Nghe Lận Khinh Chu nài nỉ, bàn tay đang chống đầu của Mục Trọng Sơn dời sang che mắt, vừa bất lực vừa buồn cười, nghĩ thầm sau khi ngưng thuốc này quả thật có thể làm người ta phát điên, sau này tuyệt đối không được ngưng nữa, nếu không chắc hắn sẽ điên theo mất.


Mục Trọng Sơn thoáng tỉnh táo lại rồi hạ tay xuống hỏi Lận Khinh Chu: "Ngươi có biết mình mới nói gì không?"

Lận Khinh Chu không trả lời mà níu chặt Mục Trọng Sơn như sợ hắn đi mất, hai mắt đỏ hoe nhìn chằm chặp người trước mặt.

Mục Trọng Sơn cười nhạo, trong lòng nghĩ thầm: Chính miệng ngươi nói đấy nhé, chuyện xảy ra đều tại ngươi cả, sau khi tỉnh lại đừng có trách ta.

Hắn đưa tay bế Lận Khinh Chu đang nằm trên giường lên để y ngồi quỳ trên đùi mình, hai người đối mặt nhau, mắt môi gần trong gang tấc.

Tư thế này làm Lận Khinh Chu hơi cao hơn, Mục Trọng Sơn ngửa đầu cười hỏi: "Ngươi muốn ta sờ chỗ nào của ngươi?"

Ánh mắt Lận Khinh Chu đờ đẫn, giọng nói yếu ớt: "Mặt."

Mục Trọng Sơn áp tay vào hai bên má y đúng như mong muốn của y.

Tim Lận Khinh Chu run lên, sau đó mím môi cố kìm nén nỗi mừng rỡ khó lòng che giấu.

Thật ra tay Mục Trọng Sơn cũng không lạnh lắm, hơn nữa hai người kề sát nhau càng làm nhiệt độ ở những nơi chạm vào tăng cao, nhưng kỳ quái là khi Mục Trọng Sơn sờ mặt mình, Lận Khinh Chu cảm thấy gương mặt nóng hổi lập tức dịu bớt.

Những nơi không được lòng bàn tay và đầu ngón tay Mục Trọng Sơn chạm vào khao khát thoải mái dễ chịu, Lận Khinh Chu nhắm mắt cọ xát vào tay Mục Trọng Sơn, muốn để da thịt mình tiếp xúc với hắn nhiều hơn, môi và trán quyến luyến dụi vào lòng bàn tay hắn.

Mục Trọng Sơn để mặc y cọ qua cọ lại, chờ y không còn bứt rứt mới thản nhiên cười hỏi: "Chỉ sờ mặt là đủ rồi à?"

Lận Khinh Chu ngẩng đầu hoang mang bối rối nhìn hắn, ánh mắt còn mông lung hơn cả ánh trăng ngoài cửa sổ, trong mắt chẳng có chút tỉnh táo nào.


Mục Trọng Sơn ung dung hướng dẫn từng bước: "Còn muốn ta sờ chỗ nào của ngươi nữa?"

Lận Khinh Chu không hề nhận ra ý đồ gian xảo của Mục Trọng Sơn, y nghĩ ngợi rồi vui vẻ nói: "Tay."

Mục Trọng Sơn nghe lời nắm chặt tay y, bao bọc cả hai cánh tay của y.

Lận Khinh Chu nhịn không được cong mắt cười với Mục Trọng Sơn, nụ cười rạng rỡ như đứa trẻ cuối cùng cũng có được viên kẹo mình mong đợi bấy lâu, niềm vui sướng tràn ngập trong mắt.

Chỉ được Mục Trọng Sơn nắm tay khiến y vẫn chưa thỏa mãn, y rút tay ra khỏi hai bàn tay khép lại của Mục Trọng Sơn rồi áp sát lòng bàn tay mình vào tay hắn, mười ngón đan nhau, tay kia xòe ra đưa tới trước mắt Mục Trọng Sơn cho hắn xem dấu ấn màu đỏ rồi cười nói: "Ngươi nhìn này, của ngươi để lại đấy."

Mục Trọng Sơn vốn không muốn mất quá nhiều thời gian để nắm tay mà muốn mau tiến hành bước kế tiếp, nhưng ngay khi Lận Khinh Chu thốt ra câu này, Mục Trọng Sơn nghe thấy tiếng dây đàn căng cứng trong đầu mình đứt phựt.

Hắn hít sâu một hơi rồi cười nói: "Ngươi hôn dấu ấn này một cái đi."

"Tại sao?" Lận Khinh Chu hoang mang.

"Hôn xong ngươi sẽ biết, nghe lời ta nào." Ngữ khí Mục Trọng Sơn dịu dàng như nước, dỗ dành y, "Mau hôn đi."

Đây cũng chẳng phải việc khó, tuy Lận Khinh Chu không hiểu gì nhưng vẫn nghe lời giơ tay lên, tinh thần y đã tan rã nên mấy lần liền không thể chạm môi vào bàn tay lắc lư qua lại, nửa ngày sau mới hôn được dấu ấn trên lòng bàn tay.

Mục Trọng Sơn nhếch miệng nắm chặt cổ tay Lận Khinh Chu rồi hôn lên chỗ y vừa hôn.

Lận Khinh Chu trợn tròn mắt.

Bờ môi mềm mại, hơi thở ướt át, ngón tay vô tình chạm vào mặt, cổ tay bị nắm chặt, tất cả khiến cho Lận Khinh Chu mụ mị không còn biết đêm nay là đêm gì.


Mục Trọng Sơn ngẩng đầu cười hỏi: "Còn gì nữa không?"

"Hả?" Lận Khinh Chu nuốt khan một cái.

Mục Trọng Sơn cười nói: "Còn muốn ta sờ ngươi ở đâu nữa?"

Lận Khinh Chu cúi đầu suy tư, y cảm thấy lưng mình vẫn còn tê dại, thế là ngẩng đầu nói nhỏ: "Sau lưng được không?"

"Được." Mục Trọng Sơn đưa tay xoa lưng Lận Khinh Chu, nhưng mới xoa mấy lần đã rút tay về.

Lận Khinh Chu ăn tủy biết vị, sốt ruột lắp bắp: "Sao, sao không sờ nữa?"

Mục Trọng Sơn hỏi lại: "Xoa lưng cho ngươi qua lớp áo có ổn không? Có làm dịu được cơn khó chịu của ngươi không?"

"Cái này......" Lận Khinh Chu lại nhíu mày nghiêm túc suy nghĩ.

"Cởi đi." Mục Trọng Sơn đưa tay cởi nút áo trong của Lận Khinh Chu rồi kéo một cái, lồng ngực và phần bụng trơn láng của Lận Khinh Chu lập tức trần trụi.

"Khoan đã." Lận Khinh Chu lẩm bẩm níu chặt vạt áo áo trong không để Mục Trọng Sơn muốn làm gì thì làm.

Mục Trọng Sơn còn tưởng y đã tỉnh táo lại, đang mất hứng thì nghe Lận Khinh Chu hỏi: "Sao ta cởi mà ngươi không cởi chứ?"

Mục Trọng Sơn phì cười: "Ta muốn dùng tay giúp ngươi bớt khó chịu nên mới cởi áo của ngươi, ta không khó chịu thì cởi làm gì?"

Nghe vậy Lận Khinh Chu ủ rũ cúi đầu: "À...... đúng nhỉ......"


"Ngươi muốn ta cởi áo ra à?" Mục Trọng Sơn nhếch môi hỏi.

Hiện giờ Lận Khinh Chu vô cùng thành thật nên lập tức gật đầu.

"Vậy được." Mục Trọng Sơn cười nói, "Nếu ngươi cởi cho ta thì ta sẽ cởi."

Lận Khinh Chu lập tức hớn hở: "Thật không?"

Mục Trọng Sơn gật đầu: "Ừ."

Lận Khinh Chu chẳng còn màng đến xấu hổ nữa, sợ Mục Trọng Sơn đổi ý nên đưa tay cởi đai lưng hắn.

Quả nhiên trên đời không có việc gì khó, chỉ sợ mình không làm, rõ ràng Lận Khinh Chu đang hoa mắt chóng mặt mà vẫn dễ dàng lột đồ Mục Trọng Sơn.

Giờ hai người chỉ mặc áo trong ngồi trên giường với tư thế mờ ám, ngọn nến vốn chỉ còn một mẩu đã cháy hết, ánh trăng mờ ảo chiếu vào như lớp sa mỏng nhẹ nhoàng phủ lên người Mục Trọng Sơn.

Lận Khinh Chu thấy trên bụng Mục Trọng Sơn có một dấu ấn màu đỏ tương tự dấu ấn trong lòng bàn tay mình nhưng lại hơi khác, dấu ấn trên bụng Mục Trọng Sơn đỏ chói như chảy máu đầm đìa vậy.

Y đưa tay sờ rồi lo lắng hỏi: "Ngươi bị thương à?"

Mục Trọng Sơn nắm bàn tay dẫn lửa của Lận Khinh Chu bắt y nhìn mình: "Còn muốn ta xoa lưng cho ngươi nữa không?"

Lận Khinh Chu: "Muốn."

Mục Trọng Sơn thốt ra từng chữ, vì muốn y nghe rõ nên nói cực chậm: "Đây là ngươi nói đấy nhé."

Mục Trọng Sơn đưa tay vuốt ve lưng trần láng mịn của Lận Khinh Chu khiến y run rẩy không ngừng.

"Khoan, khoan đã......" Lận Khinh Chu bối rối.


Nhưng hung thú đã lộ ra răng nanh sắc nhọn nguy hiểm, đôi mắt đen thẫm của Mục Trọng Sơn hệt như vực sâu không đáy, hắn yên lặng cúi xuống há miệng cắn vai Lận Khinh Chu, chẳng chút lưu tình để lại dấu răng, hai tay thon gầy trắng nõn siết chặt để lại vết đỏ khắp người y.

"Á, đau!" Vì bả vai đau nhức nên nước mắt Lận Khinh Chu lập tức ứa ra, đầu óc hơi tỉnh táo lại, "Mục Trọng Sơn, đau."

Mục Trọng Sơn thè lưỡi liếm dấu răng ứa máu trên vai Lận Khinh Chu rồi ngẩng đầu hôn phớt qua đôi mắt ướt át của y: "Xin lỗi, ta nhịn không được."

Sau một phen giày vò, Lận Khinh Chu mới nãy còn khó chịu không ngủ được mà giờ đã thấy buồn ngủ.

Mục Trọng Sơn thấy Lận Khinh Chu mơ màng thì ôm y nằm nghiêng xuống giường vỗ nhẹ lưng y: "Ngủ đi."

Lận Khinh Chu cố giữ tỉnh táo hỏi Mục Trọng Sơn: "Chúng ta...... đã tính là song tu chưa?"

"Xùy......" Mục Trọng Sơn buồn cười, "Đương nhiên là chưa rồi."

"Vậy à......" Lận Khinh Chu trầm tư, "Nếu không phải song tu thì sao ngươi lại muốn làm chuyện này với ta?"

Mục Trọng Sơn hỏi lại: "Chuyện này là chuyện gì?"

Lận Khinh Chu: "Đụng chạm da thịt ấy."

Mục Trọng Sơn thản nhiên nói: "Ai biết đâu? Thôi mau ngủ đi."

"Ta biết rồi." Lận Khinh Chu không muốn nhắm mắt ngủ mà lẩm bẩm.

Nhìn người trước mặt mình không còn tỉnh táo, Mục Trọng Sơn cảm thấy hết sức thú vị: "Ngươi biết gì cơ?"

Lận Khinh Chu im lặng một lát rồi thì thầm.

"Mục Trọng Sơn, ta nghĩ...... ta nghĩ ta thích ngươi rồi."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương