Đkpplnvcv Án 2 - Ô Bồn Án
C7: Ô Bồn Án - Đệ Thất Hồi


Công đường nha dịch ra làm chứng, Ngự miêu đề cử vào Khoái ban

*

Sớm ngày hôm sau, trời vừa sáng, Bao đại nhân đã thăng đường thẩm vấn.

"Uy vũ..."

Trong công đường Khai Phong phủ, Tam Ban nha dịch đều đứng ở hai bên, trống lớn dồn dập, đường uy hiển hách, Bao đại nhân ngồi giữa công đường, kinh đường mộc trong tay vang lên, cao giọng quát:

"Truyền huynh đệ họ Ngô!"

"Truyền huynh đệ họ Ngô..." Tiếng hô vang vọng truyền ra ngoài.

Lát sau đã nghe thấy tiếng va chạm của gông xiềng xích chân, hai gã nha dịch đưa huynh đệ họ Ngô tới công đường.

Bao đại nhân ngồi ngay ngắn trên tòa, nghiêm mắt nhìn xuống công đường, chỉ thấy bên dưới có hai người mặc áo tù nhân đang quỳ, một cao một thấp; người cường tráng kia, râu quai nón dài đến má, giữa mặt mày ẩn hiện vẻ hung ác; người còn lại thân hình nhỏ bé, hai mắt mịt mờ, mặt mày hoảng sợ, cả người không ngừng run nhẹ.

"Ai đang quỳ dưới công đường?" Bao đại nhân hơi nheo mắt, trầm giọng hỏi.

"Thảo... thảo dân Ngô Nhị Cương." Người thấp run rẩy đáp.

"Thảo dân Ngô Đại Lực." Người cao lớn cũng trả lời.

Cạch!

Bao đại nhân bỗng đập kinh đường mộc, cao giọng quát: "Điêu dân lớn mật, phạm trọng tội như thế còn dám tự xưng "thảo dân" sao?!"

Ngô Nhị Cương nhất thời bị dọa đến run lẩy bẩy, khom người vội vàng dập dầu, miệng lắp bắp: "Tội... tội dân Ngô... Ngô..."

"Đại nhân!" Ngô Đại Lực kia đột nhiên nói: "Không biết thảo dân phạm tội gì, vì sao không thể tự xưng thảo dân?"

Bao đại nhân ngưng mắt lạnh, trầm giọng: "Huynh đệ các ngươi giết người cướp của, sát hại người qua đường là Lưu Thế Xương, đốt xác chết làm thành ô bồn, loại người hung tàn như thế, sao có thể xưng hai chữ "thảo dân"?"

Ngô nhị nghe xong, toàn thân càng thêm run rẩy.

Ngô Đại Lực tuy chấn động, nhưng sắc mặt vẫn nặng nề như cũ: "Đại nhân, thảo dân oan uổng, thảo dân chưa bao giờ giết người."

Bao đại nhân trừng lớn hai mắt, quát: "Điêu dân lớn mật, ngươi nhìn cho rõ, vật gì đang nằm trên công đường kia?"

Vừa dứt lời, một nha dịch liền đem bọc đen nâng lên công đường, cởi bỏ bao ngoài, lấy ra một cái ô bồn đen như mực đặt trước người huynh đệ họ Ngô.

Ngô Nhị Cương nhìn thấy ô bồn này, nhất thời sắc mặt đại biến, phất tay cả kinh kêu lên: "Đem... đem nó đi đi, không... không cần...!" Dứt lời liền nhào ra ngoài chạy trốn. Nha dịch hai bên sao có thể để hắn như ý, hai cây sát uy bổng vươn ra, giữ Ngô Nhị Cương tại chỗ. Ngô Nhị Cương chỉ có thể run rẩy bên dưới sát uy bổng.

Ngô Đại Lực vừa nhìn thấy bồn này, gương mặt cũng lộ vẻ thất kinh, thân hình hơi lùi về phía sau, da mặt co rúm, hồi lâu không nói ra tiếng.

Bao đại nhân lướt qua dưới công đường, sắc mặt ngưng trầm, đột nhiên cao giọng quát: "Ngô Đại Lực, Ngô Nhị Cương, nay chứng cứ phạm tội đã xác thực, ngươi còn dám phủ nhận?"

Một tiếng này, như kinh lôi tạc đỉnh, nhất thời dọa hai người quỳ dưới công đường giật mình thon thót.
"Tội... tội dân Ngô... Ngô..." Ngô Nhị Cương vừa mở miệng đã bị Ngô Đại Lực lớn tiếng quát bảo ngừng lại: "Đại nhân, ô bồn này chẳng qua chỉ là vật thông thường hay bán trên phố, sao có thể chứng minh thảo dân giết người?"

Bao đại nhân hừ lạnh một tiếng, hai mắt dời về phía ô bồn, trầm giọng nói: "Lưu Thế Xương, ngươi có nhận ra hai người trên công đường không?"

Ô bồn dưới đường im lặng dị thường.

Bao đại nhân sửng sốt, đề cao thanh âm vài phần hỏi: "Lưu Thế Xương, ngươi có nghe được câu hỏi của bản phủ không?"

Ô bồn vẫn như cũ, không hề đáp lại.

Lông mày Bao đại nhân nhíu chặt, nhìn sang phía Công Tôn tiên sinh ngồi sau mộc án dưới đường, ánh mắt nghi vấn.

Công Tôn tiên sinh cũng hơi ngây người, vẻ mặt khó hiểu, khẽ lắc đầu, dời mắt về phía hộ vệ áo đỏ đối diện, nhưng Triển Chiêu cũng nhíu mày kiếm, sắc mặt nghi hoặc.

Ba người này âm thầm khó hiểu, bên kia trong lòng Ngô Đại Lực lại vô cùng vui sướng. Ngô Đại Lực vốn kiên trì không chịu nhận tội, trong lòng có dự định, nếu khó thoát khỏi tội, liền đem hành vi phạm tội đổ hết lên người nhị đệ Ngô Nhị Cương. Nhưng chính mình đã từng nghe ô bồn nói chuyện, lúc này tất nhiên sợ hãi ô bồn tự đứng ra làm chứng, đang hết sức run sợ, nào ngờ ô bồn đột nhiên không có động tĩnh, âm thầm cân nhắc, phỏng chừng lần trước ô bồn nói chuyện được là do nha dịch Khai Phong phủ dùng thủ thuật che mắt.

Trong lòng không khỏi mừng rỡ, thanh âm đề cao vài phần: "Đại nhân, thảo dân chưa bao giờ giết người, mong đại nhân minh xét!"

Bao đại nhân không biết nói gì, trên công đường rất yên tĩnh.

Mà lúc này một người bên ngoài công đường vốn đang vụng trộm ngó nghiêng ở cửa đột nhiên đứng dậy, vội vàng chạy về lục phòng[1] phía trước công đường, vọt vào căn phòng phía Đông, thân hình chưa dừng lại miệng đã hô lớn: "Kim Kiền, không tốt, ô bồn kia lại không nói!"

Trong phòng, một người lười nhác ngồi trên ghế, thấy người tới tựa hồ không hề kinh ngạc, chỉ dựng ngón tay trỏ lên, tùy tiện chỉ vào góc phòng âm u, bất đắc dĩ nói: "Tiểu Liễu Ca, có gì đáng kinh ngạc, ngươi nhìn bên kia liền hiểu được."

Trịnh Tiểu Liễu nhìn theo phương hướng của ngón tay, lập tức kinh hãi. Trong góc tối âm u kia, mờ mờ ảo ảo một bóng trắng trôi nổi, như sương như khói, mơ hồ không rõ, nhưng cũng có thể loáng thoáng nhìn ra đó là một hình người.

"Lưu... Lưu Thế Xương?! Sao... sao ngươi còn ở đây? Chẳng phải ngươi nên ở trong ô bồn ư?"

Bóng trắng kia nhẹ nhàng đong đưa, buồn bã nói: "Sát khí ở công đường quá nặng, ta không thể tiến vào..."

"Cái gì? Vậy... vậy làm sao bây giờ, không có ngươi làm chứng, những chứng cứ khác căn bản không đáng tin, Bao đại nhân làm sao thẩm án?!" Trịnh Tiểu Liễu kêu lên, vẻ mặt nôn nóng.

"Trừ phi không thẩm vấn xử lý ở công đường, nếu không căn bản ta không thể làm chứng..." Lưu Thế Xương khoanh tay nói.

Trịnh Tiểu Liễu lắc đầu: "Thẩm vấn ngoài công đường không hợp pháp lý, thậm chí không thể ghi vào trong hồ sơ, tất nhiên không được."

"Vậy..." Lưu Thế Xương trầm ngâm hồi lâu, mới chậm rãi ngẩng đầu nhìn Kim Kiền nói: "Kim tiểu ca, e rằng lại phải phiền toái ngài."


"Cái gì?" Kim Kiền vẫn đang an ổn ngồi ở bên cạnh, vừa nghe lời liền nhảy dựng lên từ ghế, cả kinh kêu: "Phiền ta? Lưu ô bồn, chẳng lẽ ngươi muốn mượn thân thể ta để lên công đường làm chứng?" Thầm nghĩ: Đừng có đùa, cho quỷ nhập người, hừ, không biết để lại di chứng cỡ nào, ta tuyệt đối không đồng ý!

Lưu Thế Xương nghe thế không khỏi sửng sốt, ngẩn ngơ nói: "Kim tiểu ca nghĩ gì vậy? Ta chỉ là một oan hồn, sao có khả năng nhập xác, cho dù có thể, vẫn không vào được công đường."

Kim Kiền nghe được lời ấy mới an tâm vài phần, tròng mắt nhanh chóng đảo quanh mấy vòng, thoáng lui về sau vài bước, hỏi tiếp: "Vậy ngươi muốn ta giúp thế nào?"

Lưu Thế Xương lung lay giữa không trung, buồn bã nói: "Ta muốn phiền Kim huynh giả trang thành ta, lên công đường làm chứng."

"Cái gì?!" Kim Kiền và Trịnh Tiểu Liễu đồng thời hét lớn.

Kim Kiền trừng to mắt, nhìn chằm chằm vào bóng ma u hồn, da mặt rúm ró nói: "Ý ngươi là, ta đóng giả như bị nhập hồn, lấy thân phận Lưu Thế Xương lên công đường tố cáo hai huynh đệ kia?!"

Lưu Thế Xương gật đầu.

"Có nhầm không thế?! Không bàn nữa!" Kim Kiền lập tức hét to, trong lòng thầm nghĩ: Đường đường là người hiện đại như ta lại làm việc đóng giả mạo hiểm như thế, lỡ may bị vạch trần, chẳng phải ta gặp tao ương sao?

Trịnh Tiểu Liễu nghe xong cũng lắc đầu quầy quậy như trống bỏi, cao giọng nói: "Đương nhiên không được, đây chính là hành vi làm giả chứng cớ, vu tội công đường!"

Lưu Thế Xương thấy hai người trước mặt cực lực phản đối, nhất thời nóng nảy, cao giọng nói: "Hai vị tiểu ca, chẳng lẽ các ngươi trơ mắt nhìn huynh đệ họ Ngô nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật sao?"

Trịnh Tiểu Liễu nghe được lời ấy, cúi gằm xuống, vẻ mặt băn khoăn nói: "Nhưng, nếu chúng ta dùng phương pháp đó, thật sự không tuân theo pháp lý."

"Đúng, đúng, đúng, đúng, không theo pháp lý!" Kim Kiền cũng phụ họa, trong lòng lại nói: Việc này có hệ số nguy hiểm quá cao, tuyệt đối không thể làm!

Lưu Thế Xương thấy vậy, lập tức quỳ xuống, liên tiếp dập đầu nói: "Hai vị tiểu ca, nay Lưu Thế Xương lấy thân oan hồn khẩn cầu hai vị, xin hai vị giúp ta. Nếu oan khuất của Lưu Thế Xương được gột sạch, tất nhiên khắc sâu trong lòng, kiếp sau làm trâu làm ngựa báo đáp đại ân của hai vị!"

"Chuyện này..." Dù sao Trịnh Tiểu Liễu vẫn còn nhỏ, dễ mềm lòng, vừa thấy Lưu Thế Xương cầu xin, nhất thời mất chủ kiến, không khỏi nhìn sang Kim Kiền.
Nhưng Kim Kiền không hề có ý thỏa hiệp, sắc mặt vẫn nghiêm trọng như cũ, thấp giọng nói: "Lưu Thế Xương, tuy chúng ta thông cảm với ngươi, nhưng việc lừa dối pháp luật kỉ cương như này, ta thật sự không giúp được!"

Lưu Thế Xương nghe vậy, chợt ngừng dập đầu, chậm rãi đứng dậy nói với Trịnh Tiểu Liễu: "Trịnh tiểu ca, ta có lời muốn nói với Kim tiểu ca, phiền ngươi tránh đi một chút."

Tuy Trịnh Tiểu Liễu khó hiểu, nhưng thấy sắc mặt Lưu Thế Xương nghiêm túc, vẻ mặt bi thiết, cảm thấy mềm lòng, liền nghe lời ra ngoài cửa, đóng cửa phòng lại. Ánh sáng trong phòng tức thìnu ám.

Lưu Thế Xương đột nhiên đứng dậy, bay vèo đến cạnh người Kim Kiền.

Kim Kiền chỉ cảm thấy một trận gió âm thổi qua tai, chợt nghe giọng quỷ của Lưu Thế Xương vang lên: "Kim Kiền, nếu ngươi không giúp ta, bí mật của ngươi không giữ được đâu!"

Kim Kiền giật nảy mình, đột nhiên quay đầu, trợn mắt trừng trừng nhìn gương mặt mơ hồ của Lưu Thế Xương.

Lưu Thế Xương ẩn ẩn nhỏ giọng nói: "Kim Kiền, ngươi là nữ nhi..."

Kim Kiền lập tức hít vào một hơi khí lạnh, hai mắt muốn nứt toác, nuốt mấy ngụm nước miếng mới có sức nói: "Lưu ô bồn, ngươi đừng tưởng rằng ngươi là oan hồn thì có thể nói bậy lung tung."

Lưu Thế Xương nghe thế khẽ lắc đầu, buồn bã nói: "Ta sớm không phải người dương thế, nhìn rõ người dương thế không phải bằng mắt, mà dựa vào hơi thở của thế nhân để phán đoán. Trên đời này, nam tử thuần dương, nữ tử thuần âm, Kim Kiền ngươi một thân âm khí quá nặng, không thể là nam tử được."

Kim Kiền nghe vậy, nháy mắt lo lắng ngập đầu, thầm nghĩ: Thôi xong, không nghĩ tới khi Lưu Thế Xương còn sống chẳng thông minh, nay đã chết lại lợi hại thêm được mấy phần, bây giờ bánh bao rách vỏ – lộ tẩy rồi.

Chợt nghe Lưu Thế Xương bên cạnh lên tiếng: "Từ khi triều đại khai quốc tới nay, chưa bao giờ có lệ nữ tử làm nha dịch, nếu Bao đại nhân biết được việc này, Kim Kiền ngươi..."

Tuy lời nói chưa hết nhưng tất nhiên Kim Kiền hiểu được, nhất thời dở khóc dở cười, thầm nghĩ: Nói thừa, nếu để Bao đại nhân biết được giới tính của ta, ta không thể tiếp tục công việc nhân viên công vụ ở Khai Phong phủ này đâu! Chậc chậc, không ngờ được đường đường là người hiện đại như ta lại trôi dạt đến tình cảnh bị một oan hồn cổ đại uy hiếp... Ôi chao, luật pháp Đại Tống tôn kính, thật xin lỗi, nay bát cơm trước mặt, ấm no làm trọng, tình thế bức bách ta thôi...

Trong lòng hạ quyết tâm, Kim Kiền đột nhiên tươi cười đầy mặt, xoa xoa hai tay nói với Lưu Thế Xương: "Chúng ta cũng coi như đã quen biết một thời gian, tục ngữ nói, xuất môn dựa vào bằng hữu, Lưu đại ca đã nhờ, tất nhiên ta sẽ cầm đao hai bên,[2] dốc toàn lực ứng phó! Muốn nhờ vả gì cứ việc nói ra đi."

Lưu Thế Xương nghe vậy, tất nhiên vui sướng dị thường, vội vàng nói: "Nếu Kim Kiền nguyện ý hỗ trợ, còn không mau lên công đường tố cáo huynh đệ họ Ngô?"

Kim Kiền nghe xong, khuôn mặt tươi cười cứng ngắc, dừng một chút mới nói: "Lão đại, ý của ngài là, ta cứ thế này lên công đường làm chứng á?"

Lưu Thế Xương khó hiểu hỏi: "Không như thế này, còn phải thế nào?"

Kim Kiền suýt nữa hộc máu, thầm nghĩ: Xin thua luôn, ta mà như này xông vào công đường nói mình là Lưu Thế Xương, việc hoang đường như thế, đừng nói những người làm của Khai Phong phủ không thèm tin, e rằng còn chẳng thể lừa dối nổi huynh đệ họ Ngô.

Nghĩ vậy, Kim Kiền không khỏi thong thả bước đi quanh phòng, ngón tay vuốt cằm, sau một lúc lâu mới nói: "Lưu đại ca, ngươi có nhớ rõ lúc huynh đệ họ Ngô giết mình không?"

Lưu Thế Xương sửng sốt, suy nghĩ rồi nói: "Ta chỉ nhớ bọn họ dùng rìu để giết chết ta..."

"Còn gì nữa?"

"Chuyện này... đúng rồi, khi giết ta, Ngô Đại Lực còn nói một câu."

Kim Kiền vừa nghe, tức thì hai mắt tỏa sáng, vội vàng hỏi: "Nói cái gì?"

Lưu Thế Xương hồi tưởng lại, mới nói cho Kim Kiền biết tiếng nói cuối cùng mà mình nghe được lúc sắp chết.

Kim Kiền nghe xong liền sáng tỏ, gật đầu với Lưu Thế Xương, đẩy cửa phòng nói với Trịnh Tiểu Liễu đang đứng bên ngoài: "Tiểu Lục Ca, phiền ngươi vào công đường báo một tiếng, nói người đã bị giết – Lưu Thế Xương, muốn lên công đường làm chứng."
Trịnh Tiểu Liễu nghe thấy lời Kim Kiền, do dự một lát mới gật đầu, quay người chạy về phía công đường. Kim Kiền cũng theo sau, vừa đi vừa tháo mũ nha môn xuống cột bên hông, lại tháo búi tóc, tùy tay vò vò lung tung mấy cái trên đỉnh đầu, tạm thời giả trang theo phiên bản oan hồn lả lướt tóc tai bù xù.

Đợi Kim Kiền chuẩn bị ổn thỏa xong đã vừa lúc đi đến cửa công đường. Hai cánh cửa chính của công đường mở lớn, thanh âm trong đường đều truyền vào tai hai người.

Nghe tiếng Bao đại nhân trầm giọng quát: "Ngô Đại Lực, ngươi nói ngươi chưa bao giờ giết người, vậy vì sao phải dùng chiếc rìu này hiếp bức nha dịch của Khai Phong phủ, uy hiếp rồi chạy trốn? Rõ ràng là cử chỉ có tật giật mình!"

Ngô Đại Lực trả lời: "Đại nhân, quan gia Khai Phong phủ không nói rõ thân phận từ đầu, thảo dân còn tưởng là kẻ xấu muốn hãm hại hai huynh đệ chúng ta, vì muốn tự bảo vệ mới làm như vậy."

Bao đại nhân đề cao thanh âm hỏi: "Vậy vì sao sau khi biết được thân phận nha dịch, ngươi vẫn không thả người?"

Ngô Đại Lực đáp: "Khi đó thảo dân biết đã đắc tội quan gia, nhất thời sợ hãi, chỉ muốn chạy trốn cho nên không thả người!"


Bao đại nhân im lặng, công đường yên lặng như tờ.
Kim Kiền đứng ngoài lắng nghe, trong lòng sáng tỏ, thầm nghĩ: Được! Lão Bao tám phần đã bế tắc, xem ra, giờ ta cũng chỉ có thể bất chấp khó khăn mà giúp một tay.

Nghĩ vậy, Kim Kiền liếc qua Trịnh Tiểu Liễu, Trịnh Tiểu Liễu lập tức hiểu ý, đi thẳng đến giữa cửa công đường, cao giọng nói: "Bẩm đại nhân, Lưu Thế Xương đến!"

Lời vừa nói ra, mọi người trên công đường nhất thời sửng sốt, đều khó hiểu vạn phần, thầm nghĩ: Đại nhân không nói truyền người, vì sao lại xuất hiện một nha dịch muốn dẫn phạm nhân lên công đường, đã thế còn do một Tạo dịch báo truyền. Mà chuyện khiến người ta không thể tưởng tượng là, người sắp lên công đường là Lưu Thế Xương – một người đã chết.

Huynh đệ họ Ngô vừa nghe tên Lưu Thế Xương, trong lòng cả kinh, không khỏi giật mình xoay người nhìn ra cửa.

Bao đại nhân cũng bị kinh hách, dời mắt về phía ô bồn giữa công đường, sau quay ra nhìn Công Tôn tiên sinh. Tuy sắc mặt Công Tôn tiên sinh mang vẻ nghi ngờ, nhưng vẫn khẽ gật đầu.

Bao đại nhân lập tức nâng kinh đường mộc trong tay lên, đập xuống quát: "Truyền Lưu Thế Xương lên công đường!"

Kim Kiền bên ngoài nghe được rõ ràng, trong lòng không khỏi thấp thỏm, đứng thẳng thân mình, âm thầm hít vào một hơi, trong lòng nói: Con bà nó, bất cứ giá nào cũng phải làm cho mấy người người xưa này mở mắt, chiêm ngưỡng kỹ xảo diễn xuất cao siêu mà người hiện đại như ta đã được hun đúc nhờ phim truyền hình đủ thể loại.

Nghĩ vậy, Kim Kiền vận lực dưới chân, thân hình tựa như một tầng khói bụi, lững lờ phiêu hốt bay vào công đường, cúi người quỳ xuống, hạ giọng nói:

"Thảo dân Lưu Thế Xương bái kiến đại nhân."

Mọi người trên đường tập trung nhìn, chỉ thấy người này búi tóc tán loạn, thân hình lơ lửng, còn tự xưng Lưu Thế Xương, không khỏi cả kinh. Nhìn kỹ lại, phát hiện người này nhìn quen mắt, chẳng phải chính là Tạo dịch Kim Kiền sao?

Huynh đệ họ Ngô chưa thấy khinh công của Kim Kiền, nay nhìn thân hình người này hệt như quỷ mị tức thì bị dọa mất nửa hồn phách, Ngô Nhị Cương chẳng cần phải nói, ngay cả Ngô Đại Lực cũng biến sắc mặt.

Bao đại nhân trên công đường nhìn thấy rõ ràng, trong lòng có chút khó hiểu, dừng một chút mới hỏi:

"Người nào đang quỳ dưới công đường?"

Kim Kiền trầm giọng trả lời: "Thảo dân Lưu Thế Xương."

Bao đại nhân ngẩn người, chuyển mắt nhìn Công Tôn tiên sinh, Công Tôn tiên sinh tay cầm bút lông, lẳng lặng trầm mi, quay ra nhìn Triển Chiêu.

Triển Chiêu thấy Công Tôn tiên sinh nhìn sang phía mình, trong lòng hiểu được, âm thầm nói: Công Tôn tiên sinh hẳn cho rằng Kim Kiền từng xuất môn tra án với mình, mình sẽ hiểu người này được vài phần, muốn mình suy đoán tình trạng hiện nay.

Nhưng...

Triển Chiêu hồi tưởng đủ loại hành động trước kia của Kim Kiền, trên trán không khỏi thấp thoáng hiện ra mấy cái vạch đen, trong lòng nói tiếp: Nhưng lần này Công Tôn tiên sinh đánh giá cao Triển mỗ rồi, Kim Kiền luôn luôn hành động quái dị, nay có hành xử như vậy, là thật hay giả thật khó phỏng đoán.

Nghĩ đến đây, Triển Chiêu nhíu mày kiếm, hướng Công Tôn tiên sinh nhẹ nhàng lắc đầu.

Cử động này của Triển Chiêu, Công Tôn tiên sinh và Bao đại nhân đều thấy rõ. Bao đại nhân thấy thế, hai mắt lạnh xuống, hạ quyết tâm, cao giọng quát:

"Ngươi tự xưng Lưu Thế Xương, vậy ngươi có biết ô bồn trước mặt không?"

Kim Kiền vừa nghe, vội vàng trả lời: "Bẩm đại nhân, thảo dân biết, bồn này chính là xác chết của thảo dân."

Bao đại nhân hỏi tiếp: "Đây là ô bồn, vì sao lại biến thành xác chết của ngươi?"

Kim Kiền hít sâu một hơi, ra vẻ nghẹn ngào, chậm rãi nói: "Bẩm đại nhân, thảo dân đang trên đường về nhà, tá túc trong nhà hai huynh đệ kia thì bị giết hại. Huynh đệ hai người kia không chỉ giết người cướp của, còn đem xác chết của thảo dân đốt thành tro bụi, trộn bùn làm ô bồn, bán cho người khác. Đại nhân, thảo dân chịu kỳ oan, mong đại nhân trả lại công bằng cho thảo dân với!"

Bao đại nhân hơi chớp mắt, đánh giá Kim Kiền trên dưới vài lần, hỏi: "Lưu Thế Xương, ngươi có nhận ra được huynh đệ hai người sát hại ngươi không?"

"Hung phạm sát hại thảo dân, tất nhiên thảo dân nhận ra!"

"Có phải hai người trên công đường này không?"

Kim Kiền nghe lời, thân hình nhất thời đứng dậy, chỉ thẳng vào huynh đệ họ Ngô quát: "Chính là hai người này!"

Bao đại nhân lập tức đập mạnh kinh đường mộc, quát to: "Ngô Đại Lực, Ngô Nhị Cương, các ngươi còn gì để nói?"

Lại nói huynh đệ họ Ngô kia, bị Kim Kiền vừa chỉ vừa quát, nhất thời hết hồn, Ngô Nhị Cương suýt nữa hôn mê luôn. Ngô Đại Lực tuy rằng hoảng sợ, nhưng dù sao hắn hung ác thành tính, vẫn chưa vì sợ hãi mà mất đi tâm trí, Kim Kiền vừa đứng lên, cũng khiến Ngô Đại Lực nhìn rõ diện mạo.

Ngô Đại lực thấy qua, sợ hãi trong lòng nhất thời giảm đi hơn phân nửa, ngẩng đầu kêu lớn: "Đại nhân, người này nói bậy, hắn là nha dịch Khai Phong phủ, không phải Lưu Thế Xương!"

Bao đại nhân nhếch chân mày nói: "Ngô Đại Lực, ngươi tự xưng chưa bao giờ sát hại Lưu Thế Xương, vậy tất nhiên không biết bộ dạng của hắn. Sao ngươi có thể khẳng định người này không phải Lưu Thế Xương? Chẳng lẽ ngươi đã gặp qua hắn?"

"Chuyện này..." Tròng mắt Ngô Đại Lực đảo quanh vài vòng, lập tức trả lời: "Đại nhân, tuy thảo dân không biết Lưu Thế Xương, nhưng đã gặp qua tiểu nha dịch này, chính là một trong những người đến nhà ta hôm qua."

Kim Kiền nghe lời, nhẹ nhàng nâng mi, yếu ớt nói: "Bẩm đại nhân, ta bị huynh đệ hai người sát hại, xác chết đốt thành ô bồn, oan hồn không thể lên công đường, chỉ phải nhập vào người Kim Kiền, lên công đường kêu oan."

Mọi người nghe xong liền kinh ngạc, đồng loạt giương mắt quan sát Kim Kiền. Chỉ thấy hai mắt nàng dại ra, thân hình cứng đờ, tuy rằng miệng phát ra tiếng, nhưng cơ miệng cứng ngắc, không giống hành động bình thường, không khỏi tin đến bảy phần.

Nhưng Ngô Đại Lực không tin, cao giọng nói: "Oan hồn Lưu Thế Xương nhập vào, quả thực hoang đường, ai có thể làm chứng?"

Kim Kiền nghe vậy không tránh khỏi sửng sốt, thầm nghĩ: Ai có thể làm chứng chứ? Nào có nhân chứng, ta đây còn là giả, làm sao có thể có nhân chứng?
Bao đại nhân nghe được lời ấy, đột nhiên đập kinh đường mộc, quát to: "Người đâu, truyền Lưu thị, Lưu Bách Nhi."

Đừng nói huynh đệ họ Ngô nghe thấy cả kinh, ngay cả Kim Kiền lúc này cũng âm thầm kêu khổ, thầm nghĩ: Lão Bao ơi, ngài đùa cái gì vậy, ta đóng giả Lưu Thế Xương, sao ngài còn gọi người đến nhận thân thích hả? Chậc chậc, xem ra vở kịch này không diễn nổi nữa rồi.

Lát sau, Lưu thị mang theo Bách nhi đi lên công đường, song song quỳ xuống.

Bao đại nhân gật đầu, nhìn Kim Kiền hỏi: "Ngươi có biết hai người này không?"


Lúc này lưng Kim Kiền đã ngấm ngầm đổ mồ hôi, nhưng vẫn phải kiên trì trả lời: "Thảo dân biết, họ là vợ con của thảo dân."

Lưu thị và Bách nhi vừa nghe, nhất thời sợ hãi, Lưu thị cả kinh kêu lên: "Ngươi... ngươi nói cái gì? Ngươi chẳng phải là tiểu nha dịch sao, vì sao phải nói lung tung?"

Bách nhi lại trấn tĩnh hơn nhiều, sắc mặt không vui nói: "Vị ca ca này chớ nói bậy, để tránh làm hỏng danh tiết nhà ta."

Kim Kiền cảm thấy bắp chân có hiện tượng chuột rút, chậm rãi xoay người, nhìn thật đắm đuối vào mẹ con Lưu thị, chậm rãi nói: "Nương tử, Bách nhi, ta là cha con, Lưu Thế Xương đây!"

Mẹ con Lưu thị nháy mắt biến sắc mặt, ngây ngẩn trợn nhìn Kim Kiền, Lưu thị run giọng nói: "Ngươi... ngươi nói ngươi là tướng công?"

Kim Kiền gật đầu, tiếp tục nói: "Vi phu lên công đường làm chứng, đành nhập vào người quan gia. Nương tử, Bách nhi, rốt cuộc vi phu cũng thấy được hai người..."

Dứt lời, Kim kiền liền hạ thấp đầu, hai vai run rẩy, ra vẻ khóc, thực tế trong lòng cũng không yên, đang âm thầm run rẩy.
Lưu thị nghe xong, lập tức bổ nhào đến cạnh người Kim Kiền gào khóc. Bách nhi ánh mắt hồng hồng, lẳng lặng tiến lên, nhẹ giọng hỏi: "Cha, cha có nhớ rõ, cha hứa với Bách nhi, Tết Nguyên Tiêu muốn tặng cho Bách nhi một cái đèn lồng không?"

Kim Kiền nghe vậy, trong lòng nhất thời mừng thầm, nghĩ: Ông trời phù hộ, may mà ta còn nhớ cái đèn lồng hỏng ở nhà huynh đệ họ Ngô, trên đèn lồng kia hình như là...

"Đương nhiên phụ thân nhớ rõ, là một cái đèn lồng cá chép..."

"Cha có nhớ cá chép màu gì không?"
"Là..." Trán của Kim Kiền ẩn ẩn mồ hôi, vừa nghĩ vừa oán giận: Lão Bao ơi, tuy rằng để một cái đèn lồng làm vật chứng chỉ e không đủ, nhưng ít ra ngài cũng nên cho nó lộ diện chút chứ... Đáng chết, cá chép trên đèn lồng màu gì nhỉ? Thôi, chọn bừa luôn...

"Màu đỏ." Kim Kiền thuận miệng nói một màu.

Không ngờ lời vừa nói ra, Bách nhi lập tức nhào vào người Kim Kiền, lớn tiếng khóc: "Cha, đúng là cha rồi."

Kim Kiền bỗng chốc thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ:

Không thể ngờ ta có vận may như thế, thuận miệng nói một màu cũng có thể lừa bịp được. Nếu trở về hiện đại, ta nhất định dốc hết tiền túi, đi mua mấy cái xổ số, chắc chắn rất có triển vọng.

Mẹ con Lưu thị khóc đến mức thiên địa xót thương, sắc mặt huynh đệ họ Ngô lại là thiên địa biến sắc.
Ngô Nhị Cương vẻ mặt rã rời, sững sờ ngồi bệt dưới đất. Ngô Đại Lực miệng lẩm bẩm không ngừng:

"Không thể nào, không thể nào..." Đột nhiên hắn cao giọng, kêu to hướng Kim Kiền: "Không... không thể nào, ngươi... các ngươi nhất định đã thông đồng, gạt chúng ta nhận tội, nhất định là như vậy!"

Kim Kiền nghe vậy, trong lòng không khỏi cười lạnh, nghĩ đến câu cuối cùng Lưu Thế Xương nghe được trước khi chết, bình tĩnh nhìn thẳng vào Ngô Đại Lực, chậm rãi nói:

"Ngô Đại Lực, ngươi còn nhớ không, trước lúc ngươi giết ta, vừa chém vừa nói: "Ai cũng biết tiền tài phải giấu giếm, ngươi nên trách chính mình không giữ gìn tiền tài cho chắc, khiến cho hai huynh đệ chúng ta nhìn thấy. Ngươi đừng trách chúng ta độc ác, hãy tự mắng mình không đủ cẩn thận đi!" Câu nói đó, như đao khắc vào lòng ta, hẳn ngươi không quên chứ?!"

Ngô Đại Lực nghe xong lời ấy liền khuỵu xuống đất, giống như Ngô Nhị Cương, đồng loạt run lẩy bẩy.
Bao đại nhân đột nhiên quát to một tiếng: "Ngô Đại Lực, Ngô Nhị Cương, nay có ô bồn làm vật chứng, tự Lưu Thế Xương làm nhân chứng, ngươi còn chờ gì mà không nhận tội?!"

Hai người này sao còn có thể đáp lời, mặc cho nha dịch đem bản cung đến, túm lấy thân hình, run run ký tên lên giấy, rồi lại tê liệt ngã xuống.

Bao đại nhân nhìn qua bản cung, gật đầu, trầm giọng nói: "Dưới công đường nghe phán quyết. Ngô Đại Lực, Ngô Nhị Cương cướp tài vật giết người, hủy thi diệt tích, hành vi phạm tội rõ ràng, pháp lý khó tha, bản phủ phán hai ngươi tội trảm. Người đâu, đưa hai người này vào đại lao, trưa mai sẽ chặt đầu!"

Mấy nha dịch lập tức tiến lên, tha huynh đệ họ Ngô cả người xụi lơ đi xuống.

Bao đại nhân lại nói với ba người dưới công đường: "Lưu Thế Xương, nay bản phủ đã chiếu theo pháp luật, phán xử hung phạm giết ngươi, ngươi có thể nhắm mắt cửu tuyền, mau mau trở về đi."

Kim Kiền vừa nghe, trong lòng thả lỏng, dập đầu tạ ơn, vừa định vận dụng khinh công rời đi, ai ngờ Lưu thị ôm chặt cánh tay của mình, khóc rống lên:

"Tướng công, tướng công, chàng không thể đi... Nếu chàng đi rồi, vi thê... vi thê..."

Kim Kiền thấy thế, lập tức não phình ra, gương mặt không khỏi lộ vẻ lúng túng, thân thể bị phụ nhân túm lấy, khuôn mặt đầy lệ đối diện, cặp mắt không biết nên nhìn đi đâu, đành phải quay vòng khắp nơi.
Lúc liếc qua Bao đại nhân đang ngồi giữa công đường, Kim Kiền không khỏi chột dạ.

Tuy rằng sắc mặt Bao đại nhân trầm ngưng, nhưng trong mắt lại xẹt qua một tia sáng tỏ, sau đó mỉm cười, dời mắt về phía Công Tôn tiên sinh. Kim Kiền cũng bất giác theo ánh mắt Bao đại nhân nhìn sang Công Tôn tiên sinh, đã thấy Công Tôn tiên sinh nhẹ vuốt sợi râu đen, hai hàng lông mày nhếch lên, liếc sang hồng y hộ vệ tứ phẩm.

Triển Chiêu vẻ mặt nghiêm nghị, hai tròng mắt cụp xuống, thắt lưng đứng thẳng tắp, thân hình không hề động đậy, chỉ là ống tay áo màu đỏ khẽ lay động, Kim Kiền liền cảm thấy thân thể không biết bị vật gì vỗ cho hai cái, cơ thể nhất thời cứng đờ, yết hầu ứ đọng, không phát ra được tiếng động nào, cứ thế ngã thẳng xuống đất. Không cần giải thích, Kim Kiền cũng biết mình bị điểm huyệt.

Lưu thị nhìn thấy, tức thì kinh hãi, bổ nhào lên người Kim Kiền gào khóc.

Đáng thương cho Kim Kiền, huyệt đạo bị điểm, thân không thể động, miệng không thể nói, nhưng thính giác không giảm đi chút nào, chỉ đành nằm thẳng dưới đất, chịu nỗi khổ ma âm xuyên tai, thầm nghĩ:

Con bà nó, một nhóm nhân tinh, không biết vì sao có thể nhìn ra sơ hở, đường hoàng lợi dụng ta làm bằng chứng giả. Hừ, Khai Phong phủ cái gì chứ, Bao Thanh Thiên, Công Tôn tiên sinh, Ngự miêu, thật ra là một nhóm người bề ngoài trung hậu hành thật, trong lòng giả dối cả thôi. Chậc... Tiểu Miêu nhất định không vừa lòng việc ta hại hắn rơi xuống nước, nhân cơ hội trả thù, đáng giận quá...

Không biết Lưu thị khóc bao lâu, cuối cùng vẫn là Bách nhi khuyên bảo mẫu thân đứng dậy, cùng nha dịch dìu mẫu thân ra công đường.

Bao đại nhân cũng sai người đỡ Kim Kiền về lục phòng, huyệt đạo trên người Kim Kiền bỗng nhiên được giải, đương nhiên, Kim Kiền cũng không vuột mất vạt áo màu đỏ thổi qua ngoài cửa phòng kia.

Trịnh Tiểu Liễu thấy Kim Kiền vẫn không nhúc nhích, cực kỳ lo lắng, bây giờ nhìn Kim Kiền đứng dậy cử động, nhất thời an tâm, mở miệng nói: "Kim Kiền, ngươi đúng là lợi hại, có thể làm cho huynh đệ họ Ngô cúi đầu nhận tội.

Kim Kiền chầm chậm vận động gân cốt cứng đờ, trong lòng cười khổ: Đây đâu chỉ là công lao mình ta, hoàn toàn là kết quả cố gắng đoàn kết của nhóm nhân tinh của Khai Phong phủ đó chứ. Nhưng câu này cũng chỉ dám nghĩ thầm, dù sao việc làm bằng chứng giả tập thể vẫn không nên tuyên truyền bốn phía.

Ô bồn kia chợt vang vọng: "Kim Kiền, đa tạ, đại ân như thế, tất nhiên kiếp sau..."

"Được rồi, được rồi, không cần kiếp sau, chỉ cần kiếp này ngài đừng tìm ta gây phiền toái là tốt rồi!" Kim Kiền khoát tay nói.

Ô bồn đáp: "E rằng không có cơ hội, oan khuất của ta đã giải, bây giờ ta sẽ đến điện Diêm La báo danh."
Dứt lời, giọng nói nghẹn ngào.

Kim Kiền và Trịnh Tiểu Liễu vừa nghe, khóe mắt cũng hơi cay cay. Trịnh Tiểu Liễu dừng một chút mới chậm rãi nói: "Lưu huynh, vậy vợ con ngươi..."
Ô bồn ngắt lời Trịnh Tiểu Liễu: "Gặp cũng vô dụng, chỉ càng thêm thương cảm, không bằng không thấy. Nếu hai vị gặp Bách nhi, nhất định phải dặn nó chăm sóc mẫu thân cẩn thận, chăm chỉ đọc sách, sau này mới có tương lai.

Kim Kiền, Trịnh Tiểu Liễu nghe được lời ấy, yên lặng liếc nhau, chắp tay cùng kêu lên: "Lưu huynh đi đường bảo trọng."

Chỉ thấy một khối sương trắng dâng lên từ giữa ô bồn, vờn vài vòng quanh không trung, hình thành một bóng người u ảo, bóng trắng hình người chắp tay cúi đầu trên không, rồi đột nhiên bị một luồng sáng bao phủ, tức thời tiêu tán vô tung. Cùng lúc đó, ô bồn phát ra tiếng canh cách, vỡ vụn từng mảnh.
Trong lòng Kim Kiền cùng Trịnh Tiểu Liễu không tránh khỏi buồn bực, ngồi im một lúc, sau liền đứng dậy rời đi.

Nhưng lúc này, cửa lớn đột nhiên bị người đẩy ra, một bóng người ngược sáng tiến vào.

Kim, Trịnh hai người thấy vậy không khỏi sửng sốt, sững sờ nhìn người này đoan chính đến cạnh mảnh nhỏ ô bồn, lặng lặng nhìn hồi lâu mới ngẩng đầu nói: "Phụ thân đã đi rồi sao?"

Kim Kiền nhìn gương mặt non nớt trước mắt, hai đấm tay nắm chặt, sau một lúc lâu mới lên tiếng: "Ta đã tới chậm, nếu không sợ mẫu thân thêm đau lòng, nhất định Bách nhi đã đến kịp..." Dừng một chút, Bách nhi ngẩng đầu hỏi: "Trước khi đi, phụ thân có dặn dò gì không?"

Trịnh Tiểu Liễu nhìn Kim Kiền, trả lời: "Cha ngươi nói ngươi chăm sóc mẫu thân cho tốt, chăm chỉ đọc sách."

Bách nhi khép hờ hai mắt, gật đầu, khi mở ra, hai mắt đã sáng như sao, chắp tay thở dài nói với Kim Kiền: "Kim Kiền đại ca, Bách nhi đa tạ ngươi đã đóng giả phụ thân trên công đường, thay phụ thân tố cáo hung thủ."

Kim Kiền nghe vậy ngạc nhiên, bật hỏi: "Sao ngươi lại biết?"


Bách nhi hơi cúi mắt, thấp giọng nói: "Đèn cá chép phụ thân hứa với Bách nhi là đèn cá chép màu vàng..."

Kim Kiền nhất thời kinh hãi, ngẩn ngơ nhìn thân thể thẳng băng của Bách nhi đang đi ra cửa, trong lòng thầm nghĩ: Ái chà, tiểu quỷ này quả thực rất sắc bén, trên công đường nó biết rõ ta giả mạo, vẫn tương kế tựu kế nhận mình là cha, giúp Bao đại nhân định tội phạm nhân... Chậc chậc, tiểu quỷ này về sau tất trở thành người tài.

Nghĩ vậy, đột nhiên Kim Kiền thốt lên: "Bách nhi, chắc chắn cha ngươi tự hào vạn phần vì ngươi đó!"

Thân hình Bách nhi khựng lại, chậm rãi quay người, mỉm cười nói với Kim Kiền: "Bách nhi biết."

Ánh dương lấp lánh sau lưng, nụ cười nhẹ non nớt trên mặt cũng không che nổi dòng nước mắt trong suốt chảy xuống hai má. Trong khoảnh khắc, Kim Kiền cảm thấy bé trai gầy gò nhỏ bé trước mắt thực ra lại có một thân hình vững vàng như núi.

Cho đến khi Bách nhi đã đi xa, Kim Kiền vẫn ngẩn người tại chỗ, toàn bộ đầu óc đều đang suy nghĩ một chuyện: Thời Bắc Tống này, hẳn là có một danh nhân họ Lưu đi.

*

Sau khi Ô bồn án kết thúc, vì có công hỗ trợ phá án, Kim Kiền và Trịnh Tiểu Liễu được thưởng hai ngày nghỉ ngơi. Tất nhiên Trịnh Tiểu Liễu liền về nhà khoe sự tích anh hùng của mình cho người thân, Kim Kiền thì bồi bổ hai ngày ngủ nướng trong phòng ngủ viện Tam Ban.

Đến sáng sớm ngày thứ ba, lúc Kim Kiền và Trịnh Tiểu Liễu đến viện Tam Ban báo danh, đã thấy bên trong phòng của Tạo ban có hai vị khách không mời.

"Kim Kiền, Trịnh Tiểu Liễu, mau tới bái kiến Công Tôn tiên sinh và Lý bộ đầu." Ban đầu của Tạo ban vừa thấy hai người Kim, Trịnh, lập tức đưa đến giữa phòng.

"Bái kiến Công Tôn tiên sinh, Lý bộ đầu." Kim Kiền cùng Trịnh Tiểu Liễu đồng thời hô.

Người ngồi ở ghế trên, một thân nho sam,[3] mắt sáng mặt trắng, đúng là Công Tôn gậy trúc; mà người kia thân hình cường tráng, mặt chữ điền mắt hổ, làn da ngăm đen, một thân tháo vát tài giỏi, hông đeo một thanh diệp đao[4]lớn, đúng là Ban đầu của Khoái ban, bộ đầu[5] Lý Thiệu của Khai Phong phủ.
Kim Kiền đưa mắt nhìn hai người trước mặt, không khỏi khó hiểu, nhìn sang vẻ mặt mang ý cười của Công Tôn tiên sinh, trong lòng không khỏi lạnh buốt, thầm nghĩ: Từ trước đến nay Công Tôn gậy trúc toàn miệng nam mô bụng bồ dao găm, bây giờ đột nhiên xuất hiện, chẳng lẽ có âm mưu gì? Nguy rồi, có phải Tiểu Miêu thông báo cho cây gậy trúc này việc mình giúp giải độc, nên Công Tôn gậy trúc tiến đến thăm dò luôn không?

Nghĩ vậy, Kim Kiền lập tức dồn toàn bộ tinh thần, cẩn thận nghênh chiến.

Ban đầu Tạo ban mặt mũi hồ hởi nói: "Hai người các ngươi thật có phúc, lần trước xuất môn tra án cùng Triển đại nhân, Triển đại nhân khen biểu hiện của các ngươi không dứt miệng, báo cho Bao đại nhân, lần này Công Tôn tiên sinh đặc biệt đến đưa lệnh chuyển ban cho hai ngươi."

"Lệnh chuyển ban?" Kim Kiền không khỏi sửng sốt.
Chợt nghe Trịnh Tiểu Liễu bên cạnh hưng phấn kêu lên: "Chuyển ban? Chẳng lẽ chúng ta được điều đến Khoái ban?"

Công Tôn tiên sinh cười nói: "Đúng thế, cho nên từ hôm nay, hai người các ngươi sẽ trở thành thuộc hạ của Lý bộ đầu, còn không mau bái kiến Lý bộ đầu?"
Trịnh Tiểu Liễu vừa nghe, suýt nữa vui cười đến méo miệng, vội vàng bước lên trước cúi chào, cao giọng nói: "Trịnh Tiểu Liễu bái kiến Lý bộ đầu."

Công Tôn tiên sinh thấy Kim Kiền còn ngẩn người bên cạnh, không khỏi hỏi: "Kim Kiền, vì sao còn không mau qua bái kiến Lý bộ đầu?"

Lông mày Kim Kiền hơi co giật, cúi đầu nói: "Công Tôn tiên sinh, thuộc hạ không có tài cán gì, nếu vào Khoái ban e rằng không ổn."

Lý bộ đầu kia tỏ ra vui vẻ, mặt cười nói: "Triển đại nhân quả nhiên nói không sai, Kim Kiền thật sự khiêm tốn hơn người, tại hạ rất thích những người trẻ tuổi như này. Triển đại nhân đánh giá hai ngươi rất cao, nay nhìn thấy quả không ngoa."

Lông mày Kim Kiền rúm ró hết cỡ, vừa định chắp tay từ chối lần nữa, Công Tôn tiên sinh chợt xen vào.

"Kim Kiền, nếu Triển hộ vệ đã cực lực đề cử, các ngươi không nên chối từ."

"... Vâng, Kim Kiền bái kiến Lý bộ đầu."

"Tốt, tốt." Lý bộ đầu thoải mái cười ha ha.

Công Tôn tiên sinh gật đầu, đứng dậy hướng cửa muốn rời đi, nhưng vừa tới cửa, lại quay người nhìn Kim Kiền hỏi: "Kim Kiền, độc của Triển hộ vệ ở Lưu gia trấn là do ngươi giải?"

Kim Kiền bất chợt rùng mình, lập tức đáp: "Đúng là thuộc hạ giải."

Công Tôn tiên sinh lại hỏi: "Chẳng lẽ ngươi từng nghiên cứu y thuật dược thuật?"

Sau lưng Kim Kiền rớm đổ mồ hôi, lên giọng trả lời: "Lúc thuộc hạ còn là ăn mày đi xin cơm, từng được một lão ăn mày dạy qua loa cho chút y thuật, chỉ biết sơ sài."

Công Tôn tiên sinh đánh giá Kim Kiền trước mắt: "Ngươi chỉ học sơ sài mà có thể giải được thi độc ư?"

"Đó là bởi người ăn xin đói khát không chịu được, có lúc cũng sẽ ăn thịt thối bị vứt bỏ, không ít người từng trúng thi độc, bởi vậy thuộc hạ mới biết cách giải độc."

Công Tôn tiên sinh nghe lời ấy xong thì chậm rãi gật đầu, vuốt râu cười nói: "Nói như vậy, thật ra Kim Kiền rất có thiên phú, nếu sau này có thời gian rảnh, đừng ngại đến chỗ tại hạ nói chuyện, nơi đó cũng có ít sách thuốc, ngươi có thể tìm đọc."

Kim Kiền cúi đầu càng thấp, kiên trì nói: "Thuộc hạ tạ ơn tiên sinh."

Công Tôn tiên sinh thấy vậy mới vừa lòng, khoan thai rời đi.

Đợi Công Tôn tiên sinh đi xa, Kim Kiền và Trịnh Tiểu Liễu liền từ biệt Ban đầu Tạo ban, theo Lý bộ đầu đi vào bộ phòng[6] của Khoái ban.

Dù sao Khoái ban cũng là nơi tinh anh nhất trong Tam Ban, số lượng bộ phòng rõ ràng lớn hơn rất nhiều. Bài trí trong phòng cũng không giống như Tạo ban, trên tường treo đầy các bức vẽ binh khí, trên bàn sắp xếp rất nhiều thứ như tranh vẽ phạm nhân, tranh truy nã.

Lý bộ đầu ngồi giữa bộ phòng, giải thích cho hai người chức trách của Khoái ban.

Trịnh Tiểu Liễu càng nghe càng hưng phấn, Kim Kiền càng nghe càng hãi hùng khiếp vía:

Sáng sớm giờ Mão, mới khoảng 5h sáng, đã phải đến huấn luyện ở võ trường. Hàng ngày đi tuần trong thành Biện Lương, bảo vệ trị an cho dân cư trong thành, tấn công kẻ phạm tội, thuận đường gìn giữ thể diện của kinh thành; có khi phải đi công tác, đuổi bắt phạm nhân, tróc nã giang dương đại đạo, kẻ trộm kẻ cướp; chậc chậc, buổi tối còn phải luân phiên canh gác, bảo hộ an toàn của Khai Phong phủ... Trời ạ, thế này sao có thể coi là công việc dành cho người?

Quan trọng nhất là, tiền lương chỉ có mười lượng bạc...

Khuôn mặt Kim Kiền nhăn nhó, trong lòng âm thầm hò hét: Thối miêu, lần này ngươi kết thù lớn với ta rồi, ta tuyệt đối không bỏ qua đâu!!

Cùng lúc đó, ngự tiền tứ phẩm đới đao hộ vệ Triển đại nhân đang đi tuần trong thành Đông Kinh Biện Lương, với tốc độ mỗi phút hai cái, tiếng hắt hơi không ngừng phát ra.










[1] Lục phòng: Phòng nghỉ dành cho nha dịch ở gần đại đường xử án.
[2] Nguyên văn: "Lưỡng lặc sáp đao" – Đeo hai đao bên sườn, tỏ vẻ không sợ chết. Ý nói hi sinh thật lớn lao
[3] Nho sam: Áo của nhà nho.
[4] Diệp đao: Đao mỏng và có hình lưỡi cong gần giống chiếc lá.
[5] Bộ đầu: Võ quan phụ trách bắt giữ phạm nhân.
[6] Bộ phòng: Phòng họp trung tâm.
– Hoàn Ô bồn án –

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương