Độ Ách
-
Chương 2
Chương 2: Chiêu hồn (nhất)
Bên tai ong ong mấy tiếng, trên mặt ngưa ngứa, giống như có côn trùng bò trên mặt. Ánh mặt trời chiếu rọi lên đôi gò má, rung rung như bầy ong rời tổ. Mí mắt Bách Lý Quyết Minh giật giật, y mở mắt ra. Mới vừa tỉnh lại, trước mắt một màu trắng xóa, nhức nhối vô cùng. Một tay Bách Lý Quyết Minh che mắt, một tay phe phẩy đuổi ruồi bọ trên mặt đi. Hơn nửa ngày trời, trước mắt rốt cuộc cũng rõ ràng hơn, y thấy nắp quan tài bằng gỗ mun hé mở, bên ngoài cỏ dại mọc xơ xác, hài cốt vương vãi đầy đất và những nấm mồ chen chúc nhau.
Đây là đâu…… Y ngồi trong quan tài, đầu óc mù mờ.
Ký ức bỗng tựa như lông quạ lả tả rơi xuống, biển lửa núi Bão Trần chợt lóe lên trong đầu. Y là ác quỷ, ác quỷ gϊếŧ không chết, hoặc là bị siêu độ, hoặc là bị phong ấn, tại sao lại lưu lạc chỗ này? Cúi đầu tự đánh giá mình, thân thể hoàn hảo, chỉ là có hơi cứng, xoay xoay cổ tay, khớp xương kêu răng rắc, dần dần linh hoạt lên. Dời tầm mắt xuống, nhìn thấy mấy thứ chôn cùng mình — một chiếc gương đồng nạm bạc, cùng với mấy quyển sách bìa màu xanh.
Y nhíu mày, cầm gương lên nhìn thử, soi ra một gương mặt trắng trẻo vô cùng xa lạ. Đôi đồng tử đen lay láy, đuôi mày có chút sắc bén, mang theo vài phần hoang dã. Y nhếch miệng cười, lộ ra chiếc răng khểnh, nhìn qua thì rất trẻ, nhưng nét mặt có vài phần tương tự với thân thể trước kia. Bách Lý Quyết Minh đặt gương xuống, mở quyển sách ra. Đây là một quyển gia phả, y nhìn vài lần, không có gì thú vị, lại lật xem một quyển khác, là một quyển truyện ký. Trong đó ghi chép về một người tên là Tần Thu Minh, có lẽ là chủ nhân của thân xác này.
Người này có chút bản lĩnh, gia thế không cao, là một kẻ sa cơ thất thế đến từ Hoài Nam, nhưng dựa vào khả năng hỏa pháp trời sinh, đánh bại ba mươi đệ tử của tông môn Đại Bỉ, nổi danh tiên môn. Đám heo chó tiên môn bách gia này, trước giờ toàn đánh giá người khác qua xuất thân của họ, môn phiệt có đạo pháp tuyệt kỹ độc nhất, truyền từ đời này sang đời khác. Người thiếu niên sa cơ thất thế này có thể trở nên nổi bật đúng là không dễ dàng gì. Bách Lý Quyết Minh thầm khen ngợi trong lòng, lại tiếp tục xem, mặt sau viết rằng hắn hành tẩu tứ phương, diệt quỷ trừ tà, đắc ý nhất thời. Chỉ là tiểu tử này trời sinh kiêu căng, không để ai vào mắt, kết giao với nhà cao cửa rộng, kẻ khác thì hắn xem thường, dần dần gây thù chuốc oán với nhiều người. Hai ba năm sau, độc lai độc vãng, không có lấy một người bằng hữu.
Tính tình này khá giống với y, Bách Lý Quyết Minh cười cười. Lúc thân phận ác quỷ của y chưa bị vạch trần, hơn phân nửa đám y quan sĩ tộc không nhìn nổi y. Biết sao giờ, xưa nay y mắt cao hơn đỉnh, mặc cho đám tiên môn nịnh nọt hay sợ sệt, y cũng không thèm để tâm. Trước kia bọn họ tung ta tung tăng chạy tới núi Bão Trần muốn y thu đồ đệ, dẫn theo con cháu đến đó ba hoa chích choè, gì mà căn cốt thanh kỳ có thể nói là thượng phẩm. Bách Lý Quyết Minh nhìn bằng một con mắt, lười biếng nói: “Xấu quá, không cần.” Sau bọn họ mang tới thiếu niên tuấn tú nổi danh Giang Tả, nghe nói phải xách theo một chiếc xe, chở riêng đống trái cây của người bên đường ném cho, Bách Lý Quyết Minh xỉa răng, nói: “Nam tử, không cần.” Cuối cùng bọn họ đưa tới một cô nương, khuôn mặt không tồi, đáng tiếc đôi mắt có tật, liên tục chớp chớp mắt với y. Còn nói không cần làm đồ đệ, cho nàng làm tức phụ cũng được, y hùng hổ, mắng người ta một trận rồi đuổi đi.
Sau này không có tiên môn nào dám tặng người cho y nữa cả.
Muốn xem tiếp tiểu tử Tần Thu Minh này chết như thế nào, lại tiếp tục lật, nhưng không có. Tìm khắp quan tài, cũng không còn quyển nào khác. Hoá ra truyện ký này chỉ có một quyển, ghi chép nửa chừng thì hết, người chết thế nào cũng không biết.
Không đúng, ánh mắt Bách Lý Quyết Minh sáng lên, gương đồng, gia phả, truyện ký…… Những thứ này đã nói quá rõ ràng cho y biết về thân phận người chết còn gì? Hơn nữa tính cách của người này thật sự rất giống y, tưởng chừng như có ai đó đã sắp xếp chuyện thể xác, chỉ chực chờ Bách Lý Quyết Minh bám vào, kế thừa thân phận người này.
Bách Lý Quyết Minh cúi đầu mở cổ áo ra, quả nhiên, có một chú văn đỏ thắm ở xương quai xanh bên trái, giống như một dấu ấn. Tốt xấu gì cũng là một ác quỷ đạo hạnh cao thâm, y nhìn đã tỏ. Cái thứ này gọi là “Chú khế”, là thuật khế ước “Câu quỷ triệu linh”. Chuyện y sống lại quả nhiên không phải tình cờ, có người phá phong ấn của y, dẫn hồn phách y vào trong thân xác này, lại dùng chính máu của mình vẽ chú khế trên xương quai xanh của y. Từ nay về sau y phải làm đầy tớ của đối phương, bị đối phương tùy ý sử dụng. Đây là một trong những cấm thuật của tiên môn, bởi vì ác quỷ thường mê hoặc chủ nhân, khiến người đó rơi vào tà đạo. Hơn nữa khí âm nhập thể, tổn hại dương thọ, thuật pháp này đã bị cấm cách đây hàng trăm năm.
Mụ nội nó, Bách Lý Quyết Minh nổi trận lôi đình, thằng cháu nào to gan lớn mật, dám triệu y về làm đầy tớ cho hả? Đã chết lâu như vậy, Bách Lý Quyết Minh chưa bao giờ chịu nhục nhã đến thế. Y bò ra khỏi quan tài tìm người, nơi này ngoại trừ mồ hoang thi hài thì chẳng có một con ma nào cả. Thằng cháu kia đâu? Phải triệu nó về chứ, mình đi đâu vậy? Bách Lý Quyết Minh tức giận đến mức ngứa răng, nếu để y gặp được người, cho dù chú khế phản phệ, y cũng phải nhai đầu tên dê con hỗn đản đó.
Đứng tại chỗ vỗ ngực bình tâm lại, mới có thời gian ngẫm lại tình hình hiện giờ. Y đã chết lâu lắm rồi, lại ẩn cư trong núi sâu quanh năm, không biết giờ đã là năm nào tháng nào, cho dù có truyện ký, cũng không biết từ lúc y bị bao vây tiễu trừ đã trôi qua bao lâu rồi, càng không biết tiểu đồ nhi kia của y còn sống hay không. Nghĩ đến nha đầu kia, ánh mắt Bách Lý Quyết Minh ảm đạm đi rất nhiều, duỗi tay sờ sờ ngực, dự đoán bên trong, không có tim đập.
Ác quỷ bám vào xác người, cũng vẫn là quỷ. Không có Liên Hoa Tâm sáu cánh, thân xác này sớm muộn cũng thối rữa. Sống lại trong một cái xác mới vừa chết, khả năng của y không bằng một phần mười hồi còn toàn thịnh. Dựa vào chút linh lực này, chống đỡ tạm mười ngày nửa tháng. Nhân lúc thân xác này còn xài được, y phải đi hỏi thăm tin tức của Tầm Vi.
Nếu nó còn sống, đứng xa xa nhìn nó vài lần cũng được. Nếu nó mất rồi, đi vấn an mộ cũng tốt.
Trôi dạt trong nhân gian lâu như vậy, chỉ thu được một đồ đệ, y đối xử với nó như con gái ruột của mình.
Hạ quyết tâm, Bách Lý Quyết Minh rời khỏi bãi tha ma. Nhìn đường nhỏ đi xuống chân núi, y cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, bốn phía quá yên tĩnh, ngay cả tiếng chim hót liên thanh cũng không có. Sương mù giăng khắp núi, ngoảnh đầu nhìn lại, trắng xóa không thấy điểm cuối. Đi được chừng nửa nén hương, nghe thấy tiếng người từ xa xa. Lần theo đó mà đi tới, dần dần nhìn thấy phía trước có gian nhà cũ nát, cỏ cây điêu tàn, hình như là một cái trấn nhỏ trong núi. Bên dưới cổng vào trấn lập đền thờ bốn nam hai nữ, tất cả đều mặc áo trắng đeo kiếm, nhìn phát là biết con cháu tiên môn.
Y chậm chạp đi tới, đám người kia nhìn thấy y, sôi nổi quay đầu sang. Có người hô lớn: “Là ai? Người hay quỷ?”
Ánh mắt một vị huynh đài mập mạp đứng đầu sáng lên, hô lớn: “Là Tần thiếu hiệp!”
Những người khác cũng lộ vẻ vui mừng, “Là Tần Thu Minh công tử, không ngờ rằng y cũng tới, giờ chúng ta được cứu rồi.”
Huynh béo kia hoan hỉ chào đón, rạo rực nói: “Tần thiếu hiệp cũng tới Côn Sơn diệt quỷ sao? Từ biệt tông môn, lâu rồi không gặp, vậy mà chúng ta có thể hội ngộ tại nơi này, đúng là có duyên!”
“Ôi,” Bách Lý Quyết Minh uể oải nhấc mí mắt lên, “Ngươi là ai?”
Huynh béo: “……”
Thiếu nữ bên cạnh cau mày quắc mắt nói: “Ca, sao huynh cứ thích mặt nóng dán mông lạnh thế hả! Lần trước y vô lễ với huynh, huynh còn chưa chừa?”
Quả nhiên, tính tình Tần Thu Minh như đúc cùng một lò với Bách Lý Quyết Minh, tốt lắm, không cần phải giả nai. Bách Lý Quyết Minh đánh giá mọi người, bọn họ búi tóc hỗn độn, vạt áo rách nát, có người trên mặt còn chút khiếp sợ, rõ ràng là đã đụng phải thứ gì đó. Bách Lý Quyết Minh tuy không phải kẻ thích lo chuyện bao đồng, nhưng y bị mù đường. Nơi này núi hoang đất trống, dựa vào bản thân y, chắc sang năm mới có thể ra ngoài. Y hất hất cằm với bọn họ, “Ta mới vừa vào núi, các ngươi bị làm sao?”
Huynh béo chắp tay với Bách Lý Quyết Minh, nói: “Tần thiếu hiệp đúng là quý nhân hay quên chuyện, ta là con trai trưởng Dụ gia, Dụ Phù Xuân. Lần trước tông môn Đại Bỉ, huynh chỉ dùng một chiêu đã đánh ta hạ đài.” Hắn quay đầu lại nhìn nhìn cái sơn trấn rách nát kia, vẻ mặt đưa đám, “Mẫu thân ta rõ ràng đã nói, các trưởng lão đã dọn sẵn đường cho chúng ta rồi, chỉ còn lại mấy tiểu quỷ, để chúng ta luyện luyện tập. Không ngờ quỷ còn chưa gặp, đã lạc đường rồi.”
“Con gái thứ hai Dụ gia, Dụ Thính Thu,” thiếu nữ vừa nói xong liền hất cằm với Bách Lý Quyết Minh, “Họ Tần, ngươi cũng giống bọn ta, đúng không?”
Bách Lý Quyết Minh nhướng mày không tỏ ý kiến.
Vẻ mặt Dụ Phù Xuân đau khổ nói: “Chúng ta loay hoay nửa canh giờ rồi, nhưng không ra được.”
Có người rũ mắt, “Thật là xui xẻo, đánh bậy đánh bạ nên đi vào, lại không thoát ra được. May mà gặp đại gia hỏa, nếu không hù chết ta rồi.”
Quả nhiên giống như y nghĩ, Bách Lý Quyết Minh tính toán trong lòng, duỗi người, ôm tay áo đi về phía thôn trang, “Nếu không thể ra ngoài, vậy thì đừng đi.”
Có người hỏi: “Tần thiếu hiệp có ý gì?”
Sao đám dưa chuột non nớt mới vào đời này không biết cái gì hết vậy? Bách Lý Quyết Minh cảm thấy đau đầu, quay đầu lại nói: “Có từng nghe quỷ đả tường chưa?”
“Đương nhiên nghe qua.”
“Đó là quỷ vực đơn giản nhất, ác quỷ thay đổi địa hình, chắp nối tất cả các đường đi và lối ra lại, khiến cho người vào bên trong bị lạc phương hướng.”
“Ý của ngươi là…… Chúng ta gặp quỷ đả tường!” Dụ Thính Thu trừng mắt.
“Không sai,” Bách Lý Quyết Minh nhún vai, “Đám dưa xui xẻo, chúng ta rơi vào quỷ vực của một ác quỷ. Nếu ác quỷ là một con nhện, chúng ta đang ở trong mạng nhện của nó. Muốn thoát khỏi quỷ vực, cách tốt nhất là phá hủy kết giới.” Mọi người sôi nổi nhìn y, Bách Lý Quyết Minh nhếch miệng, “Đừng nhìn ta, các ngươi không được, đạo hạnh của ta cũng không đủ. Còn có cách thứ hai, tìm được ác quỷ, niệm 《 Thanh Tĩnh Kinh 》, xem có thể giải trừ chấp niệm của nó, sớm ngày đầu thai không.”
Tất cả mọi người trưng ra khuôn mặt tuyệt vọng.
Bách Lý Quyết Minh lắc đầu, “Thế hệ các ngươi thật là kém cỏi. Nhiều người như vậy, lẽ nào không đánh lại từng con tiểu quỷ đả tường ư? Bỏ đi, trông cậy vào các ngươi làm gì. Quỷ tồn tại vì chấp niệm, nếu có thể tìm được nguyên nhân chấp niệm của nó, ổn định oán khí, có lẽ không cần chiến đấu cũng có thể thắng.”
Dụ Phù Xuân vui vẻ nói: “Cách này có vẻ được.”
“Đi thôi.” Bách Lý Quyết Minh cất bước tiến vào trấn.
“Chúng ta không thể cắm trại ở bên ngoài sao?” Dụ Thính Thu sợ sệt mà nhìn bên trong, nơi đó sương mù giăng kín lối, ngói đen lụp xụp bám đầy rêu xanh, “Bên trong đáng sợ quá.”
“Trời sắp tối, ban đêm âm khí nặng nề, tất có lệ quỷ dạ hành, ngươi muốn ở bên ngoài thì ở đi. Ngươi kết nhóm với quỷ, nói không chừng có thể gom được một bàn bài cửu.” Âm thanh của Bách Lý Quyết Minh từ xa xa truyền tới.
Vừa dứt lời, mọi người lập tức đuổi kịp. Trong lúc lơ đãng Bách Lý Quyết Minh nhìn qua, thấy cô nương từ đầu đến cuối không nói lời nào khập khiễng đi theo sau cùng, trông rất vất vả. Thật ra ngay từ đầu Bách Lý Quyết Minh đã chú ý đến nàng, nàng rất trắng trẻo, vô cùng xinh xắn, đẹp như gió xuân tháng giêng. Vừa cao vừa gầy, rõ ràng là một nữ hài tử, chiều cao này còn vượt mặt cả đàn ông. Không biết sao, lúc nhìn thấy nàng, Bách Lý Quyết Minh lại nhớ tới Tầm Vi. Rất nhiều năm trước đứa bé kia cũng thế này, trong mắt ngân ngấn lệ, khăng khăng bám lấy gấu quần y, cầu y thu nhận làm đồ đệ.
Dụ Phù Xuân cùng với mấy thanh niên quây quanh nàng, hỏi nàng có cần giúp không.
Nàng nhẹ nhàng lắc đầu, mỉm cười xin lỗi, “Cảm ơn mọi người, tự muội đi được.”
“Ha,” Dụ Thính Thu bĩu môi, “Giả vờ đáng thương.”
Ai, què quặt như thế mà lên núi, yếu như thỏ, tuyệt đối không thể là Tầm Vi được. Bách Lý Quyết Minh lắc đầu, đồ đệ y thông minh lanh lợi như vậy, nếu còn sống, chắc chắn là đại năng một phương, hô mưa gọi gió, lên trời xuống đất. Tiên môn bây giờ, đúng là chỉ đáng xách dép cho người đi trước.
——————–
Tác giả có lời muốn nói:
Bách Lý Quyết Minh là đồ ngốc, ha ha ha.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook