Đkpplnvcv Án 1 - Trát Mỹ Án
-
C14: Trát Mỹ Án - Thập Nhất Hồi
Phủ phò mã vô cớ chịu ức hiếp, viện Phu Tử bực bội trách Hương Liên
*
Bao đại nhân yên lặng, sau một lúc lâu mới hỏi: "Phò mã gia, ngươi nói đây chính là hưu thư năm năm trước đã đưa Tần Hương Liên?"
Trần Thế Mỹ khẽ nhếch môi: "Đúng vậy, nếu như Bao đại nhân không tin, có thể cầm lấy cẩn thận kiểm tra thực hư."
Dứt lời, liền đưa tờ giấy trắng trong tay cho Bao đại nhân.
Bao đại nhân đưa hai tay tiếp nhận, quan sát tỉ mỉ, sắc mặt âm trầm, mày nhíu sâu, thật lâu không nói.
Trần Thế Mỹ vừa cười vừa nói: "Bao đại nhân, ngươi hãy nhìn cho kỹ, tờ hưu thư này có vấn đề gì không?"
Bao đại nhân gấp hưu thư lại, cung kính đem trả: "Không có."
Trần Thế Mỹ nghe vậy, lông mày không khỏi nhướng lên, cười lạnh vài tiếng, thu hồi hưu thư.
Công chúa bên cạnh thấy thế, cũng nâng mắt nói: "Bao đại nhân, năm năm trước Tần Hương Liên đã bị phò mã hưu, nay lại đến Khai Phong phủ vu cáo phò mã, xưa nay nghe danh Thanh Thiên Bao đại nhân, nói vậy nhất định có thể trả lại công bằng cho phò mã.
Lời vừa nói ra, đừng nói mọi người Khai Phong phủ, ngay cả Kim Kiền đều lập tức giận dữ, thầm nghĩ: Công chúa và Trần Thế Mỹ thật đúng là vật họp theo loài, người sống quần cư, ruồi tìm thịt thối, ngưu tầm ngưu mã tầm mã. Xem ra hai người này tám phần đã sớm chuẩn bị, thương lượng tốt rồi tới đây kẻ xướng người họa, chậc... Tình huống không ổn rồi!
Lại nhìn Bao đại nhân, thân hình đang khom, cúi đầu buông mắt, vừa thấy còn tưởng cung kính có lễ, chẳng qua Kim Kiền bên cạnh thấy rõ được, bàn tay đen kia của Bao đại nhân đang siết chặt, khoeps ngón tay đều trở nên trắng bệch.
Trần Thế Mỹ thấy Bao đại nhân hồi lâu không nói, càng trở nên kiêu căng, tựa lưng vào ghế ngồi, tay ỷ thành ghế mà nói: "Bao đại nhân, nếu sự thật đã rõ, lúc này bản cung mong rằng Bao đại nhân có thể xử lý theo lẽ công bằng, xử tội Tần Hương Liên dám trèo cao quan thân."
Thân hình Bao đại nhân hơi nghiêng ngả, vội ngẩng đầu nói: "Hồi bẩm phò mã công chúa, việc này hẳn chưa biết được thực hư, vi thần sẽ điều tra lại tìm manh mối, giao cho phò mã công chúa. Nhưng vi thần có một chuyện không rõ, muốn thỉnh giáo phò mã."
"Sao? Bao đại nhân có chuyện gì không rõ?" Trần Thế Mỹ hỏi.
"Phò mã gia, một ngày trước Tần Hương Liên và đôi hài tử đồng ý yêu cầu của phò mã gia, đến nơi ở của Vương thừa tướng tại ngoại ô, nhưng Tần Hương Liên trở về Khai Phong phủ liền hôn mê bất tỉnh, hấp hối thoi thóp. Xin hỏi phò mã, đây là vì sao?
"Chuyện này..." Trần Thế Mỹ nhất thời cứng họng.
Công chúa thấy thế, khẽ cười nói: "Bao đại nhân, ngày đó bản cung cũng ở hiện trường, tận mắt nhìn thấy Tần Hương Liên hoàn toàn không tổn thương gì rời đi, về phần lý do hôn mê bất tỉnh, chúng ta làm sao biết được, có lẽ trên đường trở về gặp kẻ xấu hãm hại cũng không chừng."
"Nếu công chúa đã ở, vi thần xin hỏi, công chúa có nhìn thấy đôi hài tử của nàng chăng?" Bao đại nhân trừng mắt, lớn tiếng nói.
Công chúa nghe vậy liền bực bội, thầm nghĩ: Bao hắc tử dám ăn nói như thế với mình ư? Ngữ khí cũng cứng rắn đáp: "Nhìn thấy thì sao?"
Bao đại nhân tiến lên từng bước, cao giọng: "Công chúa, đêm qua Tần Hương Liên một mình về phủ, đôi hài tử không thấy bóng dáng, liệu có phải ở bên trong phủ phò mã?!"
Công chúa mắt tròn mở to, quát: "Bao Chửng, ngươi dám nói chuyện như thế với bản cung?"
Bao đại nhân nghe vậy, ngừng lại một chút, mới nói: "Vi thần không dám, chỉ là hài tử của Tần Hương liên không thấy tung tích, vì thế..."
"Bao đại nhân." Trần Thế Mỹ ngắt lời: "Bao đại nhân không cần nhiều lời, hai đứa bé kia đúng là đang ở trong phủ phò mã."
Mọi người nghe thấy đều sửng sốt, thầm nghĩ: Trần Thế Mỹ hôm nay sao vậy, như này đâu giống phong cách của hắn.
Bao đại nhân cũng ngạc nhiên, nhưng tức khắc liền phản ứng lại, tiến lên một bước nói: "Một khi đã thế, xin phò mã gia giao hai đứa trẻ cho Bao Chửng, để vi thần đưa họ mang về Khai Phong phủ nha."
Trần Thế Mỹ lại cười: "Bao đại nhân nói lời ấy sai rồi. Ninh Nhi, Hinh Nhi là cốt nhục của bản cung, nay ở trong phủ của bản cung vì sao không được?"
Thân hình Bao đại nhân đông cứng, nhất thời không biết nói gì.
Lúc này Kim Kiền mới bừng tỉnh đại ngộ: Khó trách hôm nay Trần Thế Mỹ lại có hành vi khác thường.
Trước kia hắn có chết cũng không chịu thừa nhận thân phận của Tần Hương Liên, hôm nay liền nói Tần Hương Liên là thê tử năm năm trước đã hưu, thì ra vì hai đứa bé.
Nếu Tần Hương Liên đã sớm bị hưu, hắn sẽ không còn động cơ sát thê diệt tử, tất nhiên mọi hành vi phạm tội trước đây đều không có căn cứ, mà nếu Tần Hương Liên đã không còn là thê tử của hắn, vậy hắn muốn giữ hai đứa bé kia lại là thuận theo lẽ phải – thật cao chiêu!
Mà thành viên trong Khai Phong phủ ai cũng đều là phần tử tinh anh, trong lòng tất nhiên hiểu được, nhưng ngại thân phận của phò mã công chúa nên không thể nổi cơn cáu gắt, người người chỉ đành cau mặt giận dữ, không nói gì, yên lặng ẩn nhẫn trong lòng.
Nhìn sang Trần Thế Mỹ, dương dương tự đắc, gương mặt vênh váo, không kìm chế được mà cười lạnh, nhướng mày khiêu khích, một bộ dáng tiểu nhân đắc chí – người xem đều nghiến răng không thôi.
Công chúa buông mắt, chớp chớp, chậm rãi nói: "Bao đại nhân, nếu phò mã đã nhận hai đứa bé, cũng coi như giúp Tần Hương Liên một đại ân, dù sao bên trong phủ phò mã mặc vàng đội bạc, ăn ngon uống ngọt, vẫn tốt hơn đi theo Tần Hương Liên chịu khổ, Bao đại nhân trở về nói với Tần Hương Liên, phủ phò mã nhận hai đứa bé rồi."
Kim Kiền vừa nghe, thiếu chút nữa hộc máu, thầm nghĩ: Ta nhổ vào! Còn mặc vàng đội bạc, ăn ngon uống ngọt? Rõ ràng hai tiểu quỷ bị nhốt ở nhà kho, ngay cả một thứ giống chăn gối còn không có, công chúa lại có thể nói như thế, mặt không đỏ tim không đập, thực có thể coi là cao nhân trong việc nói dối không soạn bản thảo a.
Tuy công chúa mặt ngoài lãnh đạm, nhưng trong đôi mắt lại ẩn chứa sát khí, khiến mọi người không khỏi lưu tâm.
Bao đại nhân nghe công chúa nói, nhất thời không biết đáp lại thế nào, chỉ có thể rầu rĩ lặng im.
Trần Thế Mỹ giương mắt nhìn, trong lòng biết thắng lợi dĩ nhiên đã thuộc về mình, liền phất tay nói: "Bao đại nhân, bản cung và công chúa còn muốn tiến cung thỉnh an thánh thượng, e rằng không thể tiếp đãi."
Dừng một chút còn nói: "Bản cung và công chúa xin đợi Bao đại nhân phán xử, Bao đại nhân gương sáng trong lòng, không cần bản cung nhiều lời nhỉ."
Ngụ ý là: Bao hắc tử, ta có hoàng đế lão huynh làm ô dù đó! Nếu không định tội danh cho Tần Hương Liên, ngươi liền coi chừng!
Bao đại nhân nghe vậy, chỉ phải khom người thi lễ, nói: "Vi thần cáo lui."
Mọi người cũng thi lễ lui ra, theo Bao đại nhân rời khỏi phủ phò mã.
Tuy Bao đại nhân vẫn ngẩng đầu bước đi như trước, thắt lưng Triển Chiêu vẫn thẳng tắp như trước, Tứ đại kim cương vẫn khí thế như trước, nhưng không hiểu sao Kim Kiền lại cảm thấy, bao gồm cả chính mình bên trong, cả đoàn người vẫn có điểm ủ rũ trở về.
*
Trở lại Khai Phong phủ, Công Tôn tiên sinh ở thư phòng chờ đợi đã lâu, nhưng nhìn vẻ mặt của mọi người, lại không thấy hai đứa bé theo về, trong lòng tất nhiên đã hiểu được vài phần.
"Đại nhân, vì sao sự việc không thuận?"
Bao đại nhân ngồi xuống, liếc sang Công Tôn tiên sinh, giận dữ nói: "Tiên sinh quả nhiên thần cơ diệu toán, Trần Thế Mỹ đưa ra hưu thư, nói là năm năm trước đã hưu Tần Hương Liên rồi."
Công Tôn tiên sinh sửng sốt, không khỏi hỏi: "Đại nhân đã xem hưu thư kia chưa?"
Bao đại nhân gật đầu nói: "Bản phủ xem qua, cũng không thấy chỗ nào bất thường."
Công Tôn tiên sinh lại hỏi: "Vậy đôi hài tử của Tần Hương Liên đâu?"
"Trần Thế Mỹ nói là cốt nhục của mình, tất nhiên phải lưu lại phủ phò mã."
Công Tôn tiên sinh trầm ngâm nửa khắc, ngưng mi nói: "Nói vậy, chẳng phải Trần Thế Mỹ không có động cơ hãm hại mẹ con Tần Hương Liên, Tần Hương Liên cũng không cớ nào đem con trở về ư?"
Bao đại nhân thở dài một hơi: "Đúng là như thế, lúc này bản phủ cũng không biết làm thế nào với Trần Thế Mỹ."
Lời vừa nói ra, cả phòng im lìm.
Kim Kiền đứng ở một bên, ngón tay vuốt cằm, trong lòng cực kỳ buồn bực, không khỏi mở miệng nói:
"Hỏng việc cũng tại hưu thư kia, đang yên đang lành, sao đột nhiên xuất hiện một tờ hưu thư, quả thực là quá tình cờ đi."
Triển Chiêu bên cạnh liền tiếp lời: "Chẳng lẽ hưu thư có vấn đề?"
Kim Kiền nghe thấy Triển Chiêu cả buổi sáng chưa hé răng giờ lại đáp lời mình, tất nhiên sửng sốt không thôi, thầm nghĩ: Chậc, Tiểu Miêu kì quặc rốt cuộc chịu lên tiếng, ta còn tưởng rằng đầu lưỡi hắn bị con mèo khác tha đi đâu rồi chứ?
Triển Chiêu vừa thấy ánh mắt Kim Kiền dời về phía mình, không khỏi có chút bối rối, quay đầu nhìn Bao đại nhân chắp tay nói: "Đại nhân, thuộc hạ cảm thấy lai lịch tờ hưu thư kia rất đáng ngờ."
Bao đại nhân gật đầu: "Triển hộ vệ nói có lý, nhưng bản phủ đã xem xét kỹ, trên tờ hưu thư có dấu tay của Tần Hương Liên, làm sao giả mạo được?"
Kim Kiền nghe thấy, vội ngắt lời: "Có lẽ dấu tay kia là giả." Dù sao chuyện làm giả cũng không phải chỉ hiện đại mới có, e rằng ở cổ đại cũng có người dùng mánh khóe này.
Bao đại nhân khẽ lắc đầu, nói: "Trần Thế Mỹ đã biết Tần Hương Liên ở trong Khai Phong phủ, tất nhiên sẽ không mạo hiểm đến vậy, dấu tay trên hưu thư hẳn là thật."
"Vậy..." Lúc này ngay cả người hiện đại như Kim Kiền cũng đều cảm thấy bế tắc, nhíu mày nói: "Vậy chẳng phải chỉ có Tần Hương Liên biết chuyện gì đã xảy ra?"
Công Tôn tiên sinh nghe thấy, giống như bừng tỉnh, kêu lớn: "Đại nhân, đệ tử nhất thời quên mất, Tần Hương Liên đã thức tỉnh."
Mọi người chợt mừng rỡ, Bao đại nhân lập tức đứng dậy nói: "Ta mau đi xem xem."
Mọi người theo Bao đại nhân vội vàng đi tới Phu Tử viện Đông sương phòng, đẩy cửa mà vào, đã thấy Tần Hương Liên đang ngồi trên đầu giường yên lặng, nước mắt ròng ròng. Tần Hương Liên vừa thấy Bao đại nhân cùng mọi người đến, nhanh tay lau nước mắt, muốn đứng dậy.
Công Tôn tiên sinh bước lên trước đỡ lấy, khuyên nhủ: "Thân thể ngươi suy yếu, không thể cử động lung tung."
Bao đại nhân cũng nói: "Không cần hành lễ, ngồi là tốt rồi."
Tần Hương Liên nghe lời, mới trở lại ngồi, ngẩng đầu nói: "Đại nhân, Công Tôn tiên sinh nói đại nhân sáng nay đi phủ phò mã đem Ninh Nhi Hinh Nhi trở về, vì sao không thấy bọn họ?"
Bao đại nhân nghe vậy, không khỏi cứng lời, trầm mi hồi lâu mới đáp: "Bản phủ chưa thể mang đôi hài tử của ngươi về."
Tần Hương Liên vừa nghe, hai mắt lập tức trợn tròn, thân mình bổ nhào về phía trước, cao giọng nói: "Đại nhân, ngài nói gì?"
Bao đại nhân thần sắc ngưng trọng, cúi đầu khó nói.
Công Tôn tiên sinh thấy vậy, đành tiến lên giải thích: "Tần Hương Liên, đại nhân đến phủ phò mã, liền thấy Trần Thế Mỹ đưa ra hưu thư năm năm trước, tự xưng là năm năm trước đã hưu ngươi. Đây rốt cuộc là sao?"
Tần Hương Liên nhất thời cứng đờ, môi xanh mét, cả người run rẩy không ngừng, ngơ ngác ngồi trên giường, hồi lâu mới nói: "Hưu thư, là tờ hưu thư kia..."
Công Tôn tiên sinh vội hỏi: "Tần Hương Liên, suy cho cùng là chuyện gì xảy ra, ngươi nói cho rõ ràng."
Thanh lệ trong mắt Tần Hương Liên chậm rãi chảy xuống, lắc đầu nói: "Hôm qua Hương Liên mang Ninh Nhi, Hinh Nhi đến tòa nhà ngoại ô, ngoài Trần Thế Mỹ, còn gặp được công chúa. Công chúa và Trần Thế Mỹ không nói không rằng liền lấy hưu thư ra, hùng hổ ép buộc Hương Liên đặt dấu tay, còn phái người đưa Ninh Nhi, Hinh Nhi đi. Hương Liên đau khổ cầu xin, thế nhưng Trần Thế Mỹ không hề để ý, còn đánh đuổi Hương Liên ra cửa, Hương Liên..."
Lời còn chưa dứt, liền khóc không thành tiếng.
Mọi người vừa nghe, trong lòng liền hiểu được, không khỏi tức giận dị thường.
Bao đại nhân lập tức trầm giọng quát: "Trần Thế Mỹ, ngươi không khỏi khinh người quá đáng!"
Công Tôn tiên sinh lắc đầu nói: "Không thể tưởng được chúng ta nhất thời sơ suất, lại trúng quỷ kế của Trần Thế Mỹ."
Triển Chiêu tay cầm Cự Khuyết, thân kiếm leng keng rung động.
Chỉ có Kim Kiền là biểu hiện kỳ quái nhất, giương mắt nhìn lên, trong miệng lẩm bẩm: "Nhân tinh, nơi này quả nhiên thừa thãi nhân tinh!"
Tần Hương Liên khóc một trận, dần dần ổn định, nhìn về phía trước hỏi: "Đại nhân, vậy vì sao không thể đưa hài tử của Tần Hương Lên về?"
Kim Kiền nghe vậy, lại giương mắt lẩm bẩm: "Ngu ngốc, nơi này cũng thừa thãi ngu ngốc!"
Bao đại nhân kìm nén tức giận, trầm giọng nói: "Nếu Trần Thế Mỹ có hưu thư kia làm bằng chứng, vậy hai đứa bé là cốt nhục của hắn, làm sao bản phủ mang về được?"
Tần Hương Liên vừa nghe, thân mình nghiêng ngả, bổ nhào xuống giường, nắm chặt ống quần Bao đại nhân khóc lớn: "Đại nhân, Hương Liên là mẹ ruột của Ninh Nhi, Hinh Nhi mà!"
Bao đại nhân vội vàng cúi xuống muốn nâng Tần Hương Liên dậy, nhưng Tần Hương Liên có chết cũng không buông tay, chỉ lo khóc, đành phải thở dài một hơi nói: "Tần Hương Liên, tuy ngươi là mẹ ruột của hai đứa bé, nhưng Trần Thế Mỹ có hưu thư trong tay, đủ để chứng minh ngươi cùng Trần gia của hắn không hề có liên quan, bản phủ lấy chứng cớ gì để mang đứa nhỏ về cho ngươi?"
"Đại nhân!" Tần Hương Liên cúi gập người khóc: "Tờ hưu thư kia là Trần Thế Mỹ bắt Tần Hương Liên ký, không thể coi là bằng chứng!"
Bao đại nhân nhíu mày lắc đầu.
Công Tôn tiên sinh tiến lên một bước nói: "Tần Hương Liên, việc này mặc dù là thật, nhưng lấy đâu ra người làm chứng? Không có bằng chứng không thể chứng minh..."
"Đại nhân!" Tần Hương Liên đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt đẫm lệ gắt gao nhìm chằm chằm Bao đại nhân, "Đại nhân, Hương Liên không tố cáo, không tố cáo. Hương Liên chỉ cần đem được Ninh Nhi, Hinh Nhi về. Hương Liên không tố cáo Trần Thế Mỹ nữa!"
Bao đại nhân thở dài một hơi nói: "Tần Hương Liên, nay dù ngươi không kiện nữa, hai đứa bé cũng không cách nào trở về."
Tần Hương Liên vừa nghe, nhất thời ngẩn người, nước mắt rơi không ngừng, sau một lúc lâu lại dập đầu nói: "Đại nhân, ai cũng gọi ngài là Thanh Thiên, ngài nhất định phải giúp Hương Liên mang đứa nhỏ về a!"
Bao đại nhân nhìn Tần Hương Liên, mặt lộ vẻ không đành lòng, chỉ có thể chậm rãi lắc đầu nói: "Bản phủ hữu tâm vô lực, chỉ sợ..."
Thân hình Tần Hương Liên nhất thời run lên, giống như bị điện giật, đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt đẫm lệ nhìn lên, lại mang vài phần oán khí.
Chỉ thấy nàng chậm rãi buông ra ống quần của Bao đại nhân, rầu rĩ nói: "Ai cũng đều nói Bao đại nhân là Thanh Thiên trên đời, nhưng hôm nay xem ra cũng chỉ là hạng người nịnh nọt, là loại nhát gan sợ phiền phức, đại nhân, ngươi sợ thế lực của phò mã Trần Thế Mỹ, sợ đắc tội người trong hoàng thất, đây là lẽ thường, Hương Liên không trách ngươi, có điều Hương Liên không cam lòng, không cam lòng kết cục như thế!"
Lời Tần Hương Liên vừa nói ra, mọi người đều sửng sốt.
Công Tôn tiên sinh cùng Triển Chiêu đồng thời tiến lên, ra tiếng nói: "Tần Hương Liên, sao ngươi có thể...", vừa cất lời, lại bị Bao đại nhân ngăn cản.
Bao đại nhân nhìn sang hai người bên cạnh, chậm rãi lắc đầu, Công Tôn tiên sinh cùng Triển Chiêu thấy vậy, cũng chỉ đành lùi xuống.
Tần Hương Liên chậm rãi đứng thẳng, hai mắt đờ đẫn, vẻ mặt bi thương tột cùng: "Bao đại nhân, tuy rằng ngươi sợ địa vị của hoàng thất, Hương Liên không sợ, Hương Liên sẽ đi phủ phò mã đòi lại đôi hài tử của ta!"
Triển Chiêu và Công Tôn tiên sinh vừa muốn tiến lên ngăn, đã thấy hoa mắt, một bóng đen đột nhiên chặn phía trước, một tay túm lấy Tần Hương Liên quăng về giường.
"Tần Hương Liên, muốn thể hiện ngu ngốc cũng phải có giới hạn!"
Chỉ thấy một người chân đạp lên giường, một tay chống thắt lưng, tay kia chỉ vào Tần Hương Liên trên giường, lớn tiếng quát, đúng là Kim Kiền hồi lâu chưa lên tiếng.
Kim Kiền lúc này đúng thật là lửa giận công tâm, nổi giận lôi đình: Bà nó, vừa sáng sớm đã chạy đến phủ phò mã giúp Tần Hương Liên mang đứa nhỏ về, oán khí một bụng không nói, ai ngờ Tần Hương Liên không những không cảm ơn, còn chó cắn Lữ Động Tân – không thấy lòng người tốt! Sử dụng từ hiện đại để nói thì chính là: Khinh người quá đáng!
Mọi người trong phòng bị hành động dị thường của Kim Kiền làm kinh ngạc đến trợn mắt há mồm, yên tĩnh hồi lâu, Công Tôn tiên sinh mới do dự tiến lên nói: "Kim Kiền tiểu huynh đệ..."
Kim Kiền khoát tay ngăn Công Tôn tiên sinh ở phía sau, vừa xắn tay áo vừa nói: "Công Tôn tiên sinh, ngươi đứng chờ trước đã, đầu người này cứng như hạt đào, không cho nàng biết vài phần lợi hại, hẳn nàng không thể thông suốt!"
"A?" Bao đại nhân, Công Tôn tiên sinh, Triển Chiêu đồng thời thốt ra.
Chỉ thấy Kim Kiền xắn xong tay áo rồi, liền hít sâu một hơi, phẫn nộ quát: "Tần Hương Liên! Đôi mắt tỷ dùng để làm gì, thông khí ư? Chẳng lẽ tỷ không phát hiện hôm nay mặt Bao đại nhân đen hơn so với bình thường đến vài lần sao? Tỷ biết không, hôm nay vì giúp tỷ đưa con về, Bao đại nhân bị Trần Thế Mỹ và công chúa khinh thường mấy lần như thế nào?! Tỷ ở trong này thong thả mà nằm, có người hầu hạ, có nước trà uống, tỷ sao biết Bao đại nhân đứng ở phủ phò mã cả buổi sáng, ngay cả chỗ ngồi cũng không có."
"Vừa nghe tỷ tỉnh lại, Bao đại nhân dù cực nhọc cũng đến thăm tỷ, tỷ không cảm kích thì thôi, lại dám lấy oán trả ơn, trách mắng đại nhân không tốt?! Nói Bao đại nhân nịnh nọt? Chậc chậc, nếu đại nhân nịnh nọt, lúc trước đã không nhận đơn kiện của tỷ, đã không thẩm vấn Trần Thế Mỹ, đã không giúp tỷ tới phủ phò mã đòi đứa nhỏ! Trong óc tỷ tất cả đều là hồ dán phải không?"
"Lỗ tai của tỷ thì để làm gì, trang trí à? Công Tôn tiên sinh và Bao đại nhân tận tình khuyên bảo, nói nửa ngày, bảo rằng Trần Thế Mỹ có hưu thư, cho nên không thể mang đứa nhỏ về. Vậy hưu thư là ở đâu ra? Là Tần Hương Liên tỷ ấn một dấu tay ở trên rồi, nếu lúc trước tỷ không đi gặp Trần Thế Mỹ, làm sao có thể xảy ra việc không hay ho này? Nếu xem xét giải quyết tình trạng bây giờ, đầu sỏ gây nên chẳng phải là tỷ hay sao? Nhưng tỷ thông minh đấy nhỉ, sai lầm của mình thì nhìn không thấy, còn hắt nước bẩn lên người khác, tỷ đúng là không phân biệt được thị phi, không thấy rõ ràng đen trắng, hành vi như vậy làm sao có thể đối mặt với Giang Đông phụ lão?!"
Lời nói vừa dứt, Kim Kiền cảm thấy tai thính mắt tinh, tâm tình sảng khoái, hít mấy hơi thở, lại đột nhiên thấy không ổn, sao trong phòng vắng lặng như vậy? Không khỏi giương mắt nhìn những người còn lại trong phòng, thấy ai cũng mang trạng thái đi vào cõi tiên, thầm nghĩ không hay:
Oh My God, mình nhất thời tức giận khó nhịn, lại làm ra hành động quỷ dị như này, hay là... Kim Kiền vội hồi tưởng vừa rồi mình có lỡ lời nói ra cái gì đại nghịch bất đạo hay không, chợt phát hiện đầu óc lúc này trống rỗng, lời vừa nói xong tám phần không có ấn tượng, đỉnh đầu không khỏi đổ mồ hôi lạnh, run run lùi về, đứng ở một bên.
Tần Hương Liên đột nhiên từ giường leo xuống, phịch một tiếng quỳ xuống đất, lớn tiếng khóc nói:
"Bao đại nhân, Hương Liên nhất thời bi phẫn, ăn nói không suy nghĩ, vu tội đại nhân, xin đại nhân thứ lỗi!"
Bao đại nhân lúc này mới lấy lại tinh thần, với tay nâng Tần Hương Liên nói: "Tần Hương Liên, ngươi đau lòng mất con, bản phủ không trách ngươi."
Tần Hương Liên nghe lời, lau nước mắt, xoay người hướng Kim Kiền thi lễ nói: "Ân nhân, Hương Liên ngu dốt, nếu ân nhân không cảnh tỉnh, chỉ sợ Hương Liên đã trở thành kẻ vong ơn phụ nghĩa, Hương Liên đa tạ ân nhân."
Kim Kiền vội vàng đỡ Tần Hương Liên, cười gượng hai tiếng nói: "Hương Liên đại tỷ khách khí, ta sao dám nhận."
Tần Hương Liên lúc này mới nhấc người đứng thẳng một bên.
Công Tôn tiên sinh thấy thế, vội tiến lên hướng Kim Kiền chắp tay nói: "Kim Kiền huynh đệ lời nói sắc bén, tài ăn nói cao siêu, Công Tôn Sách bội phục."
Triển Chiêu cũng tiến lên vài bước, ôm kiếm chắp tay, không nói gì.
Kim Kiền hiện tại thầm nghĩ tìm cái hố chui vào, chỉ tiếc tìm không ra, đành phải kiên trì chắp tay trả lễ.
Đúng lúc này, Vương Triều đi vào trong phòng, cất tiếng nói: "Bẩm đại nhân, Vương thừa tướng đang ở phòng khách chờ gặp."
Mọi người nghe vậy, sao còn thời gian mải miết nghiên cứu hồ ngôn loạn ngữ của Kim Kiền, đều vội vàng chạy đến phòng khách.
Kim Kiền lập tức thở phào một hơi.
*
Phiên ngoại nho nhỏ:
Kim Kiền gầm lên: Tần Hương Liên, tỷ ở trong này thong thả mà nằm, có người hầu hạ, có nước trà uống, tỷ sao biết Bao đại nhân đứng ở phủ phò mã cả ngày, ngay cả chỗ ngồi cũng không có.
Bao đại nhân nghe thấy, không khỏi nhìn về phía Triển Chiêu, ánh mắt nói: Chẳng lẽ bản phủ thê thảm như vậy ư?
Triển Chiêu yên lặng rủ mắt, quay mặt sang hướng khác.
Công Tôn tiên sinh lặng lẽ tiến lên, vỗ vỗ bả vai Bao đại nhân, không nói gì.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook