Đkpplnvcv Án 6 - Thanh Long Châu
C13: Thanh Long Châu - Đệ Thập Tam Hồi


Thôn dân làm chứng Hoàng Kiền đền tội,
viện Phu Tử tân đinh nhập hộ.

* * *

Nhìn vào toàn bộ già trẻ thôn Du Lâm, tâm tình Kim Kiền chỉ có một từ duy nhất để bày tỏ:

Đồng hương gặp đồng hương, hai mắt lệ rưng rưng tuôn trào!

Không phải oan hồn, không phải chuyện liêu trai, mà là người sống biết thở!!!

Xem Nhan Tra Tán kia đi, mười phần thư sinh trước sau như một, nhìn nhóc Tiểu Dật đi, quả nhiên vẫn là cái mặt khó ngửi, còn có đồng học Tiểu Nha thanh mai trúc mã của Tiểu Dật, Trương lão cha, Vương đại thẩm, Từ lão hán...Đội hình làm người ta xúc động biết bao á á á——

Khoan khoan, người kia...

Thái dương Kim Kiền giật nảy.

Cái vị rúc ở hàng cuối cùng mặt mày bôi tro, tóc tai tán loạn, áo quần tả tơi, giống hệt cái ban kia, nhìn thế nào cũng khá giống với cái tên lười đến tận xương, sợ nhất phiền toái, Nhất Chi Mai?

Kim Kiền rướn rướn đầu, đang muốn xem cho rõ, lại bị Triển Chiêu bên cạnh túm lấy cổ áo.

Vòng mắt nhìn lại, chỉ thấy Triển Chiêu thu mắt, sắc mặt như thường.

Nhưng Kim Kiền lại cảm thấy đỉnh đầu "Binh" một tiếng, lập tức khoanh tay cúi đầu, bưng tai bịt mắt bày ra tạo hình cây cột cửa tiêu chuẩn.

Bạch Ngọc Đường bên cạnh nhìn xem chắc lưỡi, thầm nghĩ nếu không phải lúc này đang ở trên công đường, nhất định phải trêu chọc một phen.

Chợt nghe dưới công đường hơn ba mươi thôn dân quỳ xuống đất đồng thanh hô: "Thôn dân thôn Du Lâm Thanh Tập trấn khấu kiến Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế, Bát vương gia thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế, tham kiến Bao đại nhân, Thái Sư đại nhân!"

Công đường nhất thời yên tĩnh.

Bao đại nhân vỗ kinh đường mộc: "Các ngươi là thôn dân thôn Du Lâm Thanh Tập trấn?"

"Bẩm đại nhân, đúng vậy." Người đáp lời là Nhan Tra Tán, chỉ thấy hắn toàn thân nho sam, mặt mũi sáng sủa, giọng như suối nước, quỳ phía sau Hoàng Kiền tạo hình đáng khinh, thật sự là "Một là trăng trên trời, một là bùn dưới đất", tương phản thật lớn.

"Không thể nào!" Bàng thái sư quát to: "Thôn dân thôn Du Lâm kia rõ ràng, rõ ràng...Đúng, đúng rồi, chẳng phải hôm qua Bao đại nhân đã phái người đi dò hỏi, Huyện thừa hồi báo rằng thôn Du Lâm chỉ là một thôn trống sao, thế nào mà hôm nay thôn trống lại trồi lên nhiều thôn dân như vậy? Nhất định là giả mạo!"

"Chúng thảo dân không phải giả mạo!" Nhan Tra Tán nghiêm mặt nói: "Chúng ta có mang theo bên người tập chứng hộ tịch, đại nhân có thể tra duyệt!" Dứt lời, Nhan Tra Tán liền lấy ra một tập sách từ trong lòng, đưa cho nha dịch bên cạnh, trong lúc Bao đại nhân lật xem, tiếp tục nói: "Chỉ vì mấy ngày trước toàn bộ thôn dân khởi hành đến Khai Phong phủ khấu tạ hoàng ân, trong thôn không người, cho nên mới lỡ mất người mà Bao đại nhân phái tới điều tra."

Bao đại nhân lật xem hộ tịch xong, lại đưa qua cho Công Tôn tiên sinh, Công Tôn tiên sinh giở xem từng cái xong mới nói: "Khởi bẩm Hoàng Thượng, thật sự là thôn dân thôn Du Lâm Thanh Tập trấn."

Hoàng Thượng gật gật đầu, nhìn Nhan Tra Tán, ngữ khí bất tri bất giác hạ xuống vài phần: "Ngươi là ai?"

"Khởi bẩm Hoàng Thượng, thảo dân là người của thôn Du Lâm, Nhan Tra Tán."

"Tại sao ngươi lại nói, toàn bộ thôn dân thôn Du Lâm đến Khai Phong phủ là vì khấu tạ Hoàng ân?"

Nhan Tra Tán lộ ra vẻ mặt vô cùng kinh ngạc: "Ba mươi bốn thôn dân thôn Du Lâm mắc phải bệnh lạ, cơ hồ sắp mất mạng, nếu không phải là Hoàng Thượng phái khâm sai đến, dốc sức chữa bệnh cho toàn bộ thôn dân, chúng thảo dân làm sao còn mạng đến đây? Thiên ân của Hoàng Thượng còn hơn phụ mẫu tái sinh, chúng thảo dân có thể nhận được ân này của Hoàng Thượng thật sự là thụ sủng nhược kinh, đội ơn khôn kể, trong lòng cảm động khôn nguôi, tình khó dằn nén, sau trước đắn đo, cuối cùng đã quyết định ngàn dặm xa xôi tiến đến Biện Kinh khấu tạ Hoàng ân mênh mông lồng lộng! Dù cho không thể trông thấy thánh nhan, dù cho chỉ có thể ở ngoài Hoàng thành khấu đầu lạy tạ, nhưng nghĩ đến có thể cầu cho Hoàng Thượng thân thể an khang, phúc trạch tương giao, Đại Tống quốc thái dân an, đã cảm thấy hài lòng thỏa ý, đời này không đáng tiếc!"

Tiểu ca Nhan gia, cao nhân!

Kim Kiền bỗng nhìn Nhan Tra Tán bằng cặp mắt khác, âm thầm phân tích:

Nhan Tra Tán này quả nhiên không phải người thường, chỉ một đoạn này lại có thể nghe ra: trong hoa lệ có vài phần giản dị, trong giản dị chứa vài phần sâu sắc, trong sâu sắc thêm vài phần cảm động, trong cảm động bồi vài phần khí thế, từ việc nhỏ chữa bệnh cho thôn dân mà luận đến hoàng ân mênh mông lồng lộng, sau lại mở rộng ra bàn về thứ cao cả như quốc thái dân an xã hội hòa bình, hành văn lưu loát, dàn ý rành mạch, trình tự rõ ràng, tầng tầng thấu đáo, kể chuyện là phụ, nịnh nọt là chính, giác ngộ chính trị cấp độ cao, quả thật là lời lẽ vuốt mông ngựa được tuyển chọn tốt nhất.

Trước đây còn nghĩ Nhan Tra Tán còn kém vài phần so với đệ đệ Tiểu Dật tinh ranh của hắn, nay xem ra, chỉ sợ cũng là nhân trung tinh phẩm.

Lại nhìn tới mọi người trên công đường, ai cũng có vẻ hơi kinh ngạc, mà thiên tử Nhân Tông lại càng quá mức kinh ngạc, trên mặt còn pha thêm nét cảm động, giọng điệu đặt câu hỏi cũng thêm ba phần thân thiết hòa nhã: "Ngươi vừa nói toàn bộ thôn dân mắc phải bệnh lạ, là do khâm sai giúp các ngươi chữa trị, vậy có thể kể lại tường tận việc này cho trẫm nghe hay không?"

"Nhan Tra Tán tuân chỉ..." Nhan Tra Tán đang muốn đáp lời, các thôn dân phía sau lại ngươi một câu ta một câu tranh nhau nói:

"Hoàng Thượng, chính là toàn thôn chúng thần đột nhiên đều mắc phải bệnh lạ, làm hại mọi người ngày ngày vô tri vô giác, sắc mặt vừa xanh vừa trắng, ăn không vô uống không được ngủ không tốt, cảnh đó thật sự là rất thê thảm..."

"Thanh Tập trấn bắt đầu có mấy nhà y quán nói có thể trị được, ai ngờ lại lừa tiền của chúng thần, thần dược gì đó cũng càng ăn càng hỏng, suýt nữa đã đánh mất mạng!"

"Sau đó nhờ có Hoàng Thượng phái Triển đại nhân và Kim giáo úy Khai Phong phủ đến đây!"

"Đúng đúng đúng, Triển đại nhân và Kim giáo úy còn có Bạch đại hiệp tìm được hai lão đại phu đến, nói là Y tiên, Độc thánh nổi danh trên giang hồ gì đó, giúp lão bách tính chúng thần chữa bệnh luyện thuốc..."

"Sau đó Hoàng Thượng ngài còn phái khâm sai Hoàng đại nhân đến hỗ trợ, mấy ngày đó thật là gấp đến mức trời đất tối sầm."

"Sau khi thuốc được luyện xong, bệnh chúng thần cũng được trị khỏi, lại nghe nói ở trong thành Biện Kinh cũng có người cũng mắc phải bệnh lạ giống chúng thần, Triển đại nhân mới thỉnh cầu Hoàng đại nhân mang thuốc về trước...Đúng rồi, không biết người mắc bệnh đó hết bệnh rồi chưa?"

"Đúng, đúng, người trong thôn còn bắt thêm mấy con gà đem tới, cũng để biếu cho người bị bệnh trong Biện Kinh bổ thân, trúng phải bệnh này, cơ thể suy nhược lắm!"

Người trong thôn bảy mồm tám lưỡi. Mặc dù lời nói có chút lộn xộn, nhưng tiền căn hậu quả cũng đã được vạch ra rõ ràng sáng tỏ, vả lại bởi thôn dân ngươi một lời ta một câu nhàn thoại việc nhà, còn hơn lời nói của một mình Nhan Tra Tán, tự nhiên càng thêm chân thật đáng tin. Hơn nữa, tuy rằng lời nói của thôn dân nghe ra toàn là những câu giản dị tự nhiên, nhưng tỉ mỉ nghiền ngẫm lại, cũng rất chặt chẽ, không lộ ra nửa điểm sơ hở.

Đầu tiên, giải thích nguồn gốc thuốc giải, việc Hoàng Kiền làm thế nào nhận được thuốc giải —- chứng minh trọn vẹn lời của Triển Chiêu là thật, lời của Hoàng Kiền đều là đánh rắm.

Thứ hai, xóa bỏ sạch sẽ dấu vết tồn tại của vị khâm phạm quan trọng triều đình "Nhất Chi Mai" —- chứng minh nhóm người Triển Chiêu chưa từng gặp qua khâm phạm, đương nhiên cũng xóa bỏ nghi ngờ bao che khâm phạm.

Thứ ba, kịch độc của Thái Hậu khi đến với thôn dân lại biến thành "Bệnh lạ", Thái Hậu trúng độc cũng biến thành "Người nào không rõ" mắc phải bệnh lạ nguy kịch —- chứng minh hai người Triển, Kim tuyệt đối không để lộ ra nửa phần chuyện cơ mật Thái Hậu trúng độc.


Thứ tư, đám người Triển Chiêu, Kim Kiền, Hoàng Kiền được phái đi tìm Thanh Long Châu hoặc thuốc giải, tất cả đều biến thành khâm sai được Hoàng Thượng phái đi cứu trợ thôn dân —– việc này đồng nghĩa vừa nâng đẳng cấp của Hoàng Thượng lên thêm một bậc, thuận tiện dát thêm chút vàng lên mặt Hoàng Thượng.

Cuối cùng, với việc thôn dân ngàn dặm xa xôi vẫn dắt theo gà mái đến biếu cho "Bệnh hữu" —- nói theo câu cuối cùng kia thì cũng là để Thái Hậu bổ thân, từ trên xuống dưới khắc một biển hiệu "Tri kỉ tình thân", hỏi làm sao không làm cho người ta cảm động?

Lời chứng trôi chảy chặt chẽ, bước bước vững chắc như thế lại xuất phát từ miệng của nhóm thôn dân không hề có tâm cơ này, có quỷ mới tin!

Kim Kiền dời mắt về phía Tiểu Dật, lại di mắt về hướng Nhan Tra Tán.

Tuy biểu cảm của hai huynh đệ này không khác gì so với lúc nãy, nhưng Kim Kiền dám lấy kinh nghiệm thăm dò sát khí biến hóa tinh tế của vị giang hồ Nam hiệp nào đó ra mà đánh cược, khóe miệng của tiểu ca Nhan gia rõ ràng kéo lên 0.3 %, còn khóe mắt Tiểu Dật tuyệt đối đang thổi ra một loại mùi gọi là "Tự hào".

Tám phần là hai huynh đệ tinh ranh này đã kết bè với toàn bộ thôn dân xâu ra lời chứng tốt!

Mọi người phía trên công đường nghe xong lời của thôn dân bên dưới, ánh mắt tất cả đều dời về phía Hoàng Kiền.

"Hoàng Kiền, ngươi còn có gì để nói?" Bao đại nhân vỗ mạnh kinh đường mộc quát.

Hoàng Kiền nằm úp sấp cả người xuống sàn, run run không ngớt: "Ta, ta ta...Thuốc đó...thuốc..." Đột nhiên, Hoàng Kiền thẳng người dậy, hai mắt tóe ra ánh đỏ, khàn giọng quát: "Đúng! Đúng! Bọn chúng đều nói thật! Thuốc là Triển Chiêu đưa cho ta, là Triển Chiêu đổi thuốc, không có liên quan tới ta, là Triển Chiêu không muốn ta lãnh công, cho nên mới hãm hại ta! Là Triển Chiêu hãm hại ta!"

Mọi người phía trên công đường đều im lặng nhìn Hoàng Kiền, vẻ mặt chán ghét.

Kim Kiền thầm ném qua một ánh mắt khinh thường: chẳng lẽ tên Hoàng Kiền này có thâm thù đại hận gì đó với Triển Chiêu à, sao đã đến nước này rồi, còn quyết cắn Triển Chiêu không chịu nhả ra, rất có tư thế sắp chết cũng quyết chí kéo theo cái đệm lưng.

"Ca ca, sao Tiểu Dật nghe không hiểu?" Tiểu Dật quỳ gối phía sau Hoàng Kiền bỗng nhiên ra tiếng, hơn nữa còn dùng cái bộ dáng đáng yêu vừa nhìn đã thích, giọng điệu non nót hỏi: "Hoàng ca ca nói Triển ca ca đổi thuốc? Nhưng mà Triển ca ca ngay cả nắp bình thuốc cũng chưa mở, làm sao đổi thuốc chứ?"

"Tiểu Dật, trên công đường không được nhiều lời." Nhan Tra Tán nhỏ giọng mắng Tiểu Dật.

Đáng tiếc trên công đường lúc này cực kỳ yên tĩnh, lời đối thoại của hai huynh đệ không rơi mất một câu nào, trực tiếp lọt thẳng vào tai của mọi người.

Hoàng Thượng nhướng mày, liếc Hoàng Kiền một cái, lại nhìn qua Tiểu Dật hạ giọng hỏi: "Ngươi gọi là Tiểu Dật? Chuyện ngươi vừa nói là sự thật?"

"Đương nhiên là thật!" Tiểu Dật phồng má, một bộ dáng thở phì phì: "Ca ca bảo, nói dối không phải là trẻ ngoan! Tiểu Dật nhớ rõ ràng, ngày đó lúc hai vị đại phu gia gia đưa bình thuốc cho Triển ca ca, Triển ca ca chỉ sờ sờ có một chút, lập tức đưa liền cho Hoàng ca ca, dặn Hoàng ca ca nhanh chân mang thuốc về kinh thành, Hoàng ca ca còn đảm bảo là nhất định sẽ mang công lao gì đó của Triển ca ca nói cho Hoàng Thượng đại nhân, Tiểu Dật với ca ca đều thấy hết mà, có phải không?"

Nhan Tra Tán liền ôm quyền, nghiêm mặt nói: "Xác thực như thế!"

Ánh mắt mọi người hệt như kiếm bén bắn thẳng về phía Hoàng Kiền.

"Đồ tiểu quỷ thối ngươi!" Hoàng Kiền bất thình lình xoay người, tóm lấy bả vai Tiểu Dật điên cuồng hét lên: "Nói năng xằng bậy! Rõ ràng là Triển Chiêu hãm hại ta!"

"Oa!" Tiểu Dật tức thì sợ tới mức biến sắc, khóc toáng lên.

Một nha dịch sấn tới trước kéo giật hai người ra, đẩy Hoàng Kiền lật nhào ra đất.

Tiểu Dật co vào trong lòng Nhan Tra Tán, một mặt lạnh run, một mặt khóc đến nấc lên: "Tiểu Dật không thích Hoàng ca ca này, Hoàng ca ca này nhất định là không nghe lời đại phu gia gia, chính mình không có bản lĩnh còn chữa bệnh thay cho người ta, cho nên mới biến thành quỷ! Oa oa oa..."

"Không bản lĩnh? Biến thành quỷ?" Con ngươi Bao đại nhân chợt lóe sáng: "Đây là ý gì?"

Nha Tra Tán vừa trấn an Tiểu Dật, vừa trả lời: "Khởi bẩm đại nhân, đây là lời dặn dò của hai vị tiền bối khi đưa thuốc cho Hoàng đại nhân. Nói rằng nội công của Hoàng đại nhân không bằng Triển đại nhân và Bạch đại hiệp, nếu miễn cưỡng vận công chữa trị cho người bệnh, không những nguy hại đến tính mạng của người bệnh, thậm chí, còn có thể khiến cho chính mình bị tẩu hỏa nhập ma. Cho nên cách tốt nhất chính là để Hoàng Kiền đại nhân mang thuốc giải về Biện Kinh trước, cho người bệnh uống vào để tạm thời ổn định bệnh tình, trong vòng năm ngày tìm người có nội lực thâm hậu vận công cho bệnh nhân mới là thượng sách."

"Ca ca nói dối!" Tiểu Dật quệt nước mắt: "Rõ ràng đại phu gia gia nói là chỉ có Triển ca ca với Bạch ca ca mới có thể chữa bệnh!"

"Chuyện này là sao?" Hoàng Thượng nhíu mày.

Nhan Tra Tán vội đáp: "Nhị vị tiền bối cũng không phải có ý này, chỉ nói thuốc kia có thể ổn định bệnh tình trong năm ngày, trong vòng năm ngày tìm được người có nội công thâm hậu vận công trị liệu sẽ ổn. Nhưng nếu thật sự không tìm được người có nội công thâm hậu như Triển đại nhân và Bạch đại hiệp, thì đợi sau khi hai người hồi kinh rồi lại vận công cũng không muộn."

Nói đến đây, Nhan Tra Tán cứ như chợt nghĩ đến điều gì, sắc mặt đại biến nói: "Chẳng lẽ là chưa tìm được người có nội công thâm hậu làm chậm trễ bệnh tình! Ôi!! Đều là lỗi của chúng thần! Đều là lỗi của chúng thần! Chỉ vì nhị vị đại phu nói người bệnh ở kinh thành trong vòng bảy ngày tính mạng không đáng ngại, Hoàng đại nhân lại bảo, trong kinh thành người nội công thâm hậu đi đâu cũng có, vận công chữa bệnh chỉ là chuyện nhỏ nhặt, mà toàn thôn hơn ba mươi thôn dân nếu trì hoãn thêm nửa ngày chắc chắn phải chết...Chúng thần mới khổ sở cầu xin Triển đại nhân và Bạch thiếu hiệp ở lại cứu thôn dân trước...Không, không không, dù vậy, chúng thần sao có thể vì tính mạng mình mà bỏ mặc tính mạng của người khác, việc này thật sự không phải! Không phải! Vậy nên làm thế nào cho phải? Làm thế nào cho phải?"

Nói đến đây, Nhan Tra Tán ôm mặt mà khóc.

Toàn bộ thôn dân phía sau cũng gào khóc theo.

"Đều là lỗi của chúng thần, đều là lỗi của chúng thần..."

"Không thể ngờ được Triển đại nhân bọn họ giúp chúng ta chữa khỏi bệnh, không màng đến cơm canh liền ngựa không dừng vó ra đi cứu người, vậy mà cũng không qua khỏi được..."

"Ôi...Sao có thể như vậy...Hu hu..."

"Hả? Khoan khoan, không phải hôm nay lúc vào cổng thành nghe nói là hôm trước Triển đại nhân đã trở lại rồi sao? Vậy tính ra mới có ba ngày, hẳn là phải tới kịp chứ? Làm sao mà..."

"Đúng vậy, hẳn là phải đến kịp!"

Nói đến đây, các thôn dân đều ngẩng đầu dậy, vẻ mặt nghi hoặc nhìn mấy vị phía trên công đường.

Lại nhìn về mọi người phía trên công đường, hai người Triển, Bạch nghe thấy, đều không hiểu ra sao.

Kim Kiền thì một đầu mờ mịt: cái gì mà trong vòng năm ngày phải chạy về kinh thành? Cái gì mà Hoàng Kiền nội công không đủ? Ta nhớ rõ khi Hoàng Kiền cứu người ở thôn Du Lâm, hình như nội công cũng được thông qua mà, nhị vị sư phụ cũng nói với nội công của Hoàng Kiền, vận công cứu Thái Hậu gì đó cũng không phải là việc khó...

Thế nào mà hôm nay đến miệng tiểu ca Nhan gia, lại biến thành Hoàng Kiền rõ ràng nội công không tới đâu còn bày đặt "Phùng má giả làm người mập" (*) vận công chữa bệnh cho Thái Hậu, cuối cùng gây nên hậu quả nghiêm trọng, làm cho tính mạng của Thái Hậu gặp trở ngại...

(*) Ý chỉ làm việc quá sức mình.

Bất quá, qua mấy lời tiểu ca Nhan gia vừa nói...

Ánh mắt Kim Kiền dời về phía Hoàng Kiền, lặng lẽ vạch một hình chữ thập trước ngực.


Ê...Chồn, nay ngươi đã hết đường chối cãi, cho dù có nhảy vào biển Thái Bình Dương cũng không rửa sạch nữa rồi —- A men.

Trái lại Hoàng Thượng, Bát vương gia, Bao đại nhân cùng với nhóm người Khai Phong phủ nghe đến đây đều có vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ, trong ánh mắt nhìn Hoàng Kiền lại tăng thêm mười phần chán ghét.

Mà Hoàng Kiền đã sớm dại ra như si ngốc, miệng chỉ thì thào lặp lại mấy từ: "Gạt người, đều là gạt người, nói hưu nói vượn, nói hưu nói vượn!"

Đáng tiếc, lời Hoàng Kiền nói lúc này, phía trên công đường không một ai nghe vào nửa chữ.

"Bao khanh, hạng người suy đồi đạo đức, hành vi tồi bại này tội không thể thứ, còn không nhanh nhanh trảm hắn, khỏi phải bẩn mắt trẫm!" Thiên tử Nhân Tông nghiến răng nghiến lợi lạnh giọng quát.

Bát vương gia bên cạnh gật đầu oán hận, Bàng thái sư sắc mặt xanh trắng, không dám nhiều lời nữa.

Bao đại nhân tất nhiên lập tức lĩnh chỉ, vỗ kinh đường mộc trầm giọng nói: "Hoàng Kiền tham công luyến thế, giấu nhẹm công lao tìm thuốc của Triển Chiêu, Kim Kiền, Bạch Ngọc Đường, sau còn vì tranh công mà không tự lượng sức mình, tự tiện vận công chữa bệnh cho Thái Hậu, đặt Thái Hậu vào chỗ nguy hiểm, cuối cùng hành vi phạm tội bại lộ, lại chết cũng không hối cải muốn vu khống người khác, miệng đầy lời dối trá, khi quân phạm thượng, vô trung vô tín, mê muội mất lý trí!!" Dừng một chút, giọng nâng lên cao vút: "Bản phủ phán Hoàng Kiền xử trảm! Người đâu, đưa Hoàng Kiền lên trát khẩu!"

Trương Long Triệu hổ ở một bên chờ đợi đã lâu, lập tức dựng Hoàng Kiền vốn đã xụi lơ cả người ý thức mơ hồ dậy, kề lên trát khẩu.

Bao đại nhân trợn đôi mắt sắc, tung lệnh bài: "Trảm!"

"Phụt!" Một vệt đỏ tươi phụt lên giữa không trung.

Tất cả mọi người phía trên công đường đều có vẻ mặt vô cùng hả giận.

Chỉ có Triển Chiêu và Kim Kiền là ngoại lệ.

Triển Chiêu nhìn tới sắc máu đỏ tươi kia, trên nét mặt nghi hoặc thoáng qua vẻ không đành lòng.

Kim Kiền lắc đầu thở dài, thầm nghĩ:

Tuy rằng Hoàng Kiền này miệng từ đầu tới cuối đầy lời dối trá, cùng lắm lúc sắp chết cũng nói ra được một lời chân thật, hai huynh đệ Nhan gia này hùng biện thật đúng là "Nói bậy tập thể", đáng tiếc, lại không ai chịu tin! Chậc chậc, cái này gọi là tự tạo nghiệt không thể sống...

*

Vụ án Thái Hậu trúng độc rốt cuộc cũng đã hạ màn, Thái Hậu dưới sự săn sóc đặc biệt của trùng trùng lớp lớp Thái y, bất quá mấy ngày đã hồi phục như lúc đầu, ăn được ngủ được, thân thể vô cùng khỏe mạnh! Hoàng Thượng long nhan đại duyệt, cộng thêm đám người Triển Chiêu trước đây bị vu oan, cho nên phong thưởng lần này cũng đã phá kỷ lục. Triển Chiêu, Kim Kiền chẳng những được phục hồi nguyên chức, mà còn được khen thưởng không ít.

Triển Chiêu được thưởng trăm lượng hoàng kim, Kim Kiền được thưởng tám mươi lượng hoàng kim, bổng lộc của Bao đại nhân, Công Tôn tiên sinh tăng gấp ba lần, thù lao lương bổng của nha dịch bộ khoái cấp dưới Khai Phong phủ tăng lên gấp bội, đến ngay cả Bạch Ngọc Đường cũng được thưởng ba mươi lượng hoàng kim.

Khai Phong phủ nhất thời thoát khỏi cảnh nghèo khó vươn lên làm giàu, ba người Triển, Bạch, Kim lập tức vinh quang thăng lên thành đối tượng khách hàng cỡ bự bị các ngân hiệu trong thành Biện Lương lôi kéo, trong lúc nhất thời, ông chủ ở các ngân hiệu lớn đều tới cửa liên hệ dịch vụ tiết kiệm, suýt nữa giẫm nát cửa Khai Phong phủ.

Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường không chịu nổi cảnh loạn lạc này, liền chọn đại một ngân hiệu để cất tiền thưởng.

Kim Kiền thì ngược lại, tuần tự gặp mặt tất cả các ông chủ ngân hiệu, cò kè mặc cả ba ngày, mới vừa lòng chọn ra một nhà có lợi tức cao nhất để tích trữ tiền thưởng. Nghe nói vào ngày cuối cùng, lúc ông chủ ngân hiệu kia đến lấy tiền thưởng của Kim Kiền, khi bước chân ra khỏi cửa lớn Khai Phong phủ, cả người đã đầm đìa mồ hôi gần như hư thoát, khóc cười từng cơn, vô cùng quỷ dị. Sau khi trở về, lập tức xuống tay rèn luyện hỏa kế suốt một tháng ròng, từ đó về sau ngân hiệu này buôn bán phất lên trông thấy, nhanh chóng mở rộng thị trường phân ngạch (*), bất quá nửa năm đã độc quyền năm phần tài chính của Biện Kinh...Có điều việc này nói sau.

(*) Thị trường phân ngạch là ý chỉ lượng tiêu thụ sản phẩm của một doanh nghiệp.

Mà vị tòng lục phẩm giáo úy nào đó vừa viết lại vận mệnh thị trường tài chính của Biện Kinh, thậm chí là của Bắc Tống, lúc này lại ở trong tình trạng phiền muộn cực độ.

Nguyên nhân không phải gì khác, chỉ vì Kim Kiền phải chuyển nhà.

Khụ khụ, thỉnh không cần hiểu lầm, không phải là vì Kim Kiền bị Khai Phong phủ rang như cá mực phải cuốn gói chạy lấy người, mà hoàn toàn ngược lại, Kim giáo úy hiện giờ chính là người đại tâm phúc của Khai Phong phủ, danh tiếng hùng hậu —- bên ngoài ánh sáng là đệ nhị ân nhân cứu chữa cho Thái Hậu, bên trong bóng tối lại là đệ nhất ân nhân cứu chữa cho Thái Hậu, ngoài ra còn là ân nhân cứu mạng của Ngự tiền tứ phẩm đới đao hộ vệ. Hơn nữa chư vị nhân tinh Khai Phong phủ lại biết được thân phận đặc biệt của người này: Dù sao đệ tử duy nhất trong thiên hạ của Y tiên Độc thánh cũng là Kim Kiền này, "Bò cạp thải —- độc nhất phân" (*), cho nên phúc lợi đãi ngộ của Kim Kiền cũng tức thì thăng lên mấy cấp.

(*) Vì bọ cạp không bài tiết cho nên nếu có một con bọ cạp bài tiết thì đó là độc nhất. Phân ở đây không phải chỉ phân, xin đừng hiểu lầm......

Vì trọng trách nặng nề như thế, cho nên thứ đầu tiên phải cải thiện chính là điều kiện cư trú.

Giá trị con người của Kim Kiền lúc này với trước đây tất nhiên là không thể so sánh nổi, tự nhiên không thể tiếp tục ở lại trong ký túc xá tập thể tam ban viện ồn ào hỗn loạn, tự nhiên phải đổi sang một ký túc xá cá nhân yên tĩnh sạch sẽ.

Mà Khai Phong phủ chỗ cung cấp ký túc xá cá nhân chỉ có mỗi viện Phu Tử, nơi quy tụ toàn bộ nhân tinh Khai Phong phủ, bao gồm: Bao đại nhân, Công Tôn tiên sinh, tứ đại giáo úy, cùng với Ngự tiền tứ phẩm đới đao hộ vệ.

Nếu thân phận đệ tử Y tiên Độc thánh của Kim Kiền nhạy cảm như thế, an toàn tiện lợi vẫn là quan trọng nhất. Mà địa phương an toàn nhất trong viện Phu Tử, ngoại trừ phòng ngủ của Bao đại nhân ra, chính là phòng ngủ của Tứ phẩm hộ vệ nào đó...Khụ...Đương nhiên, Kim Kiền có chết cũng không đồng ý chung phòng với hai người này, cho nên, Kim Kiền chỉ còn một lựa chọn duy nhất là căn phòng cách phòng ngủ của Triển Chiêu chỉ vẻn vẹn có một bức tường, trở thành hàng xóm khoảng cách cơ hồ bằng không của Ngự tiền tứ phẩm hộ vệ.

Cái này nghĩa là chỉ cần Kim Kiền có nguy hiểm gì, trước tiên Triển Chiêu có thể phá cửa vào, nếu phá cửa không được...Khụ khụ, dù sao với công lực của Nam hiệp, đục ra một cái lỗ ở trên tường cũng không phải là việc gì khó khăn.

Nhưng việc này cũng có nghĩa là, về sau bất luận Kim Kiền ăn cơm, ngủ gật, kiếm tiền, lười biếng, đều bị đặt dưới mí mắt của Triển Chiêu, còn việc chẳng hạn như khi kẻ xấu không có mắt đến đánh lén Nam hiệp cháy lan đến người vô tội, chẳng hạn như nửa đêm thích khách đột kích bị hộ vệ nào đó tóm dậy bắt tăng ca, chẳng hạn như sớm tinh mơ đã bị hộ vệ nào đó đạp ra khỏi ổ chăn bắt luyện công... Thì lại không phải chuyện nhỏ...

Cho nên, trong lúc mặc sức tưởng tượng về tương lai "Tốt đẹp" sau này, Kim Kiền cơ hồ khóc không ra nước mắt.

Ta không cần đến công tác nguy hiểm hệ số cao, chỉ cần ở bên cạnh ổ mèo tăng ca tỉ lệ hơn 90 % là đủ bỏ mạng á á á!!

"Kim Kiền, ta cũng biết ngươi xem ta như ca ca, không nỡ bỏ ta, ta cũng không nỡ bỏ ngươi, nhưng nếu là Công Tôn tiên sinh lên tiếng, ngươi liền dọn đi." Trịnh Tiểu Liễu một bên bận rộn thu dọn đồ đạc giúp Kim Kiền, một bên an ủi nói: "Được rồi, đừng có vẻ mặt đau khổ như vậy..."

Kim Kiền ngồi xổm ở góc phòng, thở dài thườn thượt.

"Kim huynh, nhìn xem còn cái gì cần thu dọn không?" Nhan Tra Tán khiêng một chồng lớn chăn đệm đi ra khỏi phòng, Tiểu Dật mặt thối đi theo phía sau, trên tay xách hai cái gói quần áo.

"Nhan huynh, Tiểu Dật, thật ra không cần phiền đến các ngươi..." Kim Kiền sức cùng lực kiệt nói.

Ta tình nguyện thu dọn mấy ngày mấy đêm.


"Kim huynh làm gì phải khách sáo như thế, hai huynh đệ ta được Bao đại nhân cho nương nhờ, nhưng ở tạm trong Khai Phong phủ suốt mấy tháng, cả ngày ăn cơm trắng cũng thật ngại, bây giờ có thể giúp đỡ Kim huynh đôi chút, coi như tâm tư cũng yên ổn vài phần." Nhan Tra Tán cười nói.

"Nhan huynh khách khí." Kim Kiền vội đứng dậy ôm quyền nói: "Nếu không phải vì ngươi dốc hết gia tài, thuê xe đưa toàn bộ thôn dân thôn Du Lâm ngàn dặm xa xôi đến Khai Phong phủ, Triển đại nhân với ta sợ là không thể rửa sạch được hàm oan, trên dưới Khai Phong phủ cảm kích còn không kịp, sao lại ghét bỏ."

"Kim huynh, nếu muốn cảm kích, chi bằng cảm kích tại hạ trước đi!" Một bóng đen nhẹ lướt ra từ trong phòng, lười biếng nói: "Nếu không phải là tại hạ ra tay giết hết bọn tay sai do Hoàng Kiền phái tới tơi bời tan tác, thì đám dân chúng tay không tấc sắc này làm sao có thể đến được Biện Kinh mà không mất một sợi tóc?"

"Môi huynh cũng muốn được cảm kích à." Kim Kiền cười mỉa hai tiếng, đột nhiên thay đổi sắc mặt, chống nạnh cả giận nói: "Cảm tạ, cảm tạ cái con khỉ! Thuê mấy chiếc xe ngựa phải mất bao nhiêu tiền? Ngươi đường đường là thiên hạ đệ nhất thần trộm, chỉ cần nhích một đầu ngón tay bạc cũng tự nhiên vào túi, vậy mà ngươi lại có thể trơ mắt nhìn tiểu ca Nhan gia dùng hết toàn bộ tài sản tích lũy mấy năm, còn không chịu tài trợ nửa phân bạc, ngươi còn xưng là thiên hạ đệ nhất thần trộm cái gì, không bằng kêu là thiên hạ đệ nhất vắt cổ chày ra nước đi!"

"Cái đó cũng đâu phải là xe ngựa hạng xoàng gì..." Nhất Chi Mai có chút ấm ức: "Là mười lăm chiếc xe kéo song mã tốc hành, phí thuê cực đắc! Huống chi, trên người ta mang theo có ít bạc, đều đã bị hai lão quái nhân Y tiên Độc thánh lúc cưỡng ép ta quay lại thôn Du Lâm cướp sạch..."

Da mặt Kim Kiền âm ỉ co rút.

Không phải chứ, nhị vị sư phụ, nhị vị ngài ngay cả thiên hạ đệ nhất thần trộm mà cũng dám cướp? Cái này cũng quá mức khó tin đi!

"Dọc đường đi, vừa phải bảo vệ thôn dân, vừa phải vật lộn với sát thủ, tại hạ làm sao còn rảnh rang để đi kiếm bạc... Cho nên chỉ có thể để cho Nhan huynh tốn kém..." Nhất Chi Mai hít mũi liếc mắt nhìn Nhan Tra Tán một cái.

"Không sao, không sao, tiền tài là vật ngoài thân, có câu ngàn vàng bỏ đi vẫn quay trở lại mà!" Nhan Tra tán thản nhiên cười đáp.

Tiểu Dật bên cạnh cúi đầu thở dài.

"Vẫn là Nhan huynh rộng lượng!" Mắt phượng Nhất Chi Mai sáng ngời, bộ dạng đáng thương mới đó nháy mắt mất sạch, lại sinh long hoạt hổ nói với Kim Kiền: "Nói đi cũng phải nói lại, lần này hung hiểm như thế, tại hạ cũng đã bỏ ra không ít sức lực, nay Triển đại nhân, Bạch ngũ hiệp và Kim huynh đều được ban thưởng, có độc một mình tại hạ là không thấy được nửa văn tiền, tại hạ thật sự không cam lòng!"

"Hở?! Vậy phải làm sao Môi huynh mới cam lòng?" Kim Kiền xoa thắt lưng, nhếch mi hỏi.

"Hoàng kim gì đó tại hạ cũng không thích... ngược lại tại hạ đối với..." Nhất Chi Mai đột nhiên cười gian, lấy ra một cái bao vải từ trong lòng: "Đối với chỗ bạc vụn đào được từ kẽ tường của Kim huynh này, lại cảm thấy hứng thú hơn..."

"Bạc vụn? Bạc vụn nào?" Tai Kim Kiền nhạy đến mức dựng thẳng lên: "Kẽ tường? Á á á! Đó là khoảng tiền khẩn cấp ta giấu trong kẽ tường, tổng cộng có tới mười lăm lượng ba tiền hai phân bạc trắng! Đen Đủ Đường, ngươi dám chôm tiền vốn quan tài của ta!"

Kim Kiền một mặt kêu lên sợ hãi, một mặt xông thẳng về phía Nhất Chi Mai.

Nhất Chi Mai hời hợt xoay người lại, nhếch mày cười nói: "Kim huynh, nay ngươi đã là người đáng giá tám mươi lượng hoàng kim, để tâm làm gì hơn mười lượng bạc vụn, chi bằng giao cho tại hạ đánh chén một bữa ngon."

"Ngươi thì biết cái gì? Tám mươi lượng hoàng kim ta gửi tiết kiệm ở ngân hiệu Tử Kỳ lợi tức cao nhất rồi, không phải nói muốn lấy là lấy!" Kim Kiền xoa thắt lưng, hùng hổ nói: "Huống chi mỗi phân bạc này đều là tiền mồ hôi nước mắt do ta vượt mọi chông gai, liều chết liều mạng mới có, lý nào lại để ngươi tiện tay vác đi? Bớt nói nhảm đi, trả bạc lại cho ta, nếu không ta nhất định làm cho ngươi chịu không nổi!!"

Nhất Chi Mai nhún vai, lại lười biếng ngáp dài một cái, đột nhiên dưới chân phát lực, lao ra cửa phòng.

"Đáng giận!!" Kim Kiền tức đến hai mắt tóe lửa, nhanh như chớp đuổi theo.

Ba người trong phòng liếc nhìn tình hình trước mắt, chỉ biết ngoảnh đầu tự tìm một chỗ ngồi, thong thả xem náo nhiệt.

"Mới đó còn có bộ dạng không muốn sống, vừa nghe thấy bạc mình bị trộm, tinh thần còn hơn uống máu gà." Tiểu Dật bĩu môi nói.

"Khụ khụ, Kim Kiền trước đây đại khái là sợ nghèo, cho nên..." Trịnh Tiểu Liễu định biện hộ giúp Kim Kiền.

Tiểu Dật hừ một tiếng, không cho bình luận.

"Kim huynh dè xa xỉ trữ tằn tiện, quả thực là điển hình của lấy cần kiệm dưỡng đức hạnh." Nhan Tra Tán gật đầu.

Tiểu Dật bưng trán không nói gì, Trịnh Tiểu Liễu cười gượng.

Lại nhìn hai người bên ngoài phòng ngươi chạy ta đuổi, đã làm khổ cái sân đến mức khói bụi cuồn cuộn, chướng khí mù mịt.

Tuy rằng Kim Kiền khinh công không tồi, nhưng so với vua giới trộm như Nhất Chi Mai, thì vẫn kém vài phần, đuổi theo một chút đã thở hồng hộc, mồ hôi ướt đẫm; mà Nhất Chi Mai kia lại rất thành thạo, khuôn mặt lười cười cợt, nhìn vào chính là cảnh giới "Đùa ngươi chơi".

"Cực đáng giận!" Kim Kiền giậm chân một cái, trở tay vung lên, vài viên đạn dược thuận theo đó bay ra: "Xem cười nửa bước điên (*) của ta."

(*) Nguyên văn là "Tiếu bán bộ điên", là một loại độc làm người ta không thể di chuyển nửa bước hoặc mỉm cười, nếu không toàn thân nứt toác, lập tức bỏ mạng.

"Ôi chao?!" Khóe mắt Nhất Chi Mai liếc qua một cái, sắc mặt đại biến, dưới chân nhất thời lảo đảo, mắt thấy đạn dược kia sẽ đập vào đỉnh đầu.

"Tiểu Kim Tử, đạn dược này của ngươi không phải để đùa!" Một vệt bóng trắng thổi qua, ống tay áo trắng ngần cuộn xoáy, an an ổn ổn bắt lấy mấy viên đạn dược: "Vẫn nên thu hồi về mới ổn."

"Làm phiền Bạch huynh." Nhất Chi Mai thở phào một hơi, còn chưa đợi thò tay ra chùi mồ hôi lạnh, đã có người cầm lấy cổ tay mình, đoạt lấy bao bạc vụn trong tay.

"Đây là Khai Phong phủ, nếu Mai huynh không muốn rước lấy phiền hà, thì chớ nên làm việc trộm gà bắt chó."

Sắc mặt Nhất Chi Mai cứng đờ, lôi ra một khuôn mặt tươi cười: "Phải phải, đa tạ Triển đại nhân giáo huấn."

Triển Chiêu nhẹ thở dài một hơi, đi đến trước mặt Kim Kiền, thả bao bạc vụn vào trong tay Kim Kiền: "Đồ đạc thu dọn xong chưa?"

"Sắp, sắp xong..." Kim Kiền chột dạ.

"Để Triển mỗ giúp ngươi..."

"Không cần không cần." Kim Kiền vội tươi cười nói: "Tức khắc xong ngay, tức khắc xong ngay!"

Dứt lời, lập tức như một trận gió thổi ù về phòng, nháy mắt sau liền vọt trở ra, trên vai khiêng chăn đệm, thắt lưng kẹp chậu rửa mặt, cánh tay vắt bọc quần áo, trên cổ quàng khăn lau mồ hôi.

Mà ba vị trong phòng kia thậm chí còn chưa kịp phục hồi lại tinh thần.

"Tiểu Kim Tử, cho dù ngươi nóng lòng dọn đến cách vách Tiểu Miêu, cũng không cần phải gấp như vậy chứ?" Vẻ mặt Bạch Ngọc Đường không biết nên khóc hay cười.

Khóe miệng Triển Chiêu nhẹ nhàng cong lên, im hơi lặng tiếng đỡ lấy một chồng lớn chăn đệm.

Ba người trong phòng cũng chạy ra, người đỡ chậu rửa mặt thì đỡ chậu rửa mặt, kẻ lôi khăn thì lôi khăn, Bạch Ngọc Đường đoạt lấy hai bọc đồ, một bọc vắt lên người Nhất Chi Mai, một bọc xách trong tay: "Không ngờ được Tiểu Kim Tử ngươi cái thân thì nhỏ, gia sản lại không nhỏ chút nào, đi thôi đi thôi."

Thế là, một nhóm thợ khuân vác liền chậm rãi rời khỏi tam ban viện, đi ngang qua toàn bộ phủ nha, đón lấy đủ loại ánh mắt hỗn tạp hâm mộ, ghen tị, tò mò, kinh ngạc của vô số nha dịch, hướng tới ký túc xá mới trong viện Phu Tử của Kim Kiền.

"Như thế nào, sạch sẽ chứ? Là Ngũ gia cùng với Tiểu Miêu thu dọn cho ngươi đấy." Bạch Ngọc Đường quẳng cục nợ đi, đứng ra giữa phòng tự hào nói: "Chắc là các ngươi không nhận ra đâu, phòng này lúc trước, quả thực là...Mạng nhện thậm chí có thể quét ra một cân."

Kim Kiền nhìn một vòng qua môi trường sáng sủa sạch sẽ, nghĩ lại cái phòng như ổ heo của mình trước đây, tuy có không cam lòng, nhưng không thể không thừa nhận, một miêu một thử này quả là còn có tài năng thiên bẩm làm việc nội trợ hơn mình.

"Này, Tiểu Kim Tử." Bạch Ngọc Đường kéo Kim Kiền qua, bắt đầu giới thiệu địa hình chung quanh: "Chếch phía đối diện là phòng ngủ của Bao đại nhân, ngay đối diện là phòng ngủ của Công Tôn tiên sinh, bên kia là phòng ở của bốn người Vương Triều, sát vách bên trái là ổ mèo Khai Phong phủ..."

Kim Kiền càng nghe tâm càng lạnh: Sao cứ như là đội hình khủng bố "Trước có sói, sau có hổ, bên trái còn có kỳ lân rống"....


"Về phần sát vách bên phải đây..." Bạch Ngọc Đường cười khì khì: "Là phòng ngủ của Bạch ngũ gia ta!"

"Cái gì?" Kim Kiền hét lên một tiếng.

"Bạch thiếu hiệp cũng muốn ở lại Khai Phong phủ?" Nhan Tra Tán hỏi: "Vì sao?"

"Thiên cơ bất khả lộ." Bạch Ngọc Đường dựng thẳng một ngón tay lên, thần bí nói.

Da mặt Kim Kiền cứng ngắc, quay đầu nhìn về phía Triển Chiêu.

Triển Chiêu dường như có chút bất khả kháng: "Là Công Tôn tiên sinh mời Bạch huynh tạm lưu lại Khai Phong phủ, ngụ ý..." Nói đến đây, liếc mắt qua Kim Kiền một cái như có điều mong ngóng.

Trán Kim kiền nổi dậy gân xanh.

Chỉ thấy Bạch Ngọc Đường đột nhiên cúi đầu, hơi thở sát bên tai Kim Kiền nói: "Bạch mỗ từng nói, chỉ cần Bạch mỗ ở đây, nhất định sẽ bảo vệ Tiểu Kim Tử chu toàn, Bạch mỗ đã nói là làm, về sau Tiểu Kim Tử cứ hết sức yên tâm."

Kim Kiền cảm thấy da đầu ngứa rần, sau đó chợt thấy chính mình bị ai đó kéo mạnh về sau một bước, tránh khỏi Bạch Ngọc Đường.

Chỉ thấy Triển Chiêu phía sau hé ra khuôn mặt tuấn tú đen kịt, trầm giọng nói: "Theo Triển mỗ biết, căn bản là do người nào đó lo sợ sau khi quay về Hãm Không đảo bị đại ca phạt tội trốn nhà ra đi, nên mới nán lại Khai Phong phủ!"

"Thối Miêu, ngươi! Lòng tốt lại biến thành gan phổi lừa (*)!" Bạch Ngọc Đường nhất thời giơ chân.

(*) Lòng tốt lại bị hiểu lầm.

Triển Chiêu quay đầu, không màng để ý.

"Keng!" Hỏa Ảnh tuốt khỏi vỏ: "Thối Miêu, nhất quyết phân công thấp!"

"Triển mỗ còn có công sự trong người, thứ không phụng bồi."

"Thối Miêu ngươi cứ thử đi một bước xem!"

"Bạch huynh cứ tự tiện."

"Mèo chết! Mèo thối!"

"..."

Sau đó màn kịch mèo đi chuột đuổi tiếp tục trình diễn, thật là quen thuộc.

Trong phòng Tiểu Dật, Nhất Chi Mai và Trịnh Tiểu Liễu đồng thời nhìn về phía Kim Kiền, nét mặt lo âu.

"Kim huynh, ngươi ở lại đây...Không có vấn đề gì chứ?" Nhan Tra Tán do dự hỏi.

Vẻ mặt Kim Kiền đau khổ, trong đôi mắt nhỏ mịt mù ánh lệ.

Không có vấn đề? Không có vấn đề mới là quỷ!

Bên trái là ổ mèo, bên phải là hang chuột, đối diện còn cắm thêm cây gậy trúc bụng đen, trời ạ, đây đều là hàng xóm của ta sao? Tương lai tuyệt đối không có một ngày yên ổn á á!

Sự thật chứng minh, Kim Kiền quả là một người hiện đại nhìn xa hiểu rộng, dự cảm thật sâu sắc, dự báo thật linh nghiệm.

Ngay tối đó, Kim Kiền lập tức nghênh đón một đêm hỗn loạn nhất từ khi bước chân vào Khai Phong phủ đến nay.

*

Trong khi đó ở phòng khách phía đông viện Phu Tử, Bao đại nhân buông công văn trong tay ra, lần thứ mười tám nhìn về phía sư gia mặt trắng ngồi chếch phía đối diện, muốn nói lại thôi.

"Có phải đại nhân có chuyện gì muốn hỏi học trò?" Công Tôn tiên sinh thở dài một hơi, ngẩng đầu nói.

"Công Tôn tiên sinh, bản phủ nghĩ trước ngẫm sau, cuối cùng vẫn có một chuyện không rõ, mong Công Tôn tiên sinh giải thích nghi hoặc."

"Đại nhân thỉnh giảng." Công Tôn tiên sinh đặt bút lông trong tay xuống.

"Lúc trước Kim giáo úy bị phán trục xuất khỏi Khai Phong phủ, Công Tôn tiên sinh lại lệnh cho Trương Long Triệu Hổ âm thầm đưa Kim giáo úy về phòng khách, cũng ngầm ra hiệu cho bản phủ, Kim giáo úy chính là người mấu chốt cứu Triển hộ vệ, chẳng lẽ lúc đó tiên sinh đã biết được thân phận của Kim giáo úy rồi ư?"

"Đại nhân thật quá đề cao học trò." Công Tôn tiên sinh lắc đầu: "Thân phận của Kim giáo úy bí ẩn như thế, làm sao học trò có thể biết được?"

"Vậy..."

"Học trò chỉ đánh cược một phen thôi."

"Đánh cược?" Bao đại nhân sửng sốt.

Công Tôn tiên sinh khẽ cười nói: "Ngẫm lại Kim giáo úy mang trên người khinh công hiếm thấy trên giang hồ, có thể chế ra đạn dược với nhiều công năng khác nhau, lời nói việc làm không bị bó buộc, hành vi thất thường, năng lực quỷ thần khó lường, có sức xoay chuyển Càn Khôn. Nhân vật như thế, sao có thể là hạng người vô danh tiểu tốt? Nhưng Kim giáo úy tuổi còn nhỏ, không có danh tiếng trên giang hồ, hẳn là bản lĩnh này phải có danh sư chỉ giáo."

Bao đại nhân vuốt râu gật đầu: "Công Tôn tiên sinh nói không sai, nhưng người tài ba trong thiên hạ nhiều vô số kể..."

"Chẳng lẽ đại nhân không cảm thấy kỳ quái sao?" Ý cười trên môi Công Tôn tiên sinh càng sâu: "Y tiên Độc thánh trên giang hồ nổi danh là tính tình kỳ quái, từ trước đến nay không hề qua lại với người trong quan phủ, nhưng lần này lại tặng thuốc giải cho Triển hộ vệ vô điều kiện, bên trong tất có nguyên do! Mà nguyên do này, đệ tử cân nhắc suy nghĩ, tựa hồ chỉ Kim giáo úy là có thể có liên quan với hai người này."

"Thì ra là như thế." Vẻ mặt Bao đại nhân bừng tỉnh, cũng đồng thời cười nói: "Có tuyệt thế khinh công, có thể chế ra nhiều loại đạn dược kỳ quái, tính tình lại cổ quái, dõi mắt nhìn khắp Khai Phong phủ cũng chỉ có một mình Kim giáo úy."

"Cho nên học trò mới cả gan đánh cược một lần!" Mắt phượng Công Tôn tiên sinh lập lòe tỏa sáng: "Đánh cược rằng Y tiên Độc thánh chắc chắn có liên hệ với Kim giáo úy, nhất định có cách tìm được tung tích của hai người này, cho nên mới bạo gan như thế. Không ngờ..."

"Không ngờ cuối cùng lại lừa ra được một cao đồ của Y tiên Độc thánh." Bao đại nhân lắc đầu cười nói: "Bản phủ cũng chưa gặp qua người nào mê tài như thế, nếu không phải Công Tôn tiên sinh lấy thăng quan phát tài dẫn dụ, sợ là hắn có chết cũng không thừa nhận."

"Việc này..." Công Tôn tiên sinh xe râu trầm tư: "Khi đó học trò thăm dò ý tứ qua lời nói và sắc mặt của Kim giáo, mặc dù Kim giáo úy cực kỳ để tâm tới lời dẫn dụ của học trò, nhưng điều cuối cùng làm cho Kim giáo úy hạ quyết tâm, dường như không phải là quan to lộc hậu..."

"Chẳng lẽ là vì Triển hộ vệ?" Bao đại nhân bật cười nói: "Công Tôn tiên sinh suy nghĩ quá nhiều rồi."

"Việc này thì..." Công Tôn tiên sinh cười nhạt không nói nữa.

Ngoài cửa sổ, một bóng đỏ vội vàng lướt qua, một bóng trắng đuổi theo sát gót, ở cách đó không xa, người nào đó vừa chuyển vào nhà mới tựa hồ đang ôm đầu lảm nhảm niệm niệm, mọi người bên cạnh tận tình khuyên bảo giống như đang an ủi.

Bao đại nhân và Công Tôn tiên sinh liếc nhau, khẽ lắc đầu, trong khung cảnh náo nhiệt tiếp tục vùi đầu vào đại nghiệp phúc đáp công văn.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương