Đkpplnvcv Án 1 - Trát Mỹ Án
-
C5: Trát Mỹ Án - Đệ Nhị Hồi
Phủ Thái Châu đứng ra làm chứng, trong phòng giam sáng tỏ tâm tư
*
Kim Kiền chưa bao giờ nghĩ sẽ có ngày mình lâm vào hoàn cảnh này. Chẳng qua tìm chỗ tá túc ở miếu Quan Đế, thế mà cũng gặp phải tai họa bất ngờ.
Nâng mắt nhìn lại, công đường phủ nha Thái Châu thật sự trang trọng nghiêm túc. Chính giữa phòng trưng một bức vẽ mặt trời mọc trên biển, nước biển xanh mặt trời đỏ, vô cùng hoàn mỹ. Trước đó là đài cao bằng đá, trên đài là một bàn xử án dài, bàn án đen thùi, mặt bàn đặt con dấu, ống thẻ, giá bút, nghiên mực, kinh đường mộc,[1] cạnh bàn dựng đứng hai tấm biển hình đầu hổ ghi chữ "Tránh xa" và "Yên lặng", càng hiện sự uy phong chốn công đường. Sau bàn xử án là một chiếc ghế có lưng tựa, trên ghế phủ một tấm gấm.
Tri phủ Thái Châu Từ đại nhân ngồi sau bàn, trên đầu là hoành phi "Gương sáng treo cao" mạ vàng, thần sắc ngưng trọng. Tam ban nha dịch tay cầm đường côn, đứng trang nghiêm hai bên trái phải.
Kinh đường mộc vang lên, tam ban nha dịch hô to:
"Uy vũ..."
Kim Kiền cảm thấy cẳng chân mềm nhũn, thoắt cái đã phủ phục. Chậc chậc, thềm đá ở công đường này quả nhiên là hàng xịn, vô cùng cứng chắc, quỳ một cái có thể khiến đầu gối vang lên tiếng "lạch cạch".
"Kẻ nào ở dưới công đường, dám phạm trọng tội giết người ở Thái Châu, còn không mau lên tiếng." Tri phủ đại nhân quát.
Hai người bên dưới thân quỳ đầu cúi, một người trong đó là phụ nhân tuổi còn trẻ, Tần Hương Liên; tên còn lại quần áo như một kẻ ăn mày trên đường, đúng là Kim Kiền trong lòng đang hô to không ổn.
"Đại nhân, dân phụ Tần Hương Liên, dân phụ oan uổng, dân phụ chưa bao giờ giết người cả!" Phụ nhân quỳ ở dưới công đường hô to.
Cạch! Kinh đường mộc tức khắc vang vọng cả sảnh.
"Điêu dân lớn mật, ngươi cầm cương đao trong tay, cả người đầy máu, giữa đêm hôm khuya khoắt lại có hành vi kỳ lạ, nam tử ở miếu Quan Đế không phải do ngươi giết thì ai giết?"
"Bẩm đại nhân, Hàn Kỳ tự sát, cương đao đó chính tay hắn giao cho dân phụ. Trước khi hắn chết, dân phụ ở bên cạnh hắn, vết máu trên người có từ lúc đó." Tần Hương Liên hơi ngẩng đầu, nghiêm mặt nói.
Kim Kiền bên cạnh kinh ngạc: Tần Hương Liên quả nhiên đã từng đến Khai Phong phủ, là người trải qua sự kiện lớn, trong tình huống bất lợi như thế này còn có thể ăn nói theo bài bản hẳn hoi. Chẳng như mình, vừa nghe thấy tiếng kinh đường mộc cả người đã nhũn ra, thật không xứng đáng với hình tượng người tương lai vĩ đại.
Tri phủ đại nhân vẫn không tin, tiếp tục hỏi: "Theo lời ngươi nói, kẻ bỏ mình ở miếu Quan Đế tên là Hàn Kỳ?"
"Bẩm đại nhân, đúng vậy." Tần Hương Liên đáp.
"Vì sao hắn tự sát?"
Mặt Tần Hương Liên tối sầm lại: "Bẩm đại nhân, Hàn nghĩa sĩ không muốn giết người diệt khẩu, thả ba mẫu tử chúng ta đi, nhưng không biết ăn nói sao với chủ nhân, áy náy mà chết."
Tri phủ đại nhân sửng sốt: "Giết người diệt khẩu? Vì sao phải giết người diệt khẩu? Là kẻ nào xui khiến."
Tần Hương Liên vừa nghe, sống lưng thẳng tắp, ngẩng cao đầu, hai tay nắm chặt vạt áo trước ngực, cao giọng nói: "Đại nhân, dân phụ oan uổng! Dân phụ chính là vợ cả của phò mã đương triều Trần Thế Mỹ, Trần Thế Mỹ ham vinh hoa phú quý, xui khiến Hàn Kỳ giết vợ diệt con, đại nhân phải phân xử cho dân phụ a!" Dứt lời liền dập đầu.
Lời vừa nói ra, mọi người trên công đường đều khiếp sợ.
Nha dịch, sư gia kinh sợ không đáng nhắc đến. Cứ nhìn vị tri phủ Thái Châu Từ Thiên Lân kia, hai mắt trợn trừng, miệng mũi nở to, bàn tay nắm chặt kinh đường mộc dừng giữa không trung, chắc là vừa nghe phụ nhân phía dưới kêu thẳng tên húy của phò mã đương triều, đang muốn ngăn cản, lại bị lời nói sau đó làm cho sững sờ.
Kim Kiền lúc này âm thầm kêu khổ, thật muốn vận dụng khinh công chạy thoát, tiếc rằng chân bị xích sắt trói chặt, không biết làm sao.
Tần Hương Liên quả nhiên là một người cực cực cực... kỳ ngu ngốc. Trần Thế Mỹ là nhân vật ở đẳng cấp nào? Người ta là phò mã đương triều, em rể của hoàng đế đương triều lão nhân gia, con rể của thái hậu lão phật gia! Danh nhân lịch sử như lão Bao gia còn muốn hòa giải ngoài công đường, tri phủ đại nhân nho nhỏ sao dám đụng tới một sợi lông của Trần Thế Mỹ? Tần Hương Liên đến đây tố cáo, còn mang theo nghi án mưu sát – chậc chậc, chẳng lẽ ta đường đường là một người tương lai liền bỏ mạng nơi này?! Trời ạ! Thật là xui xẻo, uống nước cũng bị mắc răng...
Sau một lúc lâu, tri phủ đại nhân rốt cuộc hoàn hồn, đập kinh đường mộc trong tay xuống, rống to: "Dân phụ lớn mật, dám ăn nói bừa bãi, vu oan phò mã đương triều, người đâu, lôi phụ nhân này xuống đánh năm mươi gậy rồi nói sau."
Tần Hương Liên vừa nghe, lập tức la hét: "Đại nhân, dân phụ tuyệt đối không vu oan phò mã, dân phụ có mang theo bằng chứng."
Kim Kiền đột nhiên cảm thấy sống lưng lạnh buốt, run cầm cập.
Này này, bác gái ơi, đừng có kéo ta xuống nước nha! Ta đến từ tương lai, nếu như bị chụp mũ quấy nhiễu tiến trình lịch sử thì đó là tội siêu lớn á.
"Ngươi có bằng chứng gì?" Tri phủ đại nhân quát hỏi.
"Bẩm đại nhân, cương đao có con dấu của phủ phò mã chính là vật chứng, vị tiểu huynh đệ bên cạnh dân phụ cũng tận mắt chứng kiến Hàn Kỳ tự sát, tất nhiên là nhân chứng." Tần Hương Liên dập đầu đáp.
Kim Kiền choáng váng nhũn người, thầm nghĩ:
Thôi... ông trời muốn diệt ta rồi!
Tri phủ đại nhân mặt biến sắc, lập tức sai người trình vật chứng lên, cẩn thận kiểm tra thực hư, vẻ mặt trở nên khó coi. Ngẩng đầu nhìn thấy thiếu niên co ro, đột nhiên đập kinh đường mộc hỏi: "Người nào đang quỳ dưới công đường?"
Thân thể Kim Kiền không khỏi run lên, biết những lời này hỏi mình, bắt đầu nhanh chóng cân nhắc.
Làm sao bây giờ, nói hay là không nói? Trừ lão Bao gia mặt đen cùng một người tên là Bát Hiền vương, mình không hề ấn tượng với quan viên lớn nhỏ của triều đại này, lỡ như – không cần lỡ như – nhìn vẻ mặt dữ tợn của vị tri phủ đại nhân này, dựa vào phim truyền hình mà phỏng đoán, tri phủ đại nhân tất nhiên là hạng người nịnh bợ, ỷ mạnh hiếp yếu, mình vẫn nên giữ một đường lui cho chắc.
Nghĩ vậy Kim Kiền hạ quyết tâm, lên tiếng nói: "Bẩm đại nhân, tiểu nhân là Vương Nhị Mặt Rỗ".[2]
"Vương Nhị Mặt Rỗ?" Tri phủ đại nhân sửng sốt.
Khoan nói đến tri phủ đại nhân ngạc nhiên, cả đám nha dịch cũng thấy kỳ quặc. Mọi người làm nha dịch nhiều năm, vụ án lớn nhỏ nào cũng đã trải qua, nhưng chưa bao giờ nghe thấy một cái tên kỳ lạ như vậy, vô cùng tục tằng quê mùa. Tần Hương Liên buồn bực, nàng đã coi vị thiếu niên này là ân nhân, chẳng ngờ ân nhân có cái tên thô tục cỡ này, trong lòng cũng có chút thất vọng.
Bên kia thấy kỳ quặc, bên này Kim Kiền cũng khó chịu. Tuy muốn dùng biệt danh, nhưng chỉ vài giây làm sao có thể nghĩ ra một cái tên vẹn toàn? Trong lúc nóng vội thốt ra tên này. Sau đó nghĩ lại, so với "Trương Tam", "Lý Tứ", tên này vẫn có vài phần văn vẻ, không thể coi là làm mất thể diện người hiện đại, trong lòng cũng yên ổn vài phần.
"Đúng, tiểu nhân chính là Vương Nhị Mặt Rỗ." Cúi đầu trả lời, Kim Kiền sợ mọi người nhìn thấy biểu tình vặn vẹo trên gương mặt mình.
Tri phủ đại nhân ho khan một tiếng, lại hỏi: "Vương Nhị Mặt Rỗ, bản phủ hỏi ngươi, những gì Tần Hương Liên nói có phải là sự thật không?"
"Là..." Kim Kiền cố ý kéo dài giọng, đưa mắt quan sát nét mặt của mọi người, trong lòng tính toán phương án thoát thân. Vô tình bắt gặp ánh mắt của Tần Hương Liên, vừa thấy liền động lòng.
Trong mắt Tần Hương Liên ẩn chứa đau khổ, vẻ mặt dứt khoát, vết máu trên mặt chưa kịp lau đi lúc này đã biến thành màu đen, loang lổ như huyết lệ phủ kín hai gò má.
Đó là máu của Hàn Kỳ...
"Bẩm đại nhân, lời nói của Tần Hương Liên..." Kim Kiền nhắm mắt liều mạng, "... là sự thật. Hàn Kỳ chính là sát thủ do phò mã phái tới, quả thực tự sát mà chết."
Ta đường đường là một người hiện đại, loại chuyện giả dối ta khinh không làm.
Mọi người nghe xong lời ấy, không ai không đổi sắc mặt.
Tri phủ đại nhân cầm kinh đường mộc, ánh mắt qua lại với sư gia vài lần, cuối cùng đập mạnh xuống.
"Vụ án này sẽ thẩm tra lại, bãi đường."
*
"Này này... đói chết mất... không thể tưởng được nhà tù cổ đại còn có thói quen ngược đãi tù binh, ta muốn phản ánh."
Ngồi trong ngục, hai tay Kim Kiền gác lên song gỗ còn to hơn tay mình, vẻ mặt thê thảm, hai mắt vô thần, suýt chút nữa sùi luôn bọt mép.
Cũng khó trách Kim Kiền, ngục giam tối đen từ sàn lên nóc, không một kẽ hở, góc tường ẩm ướt, hơi ẩm ám người. Huống chi ánh mắt cai ngục nhìn Kim Kiền và Tần Hương Liên khiến nàng luôn cảm thấy không được tự nhiên.
"Im lặng, ồn ào cái gì!" Một cai ngục hùng hổ đi tới, gõ vào song gỗ.
"Vương ân nhân...." Một giọng nữ phía sau buồn bã cất lên.
Kim Kiền quay đầu nhìn lại, chợt thấy ba mẹ con, sáu con mắt nhìn chằm chằm vào mình, nhất thời đầu chảy đầy hắc tuyến.
"Chuyện... chuyện gì?" Ánh mắt này thật sự khiến cho người ta phát run.
"Ân nhân cứu ba mẫu tử Hương Liên, lại ra mặt làm chứng trước công đường, Hương Liên vô cùng cảm kích, không thể báo đáp, xin ân nhân nhận một lạy của ba mẫu tử chúng ta." Dứt lời liền hướng về phía Kim Kiền quỳ xuống, hai đứa trẻ cúi đầu liền lạy.
Kim Kiền kinh hãi, bất giác nhảy dựng về phía sau, dựa lưng vào song gỗ.
"Không... không... không cần khách khí, đây... đây là... chút lòng thành..." Nhất thời hoảng sợ, Kim Kiền vô thức nói lẫn cả tiếng phổ thông và tiếng văn ngôn,[3] cổ kim kết hợp. Vừa nói nửa câu đột nhiên cảm thấy không ổn, vội vàng tiến lên nâng ba người đứng dậy: "Ta thật không dám nhận, mau đứng lên đi."
Ngẫm lại, Tần Hương Liên là danh nhân mấy trăm năm trước, theo góc độ di truyền học mà nói, cũng ngang hàng với ông tổ nhà mình. Một cái quỳ này, không biết đã quỳ đi bao nhiêu năm tuổi thọ của mình.
Tần Hương Liên nghe vậy mới chầm chậm đứng lên, ôm hai đứa con ngồi dưới đất, Kim Kiền cũng ngồi xuống bên cạnh.
Thuận tay chỉnh lại quần áo cho hai đứa bé, Tần Hương Liên than nhẹ một tiếng, im lặng hồi lâu.
Kim Kiền lập tức cảm thấy bó tay.
Người xưa thật là phiền phức, có chuyện gì không chịu nói thẳng, cứ phải thở dài trước một cái, tạo dựng không khí, chờ người khác giục hỏi mới mở miệng – thôi đành, nhập gia tùy tục.
"Tỷ có tâm sự sao?" Kim Kiền hỏi.
Tần Hương Liên nhắm hai mắt lại, nhẹ giọng nói: "Hương Liên rất lo lắng, nhà giam này độ ẩm quá cao, không biết Ninh Nhi, Hinh Nhi có chịu nổi không?"
Kim Kiền vừa nghe liền hiểu rõ: Thiên hạ lòng cha mẹ, nghĩ đến người nhà của mình, Kim Kiền chợt mềm lòng: "Bọn chúng năm nay bao nhiêu tuổi?"
Tần Hương Liên vừa định trả lời, bé trai lại tranh nói trước: "Thần tiên ca ca, đệ tên là Ninh Nhi, năm nay bảy tuổi."
Bé gái nghe xong cũng vội vàng mở miệng: "Muội là Hinh Nhi, năm nay mười tuổi."
Tần Hương Liên cả kinh: Sau ngày hai con chịu ấm ức ở phủ phò mã cứ buồn bực không nói, vì sao hôm nay lại cởi mở thế.
Tần Hương Liên tất nhiên không biết, hai đứa bé chưa từng gặp nhân vật trên giang hồ, không biết đến khinh công cũng là tất nhiên. Kim Kiền vừa xuất hiện liền lộ ra khinh công tuyệt đỉnh, trong mắt hai đứa trẻ này, nàng chính là thần tiên trong chuyện kể.
Kim Kiền buồn cười nhìn hai tiểu quỷ, cặp mắt tỏa sáng, ánh mắt sùng bái, thiếu điều đốt luôn ba cây nhang, hóa vàng mã, chẳng lẽ mình còn có tí bản lĩnh giả thần giả quỷ sao.
"À, thì ra là Ninh Nhi và Hinh Nhi, xin chỉ bảo nhiều hơn." Kim Kiền cười nói.
Hai tiểu quỷ lập tức gật đầu liên tục, song song trả lời: "Vâng, thần tiên ca ca."
Lúc này Tần Hương Liên mới vỡ lẽ, thì ra các con coi ân nhân là thần tiên. Hai gò má đỏ lên, vội vàng nói: "Ninh Nhi, Hinh Nhi chớ có nói bậy, ân nhân...."
Kim Kiền vung tay ngắt lời Tần Hương Liên, nháy mắt cười bảo: "Đúng vậy, ta là thần tiên từ trên trời phái xuống để giúp Ninh Nhi, Hinh Nhi. Hai nhóc có nguyện vọng gì cứ việc nói ra."
Tần Hương Liên hiểu ý, biết ân nhân muốn giữ lại một tia hy vọng cho hai đứa trẻ, liền im lặng.
Hai đứa trẻ vừa nghe liền lộ vẻ vui mừng, trăm miệng một lời: "Chúng ta muốn có phụ thân."
Kim Kiền giật mình, ý nghĩ không ngừng rung động như tiếng chuông đồng, biểu hiện mất tự nhiên lộ rõ tâm tình lúc này.
Quay sang Tần Hương Liên, hai mắt nàng đã ẩm ướt, sắp sửa rơi lệ.
Dù đang suy ngẫm qua lại nhưng Kim Kiền vẫn mở miệng nói: "Hương Liên tỷ tỷ, vừa rồi đáng ra tỷ không nên tố cáo Trần Thế Mỹ ở trên công đường."
Tần Hương Liên giận dữ, trầm giọng nói: "Sao ân nhân sao lại nói vậy, Trần Thế Mỹ tội ác ngập đầu, Hương Liên tố cáo hắn có gì sai trái?"
Nhìn Tần Hương Liên tức giận, Kim Kiền âm thầm thở dài, mở miệng hỏi: "Hương Liên tỷ tỷ, tỷ có biết vì sao ta lại ở cùng đại lao với ba mẹ con tỷ không?"
Tần Hương Liên hiển nhiên không lường trước được câu hỏi này, lắc lắc đầu.
"Ở cổ đại... khụ, ý ta là nơi này có lệ nam nữ ở chung một ngục không?" Kim Kiền không thoải mái hỏi. Tuy rất không cam lòng, nhưng trước mắt những người cổ đại này, tám, chín phần mình đã bị cho là đệ tử giống đực của Cái Bang, thật khổ cho một người trưởng thành "chuyên ngành" phụ nữ như mình, trở về cổ đại lại nhanh chóng chuyển đổi giới tính cộng thêm cải lão hoàn đồng.
"Hương Liên từng nghe, phàm là nhà giam đều phân biệt nam nữ." Tần Hương Liên trả lời.
Xem ra kiến thức lịch sử của mình vẫn chưa quá đát, Kim Kiền nhíu mày: "Nếu thế thì không hay rồi."
Tần Hương Liên kinh ngạc: "Tại sao ân nhân lại nói vậy?"
Kim Kiền day day huyệt Thái Dương, đầu đau dị thường.
Nếu không phải lúc nãy hai tiểu quỷ phải một tiếng "thần tiên ca ca", trái một tiếng "thần tiên ca ca", mình cũng sẽ không nhận ra vấn đề giới tính hiện nay của bản thân; nếu không nhờ một tiếng "phụ thân" của tiểu quỷ, mình cũng không thể đột nhiên hiểu rõ. Dựa vào định luật của kịch bản phim truyền hình hạng ba, chỉ có một cách giải thích cho tình huống này:
E rằng tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa rồi!
"Nam nữ phân biệt, nhưng nay lại ở cùng một phòng ngục, chỉ sợ tri phủ Thái Châu kia muốn giết người diệt khẩu mới làm vậy cho tiện."
Không ngoài dự liệu, Tần Hương Liên vừa nghe những lời ấy, sắc mặt bỗng chốc trắng bệch, ngỡ ngàng lúng túng hỏi: "Ân nhân, chuyện này là thật ư?"
"Thật chứ, thật chứ!" Kim Kiền vội vàng gật đầu:
Những lời này còn thật hơn việc Trái Đất hình tròn.
"Vì sao lại như vậy?" Tần Hương Liên bất giác đề
cao giọng.
"Ôi giời, não của tỷ đúng là toàn tế bào chết." Kim Kiền vỗ trán, lắc đầu nói: "Chẳng lẽ tỷ chưa từng nghe thấy việc quan lại bao che cho nhau à? Huống chi kẻ mà tỷ tố cáo chính là phò mã, nếu bảo hắn đứng đầu bá quan cũng không hề cường điệu! Nay tỷ lên công đường báo án, sao tri phủ có thể bỏ qua cơ hội lập công này, chúng ta chết sớm hay chết muộn chỉ còn là vấn đề thời gian thôi."
Hương Liên trừng to hai mắt, nhìn chằm chằm Kim Kiền, hai tay ôm chặt con, miệng lẩm bẩm, không biết là tự nói hay tự hỏi.
Nhìn Tần Hương Liên như thế, Kim Kiền chợt mềm lòng, nhẹ nhàng lên tiếng: "Thực ra vẫn còn cách. Lúc này tri phủ chưa ra tay, chắc đang tìm cách liên hệ với Trần Thế Mỹ. Tỷ mang nghi vấn án mạng, Trần Thế Mỹ cũng không dám càn rỡ thái quá, nhưng e chúng ta còn phải ra thẩm vấn lần nữa. Đến lúc đó chỉ cần tỷ xác nhận Hàn Kỳ tự sát, không đề cập đến chuyện của Trần Thế Mỹ thì may ra chúng ta còn cứu được."
Nghe xong những lời ấy, Tần Hương Liên dường như đang quyết định điều gì, thẳng lưng nói: "Không, Hương Liên quyết không bỏ qua hạng người giết vợ diệt con như Trần Thế Mỹ."
"Đợi đã, ta còn chưa nói xong, có câu: Giữ lại núi xanh, không sợ thiếu củi đốt, tỷ có thể..." Kim Kiền vội vàng đáp lời.
"Hương Liên đã quyết, xin ân nhân chớ nhiều lời." Hương Liên không nói nữa, dứt khoát xoay người, không thèm để ý đến Kim Kiền, hồi lâu mới thấp giọng nói: "Lời của ân nhân chỉ là phỏng đoán, Hương Liên không tin. Hương Liên tin rằng ông trời còn có mắt!"
Trong lòng Kim Kiền thét lớn "Chết mất", đầu óc của Tần Hương Liên còn cứng hơn cả hợp kim. Nàng dám đánh cược, nếu mình suy đoán sai lầm, từ nay về sau sẽ đổi thành họ "Mai", gọi là "Mai Kiền".
[1] Kinh đường mộc: Là thứ quan huyện thời cổ dùng để đập lên bàn, có tác dụng làm phạm nhân kinh sợ, đôi khi cũng dùng để thể hiện sự tức giận.
[2] Vương Nhị Mặt Rỗ: Nguyên văn là Vương Nhị Ma Tử, ma tử nghĩa là mặt rỗ, nhưng để mặt rỗ mọi người sẽ hiểu hơn.
[3] Văn ngôn: Thể văn thường dùng trong văn thơ cổ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook