Chương 8: Dấu hôn lưu lại chọc giận giáo y

Editor: Mây Vu Sơn

Beta: 27/10/2022

------------

Diệp Nhất Sâm cảm thấy nước mắt mình sắp bị chảy khô. Từ khi xuyên qua tới giờ luôn bị người khác bắt nạt đến phát khóc, không thể khống chế được.

Cậu khụt khịt để Ôn Ngộ lau chân cho mình, sau đó lại lần nữa bị ôm ngồi vào trong lòng.

Cậu đã từ bỏ chống cự, lồn non mới cao trào xong làm ướt quần tây của Ôn Ngộ.

Ôn Ngộ không thèm để ý, hôn lên gương mặt đầy nước mắt của thiếu niên: "Ủy khuất như vậy? Tôi khắc chế lắm rồi đấy."

Trời mới biết anh muốn ngay ở chỗ này chịch thiếu niên biết bao nhiêu, dùng chân vuốt một lần hoàn toàn không thể lấp đầy dục vọng.

Thấy Diệp Nhất Sâm còn khóc, Ôn Ngộ thở dài, cố gắng nói thật nhỏ nhẹ: "Đừng khóc, khóc nữa tôi liền hôn em."

Diệp Nhất Sâm chớp chớp mắt, rơi nốt mấy viên nước mắt rồi nhanh chóng dùng tay lau: "Em... Em không khóc."

Cậu cắn môi, nghẹn ngào, lại bắt đầu khóc lên, thanh âm như mèo nhỏ rầm rì làm nũng.

Thật đáng yêu.

Ôn Ngộ không nhịn được cười, ấn đầu cậu vào trong ngực mình, hôn tóc cậu, bàn tay ở sau lưng vỗ nhẹ.

Dần dần, Diệp Nhất Sâm ngừng khóc. Khóc ở trong lòng Ôn Ngộ cảm thấy ấm áp lại an toàn, hơn nữa vừa mới bị sờ qua một lần, bắt đầu ngủ gà ngủ gật.

"Muốn ngủ rồi?" Ôn Ngộ thấy mí mắt cậu gục xuống ngoan ngoãn, dùng ngón tay gẩy lông mi thiếu niên một chút.

Lông mi sao cũng xinh đẹp như vậy? Vừa dài vừa cong.

"Vâng." Diệp Nhất Sâm chôn mặt vào cổ anh.

"Vậy ngủ một lát đi." Ôn Ngộ nhẹ giọng nói.

Diệp Nhất Sâm cảm thấy mình giống như trẻ con được ru ngủ, có chút thẹn thùng, nhưng cái ôm của nam nhân thật sự thoải mái, làm cậu lười biếng không muốn động.

_

Diệp Nhất Sâm ngủ hết tiết tự học buổi sáng, đến khi nghe được tiếng đập cửa mới tỉnh.

"Hả?" Cậu vẫn chưa được ngủ no, mơ mơ màng màng, nhất thời không biết mình ở chỗ nào, phục hồi tinh thần lại phát hiện đang ngồi trong lòng Ôn Ngộ, mà Ôn Ngộ lại vùi đầu chỗ ngực cậu liếm láp, làm Diệp Nhất Sâm ngứa ngáy.


"Thầy... Thầy làm gì vậy?" Diệp Nhất Sâm cúi đầu thấy nửa người toàn là dấu hôn, cơn buồn ngủ lập tức tan biến.

Đây là tật xấu gì vậy? Đói khát như vậy sao?

Ôn Ngộ cực kỳ hài lòng với kiệt tác của chính mình, lòng đố kỵ khi bị một cái dấu hôn kích thích miễn cưỡng được trấn an. Anh lấy khăn giấy lau đi nước miếng dính đầy người Diệp Nhất Sâm.

"Chờ một lát." Ôn Ngộ ngăn cản Diệp Nhất Sâm muốn đi xuống: "Rất nhanh sẽ xong."

Diệp Nhất Sâm: "Vâng."

Được rồi. Cái gì nên làm, không nên làm cũng đã làm, ngượng có tác dụng gì nữa chứ.

Cậu đứng im như phỗng, cả người cứng ngắc.

"Cốc cốc --"- Cửa lại lần nữa được gõ vang.

"Có người!" Diệp Nhất Sâm bắt lấy cánh tay Ôn Ngộ, căng thẳng đến mức không dám thở mạnh.

Nhớ tới mấy hành động của mình với giáo viên chủ nhiệm, cậu thật sự không dám nhìn người.

Ôn Ngộ vỗ eo trấn an, chỉnh sửa lại quần áo cho cậu, cuối cùng lại giúp cậu đeo giày, điệu bộ cực kỳ thong thả.

Người ngoài cửa dường như không kiên nhẫn được nữa, từ gõ cửa biến thành đập cửa.

Đợi đến khi mọi thứ xong xuôi, Diệp Nhất Sâm vội nhảy xuống, kiểm tra lại quần áo và xung quanh xem có gì lạ thường không. Chẳng qua Ôn Ngộ rất tinh tế, toàn bộ đều xử lý tốt.

Ôn Ngộ đứng dậy đi mở cửa: "Tìm tôi có việc gì?"

Diệp Nhất Sâm đối diện với người ngoài cửa, trán bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.

"Diệp Nhất Sâm." Lâm Dã trực tiếp làm lơ Ôn Ngộ, ánh mắt thẳng tắp lướt qua Ôn Ngộ, dừng trên người Diệp Nhất Sâm: "Lại đây đi học."

"Oh." Diệp Nhất Sâm cảm thấy bầu không khí hiện tại cực kỳ không đúng, vội vàng đi qua: "Em, em xin phép về đi học trước."

Ôn Ngộ thu hồi ánh mắt lạnh lùng từ trên người Lâm Dã: "Ừ".

Dừng một chút, nhìn theo bóng dáng thiếu niên rồi lại nói một câu: "Nhớ rõ lời tôi nói."

Diệp Nhất Sâm: "..." Yên lặng bước nhanh hơn.

"Nói gì?" Lâm Dã quay đầu lại liếc mắt một cái, hỏi Diệp Nhất Sâm.

Diệp Nhất Sâm nuốt nước miếng: "Không có gì."

Loại hành động bị tay thầy bóp lồn sướng gần chết không thể nói cho Lâm Dã.


Lâm Dã tự nhiên thấy nôn nóng bất an, nắm bả vai Diệp Nhất Sâm ép hỏi: "Rốt cuộc là cái gì? Cậu ở văn phòng anh ta lâu như vậy để làm gì?"

Nhớ tới dấu vết của đầu sỏ gây tội lưu lại, Diệp Nhất Sâm hơi bực mình, xoay người đẩy mạnh tay hắn: "Tớ đã nói là không có gì! Sao cậu phiền thế?!"

Hệ thống: "Cảnh cáo OOC! Lần sau tái phạm sẽ xử phạt."

Sắc mặt Lâm Dã trở nên vô cùng dọa người, ánh mắt dã thú đáng sợ tựa như giây tiếp theo sẽ lập tức cắn chết con mồi, ngực phập phồng rất mạnh như đang nỗ lực áp chế lửa giận.

Diệp Nhất Sâm lập tức bình tĩnh, không chỉ sợ hệ thống xử phạt, cũng sợ Lâm Dã sẽ động tay động chân với cậu.

Hai ngày này được Lâm Dã ưu ái làm cậu quên mất hắn là người hung tàn như thế nào.

"Xin lỗi." Diệp Nhất Sâm nhanh chóng nhận lỗi: "Tớ không cố ý nói nặng lời với cậu, chỉ là tâm tình hiện tại không được tốt lắm. Thầy gọi tớ xuống văn phòng bởi vì buổi chiều ngày hôm qua tớ trốn học, mắng một lúc lâu. Lời thầy bảo không được phép quên chính là không được trốn học nữa."

Nửa thật nửa giả, Diệp Nhất Sâm lại không hề áp lực nói ra nhưng vẫn sợ kỹ thuật diễn quá vụng về sẽ bị nhìn thấu, cúi đầu không để Lâm Dã nhìn mặt mình.

"Thật không?" Lâm Dã như được vuốt lông, cảm xúc lập tức được trấn an.

"Đúng vậy." Diệp Nhất Sâm dùng sức gật đầu.

"Ngày hôm qua cậu trốn học đi cắt tóc?" Lâm Dã nhướng mày: "To gan nhỉ."

Diệp Nhất Sâm chột dạ vội vàng nói: "Nếu cậu không... Tớ như vậy, tớ làm gì phải trốn học!"

Gương mặt vì hoảng loạn mà nóng lên, trong mắt Lâm Dã lại thành thẹn thùng.

Lâm Dã cuối cùng cũng cười: "Thì ra là trốn tôi~."

"Nếu không phải vì cậu, tớ sẽ không bị mắng," Diệp Nhất Sâm ủy khuất, giữ chặt tay hắn quơ quơ, nhỏ giọng nói: "Cậu không thể hung dữ với tớ, nha."

Diệp Nhất Sâm oán hận, đều là do Lâm Dã lưu lại dấu hôn!

"Thực sự xin lỗi." Ngón tay Lâm Dã vuốt gương mặt cậu.

"Đi học, chúng ta mau về phòng học đi." Diệp Nhất Sâm nhìn hắn càng ngày càng đến gần, trên hành lang lại có không ít người nhìn lén, không được tự nhiên đẩy hắn ra.

Sau đó, Lâm Dã cực kỳ dính người, tan học dựa gần cậu, ngay cả khi đi học đều liên tiếp quay đầu lại nhìn, ném giấy, đưa đồ ăn vặt không ngừng.

Người trong ban lúc đầu hoài nghi Lâm Dã điên rồi, nhưng vừa thấy Diệp Nhất Sâm vừa thẹn vừa bực bị ôm vào lòng không cách nào phản kháng, đột nhiên lại hiểu ra.

Cũng phải, tiểu mỹ nhân ai chạm vào cũng sẽ bị mê hoặc...


Bọn họ thấy bộ dáng Diệp Nhất Sâm trước kia nhẫn nhục chịu đựng, hiện giờ được sủng đến mức có thể nổi giận, tản ra lực hấp dẫn kinh người. Đuôi mắt ẩm ướt, chóp mũi hồng hồng, hơi chu môi như dụ dỗ người đến nhấm nháp.

Hơn nữa kể cả khi tức giận, tính tình cũng mềm mại vô cùng, cũng không tự tiện mắng chửi người, cùng lắm khi bị chọc nóng nảy sẽ dùng lòng bàn tay mềm như bông mà ấn ngực đẩy ra, càng như là làm nũng.

Nếu không có Lâm Dã bảo vệ, bọn họ nhất định sẽ bắt nạt cậu, chọc cho đến khóc.

Nhưng nào ai có biết? Diệp Nhất Sâm thật ra cũng muốn mắng người, chỉ là không dám...

_

Khóa cửa phòng vệ sinh xong, Diệp Nhất Sâm móc ra mấy tờ giấy thi, định bọc quần lót vào trong rồi vứt xuống.

Cậu không có ý định giữ lại. Quần lót này giống như quả bom hẹn giờ, nói không chừng lúc nào đó lại bị người khác phát hiện, sợ nhất là bị phát hiện bởi chó điên dính người như Lâm Dã.

Lúc lấy quần lót ra, Diệp Nhất Sâm lại phát hiện có chút kỳ quái. Ngón tay chạm đến vải dệt hơi trơn trơn, lại cứng cứng, giống như có chất lỏng sền sệt nào đó khô lại.

Phản ứng đầu tiên của Diệp Nhất Sâm là nghĩ đây là đồ vật của chính mình, mặt nóng lên, nhưng cậu nhớ rõ bản thân không để lại nhiều như vậy nhỉ?

Cậu tò mò nhìn kỹ lại xem, sờ sờ, ngửi ngửi, một mùi tanh nồng chui vào lỗ mũi.

Hệ thống không nhìn nổi nữa: "Là tinh dịch."

Cái... Cái gì?!

"Oanh!" Diệp Nhất Sâm xấu hổ đến bùng cháy, nhanh chóng dùng bài thi gói kỹ lưỡng ném vào thùng rác.

Vì sao bên trên có tinh dịch, Diệp Nhất Sâm đương nhiên hiểu rõ...

Biến thái! Thầy Ôn là đồ biến thái!!!

Dùng quần lót của cậu lại đưa trả cậu! Cố ý!!!

Diệp Nhất Sâm tức suýt bật khóc, nhưng lại không có can đảm giáp mặt chất vấn, chỉ có thể tự mình giận dỗi.

"Diệp Nhất Sâm?"

Diệp Nhất Sâm há miệng hô hấp, nỗ lực bình phục tâm tình của mình, đi ra ngoài nói thầm: "Tớ đi vệ sinh cũng phải gọi gấp như vậy."

"Đây là tôi lo lắng cho cậu." Lâm Dã cười nói, nắm tay cậu đến bên cạnh bồn rửa tay, tự mình giúp cậu rửa.

_

Diệp Nhất Sâm bị Lâm Dã dính đến mức chịu không nổi, tiết thể dục cuối cùng nhân lúc Lâm Dã phải đi chơi bóng, trốn đi.

Cậu chạy tới phòng y tế, muốn đi nhìn thấy bác sĩ, cũng muốn thoải mái ngủ trên giường một giấc.

"Là em?" Tạ Dung lộ ra ý cười: "Lại tới nơi này ngủ nướng?"

"Bác sĩ đoán được?" Diệp Nhất Sâm có chút ngượng ngùng: "Em xin lỗi, lại tới quấy rầy thầy."

"Trốn học không tốt."


"Không phải... Hiện tại là tiết thể dục, có thể tự do hoạt động."

"Thật ra không có gì, lúc này cũng không có người tới, em muốn ngủ thì ngủ đi." Tạ Dung nói.

"Vâng!" Diệp Nhất Sâm vui sướng rạo rực cởi giày lên giường.

Tạ Dung cầm ly lại: "Uống nước rồi ngủ tiếp đi, nhìn em chạy trốn đến thở hổn hển kìa."

"Cảm ơn ạ." Diệp Nhất Sâm không hề phòng bị với bác sĩ, còn nghĩ thầm bác sĩ thật săn sóc.

Tạ Dung mỉm cười nhìn cậu uống xong, lấy cái ly đi: "Ngủ ngon."

"Ngủ ngon." Diệp Nhất Sâm đắp chăn đàng hoàng.

Phòng y tế thật sự thực không giống những chỗ khác, khiến cậu cực kỳ an tâm, buồn ngủ nồng đậm.

Vừa nằm lên giường liền ngủ rồi.

Thiếu niên bị thuốc làm cho ngủ say không thể ngờ rằng, bác sĩ ôn nhu đứng trước giường bệnh lại như hổ rình mồi với cậu.

"Thật là đứa nhỏ ngốc, bị lừa dễ dàng như vậy." Tạ Dung ngồi ở mép giường, câu lấy cằm cậu, cúi người liếm bờ môi thiếu niên.

Môi thiếu niên no đủ, hôn liền nghiện. Tạ Dung không lập tức mạnh mẽ duỗi đầu lưỡi vào, lần này anh định tuần tự tiến đến, như mở quà khai phá thân thể thiếu niên.

Lần trước vẫn quá gấp gáp, thời gian anh còn rất nhiều, có thể từ từ tới.

Ôn nhu mà nhấm nháp gặm cắn môi xong, Tạ Dung một đường đi xuống, hôn qua cổ và xương quai xanh Diệp Nhất Sâm. Tiếp theo, anh đẩy áo đồng phục lên, muốn thưởng thức bộ ngực.

Khi đang cúi đầu muốn hôn, cả người Tạ Dung đều cứng lại.

Dấu hôn rậm rạp che kín da thịt, mật độ này có thể tưởng tượng dục vọng chiếm hữu của người tạo ra có bao nhiêu đáng sợ. Dấu hôn đỏ tươi, rõ ràng là mới lưu lại không lâu.

Ý cười trên mặt Tạ Dung hoàn toàn biến mất.

Kệ mẹ thân sĩ phong độ cái gì, bình tĩnh thong dong cái gì, tất cả đều bị anh ném lại sau đầu.

Anh nhanh chóng lột quần Diệp Nhất Sâm ra, vừa thấy thì quả nhiên, ngay cả lồn dâm cũng đều là bộ dáng bị yêu thương quá độ, ướt át lại sưng đỏ, như hoa được ủ chín.

Tạ Dung cảm thấy như có một bàn tay tát thẳng vào mặt mình.

Anh tự cho mình là thợ săn duy nhất, chờ con mồi rơi vào cái bẫy được tỉ mỉ bố trí, hết thảy nắm chắc thắng lợi.

Nhưng một màn trước mắt lại chói lọi thị uy và khiêu chiến.

Mỹ thực còn chưa tới miệng bị người khác hẫng tay trên, Tạ Dung tức giận khiến hai mắt đỏ lên, giống như mãnh thú bị xâm phạm.

Ha, tốt lắm... Uổng công hắn vất vả nhẫn nại, lại chờ được cái kết quả này, vậy đừng trách hắn.

11/7/2022

________

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương