Đkpplnvcv Án 2 - Ô Bồn Án
-
C4: Ô Bồn Án - Đệ Tứ Hồi
Lưu gia trấn người nhà nhận thức, tâm trí thanh suy nghĩ hành tung
*
Ngoại thành Đông Đô, tường phía Nam của thành mới, cửa Đông Nam gọi là cửa Trần Châu, cách núi Nam Hoa mười dặm. Cửa chính Nam gọi là cửa Nam Huân, cách trấn Thảo Thị mười dặm, người dân ở đây đa phần họ Lưu, vì thế còn có tên trấn Lưu gia.
Tuy trấn Lưu gia chỉ có các cửa hàng, nhưng lại nằm gần vùng ngoại ô Đông Kinh Biện Lương, vị trí đường xá trọng yếu cho nên hiệu buôn rất phát đạt.
Phố phường Đông Tây, mua bán Nam Bắc, vô cùng phồn hoa náo nhiệt. Trong trấn có trên năm trăm hộ gia đình, phần lớn lấy buôn bán làm chủ yếu.
Nói như vậy, trấn Lưu gia là con đường trọng yếu, khách thương người tới người đi không ít, trời Nam đất Bắc, người trong trấn đã gặp qua đủ loại người, không thấy mới lạ nữa. Nhưng buổi trưa này, có ba người vào trấn lại khiến mọi người trong trấn không khỏi dừng chân, liên tiếp quay đầu quan sát.
Trong ba người, đi đầu là một thanh niên áo lam.
Thanh niên này chỉ mặc một thân áo dài thuần sắc lam, đai lưng màu trắng, tay cầm một thanh kiếm vỏ trắng. Tuy không có chút trang sức xa hoa nào, nhưng dáng người thẳng như tùng, khí độ nho nhã lại khiến cho ngọc sáng đầy đường mất đi nhan sắc.
Nhìn tướng mạo của thanh niên, khuôn mặt tuấn nhã, mắt sáng sâu hút, mày nhọn như kiếm, phong thái khó tả xiết, hiệp khí vô cùng, khiến cho người ta tán thưởng không thôi.
Nhưng hai người đi phía sau lại không có nửa điểm đáng khen ngợi.
Một người mặc áo vải màu xám, thân hình cao gầy, hai mắt tỏa sáng, tuổi chỉ khoảng mười sáu mười bảy, nhưng lại cố tỏ ra từng trải, một tấc cũng không rời thanh niên áo sam, chẳng khác nào cao da chó.[1]
Mà tên cuối cùng còn quái dị hơn, một thân áo đen vạt ngắn, eo nhỏ lưng thon, màu da trắng nõn, hai mắt dài nhỏ. Nhìn dáng vẻ tầm tuổi thiếu niên, nhưng dáng người lại cúi gập lưng còng, đi đứng tập tễnh, nếu không nhìn mặt, nói hắn bảy tám mươi tuổi e cũng có người tin. Nhưng nhìn thật kỹ, thì ra thiếu niên kia không phải trời sinh lưng còng, mà cõng theo một bọc màu đen như cái mai rùa đằng sau lưng.
Ba người có vẻ ngoài khác biệt như trời với đất lại đi cùng nhau, tất nhiên quái dị. Mà càng quái là họ đi vào thành trấn hiệu buôn phát đạt, không xem hàng hóa, không xem cửa hàng, chỉ chuyên tìm kiếm nhà ở sân vườn. Nếu nói là tìm người cũng không chắc, tại không thấy hỏi thăm gì, hồi lâu đi qua phố lớn ngõ nhỏ không hề dừng lại, vẻ mặt ngày càng nghiêm trọng, không khỏi khiến cho người ta thắc mắc.
Người khác khó hiểu, ba người này cũng sắp không chịu nổi. Hành vi quái dị như thế chỉ vì kẻ dẫn đường ô bồn kia, chưa kể đến trí nhớ suy yếu, bây giờ ánh mắt còn vô dụng.
Ba người tất nhiên là nhóm Triển Chiêu phụng mệnh xuất hành. Sáng sớm ra phủ, chạy suốt hai canh giờ mới đến trấn Lưu gia. Nhưng trí nhớ của ô bồn không rõ, lại bị bọc ở trong miếng vải đen, tầm mắt bị che nên thật khó tìm nơi ở của Lưu Thế Xương.
Tra tìm chung quanh trấn gần một canh giờ, rốt cuộc ba người đến trước một sân viện ba phòng, ngừng chân quan sát.
Chợt nghe Kim Kiền thấp giọng hỏi: "Lưu ô bồn, lúc này ngươi tuyệt đối đừng giả mạo làm bồn rửa chân,[2] nhìn cho rõ, đây có phải nhà ngươi hay không?"
"Tuyệt đối không lầm." Ô bồn sau lưng đáp.
Ba người nghe vậy, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm.
Triển Chiêu tiến lên, khẽ gõ cửa, cao giọng gọi: "Xin hỏi có người ở nhà không?"
Trong viện truyền ra một giọng nữ trong trẻo trả lời:
"Ai đó?"
"Xin hỏi nơi này có phải quý phủ của Lưu Thế Xương, Lưu huynh?"
Từ trong viện truyền ra tiếng bước chân từ xa tới gần, cửa gỗ cạch một tiếng đột nhiên mở rộng, một phụ nhân xuất hiện ở cửa.
Phụ nhân này mặc áo dài màu xanh nhạt hoa lơ, quần dệt màu tím, búi tóc trôn ốc, ngân trâm cài nghiêng, khuôn mặt xinh đẹp, thân hình yểu điệu. Nhìn thấy ba người ngoài cửa không khỏi sửng sốt, nhưng lập tức khôi phục thái độ bình thường, nhẹ giọng hỏi: "Ba vị quen biết tướng công nhà ta?"
Kim Kiền cảm thấy ô bồn sau lưng chấn động kịch liệt không ngừng, suýt nữa giãy vải bọc rơi xuống, vội vàng nắm chặt túi, đưa tay ra sau người gõ hai cái, ô bồn kia mới dần dần yên ổn.
Triển Chiêu chắp tay thi lễ nói: "Ta quả thực có biết Lưu huynh, lần này đến đây là thay Lưu huynh đưa hàng cho quý phủ."
Lưu thị vừa nghe, vội vàng hỏi: "Đưa hàng? Không biết mấy vị gặp tướng không nhà ta từ bao giờ?"
Triển Chiêu hơi ngừng lại, trả lời: "Là nửa năm trước đây."
"Nửa năm trước..." Lưu thị cúi đầu, trầm ngâm không nói, hồi lâu mới hỏi: "Không biết tướng công nhà ta nhờ các vị đưa hàng hóa gì?"
"Là một cái ô bồn."
"Ô bồn?" Lưu thị nghe xong, sắc mặt kinh ngạc, trong mắt có nghi ngờ, không khỏi cẩn thận đánh giá ba người đối diện. Nhưng thấy thanh niên áo lam kia mâu chính thần thanh, khí chất nho nhã, không giống kẻ làm việc ác, hai người còn lại chỉ là thiếu niên, mới an tâm, nghiêng người cho mấy người vào viện, mời ngồi trong phòng khách.
Đợi mấy người ngồi xuống chỗ của mình, Lưu thị mở miệng hỏi: "Không biết ô bồn kia ở đâu?"
Triển Chiêu cũng không đáp luôn, mà hỏi ngược lại:
"Xin hỏi Lưu đại tẩu, ta tiến đến đưa ô bồn, vì sao không thấy Lưu huynh?"
Câu hỏi kỳ lạ này, Trịnh Tiểu Liễu, Kim Kiền nghe xong đều sửng sốt.
Kim Kiền thầm nghĩ: Tiểu Miêu bị ngốc hay sao vậy?
Lưu Thế Xương đã bị người mưu sát từ nửa năm trước, cả xác cũng bị đốt thành ô bồn, ô bồn đang ở trên lưng ta, giờ lại hỏi thê tử của hắn Lưu Thế Xương đang ở đâu, thật kỳ lạ!
Lưu thị nghe câu hỏi cũng không thấy lạ, có điều thần sắc hơi ảm đạm, thấp giọng trả lời: "Mấy vị không biết, nửa năm trước tướng công ra ngoài để nhập hàng, ai ngờ vừa đi liền không thấy bóng dáng, đã nửa năm không về nhà."
Triển Chiêu ngẩng đầu, lại hỏi: "Vậy có thư từ gì chăng?"
Lưu thị lắc đầu nói: "Đầu tháng giêng có nhận được một phong thư của tướng công ở Tín Trung, nói rằng Tết Nguyên Tiêu chắn chắn về nhà đoàn tụ, nhưng đến Tết Nguyên Tiêu ta và Bách nhi đợi cả đêm cũng không thấy bóng dáng tướng công, từ đó về sau liền bặt vô âm tín... Không biết tướng công nay ở đâu, sống hay chết."
Thanh âm của Triển Chiêu trầm xuống: "Bách nhi không chờ được phụ thân, hẳn là thập phần thất vọng."
"Tất nhiên rồi, Bách nhi còn giận tướng công không giữ lời hứa, bực bội vài ngày." Lúc này, tình cảm lo lắng trong lòng Lưu thị khó mà kìm nén, không hề chú ý, nên không cảm thấy các câu hỏi của người đối diện đều có ý thử mình.
Nhưng Kim Kiền nghe đến đây liền hiểu ra, không khỏi kinh hãi, trong lòng âm thầm nói: Ái chà, Tiểu Miêu thật quá cẩn thận! Tuy ô bồn chính miệng kêu oan, tự mình dẫn đường trở về, Tiểu Miêu vẫn muốn đối chiếu toàn bộ chứng từ của Lưu Thế Xương cùng vợ, ngay cả tên của con Lưu Thế Xương cũng phải cẩn thận thẩm tra. Chậc chậc, Tiểu Miêu quả là cực phẩm mèo thượng đẳng của lão Bao gia, mức độ chuyên nghiệp không hề cùng cấp bậc với ta!
Triển Chiêu nghe xong, thần sắc hòa hoãn, lúc này mới quay đầu nói với Kim Kiền: "Kim Kiền, đem ô bồn ra đây."
Kim Kiền cởi bọc đồ sau lưng xuống, đặt ở bàn giữa phòng, nói với Lưu thị: "Lưu đại tẩu, ô bồn ở trong bọc này."
Lưu thị nghe vậy mới lấy lại tinh thần, đứng dậy muốn cởi bọc đồ, lại bị Kim Kiền ngăn lại: "Đại tẩu, ô bồn không phải vật thường, không thể ra sáng, phiền đại tẩu đóng cửa sổ cửa lớn lại để che ánh mặt trời rồi hẵng nhìn."
Lời vừa nói ra, Lưu thị nhất thời sửng sốt, thầm nghĩ: Nhìn ô bồn còn muốn đóng cửa lớn, khép cửa sổ, đây là đạo lý gì? Không khỏi hướng nhìn hai người còn lại.
Chỉ thấy thanh niên áo sam cùng thiếu niên áo xám đều gật đầu đồng ý, Lưu thị thấy thế cũng không đành từ chối, chỉ phải đứng dậy đóng cửa.
Kim Kiền không biết, đêm qua nghe Công Tôn tiên sinh quyền uy Khai Phong phủ phỏng đoán lung tung một phen, Khai Phong phủ trên dưới đều đem Kim Kiền trở thành người có "thiên phú dị bẩm", lúc này nghe Kim Kiền nói vậy, có vẻ đạo lý huyền diệu, hai người Triển Trịnh càng cảm thấy lời của Công Tôn tiên sinh có lý, tất nhiên đồng ý.
Kỳ thật Kim Kiền cũng không phải vô căn cứ, đây là suy đoán dựa vào khuôn sáo cũ của phim truyền hình hiện đại, để ngừa vạn nhất thôi, nhưng lại vô tình tăng thêm độ tin cậy của thân phận "thiên phú dị bẩm" của mình, về sau Kim Kiền nhớ lại, quả thực là hối hận không thôi.
Đợi Lưu thị đóng cửa xong, trở về ngồi xuống, Kim Kiền mới chậm rãi mở gói đồ, lấy ô bồn ra, đặt ở trước mặt Lưu thị, nói: "Lưu ô bồn, thê tử của ngươi ở ngay trước mắt, còn không mau ra nói chuyện?"
Chỉ thấy ô bồn kia hơi chấn động, nghẹn ngào nói: "Nương tử, rốt cuộc vi phu cũng nhìn thấy nàng..."
Lưu thị vừa nghe, sắc mặt nhất thời đại biến, đôi môi tái nhợt như tờ giấy, rung động kịch liệt, lại khó phát ra âm thanh. Hai mắt trợn tròn trừng trừng nhìn ô bồn thật lâu, sau mới run giọng hỏi: "Ngươi ngươi ngươi, ô bồn này, vì... vì sao..."
Ô bồn nghe vậy, nhất thời khóc rống: "Nương tử, ngay cả giọng nói của vi phu nàng cũng không nhận ra được sao?"
Ánh mắt Lưu thị không chớp, chậm rãi ngẩng đầu, nhìn mọi người quanh phòng, nhưng thấy sắc mặt ba người nghiêm túc, cúi đầu không nói, thân hình không khỏi run lẩy bẩy, lập tức gục trên bàn, hai tay ôm chặt ô bồn bên cạnh, nước mắt lã chã như giọt trân châu, hai hàng rơi xuống ô bồn, thê thiết khóc:
"Tướng công, tướng công... vì sao, vì sao chàng lại biến thành bộ dạng này?"
"Nương tử, vi phu bị chết oan uổng quá..." Ô bồn kia vừa khóc vừa nói, kể ra mình bị hại như nào, bị đốt thành ô bồn ra sao, sau lại đến được Khai Phong phủ để minh oan, tra được nơi ở của huynh đệ họ Ngô.
Nói hai câu, khóc một câu, đứt quãng kể hết cho thê tử của mình. Lưu thị càng nghe càng đau lòng, càng nghe càng khổ sở, nghe đến cuối, một người một bồn chỉ nghe thấy tiếng khóc.
Không biết khóc bao lâu, đến khi Kim Kiền cảm thấy thiên địa phong vân biến sắc, cơ cổ thắt lưng cứng ngắc hết, một người một bồn kia mới có xu thế ngừng lại.
Vừa ngừng khóc, Lưu thị liền ôm ô bồn, đột nhiên bịch một tiếng quỳ rạp xuống đất, dập đầu khóc nói:
"Ba vị quan gia, nhất định phải thay tướng công làm chủ, bắt hai huynh đệ hại người kia, giúp dân phụ báo thù cho tướng công!"
Triển Chiêu vội bước lên trước, nhẹ nhàng nói: "Lưu đại tẩu không cần như thế, Bao đại nhân đã thụ lý án này, tất nhiên sẽ trói hung phạm về trừng trị."
Lưu thị nghe vậy mới chậm rãi đứng dậy, gạt lệ: "Dân phụ đa tạ quan gia."
Lại nghe ô bồn nói: "Nương tử, lần này vi phu có thể minh oan, ít nhiều còn nhờ vị Kim Kiền tiểu quan gia này."
Lưu thị vừa nghe, vội vàng khom người quỳ xuống: "Lưu thị đa tạ quan gia tương trợ."
Kim Kiền bị quỳ, da đầu run lên, thầm nghĩ: Thật sự là phục mấy vị tổ tông xưa, ba canh quỳ cái nhỏ, năm khắc vái cái lớn, chưa nói tuổi thọ của ta bị tổn hại bao nhiêu, chỉ tính thời gian quỳ xuống dập đầu bị lãng phí, cứ như thế làm gì còn thời gian tra án.
Mà vụ án này nếu không thể điều tra rõ, chẳng phải ta "được" tiếp tục làm rùa ô bồn sao? Chậc chậc, xem ra không ra tay nâng cao hiệu suất phá án là không được."
Nghĩ vậy, Kim Kiền tiến lên hai bước, nâng Lưu thị dậy nói: "Đại tẩu không cần nói lời cảm tạ, lần này ngoài việc hộ tống Lưu huynh về nhà ra, mong đại tẩu có thể giúp đỡ tra án."
Lưu thị nghe vậy không thấy an tâm, ngược lại gạt lệ nước mắt ròng ròng nói: "Nhưng theo lời tướng công, vụ án không có manh mối, tung tích thủ phạm cũng không biết, làm sao phá án được? Dân phụ, dân phụ chỉ cầu các vị quan gia có thể làm chủ cho dân phụ cùng tướng công!" Dứt lời, kích động khó nén, xoay người quỳ gối, có vẻ lại muốn quỳ xuống.
Kim Kiền nhanh tay nhanh mắt, vội đỡ Lưu thị, thốt lên: "Đại tẩu không cần lo lắng, có Ngự tiền tứ phẩm đới đao hộ vệ, "Ngự miêu" Triển đại nhân do chính miệng hoàng thượng gia phong ở đây, cho dù phạm nhân có đào lỗ mà trốn, chúng ta cũng có thể lôi chúng lên từ ba thước dưới đất."
Lời vừa nói ra, quả nhiên hiệu quả, Lưu thị nhất thời ngừng khóc, nhìn Kim Kiền hỏi: "Ngự miêu? Triển đại nhân?"
"Đúng vậy, đúng vậy." Kim Kiền vội vàng kéo tay áo Triển Chiêu, túm lại đây, đứng trước mắt Lưu thị nói tiếp: "Vị này chính là Triển đại nhân của Khai Phong phủ chúng ta, võ công cao nhất giỏi nhất, công phu tra án lại siêu nhất xịn nhất, bắt chuột... khụ, bắt phạm nhân không thành vấn đề."
"Kim Kiền!" Triển Chiêu bất đắc dĩ, hơi cao giọng nói.
Kim Kiền liếc sang, thấy sắc mặt Triển Chiêu không tốt, thầm nghĩ không ổn, vội vàng lộ ra gương mặt tươi cười hỏi: "Triển đại nhân có gì phân phó?"
Triển Chiêu khẽ cử động tay, thu ống tay áo về, mày kiếm nhíu lại, lườm Kim Kiền một cái.
Chỉ một cái liếc, ánh mắt sắc bén khiến Kim Kiền lạnh buốt lưng từng đợt, vội vàng giơ hai tay lên, cười gượng hai tiếng, lui ra sau thầm nghĩ: Tiểu Miêu dễ cáu, hình như còn có bệnh sạch sẽ, về sau tốt nhất nên bớt động chạm.
Triển Chiêu thấy vậy mới bình tĩnh hỏi Lưu thị: "Lưu đại tẩu, Triển mỗ có mấy vấn đề, mong đại tẩu có thể trả lời."
Lưu thị vội đáp: "Triển đại nhân cứ hỏi."
Triển Chiêu gật đầu: "Lưu Thế Xương đến đâu để thu mua vải vóc?"
"Tướng công thường đến Tô Châu nhập hàng."
"Vậy mỗi lần đi mua vải đều mua của cùng một hàng?"
Lưu thị lắc đầu nói: "Hàng vải nhà ta vốn là cửa hàng buôn bán nhỏ, mỗi lần nhập hàng không cố định. Sao Triển đại nhân lại hỏi vậy?"
Triển Chiêu nghe lời, ngưng mày trầm tư, im lặng không nói.
Lưu thị không khỏi nóng vội, giương mắt nhìn sang Kim Kiền cùng Trịnh Tiểu Liễu.
Kim Kiền thấy Trịnh Tiểu Liễu bên cạnh nóng lòng muốn thể hiện, liền nhỏ giọng giật dây: "Tiểu Lục Ca, còn không mau tiến lên giúp Triển đại nhân."
Trịnh Tiểu Liễu nghe vậy tất nhiên vui vẻ, bước lên hai bước, ưỡn ngực nói: "Lưu đại tẩu, huynh đệ họ Ngô kia giết người cướp của, về sau tất nhiên sẽ giữ hàng hóa trong tay. Nếu vải vóc tướng công nhà ngươi nhập về đều thuộc một nhà, vậy trên vải sẽ có dấu hiệu giống nhau, nếu có thể tìm ra, vụ án này sẽ có phương hướng để điều tra tiếp."
Lưu thị lúc này mới hiểu được, nhưng sắc mặt ảm đạm, cúi đầu cân nhắc.
Chợt nghe ô bồn buồn bã nói: "Đều là vi phu vô dụng, đã quên rất nhiều chuyện trọng yếu, nếu không..."
Lưu thị nghe vậy, chợt nhớ đến điều gì, đột nhiên cao giọng nói: "Triển đại nhân, dân phụ bỗng nhớ ra, trước khi tướng công xuất môn từng nói, lần này đến Giang Tô nhập hàng sẽ chọn mua lụa Vân Cẩm."[3]
"Lụa Vân Cẩm?" Triển Chiêu nâng mắt hỏi: "Lụa Vân Cẩm là loại tơ lụa như nào?"
Lưu thị đáp: "Triển đại nhân chắc không biết, lụa Vân Cẩm chính là tơ lụa đặc chế hàng đầu của Tô Châu, vải mềm như nước, màu sắc hoa lệ, giá tiền xa xỉ. Trước đây tướng công đã muốn nhập nhiều lần nhưng chưa đủ tiền vốn. Năm nay tích trữ đủ ngân lượng, muốn nhập về một cuộn làm phong phú cửa hàng. Không ngờ, từ nay về sau không thể trở về..."
Dứt lời, lại gạt lệ.
Triển Chiêu trầm ngâm một lát rồi nói: "Theo lời đại tẩu, lụa Vân Cẩm thật sự rất hiếm?"
Lưu thị gật đầu.
Trịnh Tiểu Liễu nghe vậy, đầu óc liền tỉnh táo, tiến lên nói: "Triển đại nhân, có lẽ chúng ta sẽ bắt đầu từ lụa Vân Cẩm."
Triển Chiêu nhìn Trịnh Tiểu Liễu, ngưng mày gật đầu, cân nhắc một lát, thuận miệng hỏi: "Vậy theo ý kiến của ngươi, chúng ta nên bắt đầu thế nào?"
"Chuyện này... ta... ta..." Trịnh Tiểu Liễu nhất thời bế tắc, gãi đầu gãi tai, tròng mắt đảo nhanh vài vòng cũng không biết đáp thế nào. Thoáng nhìn Kim Kiền bên cạnh đang vụng trộm ngáp dài, trong lòng không khỏi động, thầm nghĩ: Kim Kiền hành xử như thế, hẳn là có định liệu trước rồi, không bằng hỏi hắn vậy.
Nghĩ thế, Trịnh Tiểu Liễu vội vàng lên tiếng: "Triển đại nhân, ta cảm thấy Kim Kiền hẳn có biện pháp."
Lại nói đến Kim Kiền, lưng đeo một cái ô bồn oan hồn đi hai ngày, tất nhiên mệt mỏi không chịu nổi, đang tranh thủ ngủ gật một chút, bỗng nhiên nghe Trịnh Tiểu Liễu chĩa mũi dùi sang mình, trong lòng không khỏi âm thầm kêu khổ.
Triển Chiêu gấp gáp hỏi: "Kim Kiền, ngươi có cách ư?"
Kim Kiền nâng mắt nhìn, thấy mắt Triển Chiêu long lanh, vẻ mặt Trịnh Tiểu Liễu mong đợi, Lưu thị kỳ vọng vạn phần, ô bồn kia nếu có biểu cảm, e rằng cũng tương tự.
"Chuyện này..." Da đầu Kim Kiền run lên một đợt, miệng lầm bầm, thầm nghĩ: Con bà nó, vấn đề yêu cầu cao độ như này sao ta có thể giải đáp được, mấy người này thật là, coi ta như Conan, Kindaichi hay là Sherlock Holmes đây? Cho dù tế bào não của ta có tiến hóa hơn mấy trăm năm cũng không thêm được chức năng phá án đâu! Trời ạ, tình cảnh tiến thoái lưỡng nan thế này tất nhiên phải phát huy tuyệt học của lão Trương, tổ sư khai sơn Võ Đang – đánh Thái Cực.[4]
Nghĩ vậy, Kim Kiền lập tức lập tức trưng ra biểu tình khiêm tốn học hỏi, nhìn Triển Chiêu hỏi: "Vậy theo cao kiến của Triển đại nhân, chúng ta nên làm thế nào?" Thầm nghĩ: Trước cứ đem việc khó nhằn này ném đi hẵng.
Triển Chiêu vừa nghe, trầm ngâm hồi lâu mới nói: "Nếu lụa Vân Cẩm giá xa xỉ, tất nhiên không nhiều cửa hàng bán, chi bằng chúng ta đi tra hỏi các hàng vải vóc, có lẽ sẽ tìm được dấu tích."
Kim Kiền nghe thế nhất thời vui sướng, thầm nghĩ: Biết ngay mà, Tiểu Miêu kinh nghiệm phong phú, kiểu gì cũng có cách.
Nhưng Triển Chiêu lại nói: "Có điều, cửa hàng vải trong Khai Phong phủ rất nhiều, tra hỏi như vậy không biết bao giờ mới có kết quả."
Lưu thị lòng nóng như lửa đốt, ôm ô bồn khóc rống: "Tướng công, vậy chúng ta biết làm sao? Nay oan hồn của chàng bị nhốt trong ô bồn, bán qua bán lại, sao có thể chịu nổi, mà kẻ giết người kia lại ung dung ngoài pháp luật, tướng công ơi... lẽ trời ở đâu?"
Ô bồn nghe vậy cũng rầu rĩ khóc, hai tiếng khóc hợp lại, có bằng có trắc, thật sự là ma âm điếc tai, uy lực vô cùng.
Kim Kiền cảm thấy đầu phình ra, tế bào não dồn dập bạo động, chức năng tự vệ khởi động, ánh sáng chợt lóe, bất giác gào lên: "Câm miệng!"
Vợ chồng Lưu thị lập tức ngừng khóc, cùng Triển Chiêu, Trịnh Tiểu Liễu nhìn chằm chằm sang phía Kim Kiền.
Kim Kiền nhẹ nhàng thở ra, da mặt co rúm vài đường, mới trầm giọng hỏi: "Đại tẩu, núi Nam Hoa cách đây có xa không?"
Lưu thị sửng sốt, suy nghĩ rồi trả lời: "Chỉ khoảng hai mươi dặm."
"Vậy thành trấn gần núi Nam Hoa nhất là nơi nào?"
Lưu thị trả lời: "Phạm vi năm mươi dặm quanh núi Nam Hoa cũng chỉ có trấn này."
Triển Chiêu nghe đến đây, trong lòng sáng tỏ, tiếp lời hỏi: "Theo ý Kim Kiền, hai huynh đệ kia có khả năng bán tang vật tại trấn này?"
Kim Kiền gật đầu.
Trịnh Tiểu Liễu khó hiểu, cũng hỏi: "Kim Kiền, hàng vải trong thành Đông Kinh Biện Lương nhiều hơn, vì sao hai huynh đệ kia lại đến trấn này để bán?"
Kim Kiền đắc ý, hai tay ôm ngực nói: "Tiểu Liễu a, ngươi có nhớ ô bồn kia được bán ở đâu không?"
Trịnh Tiểu Liễu nhíu mày nói: "Đương nhiên là trong thành Biện Lương."
Kim Kiền giơ một ngón tay lên nói: "Chính là thế! Huynh đệ họ Ngô hàng năm làm ô bồn đem bán trong thành Biện Lương, tất nhiên nhiều người trong thành biết bọn họ. Nếu tự nhiên hai người vận chuyển gấm vóc vào thành để bán, chẳng phải khiến người ta nghi ngờ sao? Huynh đệ kia ngay cả việc đốt xác xóa dấu vết còn nghĩ đến, tất nhiên sẽ không phạm phải sai lầm cỏn con này. Mà hai người không thể vận chuyển hàng hóa đi xa, cho nên nơi tốt nhất để phi tang chính là trấn gần núi Nam Hoa, trấn này chính là nơi có khả năng nhất."
Mọi người nghe xong liền sáng tỏ, nhất thời tâm phục, lập tức nhìn Kim Kiền với cặp mắt khác xưa. Trịnh Tiểu Liễu và Lưu thị tất nhiên không cần nói, nhưng ngay cả Triển Chiêu cũng mang nét tán thưởng trên mặt.
Kim Kiền thở hắt ra một hơi, thầm nghĩ: Nếu phụ nhân kia không khóc kêu "ô bồn bị người bán qua bán lại, sao có thể chịu nổi", khiến cho mình suýt điên lên, cũng sẽ không cái khó ló cái khôn, nghĩ ra chuyện này. Xem ra câu tục ngữ "chó cùng rứt giậu" cũng có vài phần đạo lý.
Mọi người tìm được manh mối, tự nhiên vui sướng. Kim Kiền kích động nhất, bởi lần này tra án sẽ không phải mang theo ô bồn để dẫn đường, cuối cùng có thể rời khỏi cái mai rùa oan hồn này. Triển Chiêu hỏi Lưu thị các hàng vải trong trấn, liền chuẩn bị cáo từ rời đi.
Ba người vừa đứng dậy, chợt nghe ngoài cửa truyền đến tiếng nói một đứa trẻ: "Mẹ, con đã về."
Lưu thị nghe vậy lập tức biến sắc, vội vàng dùng miếng vải đen bọc ô bồn thật chặt, nói với ba người Triển Chiêu: "Các vị đại nhân, Bách nhi đi học về, việc tướng công đã chết mong các vị đại nhân đừng lộ ra vội."
Ba người tất nhiên hiểu được, đồng thời gật đầu đáp ứng.
Chỉ thấy cửa phòng khách bị đẩy ra, một bé trai tầm mười một mười hai tuổi đi vào, nói: "Mẹ, ban ngày ban mặt, vì sao lại đóng hết cửa lại?"
Lưu thị vội vàng tiến lên, ôm vai bé trai nói: "Bách nhi, mau tới gặp các vị ca ca. Bọn họ đều là bạn của cha con."
Bé trai rất lễ phép, nhẹ nhàng ôm tay, lên tiếng nói: "Bách nhi xin chào các vị ca ca."
Mọi người chăm chú nhìn, bé trai này mặc áo vải, đeo túi chéo, mắt mày rõ nét, mặt như ngọc mịn. Tuổi còn nhỏ mà ánh mắt đã có vẻ chín chắn.
Triển Chiêu và Trịnh Tiểu Liễu nhìn thấy, trong lòng không khỏi tán tưởng, gật đầu đáp lễ. Chỉ có da mặt Kim Kiền hơi co rúm, thầm nghĩ: Ca ca... xưng hô này càng ngày càng thích hợp với mình nhỉ.
Bách nhi ngẩng đầu, nhìn mẫu thân hỏi: "Mẹ, có tin tức của cha ư?"
"Chuyện này..." Lưu thị miễn cưỡng cười nói: "Quả thực là có."
"Vậy bao giờ cha trở về ạ?"
"Chuyện này... Bách nhi, con vừa về, hẳn là khát nước, mẹ đi lấy nước cho con." Nước mắt đảo quanh mắt Lưu thị, nàng đành tìm cớ chạy vào phòng trong, để lại Bách nhi cùng ba người mắt to mắt nhỏ nhìn nhau.
Bách nhi cởi túi đặt lên bàn, nhìn mọi người trong phòng, chậm rãi đi đến trước mặt Triển Chiêu, thi lễ nói: "Ca ca, Bách nhi mạo muội hỏi một câu, phải chăng cha của Bách nhi đã không còn ở nhân thế?"
Lời vừa nói ra, không chỉ Kim Kiền, Trịnh Tiểu Liễu giật nảy mình, ngay cả Triển đại nhân bình thường kín đáo lễ độ cũng không tránh khỏi biến sắc, im lặng hồi lâu mới nhẹ hỏi: "Vì sao ngươi nói vậy?"
Bách nhi nhìn sắc mặt ba người trong phòng, buông mắt nói: "Xem ra Bách nhi đoán không sai, phụ thân đã qua đời rồi."
"Bách nhi!" Một tiếng hét kinh hãi từ cửa phòng truyền đến, Lưu thị hai mắt rưng rưng, bàn tay che miệng, vội vàng đi đến trước mặt Bách nhi, run giọng hỏi: "Con nói bậy bạ gì vậy, sao con có thể nói cha mình đã chết?"
"Mẹ!" Bách nhi kéo mẫu thân, đưa Lưu thị ngồi xuống ghế xong mới chậm rãi nói: "Mẹ, cha thường rất giữ lời hứa, nhưng Tết Nguyên Tiêu lại vô cớ lỡ hẹn. Từ đó đến nay đã nửa năm không có tin tức, nếu không phải được láng giềng thân thích chiếu cố, e rằng Bách nhi và mẹ đã sớm chết đói đầu đường. Đây đâu phải tính cách của phụ thân? Nay lại có ba người đột nhiên xuất hiện, nói là có tin tức của phụ thân, mẫu thân hai mắt sưng đỏ, không dám nhìn thẳng Bách nhi, những điều này chẳng lẽ còn không nói rõ phụ nhân đã không ở nhân thế hay sao?"
Lời nói vừa dứt, mọi người đều kinh thán. Kinh là, hài đồng tuổi còn nhỏ mà suy nghĩ lại nhạy bén như vậy; thán là, hài đồng thông minh như thế lại phải sớm tang cha.
Lưu thị thương tâm vạn phần, hai tay ôm con, thất thanh khóc rống. Khóc hồi lâu mới buông Bách nhi, đi đến trước bàn, cởi miếng vải đen lấy ô bồn ra, khóc nói: "Tướng công, Bách nhi vô cùng thông minh, chàng có thể nhắm mắt rồi."
Bách nhi nhìn thấy, không khỏi kinh hãi, bước lên trước kêu lên: "Mẹ, mẹ làm sao vậy? Vì sao ôm một cái ô bồn nói lung tung?"
Chợt nghe ô bồn kia òa khóc, nức nở: "Bách nhi, cha chết oan uổng quá!"
Bách nhi nhất thời sợ hãi, chân mềm nhũn, bịch một tiếng quỳ rạp xuống đất, nhìn ô bồn kia không chớp mắt.
Lưu thị đặt ô bồn trước mặt Bách nhi, khóc nói:
"Bách nhi, đây là cha con..." Sau đó liền kể lại toàn bộ tiền căn hậu quả.
Bách nhi nghe xong, nhắm mắt không lên tiếng, có điều hai hàng thanh lệ chậm rãi chảy xuống, thân hình run rẩy không ngừng. Qua hồi lâu, Bách nhi đột nhiên mở hai mắt, dập đầu ba cái với ô bồn, nghiêm túc nói: "Cha, cha yên tâm, Bách nhi sẽ đòi lại lẽ phải cho cha."
Dứt lời liền quay người, đi đến trước mặt ba người Triển Chiêu, ngẩng đầu nói: "Ba vị đại nhân, Bách nhi biết trong vòng nửa năm, người nào trong trấn đã từng bán lụa Vân Cẩm!"
"Cái gì?" Kim Kiền, Trịnh Tiểu Liễu, Lưu thị đồng thời kêu lên.
Triển Chiêu vội vàng hỏi: "Vì sao Bách nhi lại biết?"
Bách nhi lau nước mắt nói: "Đại nhân, từ khi phụ thân lỡ hẹn Tết Nguyên Tiêu tới nay, ta vẫn đặc biệt lưu ý những tin tức liên qua đến phụ thân. Bách nhi từng nghe phụ thân nhắc tới lụa Vân Cẩm, cho nên nghe được nơi nào bán loại gấm này đều đi thăm dò."
Triển Chiêu lại hỏi: "Vậy người nào đã bán loại gấm này?"
Bách nhi nói: "Là hàng gấm Thiên Chức ở phố Nam, nửa năm qua, chỉ có nhà đó bán lụa Vân Cẩm."
Triển Chiêu nghe vậy, gật đầu, xoay người lệnh cho Kim, Trịnh: "Kim Kiền, Trịnh Tiểu Liễu, mau theo ta đi đến hàng vải Thiên Chức."
"Tuân lệnh!" Kim Kiền cùng Trịnh Tiểu Liễu đồng thời chắp tay đáp.
Kim Kiền vừa bước một chân ra cửa, Triển Chiêu phía trước đột nhiên dừng lại, quay đầu nói: "Kim Kiền, ngươi cứ mang ô bồn kia đi cùng, đề phòng cần dùng tới."
"... Khụ khụ... Tuân lệnh..."
[1] Cao da chó: Ý nói dính chặt vào người khác.
[2] Nguyên văn: "Đả thũng kiểm sung cước bồn" – Kim Kiền nhái lại câu thành ngữ "Đả thũng kiểm sung bàn tử" (phồng má giả làm người mập) – chỉ việc khuếch đại năng lực của chính mình / cứng rắn làm việc mình không thể đạt tới.
[3] Lụa Vân Cẩm: Xuất xứ từ Nam Kinh, cùng với Thục Cẩm của Tứ Xuyên, Tống Cẩm của Tô Châu, được gọi là "Tam đại danh cẩm". Lụa được gọi tên "Vân Cẩm" – áng mây rực rỡ – vì có màu sắc sặc sỡ, hoa văn tinh xảo, đẹp như mây ngũ sắc trên trời.
[4] Đánh Thái Cực: Tiếng lóng nghĩa là nói vòng vo, đánh trống lảng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook