Đkpplnvcv Án 1 - Trát Mỹ Án
C7: Trát Mỹ Án - Đệ Tứ Hồi


Ngự miêu nghĩa hiệp giúp rửa oan, Hương Liên an tâm đến Khai Phong

*
Mặt đỏ như thái dương, râu đen dài nửa thước,[1] một người canh gác, vạn người khó qua.

Kim Kiền ngẩng đầu nhìn tượng Quan Công uy phong lẫm liệt, trong lòng không khỏi buồn rầu.

Không ngờ mình có duyên với miếu Quan Đế này đến thế, vòng quanh một hồi lại trở về chỗ cũ, đáng lẽ nên cảm khái một phen, nhưng lúc này chẳng có tâm trạng. Nguyên nhân chủ yếu chính là tượng Quan lão gia không biến ra cơm ăn được....

Buổi trưa, Kim Kiền và mẹ con Tần Hương Liên đi dạo một vòng qua cổng âm phủ, cuối cùng nhờ một vị đại hiệp từ trên trời giáng xuống trợ giúp, mới may mắn thoát khỏi nguy hiểm.

Lại nói, vị đại hiệp này thật đúng là không tệ, tướng mạo tuấn tú nho nhã, dáng người cao lớn ngay thẳng, lưng rộng eo thon, có thể sánh với siêu mẫu, tài nghệ thì không cần phải nói, chỉ một câu: Xuất thần nhập hóa. Nhưng mà con người không ai hoàn mỹ, ngọc đẹp đôi khi cũng có tì vết, vị đại hiệp vạn dặm mới tìm được một này hóa ra là... khụ... là kẻ khố rách áo ôm ngang ngửa Kim Kiền!

Ngồi xếp bằng trước Quan Công mặt đỏ, một tay Kim Kiền chống cằm, một tay cầm cái bánh bao khô cứng mà đại hiệp đưa cho, khóc không ra nước mắt, trong lòng sầu não, chỉ trời cao mới tỏ.

Vị đại hiệp này thật xứng danh với hai chữ thanh liêm, một bọc hành lý lớn như vậy mà chỉ có mấy cái bánh bao khô!

Nhìn sang hai tiểu quỷ bên kia, coi mấy cái bánh bao có thể quăng chết người này như sơn hào hải vị, cắn mấy miếng là hết, vẻ mặt dường như còn chưa thỏa mãn.

Lấy ngón tay gõ gõ bánh bao, âm thanh vang lên, dạ dày Kim Kiền thắt chặt, giơ tay đưa bánh bao cho hai tiểu quỷ.

"Ta... không đói bụng, các ngươi ăn đi."

Đồ ăn cứng như vậy, ăn vào trong bụng không bị thủng dạ dày mới là lạ.

Hai tiểu quỷ lại vô cùng vui sướng, vội vàng nhận lấy, bẻ ra làm đôi rồi ăn, sự tôn sùng trong lòng đối với vị "thần tiên ca ca" trước mặt lại tăng thêm vài phần.

Vô thức bỏ qua ánh mắt sùng bái của hai tiểu quỷ, Kim Kiền suy nghĩ, vơ vét một ít thức ăn trên người vị đại hiệp này có vẻ thực tế hơn.

"À, đại hiệp ơi, xin hỏi ngài còn có..."

Ngồi xổm bên người nam tử áo xanh, Kim Kiền xoa xoa hai tay, nét cười đầy mặt, hệt như mấy kẻ dắt khách ở lầu xanh.

"Nếu tiểu huynh đệ muốn ăn bánh bao, trong bọc quần áo bên kia còn mấy cái."

Đại hiệp đặt một tay lên cổ tay Tần Hương Liên, hai hàng lông mày nhíu lại, trầm ngâm quan sát, nghe thấy Kim Kiền hỏi, đầu cũng không ngẩng, khẽ trả lời.

Nụ cười của Kim Kiền lập tức cứng đờ trên mặt, phẫn nộ rụt tay lại, rầu rĩ ngồi sang bên cạnh.

Ngồi được một lúc, cảm thấy bụng dạ đói khát khó nhịn, ngẫm nghĩ, Kim Kiền quyết định mượn nam tử áo xanh vài đồng tiền, mua củ khoai lang nướng để đáp ứng nhu cầu sinh lý.


Lời xin vay tiền còn chưa nói ra, nam tử áo xanh đã mở miệng trước: "Thương thế của vị đại tẩu này không có gì đáng lo ngại, tại sao mãi mà chưa tỉnh?"

"Bởi vì nàng cấp hỏa công tâm, hơn nữa đã mấy ngày không ăn cơm, không uống nước, không đi WC, thân thể suy yếu, độc tố trong người không được thoát ra, đương nhiên vẫn chưa tỉnh lại!"

Kim Kiền đói đến mức đầu óc choáng váng, đột nhiên nghe thấy có người hỏi bệnh tình, không suy nghĩ nhiều, phản xạ có điều kiện đáp một câu.

Nam tử áo xanh bất giác sửng sốt. Vốn thấy vị tiểu huynh đệ này quần áo không chỉnh tề, thân hình gầy gò, tưởng là một nhóc ăn mày trong thành, nhưng nghe hắn nói tình trạng của người bệnh hôn mê đâu ra đấy, trong lòng ngạc nhiên, giọng điệu cũng cung kính vài phần: "Tiểu huynh đệ đã từng học y thuật rồi ư?"

Vừa nghe câu hỏi, Kim Kiền nhất thời tỉnh táo hơn một chút, giương mắt nhìn lên, bắt gặp ánh mắt sáng ngời của vị đại hiệp kia, xán lạn như sao, tưởng chừng nhìn xuyên thấu nội tâm.

"Đã từng học một chút!" Lời này cơ hồ là buột miệng.

Vừa nói xong, suýt chút nữa Kim Kiền cắn đứt đầu lưỡi của mình.

Từ sau khi học nghệ rồi xuống núi, Kim Kiền tự biết mình không quen với cuộc sống ở cổ đại, dĩ nhiên không dám phô trương quá mức, vì thế liền căn cứ "Súng bắn chim đầu đàn", "Làm nhiều sai nhiều, làm ít sai ít, không làm không sai", và mấy phương châm chỉ đạo, làm việc quy củ, làm người cụp đuôi, cố gắng "giấu nghề", quyết không nổi bật. Bởi vậy vẫn thận trọng từ lời nói đến hành động, không dám mảy may tiết lộ thân phận đệ tử chính thống của "Y Tiên", "Độc Thánh".

Nhưng hôm nay sao thế nhỉ? Vì sao hai mắt vị đại hiệp này vừa nhìn, lời nói thật liền nhảy ra khỏi miệng? Chẳng lẽ đúng như lời nói của bị bạn xấu kia, mình là hạng người tham tiền háo sắc?!

Trái tim Kim Kiền không khỏi lạnh buốt, nhìn trộm vị đại hiệp kia.

Ngũ quan tuấn nhã, oai hùng phi phàm, đẹp trai, tuyệt đối đẹp trai. Nhưng ít nhiều gì ta cũng thuộc thế hệ thanh niên ngày ngày bị trai đẹp của ba nước Trung, Nhật, Hàn oanh tạc mà lớn lên, không có khả năng buông vũ khí đầu hàng nhanh như vậy. Cho nên nhất định người này có bí mật không thể cho ai biết.

Nghĩ đến đây, Kim Kiền không dám sơ suất, vội vàng khoanh tay, quan sát tỉ mỉ.

Nam tử áo xanh dĩ nhiên không biết cuộc tranh đấu trong đầu của Kim Kiền. Nhưng thấy tiểu huynh đệ đối diện mặt lúc trắng lúc đen, vẻ mặt vừa sợ hãi vừa rối rắm, lúc này đang ôm tay yên lặng không tiếng động, có phần tương tự với thần sắc đại nhân nhà mình mỗi khi tra án, có điều hai mắt dài nhỏ nheo nheo trông như đang ngủ, không khỏi có chút buồn cười.

"Tiểu huynh đệ." Nam tử nhẹ giọng kêu.

Kim Kiền giống như bị bọ cạp cắn, bật người nhảy lên, ngón tay run run chỉ về phía nam tử áo xanh, mắt nhỏ trừng to, miệng mấp máy vài lần nhưng không thốt được nửa chữ.

Kim Kiền có cử chỉ như thế, không vì cái gì khác, đơn giản là đã đoán được thân phận của đại hiệp, bởi vì trong lòng quá mức kinh ngạc nên thực tế hóa biểu hiện thôi.

Mặc dù Kim Kiền không có khả năng tiên tri, nhưng ít ra cũng là một người đến từ tương lai. Thời kỳ Bắc Tống, người có tướng mạo, cách nói năng, bản lĩnh giống như vị trước mắt đây, đếm đi đếm lại, Kim Kiền chỉ biết có hai người. Một vị thích mặc quần áo trắng, hành vi ngang ngược, hơn nữa tương truyền có rất nhiều tiền – Tiểu Bạch Thử, tất nhiên không có điểm nào giống với người trước mắt; mà người còn lại, ôn nhu nho nhã, chín chắn giỏi giang, nghe nói cuộc sống có phần túng thiếu – Ngự miêu đại nhân, quả thực so với người trước mắt...

Kim Kiền ổn định tâm trí, thả ngón tay vẫn còn đang run run không ngừng xuống, thầm nghĩ: Khỏi cần hỏi, chỉ dựa vào một thân nghèo kiết của người này, có thể khẳng định hắn chính là vị ngự tiền tứ phẩm đới đao hộ vệ, được hoàng đế chính miệng ngự phong "Ngự miêu" – Triển Chiêu.

Biết được thân phận của đại hiệp, cõi lòng Kim Kiền nháy mắt đã bình thản.

Nghĩ kỹ, Triển Chiêu đại nhân đi theo Bao đại nhân bao năm, mắt thấy tai nghe, tất nhiên là chính khí phủ thân, ánh mắt sáng quắc. Mình nhất thời không đề phòng, buột miệng nói thật cũng là chuyện thường tình – xem ra mình không phải là đồ háo sắc, tốt quá, tốt quá...

Kim Kiền không đoán sai, người áo xanh này chính là tứ phẩm hộ vệ của Khai Phong phủ – "Ngự miêu" Triển Chiêu. Gần đây Triển Chiêu xuất kinh ban sai,[2] xong công việc liền về kinh thành báo cáo, đi ngang qua ngoại ô Thái Châu, không ngờ bắt gặp nha dịch tự ý chém giết phạm nhân, ra tay cứu giúp. Triển Chiêu đi theo Bao đại nhân phá án nhiều năm, tất nhiên học được vài phần tinh hoa, thấy ba mẹ con hoàn cảnh đáng thương, nhóc ăn mày bên cạnh thân hình gầy yếu bị người đuổi giết, tất có oan khuất, vì thế đứng ra giải cứu. Nhưng phụ nhân lại hôn mê bất tỉnh, khiến vị đại nhân tứ phẩm đới đao hộ vệ nóng ruột, cân nhắc hồi lâu, đành phải hỏi thăm nhóc ăn mày.


Triển Chiêu đang muốn hỏi Kim Kiền, nhưng ngẩng đầu nhìn, không khỏi do dự.

Vẻ mặt của nhóc ăn mày không khỏi có điểm kỳ quặc.

Kim Kiền cúi đầu khom lưng, nếp nhăn khi nở nụ cười hằn sâu trên mặt, nói: "Ha ha...khụ khụ, đại hiệp, mời ngồi mời ngồi!"

Triển Chiêu bất đắc dĩ, sau một lúc lâu mới nói: "Tại hạ đã ngồi từ lâu rồi."

Kim Kiền vừa thấy tư thế ngồi nghiêm nghị của Triển Chiêu, tự biết lỡ lời, lại ho khan hai tiếng, cười nịnh nói: "Đại hiệp có gì phân phó?"

Nhìn thấy khuôn mặt tươi cười này, Triển Chiêu cảm thấy đứng ngồi không yên, không khỏi dừng lại một chút, mới hỏi: "Tiểu huynh đệ, tại hạ hỏi ngươi, vì sao các ngươi lại bị nha dịch đuổi giết, chẳng lẽ phạm tội chết?"

Kim Kiền vừa nghe, trong lòng suy tính, cảm thấy nếu mình mở miệng nói ra việc này thì rất không ổn. Tạm thời chưa tính chuyện mình có phải nguyên cáo hay không, chỉ bằng thân phận người tương lai của mình thôi, nhúng tay vào việc cổ đại, chỉ sợ hậu quả khôn lường. Vì thế hạ quyết tâm đáp: "Đại hiệp, thật ra tiểu nhân cũng không biết rõ lắm, hay là ngươi hỏi Tần Hương Liên đi."

Triển Chiêu nghe vậy, liền biết phụ nhân đang hôn mê tên là Tần Hương Liên. Nhưng thấy nàng nhắm nghiền hai mắt, không biết đến khi nào mới tỉnh lại, không khỏi hơi nóng lòng.

Kim Kiền thấy hai hàng lông mày nhíu chặt của Triển Chiêu, lại nhìn bộ dáng mê man muốn chết của Tần Hương Liên, trong lòng lập tức hiểu rõ, phất tay về phía sau gọi hai đứa trẻ đang ngồi xổm đằng xa lại đây.

"Ninh Nhi, Hinh Nhi, đánh thức mẫu thân của các ngươi đi."

Hai tiểu quỷ vừa nghe, tất nhiên nhận lệnh, bổ nhào lên người Tần Hương Liên, mỗi bên một đứa, nôn nóng kêu to.

Triển Chiêu vừa nhìn, trong lòng thầm nghĩ: Nhóc ăn mày thật quái gở, không cần dùng kim châm huyệt, không cần thuốc, lại để cho hai đứa trẻ gào khóc, ta chưa từng thấy phương pháp đánh thức người bệnh như thế.

Lúc này, trong lòng Kim Kiền cũng không yên. Tần Hương Liên khí nhược thể hư, cần tẩm bổ. Nếu ở hiện đại, vấn đề này giải quyết thật dễ dàng, đâm một lỗ trên cánh tay, một túi nước muối sinh lý, thêm một túi axit amin, tất nhiên có thuốc hết bệnh. Nhưng bây giờ điều kiện có hạn, Kim Kiền chỉ có thể tin vào ý chí kinh người của Tần Hương Liên, nghe thấy tiếng kêu của hai con, thần trí có thể thức tỉnh.
Hai đứa trẻ khóc kêu cả buổi mà Tần Hương Liên vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại.

Triển Chiêu thấy phương pháp này không hiệu quả, liền quay đầu nói với Kim Kiền: "Nếu tiểu huynh đệ đã học qua y thuật, sao không thử châm huyệt một lần?"

Kim Kiền nghe xong, ho khan vài tiếng, thầm nghĩ: Ngươi nói dễ quá, nếu ta dùng phương pháp châm huyệt, dựa vào tầm mắt thấy nhiều biết rộng của Triển đại nhân ngươi, nhất định có thể nhận ra y thuật của ta học từ ai, đến lúc đó, tin tức lộ ra ngoài, đại sư phụ cả đời cứu vô số người, tất nhiên thanh danh nổi khắp thiên hạ, thôi thì không sao; nhưng nhị sư phụ quái gở kỳ quặc, cả đời dùng độc hại người, khó dám chắc không có vài kẻ thù lợi hại, thân ta chỉ có công phu mèo cào, e rằng tính mạng chẳng thể dài lâu..."

Nghĩ vậy, Kim Kiền nhất thời tỉnh táo, đi nhanh về phía trước, ghé vào lỗ tai Tần Hương Liên quát lớn:

"Trần Thế Mỹ!!!"

Một tiếng kêu này khiến cho xà ngang đã mục trong miếu Quan Đế rơi gỗ vụn, Triển Chiêu và hai hài tử sững sờ, nhưng lại vô cùng hữu hiệu, hai mắt Tần Hương Liên chớp chớp, chầm chậm mở ra.


Kim Kiền thấy vậy liền rót một chén nước trong, vội vàng đổ vào miệng Tần Hương Liên, quay đầu cười nói với Triển Chiêu: "Đại hiệp có câu hỏi gì thì cứ hỏi, đừng khách khí."

*

"Thật nực cười! Ban ngày ban mặt, trời đất sáng tỏ, lại có một việc kinh hãi bậc này."

Đợi Tần Hương Liên khóc kể xong, Triển Chiêu nhất thời giận dữ hét lớn một tiếng, khiến cho Kim Kiền đang buồn ngủ sợ tới mức suýt chút nữa lủi thẳng vào xà nhà.

"Chuyện gì? Chuyện gì? Động đất, sóng thần hay là Saddam Hussein phản công ?"

Cặp mắt hẹp của Kim Kiền trợn tròn lên, căng thẳng nhìn xung quanh.

Không khí ngưng trọng lập tức bị phá vỡ.

"Thần tiên ca ca...." Ninh Nhi nhỏ giọng kêu, túm vạt áo Kim Kiền.

Kim Kiền nhìn quanh một vòng, thấy Tần Hương Liên trợn mắt, Triển Chiêu há miệng, tức khắc xấu hổ, cười gượng một tiếng, ngồi thẳng lưng nói:

"Đừng để ý, các ngươi cứ tiếp tục, tiếp tục..."

Triển Chiêu lúc này mới lên tiếng, hỏi tiếp: "Tần đại tẩu, ngươi nói Hàn Kỳ để lại một thanh đao có con dấu của phủ phò mã, vậy bây giờ thanh đao ấy ở đâu?"

Tần Hương Liên đáp: "Lúc lên công đường đã bị tri phủ đại nhân lấy làm vật chứng."

"Vậy còn xác chết của Hàn Kỳ?" Triển Chiêu lại hỏi.

"Vốn ở trong miếu Quan Đế này, nhưng hôm nay cũng không thấy bóng dáng." Tần Hương Liên trả lời.

Triển Chiêu nghe xong liền cụp mắt không nói, chốc sau đột nhiên đứng dậy, cầm ba thước thanh phong[3] trên tay nói: "Tại hạ rời đi một lát, Tần đại tẩu, tiểu huynh đệ cứ an tâm chờ ở đây, đừng đi đâu cả."

Dứt lời liền ra ngoài, nháy mắt chỉ thấy ngoài trời gió đêm hiu hiu, đâu còn nửa bóng người.

Kim Kiền còn đang cảm thán khinh công Nam hiệp trác tuyệt, chợt nghe thấy hai tiểu quỷ bên cạnh thì thào trò chuyện:

"Thì ra ca ca này cũng là thần tiên..."

"Không, ca ca này cao hơn "thần tiên ca ca" một bậc, "thần tiên ca ca" còn gọi hắn là "tôm to",[4] cho nên hẳn là "tôm to thần tiên ca ca"."

Đầu Kim Kiền bỗng chốc đầy hắc tuyến... tên... tên gọi này... tuyệt đối không liên quan đến ta.

"Vương ân nhân, ngươi có biết vị ân nhân kia đi đâu không?" Tần Hương Liên ở bên cạnh hỏi, lúc này nàng đã ăn uống đầy đủ, sắc mặt tốt hơn, giọng nói cũng có chút sinh lực.

"Lấy cương đao kia về." Kim Kiền trả lời.

"Nhưng cương đao kia còn đang ở trong tay tri phủ Thái Châu, làm sao có thể mang về?" Tần Hương Liên lại hỏi.

"Không cần lo lắng, chắc chắn đại hiệp có cách." Kim Kiền nghĩ trong bụng: Dù sao bất luận võ công hay khinh công của Nam hiệp đều thuộc hạng nhất, trộm một thanh đao là chuyện nhỏ.


Tần Hương Liên im lặng một hồi, hỏi tiếp: "Vị ân nhân này thân thủ siêu phàm, không biết..." Nói xong nửa câu liền cảm thấy không ổn, vội nuốt lại nửa câu sau.

Kim Kiền giương mắt thấy vẻ mặt nghi ngờ của Tần Hương Liên, trong lòng thấu hiểu.

Mặc dù mình biết vị đại hiệp này chính là Triển Chiêu, nhưng Tần Hương Liên chưa từng gặp Nam hiệp, trước đó còn bị Hàn Kỳ đuổi giết, trải qua mấy ngày nay, có lẽ Tần Hương Liên nghi ngờ Triển Chiêu là do Trần Thế Mỹ phái tới.

Nghĩ vậy, Kim Kiền chợt thấy buồn cười.

Nếu sát thủ của Trần Thế Mỹ mà tầm cỡ được như Triển Chiêu, e rằng mấy người chúng ta đã uống xong trà chiều với Diêm Vương rồi. Nhưng nếu Triển Chiêu từ đầu đến cuối chưa nói nửa câu về thân phận của mình, mình cũng không cần làm gà mái tám chuyện, chính là: Ngu si hưởng thái bình ấy mà.[5]

"Xin Hương Liên tỷ tỷ cứ yên tâm. Ta thấy vị ân nhân này tướng mạo đường đường, một thân chính khí, không giống kẻ gian, hẳn là đại hiệp đã thành danh trên giang hồ, nhất định sẽ không hại chúng ta." Kim Kiền nghĩ ngợi, cuối cùng vẫn nói vài câu xoa dịu Tần Hương Liên, để nàng đỡ nảy lòng nghi ngờ rồi kéo mình chạy trốn, đánh mất bảo hiểm thân thể Triển Chiêu này thì thật không ổn.

Tần Hương Liên nghe lời nói của Kim Kiền cũng cảm thấy có lý, liền an tâm chờ đợi.

Không lâu sau, quả nhiên Triển Chiêu trở về, trong tay còn cầm cương đao của Hàn Kỳ.

"Các ngươi nhìn kỹ xem, có phải thanh cương đao này không?"

Để cương đao ở trước mặt Tần Hương Liên và Kim Kiền, Triển Chiêu hỏi.

Lúc trước tình hình hỗn loạn, Kim Kiền chưa kịp nhìn kỹ, lúc này nghe vậy bèn hớn lên nhìn thử: Cương đao dài chừng ba thước, chuôi đao tinh tế, hàn quang lấp lánh, vừa thấy đã biết là mặt hàng xa xỉ, lại nhìn kỹ phần chuôi đao, ở chỗ nối chuôi đao và thân đao có khắc ba chữ nhỏ: Phủ phò mã.
Chậc chậc, phủ phò mã của người ta đúng là tiền nhiều danh lớn, ngay cả đao cũng phải dán tem chống hàng giả.

"Chính là thanh đao này." Tần Hương Liên xác định xong, cao giọng nói.

Triển Chiêu đưa mắt nhìn về phía Kim Kiền, Kim Kiền cũng gật đầu.

Dù sao mình cũng không biết xem hàng, nói theo Tần Hương Liên chắc chắn đúng.

Triển Chiêu thấy hai người đã khẳng định, liền thu hồi cương đao, nghiêm nghị hỏi: "Một khi đã vậy, xin hỏi Tần đại tẩu, ngươi chuẩn bị làm gì với thanh đao này?"

Tần Hương Liên chậm rãi ngẩng đầu, quyết tâm nói: "Trần Thế Mỹ giết vợ diệt con, lẽ trời không tha, Hương Liên phải tố cáo hắn lên Khai Phong phủ, trả lại công lý cho Hương Liên."

Triển Chiêu nghe vậy, khẽ gật đầu, dường như đang cân nhắc điều gì đó, không đến nửa giây, dứt khoát ngẩng đầu, mày kiếm nghiêm nghị, mắt sáng như sao, khuôn mặt nho nhã tuấn tú tràn đầy hiệp nghĩa, khoan thai nói: "Tại hạ nguyện hộ tống các vị một đoạn đường."

Kim Kiền vừa nghe liền mừng rỡ, thật hợp ý của mình. Chưa nói đến bảo tiêu hạng nhất miễn phí, một đường ăn uống ngủ nghỉ cũng có tài trợ. Đây đúng là:
"Bánh trên trời rơi xuống, không cho ta thì cho ai?"





[1] Thước: Hay còn gọi là "xích", đơn vị đo chiều dài cổ của Trung Quốc, 1 thước = 1/3 m.
[2] Ban sai: Việc bắt phu và trưng thu tài sản cho quan phủ thời xưa.
[3] Ba thước thanh phong: Chỉ thanh kiếm.
[4] Tôm to: Kim Kiền gọi Triển Chiêu là "đại hiệp" – đọc gần giống với "đại hà" – con tôm to, Ninh Nhi và Hinh Nhi nghe không rõ nên hiểu nhầm.
[5] Ngu si hưởng thái bình: Nguyên văn là "nan đắc hồ đồ".

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương