Dịu Dàng Thích Em
-
7: Tỏ Tình
" Oa Di Giai, những cái này là hàng cực phẩm đó!" Ngọc Trân kinh ngạc nói, mặc dù chỉ mới chơi game được mấy ngày nhưng cũng đủ để biết những thứ kia đều không phải loại tầm thường.
Thậm chí trên diễn đàn bọn họ còn hét giá cao để có được nó.
Hâm Đình cũng không hề kém cạnh, thậm chí còn kinh ngạc hơn cả Ngọc Trân :" Di Giai, cậu bắt được một tên phú nhị đại rồi à!"
" Vớ vẩn." Di Giai rất nhanh cắt ngang suy nghĩ vớ vẩn của bọn họ.
Tuy nhiên cô cũng không giấu nổi suy nghĩ về đối phương.
Những món trang bị kia cũng quá quý giá rồi, cô làm sao có thể mà dám để trong túi đồ chứ.
[ Em đã cất công làm một bộ trang bị cho anh rồi! Chút đồ này không có gì to tát cả]
Thấy tin nhắn đối phương gửi tới, cô nuốt nước bọt.
Chỗ này mà gọi là không to tát gì sao, có phải nhầm lẫn ở đâu không?
Tiết trời mùa Xuân bắt đầu nhường chỗ cho cái nắng hè oi bức.
Những tán cây dọc con đường đi tới thư viện như muốn dang tay ôm lấy những nhân tài của đất nước, che chở cho bọn họ tránh khỏi cái nắng.
Trong giảng đường, các cô gái đang bàn tán sôi nổi về bữa tiệc sắp tới của trường.
Các chàng trai cũng hào hứng không kém.
Bởi bữa tiệc thường niên này luôn có những điều bất ngờ mang lại.
Đặc biệt luôn có cơ hội để tìm được nửa kia của mình.
Di Giai nằm bẹp dí xuống bàn, không phải cô không hứng thú với mấy chuyện này.
Mà bởi cô đang thiếu ngủ, mấy ngày nay liên tục phải làm đề tài khiến cô sớm đã có hai quầng thâm mắt rồi.
" Di Giai, còn cậu thì sao?"
" Hả?" Di Giai bị hỏi đột ngột, nhất thời không biết bọn họ nói đến chủ đề gì.
Một cô gái khác hào hứng nói :" Bữa tiệc năm nay có cuộc bình chọn hoa khôi trường đấy! Hoa khôi của các khoa đều đang được đánh giá rất cao.
Đặc biệt là Ngọc Trân, cậu ấy xinh đẹp thật sự!"
" Còn phải nói, Ngọc Trân được đánh giá là ngôi sao triển vọng trong tương lai đấy!"
Di Giai cười tự hào về người bạn thân của mình.
Ngọc Trân có nước da trắng hồng, đôi mắt hạnh đào xinh đẹp thêm vào đó là đôi môi tiêu chuẩn mà bao cô gái mong muốn.
Kết hợp lại khuôn mặt hài hoà không thể bàn cãi.
" Các cậu không biết là căn phòng D302 được mệnh danh là căn phòng hoa khôi à! Toàn người đẹp thôi!"
" Ghen tị quá!" Một cô gái nhìn sang phía Di Giai mà ngưỡng mộ.
Ngọc Trân đang học trong phòng, tiếng bước chân vội vã chạy vào phòng, mang theo cả chút nắng của đầu hè.
" Ngọc Trân, hàng về!" Hâm Đình lau mồ hôi trên trán nói.
Trên tay cậu cầm rất nhiều hộp to hộp nhỏ.
Ngọc Trân đứng dậy đi tới đón giúp Hâm Đình mấy hộp.
Mắt cô sáng lên nói :" Váy nè!"
Đợi đến khi Di Giai tan học về, bọn họ đã bóc xong đống hàng vừa cầm về.
" Có gì sao mà các cậu vui thế!"
Thấy được sự khó hiểu trên gương mặt của cô bạn, bọn họ hài lòng nói :" Xem tụi mình có gì nè!"
" Chiếc váy đen tụi mình đặt cho cậu lần trước đã về rồi này."
Ngọc Trân rất nhanh khoe chiếc váy dạ hội màu đen trên bàn cho cô.
Di Giai không ngờ bọn họ nói thật làm thật, bất lực mà nói :" Các cậu...!các cậu đúng là làm càn..."
" Đừng đứng đó nói nhiều nữa, mau đi thử đi!" Mỹ Lâm đẩy cô đi vào nhà tắm, không quên nhét chiếc váy vào tay cô.
Di Giai đứng trong nhà tắm thở dài, nhìn chiếc váy đen được làm bằng chất liệu lụa mềm mại, mặc lên cảm giác vô cùng thoải mái.
Tuy nhiên chiếc váy rất khéo léo khoe được lưng người mặc, làm cho người diện trang phục này trở nên quyến rũ hơn rất nhiều.
Ngọc Trân gõ cửa nhà tắm :" Di Giai, cậu rốt cuộc xong chưa vậy?"
" Đây...đây...!" Di Giai chỉnh lại mái tóc, lấy hai tay ôm trước ngực, ngại ngùng mà bước ra.
" Oa, Di Giai, không ngờ của cậu lại lớn đến vậy đấy!"
" Mỹ nhân lòng tôi đây rồi!"
Bạn cùng phòng không ngừng cảm thán, với lịch học dày đặc của bọn họ, làm gì còn thời gian nghĩ tới việc làm đẹp.
Có thời gian tranh thủ chăm sóc da mặt để không quá thiếu sức sống.
Đặc biệt là Ngọc Trân - người được dự đoán sẽ là ngôi sao nổi tiếng hạng 1 trong tương lai, việc chăm sóc kỹ cơ thể mình cũng rất quan trọng.
Chỉ là không ngờ, Di Giai bình thường chỉ chú tâm học tập mà cơ thể cũng mê người như vậy.
" Các cậu đừng nhìn mình như vậy mà!"
Di Giai đỏ mặt nói, cô nào đã ăn mặc hở như thế này nên có chút ngại ngùng.
Hâm Đình xoay cô một vòng hài lòng nói :
" Có gì phải ngại chứ! Đẹp khoe xấu che.
Cậu có thân hình như này không khoe ra chẳng lẽ để bao bọc cả đời sao? Cậu định làm người trong bao phiên bản trường Đại học Thanh Đại sao?"
Nghe thấy câu nói đùa của Hâm Đình, bọn họ đều cười thành tiếng.
" Phải rồi, sắp tới bữa tiệc thường niên của trường rồi! Di Giai mặc bộ này xuất hiện ở bữa tiệc nhất định sẽ rất nổi bật!"
Mỹ Lâm cũng không kém mà nói, tuy cậu không xinh bằng ba người bạn cùng phòng kia nhưng cậu chưa bao giờ tự ti về bản thân.
Mà hơn hết còn rất tự hào vì ai cũng là nữ thần trong lòng của rất nhiều bạn học.
" Nếu Di Giai mặc màu đen.
Mình sẽ chọn chiếc váy trắng này! Các cậu thấy sao?"
" Được đó! Mình cũng sẽ mặc màu trắng nhưng làm tóc kiểu gì đây? Các cậu thấy mình thả hay buộc gọn lên hợp hơn?"
Từ việc thử váy trở thành việc lựa chọn trang phục để dự tiệc, sôi nổi một hồi.
* * *
[ Sắp tới buổi tiệc hàng năm của trường em nên các cậu ấy đang bàn tán sôi nổi lắm!]
Di Giai giải thích cho đối phương bên kia hiểu khi anh đang thắc mắc bọn họ đang nói đến vấn đề gì.
[ Ồ, em chuẩn bị được gì rồi?]
Tiêu Chiến rất nhanh gửi tin nhắn tới, anh không biết liệu cô gái chỉ biết tới học và trong phòng thí nghiệm liệu có chuẩn bị gì cho mình chưa.
[ Nghe nói Tuấn Triết mời cậu đêm đó khiêu vũ với cậu hả?] Ngọc Trân nhắn tới.
Di Giai ngồi ở thư viện chút nữa thì sặc nước, sao cậu ấy đã hóng được tin tức rồi vậy?
[ Đúng rồi!]
Tuấn Triết? Tiêu Chiến đọc thấy cái tên này, trong lòng tự nhiên giống như có cuộn sóng ngầm đang chảy cuồn cuộn.
Anh có chút hơi khó chịu trong người, rốt cuộc người này là ai?
[ Tuấn Triết là ai?]
Mỹ Lâm [ Là nam thần trường em, cũng là thanh mai trúc mã của Di Giai luôn.]
Thanh mai trúc mã?
[ Năm nào đến buổi tiệc, cậu ấy đều mời Di Giai khiêu vũ! Khiến rất nhiều cô gái trong trường ghen tị!] Ngọc Trân
[ Em đều từ chối]
Di Giai chỉ không chú ý một lúc đã thấy bạn cùng phòng kể hết chuyện ra rồi.
Cô rất nhanh chóng giải thích, sợ rằng anh hiểu lầm cô và Tuấn Triết có gì đó.
[ Hơn nữa, hai bọn em là bạn.]
Thấy chữ " bạn ", tâm tình của Tiêu Chiến cũng tốt hơn một chút.
Buông bỏ cái thứ khó chịu trong lòng kia thở một hơi dài ra ngoài.
Nhưng rồi anh chợt nhận ra, anh hoàn toàn không biết cuộc sống cô ra sao? Xung quanh có những ai, mối quan hệ xã hội của cô thế nào.
[ Ồ, vậy sao?] Tiêu Chiến chỉ lãnh đạm gõ đi mấy chữ, cũng không còn tâm tình mà online game nữa.
Di Giai đọc được ba chữ " ồ vậy sao " cũng cảm thấy khó chịu trong lòng.
Cảm giác cứ như bị ai đó lấy mất thứ gì, khiến cô trở nên hụt hẫng.
Cô gửi tin nhắn riêng tới anh.
[ Bọn em là bạn thôi! Chỉ là mấy trò ghép đôi linh tinh của các bạn cùng trường thôi.
Em cũng không thích!]
Thấy cô tự nhiên vội vàng giải thích với mình, anh vừa thấy vui vừa thấy sầu.
[ Em không cần giải thích với anh, anh tôn trọng các mối quan hệ xung quanh em!]
Di Giai đọc được như được an ủi, mỉm cười cười nhẹ cũng như mất đi cảm giác hụt hẫng trong lòng.
Bên cạnh đó, cô cũng có thể thấy đối phương hình như đang có chút ghen.
Cuối cùng thời gian bữa tiệc cũng diễn ra, các cô gái xúng xính váy áo đi dự tiệc.
Buổi chiều nay, Hâm Đình, Ngọc Trân và Mỹ Lâm được nghỉ học, ở phòng trang điểm.
Dù gì bọn họ cũng đều là hoa khôi, đâu thể xuề xòa qua loa là xong.
" Di Giai, cậu mau dậy đi!" Ngọc Trân dựng cô dậy.
" Mới có ba giờ chiều thôi mà! Các cậu có cần gấp gáp đến vậy không?"
Di Giai có chút không muốn, thêm chút lười biếng ngồi dậy.
Tận bảy giờ tối mới bắt đầu bữa tiệc, rốt cuộc dậy sớm để làm gì cơ chứ.
" Làm đẹp cho mình là làm đẹp cho đời.
Không sợ bản thân xấu, chỉ sợ bản thân không tự tin!" Hâm Đình đang loay hoay chọn đồ cũng không quên nói thêm.
" Được rồi! Được rồi! Mình dậy đây!"
Di Giai phì cười với cái đạo lý của bà cụ non Hâm Đình, ngồi dậy đi vào nhà tắm rửa mặt.
Hội trường lớn nhất được trang trí rất nhiều hoa tươi, các bàn sắp xếp gọn gàng, sân khấu cũng chuẩn bị một cách tỉ mỉ, ánh nến lung linh lại càng làm cho hội trường trở nên hài hoà.
Các cặp đôi yêu nhau tình cảm cầm tay nhau bước vào hội trường, tiếng cười vui vẻ xung quanh khiến hội trường náo nhiệt thêm mấy phần.
Ai cũng ăn mặc lộng lẫy, các cô gái thì như công chúa, còn các chàng trai lại lịch thiệp, anh tú.
Đúng với câu trăm hoa đua nở.
Các tiết mục văn nghệ cũng dần được diễn ra.
Tiếng cổ vũ đầy nhiệt huyết của các khán giả bên dưới dường như tiếp thêm động lực cho những người trên sân khấu biểu diễn.
" Coi kìa, coi kìa! Ngọc Trân tới rồi!"
" Đi cùng có Hâm Đình khoa luật nữa kìa!"
" Chết tiệt, cô ấy xinh quá!"
...
Tiếng bàn tán xôn xao thu hút sự chú ý của mọi người nhìn ra cửa.
Các cô gái phòng D302 cũng đã xuất hiện, chiếm luôn điểm sáng của ngày hôm nay.
Bởi bốn người họ đều rất xinh đẹp.
Di Giai mặc chiếc váy đen dài cắt xẻ, vừa tôn lên được đôi chân dài vừa khéo léo khoe được chiếc lưng thon thả, xương cánh bướm đẹp đến mê người.
Cô còn cuộn tóc lên, có thể thấy được cổ kiêu hãnh như đài hoa loa kèn.
Còn Ngọc Trân lại mặc chiếc váy dạ hội màu trắng đối lập hoàn toàn với Di Giai, cậu trở thành nàng công chúa trong cổ tích vừa mạnh mẽ vừa yêu kiều.
Hâm Đình cũng không hề thua kém khi mặc chiếc váy xanh dương đầy cá tính và mạnh mẽ.
Đặc biệt hơn, tiểu thư phải gọi Mỹ Lâm.
Cậu như lột xác khỏi vẻ bình thường hằng ngày, mà là một thần thái tự tin không kém cạnh các cô bạn xinh đẹp của mình.
Khiến người ta nhớ tới câu :" mỗi người một vẻ, mười phân vẹn mười."
" Di Giai, hôm nay cậu rất nổi bật." Tuấn Triết đi tới trước mặt cô tươi cười nói.
Di Giai cũng rất lịch sự đáp lại.
" Lúc nào mình cũng đều nổi bật!"
" Haha" Tuấn Triết cười ngại ngùng :" Phải, phải."
Rất nhanh bọn họ đã bị các cô gái khác bao quanh với sự ngưỡng mộ.
Bữa tiệc bắt đầu đi vào những phần đặc sắc hơn rất nhiều.
Và tiết mục mọi người mong chờ nhất chính là màn khiêu vũ uyển chuyển của các cặp đôi.
Trước khi bắt đầu khiêu vũ, một cô gái đột nhiên đứng giữa sân khấu với bó hoa hồng to.
Mọi người đều ngạc nhiên với hành động của cô gái này.
Mỹ Lâm nhìn lên nói :" Ơ, chẳng phải mỹ nhân ngành công nghệ thông tin kia sao?"
Nhất thời Di Giai cũng theo hướng tay chỉ của cô bạn lên sân khấu.
" Xin chào mọi người, trước hết mình xin lỗi vì đã làm phiền thời gian của mọi người lúc này!"
" Cũng xinh đẹp đấy! Không biết cậu ấy định làm gì?" Ngọc Trân nói nhỏ vào tai cô, Di Giai cũng lắc đầu không hiểu.
" Hôm nay mình đứng ở đây, trước tất cả mọi người của các khoa, mình muốn tỏ tình."
" Tỏ tình, cậu ấy định tỏ tình ai?"
Tất cả mọi người kinh ngạc, cũng biết lựa chọn thời điểm để bày tỏ tình cảm với người mình thích.
Mọi người cũng thích thú xem đối phương được tỏ tình là ai.
Di Giai cũng tò mò không kém, chăm chú theo dõi.
" Tuấn Triết, cậu là nam thần, cậu học giỏi, cậu ấm áp.
Cậu chính là hình mẫu lý tưởng của các cô gái khác....."
" Thì ra người đó là Tuấn Triết!" Hâm Đình nhỏ giọng nói.
Ngọc Trân cũng không tỏ ra bất ngờ lắm :" Tuấn Triết ưu tú như vậy, được tỏ tình cũng là chuyện thường ngày mà!"
" Di Giai, cậu không làm gì sao? Tuấn Triết sắp bị người ta mang đi kìa!"
Cô khẽ nhăn mặt, việc cậu ấy được tỏ tình thì liên quan gì tới cô chứ.
Yêu đương thì cứ yêu đương đi, việc gì phải xin phép cô.
Tuấn Triết là bạn thân cô, thì có quyền yêu đương với bất cứ ai trong trường cũng được.
Tuấn Triết được người ta nhắc tên cũng ngại ngùng mà đỏ mặt.
Anh ta quay lại nhìn Di Giai, nhưng cô vẫn chẳng biểu hiện cảm xúc gì, vẫn dửng dưng như trước.
" Tuy cậu ưu tú như vậy, bên cạnh cậu cũng có người bạn thân cực phẩm mà ai cũng muốn.
Nhưng mà người mình muốn bày tỏ ở đây là...Di Giai."
" Di Giai" Cả hội trường kinh ngạc hơn cả lúc nãy, khoa trương hơn nữa còn có người không đứng vững.
Di Giai trợn tròn mắt nhìn cô gái trên sân khấu, tên gì? khoa nào? thậm chí cô còn không biết.
" Di Giai, mình thích cậu!".......
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook