[ĐM] Hey Stupid! Do You Love Me!?
-
Chương 90: Cá cược
Sau bài kiểm tra đó của Tử Dạ thì cuộc sống của cậu như đi vào quỹ đạo tuần hoàn, không thay đổi.
Một ngày của cậu chỉ cả 3 điểm tới là một đường thẳng hàng. Nhà, trường, công ty.
Ba điểm tới đó không bao giờ thay đổi, vẫn luôn như vậy.
Thi thoảng thì mới có sự xuất hiện những điểm tới nhỏ nhoi khác nhưng vẫn không thể thay đổi quỹ đạo của Tử Dạ được.
Tử Dạ cũng không vì vậy mà buồn bực hay khó chịu. Cậu vẫn chăm chỉ đến những chỗ đó hàng ngày. Không kể ngày mưa hay nắng, mùa nóng hay lạnh. Cậu vẫn luôn kiên trì đến những nơi đó.
Một tháng, 4 tuần, 30 ngày, 720 giờ, 43 200 phút, 2 592 000 giây.
Chưa một lần dừng lại.
Chưa một lần từ bỏ.
Chưa một lần ngừng cố gắng.
Và cuối cùng, ngày hôm nay đã đến.
Ngày mà cậu được giám đốc của The Star gọi lên gặp mặt.
Cậu đã từng gặp qua giám đốc. Đó là khi cậu mới vào công ty. Khi đó ấn tượng của cậu với giám đốc rất tốt.
Giám đốc là một người trong khoảng tứ tuấn, rất phúc hậu, chính trực, đối với ai cũng như con cái trong gia đình vậy.
Nhưng mà ông cũng rất nghiêm khắc, ai cũng vậy, ai mắc tội thì ông cũng sẽ coi người đó như con mình mà nghiêm phạt.
Cơ mà ‘người cha’ này rất bận rộn nha, không phải ‘đứa con’ nào cũng có thể gặp được ông.
Thế nên những lần giám đốc gọi trực tiếp ai đó lên phòng mình để nói chuyện thì chắc chắn đó sẽ là một chuyện quan trọng.
Mà đối với Tử Dạ thì chuyện quan trọng này chính là việc cậu có được debut hay không.
Suốt 3 tháng qua, cậu đã liều mình luyện tập, liều mình cố gắng, liều mình vắt cạn sức lực. Cậu đã không thể đếm ra biết bao lần cậu đã cố sức liều mình, đã bao lần vì quá mệt mà kiệt sức suýt ngất, đã bao lần hụt hơi thở dốc, có bao lần Lạc Thần và Vương Hàn phải lớn tiếng trách mắng mới chịu dừng lại, đã bao lần…
Tất cả những ‘bao lần’ đó chỉ để cậu có thể được debut.
Cậu không biết bản thân mình từ bao giờ lại mê muội, lại đắm đuối, lại tham muốn cái ngày được debut như thế nữa.
Cậu chỉ biết cậu muốn được mọi người công nhận, muốn mọi người tự hào, muốn được mọi người yêu quý. Cậu muốn được thể hiện tất cả tài năng của mình, phô hết tất cả những gì cậu có cho mọi người xung quanh nhìn thấy.
Quan trọng hơn chính là cậu muốn nhìn thấy Lạc Thần và Vương Hàn vui mừng khi cậu được debut.
Suốt ba tháng qua, tuy không phải lúc nào họ cũng huấn luyện cậu nhưng họ cũng chính là những người thầy của cậu.
Vương Hàn-một người thầy nghiêm khắc, lúc nào cũng bắt cậu phải tập đi tập lại những động tác cơ bản rồi mới đổi thành những động tác vũ đạo khó.
Lạc Thần-một người thầy ôn nhu cũng rất nghiêm khắc, không hoàn thành bài học thì đừng mơ tưởng được giải lao, đi chơi.
Mặc dù họ nghiêm khắc như vậy nhưng sau giờ luyện tập họ luôn ân cần hỏi cậu có mệt không, có muốn nghỉ ngơi hay không, luôn chăm lo cho cậu, luôn quan tâm cậu.
Họ đã vì cậu mà làm rất nhiều điều như vậy thì Tử Dạ sao mà không cảm động cho được cơ chứ? Thế nên cậu muốn được một lần đền đáp họ.
Cơ mà cậu có thứ gì mà họ không có cơ chứ?
Thế nên cậu mới liều sức luyện tập để debut như này chăng? Để đến một ngày họ cả thể vui mừng, hãnh diện vì ‘học trò’ là cậu?
Rồi cả Bạch Nhiên nữa, tuy suốt ba tháng qua, cậu và anh không có gặp mặt nhau lần nào nhưng anh lúc nào cũng cổ vũ, động viên, tiếp thêm tinh thần cho cậu. Mà cậu cũng muốn cho anh thấy người yêu bé bỏng của anh lợi hại như thế nào, được nhiều người yêu quý như thế nào.
Làm cho anh ghen chết trong bình giấm chua luôn đi!
Rồi Lãng Du và Lạc Hy nữa, hai người bạn quan trọng luôn ở bên hỗ trợ, cổ vũ thể lực cũng như tinh thần cho cậu. Luôn tìm mọi cách giúp cậu xua tan mệt mỏi sau những buổi cậu liều mình luyện tập đến mức sức thở cũng không còn.
Rồi còn cả ba mẹ, viện trưởng, lũ trẻ ở cô nhi viện nữa. Họ đều luôn mong ngóng, chúc phúc cậu sớm thực hiện được ước mơ.
Chính vì thế, đối với cậu mà nói, lần đi gặp giám đốc này chính là lần quyết định xem cậu có thực hiện được ước mơ của mình hay không, có đền đáp được những công ơn của mọi người hay không, có làm cho mọi người vui vẻ vì cậu hay không?
Cũng chính vì thế mà khi nhận được tin giám đốc gọi lên phòng thì tim Tử Dạ bỗng chốc đập nhanh hơn một hồi.
Những lúc này thì cậu thật mong có Lạc Thần và Vương Hàn bên cạnh, khi đó họ sẽ trấn an được cậu mà.
Cơ mà lúc này họ lại không có ở đây. Vì vậy Tử Dạ đành phải mang bất an mà đi đến phòng giám đốc. Trên đường đi cậu cứ hồi hộp không thôi, cậu cứ lo sợ khi vào đó cậu sẽ nhận được kết quả mà mình không hề mong muốn. Cậu sợ khi vào đó, cậu sẽ thấy rằng công sức của cậu đã đổ sông đổ bể.
Cậu sợ đến mức muốn bỏ chạy!
Nhưng càng sợ thì cậu càng kiên cường tiến về phía trước. Tử Dạ cậu đâu phải là người yếu đuối nhu nhược như vậy cơ chứ? Cậu rất sẵn lòng đối đầu với sự sợ hãi đó.
Cho dù cậu không được debut thì đã sao chứ? Cậu cũng đâu có bị đuổi khỏi công ty, cậu vẫn được ở lại luyện tập cơ mà.
Mà cậu lúc này lo sợ chỉ là lo không biết lần này cậu có thể mang niềm vui kia về cho mọi người hay không? Hay là phải để lần sau khác?
Trong lúc vừa hoảng sợ vừa lo lắng, Tử Dạ đã vô thức đi đến cửa phòng giám đốc. Định giơ tay lên gõ cửa thì bàn tay giữa không trung lại dừng lại.
Ây ya! Mặc dù trên đường đến đây đã tự thôi miên, tự thôi thúc bản thân, tự nói rằng phải mạnh mẽ lên, phải dũng cảm đối mặt với sự thật thì đến lúc này cậu vẫn thấy lo sợ không thôi. Tim cậu cứ đập bình bịch không ngừng, lòng bàn tay thậm chí còn toát mồ hôi lạnh.
Sao lúc này cậu cảm thấy giám đốc còn có ‘uy lực cao thâm’ hơn cả Lạc Thần và Vương Hàn khi là đại boss của Black thế này.
“Tiểu Dạ?”. Đang lúc Tử Dạ suy nghĩ có nên ‘rút quân’ hay không thì đàng sau lưng vang lên tiếng gọi quen thuộc.
Vội quay lưng lại để xem ‘phao cứu hộ’ là ai. Thật không ngờ người đó lại là Lãng Du.
“Du? Sao cậu lên đây?”. Phòng của giám đốc ở tầng cao nhất của The Star, cũng chính là nơi không phải ai muốn lên mà lên cho được.
“Giám đốc gọi tớ lên a. Cậu thì sao? Giám độc cũng gọi cậu lên à?”. Đang luyện tập thì có người báo giám đốc cho gọi làm trái tim mong manh của Tiểu Du thật giật mình nha!
“Ừ.” Không ngờ giám đốc lại gọi cả hai người lên như thế này. “Hay là cả hai chúng ta cùng vào nhé?”. Dù sao thì hai người vẫn tốt hơn một người mà.
“Okee.”. Lãng Du cười cười lại gần khoác vai cậu rồi gõ cửa.
Mặc kệ đi, đằng nào cũng sẽ phải đối mặt với sự thật này, dù sớm hay muộn, nên cứ dũng cảm mà tiếp nhận thôi.
“Mời vào.”. Sau tiếng gõ cửa, 3s sau là giọng nói trầm thấp của giám đốc vang lên.
Tử Dạ và Lãng Du liếc nhìn nhau một cái rồi đi vào.
Vào trong phòng này Tử Dạ có cảm giác như có vào một không gian khác vậy. Im lặng, không tiếng động.
Nhưng sự im lặng này cũng không làm người ta lo sợ.
Căn phòng này rất rộng, ngay đối diện cửa là bộ sopha lớn để tiếp khách còn phía bên tay trái là nơi giám đốc làm việc, bên phải là cửa kính lớn nhìn ra bên ngoài.
Khẽ liếc xung quanh căn phòng rồi Tử Dạ theo Lãng Du đi về phía giám đốc, lúc này ông ấy đang cúi đầu xem tài liệu.
“Giám đốc cho gọi chúng cháu ạ?”. Tuy là làm việc ở công ty nhưng giám đốc không hề bắt buộc nghiêm ngặt về việc giao tiếp nên Dạ và Du quyết định sẽ xưng cháu với giám đốc.
“Ừ, nhưng hai đứa đợi chút nhá, ta xử lý nốt tài liệu này đã.”. Đang đợi 2 đứa lên thì tự nhiên thư ký đưa đến một bản tài liệu nên đành để hai đứa đợi vậy.
“Vâng, giám đốc cứ làm đi ạ.”. Người ta là boss mà, hai người Dạ Du sao dám phản kháng gì.
Thế là hai người họ nghiêm túc đứng trước bàn làm việc của giám đốc. Căn phòng cũng vì thế chìm vào im lặng, thi thoảng thì vang lên tiếng sột soạt của giấy bút hoặc tiếng gõ bàn phím lách cách của giám đốc.
Hai người cứ đứng đó, mãi cho đến 10 phút sau giám đốc mới ngẩng đầu lên từ đống tài liệu.
“Để hai đứa đợi lâu rồi.”.
“Dạ, không sao đâu ạ.”.
“Vậy, hai đứa biết hôm nay ta gọi hai đứa lên đây để làm gì không?”. Giám đốc chắp tay lại, gác cằm lên đó.
“Biết ạ, là về vụ debut đúng không ạ.”. Cuối cùng thì… cậu cũng phải đối mặt với nó rồi.
“Ừ. Vậy… trước tiên ta sẽ không nói về việc hai đứa có được debut hay không mà sẽ nói về cảm nhận của hai đứa.”.
“Cảm nhận của tụi cháu?”. Cảm nhận của cậu và Lãng Du ư? Là sao? Sao giám đốc lại nói vậy?
“Đúng vậ. Nào, bắt đầu từ Lãng Du, cháu thấy thế nào về suốt quãng thời gian cháu luyện tập ở công ty.”. Giám đốc như không nhận ra sự ngạc nhiên bất ngờ của Tử Dạ và Lãng Du mà trực tiếp hỏi luôn.
Lãng Du bị hỏi bất ngờ nên hơi lúng túng, mở lời không mấy dễ dàng nhưng cuối cùng cũng lấy được bình tĩnh mà trả lời.
Ý của Lãng Du rất rõ ràng, cậu nói cậu thấy cậu chưa đủ tài năng để được debut nhưng cậu ấy cũng nói rằng trong suốt thời gian qua cậu ấy đã luyện tập rất nhiều, không ngừng học hỏi, thế nên, nếu coi là một phần thưởng cũng được, cậu mong giám đốc sẽ cho cậu debut. Không chỉ dừng ở đó, khi được debut rồi Du cũng vẫn sẽ cố gắng hết mình để lấp đầy những lỗ hổng của cậu.
Giám đốc nghe Lãng Du nói xong thì cũng không nói gì mà chỉ cười cười. Nhìn nụ cười đó của ông, Tử Dạ hay Lãng Du cũng đều không thể nhìn ra được gì cả.
Tiếp đó ông ta quay sang nói với Tử Dạ. “Đến cháu, Tử Dạ.”.
“Cháu!?”. Tử Dạ hơi giật mình khi giám đốc chưa nói gì mà đã hỏi cậu rồi. Nhưng mà nhờ có ‘đồng chí cách mạng’ Lãng Du đã ‘hy sinh’ trước nên cậu đã rút được ‘bài học xương máu’ cho mình.
Rất nhanh cậu liền lấy lại được bình tĩnh.
“Cháu cũng như Lãng Du, thấy bản thân mình chưa đủ tài năng gì để debut.”.
Giám đốc không nghĩ là Tử Dạ sẽ nói vậy nên khẽ cười thú vị nhìn cậu. “Vậy ý cháu là cháu chưa muốn debut?”. Nếu quả thật như vậy thì đứa bé thật yếu đuối, thật không xứng khi được Black huấn luyện.
“Không ạ, ý cháu không phải như vậy. Mặc dù cháu thấy bản thân mình chưa đủ tài năng để debut nhưng cháu biết rằng với những gì cháu học được từ công ty cũng như từ Black trong suốt ba tháng qua cũng đã đủ những điều cơ bản công ty đặt ra để cháu được debut nào rồi ạ.”. Tử Dạ đứng thẳng lưng, mắt kiên cường nhìn thẳng về phía giám đốc.
Cậu biết, giám đốc tuy tỏ ra vẻ hiền từ, luôn cười cười thản nhiên như vậy nhưng thực chất ông ta không phải là một người đơn giản. Cậu chắc chắn ông ấy sẽ tìm đủ loại lý do để gây khó dễ cho cậu thôi.
Nhưng không sao, vì được debut cậu sẽ ‘chống’ lại ông ta.
Với lại, cậu biết giám đốc cũng không cố ý làm vậy. Ông ấy làm vậy chỉ là để thử xem cậu có đủ khả năng để debut hay không thôi.
Nhận thấy ánh mắt kiên cường của Tử Dạ thì giám đốc khẽ cười, trong lòng cũng khẽ tán dương sự dũng cảm của cậu khi dám thẳng mắt nhìn ông ấy như vậy. Phải biết là ở The Star này, không phải ai cũng dám nhìn thẳng vào mắt ông như thế này đâu.
“Ý cháu là ta phải cho cháu debut?”. Ông ta cố tình nhấn mạnh từ ‘phải’ để xem xem Tử Dạ sẽ phản ứng và trả lời như thế nào?
Sẽ tiếp tục kiên cường trả lời hay là sợ hãi rút lui?
Những Tử Dạ là ai chứ? Cậu đâu có dễ bị ‘xoay’ như vậy cơ chứ? Nếu dễ dàng như thế thì không đáng với những gì cậu học được trong 3 tháng qua.
“Không ạ, không phải cháu có ý đó, nhưng cũng gần có ý đó ạ.”.
Giám đốc nghe Tử Dạ nói vậy thì khóe môi khẽ nhếch lên cao hơn. Đúng là học trò của Black có khác, rất có tư chất riêng, vừa kiên cường như Vương Hàn vừa kiên nhẫn như Lạc Thần. “Ý cháu là sao?”.
Tử Dạ khẽ hít vào một hơi thật sâu ra thở ra một cái. “Ý cháu là cháu sẽ lấy tất cả những gì cháu học được trong suốt 3 tháng qua để đặt cược vào lần debut này.”.
“Dạ!?”. Lần này thì Lãng Du không thể giữ im lặng để nghe hai người này đối thoại nữa rồi. Du không thể ngờ rằng Tử Dạ lại có thể đặt cược một vụ lớn như vậy.
“Nếu thế thì nghĩa là nếu cháu debut không thành công thì cháu sẽ rời khỏi công ty?”. Debut không thành công chính là sau khi debut, lượng fans ít, không được nhiều người để ý, doanh thu kém,…
Mà… riêng với The Star thì điều kiện để không bị liệt vào debut không thành công rất cao nha.
“Không, cháu sẽ không rời khỏi.”. Sao cậu có thể rời khỏi cơ chứ? Đây là nơi để cậu có thể thực hiện được ước mơ của mình cơ mà. “Nhưng cháu sẽ không nhận sự ưu đãi vì là người được Black đưa vào nữa. Cháu sẽ tiếp tục luyện tập với tư cách một thực tập sinh bình thường.”. Phải biết là người được Black đưa vào khác hoàn toàn với người được công ty đưa vào nha!
Người được Black hoặc một nghệ sĩ nào đưa vào sẽ nhận được đãi ngộ hoàn toàn đặc biệt, không phải điên cuồng tập luyện như những thực tập sinh khác, không phải mệt nhọc với những cường độ khủng khiếp điên cuồng của giáo viên, không phải chung đụng với nhiều người, không phải cạnh tranh với các đổi thủ xung quanh như những thực tập sinh khác.
Vậy mà Tử Dạ lại dám đặt cược như vậy thì…
Đây là một vụ cược lớn!
“Hahaha!”. Giám đốc nghe được câu trả lời của Tử Dạ thì rất thỏa mãn mà cười to.
Phải thế chứ! Đã là người được Black đưa vào thì phải kiên cường, dũng cảm, dám làm dám chịu như vậy chứ!
“Được rồi, hai đứa mau ra đi.”.
“Giám đốc, sao giám đốc lại hỏi em ấy khó như vậy chứ?”. Trong lúc Tử Dạ và Lãng Du đang ngơ ngác không biết giám đốc nói với họ hay nói với ai thì một cánh cửa khác ở trong phòng mở ra, Lạc Thần và Vương Hàn nối nhau đi ra ngoài.
“Hai anh!?”. Sao Lạc Thần và Vương Hàn lại ở đây? Chẳng phải họ nói với cậu là họ đi diễn rồi sao?
Lạc Thần và Vương Hàn không nói gì mà chỉ đi về phía Tử Dạ và Lãng Du đang đứng.
Lạc Thần còn không quên vươn tay xoa đầu Tử Dạ, khóe môi nhếch lên, ý muốn nói:“Em làm tốt lắm.”.
“Sao hai anh lại ở đây? Chẳng phải anh bảo với em là bọn anh có show diễn sao?”. Tử Dạ ngơ ngác nhìn Lạc Thần, mãi đến khi Thần bỏ tay xuống thì mới lơ mơ tỉnh lại.
“Ờ thì bọn anh đang trên đường đi thì giám đốc gọi về nên đành quay về thôi.”. Cũng đành chịu thôi, giám đốc gọi về nên họ phải về thôi chứ họ cũng đâu có muốn bỏ diễn, Dạ mà biết thì ‘chết’ họ!
“Vậy là hai anh nghe lén bọn em nói chuyện với giám đốc sao? A!”. Lãng Du không đợi Tử Dạ có ý kiến gì mà thò đầu ra hỏi. Ai ngờ vừa nói xong thì bị Vương Hàn gõ phát vào đầu. “Ăn nói thế hả? Tụi này mà thèm nghe lén mấy đứa hả?”. Người ta đường đường chính chính nghe hẳn hoi nhá, không có nghe lén đâu nhé. Chỉ là Tử Dạ với Lãng Du không biết thôi.
Lãng Du chun mũi xoa đầu, ‘nước mắt rưng rưng’ nhìn giám đốc kêu oan. “Thật không giám đốc?”.
Giám đốc thấy 4 người ‘to xác’ trước mặt thân thiết như vậy thì cười thành tiếng rồi gật đầu. “Ừ, Thần với Hàn chỉ lên trước hai đứa mấy phút thôi. Nhưng chưa kịp nói gì thì hai đứa lên nên ta bảo hai đứa nó vào đấy trước.”.
“Sao phải bảo hai anh ý vào đấy ạ?”. Chẳng lẽ hai người họ có chuyện gì quan trọng không thể để ai biết ngoài giám đốc sao? Nếu thế thì Tiểu Dạ luôn ở cạnh họ cũng không được biết ư?
“Chính là để hai đứa nó nghe thấy những gì hai đứa vừa nói.”.
“A?”. Khi nghe được giám đốc nói như vậy thì cả Tử Dạ và Lãng Du đều giật mình. Rồi sau đó họ đều quay đầu nhìn Lạc Thần và Vương Hàn bằng ánh mắt ngạc nhiên và thắc mắc.
Tại sao phải nghe những lời họ vừa nói chứ?
Lạc Thần nhìn thấy Tử Dạ và Lãng Du như vậy thì cười cười. “Lãng Du thì không sao rồi nhưng em đó Dạ, sao em lại có thể đặt cược lớn như vậy chứ? Sao em có thể lấy tư cách là thực tập sinh được Black đưa vào công ty để đặt cược cơ chứ?”. Đâu phải Tử Dạ không biết rằng nếu cậu thua vụ cá cược này thì cậu sẽ gặp khó khăn như thế nào đâu?
Đối với những thực tập sinh của công ty, ngoại trừ được debut ra thì điều ‘hạnh phúc’ nhất của họ chính là được vào công ty với tư cách là ‘học trò’ của một nghệ sĩ của công ty chứ không phải là được công ty tuyển chọn vào. Bởi vì nếu như thế thì họ sẽ được hưởng đãi ngộ tốt hơn. Tuy đãi ngộ không quá lớn nhưng cũng đủ để những người khác đỏ mắt ghen tỵ.
Tuy những người đó được hưởng đãi ngộ như vậy là đúng bởi vì được nghệ sĩ của công ty đưa vào thì chắc chắn họ đã có một trình độ nhất định, hơn hẳn so với những thực tập sinh khác nhưng những thực tập sinh đó vẫn ghen tỵ với những người đó.
Vậy mà bây giờ, lỡ chẳng may Dạ bị xuống đó thì sao?
Được rồi. Thần thừa nhận bản thân mình là một người không thích dan trá, lừa dối, lật lọng, không thích những người có thế lực đằng sau đỡ lưng, giúp đỡ, bao che,… nhưng bất cứ việc gì liên quan đến Tử Dạ thì Thần đều không thể liếc mắt làm ngơ mà sẵn sàng phá bỏ nguyên tắc của mình.
Cũng chính vì vậy mà Thần càng không muốn Tử Dạ phải như thế.
Bởi vì, nếu như thế, Thần chắc chắn sẽ bất chấp tất cả, mặc kệ mọi người, bỏ qua quy định của công ty mà đưa Tử Dạ trở lại vị trí vốn có của cậu. Vị trí mà chỉ mình cậu được nhận mà thôi.
Tử Dạ biết Lạc Thần lo cho mình nên cậu cười cười trấn an. “Không sao đâu mà anh.”. Tuy không nói ra nhưng cậu luôn có tự tin rằng vụ cá cược này cậu sẽ là người chiến thắng.
Không phải là cậu quá tự tin vào bản thân cậu mà cậu còn tin vào công ty, tin vào những gì Black và thầy cô đã dạy, cậu tin vào những gì cậu đã được học nữa.
“… Thôi được rồi…”. Thấy được sự kiên cường trong mắt Tử Dạ rồi lấy những gì mà Thần hiểu về Tử Dạ trong ba tháng qua thì Thần biết, một khi Dạ đã quyết định điều gì thì sẽ không từ bỏ đâu nên chỉ đành thở dài rồi lại nhẹ nhàng xoa xoa mái tóc mềm mại, mát lạnh của cậu. “… Anh tin em sẽ làm được.”. Với lại Thần rất tin tưởng vào thực lực thật của Tử Dạ.
Một ngày của cậu chỉ cả 3 điểm tới là một đường thẳng hàng. Nhà, trường, công ty.
Ba điểm tới đó không bao giờ thay đổi, vẫn luôn như vậy.
Thi thoảng thì mới có sự xuất hiện những điểm tới nhỏ nhoi khác nhưng vẫn không thể thay đổi quỹ đạo của Tử Dạ được.
Tử Dạ cũng không vì vậy mà buồn bực hay khó chịu. Cậu vẫn chăm chỉ đến những chỗ đó hàng ngày. Không kể ngày mưa hay nắng, mùa nóng hay lạnh. Cậu vẫn luôn kiên trì đến những nơi đó.
Một tháng, 4 tuần, 30 ngày, 720 giờ, 43 200 phút, 2 592 000 giây.
Chưa một lần dừng lại.
Chưa một lần từ bỏ.
Chưa một lần ngừng cố gắng.
Và cuối cùng, ngày hôm nay đã đến.
Ngày mà cậu được giám đốc của The Star gọi lên gặp mặt.
Cậu đã từng gặp qua giám đốc. Đó là khi cậu mới vào công ty. Khi đó ấn tượng của cậu với giám đốc rất tốt.
Giám đốc là một người trong khoảng tứ tuấn, rất phúc hậu, chính trực, đối với ai cũng như con cái trong gia đình vậy.
Nhưng mà ông cũng rất nghiêm khắc, ai cũng vậy, ai mắc tội thì ông cũng sẽ coi người đó như con mình mà nghiêm phạt.
Cơ mà ‘người cha’ này rất bận rộn nha, không phải ‘đứa con’ nào cũng có thể gặp được ông.
Thế nên những lần giám đốc gọi trực tiếp ai đó lên phòng mình để nói chuyện thì chắc chắn đó sẽ là một chuyện quan trọng.
Mà đối với Tử Dạ thì chuyện quan trọng này chính là việc cậu có được debut hay không.
Suốt 3 tháng qua, cậu đã liều mình luyện tập, liều mình cố gắng, liều mình vắt cạn sức lực. Cậu đã không thể đếm ra biết bao lần cậu đã cố sức liều mình, đã bao lần vì quá mệt mà kiệt sức suýt ngất, đã bao lần hụt hơi thở dốc, có bao lần Lạc Thần và Vương Hàn phải lớn tiếng trách mắng mới chịu dừng lại, đã bao lần…
Tất cả những ‘bao lần’ đó chỉ để cậu có thể được debut.
Cậu không biết bản thân mình từ bao giờ lại mê muội, lại đắm đuối, lại tham muốn cái ngày được debut như thế nữa.
Cậu chỉ biết cậu muốn được mọi người công nhận, muốn mọi người tự hào, muốn được mọi người yêu quý. Cậu muốn được thể hiện tất cả tài năng của mình, phô hết tất cả những gì cậu có cho mọi người xung quanh nhìn thấy.
Quan trọng hơn chính là cậu muốn nhìn thấy Lạc Thần và Vương Hàn vui mừng khi cậu được debut.
Suốt ba tháng qua, tuy không phải lúc nào họ cũng huấn luyện cậu nhưng họ cũng chính là những người thầy của cậu.
Vương Hàn-một người thầy nghiêm khắc, lúc nào cũng bắt cậu phải tập đi tập lại những động tác cơ bản rồi mới đổi thành những động tác vũ đạo khó.
Lạc Thần-một người thầy ôn nhu cũng rất nghiêm khắc, không hoàn thành bài học thì đừng mơ tưởng được giải lao, đi chơi.
Mặc dù họ nghiêm khắc như vậy nhưng sau giờ luyện tập họ luôn ân cần hỏi cậu có mệt không, có muốn nghỉ ngơi hay không, luôn chăm lo cho cậu, luôn quan tâm cậu.
Họ đã vì cậu mà làm rất nhiều điều như vậy thì Tử Dạ sao mà không cảm động cho được cơ chứ? Thế nên cậu muốn được một lần đền đáp họ.
Cơ mà cậu có thứ gì mà họ không có cơ chứ?
Thế nên cậu mới liều sức luyện tập để debut như này chăng? Để đến một ngày họ cả thể vui mừng, hãnh diện vì ‘học trò’ là cậu?
Rồi cả Bạch Nhiên nữa, tuy suốt ba tháng qua, cậu và anh không có gặp mặt nhau lần nào nhưng anh lúc nào cũng cổ vũ, động viên, tiếp thêm tinh thần cho cậu. Mà cậu cũng muốn cho anh thấy người yêu bé bỏng của anh lợi hại như thế nào, được nhiều người yêu quý như thế nào.
Làm cho anh ghen chết trong bình giấm chua luôn đi!
Rồi Lãng Du và Lạc Hy nữa, hai người bạn quan trọng luôn ở bên hỗ trợ, cổ vũ thể lực cũng như tinh thần cho cậu. Luôn tìm mọi cách giúp cậu xua tan mệt mỏi sau những buổi cậu liều mình luyện tập đến mức sức thở cũng không còn.
Rồi còn cả ba mẹ, viện trưởng, lũ trẻ ở cô nhi viện nữa. Họ đều luôn mong ngóng, chúc phúc cậu sớm thực hiện được ước mơ.
Chính vì thế, đối với cậu mà nói, lần đi gặp giám đốc này chính là lần quyết định xem cậu có thực hiện được ước mơ của mình hay không, có đền đáp được những công ơn của mọi người hay không, có làm cho mọi người vui vẻ vì cậu hay không?
Cũng chính vì thế mà khi nhận được tin giám đốc gọi lên phòng thì tim Tử Dạ bỗng chốc đập nhanh hơn một hồi.
Những lúc này thì cậu thật mong có Lạc Thần và Vương Hàn bên cạnh, khi đó họ sẽ trấn an được cậu mà.
Cơ mà lúc này họ lại không có ở đây. Vì vậy Tử Dạ đành phải mang bất an mà đi đến phòng giám đốc. Trên đường đi cậu cứ hồi hộp không thôi, cậu cứ lo sợ khi vào đó cậu sẽ nhận được kết quả mà mình không hề mong muốn. Cậu sợ khi vào đó, cậu sẽ thấy rằng công sức của cậu đã đổ sông đổ bể.
Cậu sợ đến mức muốn bỏ chạy!
Nhưng càng sợ thì cậu càng kiên cường tiến về phía trước. Tử Dạ cậu đâu phải là người yếu đuối nhu nhược như vậy cơ chứ? Cậu rất sẵn lòng đối đầu với sự sợ hãi đó.
Cho dù cậu không được debut thì đã sao chứ? Cậu cũng đâu có bị đuổi khỏi công ty, cậu vẫn được ở lại luyện tập cơ mà.
Mà cậu lúc này lo sợ chỉ là lo không biết lần này cậu có thể mang niềm vui kia về cho mọi người hay không? Hay là phải để lần sau khác?
Trong lúc vừa hoảng sợ vừa lo lắng, Tử Dạ đã vô thức đi đến cửa phòng giám đốc. Định giơ tay lên gõ cửa thì bàn tay giữa không trung lại dừng lại.
Ây ya! Mặc dù trên đường đến đây đã tự thôi miên, tự thôi thúc bản thân, tự nói rằng phải mạnh mẽ lên, phải dũng cảm đối mặt với sự thật thì đến lúc này cậu vẫn thấy lo sợ không thôi. Tim cậu cứ đập bình bịch không ngừng, lòng bàn tay thậm chí còn toát mồ hôi lạnh.
Sao lúc này cậu cảm thấy giám đốc còn có ‘uy lực cao thâm’ hơn cả Lạc Thần và Vương Hàn khi là đại boss của Black thế này.
“Tiểu Dạ?”. Đang lúc Tử Dạ suy nghĩ có nên ‘rút quân’ hay không thì đàng sau lưng vang lên tiếng gọi quen thuộc.
Vội quay lưng lại để xem ‘phao cứu hộ’ là ai. Thật không ngờ người đó lại là Lãng Du.
“Du? Sao cậu lên đây?”. Phòng của giám đốc ở tầng cao nhất của The Star, cũng chính là nơi không phải ai muốn lên mà lên cho được.
“Giám đốc gọi tớ lên a. Cậu thì sao? Giám độc cũng gọi cậu lên à?”. Đang luyện tập thì có người báo giám đốc cho gọi làm trái tim mong manh của Tiểu Du thật giật mình nha!
“Ừ.” Không ngờ giám đốc lại gọi cả hai người lên như thế này. “Hay là cả hai chúng ta cùng vào nhé?”. Dù sao thì hai người vẫn tốt hơn một người mà.
“Okee.”. Lãng Du cười cười lại gần khoác vai cậu rồi gõ cửa.
Mặc kệ đi, đằng nào cũng sẽ phải đối mặt với sự thật này, dù sớm hay muộn, nên cứ dũng cảm mà tiếp nhận thôi.
“Mời vào.”. Sau tiếng gõ cửa, 3s sau là giọng nói trầm thấp của giám đốc vang lên.
Tử Dạ và Lãng Du liếc nhìn nhau một cái rồi đi vào.
Vào trong phòng này Tử Dạ có cảm giác như có vào một không gian khác vậy. Im lặng, không tiếng động.
Nhưng sự im lặng này cũng không làm người ta lo sợ.
Căn phòng này rất rộng, ngay đối diện cửa là bộ sopha lớn để tiếp khách còn phía bên tay trái là nơi giám đốc làm việc, bên phải là cửa kính lớn nhìn ra bên ngoài.
Khẽ liếc xung quanh căn phòng rồi Tử Dạ theo Lãng Du đi về phía giám đốc, lúc này ông ấy đang cúi đầu xem tài liệu.
“Giám đốc cho gọi chúng cháu ạ?”. Tuy là làm việc ở công ty nhưng giám đốc không hề bắt buộc nghiêm ngặt về việc giao tiếp nên Dạ và Du quyết định sẽ xưng cháu với giám đốc.
“Ừ, nhưng hai đứa đợi chút nhá, ta xử lý nốt tài liệu này đã.”. Đang đợi 2 đứa lên thì tự nhiên thư ký đưa đến một bản tài liệu nên đành để hai đứa đợi vậy.
“Vâng, giám đốc cứ làm đi ạ.”. Người ta là boss mà, hai người Dạ Du sao dám phản kháng gì.
Thế là hai người họ nghiêm túc đứng trước bàn làm việc của giám đốc. Căn phòng cũng vì thế chìm vào im lặng, thi thoảng thì vang lên tiếng sột soạt của giấy bút hoặc tiếng gõ bàn phím lách cách của giám đốc.
Hai người cứ đứng đó, mãi cho đến 10 phút sau giám đốc mới ngẩng đầu lên từ đống tài liệu.
“Để hai đứa đợi lâu rồi.”.
“Dạ, không sao đâu ạ.”.
“Vậy, hai đứa biết hôm nay ta gọi hai đứa lên đây để làm gì không?”. Giám đốc chắp tay lại, gác cằm lên đó.
“Biết ạ, là về vụ debut đúng không ạ.”. Cuối cùng thì… cậu cũng phải đối mặt với nó rồi.
“Ừ. Vậy… trước tiên ta sẽ không nói về việc hai đứa có được debut hay không mà sẽ nói về cảm nhận của hai đứa.”.
“Cảm nhận của tụi cháu?”. Cảm nhận của cậu và Lãng Du ư? Là sao? Sao giám đốc lại nói vậy?
“Đúng vậ. Nào, bắt đầu từ Lãng Du, cháu thấy thế nào về suốt quãng thời gian cháu luyện tập ở công ty.”. Giám đốc như không nhận ra sự ngạc nhiên bất ngờ của Tử Dạ và Lãng Du mà trực tiếp hỏi luôn.
Lãng Du bị hỏi bất ngờ nên hơi lúng túng, mở lời không mấy dễ dàng nhưng cuối cùng cũng lấy được bình tĩnh mà trả lời.
Ý của Lãng Du rất rõ ràng, cậu nói cậu thấy cậu chưa đủ tài năng để được debut nhưng cậu ấy cũng nói rằng trong suốt thời gian qua cậu ấy đã luyện tập rất nhiều, không ngừng học hỏi, thế nên, nếu coi là một phần thưởng cũng được, cậu mong giám đốc sẽ cho cậu debut. Không chỉ dừng ở đó, khi được debut rồi Du cũng vẫn sẽ cố gắng hết mình để lấp đầy những lỗ hổng của cậu.
Giám đốc nghe Lãng Du nói xong thì cũng không nói gì mà chỉ cười cười. Nhìn nụ cười đó của ông, Tử Dạ hay Lãng Du cũng đều không thể nhìn ra được gì cả.
Tiếp đó ông ta quay sang nói với Tử Dạ. “Đến cháu, Tử Dạ.”.
“Cháu!?”. Tử Dạ hơi giật mình khi giám đốc chưa nói gì mà đã hỏi cậu rồi. Nhưng mà nhờ có ‘đồng chí cách mạng’ Lãng Du đã ‘hy sinh’ trước nên cậu đã rút được ‘bài học xương máu’ cho mình.
Rất nhanh cậu liền lấy lại được bình tĩnh.
“Cháu cũng như Lãng Du, thấy bản thân mình chưa đủ tài năng gì để debut.”.
Giám đốc không nghĩ là Tử Dạ sẽ nói vậy nên khẽ cười thú vị nhìn cậu. “Vậy ý cháu là cháu chưa muốn debut?”. Nếu quả thật như vậy thì đứa bé thật yếu đuối, thật không xứng khi được Black huấn luyện.
“Không ạ, ý cháu không phải như vậy. Mặc dù cháu thấy bản thân mình chưa đủ tài năng để debut nhưng cháu biết rằng với những gì cháu học được từ công ty cũng như từ Black trong suốt ba tháng qua cũng đã đủ những điều cơ bản công ty đặt ra để cháu được debut nào rồi ạ.”. Tử Dạ đứng thẳng lưng, mắt kiên cường nhìn thẳng về phía giám đốc.
Cậu biết, giám đốc tuy tỏ ra vẻ hiền từ, luôn cười cười thản nhiên như vậy nhưng thực chất ông ta không phải là một người đơn giản. Cậu chắc chắn ông ấy sẽ tìm đủ loại lý do để gây khó dễ cho cậu thôi.
Nhưng không sao, vì được debut cậu sẽ ‘chống’ lại ông ta.
Với lại, cậu biết giám đốc cũng không cố ý làm vậy. Ông ấy làm vậy chỉ là để thử xem cậu có đủ khả năng để debut hay không thôi.
Nhận thấy ánh mắt kiên cường của Tử Dạ thì giám đốc khẽ cười, trong lòng cũng khẽ tán dương sự dũng cảm của cậu khi dám thẳng mắt nhìn ông ấy như vậy. Phải biết là ở The Star này, không phải ai cũng dám nhìn thẳng vào mắt ông như thế này đâu.
“Ý cháu là ta phải cho cháu debut?”. Ông ta cố tình nhấn mạnh từ ‘phải’ để xem xem Tử Dạ sẽ phản ứng và trả lời như thế nào?
Sẽ tiếp tục kiên cường trả lời hay là sợ hãi rút lui?
Những Tử Dạ là ai chứ? Cậu đâu có dễ bị ‘xoay’ như vậy cơ chứ? Nếu dễ dàng như thế thì không đáng với những gì cậu học được trong 3 tháng qua.
“Không ạ, không phải cháu có ý đó, nhưng cũng gần có ý đó ạ.”.
Giám đốc nghe Tử Dạ nói vậy thì khóe môi khẽ nhếch lên cao hơn. Đúng là học trò của Black có khác, rất có tư chất riêng, vừa kiên cường như Vương Hàn vừa kiên nhẫn như Lạc Thần. “Ý cháu là sao?”.
Tử Dạ khẽ hít vào một hơi thật sâu ra thở ra một cái. “Ý cháu là cháu sẽ lấy tất cả những gì cháu học được trong suốt 3 tháng qua để đặt cược vào lần debut này.”.
“Dạ!?”. Lần này thì Lãng Du không thể giữ im lặng để nghe hai người này đối thoại nữa rồi. Du không thể ngờ rằng Tử Dạ lại có thể đặt cược một vụ lớn như vậy.
“Nếu thế thì nghĩa là nếu cháu debut không thành công thì cháu sẽ rời khỏi công ty?”. Debut không thành công chính là sau khi debut, lượng fans ít, không được nhiều người để ý, doanh thu kém,…
Mà… riêng với The Star thì điều kiện để không bị liệt vào debut không thành công rất cao nha.
“Không, cháu sẽ không rời khỏi.”. Sao cậu có thể rời khỏi cơ chứ? Đây là nơi để cậu có thể thực hiện được ước mơ của mình cơ mà. “Nhưng cháu sẽ không nhận sự ưu đãi vì là người được Black đưa vào nữa. Cháu sẽ tiếp tục luyện tập với tư cách một thực tập sinh bình thường.”. Phải biết là người được Black đưa vào khác hoàn toàn với người được công ty đưa vào nha!
Người được Black hoặc một nghệ sĩ nào đưa vào sẽ nhận được đãi ngộ hoàn toàn đặc biệt, không phải điên cuồng tập luyện như những thực tập sinh khác, không phải mệt nhọc với những cường độ khủng khiếp điên cuồng của giáo viên, không phải chung đụng với nhiều người, không phải cạnh tranh với các đổi thủ xung quanh như những thực tập sinh khác.
Vậy mà Tử Dạ lại dám đặt cược như vậy thì…
Đây là một vụ cược lớn!
“Hahaha!”. Giám đốc nghe được câu trả lời của Tử Dạ thì rất thỏa mãn mà cười to.
Phải thế chứ! Đã là người được Black đưa vào thì phải kiên cường, dũng cảm, dám làm dám chịu như vậy chứ!
“Được rồi, hai đứa mau ra đi.”.
“Giám đốc, sao giám đốc lại hỏi em ấy khó như vậy chứ?”. Trong lúc Tử Dạ và Lãng Du đang ngơ ngác không biết giám đốc nói với họ hay nói với ai thì một cánh cửa khác ở trong phòng mở ra, Lạc Thần và Vương Hàn nối nhau đi ra ngoài.
“Hai anh!?”. Sao Lạc Thần và Vương Hàn lại ở đây? Chẳng phải họ nói với cậu là họ đi diễn rồi sao?
Lạc Thần và Vương Hàn không nói gì mà chỉ đi về phía Tử Dạ và Lãng Du đang đứng.
Lạc Thần còn không quên vươn tay xoa đầu Tử Dạ, khóe môi nhếch lên, ý muốn nói:“Em làm tốt lắm.”.
“Sao hai anh lại ở đây? Chẳng phải anh bảo với em là bọn anh có show diễn sao?”. Tử Dạ ngơ ngác nhìn Lạc Thần, mãi đến khi Thần bỏ tay xuống thì mới lơ mơ tỉnh lại.
“Ờ thì bọn anh đang trên đường đi thì giám đốc gọi về nên đành quay về thôi.”. Cũng đành chịu thôi, giám đốc gọi về nên họ phải về thôi chứ họ cũng đâu có muốn bỏ diễn, Dạ mà biết thì ‘chết’ họ!
“Vậy là hai anh nghe lén bọn em nói chuyện với giám đốc sao? A!”. Lãng Du không đợi Tử Dạ có ý kiến gì mà thò đầu ra hỏi. Ai ngờ vừa nói xong thì bị Vương Hàn gõ phát vào đầu. “Ăn nói thế hả? Tụi này mà thèm nghe lén mấy đứa hả?”. Người ta đường đường chính chính nghe hẳn hoi nhá, không có nghe lén đâu nhé. Chỉ là Tử Dạ với Lãng Du không biết thôi.
Lãng Du chun mũi xoa đầu, ‘nước mắt rưng rưng’ nhìn giám đốc kêu oan. “Thật không giám đốc?”.
Giám đốc thấy 4 người ‘to xác’ trước mặt thân thiết như vậy thì cười thành tiếng rồi gật đầu. “Ừ, Thần với Hàn chỉ lên trước hai đứa mấy phút thôi. Nhưng chưa kịp nói gì thì hai đứa lên nên ta bảo hai đứa nó vào đấy trước.”.
“Sao phải bảo hai anh ý vào đấy ạ?”. Chẳng lẽ hai người họ có chuyện gì quan trọng không thể để ai biết ngoài giám đốc sao? Nếu thế thì Tiểu Dạ luôn ở cạnh họ cũng không được biết ư?
“Chính là để hai đứa nó nghe thấy những gì hai đứa vừa nói.”.
“A?”. Khi nghe được giám đốc nói như vậy thì cả Tử Dạ và Lãng Du đều giật mình. Rồi sau đó họ đều quay đầu nhìn Lạc Thần và Vương Hàn bằng ánh mắt ngạc nhiên và thắc mắc.
Tại sao phải nghe những lời họ vừa nói chứ?
Lạc Thần nhìn thấy Tử Dạ và Lãng Du như vậy thì cười cười. “Lãng Du thì không sao rồi nhưng em đó Dạ, sao em lại có thể đặt cược lớn như vậy chứ? Sao em có thể lấy tư cách là thực tập sinh được Black đưa vào công ty để đặt cược cơ chứ?”. Đâu phải Tử Dạ không biết rằng nếu cậu thua vụ cá cược này thì cậu sẽ gặp khó khăn như thế nào đâu?
Đối với những thực tập sinh của công ty, ngoại trừ được debut ra thì điều ‘hạnh phúc’ nhất của họ chính là được vào công ty với tư cách là ‘học trò’ của một nghệ sĩ của công ty chứ không phải là được công ty tuyển chọn vào. Bởi vì nếu như thế thì họ sẽ được hưởng đãi ngộ tốt hơn. Tuy đãi ngộ không quá lớn nhưng cũng đủ để những người khác đỏ mắt ghen tỵ.
Tuy những người đó được hưởng đãi ngộ như vậy là đúng bởi vì được nghệ sĩ của công ty đưa vào thì chắc chắn họ đã có một trình độ nhất định, hơn hẳn so với những thực tập sinh khác nhưng những thực tập sinh đó vẫn ghen tỵ với những người đó.
Vậy mà bây giờ, lỡ chẳng may Dạ bị xuống đó thì sao?
Được rồi. Thần thừa nhận bản thân mình là một người không thích dan trá, lừa dối, lật lọng, không thích những người có thế lực đằng sau đỡ lưng, giúp đỡ, bao che,… nhưng bất cứ việc gì liên quan đến Tử Dạ thì Thần đều không thể liếc mắt làm ngơ mà sẵn sàng phá bỏ nguyên tắc của mình.
Cũng chính vì vậy mà Thần càng không muốn Tử Dạ phải như thế.
Bởi vì, nếu như thế, Thần chắc chắn sẽ bất chấp tất cả, mặc kệ mọi người, bỏ qua quy định của công ty mà đưa Tử Dạ trở lại vị trí vốn có của cậu. Vị trí mà chỉ mình cậu được nhận mà thôi.
Tử Dạ biết Lạc Thần lo cho mình nên cậu cười cười trấn an. “Không sao đâu mà anh.”. Tuy không nói ra nhưng cậu luôn có tự tin rằng vụ cá cược này cậu sẽ là người chiến thắng.
Không phải là cậu quá tự tin vào bản thân cậu mà cậu còn tin vào công ty, tin vào những gì Black và thầy cô đã dạy, cậu tin vào những gì cậu đã được học nữa.
“… Thôi được rồi…”. Thấy được sự kiên cường trong mắt Tử Dạ rồi lấy những gì mà Thần hiểu về Tử Dạ trong ba tháng qua thì Thần biết, một khi Dạ đã quyết định điều gì thì sẽ không từ bỏ đâu nên chỉ đành thở dài rồi lại nhẹ nhàng xoa xoa mái tóc mềm mại, mát lạnh của cậu. “… Anh tin em sẽ làm được.”. Với lại Thần rất tin tưởng vào thực lực thật của Tử Dạ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook