"Lan Tự Quân." Lận Khinh Chu lẩm nhẩm cái tên này rồi nghe Dung Tư Phàm nói tiếp: "Sau khi Xuân Hoa Tông xảy ra chuyện, Sí Diễm Tôn tìm kiếm hai người như phát điên, cuối cùng tìm được Lan Tự Quân chằng chịt thương tích, hơi thở mong manh trong khe núi sâu phía sau Xuân Hoa Tông."


"Sí Diễm Tôn dốc hết sức lực cứu Lan Tự Quân, thậm chí trong thời khắc nguy cấp nhất còn định dời đan lấy mạng đổi mạng, may mà cuối cùng Lan Tự Quân cũng qua khỏi."

"Sau khi Lan Tự Quân tỉnh lại, vì tinh thần bị đả kích mạnh nên cả tháng trời vẫn chưa mở miệng nói chuyện, về sau Sí Diễm Tôn muốn biết chân tướng nên đành phải dùng thuật hồi mộng với Lan Tự Quân."

"Thuật hồi mộng?" Lận Khinh Chu không hiểu.

Dung Tư Phàm nói: "Một loại pháp thuật cực kỳ phức tạp, trên đời rất hiếm người biết cách dùng, người thi chú có thể xâm nhập vào ký ức người bị thi chú và dùng mắt của người bị thi chú để xem những gì từng trải qua trong quá khứ, trong lúc làm chú thuật, người thi chú sẽ xem mình là người bị thi chú."

Lận Khinh Chu thử lý giải: "Vậy thuật hồi mộng có thể giúp Sí Diễm Tôn thấy được những gì Lan Tự Quân trải qua đúng không?"

Dung Tư Phàm nói thêm: "Không chỉ nhìn thấy mà còn hoàn toàn đồng cảm nữa, xem mình chính là Lan Tự Quân."

"Rốt cuộc Xuân Hoa Tông đã xảy ra chuyện gì?" Lận Khinh Chu hỏi.

Dung Tư Phàm rũ mắt khẽ thở dài, có chút không đành lòng nhưng vẫn nói: "Vẫn Uyên Ma Quân tu luyện tẩu hỏa nhập ma tàn sát Xuân Hoa Tông, còn vì dục niệm ích kỷ mà khiến Lan Tự Quân......"

Nàng đột ngột dừng lại rồi nhìn Lận Khinh Chu bằng ánh mắt cực kỳ phức tạp, không nói tiếp nữa.

Lận Khinh Chu thấy nàng đột ngột im bặt hơi kỳ lạ nhưng cũng không hỏi thêm, chuyện xưa đẫm máu khiến y như lạc vào sương mù.

"Tóm lại......" Dung Tư Phàm nói tiếp, "Từ sau chuyện này, Vẫn Uyên Ma Tôn thân bại danh liệt, người người đuổi giết, Sí Diễm Tôn đã thề phải báo thù cho toàn môn phái nên không thể không giết hắn."

Dứt lời Dung Tư Phàm nhìn sang Lận Khinh Chu, thấy y mím môi nhíu mày suy tư thì biết y không tin Vẫn Uyên Ma Tôn sẽ làm chuyện này, phường chủ thở dài nói: "A Chu, ta biết quan hệ giữa ngươi và Vẫn Uyên Ma Tôn không hề tầm thường, nhưng ngươi phải hiểu rằng khi ai đó bị tẩu hỏa nhập ma thì hành vi sẽ mất kiểm soát, tư dục và tà niệm đều bị phóng đại vô hạn."

Khó khăn lắm Lận Khinh Chu mới lấy lại tinh thần đối mặt với Dung Tư Phàm: "Phường chủ, ta muốn hỏi một câu."

"Ngươi hỏi đi."

Lận Khinh Chu hoang mang hỏi: "Ngươi vừa nói tư dục và tà niệm của người tẩu hỏa nhập ma sẽ phóng đại, vậy nếu một người bình thường luôn tôn sư trọng đạo, khi hắn tẩu hỏa nhập ma có nghĩ đến việc giết chết sư phụ và đồng môn không?"


"Chuyện này......" Dung Tư Phàm bị hỏi khẽ giật mình, nàng suy tư một lát rồi đáp, "Những người khác nhau đúng là có trạng thái tẩu hỏa nhập ma khác nhau, nếu không có tà niệm thì lúc tẩu hỏa nhập ma sẽ chỉ mất trí rồi tự tổn hại kinh mạch chứ không làm việc ác đâu."

Lận Khinh Chu còn rất nhiều nghi vấn muốn hỏi, nhưng Dung Tư Phàm chợt phát hiện ra gì đó nên phẩy tay ngắt lời y rồi nhìn lên không trung.

Ở phía ánh mắt nàng hướng tới, ba người ngự kiếm bay đến rồi vững vàng đáp xuống đất.

Ba người mặc áo gấm trắng thêu hình mây xanh của Kinh Hồng Tông, Lận Khinh Chu cảm thấy người dẫn đầu khá quen mắt, nhìn kỹ lại chính là đại sư huynh Kinh Hồng Tông từng gặp một lần vào hôm phá kết giới Thương Hải Cổ Lâm.

Dung Tư Phàm và Lận Khinh Chu đứng lên khỏi tảng đá rồi cung kính hành lễ.

Lạc Trường Xuyên là đại sư huynh Kinh Hồng Tông, ngoại hình anh tuấn phi phàm, một thân chính khí, lưng thẳng như trúc, hắn ôm quyền nói với Dung Tư Phàm: "Bái kiến phường chủ."

"Đừng khách khí như vậy." Dung Tư Phàm lo lắng hỏi thăm, "Nghe nói hôm qua mở ra kết giới Thương Hải Cổ Lâm, ngươi vì cứu sư đệ sư muội nên bị trọng thương rơi xuống biển, giờ đã khá hơn chút nào chưa?"

"Tạ ơn phường chủ quan tâm, không còn đáng ngại nữa rồi." Lạc Trường Xuyên nghiêm túc đáp rồi đi thẳng vào vấn đề, "Lần này đến đây quấy nhiễu là vì tuân lệnh Thượng Thiện Nương Nương đưa vị tiểu huynh đệ này đi."

Nói xong ánh mắt hắn rơi vào Lận Khinh Chu.

Dung Tư Phàm khẽ nhíu mày hỏi: "Thượng Thiện Nương Nương có nói với ngươi tại sao phải đưa y đi không?"

Lạc Trường Xuyên nói: "Không có, nhưng mệnh lệnh này không hề liên quan đến Tương Ngự Tông, chúng ta sẽ không làm hại y đâu, xin phường chủ cứ yên tâm."

Dung Tư Phàm vẫn hơi do dự.

Lạc Trường Xuyên không tỏ thái độ cậy mạnh bắt Lận Khinh Chu đi mà lẳng lặng chờ đợi.

"Nếu là lệnh của Thượng Thiện Nương Nương......" Dung Tư Phàm thở dài nhìn Lận Khinh Chu như muốn hỏi ý kiến y.

Sau khi nghe nói mệnh lệnh này không liên quan đến Tương Ngự Tông, Lận Khinh Chu thoáng trầm tĩnh lại, hơn nữa nhớ tới hai chữ "cố hương" mà Thượng Thiện Nương Nương nói trước đó, y mạnh dạn suy đoán Thượng Thiện Nương Nương có thể cũng là người xuyên qua nên nói với Dung Tư Phàm: "Phường chủ, ta sẽ đi với họ."

"Vậy được." Dung Tư Phàm gật đầu rồi nhìn sang Lạc Trường Xuyên khẩn khoản nói, "Nhờ Lạc đạo hữu chăm sóc tốt cho tiểu sư đệ phường ta để ta còn tìm y về phường nhé."


"Phường chủ cứ yên tâm." Lạc Trường Xuyên ôm quyền rồi tiến lên nửa bước hỏi Lận Khinh Chu: "Đạo hữu có muốn đứng chung kiếm với ta không?"

"Được." Lận Khinh Chu gật đầu.

Lạc Trường Xuyên đưa Lận Khinh Chu đi, bốn người ngự kiếm bay lên, rời khỏi bí cảnh Thương Hải Cổ Lâm để đến đỉnh núi U Đô cao nhất trên đảo tiên.

Bốn người đáp xuống trước đại điện Lưu Ly Cung, Lạc Trường Xuyên dẫn Lận Khinh Chu vào điện rồi đi thẳng lên một gian tĩnh thất trên lầu năm.

Lận Khinh Chu cứ tưởng Thượng Thiện Nương Nương sẽ chờ mình trong tĩnh thất, nhưng ở đó chẳng có ai cả.

Lạc Trường Xuyên dặn dò "Ngươi cứ đợi ở đây nhé" rồi quay người định đi.

"Khoan đã." Lận Khinh Chu vội gọi hắn lại.

Lạc Trường Xuyên nghiêng người nhìn Lận Khinh Chu.

"Xin hỏi ta phải ở đây chờ Thượng Thiện Nương Nương sao?" Lận Khinh Chu hỏi.

Lạc Trường Xuyên gật đầu.

Lận Khinh Chu lại hỏi: "Giờ Thượng Thiện Nương Nương đang ở đâu?"

Lạc Trường Xuyên đáp: "Tông chủ và Sí Diễm Tôn cùng đến Tương Ngự Tông truy bắt Vẫn Uyên Ma Quân rồi."

Trong lòng Lận Khinh Chu giật thót, sắc mặt trắng bệch, ánh mắt dao động, nỗi lo lắng và hoảng sợ trong nháy mắt lấp đầy lồng ngực: "Cái gì? Tương Ngự Tông?"

"Đúng vậy." Lạc Trường Xuyên kiên nhẫn đáp, "Còn chuyện gì nữa không?"

"Không có...... Không có......" Lận Khinh Chu cố gắng khống chế cảm xúc, "Đa tạ."


Lạc Trường Xuyên gật đầu với y rồi quay người ra khỏi phòng.

Lạc Trường Xuyên đi xong, gian phòng yên tĩnh tiếng mức kim rơi cũng có thể nghe được, trong hoàn cảnh này suy nghĩ rất dễ trở nên hỗn loạn và hoang mang quá mức.

Lận Khinh Chu bất an đi tới đi lui rồi đưa tay ấn huyệt Thái Dương ép mình tỉnh táo lại, nhưng dù mở mắt hay nhắm mắt thì y đều nhớ tới cảnh tượng trong khu rừng âm u hôm đó, Mục Trọng Sơn bị roi sắt xuyên qua ngực.

"Không, sẽ không đâu." Lận Khinh Chu lẩm bẩm tự nhủ để mình bình tĩnh lại, "Nhất định hắn phải nắm chắc thì mới đi chứ, hắn nói sẽ trở lại mà, đừng lo vớ vẩn nữa."

Ngoài miệng nói vậy nhưng Lận Khinh Chu lại nhớ tới trước đó hai người nghỉ ngơi trong hang núi, Mục Trọng Sơn thản nhiên nói với y: "Ta chỉ một lòng muốn chết, có lẽ Diệt Hồn Cốc ở Tương Ngự Tông sẽ giết được ta."

"A!!" Lận Khinh Chu bực bội xoa tóc mai, "Sao cứ phải đến Tương Ngự Tông chứ!"

Y cảm thấy nếu mình còn suy nghĩ lung tung nữa sẽ phát điên lên mất, thế là đi tới cạnh cửa định tìm người hỏi xem tình hình bây giờ thế nào rồi.

Nhưng điều Lận Khinh Chu không ngờ tới là cửa phòng đóng chặt, hoàn toàn mở không ra.

Chẳng những mở không ra mà gõ cửa cũng không ai đáp lại.

Y đã bị giam ở đây.

-

Mà lúc này, ở Tương Ngự Tông trên núi Xích Ô.

Nửa canh giờ trước, nơi đây vẫn còn hết sức yên bình, cả tông chẳng ai phát hiện có kẻ không mời tự ý xông vào.

Nửa canh giờ sau, hàng trăm đệ tử Tương Ngự Tông và Kinh Hồng Tông bao vây ngoài đại điện Đông Hi trên đỉnh núi Xích Ô, mây đen giăng kín, ai nấy đều cầm kiếm nhìn chằm chằm vào đại điện Đông Hi, không dám mảy may lơ là.

Bầu không khí ngoài điện giương cung bạt kiếm là thế mà trong điện lại lặng ngắt như tờ.

Mục Trọng Sơn đứng trong điện nhìn không chớp mắt bức tranh Hi Hòa Dục Nhật treo trên tường.

Chẳng biết qua bao lâu, sau lưng hắn vang lên tiếng bước chân ai đó.

Mục Trọng Sơn không quay đầu lại mà thản nhiên nói: "Ta nhớ sư tôn đã tặng ngươi bức tranh này vào đêm trước khi ngươi rời Xuân Hoa Tông đến Tương Ngự Tông."




"Im ngay!!" Tiếng quát tràn đầy tức giận, Nhiếp Diễm cầm roi sắt tóe lửa quất về phía Mục Trọng Sơn rồi cắn răng nghiến lợi nói, "Ngươi còn mặt mũi nào gọi sư tôn nữa hả!"

Mục Trọng Sơn nghiêng người né tránh roi sắt, ánh mắt hờ hững nhưng sâu bên trong lại ẩn chứa một nỗi đau thương vô hạn, hắn tự nhủ: "Thôi, nhắc lại chuyện cũ làm gì."

"Ma đầu, còn không mau đưa tay chịu trói đi!" Nhiếp Diễm lại vung roi sắt bốc lửa hừng hực về phía Mục Trọng Sơn.

Lần này Mục Trọng Sơn không tránh mà nhìn roi sắt quất tới, ung dung nhếch môi đùa cợt: "Sư huynh, tuy ngươi hận ta thấu xương nhưng ta đã tới đây thì tốt xấu gì cũng xem như khách, Tương Ngự Tông đãi khách thế đấy à?"

Vừa dứt lời thì roi sắt quất mạnh vào người Mục Trọng Sơn, chỉ thấy ánh bạc lóe lên, Mục Trọng Sơn biến mất tăm, một người giấy màu trắng to cỡ bàn tay bị roi sắt quất rách làm đôi.

Ánh mắt hung tợn của Nhiếp Diễm lộ vẻ kinh ngạc.

Hắn không hề phát hiện Mục Trọng Sơn lúc nãy chỉ là thế thân bằng giấy mà thôi!

Huyễn thuật của Mục Trọng Sơn quả thực đã đạt tới đỉnh cao rồi.

Ngay khi người giấy màu trắng bị roi sắt quất nát, Nhiếp Diễm cảm thấy sau lưng có tiếng hít thở rất khẽ, hắn chợt hiểu ra gì đó nên lập tức quay phắt lại nhưng đã quá muộn.

Chẳng biết từ lúc nào Mục Trọng Sơn đã xuất hiện sau lưng Nhiếp Diễm, bóp chặt cổ hắn đè nghiến xuống đất.

Sàn điện bị đập vỡ thành hố to, bụi mù tràn ngập, gạch nứt toác như mạng nhện.

Nhiếp Diễm nghiến răng, toàn thân lóe lên ánh sáng đỏ rực, muốn gọi ra roi sắt và lửa lớn để tấn công nhưng Mục Trọng Sơn không cho hắn cơ hội mà lấy linh lực áp chế linh lực khiến Nhiếp Diễm không thể động đậy.

Mục Trọng Sơn đưa tay lấy ra chiếc la bàn màu vàng nhạt từ trong ngực Nhiếp Diễm rồi bình thản nói: "Ta cũng không phiền sư huynh nhớ nhung đâu, nhờ sư huynh chuyển lời cho Phác Ngọc Tôn, bảo hắn đừng chế ra loại la bàn này nữa, nếu hắn nhớ thương ta quá thì ta sẽ đích thân đến thăm hỏi hắn."

"Ngươi! Dám uy hiếp Phác Ngọc Tôn à?" Mắt Nhiếp Diễm trợn to như sắp nứt, thù hận lên đến cực điểm.

Mục Trọng Sơn cười nhạo rồi khinh thường nói: "Không sai, ta dám đấy."

Nhưng vừa dứt lời thì một giây sau, nụ cười đông cứng trên mặt Mục Trọng Sơn.

Hắn cúi đầu nhìn thấy bụng mình bị một cây chùy băng tỏa khí lạnh đâm xuyên qua, máu tươi chảy dọc chùy băng nhỏ xuống tí tách.

Chẳng biết Thượng Thiện Nương Nương xuất hiện trong điện từ lúc nào, quanh người nàng tỏa ra ánh sáng xanh mờ ảo, phía sau là mấy trăm cây chùy băng tạo thành pháp trận hỗn loạn, nàng nói với Mục Trọng Sơn: "Vẫn Uyên, dừng tay lại đi, đừng phạm thêm sai lầm nữa."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương