Đkpplnvcv Án 7 - Hái Hoa Án
C3: Hái Hoa Án - Đệ Tam Hồi


Quỳnh Ngọc các tương ngộ cố nhân,

điều tra án định bàn kế sách

* * *

Tiêu điểm chú ý trước đó —– tân hoa khôi Quỳnh Ngọc các đã sớm bị bỏ quên ở một bên, lúc này ánh mắt mọi người đều đang tập trung vào mấy người bên cạnh lôi đài.

Một vị là công tử áo trắng tuấn tú vừa mới ra giá một ngàn lẻ một lượng đè bẹp Ngưu đại thiếu Vân Dung xã .

Chỉ với dáng vẻ thiên nhân của người này đã đủ để mọi người kích động, huống chi ngay sau đó lại có một vị thanh niên tuấn lãng khác bay xuống từ trên nhã tòa phía đông.

Trường sam tố lam (*), đai lưng nguyệt sắc, trang phục có thể nói là mộc mạc hơn rất nhiều so với công tử tuyết y kia, nhưng khi ánh mắt chạm tới người này, lại cho người ta cảm giác như nhìn thấy một thiên nhân bước ra từ danh họa truyền kỳ, chiếu rọi lấp lánh, quang hoa ngập trời.


Dáng người như tùng, tinh mâu thâm thuý, tuấn nhan như ngọc, liếc mắt một cái, cứ như nhìn thấy hạo nguyệt ngàn dặm, thiên hà trong vắt.

Nam tử áo trắng kia tất nhiên là trêu chọc lòng người vô hạn, còn nam tử áo lam này không khỏi làm người ta sinh tâm hướng về, nhưng không cách nào nảy ra ý niệm quyến dụ.

Nếu nam tử áo lam này có thể cười một cái, khung cảnh sẽ say lòng người đến mức nào?

Đây là tiếng lòng chung của tất cả mọi người trong Quỳnh Ngọc các.

Đáng tiếc, nam tử này chỉ cau chặt mày, hai mắt sâu hoắm không thấy đáy, toàn thân như thể vây phủ băng tuyết ngàn năm, làm kẻ khác nhìn vào phải kinh hãi vỡ mật, lông tóc dựng ngược.

Cứ nhìn vào Ngưu đại thiếu bị sát khí của nam tử áo lam này lan đến, sắc mặt đã thoắt xanh thoắt trắng, thịt béo toàn thân còn run lắc không ngừng, nghiêng ngả lảo đảo cách ra xa mấy bước, đủ biết muốn đứng bên cạnh người này phải can đảm thế nào.

Thế nhưng đối diện với nam tử áo lam đang lửa giận ngút trời này, lại có độc nhất một thiếu niên áo màu xám tro, gầy gò mắt hẹp, tướng mạo bình thường, bình thường đến không thể bình thường hơn, lúc này, tuy rằng miễn cưỡng đứng thẳng, nhưng cứ nhìn vào sắc mặt kia, thật là so với người chết cũng không khác là bao.

Chính xác là, Kim Kiền, tiêu điểm chú ý của mọi người lúc này, trong đầu chỉ còn biết âm thầm lẩm nhẩm bài điếu văn cho chính mình:

"Nhân viên công vụ ưu tú của Khai Phong phủ, chiến sĩ chém giá kiệt xuất, cao thủ mặc cả đệ nhất Biện Kinh, vì bảo vệ phúc lợi của Khai Phong phủ cùng đắp nặn nên thần tượng đệ nhất Bắc Tống mà đã tận lực cống hiến, nay đồng chí Kim Kiền ở đệ nhất thanh lâu Quỳnh Ngọc các xin được vĩnh biệt cõi đời.

Xét thấy đồng chí Kim Kiền trong quá trình công tác luôn tận trung với cương vị, trung thành với Đại Tống, nhiệt tình yêu thương Khai Phong phủ, chăm chỉ thật thà, vất vả khổ nhọc, khiêm tốn thận trọng, cần kiệm liêm chính.

Đồng chí Kim Kiền qua đời, làm cho chúng ta mất đi một đồng chí tốt, nhưng chúng ta vẫn phải đau đớn tuyên bố rằng, sự ra đi của đồng chí Kim Kiền hoàn toàn là điển hình cho việc tự làm bậy không thể sống, bỏ trốn cùng với phu nhân tương lai của người lãnh đạo trực tiếp đến thanh lâu bị bắt được, chết dưới sát khí của Triển Chiêu, với cái chết vô cùng mất mặt này, chúng ta phải nhớ kỹ giáo huấn, tuyệt đối không lấy đồng chí Kim Kiền làm gương, tuyệt đối không dẫm lên vết xe đổ của đồng chí Kim Kiền, để an ủi vong hồn của đồng chí Kim Kiền trên trời có linh thiên."

Nếu có thể, Kim Kiền thật muốn viết bài điếu văn này ra giấy, dâng lên trước mặt vị tứ phẩm hộ vệ nào đó đang phát ra hàn khí lạnh thấu xương.

"Ngươi ở đây làm gì?"

Đây là câu thứ hai sau khi Triển Chiêu nhìn thấy Kim Kiền.

Nhiệt độ rõ ràng giảm xuống một độ không tuyệt đối (*) so với câu đầu tiên.

(*) nhiệt độ không tuyệt đối (0 kelvin) xấp xỉ với −273.15°C

Làm, làm làm cái gì? Bỏ trốn cùng với phu nhân tương lai của ngươi thuận tiện dạo chơi kỹ viện.... gì gì đó...

Kim Kiền sợ tới mức thiếu chút nữa đã buột miệng thốt ra những lời này, may mắn vào khoảnh khắc lẻ của lẻ một giây, chỉ dựa vào chút lí trí còn sót lại mang lời kịch giết người này nuốt trở vào, chỉ phát ra một đống run run không thành lời:

"Ta, ta ta ta ta ta là..."

Lam ảnh thẳng tắp bước tới trước một bước, Kim Kiền chỉ cảm thấy cả người đều bị bao trùm dưới sát khí lạnh như băng, hô hấp khó khăn, tay chân lạnh lẽo, cách Diêm La điện chưa tới nửa mili.

Đột nhiên, một bóng người chen vào phía trước Kim Kiền, chắn lại phân nửa sát khí của Triển Chiêu.

"Ngươi là ai?" Giọng nói sắc bén vang lên, khí thế không kém Triển Chiêu dù một chút.

Kim Kiền bất giác ngẩng đầu nhìn người phía trước mình, nhất thời bị choáng một trận, suýt nữa ngã nhào xuống đất.

Người đang chắn ở trước người mình, đứng đối mặt với Triển Chiêu không phải ai khác, mà chính là phu nhân tương lai của Triển Chiêu —- Đinh Nguyệt Hoa.

Trời, trời trời ơi! Sao lại ra sàn lúc này chứ? Đinh đại tiểu thư ngài vào càng thêm loạn!

Triển Chiêu nhìn bức tường trước mặt Kim Kiền, cách ăn mặc như thiếu hiệp hắc y toàn thân ngập đầy ý chí bảo vệ, ngực nhất thời trỗi dậy một cỗ tức giận hừng hực.

"Còn ngươi là ai?" Triển Chiêu trầm giọng quát.

Đáng tiếc Đinh Nguyệt Hoa không hổ là xuất thân danh môn, muội tử của Đinh thị song hiệp tiếng tăm lừng lẫy trên giang hồ, đối mặt với sát khí lạnh thấu xương của Triển Chiêu, vẻ mặt nghiêm nghị trừng trừng đáp lại, chẳng những khí thế không bị áp chế nửa phần, còn có thể phân tâm thấp giọng hỏi người bên cạnh:

"Kim huynh đệ, tên này là ai? Vì sao lại hung hãn với ngươi như vậy?"

Hung, hung hãn? Triển đại nhân Khai Phong phủ ôn hòa như ngọc người gặp người thích hoa gặp hoa cười như thế, Đinh tiểu thư ngài lại có thể làm ra chuyện cổ nhân chưa từng đời sau chưa có vậy sao.

Nếu không phải lúc này đang bị sát khí cuồn cuộn của Triển Chiêu ép đến ngạt thở, Kim Kiền thật sự muốn nôn hết những lời này ra.


"Chẳng lẽ là cừu gia của Kim huynh đệ?" Đinh Nguyệt Hoa vẻ mặt đề phòng nhìn vào nam tử áo lam sát khí lẫm liệt, khuôn mặt thanh tú cau lại nói.

"Không phải, tuyệt đối không phải!" Kim Kiền hoảng đến mức xém tý nữa đã nhảy dựng lên, giọng nói cũng biến đổi: "Người, người này là...là...Ách!"

Kim Kiền ngang ngược dán chặt cái miệng vô cùng nhanh nhẹn của mình lại.

Người này là ai?

Là đường đường Khai Phong phủ Ngự tiền tứ phẩm hộ vệ Triển Chiêu Triển đại nhân —- nhưng, nhưng cái này có thể nói sao? Đây chính là thanh lâu kỹ viện người ra vào như mắc cửi, nếu như ta thét to một tiếng, Triển đại nhân băng thanh ngọc khiết thủ thân như ngọc ...Khụ khụ...Vậy chẳng phải hình tượng tốt đẹp ngay thẳng, trong sạch chính thống liền bị ta hủy hoại trong chốc lát sao?

Hoặc là nói —– vị này chính là hôn phu tương lai của Đinh Nguyệt Hoa ngài...

Nhưng có vẻ như hai vị này còn chưa quen biết.

Hả? Khoan đã! Ngẫm lại thì ——

Chậc chậc, ta thật sự là bị sát khí của Tiểu Miêu dọa đến choáng váng, thế nào mà lại quên mất hiện tại Tiểu Miêu còn chưa quen biết Đinh Nguyệt Hoa, cái gì mà phạm tội bỏ trốn cùng phu nhân của người lãnh đạo trực tiếp, căn bản là không tồn tại!

Vậy ta còn khẩn trương cái gì?

Nghĩ thông suốt điểm này, hô hấp của Kim Kiền nhất thời thông suốt, đầu lưỡi cũng mềm ra, sát khí của Tiểu Miêu trước mặt tựa hồ cũng không dọa người đến thế. Sau quá trình cân đo câu chữ, Kim Kiền bắt đầu lên tiếng: "Vị này chính là —- là một vị bằng hữu của ta."

"Bằng hữu?" Vẻ mặt Đinh Nguyệt Hoa hồ nghi.

"Kết giao qua loa!" Nghĩ đến thân phận tương lai của Đinh Nguyệt Hoa, Kim Kiền vội vàng bồi thêm câu nữa.

Không ngờ những lời này vừa ra khỏi miệng, quanh thân động vật họ mèo nào đó đột nhiên cuộn lên một dòng khí quỷ dị, lam sam tung lên cuồng dại, bàn ghế chung trà, bát đĩa đũa chén bốn phía lách cách rung động.

"Ôi chao, đây là công phu gì?"

"Rất, rất dọa người!"

Các cô nương và khách làng chơi vây chung quanh hai công tử tuấn tú cấp tốc ôm đầu rút lui ra ngoài ba trượng.

"Hóa ra Kim huynh với chúng ta bất quá chỉ là kết giao qua loa sao!" Một giọng nói không mặn không nhạt nhẹ nhàng bay tới, Bạch Ngọc Đường khẽ gõ quạt xếp vào lòng bàn tay, hất nghiêng mày kiếm, khóe môi nhẹ cong, chậm rãi đi đến bên cạnh Triển Chiêu, tuyết y không gió cũng phần phật tung bay, phối hợp rất ăn ý với lam y khua động cạnh bên.

Sao, sao lại thế này? Tại sao Tiểu Miêu xù lông càng kịch liệt hơn? Tại sao Bạch Thử cũng có bộ dáng khó chịu như bị giẫm phải đuôi vậy hả?

Kim Kiền bị sát khí miêu thử kết hợp trấn giữ tại chỗ, sắc mặt trắng bệch như giấy, toàn thân run cầm cập không ngừng, trăm tư không thể giải.

"Quả nhiên là cừu nhân!" Sắc mặt Đinh Nguyệt Hoa khẽ biến, đổ lùi về phía sau một bước, nâng cánh tay đang cầm bảo kiếm lên, trấn định thân hình, trong con ngươi mơ hồ bắn ra tia sắc bén, đè thấp giọng nói: "Kim huynh đệ chớ hoảng sợ, nếu như lát nữa có đánh nhau, ngươi không cần quan tâm đến ta, chỉ cần chạy về trang trước báo tin cho nhị vị ca ca!"

"Ôi chao?" Kim Kiền sửng sốt, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Đinh Nguyệt Hoa.

Đinh Nguyệt Hoa liếc mắt nhìn cái miệng như nhét tám cái bánh bao của Kim Kiền, miệng vẽ ra một nụ cười thanh lệ, như sương mai trong suốt, nước sạch sen xanh: "Kim huynh đệ yên tâm, tuy võ nghệ Nguyệt Hoa không cao cường, nhưng bảo vệ cho ngươi rời khỏi đây vẫn dư sức."

Kim Kiền bị cái lúm đồng tiền của Đinh Nguyệt Hoa làm hoảng hốt đến hai mắt ứa ra bong bóng màu hồng, một lúc lâu sau mới nhận thức được Đinh đại tiểu thư vừa nói cái gì.

"Cái, cái đó, có phải tiểu thư có hiểu lầm gì hay không, hai vị này thật sự không phải là cừu nhân của ta..." Kim Kiền nuốt nuốt nước miếng, giải thích.

Đinh Nguyệt Hoa cười nhạt lắc đầu, đột nhiên trừng mắt nhìn trực diện hai người lam bạch, keng một tiếng rút bảo kiếm ra khỏi vỏ, giọng phảng phất như chuông đồng đánh gió, giòn tan khuấy động: "Nhị vị, mặc kệ lúc trước Kim huynh đệ có thù hận gì với nhị vị, ta nguyện thay hắn đánh một trận!"

Lần này không chỉ có Kim Kiền, ngay cả Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường phía đối diện cũng ngây cả người.

Kim Kiền nắm phắt lấy vỏ bảo kiếm của Đinh Nguyệt Hoa, vẻ mặt cầu xin: "Ta với hai người này thật sự là bằng hữu!"

Đinh Nguyệt Hoa lại liếc mắt một cái, đẩy hai tay Kim Kiền ra, nghiêm mặt nói: "Kim Kiền, ngươi đừng sợ liên lụy Nguyệt Hoa, từ trước đến nay người của Đinh gia đều không phải là hạng ham sống sợ chết, nhát gan sợ phiền phức! Huống chi —-" Nói đến đây, Đinh Nguyệt Hoa buông mắt, lông mi dài nhếch lên, cười sáng láng: "Nếu như Kim huynh đệ xảy ra chuyện, ta còn biết đi đâu tìm được người giúp Nguyệt Hoa giả bệnh, thay Nguyệt Hoa đi khắp phố lớn ngõ nhỏ thành Hàng Châu mua đồ ăn vặt, nguyện ý làm phu quân bỏ trốn cùng với Nguyệt Hoa?"

Kim Kiền nhất thời lệ rơi đầy mặt, trong lòng năm phần vui mừng năm phần bi thương.

Vui mừng chính là, cố gắng của mình tới nay không uổng phí, phu nhân tương lai của người lãnh đạo trực tiếp đã khắc sâu ân tình mình;

Bi thương chính là, nhiệt độ sát khí của người lãnh đạo trực tiếp đã đạt tới xu thế của sông băng bắc cực.

"Giỏi cho một chàng hữu tình, thiếp có ý!" Khóe mắt hoa đào của Bạch Ngọc Đường lách tách tỏa ra ánh lửa.

Cái này cho dù nhảy vào sông Brahmaputra (*) cũng rửa không sạch!! Kim Kiền kêu rên trong lòng.

(*) Brahmaputra là một trong những con sông lớn của châu Á, bắt nguồn từ Tây Tạng, chảy qua Trung Quốc, Ấn Độ và Bangladesh.

"Nhị vị cứ việc ra tay trước, Đinh Nguyệt Hoa ta tiếp tới cùng!" Đinh Nguyệt Hoa giơ bảo kiếm trong tay lên, tư thế thanh tú hiên ngang.

Lời vừa nói ra làm Quỳnh Ngọc các tức thì rộ lên một trận hoảng loạn.

"Ây chà, nàng chính là đại tiểu thư Đinh gia trang!"


"Không phải nói Đinh tiểu thư này đã bỏ trốn cùng một thầy thuốc sao?"

"Này, nhìn thấy không, tên tiểu tử bên cạnh vừa kéo đổ cái bàn kia, tám phần chính là tên thầy thuốc bỏ trốn cùng với Đinh tiểu thư!"

"Ái chà, Đinh tiểu thư này bộ dáng không tồi, vậy mà mắt nhìn không ra sao! Tên tiểu tử gầy choắt đó làm sao có thể so sánh với hai công tử bên này?"

"Ngươi thì biết cái gì? Nghe nói tên thầy thuốc gầy choắt đó với Đinh tiểu thư này là nhất kiến chung tình, tình hữu độc chung (*), bởi huynh đệ Đinh gia không đồng ý nên mới bỏ trốn."

(*) tiếp xúc lâu dài nảy sinh tình cảm.

"Nói như vậy, huynh đệ Đinh gia không phải đang tìm muội muội sao? Ta phải đi báo tin, không chừng còn có tiền thưởng!"

"Còn chờ ngươi đi? Mấy tên quy nô bên kia đã sớm chạy đi báo tin rồi!"

"Tiếc thật..."

"Cứ nên ở lại đây xem náo nhiệt đi!"

"Phải phải phải, xem náo nhiệt!"

Mọi người bên này bình luận một hồi, tuy âm thanh trộn thành một đoàn, rối thành một mạch, nhưng những người mang nội công tầm cỡ như Triển, Bạch, Đinh lại nghe không sót chữ nào.

Đinh Nguyệt Hoa thầm thở dài một hơi, nhưng thần thái một chút cũng không lộ ra sơ hở.

Triển Chiêu càng nghe, con ngươi đen càng mờ mịt, ánh sáng bên trong dần dần tắt lịm vô thần, sát khí quanh thân lặng yên yếu xuống, biến mất không tăm hơi.

Trong khi đó Bạch Ngọc Đường thần sắc quỷ dị trừng mắt nhìn Đinh Nguyệt Hoa, khuôn mặt tuấn tú vặn vẹo: "Ngươi là Đinh Nguyệt Hoa muội muội của Đinh thị song hiệp Mạt Hoa thôn?"

Đinh Nguyệt Hoa nghe thấy bất chợt sửng sốt, mắt hạnh híp lại nhìn chằm chằm Bạch Ngọc Đường, nụ cười lạnh lẽo âm u, thần sắc cũng có chút kỳ quái.

Mọi người chung quanh cũng bị trận khí quỷ dị của hai người này lan đến, không hiểu vì sao đều im bặt, trong lúc nhất thời, cả Quỳnh Ngọc các lại khôi phục thành vẻ âm u tĩnh mịch.

Đột nhiên, ngón tay của cả hai người cùng lúc chỉ thẳng về phía đối phương, quát to:

"Ngươi là bao tử to Đinh?"

"Ngươi là nước mũi Bạch?"

Một mảnh yên tĩnh.

Ngoại trừ Triển Chiêu thần sắc ngưng trệ, tất cả mọi người bao gồm cả Kim Kiền đều có vẻ mặt ù ù cạc cạc.

Lại nhìn qua Đinh Nguyệt Hoa và Bạch Ngọc Đường kia, một người lông mày nảy cao, một kẻ huyệt thái dương giật giật, hai tia mắt va chạm, ánh lửa bắn ra bốn phía.

Thình lình, không khí bị kéo căng thoáng chốc tiêu tán, hai người nhìn nhau mỉm cười.

"Hóa ra là Bạch Ngũ ca, mấy năm không gặp, Ngũ ca bây giờ thật đúng là tiêu sái lỗi lạc, nhân trung long phượng!" Đinh Nguyệt Hoa lộ ra ý cười dịu dàng, hướng tới Bạch Ngọc Đường nhẹ nhàng phúc thân (*).

(*) Cách chào hỏi của nữ tử.

"Mấy năm không gặp, Nguyệt Hoa cũng đã trở nên duyên dáng yêu kiều, xinh đẹp hiền thục!" Bạch Ngọc Đường ôm quyền đáp lễ, một bộ dáng công tử quý phái.

Hai người một người tuấn một người mĩ, mỗi người đứng ở một nơi, lúc này lại trưng ra vẻ mặt chói lóa, ý cười sáng lạng, nhìn thế nào cũng là tạo hình kinh điển của một đôi Kim Đồng Ngọc Nữ trai tài gái sắc, trời sinh một đôi địa tạo một cặp.

Kim Kiền nhìn qua hai người một lượt, nhất thời cực kỳ hoảng sợ, nghĩ thầm:

Cái, cái tình huống gì đây? Thanh mai trúc mã lưỡng tiểu vô sai (1) ám độ trần thương (2) châu thái ám kết (3)? Chẳng lẽ phu nhân của Tiểu Miêu lại bị tiểu Bạch Thử này cướp mất sao?

(1) Chỉ hai đứa trẻ một trai một gái chơi chung với nhau từ thuở nhỏ, hồn nhiên vô tư.

(2) Là kế thứ tám trong ba mươi sáu kế, ngụ ý của kế này là chọn cách thức tấn công mà không ai ngờ tới.

(3) Nguyên ý dùng cho nhân duyên nam nữ, hai nhà thông hôn, hiện tại dùng để ám chỉ những đôi nam nữ yêu đương vụng trộm, quan hệ bất chính.

Còn không chờ Kim Kiền nghĩ ra nguyên nhân, đã thấy gương mặt thanh tú của Đinh Nguyệt Hoa trầm xuống, mày cao dựng thẳng, vút một tiếng giơ bảo kiếm lên, hàn quang sáng lóa chiếu vào khuôn mặt tuấn tú của Bạch Ngọc Đường, bổ tới.

"Giỏi cho ngươi tên họ Bạch, dám bảo ta bao tử to Đinh!!"

Bạch Ngọc Đường cũng không phải tầm thường, lập tức dịch sang bên cạnh nửa bước, tránh đi một kiếm này, phiến quạt trong tay lạnh lùng đón nhận, khóe miệng cười lạnh không ngừng: "Bạch gia gia còn chưa nói tới họ Đinh ngươi, dám kêu Bạch gia gia là nước mũi Bạch!"

Nhìn lại hai người lúc này, làm sao còn có vẻ gì là thanh mai trúc mã tình chàng ý thiếp, rõ ràng chính là một bên hung thần một bên ác sát, cừu nhân tương ngộ mặt đỏ tía tai, ngươi tới ta đi, rầm rầm rộ rộ, náo nhiệt phi thường.


"Nước mũi Bạch, mười năm trước ngươi ăn vụn bánh chưng, bánh quế hoa, bánh phù dung, canh ngọc bích của ta, ta nhớ rất rõ!"

"Bao tử to Đinh, ngươi nói mà không biết xấu hổ, chẳng qua là ăn mấy miếng điểm tâm tồi của ngươi, ngươi liền đặt chuyện nói Bạch ngũ gia ta chảy nước mũi, Bạch ngũ gia ta từ nhỏ đã phong lưu phóng khoáng, làm sao lại chảy nước mũi!"

"Mối hận đoạt thực (*) không đội trời chung!"

(*) cướp thức ăn.

"Mối cừu bôi danh thiên lý khó dung!"

Lúc nói những câu này, Bạch Ngọc Đường đã giao đấu với Đinh Nguyệt Hoa xẹt qua hơn nửa Quỳnh Ngọc các, bảo kiếm bổ mạnh chém xuống, hàn quang như lửa điện sấm chớp, quạt xếp xoay vần như gió lốc, dấy lên một trận gió tanh mưa máu vô cùng hung hãn, giữa âm thanh kiếm quạt giao kích là tiếng kêu gào đáp lại của một đống lớn bàn ghế vỡ vụn.

"Á á, cứu mạng!"

"Nương a, sao mà mới nói đánh là đánh hả!"

"Chạy, chạy mau giữ mạng đi!"

Bên này, một cái "Ghế" bay xẹt tới đánh xỉu Ngưu đại thiếu, dưới sự chỉ huy của Cao Hoa, Giang Xuân Nam, Ngưu đại thiếu nhanh chóng được khiêng ra khỏi hiện trường;

Bên kia, tú bà gân cuống họng kêu gọi chúng quy nô bao quanh bảo vệ hoa khôi trên lôi đài, rút lui tới khu vực an toàn là nhã gian tầng hai.

Còn lại các khách tìm vui và chư vị cô nương, chỉ có thể tự lo tự hoảng chạy bán mạng, trong lúc nhất thời, rượu nước thức ăn rơi vãi đầy đất, tiếng la kinh hãi, tiếng hét bi thương loạn xạ khắp nơi, cả Quỳnh Ngọc các bao trùm hỗn loạn.

Kim Kiền trợn mắt há mồm nhìn một lúc lâu, cuối cùng dời ánh mắt về phía Triển Chiêu: "Triển đại nhân...Đây..."

Nhưng vừa nhìn qua, không khỏi kinh hoàng tại trận.

Chỉ thấy hai tròng mắt Triển Chiêu tối đen ngưng đọng, tựa như vực sâu không đáy, sắc môi xanh trắng, toàn thân như tượng đá.

"Triển đại nhân?" Kim Kiền cả kinh, sắc mặt đại biến, bàn tay đang muốn nắm lấy cổ tay Triển Chiêu bắt mạch, không ngờ lại bị Triển Chiêu nghiêng người tránh đi.

"Không phiền phí tâm." Ngữ khí của Triển Chiêu như thể hồ nước chết, lạnh lẽo tịch mịch, không chút gợn sóng.

"!!" Kim Kiền chợt thấy tim mình lạnh đi phân nửa, cứ như bị người từ phía sau bổ cho một gậy vào đầu, toàn bộ đầu óc đều rung động ong ong, hết thảy tư duy đều thoáng chốc gián đoạn.

Hai người cứ thế, một cứng một rắn đứng trong đại sảnh, bên cạnh thỉnh thoảng bay qua hai người Bạch, Đinh đang quyết đấu kịch liệt cùng với mảnh nhỏ bát đĩa văng ra.

"Triển huynh, Kim huynh? Các ngươi đứng đó làm gì, còn không đi ngăn cản Bạch huynh?" Một giọng nói hơi ngạc nhiên truyền đến từ sau lưng hai người.

Kim Kiền thẫn thờ quay đầu lại, chỉ thấy một người tránh trái né phải, từng bước dè dặt đi đến bên cạnh hai người, vẻ mặt kinh ngạc.

Thư sinh nho sam, dung mạo nho nhã, da như bạch ngọc.

Ba tính năng riêng biệt vòng vo trong đầu Kim Kiền vài vòng, mới hợp thành một cái tên.

"Nhan Tra Tán?"

"Kim huynh, sao sắc mặt của ngươi lại kém như thế?"

Bên cạnh, lam ảnh cứng như đá khẽ run lên.

Con ngươi trong vắt của Nhan Tra Tán dạo một vòng trên người cả hai: "Triển huynh với Kim huynh đây là —– cãi nhau?"

"Ha, ha, thuộc hạ nào có gan này..." Da mặt Kim Kiền cứng ngắc.

"Như vậy..." Nhan Tra Tán gật gật đầu, vẻ mặt thập phần hiểu rõ, đang muốn nói tiếp cái gì đó đột nhiên thần sắc biến đổi, quát to: "Kim huynh, cẩn thận!"

"A?" Mắt nhỏ Kim Kiền sững sờ, phản xạ có điều kiện quay đầu lại, chỉ cảm thấy một luồng gió táp qua trán, một cái bát cách chỗ mình chưa đến nửa tấc được một bàn tay đón lấy.

Ngón tay thon dài, gan bàn tay, đốt ngón tay đều có vết chai sần, cổ tay áo thuần lam, hơi phủ phong trần.

Cánh tay này Kim Kiền hiển nhiên quen thuộc,

Mỗi lần ngồi xổm trung bình tấn, bị xách tỏi, là cánh tay này;

Mỗi lần vụng trộm gian xảo, dùng mách lới, giở thủ đoạn, lười biếng trộm ngủ bị bắt được, cũng là cánh tay này;

Mỗi lần ra chợ lén bán vật phẩm cá nhân của người nào đó kiếm tiền riêng, bị chộp cổ áo; vẫn là cánh tay này;

Mỗi lần khi gặp phải nguy hiểm đều có thể chặt chẽ bảo vệ mình, vẫn là cánh tay này...

Hình ảnh trước mắt bắt đầu nhòe nhoẹt mơ hồ, trên mặt trên mũi giống như bị trút vào mù tạt, Kim Kiền không biết có thứ gì lấp kín trong cuống họng, chỉ cảm giác bản thân khó thở, ngực khó chịu, toàn thân đều khó chịu kịch liệt.

"Kim, Kim huynh, ngươi không sao chứ, hay là bị thương ở đâu rồi?" Nhan Tra Tán sắc mặt đại biến, vội xông lên phía trước kiểm tra tỉ mỉ Kim Kiền từ trên xuống dưới, nhưng kiểm tra cả nửa ngày, ngay cả cái lông tơ vết thương cũng không phát hiện.

Nhan Tra Tán vẻ mặt bất đắc dĩ, liếc nhìn đôi mắt nhỏ ngập đầy ánh nước, chóp mũi đỏ như ướp rượu của Kim Kiền, thở dài, lại nhìn qua Triển Chiêu sau khi giúp Kim Kiền đỡ được mảnh vỡ liền đứng im lặng một bên.

Triển Chiêu tuấn nhan hờ hững, hầu kết quay cuồng lên xuống, rốt cuộc cứng rắn gạt ra một câu: "Ngươi lại muốn thế nào?"

"Triển, Triển đại nhân..." Kim Kiền hít hít cái mũi đỏ bừng, nghẹn giọng nói: "Mặc kệ thuộc hạ làm sai cái gì, Triển đại nhân ngài muốn phạt muốn mắng muốn đánh muốn túm, thuộc hạ cũng tuyệt không oán hận nửa câu, sau này Triển đại nhân bảo thuộc hạ ngồi trung bình tấn liền ngồi trung bình tấn, xách tỏi liền xách tỏi, tuần phố luyện kiếm, làm chân chạy vặt đổ nước rửa chân, thuộc hạ tuyệt đối không nhíu mày, chỉ cần Triển đại nhân đừng tức giận không đếm xỉa tới thuộc hạ a a! Thuộc hạ đối với Triển đại nhân một lòng sùng kính, giống như nước sông liên miên chảy hoài không dứt — Ức!"

Nói xong lời cuối, cư nhiên lại lấy một tiếng nấc khóc làm kết luận.

"Khụ khụ..." Nhan Tra Tán vẻ mặt buồn cười, lên tiếng hòa giải: "Niệm tình Kim huynh thành tâm như thế, Triển đại nhân ngài đại nhân không ghi nhớ tiểu nhân..."

"Triển mỗ chưa từng tức giận." Khuôn mặt nặn bùn của Triển Chiêu có chút buông lỏng.


"Triển đại nhân chắc chắn là tức giận!" Kim Kiền lau mặt một cái, vẻ mặt khẳng định.

"Kim huynh hiểu lầm."

"Xong rồi xong rồi! Triển đại nhân lại kêu ta là Kim huynh! Xong rồi xong rồi!"

"Triển mỗ không..."

"Đại sự không ổn thiên hạ đại loạn thế giới tuyệt vong mọi sự thôi rồi a a!"

Sự thật chứng minh, tuy trên giang hồ Nam hiệp được xưng là tính tình ôn văn nho nhã tột bậc, cũng không chống đỡ được đòn tấn công liên tiếp của đệ nhất mồm mép Biện Kinh.

"Kim Kiền!" Mặt nạ nặn đá nháy mắt tan rã, lửa giận sáng rực đâm xuyên qua con ngươi đen kịt phóng ra mãnh liệt, giọng nói lanh lảnh bùng nổ tầng tầng tức giận:

"Ngươi xuất môn bất quá nửa tháng, quen biết cô nương người ta chỉ mới mấy ngày, liền tự ý cùng người ta định đoạt chuyện chung thân, còn thể thống gì?

Không ngờ sau đó còn lén bỏ trốn, làm náo loạn cả thành, còn thể thống gì?

Chưa đủ hai mươi tuổi, còn chưa trưởng thành, nhưng lại đến nơi phong nguyệt tìm hoan mua vui, còn thể thống gì?"

Một tràng những lời trách móc nặng nề, làm Nhan Tra Tán và Kim Kiền run lên cầm cập.

Nhan Tra Tán ngẩn ra một lúc lâu sau, mới chậm rãi dời mắt về phía Kim Kiền: "Kim huynh, lần này ngươi..."

Lại nhìn tới Kim Kiền, khe mắt nhỏ dài trợn lên còn to hơn chuông đồng, cả mặt dại ra, rõ ràng là đã bị cơn giận xung thiên trăm năm khó gặp của Tiểu Miêu ôn hòa, trực tiếp dọa choáng váng ngay tại hiện trường.

"Tên mặc áo lam, ngươi muốn làm gì?" Một tiếng quát ngay lập tức phóng tới, Đinh Nguyệt Hoa dùng một chuỗi bước dài tách ra khỏi vòng chiến, chạy gấp tới bên cạnh Kim Kiền, cúi đầu nhìn xuống đôi mắt nhỏ giờ lại hệt như mắt thỏ của Kim Kiền, tức thì trợn mắt trừng Triển Chiêu: "Ngươi vừa làm cái gì?"

Một bóng tuyết quét tới sau đó, Bạch Ngọc Đường vừa thấy sắc mặt hai người, cũng có vẻ mặt kinh ngạc.

Lại nhìn qua hai vị đương sự, một sắc mặt đen kịt, cứng rắn đứng ở một bên, một mắt nhỏ tròn nhẵn há hốc mồm chết đứng.

Bạch Ngọc Đường, Đinh Nguyệt Hoa không thể không cùng lúc nhìn về phía Nhan Tra Tán.

Nhan Tra Tán thầm thở dài một hơi, bình tĩnh nhìn lướt bốn phía, thấy rằng Quỳnh Ngọc các bây giờ chỉ còn là một đống hỗn độn, toàn bộ khách tìm vui đã sớm bị trận quyết đấu của hai người Bạch, Đinh dọa sợ tới mức cướp đường bỏ chạy sạch sẽ, chỉ còn sót lại mấy cô nương cùng tú bà trốn ở một góc, lạnh run nhìn mấy vị tôn ôn thần này.

"Triển đại nhân chỉ trách cứ Kim huynh vài câu." Nhan Tra Tán cố sức dằn xuống vài phần bất đắc dĩ bên trong giọng nói.

Mắt hoa đào của Bạch Ngọc Đường khẽ chuyển, nhất thời hiểu ra, bảo kiếm leng keng vào vỏ, xoay người ôm kiếm đứng bên cạnh Triển Chiêu, lập thành mặt trận miêu thử thống nhất, thầm nghiến răng nói: "Tiểu Kim tử, thật không thể tưởng được người ngươi thì nhỏ mà bản lĩnh lại không nhỏ, mới đến Hàng Châu vài ngày đã lừa được muội muội của Đinh thị song hiệp cùng bỏ trốn, làm ra chuyện lớn như vậy, Thối Miêu chỉ chửi ngươi hai câu còn tính là nhẹ!"

"Ôi chao? A?" Kim Kiền bị câu mắng này của Bạch Ngọc Đường gọi hồn về, quan sát xung quanh nhận thấy tất cả nhân vật đều đã ra sàn diễn, chợt phát hiện đây đúng là thời cơ tốt để làm sáng tỏ hiểu lầm, lập tức hít sâu một hơi, cao giọng hô: "Oan uổng a! Thật sự là tháng sáu tuyết rơi tháng bảy sương bay, ta với Đinh tiểu thư là hành lá trộn đậu phụ một trong hai sạch không hề có nửa điểm quan hệ không thuần khiết a a!"

Nói đến đây, lại tiến lên tóm lấy cổ tay áo Triển Chiêu, nước mắt như bão.

Không ngờ Triển Chiêu lại cứ như bị cái gì làm cho khiếp sợ, lam ảnh thẳng tắp run lên, vội vàng vẫy Kim Kiền ra, Kim Kiền bất ngờ bị vẫy ra loạng choạng một cái, đạp đạp rút lui mấy bước. Nhưng chốc lát sau, lại thấy thân hình gầy gò của Kim Kiền phóng vọt lên, trong miệng lại tuôn ra một chuỗi lời thanh minh: "Trời cao chứng giám biển lớn chứng minh, ta với Đinh tiểu thư căn bản không phải là bỏ trốn! Những câu ta nói ra đều là thật, tuyệt không có nửa lời giả dối, Triển đại nhân ngài nhất định phải tin tưởng ta a!"

"Cái gì?"

"Không phải bỏ trốn?"

Lời Kim Kiền còn chưa dứt, chợt nghe từ cửa trước truyền đến hai tiếng kinh hô.

Chỉ thấy hai thanh niên thở hồng hộc xuất hiện ở cửa Quỳnh Ngọc các, một người màu da hơi trắng, một người màu da ngăm đen, đều là mày kiếm mắt to, góc cạnh rõ ràng, khuôn mặt giống nhau như đúc.

"Đại ca? Nhị ca?" Sắc mặt Đinh Nguyệt Hoa khẽ biến, kinh hô.

Chân mày Bạch Ngọc Đường nhảy dựng, không khỏi nhìn về phía Kim Kiền.

Cả khuôn mặt Kim Kiền đều suy sụp.

Cực kỳ không ổn, Đinh thị song sinh đã tìm tới cửa!

Vừa nghĩ đến đây, Kim Kiền liền cảm thấy sát khí một miêu một thử mới đó còn dồn ép lên mình bất ngờ biến mất, ánh sáng trước mắt tối xuống, hai bóng người quét tới chắn trước mặt mình, một trắng như trăng sáng, một sẫm như trời quang, tựa như hai đỉnh núi cao trấn định tâm thần.

Đinh Nguyệt Hoa liếc mắt qua Kim Kiền một cái, trên dung nhan tú lệ tràn ra vẻ ảm đạm nhàn nhạt, bước hai bước tới trước mặt song sinh ca ca, sụp mắt nói: "Đại ca, nhị ca."

"Nguyệt Hoa, đây rốt cuộc là chuyện gì?" Đinh Triệu Huệ đầu đầy mồ hôi, giọng cũng lớn không ít.

"Phải, Nguyệt Hoa!" Đinh Triệu Lan mặt đầy lo lắng: "Kim thần y vừa mới nói hai người không phải bỏ trốn? Vậy, vậy các ngươi là sao?"

Đinh Nguyệt Hoa thầm thở dài một hơi, gật đầu phúc thân, thấp giọng nói: "Là Nguyệt Hoa nhất thời tùy hứng, bức Kim huynh đệ cùng rời khỏi trang để giải khuây, còn chuyện bỏ trốn, chỉ là do gia đinh nhất thời hiểu lầm, truyền ra tin đồn mà thôi."

"Hiểu lầm, hóa ra là hiểu lầm, ha ha..." Đinh Triệu Huệ cười gượng hai tiếng, "Đại ca với ta còn tưởng thật, nghĩ rằng nếu Nguyệt Hoa thật sự tâm nghi (*) Kim huynh đệ, thì cũng không nên làm lỡ một mối lương duyên cẩm tú, mấy ngày nay đều đã chọn ngày lành..."

(*) Phải lòng.

Lời còn chưa dứt, Đinh Triệu Huệ liền run lên một cái, cảm thấy sau lưng dâng lên một trận hàn khí, Đinh nhị hiệp cả kinh đến toát mồ hôi lạnh, trợn to mắt nhìn đông ngó tây cũng không phát hiện ra chỗ nào không ổn, gãi gãi đầu khó hiểu, lại hỏi: "Ai da, ta nói này muội muội, cho dù muội muốn giải khuây cũng nên chọn chỗ nào núi đẹp sông đẹp, sao, sao giải khuây lại tới thanh lâu?"

Đinh Nguyệt Hoa khẽ cười lúng túng, nhỏ giọng nói: "Cá dấm chua Tây Hồ."

"Dấm chua Tây Hồ —– ai da!" Đinh Triệu Huệ bưng trán thở dài một tiếng, vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn Đinh Nguyệt Hoa: "Muội ngoan của ta, cái gì muội cũng tốt, nhưng chỉ có mỗi tật xấu tham ăn từ nhỏ —- haizz, cũng tại ta, lần trước lỡ miệng nói đùa cá dấm chua Tây Hồ gì đó..."

Đinh Triệu Lan tiến lên một bước, mặt đầy lo lắng: "Nguyệt Hoa, muội muốn xuất môn giải khuây cũng tốt, muốn ăn cá dấm chua Tây Hồ cũng được, chỉ cần nói với đại ca một tiếng, tại sao phải lén lút rời trang, phải biết bệnh của muội chỉ mới có vài phần khởi sắc..."

Nói đến đây, Đinh Triệu Lan càng thấy không hợp lý, không khỏi sững lại.

Từ khi xuất môn Đinh Nguyệt Hoa đã không bôi qua thuốc nhuộm, còn vừa mới ăn hết một bàn đồ ăn sở trường của Quỳnh Ngọc các, lại cùng Bạch Ngọc Đường luận bàn một hồi võ nghệ quy mô nhỏ, lúc này huyết mạch thông chảy, mặt đầy sắc hồng, tinh thần hết sức sáng láng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương