Dịu Dàng Yêu Em
Chương 239-240

*******

Mạnh Á Xuyên rót rượu vào ly Ngải Ái.

“Tiểu Ái, sắc mặt của cô không khá lắm”.

Ngải Ái thở dài. “Tuy ngày mai tôi quyết định xin nghỉ việc nhưng vì trò đùa lúc nãy, tôi thấy ánh mắt của những người ở đây nhìn tôi rất khác…”

“Đừng để ý đến họ”. Mạnh Á Xuyên đưa ly rượu cho cô. Uống rượu vào sẽ thấy khá hơn đấy”.

Nhận ly rượu anh đưa, Ngải Ái nhìn rượu sóng sánh trong ly không nghi ngờ gì đưa lên miệng uống.

“Sao rồi?”. Mạnh Á Xuyên chùi miệng, cầm áo khoác của Ngải Ái để bên cạnh lên. “Nếu không muốn ở đây nữa thì để tôi đưa cô về”.

Ngải Ái có cảm giác da mặt mình tê tê.

“Được rồi”

Cô mặc áo khoác vào, cùng Mạnh Á Xuyên bước ra khỏi phòng hội nghị, cảm giác hai chân nhẹ tưng:

“Mạnh Á Xuyên”

Hai tay đỡ vai Mạnh Á Xuyên, bước chân lảo đảo. “Tôi không… có say”.

Mạnh Á Xuyên bế cô lên đi trong sảnh vắng người.

Cho dù đang bế cô nhưng anh vẫn đi khá nhanh ra khỏi sảnh, đi tới chiếc xe thể thao màu đen, đặt Ngải Ái lên ghế trước, rồi ngồi vào xe.

“Ừ”. Ngải Ái nửa nằm nửa ngồi, xoa trán đau ê ẩm. “Mạnh Á Xuyên… sao anh lái xe được?”

“Lần này anh sẽ đưa em an toàn đến nơi cần đến”.

Mạnh Á Xuyên quay sang, nhìn cô, không kìm lòng được đưa tay vuốt ve má cô. “Đừng lo bé con”.

“Đi đâu thế?”. Nửa tỉnh nửa say, Ngải Ái mở mắt nhìn người đối diện. “Mạnh Á Xuyên… anh… sao trông anh rất lạ”

Anh nắm tay cô, áp vào má mình dịu dàng hỏi:

“Em nhận ra gương mặt này sao?”

Hai tay cô lướt trên mặt anh.

“Da rất đẹp và giống với Mộc Duệ Thần”.

Mạnh Á Xuyên cười.

Anh ngụy trang đơn giản, cố ý giữ lại một nửa dáng vẻ trước kia chỉ để mong chờ cô sẽ nhận ra… Nhưng cho dù hiện tại có để lộ bộ mặt thật của anh ra đi nữa, cô chỉ nhớ ra anh có gương mặt giống Mộc Duệ Thần…

“Ha ha, giống Mộc Duệ Thần ư?”. Mạnh Á Xuyên nắm tay cô, cúi xuống. “Vậy có một cái tên, em có muốn nghe không?”

“Hả?”. Ngải Ái nhíu mày. “Ai cơ?”

“Mộc Dịch Triệt”

Cô cau mày, một lúc lâu sau, lắc đầu mơ màng nói. “Tôi… không biết!”

“Được rồi”. Mộc Dịch Triệt [Bắt đầu khôi phục danh hiệu <<< Câu này của tác giả]. Anh biết mà.

Đầu óc Ngải Ái nặng nề không suy nghĩ được điều gì, mắt ríp cả lại, cô ưm vài tiếng, lẩm bẩm. “Ừm… mệt thật”

“Đừng nghĩ gì nữa, ngủ một giấc đi”

Mộc Dịch Triệt nhắm nghiền hai mắt, cúi xuống hôn vào mắt cô, rồi ngồi thẳng người, gương mặt lạnh lùng, vấn vương nét buồn thảm.

Làm thế này là đúng hay sai, anh không rõ.

Làm thế này là giải cứu hay đẩy cô vào địa ngục anh còn chưa biết.

Chỉ vì anh không muốn lại phải nhìn thấy cô khóc…

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương