng vì công việc, ngay cả sinh nhật anh em cũng có thể đến trễ.

Lục Thời Dập nhịn không được nói những lời khen ngợi Vu Vãn, nói tuy cô làm việc rất nghiêm túc, nhưng cô đối với nhân viên rất tốt, con người cũng rất tốt, tuyệt đối không phải dạng người đáng sợ doạ người như Vu Mục từng nói.

“Cậu còn nói những lời khen ngợi cho chị tôi? Có phải cậu bị trúng bùa ngải của chị tôi rồi không?” Sau một thời gian ngắn Vu Mục cùng Lục Thời Dập chiến tranh lạnh, cuối cùng trong sinh nhật của Lâm Châu Dương, cậu ta cũng chịu lên tiếng, “Tôi biết rồi, cậu đây là yêu ai yêu cả đường đi lối về. Ma lực của tình yêu thật là vĩ đại!”

“Vu Mục tình huống này là gì?” Có người tò mò lên tiếng hỏi.

“Tình yêu nhỏ bé của Lục Thời Dập, đang làm trong công ty của chị tôi. Cậu cho rằng cậu ta đi sớm về muộn, thực sự là vì dốc sức liều mạng làm việc à? Việc đó cũng chỉ vì tán gái mà thôi!”

“Tình yêu bé nhỏ của Lục thiếu là ai?”

“Đường Uyển….” Vu Mục còn chưa nói xong, đã bị Lục Thời Dập cắt ngang, “Lần trước tôi đã nói với cậu rồi, người tôi thích không phải là cô ta!”

“Cậu lừa quỷ à!” Vu Mục trợn tròn mắt, hoàn toàn không tin, “Mỗi ngày cậu đến Vinh Quang giống như bị tiêm máu gà*, không phải là vì Đường Uyển Tình, chẳng lẽ là vì chị gái của tôi? Thực sự là mắc cười muốn chết mà!”

(*Tiêm máu gà: dùng để châm chọc người này đối với người nào đó hoặc sự việc nào đó đột nhiên biểu hiện một loại hành vi và cảm xúc phấn khởi. Nguồn Baidu.)

“…….” Tôi thực sự là vì chị của cậu được chưa? Lục Thời Dập rất muốn đập Vu Mục, nói không chừng cái miệng rộng này có thể nói ngược lại với Vu Vãn việc mình thích cậu ta mất. Hiện giờ Lục Thời Dập không nói rõ với cậu ta, một lần nữa cường điệu nói, “Mặc kệ cậu tin hay không, dù sao không phải là Đường Uyển Tình.”

Vu Mục “Hứ” một tiếng, không muốn tranh luận với cậu nữa.

Dù sao cậu ta cũng đã nhận định là Đường Uyển Tình, cậu ta vẫn đang chờ cảnh tượng thật là thơm của Lục Thời Dập.

Mọi người bắt đầu trò chuyện với Lục Thời Dập, tất nhiên không tránh khỏi hỏi đến việc cậu đi làm ở Vinh Quang như thế nào, cũng sẽ hỏi đến bà chủ của cậu Vu Vãn. Vu Mục nghe thấy một câu rồi lại hai câu, “Các cậu đừng nói đến chị của tôi nữa được không? Vừa nghe đến chị ấy là tôi lại đau đầu!”

“Chị gái cậu thì sao?” Lâm Châu Dương hỏi.

“Cậu không biết đã gần cuối năm rồi sao? Vinh Quang sắp mở cuộc họp mặt hàng năm?” Vu Mục bực bội gãi gãi đầu tóc ngắn của mình một phen.

Trong những năm Lục Thời Dập ra nước ngoài, Lâm Châu Dương là người thân thiết với Vu Mục nhất. Vì vậy, ở trong phòng này, cậu ta là người biết rõ Vu Mục đang bực bội ở điểm nào. Lúc này, Lâm Châu Dương vỗ vỗ chân, chợt cười thành tiếng, “Năm nay chị gái của cậu có lôi kéo cậu, để cậu nhảy điệu nhảy mở màn với chị ấy nữa không?”

Vu Mục bày ra vẻ mặt sống không còn luyến tiếc gì gật đầu, gật đầu, lại gật đầu.

“Mỗi năm đều lôi kéo cậu, chị của cậu không thể đổi người sao?”

Tập đoàn Vinh Quang vào mỗi cuối năm, tập đoàn luôn tổ chức một cuộc họp mặt thường niên, vô cùng long trọng. Tổng giám đốc của công ty, phó tổng giám đốc, quản lý, những nhân viên ưu tú đều sẽ tham gia, trên trăm người.

Tại cuộc họp mặt thường niên, ngoại trừ các trưởng phòng của từng bộ phận sẽ lên sân khấu tổng kết lại công việc trong một năm qua. Vu Vãn với tư cách là tổng giám đốc của tập đoàn, cũng phải lên sân khấu nhận xét từng công trạng của công ty.

Có một số lời nhận xét, dĩ nhiên cũng sẽ có phê bình và khen ngợi.

Mà Vu Mục, hằng năm đều bị Vu Vãn phê bình đến thương tích đầy người.

Cuộc họp mặt thường niên còn mời các nghệ sĩ nổi tiếng đến tập đoàn biểu diễn góp vui. Mà những nghệ sĩ kia hơn phân nửa là nghệ sĩ trong công ty Vu Mục. Cậu ta đường đường là tổng giám đốc của giải trí Hoàn Ảnh, trước mặt các cổ đông trong công ty, trước mặt đám nghệ sĩ của mình, lại bị chính chị gái của mình phê bình, cậu ta còn mặt mũi gì nữa?

Còn có một chuyện càng quá phận hơn!

Cuộc họp mặt thường niên đều tổ chức một buổi vũ hội, màn nhảy mở màn đầu tiên đương nhiên phải do người lãnh đạo cao nhất Vu Vãn đảm nhận.

Cô nhảy thì cứ nhảy đi, nhưng việc khủng khiếp nhất chính là, không nên lôi kéo người em trai này vào chứ, cùng cô nhảy điệu nhảy mở màn.

Chị gái và em trai cùng nhau nhảy điệu nhảy mở màn? Xem ra người bên ngoài cảm thấy rất kỳ quái, không chừng còn cho rằng hai chị em bọn họ là biến thái nữa. Vu Vãn không cần mặt mũi, không cần tìm bạn trai, nhưng cậu ta vẫn cần mặt mũi, cần tìm bạn gái đó!

Tóm lại, cuộc họp mặt thường niên này, luôn là ngày Vu Mục phải mất mặt.

Vu Mục trả lời, “Đổi người? Chị của tôi ở trong công ty chính là một nữ ma đầu hung thần sát khí, người khác không dám nói hai câu với chị ấy, là sợ bị chị ấy ăn tươi nuốt sống đó. Ngoại trừ tôi, còn ai dám nguyện ý, ai dám nhảy cùng với chị ấy?”

Vu Mục lại một lần nữa ở bên ngoài, triệt triệt để để bôi xấu chị gái nhà mình.

Nhảy mở màn?

Cùng Vu Vãn nhảy điệu nhảy mở màn?

Lục Thời Dập dường như đã phát hiện ra cơ hội kinh doanh mấy chục tỷ, cả người đều bừng bừng nhiệt huyết.

Cậu và Lâm Châu Dương thay đổi vị trí, ngồi bên cạnh Vu Mục, đưa tay vỗ vai cậu ta, vẻ mặt giống như đang chia sẻ lo lắng với cậu ta, “Cậu không muốn nhảy, tôi đây sẽ nhảy thay cậu.”

“Thật hay giả?” Vu Mục quay đầu liếc nhìn cậu.

“Đương nhiên là thật rồi, nếu như cậu đã đau khổ như vậy, cho dù tôi có phải lên núi đao hay xuống biển lửa cũng phải thay cậu gánh vác.”

“Cậu tốt như vậy sao?” Vu Mục cảm động đến mức hốc mắt nóng lên, đột nhiên cảm giác đoạn thời gian này tất cả hành vi của mình đối với Lục Thời Dập, quá TM quá phận, quá TM bụng dạ hẹp hòi!

Lục Thời Dập vỗ vai Vu Mục, cười đến người vật vô hại, “Ai bảo rằng hai ta là anh em mặc cùng một cái quần đùi mà lớn lên! Tớ không tốt với cậu, còn ai có thể tốt với cậu?”

“Hoạn nạn mới thấy chân tình, cậu quả nhiên là anh em tốt của tôi mà!”

Ồ~

Vu Mục quá TM cảm động.

—————-//—-//————

*Tác giả có lời muốn nói: Kịch trường nhỏ:

Lục Thời Dập cảm khái: Ha, Tiểu Mục cái tên ngốc đáng yêu này, thật là rất dễ bị lừa.

Vu Vãn phẩn nộ không hơn thua: Em bị người ta bán đi mà còn cảm động đến rơi nước mắt với đám người đã bán mình. Có phải em bị ngốc hay không?

Vu Mục vẻ mặt ngơ ngác: Em bị người ta bán đi hồi nào? Cho dù chị là chị của em, cũng không cho phép chị châm ngòi tình cảm anh em của chúng em như vậy!

Vu Vãn: …….

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương