Đkpplnvcv Án 6 - Thanh Long Châu
C2: Thanh Long Châu - Đệ Nhị Hồi


Y Độc nhị thánh xuất giang hồ

Ngự Miêu tương kiến nổi phong ba.

* * *

Tiếng gió thổi vù vù bên tai Kim Kiền phối hợp với cảnh phố phường lùi nhanh cấp tốc, thuận đường đưa tới tiếng hét của Triển Chiêu.

Kim Kiền nghe vào trong tai, liền thán phục trong lòng:

Nam hiệp Triển Chiêu không hổ là Nam hiệp Triển Chiêu, nội công kinh người, không chút nào giả dối, chẳng qua chỉ là tùy tiện kêu mỗi cái tên người, cũng có thể giống như có lực xuyên thấu thế này, khoảng cách xa như thế, còn có thể làm cho người nghe kinh hãi vỡ mật, làm cho ta lập tức có một loại thúc đẩy ngồi trung bình tấn...

Bất đắc dĩ, Kim Kiền lúc này tâm hướng tới mà lực không đủ.

Bản thân cũng không rõ từ lúc nào đã bị một tên từ đâu trồi lên dùng đai lưng buộc vào người, vô thanh vô tức thần tốc biến mất khỏi hiện trường.

Tiện đường còn vẩy thêm một chút thuốc bột thơm ngào ngạt không rõ thành phần.

Cả người bị điểm huyệt cơ thể cứng ngắc như thiết, một chút cũng không thể nhúc nhích.

Kết hợp mấy hạng mục chỉ tiêu đó lại mà suy đoán, Kim Kiền cho ra một kết luận:

Cái này đúng là: trong gió rống, trong mèo gầm, Kim Kiền muốn gào thét —–

Mà mà! Lão huynh cướp người trái phép, kỹ thuật chuyên nghiệp, nhanh như điện chớp, mạnh mẽ vang dội, không chút tiếng động này, dù thế nào cũng nên cướp động vật họ mèo nào đó mới phù hợp với bản lĩnh chứ, huống chi bất luận là bình thân phận, luận địa vị, xem diện mạo, sờ vóc dáng, trông sắc đẹp, tính tiền chuộc, thì khoảng cách Tiểu Miêu kia so với hạt đậu nhỏ bé như ta chẳng khác nào giữa trời với đất, khác nhau một trời một vực, bắt ta mà bỏ qua Tiểu Miêu, quả thực là tổn thất lớn nhất của ngài rồi mà...

Đáng tiếc, một bụng đề nghị chân thành của Kim Kiền lúc này đều trong tình trạng điểm huyệt mà trôi theo dòng nước, chỉ có thể để mặc cho hai hàng lệ nóng bay vào không trung, mang theo trong đó kỳ vọng tha thiết của Kim Kiền:

Triển đại nhân, tiền bán "Bách tác" này trăm ngàn lần ngài cũng phải cất cho kỹ, nếu như ta có thể bình an trở về, thì bồi thường bảo hiểm nhân thân ngoài ý muốn chỉ còn biết trông cậy vào tiền trích phần trăm này thôi đó...

Lúc Kim Kiền đang suy nghĩ về tương lai vô vọng xa xôi, tên "Bắt cóc trái phép" kia đột nhiên dừng lại, ngay sau đó Kim Kiền lập tức nghe thấy một giọng nói cực kỳ quen tai, quen tai tới mức da gà trên người Kim Kiền bắt đầu chen nhau hùng dũng trỗi dậy:

"Haizz, độc lão ngươi, bảo ngươi đi tìm đồ nhi đến đây, thế nào mà ngươi lại trói đồ nhi quay về như vậy? Còn điểm huyệt! Cái sọt rác độc ngươi có phải là muốn hại chết đồ nhi ngoan của chúng ta hay không hả?"

"Hừ, có tên tiểu tử bên cạnh đồ nhi công phu không tồi, đối mặt rất phiền toái, trực tiếp trói về đây bớt phiền!" Lại một giọng nói quen thuộc âm vang bên tai.

"Được rồi được rồi, mau mau giải huyệt đạo cho đồ nhi chúng ta, đồ nhi ngoan của chúng ta sắp bị ngộp chết rồi!"

"Chỉ mình ngươi biết xót đồ nhi, chẳng lẽ ta không xót? Dong dài!"

Ngay sau đó, một ngón tay lạnh lẽo chọc mấy cái trên người Kim Kiền, Kim Kiền chỉ cảm thấy cơ thể tức thì được buông lỏng, toàn thân mềm nhũn, phịch một cái quỳ rạp xuống đất.

"Ấy ấy, đồ nhi ngoan, cho dù lâu ngày không gặp, cũng không cần thi hành đại lễ như thế mà! Mau đứng lên, mau đứng lên!" Phía trước một tiếng nói kinh hỉ vang vang.

"Hừ, đứng lên đi." Phía sau một tiếng nói khác cũng vang vang.

Kim Kiền hai mắt rưng rưng, đầu gục xuống đất, không cần ngẩng đầu, không cần xác nhận, cũng biết được nhân vật nào vừa tha mình giống như lạp xưởng về đây, trong lòng cảm khái một trận:

Hai cái lão già này, còn không biết xấu hổ tự nhận là võ lâm cao nhân, ta thế này mà nhìn ra đại lễ cái gì, đây rõ ràng là hậu di chứng sau giải huyệt đi đứng không được mềm nhũn tay chân có biết hay không!

Tuy vậy trong miệng vẫn hô to một trận: "Đồ nhi Kim Kiền bái kiến đại sư phụ, nhị sư phụ, chúc hai vị sư phục phúc tiên vĩnh hưởng thọ cùng trời đất!"

"Ha ha ha, độc lão nhân, đồ nhi chúng ta càng ngày có dáng vẻ Y tiên quỷ kiến sầu của ta, càng ngày càng biết cách nói chuyện."

"Hừ! Nói cái gì mà càng ngày càng giống cái siêu sắc thuốc nhà ngươi, rõ ràng là càng ngày càng có khí phách của Quỷ thần Độc thánh ta đây mới đúng!"

"Hẳn là giống ta!"


"Tự nhiên phải giống ta!"

Kim Kiền chậm rãi nhướng mắt, chỉ thấy hai người trước mặt, một người toàn thân áo dài thuần trắng, tóc bạc mặt trơn, tiên phong đạo cốt, mặt đầy ý cười, hòa ái dễ gần, có điều đôi lông mày năm màu sặc sỡ hình như có chút không ăn nhập với ngoại hình tổng thể; mặt khác người kia, cả người vận trường bào tím đỏ yêu dị, vạt áo đỏ thẫm loạn bay, tóc bạc rời rạc lay động, hai hàng lông mày trắng vẽ thành một đường dài hất lên, càng tôn thêm vài phần yêu khí, sắc mặt xanh trắng lộ ra nét cười âm u, đúng là hai ân sư thụ nghiệp của mình —- đại sư phụ "Y tiên quỷ kiến sầu" và nhị sư phụ "Quỷ thần Độc thánh".

Lúc này hai vị lão nhân tuổi tác cộng lại sắp bằng hai thế kỷ lại tranh cãi nhau ỏm tỏi giống hệt như hai đứa trẻ, mà chủ đề tranh cãi chính là người họ Kim nào đó miệng lưỡi trơn tru là có được từ ai.

Kim Kiền chậm rì rì bò lên, phủi phủi bụi trên vạt áo, da mặt rút lại rút, cuối cùng rút ra được một khuôn mặt tươi cười:

"Nhị vị sư phụ thật sự là vẫn anh tư không giảm như thời tráng niên!"

Hai người lập tức chấm dứt tranh luận, chau mày nhìn Kim Kiền, sắc mặt không tốt.

Kim Kiền lập tức giác ngộ, vội vàng sửa lời: "Đồ nhi nhất thời mồm miệng vụng về, phải là nhị vị sư phụ anh tư càng hơn thời tráng niên, càng hơn thời tráng niên..."

"Ha ha, cái đó cũng không sai biệt lắm." Y tiên cười ha hả.

"Hừ, đó là tất nhiên." Độc thánh lạnh giọng hừ một tiếng.

Da mặt Kim Kiền không khỏi giật giật.

Lâu ngày không gặp, da mặt của hai lão già này vẫn đúng là trước sau như một...quá dày!

"Lần này nhị vị sư phụ tới đây, không biết là có chuyện gì quan trọng?" Kim Kiền sửa sang lại nét mặt, ôm quyền thi lễ nói.

"Vi sư đến gặp đồ đệ, cần gì lý do?" Độc thánh nói.

"Tất nhiên là vi sư lâu ngày không gặp đồ nhi, rất là thương nhớ, cho nên mới đến đây thăm." Y tiên vuốt râu cười.

"Nhị vị sư phụ nói rất đúng, rất đúng. Đồ nhi có được sư phụ như thế, còn cầu gì nữa!" Kim Kiền lôi ra khuôn mặt tươi cười, nịnh bợ nói.

Rất là thương nhớ, cho nên đến thăm...

Hừ, nếu mà ta tin, thì mấy năm làm dã nhân lăn lộn trên núi không phải là vô ích rồi sao.

Trước khi bỏ đi, chỉ chừa lại có mỗi tờ giấy, ngay cả nửa văn tiền cũng không để lại, đủ thấy hai người này trục xuất ta là quyết tâm muốn ta tự sinh tự diệt.

Bây giờ tự nhiên nhảy ra, lại dùng thủ đoạn bắt người như thế trước mắt Tiểu Miêu, cứ như thể có âm mưu mờ ám gì đó phía sau —-

Chẳng lẽ?

Kim Kiền biến sắc.

Chắc không phải là thấy ta ở Khai Phong phủ có chút dư dả, cho nên muốn đến vay tiền chứ?

Thật giống như để chứng thực dự đoán của Kim Kiền, Y tiên đột nhiên tiến lên một bước, vỗ vỗ đầu Kim Kiền, khá tự đắc nói: "Không thể tưởng được đồ nhi ta lại có bản lĩnh như thế, mấy tháng không gặp, mà đã thăng lên đến chức tòng lục phẩm giáo úy, vi sư quả thật rất vui mừng."

Độc thánh ôm cánh tay, hừ một tiếng kỳ quái.

Kim Kiền nhất thời lạnh lẽo toàn thân: Không, sẽ không phải là thấy ta thăng chức, cho nên đến vay tiền đâu...

Chợt nghe đại sư phụ tiếp tục nói: "Độc lão nhân vừa nghe thấy con vào cửa công làm chó săn cho quan phủ, trách giận nên vác theo cái sọt độc đến đây định tiêu diệt con, sau lại nghe đồ nhi chính là làm thuộc hạ của Bao đại nhân, lúc này mới tiêu hỏa..." Nói đến đây, đại sư phụ nhếch đôi mày dài màu sắc tiên diễm liếc qua Độc Thánh, cười nói: "Sau đó lại nghe nói đồ nhi trợ giúp Bao đại nhân chém An Lạc Hầu ở Trần Châu, trợ Thái Hậu hồi triều, nên mới muốn ta điều chế mấy viên thuốc bổ thân điều khí đến gặp con..."

"Dược lão, thuốc bổ thân là do ngươi làm, có quan hệ gì với ta đâu?" Độc thánh đột nhiên cao giọng nói.

Y tiên vuốt râu vui vẻ, không đáp lời.

Kim Kiền quan sát vẻ mặt hiền lành của đại sư phụ, lại liếc liếc qua nét mặt kiên định của nhị sư phụ, cảm thấy xoang mũi có chút cay cay, hai mắt ẩn ẩn ướt át.


Cảm tưởng đầu tiên lướt qua trong đầu:

May mắn người ta đi theo chính là Lão Bao có đạo đức, có văn hóa, có phẩm hạnh, có thành tựu, lãnh đạo "Bốn có", hơn nữa còn mang ý định chuyển công tác sang phủ Bàng thái sư bóp chết từ trong nôi, nếu không chắc chắn đã bị nhị sư phụ diệt chết...

Cảm tưởng thứ hai lướt qua trong đầu:

Ta thật là lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử, nghĩ lại thì nhị vị sư phụ là nhân vật đẳng cấp ra sao, sao có thể thiếu tiền? Cứ nhìn chất liệu len dạ trên áo trắng của đại sư phụ đi, cứ nhìn chất vải tốt trên áo bào tím đỏ của nhị sư phụ đi, không giống dáng vẻ thiếu tiền mà...

Độc thánh liếc mắt nhìn Kim Kiền đang cúi sụp đầu, quay lại nói với Y tiên: "Dược lão, còn không mau lấy ra mấy viên thuốc của ngươi nữa?" Lại trừng mắt liếc Kim Kiền: "Gầy giống như cây tre, một cánh tay cũng giơ lên không nổi, đồ đệ của Độc Thánh ta sao có thể chịu bị như thế."

"Phải phải phải, nhị sư phụ nói rất phải, rất phải." Kim Kiền lập tức phấn chấn tinh thần, thò tay nhận túi thuốc to mà Y tiên đưa qua.

"Ngoài mấy viên thuốc bổ thân, còn có chút linh dược giải độc, đồ nhi nhận lấy, đề phòng bất trắc." Y tiên nói.

"Linh dược giải độc?" Kim Kiền sửng sốt: "Đề phòng bất trắc?"

Y tiên và Độc thánh liếc nhau, lại xoay qua quan sát Kim kiền.

Y tiên vẫn là khuôn mặt tươi cười như trước, Độc thánh tất nhiên là âm dương quái khí.

Nhưng Kim Kiền lại cảm thấy trên mặt hai người này toát ra một loại thần sắc rất là chờ đợi.

Chợt nghe Độc Thánh lên tiếng hỏi: "Gần đây đồ nhi có từng gặp qua chuyện gì quái dị?"

"Quái dị?" Kim Kiền híp mắt nhìn chằm chằm nhị sư phụ, động cơ hồi tưởng cấp tốc khởi động, chiếc màn nửa tháng trước đột nhiên mở ra, khiến một loạt dự cảm điềm xấu gào rít kéo tới.

"Nếu nói đến chuyện quái dị..." Kim Kiền ngoắc mắt nhìn chằm chằm Độc thánh, dọ lời: "Nửa tháng trước bộ đầu Khai Phong phủ bị thương trúng độc, thủ pháp hạ độc lại vô cùng giống với thủ pháp của nhị sư phụ....Khụ, với thủ pháp của bổn môn ta..."

Jesus phù hộ, trăm ngàn lần cũng đừng là thành quả của nhị sư phụ ngài đó!

"Haizz —-" Y tiên vuốt râu dài khẽ lắc đầu: "Quả nhiên, quả nhiên."

"Hừ, dám tìm tới tận cửa!" Độc thánh hừ lạnh một tiếng.

"Cái gì?" Kim Kiền giật nảy trong lòng, cảm thấy một loạt điềm xấu bắt đầu đi dạo quanh đỉnh đầu mình: "Ý của nhị vị sư phụ là..."

"Đồ nhi, sợ là phiền toái đã tìm tới cửa rồi." Y tiên lời ít ý nhiều.

"Phiền toái? Phiền toái gì?" Giọng Kim Kiền hơi biến điệu.

"Việc này..." Y tiên dừng lời đang nói, vuốt râu cân nhắc một chút, mới nói tiếp: "Một tháng trước, có một nhóm Hắc y nhân tìm ra chỗ trú ngụ của hai người chúng ta, đưa ra một số tiền lớn làm lễ vật, muốn mời hai người chúng ta rời núi chế tạo một loại độc dược."

"Là độc dược gì?" Kim Kiền nói.

"Là bài thuốc của Độc lão..." Y tiên liếc mắt qua Độc Thánh.

"Làm người ta mất đi thần trí, sau khống chế lòng người!" Độc thánh đáp.

Sắc mặt Kim Kiền khẽ biến: sao nghe ra có vẻ quen quen vậy.

"Hai người chúng ta tất nhiên là dùng lời lẽ nghiêm khắc cự tuyệt." Y tiên vung tay áo.

"Người không dám lộ ra chân diện mục (*), tuyệt không phải người lương thiện!" Độc thánh bồi thêm một câu.


(*) Ý nói không dám lộ ra mặt thật.

"Sau đó thì sao?" Kim Kiền quan sát hai người, run giọng hỏi.

"Sau đó —" Y tiên xe xe chòm râu cười: "Mời người bất thành, liền muốn giết người diệt khẩu." Dừng một chút, lại nói: "Kỳ lạ rằng thủ pháp phóng độc của những người này lại khá giống với Độc lão..." Nói đến đó, lại liếc qua Độc thánh: "Có điều còn không vào được mắt của Y tiên ta."

"Đó là do bọn chúng trình độ chưa tới!" Độc thánh nhấn giọng.

"Trình độ tới rồi thì đã sao?" Y tiên cười đáp trả.

"Siêu sắc thuốc, muốn đánh nhau phải không?" Độc thánh nhíu mắt lại.

"Sợ ngươi hay sao!" Y tiên trừng mắt.

"Nhị vị sư phụ!" Kim Kiền đột nhiên hét lên một tiếng rõ to, chen vào giữa hai người, hít vào hai hơi mới dằn được cơn tức, ném ra một khuôn mặt tươi cười nói: "Còn nhiều thời gian mà, nếu như nhị vị sư phụ muốn tỷ thí, cần gì phải nóng lòng nhất thời, vẫn nên kể tiếp cho đồ nhi nghe chuyện xảy ra sau đó mới là việc cấp bách!"

"Sau đó..." Y tiên nhìn qua Kim Kiền, nói: "Liền gặp phải mấy tên Hắc y nhân."

"Hắc y nhân?"

Cảm giác như đã từng quen biết càng lúc càng nặng.

"Vô tâm vô trí, bị người khống chế, hơi khó đối phó!" Độc thánh bổ sung.

Không còn nghi ngờ gì nữa!!

Kim Kiền cảm thấy trước mắt tối sầm, hai chân nhất thời mềm oặt, sắp sửa bổ nhào xuống đất.

"Đồ nhi?" Hai vị sư phụ mỗi người một bên đỡ lấy Kim Kiền, sắc mặt lo lắng hỏi.

"Không sao..." cổ họng Kim Kiền thoát ra âm thanh yếu ớt: "Theo như nhị vị sư phụ chứng kiến thì có phải những người đó là quân đoàn xác sống..."

"Xác sống?" Hai người nhất thời sửng sốt.

"Chính là —– giống với cương thi."

"Nếu nói như vậy..." Y tiên trầm ngâm.

"Xác thực cũng có chút giống." Độc thánh gật đầu: "Đồ nhi làm sao biết được?"

"Đó là bởi vì..." Kim Kiền nhắm mắt, run cuống họng kể lại chuyện trước đây trên đường tìm Thượng Phương bảo kiếm gặp phải nhóm Hắc y nhân quỷ dị.

"Đồ nhi nói là bản thân trong lúc vô tình đã ném ra một loại đạn dược định trụ bọn hắc y nhân?"

Kim Kiền không chút sức lực gật đầu.

Y tiên và Độc Thánh nghe xong, lập tức cùng nhau nhìn đăm đăm Kim Kiền, hai khuôn mặt một dương một âm dần dần hiện ra cái vẻ dương dương tự đắc, trăm miệng một lời nói:

"Không phụ là đồ đệ của Y tiên (Độc thánh) ta!"

Cái gì?

Kim Kiền giương mắt, không hiểu.

Chỉ thấy Y tiên sắc mặt vui mừng, liên tục gật đầu nói: "Thảo nào, thảo nào! Hóa ra là độc của độc lão bị đồ nhi giải trừ, cho nên những người đó mới tìm hai người chúng ta tương trợ, mời chúng ta rời núi để tiếp tục luyện chế độc dược..."

Hở?

Kim Kiền đột nhiên trợn to hai mắt, cả kinh nói: "Đại sư phụ vừa nói cái gì? Sao lại nói là độc của nhị sư phụ bị đồ nhi giải trừ?"

Y tiên nét mặt hiền lành tỏ ý cười: "Đồ nhi ngoan ơi đồ nhi ngoan, con cho là trên giang hồ còn ai có thể chế ra loại độc quỷ dị tàn nhẫn như thế?"

Dứt lời, ánh mắt dời về phía Độc thánh.

Ánh mắt Kim Kiền cũng di chuyển theo: "Ý của sư phụ là..."

Độc thánh ngẩng đầu ưỡn ngực, định thanh nói: "Tuyệt đỉnh độc thuật này khống chế lòng người, khiến người mất đi lý trí, ngoại trừ vi sư, đương nhiên không còn ai có khả năng sáng chế!"


Thân hình Kim Kiền đảo lên một cái, thật lâu sau mới thoát ra khỏi kẽ răng một câu: "Nhị, nhị vị sư phụ quả nhiên cao, cao minh..."

Độc thánh liếc qua Kim Kiền, hơi gật gật đầu, suy nghĩ một chút, lại nói: "Nhưng mà, vi sư nhớ rõ loại độc khống chế lòng người này, vốn chỉ là một vật để tăng thêm vui vẻ chốn khuê phòng, vì sao lại biến thành một loại độc tàn nhẫn như thế?"

"Vui vẻ chốn khuê phòng..." một loại cảm giác bất thường quen thuộc từ từ ngoi lên trong óc Kim Kiền: "Chẳng lẽ là —— xuân dược?

Độc thánh hừ lạnh một tiếng, xem như thừa nhận.

"Tên của loại xuân dược đó có phải là —– lục mị?"

"Cái gì mà lục mị, hồng mị! Vi sư chế tạo độc sao có thể dùng cái tên dung tục như vậy, độc này có tên là Tuyệt thế mười tám sờ hợp hoan tán!"

Kim Kiền cảm thấy dưới chân chao đảo, suýt nữa đổ gục trên đất.

Trời cao ơi, đất rộng ơi, mau mau cho một búa thiên lôi để ta mất trí nhớ luôn đi!

Độc thánh tiếp tục lên tiếng: "Có thể luyện chế xuân dược đến mức như thế, nghĩ lại thì người luyện độc cũng coi như là có vài phần bản lĩnh, không làm ô danh độc của vi sư."

"Nhị, nhị sư phụ." Kim Kiền gắng gượng định thần, run giọng hỏi: "Nếu độc này là do đích thân sư phụ sáng chế, vì sao bây giờ lại vào tay kẻ khác?"

Độc thánh đưa tay ra sau lưng, nhìn xa xa về phía chân trời, âm u nói: "Nhớ ngày đó, vi sư một thân kì độc, danh chấn giang hồ phong thái vô hạn..."

"Khụ khụ." Y tiên ho khan hai tiếng.

Độc thánh hơi chững lại, tiếp tục nói: "Chỉ là anh hùng thiếu niên khó tránh khỏi bồng bột tuổi trẻ, bị người mê hoặc, luyện ra loại độc này, còn lầm lạc nghe theo lời gièm pha, đặt cho tuyệt thế chi độc này một cái tên hình như là...Hoàng mị gì đó..."

"Là lục mị..." Da mặt Kim Kiền run rẩy.

"Là Tuyệt thế mười tám sờ hợp hoan tán!" Sắc mặt Độc thánh tối xuống.

"Phải, phải! Là Tuyệt thế mười tám sờ hợp hoan tán! Nhị sư phụ mời tiếp tục, tiếp tục." Kim Kiền tươi cười.

Nét mặt Độc thánh giãn ra, tiếp tục nói: "Khi đó vi sư địa vị giang hồ cao quý, tất nhiên có người đối với vi sư tôn sùng không thôi, vi sư nhất thời hứng khởi, tiện tay để lại chút vật không ảnh hưởng tới toàn cục..."

Không, không ảnh hưởng tới toàn cục?

Kim Kiền cảm thấy đỉnh đầu âm ỷ xẹt ra ánh lửa, thầm nghĩ:

Tạm thời cho dù "Tuyệt thế loạn thất bát tao tán cái gì đó" bị người ta cải tạo tiến hóa hay khuếch trương bao nhiêu nữa đi, thì nhìn vào cái tên nguyên bản đi, nhìn vào công dụng đi, dù sao cũng nên gán cho cái khuyến cáo "có hại cho việc xây dựng nền văn minh tinh thần", thế nào cũng nên xem là "tổn hại chuẩn mực đạo đức" chứ!

"Không biết nhị sư phụ tiện tay mang cái kia, khụ, tuyệt thế mười tám sờ hợp hoan tán để lại cho người nào?" Kim Kiền tiếp tục truy vấn.

"..." Độc thánh trầm mặc một hồi.

"Nhị sư phụ!"

Đột nhiên, Độc thánh phất ống tay áo một cái, áo bào tím đỏ yêu dị phần phật tung bay, cao giọng nói: "Nực cười! Vi sư cao hứng để lại cho ai, công phu thế nào chẳng lẽ đều phải nhất nhất ghi nhớ hay sao?"

Kim Kiền trượt đi tròng mắt, không biết phải dùng vẻ mặt nào để biểu đạt hết tình cảm "Kính yêu" của mình đối với nhị sư phụ.

"Khụ khụ." Y tiên ho khan hai tiếng, bước lên giải vây: "Trí nhớ của Độc lão không tốt, đồ nhi cũng không phải không biết." Dừng lại một chút mới nói: "Mặc dù không biết lai lịch kẻ dùng độc, nhưng khẳng định là kẻ có tâm thuật bất chính, lòng dạ độc ác, hai người chúng ta suy trước nghĩ sau, chung quy nhận thấy việc này vô cùng quỷ dị, cho nên mới đến đây xem đồ nhi có khỏe mạnh hay không. Nay..."

"Nay xem ra, người của Khai Phong phủ trúng độc, chắc hẳn những tên đó đã tìm tới cửa." Độc thánh nhíu mắt lại, âm trầm nói.

"Cho nên..." Lúc này Kim Kiền bắp chân chuột rút, ngón tay như bị bọc đầy kim châm, thật lâu sau mới nặn ra được vài từ: "Bọn họ đã biết đồ nhi với nhị vị sư phụ có quan hệ thầy trò, do đó mới đến đây giết người diệt khẩu..."

"Hừ! Bọn chúng dám?" Trên khuôn mặt xanh trắng của Độc thánh trào ra một đợt sát khí.

"Cái đó cũng chưa hẳn." Y tiên suy tư nói: "Theo như lời của đồ nhi, thì khi rời đi, mặc dù bọn sát thủ hắc y này không còn sức lực giết người, nhưng vẫn chịu sự khống chế của kẻ khác, vậy thì lúc đó đồ nhi chỉ có thể ức chế được độc tính của bọn hắc y nhân, nhưng vẫn chưa hóa giải hoàn toàn độc tính." Ngừng một chút lại nói: "Lấy việc đó ra mà suy đoán, bọn chúng nhất định không thể xác định được thân phận của đồ nhi, cho nên mới hạ độc thủ."

Nghe tới đây, Kim kiền cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, nhưng sau đó Y tiên lại hạ thêm một câu làm tim Kim Kiền nhảy lên tới tận cổ.

"Nếu bọn chúng biết được con là đồ đệ của chúng ta, nhất định sẽ không dùng cách rườm rà như thế."

"Lời đó của đại sư phụ giải thích thế nào?"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương