"Ngươi đừng giận, dù ngươi không phải cô nương ta cũng nguyện ý cưới ngươi mà."


Lận Khinh Chu: "?"

Lận Khinh Chu: "Ngươi đang nói cái quái gì thế!"

Ý cười của Mục Trọng Sơn không hề giảm bớt: "Ta vẫn chưa quên vẻ thâm tình tha thiết của ngươi khi nói yêu ta ở địa lao Vô Vọng trước kia đâu."

Lận Khinh Chu: "......"

Rõ ràng ta chửi ông nội hệ thống cơ mà!

Lận Khinh Chu ảo não: "Lần đó ta giải thích rồi mà, ta nói nhầm thôi!!"

"Ồ?" Mục Trọng Sơn hơi nhíu mày, ngữ khí không nhanh không chậm, "Nhầm gì mà lại biến thành tình sâu ý nặng thế hả."

Lận Khinh Chu: "Ta...... Ta...... Ta...... mẹ bà nó chứ."


Mục Trọng Sơn: "Đừng thẹn thùng nữa, chẳng phải ta nguyện ý cưới ngươi rồi sao?"

Lận Khinh Chu: "Ta đâu có thẹn thùng! Ta thẹn thùng cái rắm! Đã bảo là nói nhầm cơ mà! Nói nhầm!"

Mục Trọng Sơn: "Nương tử bôi thuốc nhẹ chút, thương vi phu đi mà."

Lận Khinh Chu sụp đổ, hít sâu một hơi rồi yếu ớt nói: "...... Mục Trọng Sơn hôm nay ngươi bị gì vậy hả, sao cứ mãi......"

Mục Trọng Sơn cười rồi thu lại vẻ cợt nhả trong giọng nói, ra lệnh cho y: "Bôi thuốc đi."

Thấy Mục Trọng Sơn không còn đùa dai nữa, Lận Khinh Chu thở phào một hơi rồi tập trung bôi thuốc cho hắn, chờ vết thương đã thấm hết thuốc cao, Mục Trọng Sơn chợt nói: "Lúc nãy nghe ngươi gọi cô nương kia là Bạch cô nương à."

"Sao, có gì không ổn à?" Lận Khinh Chu ngờ vực hỏi, vừa nói vừa lấy vải sạch quấn quanh người Mục Trọng Sơn để tránh thuốc dính vào áo, sau đó cầm khăn vắt trên thùng tắm lau thuốc trên ngón tay mình.

Ngữ khí Mục Trọng Sơn bình thản không nghe ra ý tứ gì: "Ngươi gặp ai cũng thân thiện quá nhỉ, nàng không nói được mà chỉ mới hai ngày đã biết tên nàng rồi."


Lận Khinh Chu còn tưởng Mục Trọng Sơn đang khen mình nên vui vẻ cười nói: "Cái này đâu phải tại ta thân thiện mà tại Bạch cô nương hiền lành thôi, nhưng nói đi cũng phải nói lại, sao nàng lại biến thành bộ dạng này thế?"

Mục Trọng Sơn hỏi lại: "Bộ dạng này là sao?"

Lận Khinh Chu: "Thì miệng bị may chỉ bạc đó, nhìn thôi cũng thấy đau, phải rồi, chẳng phải ngươi lợi hại lắm sao? Giúp nàng tháo chỉ trên miệng được không?"

Mục Trọng Sơn không nói gì mà ung dung mặc trung y vào rồi quay đầu nhìn Lận Khinh Chu.

Hắn ngồi xếp bằng trên giường còn Lận Khinh Chu đứng cạnh giường, Mục Trọng Sơn nhếch môi cười nhạt nhưng đáy mắt không hề có ý cười, hắn nói: "Ngươi biết chỉ bạc trên miệng nàng làm sao mà có không?"

Đương nhiên Lận Khinh Chu không biết nên băn khoăn lắc đầu chờ Mục Trọng Sơn giải đáp.

Mục Trọng Sơn đột nhiên nắm chặt cổ tay Lận Khinh Chu kéo mạnh y về phía mình. Lận Khinh Chu bất ngờ không kịp đề phòng nên lảo đảo ngã vào trong ngực Mục Trọng Sơn.

Hai tay y chống bên hông hắn, sắp nổi quạu thì cằm lại bị Mục Trọng Sơn bóp lấy nâng lên.

Ánh mắt hai người chạm nhau, đôi mắt đen như mực của Mục Trọng Sơn cong lên, nhẹ nhàng mỉm cười nhìn Lận Khinh Chu: "Miệng nàng bị ta may lại đấy."

Trong nháy mắt Lận Khinh Chu còn tưởng mình nghe lầm, hai mắt y trợn tròn, kinh ngạc thốt lên: "Ngươi nói sao cơ?"

Ngón cái Mục Trọng Sơn sờ lên môi Lận Khinh Chu, vì mới tắm nên đầu ngón tay hơi nhăn tỏa ra hơi ấm khiến người ta khó lòng làm ngơ, hắn vuốt ve bờ môi Lận Khinh Chu rồi cười nói: "Nàng không nghe lời, không ngoan ngoãn nên ta đã may miệng nàng lại."

"Nếu ngày nào ta thấy ngươi không ngoan thì cũng sẽ may kín miệng ngươi bằng chỉ bạc đấy."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương