Dịu Dàng Yêu Em
-
Chương 207-209
207. Những chiếc gậy sắt rơi xuống đất loảng xoảng. Mộc Dịch Triệt đã không còn kiên nhẫn được nữa. “Quá kém cỏi… Làm tao muốn biểu diễn cho bé con xem cũng không được”. “Xông lên!”. Gã thanh niên đang ôm Kiều An Kỳ là tên đại ca, giận tới mức mặt chuyển màu gan heo, rống lên để đám đàn em xông hết lên. “Tốt, tao cũng tiết kiệm được thời gian”. Mộc Dịch Triệt nói xong đạp một cái vào bụng của một tên xông vào trước nhất, tên đó liền bay vào tường, kêu lên rồi hộc máu miệng. Máu và bạo lực đều có thể khiến Mộc Dịch Triệt thấy càng hứng thú. Mắt anh lóe sáng, cúi xuống nhặt vũ khí, đập mạnh vào cánh tay của gã đàn ông đang ôm Kiều An Kỳ. Một tiếng kêu như heo bị cắt tiết thấy lên tận trời xanh. Ngải Ái nhướng mày, nhìn cánh tay gã ta lủng lẳng có lẽ đã bị gãy. Kiều An Kỳ ngã xuống, Mộc Dịch Triệt nhanh tay đỡ được cô ôm vào lòng. Ra đòn quá tàn nhẫn. Ngải Ái xem không chớp mắt, tim đập thình thịch. Trước đây cô từng nhìn thấy bọn lưu manh đánh nhau ở trường nhưng giờ được chứng kiến một sát thủ ra đòn, phải nói là rất chuẩn xác. Không, như thế này với Mộc Dịch Triệt có thể nói là nhân từ lắm rồi. Ngải Ái thấy mấy người đó bỏ chạy tán loạn và bắt gặp ánh mắt như quỷ của Mộc Dịch Triệt. Sau khi cô hoàn hồn, Mộc Dịch Triệt bế Kiều An Kỳ tới đứng cạnh cô. “Em yêu…” Giọng anh nghe như đang làm nũng với cô. “Anh đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ”. Ngải Ái giương mắt nhìn nụ cười hiền hòa trên môi Mộc Dịch Triệt, gật gật đầu đỡ Kiều An Kỳ, đưa cô bé vào trong xe ô tô. “Em yêu, sao em không để ý tới anh?”. Mộc Dịch Triệt thấy Ngải Ái bận rộn lo cho Kiều An Kỳ thì dí tay vào trán cô. “Anh có chấp hành nghiêm chỉnh chị thị của em, không đánh chết người nào, em coi anh cũng rất có ý thức bảo vệ môi trường, không làm họ bị đổ nhiều máu”. Ngải Ái nhìn Mộc Dịch Triệt bây giờ chẳng khác gì một đứa con nít liền đập tay anh: “Em thấy rồi, anh khỏi cần kể công”. “Em yêu, nhiệm vụ anh thực hiện giá thấp nhất thường rơi vào khoảng 1000$ Mỹ… Em xem… trả tiền anh đi!” Ngải Ái lườm anh: “Em không có tiền!” Anh phì cười, chỉ vào má: “Vậy hôn anh nhé!” Không thay đổi được anh, cô bất mãn: “Hôm nay mới nhận ra anh không phải trẻ con mà là rất trẻ con”. Đành phải nhích người lại gần, hôn chụt một cái vào má anh. Sau đó lại còn bị anh hôn trộm lại một cái, rồi cười đến là thỏa mãn. “Mộc Dịch Triệt! Ghét!”. Thật sự rất muốn nổi cáu. “Anh sai thật à?”. Mộc Dịch Triệt giơ tay lên đầu hàng. “Giờ phải nhanh chóng giải quyết chuyện cô bé kia… À, em chưa nói cho anh biết cô bé là ai?” Ngải Ái quay lại nhìn gương mặt trẻ con nhợt nhạt của Kiều An Kỳ: “Cô bé này là vị hôn thê của Mộc Duệ Thần”. Mộc Dịch Triệt mở to mắt, không thể tin vào tai mình, nhìn chằm chằm vào Ngải Ái: “Em nói lại lần nữa” “Cô bé tên Kiều An Kỳ… là … vị hôn thê của Mộc Duệ Thần”. Rồi cô quay gương mặt buồn bã đi. Mỗi lần nhắc tới tên anh ấy, mỗi lần nhắc tới danh xưng của Kiều An Kỳ là trái tim cô cứ như bị dao đâm một nhát, càng nói miệng vết thương càng sâu và đau hơn. Mộc Dịch Triệt im bặt. Trong đôi mắt phức tạp không nhìn rõ được cảm xúc, anh quay sang nhìn thấy mặt cô tái đi, nhếch môi cười gượng gạo. Thật ra, lòng cũng có chút ích kỷ… Mặt tốt trong anh đã được Ngải Ái đánh thức. “Bé con”. Anh nâng cằm cô lên, để cô nhìn thẳng vào mắt anh. “Anh cần phải nói cho em biết chuyện này. Mộc Duệ Thần không có vị hôn thê”. “Anh đang an ủi em ư?”. Ngải Ái nhìn thẳng vào mắt Mộc Dịch Triệt và được anh khẳng định chắc chắn, từ từ gạt tay anh xuống. “Chính miệng Angel nói cho em biết mà, không thể giả được…” “Đúng là trước kia họ chọn một người con gái cho Mộc Duệ Thần nhưng cô ấy đã từ bỏ vị trí đó… Hiện giờ, Mộc Duệ Thần không có vị hôn thê nào cả”. Ngải Ái quay mặt lại, kinh ngạc. “À, còn…”. Mộc Dịch Triệt chỉ tay vào Kiều An Kỳ đang nằm băng ghế sau. “Cô bé này anh chưa gặp bao giờ. Rất có thể nó chỉ xuất hiện bên cạnh Mộc Duệ Thần mấy ngày nay. Trước khi rời khỏi Mộc thị, mọi tin tức trong đại bộ phận Mộc gia anh đều nắm trong lòng bàn tay”. Mộc Dịch Triệt không hề nhấn mạnh điều gì nhưng nghe giọng anh khá nghiêm túc và chắc chắn. Cô ngập ngừng hỏi: “Vị hôn thế trước kia của Mộc Duệ Thần là ai…” “Dĩ nhiên là…” “Chị Tiểu Ái…” Có tiếng nói phía sau xe cắt ngang, Ngải Ái vội quay đầu lại nhìn thấy Kiều An Kỳ từ từ ngồi dậy, xoa đầu, gọi tên cô trong sợ hãi. “Em nhận ra chị sao?”. Ngải Ái ngạc nhiên hỏi, gương mặt đeo mặt nạ của cô không khỏi kinh ngạc. “Đúng là chị Tiểu Ái rồi, nhất định là chị rồi”. Angel nghe tiếng cô, bắt đầu kêu tên cô. Ngải Ái đỡ cô bé dựa vào mình, ngồi bên cạnh: “Angel. Là chị đây. Sao hôm nay em không ở trong khách sạn, gã đàn ông xa lạ đó là ai, đã xảy ra chuyện gì thế?” “Em muốn xem triển lãm ở một số nơi. Sau khi xuống xe thì bị lạc đường, anh ta nói sẽ đưa em đi… Sau đó thì đưa em đến đây, còn làm với em…” Kiều An Kỳ bật khóc. Ngải Ái vươn tay ôm vai cô bé, an ủi: “Ổn rồi, tên đó bị đuổi đi rồi. Em đừng sợ nữa ha” 208. “Dạ”. Kiều An Kỳ dựa đầu lên vai Ngải Ái, nước mắt thấm đẫm áo cô. “Thật ra, em ra ngoài cũng là để đi tìm chị Tiểu Ái…” Ngải Ái đưa tay lau nước mắt trên má cô bé, khẽ lắc đầu: “Trước khi đi được gặp em là chị vui rồi, sau khi đi rồi chị sẽ nhớ mình từng có một người bạn tên Kiều An Kỳ…” “Chị Tiểu Ái, chị muốn đi đâu?”. Kiều An Kỳ ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn Ngải Ái. “Đừng đi chị. Cậu chủ đi tìm chị suốt…” “Anh ấy tìm chị… thì chị phải về à?”. Ngải Ái lắc tay. “Chị không muốn sống vì anh ấy, càng không muốn vì mục đích ích kỷ của anh ấy mà để bị lợi dụng… Cho nên, chị sẽ đi thật xa… Sau khi về, em đừng nói cho anh ấy biết tung tích của chị”. Ngải Ái mở cửa xe, nhảy xuống đứng bên cạnh. “Angel, mong em thông cảm… Để Mộc Duệ Thần không thể tìm được chị, chị không đưa em về được”. “Em yêu, em có chuyện quan trọng cần hỏi cô bé phải không?” Mộc Duệ Thần lên tiếng nhắc nhở. Ngải Ái nhìn chằm chằm vào Kiều An Kỳ đang hoảng hốt như con thỏ trắng, lặng lẽ lắc đầu: “Kiều An Kỳ, xuống xe đi!” “Xin lỗi chị Tiểu Ái!”. Kiều An Kỳ đột nhiên cắn môi như hạ quyết tâm, gào lên. “Em đã lừa dối chị”. Rồi cô bé nhảy xuống xe, nắm tay Ngải Ái: “Em… Em không phải vị hôn thê của cậu chủ. Do chị Lị Vi muốn em nói như vậy với chị Tiểu Ái. Chị ấy cũng đối xử rất tốt với em… Cho nên…” Cô bé khóc. Ngải Ái đứng trước cửa xe, cười với cô bé: “Cảm ơn em đã thừa nhận, Angel”. Nói xong, quay người đi thật nhanh, lại nghe phía sau có giọng nam lạnh như băng gọi tên cô: “Ngải Ái, đừng đi!” Bước chân khựng lại, đứng thẳng lưng, Ngải Ái không quay đầu lại, nhìn về phía xa. “Mộc Dịch Triệt, em muốn đi tìm anh ấy”. “Em sẽ hối hận!” Giọng nói lạnh lùng ấy nhắc nhở cô rằng nếu cô đi cô sẽ mất luôn cơ hội được anh giúp đỡ. Đây là cơ hội duy nhất của cô, chỉ cần cô buông tay là sẽ có thể chạy trốn đến một nơi thật xa. “Không!” Cô đưa tay lên ngực, nghe tiếng trái tim mình đập mãnh liệt, bàn tay cô nắm chặt lại. “Có lẽ… Em đã hiểu lầm anh ấy… Đáng lẽ em nên tin anh ấy…” Ngải Ái nghe sau lưng có tiếng thở dài. “Tại sao không tin anh… Bé con, sao em không nghĩ cho anh?” Ngải Ái có cảm giác xót xa trong lòng. Sống mũi cay cay, cô kiên quyết nói. “Không có cách nào khác, Mộc Dịch Triệt… Em không thể buông tay anh ấy ra…” Brừm… Ngải Ái nghe tiếng khởi động xe. Quay đầ lại thấy Mộc Dịch Triệt đã lái xe đi mất hút để lại một tầng bụi mù. Anh ấy đi rồi. Kiều An Kỳ cũng chẳng thấy đâu. Ngải Ái ngẩng đầu lên, chạy đi. *** “Chị Lị Vi… Em…” Giọng nói trong phone phát ra lúc Mộc Lị Vi thức dậy sau giấc ngủ trưa. Cô ta nhíu mày, uể oải nói: “Em đi đâu thế? Không phải chị đã nói em phải tới hầu hạ cậu chủ à?” “Xin lỗi chị Lị Vi. Em đã không đi gặp cậu chủ. Lúc nãy…” Nghe giọng Kiều An Kỳ vừa căng thẳng vừa hoảng loạn, Mộc Lị Vi đứng thẳng người, ả có dự cảm chẳng lành: “Em đã làm gì?” “Em đã nói cho chị Tiểu Ái biết chuyện em nói dối. Em xin lỗi chị. Xin lỗi chị Lị Vi, em không hề cố ý…” Đồ khốn! Mộc Lị Vi chửi thầm trong bụng nhưng vẫn cố kìm nén cơn tức giận: “Giờ Ngải Ái đang ở đâu? Vẫn còn ở chỗ em à? Hay cô ta muốn em gọi cho chị để cảnh cáo?” “Không ạ! Kiều An Kỳ lắc đầu. “Em thấy chị ấy ngồi vào trong taxi đi tới khách sạn, chị Lị Vi…” Điện thoại bị ngắt. Kiều An Kỳ gác ống nghe, bước ra khỏi buồng điện thoại công cộng, mặt mày bất an. Đầu óc cô bé vô cùng hoảng loạn và rối bời. Cô bé không thể biết được rốt cuộc điều gì đúng, điều gì sao [What is right, what is wrong]. ** Mộc Lị Vi nhanh chóng trang điểm, rồi đi tới trước cửa phòng Mộc Duệ Thần, không cần ấn chuông, đẩy cửa đi vào trong. Bóng tối bao trùm cả căn phòng, cô nhìn thấy có một người đàn ông cao gầy đang nằm dài trên ghế nệm, trong đôi mắt đen không thể che giấu được sự nóng lòng và căng thẳng. Cậu chủ đang lo lắng cho một con đàn bà. Mộc Lị Vi rất muốn hừ lạnh một tiếng nhưng ả chỉ thờ phì một cái ra đằng mũi, bước chân tới giữa phòng, đứng trước mặt Mộc Duệ Thần. “Cậu chủ!” “Ai cho phép cô vào đây”. Anh khàn giọng nói, híp mắt lại để không ai có thể nhận ra sự suy sụp của anh lúc này. “Đi ra ngoài!” “Cậu chủ muốn tìm Ngải tiểu thư”. Mộc Lị Vi cười, không giống như đang hỏi mà là đang khẳng định. “Tôi biết cô ấy ở đâu”. Chớp mắt, ánh mắt Mộc Duệ Thần sáng lên, lạnh lùng nhìn gương mặt tự tin của Mộc Lị Vi: “Cô muốn tới để ra vẻ sao”. Vẫn là giọng nói khẳng định chứ không phải là đang tra hỏi. Mộc Lị Vi chớp mi mắt, ngồi xuống bên cạnh Mộc Duệ Thần. “Lị Vi biết cậu chủ không tin… Nhưng… Tôi chắc chắn tôi có thể tìm được cô ấy…Vì người của tôi hôm nay đã nhìn thấy cô ấy trong một tiệm bánh kem ở phía tây thành phố… Chỉ cần lần theo đầu mối duy nhất này, với thế lực của cậu chủ nhất định có thể đưa được Ngải tiểu thư về”. Mộc Duệ Thần đứng dậy, muốn đi ngay. “Cậu chủ, Ngải tiểu thư đi cùng với Mộc Dịch Triệt”. Mộc Lị Vi cười quyến rũ. “Sao tôi có thể dễ dàng cung cấp thông tin này cho cậu chủ được chứ. Bởi vì, tôi còn có tin này quan trọng hơn muốn báo cho cậu chủ biết”. Mộc Duệ Thần không quay đầu lại, gọi điện thoại, thấp giọng ra lệnh rồi quay người lại: “Nói” Mộc Lị Vi biết rằng cậu chủ vừa ra lệnh điều động toàn bộ người để đi bắt Ngải Ái. 209. [18+] Mộc Lị Vi ngồi trên ghế nệm, tay vuốt ve mấy lọn tóc. “Gần đây Lị Vi đã cố gắng điều chế được một loại thuốc cực độc có tên là M7. Cậu chủ nghe nói tới nó chưa?” Hàng lông mày rậm cau lại, đôi mắt thâm trầm của Mộc Duệ Thần tiềm ẩn sát khí: “Thuốc độc bảy ngày!” “Say 7 ngày, ăn vào máu, 1o ngày xâm nhập vào trung ương thần kinh, 15 ngày hủy diệt các tế bào trong cơ thể, 20 ngày bắt đầu phát tán qua các mao mạch máu, 25 ngày ăn mòn xương, sau 30 ngày chỉ còn lại một cái xác xinh đẹp không hồn”. Mộc Lị Vi tự vào vì đã điều chế thành công vũ khí độc hại bí mật này, khóe môi cong lên cười tàn nhẫn. “Cậu chủ… M7 vẫn chưa được Tổng thông qua. Thế nên mọi tư liệu đều đang ở chỗ tôi, có cả phương pháp điều trị cũng như thuối men”. Cô ta đứng dậy đi tới đứng bên cạnh Mộc Duệ Thần. “Cậu chủ…Nếu Ngải tiểu thư trúng độc M7, tôi bấm đốt ngón tay nhé tính từ ngày mai, mười lăm ngày sau nếu không bắt đầu điều trị kịp thời, khi cậu chủ bắt được người… e rằng đó chỉ là một xác chết!”. [Mụ đàn bà lẳng lơ đê tiện kia, tôi ... g rừ...] “Mộc Lị Vi, cô không động não trước khi muốn uy hiếp tôi à?” “Tôi biết nhưng muốn điều trị M7 phải cần thời gian rất dài, ba năm, thậm chí là năm năm và có đến 80% sẽ vô sinh… Cậu chủ, cậu suy nghĩ đi?” Cơ thể ả dựa vào người Mộc Duệ Thần: “Nếu cậu chủ không tin Lị Vi, giờ có thể kiếm tra những loại thuốc mà Ngải tiểu thư đã dùng khi còn ở biệt thự, xem có thành phần M7 trong đó không?” Ả nói xong, cười tươi rói. Mộc Duệ Thần không cần ra lệnh cho người trong biệt thự điều tra cũng biết, vì người đàn bà có tên Mộc Lị Li này một khi đã nói được là làm được, thứ gì cô ta muốn, người nào cô ta cần thì cô ta có thể giết người thậm chí là hy sinh tính mạng của bản thân. Mộc Duệ Thần cười lạnh: “Cô muốn tôi?” Mộc Lị Vi thở nhẹ, giọng nói mềm mỏng: “Cậu chủ… Lị Vi yêu cậu chủ…” “Nếu cô dám nuốt lời…”. Giọng nói của anh lạnh lẽo, không có nổi một hơi ấm. “Cô sẽ phải chết rất thảm”. Bám vào vai anh, trong lòng Mộc Lị Vi kinh hoàng. Bàn tay cậu chủ bắt đầu lướt trên cơ thể Lị Vi. Nhưng ánh mắt không hề nhìn vào ả. Chỉ cần bấy nhiêu thôi cũng đã đủ khiến ả điên cuồng. “Ừm… Cậu chủ…. Lị Vi muốn cậu… rất muốn…” Mộc Lị Vi rên rỉ ư ử sau đó cởi tung quần áo trên người… Mộc Duệ Thần thấy ả uốn éo trên người mình, giọng lạnh như băng: “Được, tôi sẽ làm cho cô được thoản mãn”. **** “Chú à, chú chạy xe nhanh lên một chút nữa được không?” Ngải Ái nóng lòng như lửa đốt, nhìn phong cảnh lướt qua bên ngoài cửa xe, thúc giục chú tài xế taxi hết lần này đến lần khác. “Chú, cháu đang rất vội”. “Không thể đi nhanh hơn được, cô gái. Tôi đã lái với vận tốc nhanh nhất có thể, tôi không muốn bị thổi phạt”. Xe dừng trước cột đèn đỏ, càng có nhiều xe chen chúc khiến Ngải Ái càng thêm sốt ruột, lật đật lấy ví trả tiền: “Cháu muốn xuống xe”. Mở cửa xe, sau đó chạy thật nhanh về phía trước. Cô chạy hết sức lực có thể, mặc kệ tay chân rã rời, ôm ngực thở hộc hơi… Điều duy nhất tiếp thêm sức mạnh cho cô là cô chỉ muốn được gặp Mộc Duệ Thần, muốn được nghe chính miệng anh giải thích, muôn hỏi anh có phải cô đã hiểu lầm anh không… Muốn nói cho anh biết thật ra giữa cô và Mộc Dịch Triệt và cả Bắc Hàn đều không có gì cả. Áo quần dính đầy mồ hôi, Ngải Ái cởi áo khoác rồi nhanh chân chạy về phía khách sạn gần đó. Khoảng mười phút sau, khách sạn đã ở trong tầm mắt cô, Ngải Ái không do dự chạy vội vào trong, đi tới thang máy, bấm số tầng Mộc Duệ Thần ở. Nhìn những con số nhích dần lên, cô mới dám mở miệng thở hồng hộc. Cuối cùng… Cô cũng được gặp anh. ** “Cậu chủ”. Mộc Lị Vi ôm chặt Mộc Duệ Thần, nhìn vào gương mặt không chút cảm xúc của anh, không chút ngượng ngùng, xởi lởi. “Cậu chủ thích tư thế nào? Lị Vi sẽ chiều ngài”. “Chấm dứt nhanh nhất” Anh ra lệnh ngắn gọn. Mặt Mộc Lị Vi không chuyển biến, khiêu khích cởi nút áo rồi cởi quần, để lộ dáng người bốc lửa. Ả kéo tay anh đặt lên người ả. “Cậu chủ rất lạnh nhạt, cậu chủ cho Lị Vi vài lần được chứ… Nếu không, Lị Vi sẽ phải kéo dài thời gian điều trị cho… Ừm…” Bàn tay anh đặt lên ngực cô ta, Mộc Lị Vi nheo mắt, nhìn anh thô lỗ ôm ả, ép ả vào tường, tay vuốt ve tấm lưng trơn mượt của ả, cố kìm nén cơn tức giận. “Tôi không coi trọng cô…” “Lị Vi sẽ làm cho cậu chủ biết rằng… Lị Vi tuyệt hơn Ngải tiểu thư…a…như thế nào…” **** Đinh! Cửa thang máy mở ra. Ngải Ái chạy thẳng tới phòng của Mộc Duệ Thần… Đi nhanh tới cửa, đang định nhấn chuông nhận ra cửa phòng khép hờ… Cô vui vẻ đặt tay lên tay nắm thì nghe được những tiếng rên rỉ đứt quãng… “Cậu chủ… Ừm… Cậu chủ…. Lị Vi rất yêu cậu chủ… A …” Giọng nói quen thuộc và những tiếng thở dốc nghe không quen thuộc. Ngải Ái đẩy nhẹ cửa phòng. Trong phòng, rất tối nhưng nghe rất rõ tiếng thở hổn hển của đàn ông và đàn bà. Ngay sau đó, cô nhìn thấy Mộc Duệ Thần và Mộc Lị Vi. Mộc Lị Vi quặp hai chân quanh lưng Mộc Duệ Thần lắc lư theo từng động tác của anh. Cô ta thở dốc, quần áo bị tuột xuống dưới, cả người trần truồng bóng bẩy ở trước mặt Mộc Duệ Thần… Mộc Duệ Thần hơi nhíu mày, nhìn chằm chằm vào Mộc Lị Vi, thân dưới vẫn đang thúc vào người cô ta. “Là ai?”. Anh đột ngột quay đầu lại.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook