"Cái gì......" Lận Khinh Chu đang nói thì đột ngột im bặt.


Y cảm nhận được mũi dao bén nhọn mang theo khí tức nguy hiểm chĩa vào lưng mình.

"Không muốn chết thì đi vào rừng trúc ngay." Giọng nói lạnh lùng hung ác vang lên sau lưng Lận Khinh Chu.

Tuy y không cảm thấy quen thuộc nhưng cũng đoán được đó là đệ tử ngoại môn Tương Ngự Tông lần trước sỉ nhục mình.

Y nuốt khan một cái rồi quay đầu nhìn về phía kho củi muốn cầu cứu Mục Trọng Sơn.

Nhưng đệ tử ngoại môn kia không cho y cơ hội này, dao nhọn rạch thủng áo vải của Lận Khinh Chu, lưỡi dao lạnh buốt chạm vào da thịt khiến y bất giác rùng mình.

"Đi." Đệ tử ngoại môn Tương Ngự Tông ra lệnh.

Lận Khinh Chu đành phải bất đắc dĩ đi đến rừng trúc sau kho củi.

Đương nhiên tên kia sẽ không tha Liễu Nguyệt, ném cho hắn một ánh mắt uy hiếp rồi bắt hắn đi theo.

Kho củi tụt lại phía sau, càng vào sâu trong rừng trúc rậm rạp thì tình cảnh Lận Khinh Chu và Liễu Nguyệt càng thêm nguy hiểm.

Gió đêm lạnh ngắt, ánh trăng nhạt nhòa, Lận Khinh Chu vững tin Mục Trọng Sơn nhất định sẽ tới tìm mình nên quyết định tìm kế hoãn binh, y ôn tồn nói: "Tiên quân, chuyện lần trước chúng ta không nói gì cả......"


Bỗng nhiên gió mạnh nổi lên, lá trúc đẫm sương bay xoáy trong không trung.

Lận Khinh Chu còn chưa dứt lời đã trợn tròn mắt, khẽ nhếch miệng run rẩy như bị một bàn tay vô hình siết cổ.

Đoản kiếm sau thắt lưng đâm sâu vào người y.

Đệ tử Tương Ngự Tông kia cố đâm vào thân thể Lận Khinh Chu thêm một tấc làm mũi dao xuyên qua trước bụng y, tiếng rên rỉ thống khổ tràn ra trong cổ Lận Khinh Chu, máu tươi chảy dọc lưỡi kiếm đến chuôi kiếm nhuộm đỏ lòng bàn tay đệ tử Tương Ngự Tông.

Chuyện xảy ra quá đột ngột nên Liễu Nguyệt cũng không kịp phản ứng, chỉ thấy đệ tử ngoại môn Tương Ngự Tông rút ra đoản kiếm dính máu, còn Lận Khinh Chu ôm vết thương ngã sấp xuống đất.

"Khinh Chu!" Liễu Nguyệt run rẩy hét lên rồi nhào tới muốn đỡ Lận Khinh Chu nhưng lại bị đệ tử ngoại môn Tương Ngự Tông đá văng ra xa, hơn nửa ngày không đứng dậy nổi.

"A...... a......" Lận Khinh Chu che bụng, cơn đau như xé rách đại não làm y run lẩy bẩy, máu ấm tràn ra từ vết thương dính đầy tay, mang đi nhiệt độ của y, mang đi ý thức của y, để y nếm trải sự hoảng loạn khi đối diện với cái chết cận kề.

"Ngươi cũng có chút bản lĩnh đấy." Đệ tử Tương Ngự Tông từ trên cao nhìn xuống Lận Khinh Chu, đáy mắt tràn ngập sát ý, "Thế mà có thể giải được Phong Viêm Chú, ta xem nhẹ ngươi rồi, đúng là không giữ lại được mà."

"Không, y chẳng có bản lĩnh đó đâu."

Bỗng nhiên một tiếng cười hờ hững từ xa vọng tới làm đệ tử Tương Ngự Tông giật mình quay phắt lại.

Trong rừng trúc, sương giá đọng cành khô, ánh trăng nhuộm tay áo, Mục Trọng Sơn sải bước đi tới: "Ta giải Phong Viêm Chú cho y đấy."

"Ngươi là ai?" Đệ tử ngoại môn Tương Ngự Tông vẫn còn cầm đoản kiếm dính máu hằn học chất vấn.


Ánh mắt hắn rơi vào hoa văn hình lửa trên y phục Tương Ngự Tông của Mục Trọng Sơn, trong lòng hơi chột dạ nhưng nhìn mặt người này lại thấy vô cùng xa lạ, theo lý mà nói sư huynh đệ Tương Ngự Tông dù ngoài hay trong môn hắn cũng phải nhận ra mới đúng.

Nhưng đây nhất định là người tu tiên nên không thể khinh thường được.

Đệ tử ngoại môn Tương Ngự Tông cố làm ra vẻ bình tĩnh, muốn đổi trắng thay đen nên đi tới ôm quyền hành lễ rồi nói: "Đồng môn, chuyện là hai tên tạp dịch này phạm tội bị ta đuổi bắt đến đây, ai ngờ một tên đột nhiên phản kháng nên ta buộc lòng phải rút kiếm phòng thân, trong lúc giằng co vô tình làm y bị thương, mặc dù ta hơi nóng nảy nhưng tên tạp dịch này cũng là gieo gió gặt bão thôi."

Hắn nói một hơi dài như thế mà Mục Trọng Sơn tựa như không nghe thấy, chỉ thờ ơ đi vòng qua hắn đến trước mặt Lận Khinh Chu nửa quỳ xuống: "Ta chỉ mới lau khô người mặc đồ mà ngươi đã ra nông nỗi này rồi, đúng là không trông chừng không được mà."

"Mục...... Mục Trọng Sơn......" Lận Khinh Chu mơ hồ gọi tên hắn, bàn tay đẫm máu níu tay áo Mục Trọng Sơn như người rơi xuống vực thẳm bám lấy dây leo trên vách đá, cố bấu víu tìm đường sống cho mình.

Mục Trọng Sơn mỉm cười đưa tay trái ra ôm Lận Khinh Chu vào lòng, để y tựa đầu lên khuỷu tay mình: "Đừng sợ, đường xuống suối vàng chưa tới lượt ngươi đi đâu, nhắm mắt nghỉ ngơi một lát đi."

Lận Khinh Chu bình tĩnh lại, ngoan ngoãn nhắm mắt điều chỉnh nhịp thở.

Tay phải Mục Trọng Sơn bấm quyết làm lá trúc chung quanh lay nhẹ, sương đêm trong veo phản chiếu ánh sáng màu xanh nhạt bay lên cao rồi ngưng tụ trên đầu ngón tay Mục Trọng Sơn, những chấm sáng bạc lóe lên, sau đó bay vào vết thương trên bụng Lận Khinh Chu khiến chỗ kia không còn chảy máu nữa mà từ từ khép lại.

Đệ tử Tương Ngự Tông giật nảy mình.

Đây là Linh Trạch Dũ Thuật, là pháp thuật mà chỉ có người tu luyện Thủy linh duyên mới biết, người này không phải đệ tử Tương Ngự Tông!

Ít nhất hắn cũng phải là người tu tiên bậc Kim Đan!


"Tiền bối." Đệ tử ngoại môn Tương Ngự Tông tiến lên một bước, "Ngươi không cần hao tâm tổn trí vậy đâu, ban nãy ta đã nói hai tên này phạm tội nên ta phụng mệnh đến đây bắt về."

Dù hắn cố biện minh lấp liếm nhưng trong lòng chẳng chút lo sợ.

Chung quy hắn cũng là đệ tử ngoại môn Tương Ngự Tông, tuy lúc trước làm chuyện ác nhưng không có bằng chứng thì hai tên tạp dịch này lấy gì để đấu với hắn.

"Không phải, không phải." Liễu Nguyệt run rẩy đi đến, hắn vừa bị đạp mạnh làm bụng đau không thể đứng thẳng nhưng vẫn liều mạng tới thanh minh, hắn quỳ xuống đất khóc ròng, "Tiên quân, chúng ta không phạm tội, ngài mau cứu Khinh Chu đi, van xin ngài."

"Làm càn! Im miệng cho ta!" Đệ tử ngoại môn Tương Ngự Tông quát, hắn cất đoản kiếm dính máu vào túi càn khôn của mình rồi rút bội kiếm bên hông, trường kiếm ra khỏi vỏ, lưỡi kiếm cực mỏng lóe lên ánh sáng bạc, sau đó bị một ngọn lửa hừng hực quấn quanh như muốn thiêu đốt người.

Đệ tử ngoại môn Tương Ngự Tông nhìn sang Mục Trọng Sơn: "Tiên quân, thứ lỗi cho ta không tiện giải thích thêm, ta phải mau chóng bắt hai tên này về tông, xin ngài tránh ra."

Hắn cứ đinh ninh chỉ cần giết người diệt khẩu thì sẽ không ai biết chuyện gì nữa, chân tướng bị che đậy xưa nay đều bắt nguồn từ miệng người sống, vì vậy Lận Khinh Chu và Liễu Nguyệt phải chết.

Hắn hạ quyết tâm nắm chặt chuôi kiếm nhìn Mục Trọng Sơn.

Cùng lúc đó Mục Trọng Sơn cũng nghiêng đầu liếc sang.

Ban đêm tĩnh mịch nhưng ánh trăng sáng vằng vặc, cộng thêm năm giác quan nhạy cảm của người tu tiên nên đệ tử ngoại môn Tương Ngự Tông có thể thấy rõ vẻ mặt Mục Trọng Sơn.

Hắn thấy Mục Trọng Sơn cười nhạt với mình.

Không phải nụ cười hiền hòa mà đáy mắt tràn ngập miệt thị và khinh thường, dù Mục Trọng Sơn đang cười nhưng vẫn khiến người ta rùng mình.

Rõ ràng Mục Trọng Sơn chẳng nói một lời nhưng trong khoảnh khắc nỗi sợ hãi âm thầm ập tới làm đệ tử ngoại môn Tương Ngự Tông bỗng dưng lạnh toát sống lưng.


Chỉ trong nháy mắt trường kiếm rực lửa trong tay đệ tử kia đã thoát khỏi sự khống chế của hắn, đầu tiên là bay lên cao ba thước rồi dừng lại một lát, sau đó lấy thế sét đánh không kịp bưng tai đâm vào cổ họng đệ tử ngoại môn Tương Ngự Tông.

Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, đệ tử kia chưa kịp phản ứng thì cổ đã bị cắt đứt, máu tuôn như suối.

Giữa trời đất âm thanh ồn ã nhất là tiếng gió thổi lá trúc xào xạc.

Lực cắt của trường kiếm kia chỉ vừa đủ, không lập tức lấy mạng đệ tử ngoại môn kia mà để hắn ôm cổ chảy máu đầm đìa, nói không nên lời chỉ có thể phát ra tiếng rên rỉ.

Mục Trọng Sơn chẳng thèm nhìn hắn nữa mà cúi đầu nhìn Lận Khinh Chu đang nhắm mắt trong ngực mình.

Ngay khi Mục Trọng Sơn dời mắt đi, ngọn lửa trên trường kiếm của đệ tử ngoại môn Tương Ngự Tông như bị đổ thêm dầu, bỗng nhiên lao tới nuốt chửng hắn.

Tên kia giãy dụa trong lửa lớn, tay chân vặn vẹo như đang nhảy múa, không nghe được tiếng hét thảm mà chỉ có tiếng lửa cháy xèo xèo, đến khi không còn gì để cháy thì xác chết mới ngã xuống đất, vừa quỷ dị vừa tàn khốc.

Liễu Nguyệt chứng kiến mọi hành động của Mục Trọng Sơn, kinh ngạc há hốc mồm nhưng tựa như đã mất tiếng nên không nói được lời nào.

Phát hiện chung quanh trở nên nóng bức, Lận Khinh Chu mở mắt ra, y được Mục Trọng Sơn ôm trong lòng nên không thể nhìn sau lưng hắn, chỉ thấy ánh lửa bập bùng trong không trung, bụi mù tràn ngập, sau đó mùi cháy khét xộc vào mũi.

"Sao...... Khụ...... Có chuyện gì vậy?" Lận Khinh Chu hoang mang muốn nhìn ra sau lưng Mục Trọng Sơn, bỗng nhiên y run lên rồi kêu thất thanh như bị hù dọa, "Á!"

Mục Trọng Sơn véo bụng y một cái.

Vết thương đã hoàn toàn khép lại, vết kiếm cũng biến mất chỉ còn lại sẹo mờ, vì áo bị rạch thủng nên bàn tay Mục Trọng Sơn trực tiếp áp vào da thịt trần trụi, bị hắn véo mạnh làm Lận Khinh Chu buột miệng kêu toáng lên.

"Không tệ." Khóe miệng Mục Trọng Sơn khẽ nhếch, "Sinh long hoạt hổ, rất có tinh thần."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương