Bắc Minh Đạo Nhân thấy Lạc Trường Xuyên bị trói thì lộ vẻ hoảng hốt, vội vàng gọi ra sáu thanh kiếm băng ngưng tụ từ linh khí, ba thanh đâm vào đám dây leo quấn quanh Lạc Trường Xuyên, ba thanh đâm về phía Mục Trọng Sơn.


Mục Trọng Sơn chẳng chút nao núng, ánh sáng bạc trong lòng bàn tay ngưng tụ thành một tấm khiên chặn hết kiếm băng.

Bắc Minh Đạo Nhân đang toát mồ hôi không biết làm sao thì một tia sáng xanh lam mảnh như kim bạc lao vút xuống từ trên không, xuyên thủng tấm khiên của Mục Trọng Sơn rồi đâm vào sợi dây leo đang siết cổ Lạc Trường Xuyên, dây leo lập tức thối rữa biến thành màu đen rồi rơi xuống đất.

Lạc Trường Xuyên ôm cổ ngã xuống, cúi đầu ho khan mấy tiếng.

Mục Trọng Sơn ngẩng đầu lên, chỉ thấy Thượng Thiện Nương Nương mặc váy giản dị thêu hình sóng nước xanh biếc nhanh nhẹn đáp xuống đất, nhìn hắn bằng ánh mắt sắc bén.

Lận Khinh Chu đứng sau lưng Thượng Thiện Nương Nương, thấy Mục Trọng Sơn thì vô thức muốn tới cạnh hắn nhưng lại bị Thượng Thiện Nương Nương đưa tay cản lại.


Mục Trọng Sơn không vui tặc lưỡi một tiếng, những tia gió sắc như dao từ bốn phương tám hướng ập tới cánh tay Thượng Thiện Nương Nương đang ngăn Lận Khinh Chu.

Thượng Thiện Nương Nương thu tay lại hơi chậm nên tay áo bị xé rách.

"Tông chủ!" Lạc Trường Xuyên hét lên.

Thượng Thiện Nương Nương phất nhẹ tay áo ra hiệu mình không sao, sau đó nhìn Mục Trọng Sơn: "Ma quân, dạo này chạm mặt ngươi liên tục, đúng là có duyên thật đấy."

Mục Trọng Sơn thản nhiên cười: "Được có duyên với Thượng Thiện Nương Nương là may mắn của ta."

Thượng Thiện Nương Nương nhìn Bạch Niệm Phùng bên cạnh hắn, trong giọng nói hờ hững mang theo gai nhọn: "Đây là kiệt tác của ngươi đấy à? Con rối sống động như vậy thật hiếm thấy, ngươi quả thực rất am hiểu các loại pháp thuật, chỉ thương cho cô nương vô tội này thôi, chẳng những giờ không phải người mà còn sống như chuột chạy qua đường nữa."

Nghe nàng nói vậy, bả vai Bạch Niệm Phùng run rẩy hết sức tội nghiệp, vì tự ti nên cúi đầu lấy tay áo che mặt.

"Thượng Thiện Nương Nương." Lận Khinh Chu mở miệng, giọng nói âm vang mạnh mẽ, "Bạch cô nương không phải tà ma đâu, nàng là một cô nương tốt bụng lắm ạ!"

Lạc Trường Xuyên và Bắc Minh Đạo Nhân đều vô cùng kinh ngạc vì Lận Khinh Chu thẳng thắn phản bác Thượng Thiện Nương Nương về con rối.

Thượng Thiện Nương Nương bình tĩnh nói: "Ta tin lúc nàng còn sống là một cô nương tốt bụng, nhưng hôm nay nàng không còn là người, hơn nữa tay đã từng dính máu, ngươi bênh vực nàng thì ai sẽ bênh vực cho những người vô tội chết thảm kia."

Lời này hệt như chùy sắt nặng trĩu giáng mạnh vào đầu Lận Khinh Chu làm y á khẩu không trả lời được.


Lận Khinh Chu ôm một tia hy vọng cuối cùng, chột dạ nói nhỏ: "Chắc có hiểu lầm gì đó rồi, biết đâu chuyện giết người chỉ là tin đồn thất thiệt......" Y vừa nói vừa nhìn sang Mục Trọng Sơn, hy vọng hắn sẽ phản bác hay giải thích.

Mục Trọng Sơn đối mặt với Lận Khinh Chu, cong mắt cười nói: "Sự thật đúng là Niệm Phùng cô nương đã từng giết người."

Lận Khinh Chu: "......" Cổ họng y như bị ai nhét một cục than cháy âm ỉ, nóng đến mức khó chịu, trong lòng nghẹn ứ khiến y không nói nên lời.

Thượng Thiện Nương Nương nhìn Mục Trọng Sơn, lạnh giọng quát lớn: "Sao? Tạo ra con rối giết hại người vô tội và thao túng người khác có làm ngươi vui vẻ không? Ma đầu, ngươi đúng là kẻ tán tận lương tâm!"
1

Mục Trọng Sơn thở dài: "Ta vốn không thèm giải thích với người khác, các ngươi đối xử với ta thế nào hay gán cho ta tội danh gì ta cũng chẳng quan tâm, nhưng hôm nay......"

Hắn nhìn về phía Lận Khinh Chu thất vọng ủ rũ rồi nói tiếp: "Bỗng nhiên ta không muốn các ngươi giống như trước kia nữa, nước bẩn hôi thối nào cũng hắt vào người ta."

Nghe vậy, đôi mày thanh tú của Thượng Thiện Nương Nương nhíu lại.

Mục Trọng Sơn nhìn sang Bạch Niệm Phùng, bình tĩnh hỏi nàng: "Đoạn quá khứ kia có thể cho bọn họ xem không?"


Bạch Niệm Phùng do dự nắm tay áo mình, trên mặt lộ ra vẻ bất an và sợ hãi.

Mục Trọng Sơn nói: "Xem như ta nhờ ngươi đi, nếu không nói cho Khinh Chu biết sự thật thì e là cả đời này y cũng không nhẹ lòng được."

Thấy Lận Khinh Chu buồn bã, cuối cùng Bạch Niệm Phùng hạ quyết tâm rồi gật đầu với Mục Trọng Sơn.

"Đa tạ." Mục Trọng Sơn, "Xin lỗi vì để ngươi phải nhớ lại quá khứ."

Nói xong Mục Trọng Sơn khinh thường liếc nhìn Thượng Thiện Nương Nương và Bắc Minh Đạo Nhân rồi nhếch môi cười lạnh.

"Các ngươi lấy chính nghĩa ra để phán xét nàng nhưng nếu trải qua những gì nàng gặp phải, chỉ sợ các ngươi càng ra tay tàn nhẫn hơn nàng thôi."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương