Hôm nay là cuối tuần, Lương Thanh Các gọi điện thoại đến bảo Quý Tranh về đại viện ăn tối.
Đèn xanh sáng lên, xe chạy chầm chậm lăn bánh, chiếc xe phía sau bấm còi thúc giục, bà Lương Thanh Các nghe tiếng còi thì hỏi: “Cháu đang ở ngoài à?”
“Vâng, cháu vừa huấn luyện xong.” Quý Tranh trả lời.
Tình hình việc huấn luyện của Quý Tranh mấy ngày nay đã có người báo cáo cho ông nội Quý Hiển, mọi người trong nhà cũng biết việc Khương Cách đến quân khu cùng Quý Tranh.

Bà Lương Thanh Các lên tiếng nói: “Quý Xuyến vừa trở về, cả nhà Quý Cẩm cũng đến, mọi người trong nhà đến rất đông đủ.

Hiện tại cháu chưa về đơn vị thì tranh thủ về nhà gặp mọi người.”
Quý Tranh vừa lái xe vừa trả lời: “Vâng ạ.”
Nghe Quý Tranh trả lời, bà Lương Thanh Các nói tiếp: “Hôm nay ba cháu cũng trở về.”
Câu nói này của bà Lương Thanh Các có ý nhắc nhở, hiện tại Quý Tranh đang ở cạnh Khương Cách, bà sợ anh không hiểu chuyện mà dẫn Khương Cách đến cùng, như thế sẽ khiến mọi người trong nhà lúng túng, mà Khương Cách cũng sẽ không thoải mái.

Bà thật lòng không đồng ý cho Quý Tranh ở bên Khương Cách, nhưng cũng không muốn làm Khương Cách khó xử.
Quý Tranh nói: “Cháu biết rồi.”
Bà Lương Thanh Các dặn dò thêm vài câu rồi cúp máy.

Khương Cách cất điện thoại giúp Quý Tranh, anh quay sang nhìn cô.
Không gian trong xe vốn nhỏ, Khương Cách cũng loáng thoáng nghe được cuộc trò chuyện của Quý Tranh và bà nội, tối nay Quý Tranh phải về ăn cơm cùng cả nhà.
Hiện tại người nhà Quý Tranh không đồng ý cho hai người họ ở bên nhau, Khương Cách không thể tự tiện đến nhà cùng anh, như thế sẽ khiến mâu thuẫn giữa Quý Tranh và người nhà càng thêm gay gắt.

Cô là nguyên nhân gây ra mâu thuẫn, cô không thể rời khỏi Quý Tranh, nhưng cô cũng không muốn Quý Tranh gây gổ với người nhà vì mình.
Cô không thể làm gì nhiều, chỉ có thể lặng lẽ đứng phía sau ủng hộ anh.
“Em chờ anh ở ngoài nhé.” Khương Cách nói với Quý Tranh, “Bây giờ về nhà em cũng không có việc gì làm.”
“Ừm.” Kế hoạch tối nay cứ thế được quyết định, Quý Tranh trả lời cô rồi đánh xe về phía đại viện quân đội.
Quân khu cách đại viện quân đội không xa, nửa tiếng sau, chiếc xe dừng trước cổng đại viện.

Khương Cách cũng xuống xe cùng anh rồi chuyển sang ngồi ở ghế lái.
Cô đóng cửa xe rồi hạ cửa sổ xuống, Quý Tranh khoác cánh tay lên khung cửa, nói với cô: “Con phố bên kia có vài quán cà phê, em đi ăn gì đó rồi ngồi đợi anh nhé.

Ăn cơm xong anh sẽ gọi điện thoại cho em.”
Xe của anh là xe việt dã, Khương Cách ngồi trên xe trông vô cùng nhỏ nhắn, cô đeo khẩu trang lên rồi đáp lời anh.

Vừa định khởi động xe, Quý Tranh lại gọi cô.
“Khương Cách.”
“Hửm?” Khương Cách quay sang.
Cô vừa quay đầu sang, khẩu trang của cô đã bị kéo xuống, anh nhoài người qua khung cửa sổ rồi hôn lên môi cô.


Nụ hôn ấy vừa dịu dàng vừa bất ngờ, trái tim Khương Cách lập tức đập loạn nhịp.

Đến lúc hoàn hồn lại, Quý Tranh đã rời môi đi rồi đeo khẩu trang lên cho cô.
Quý Tranh dịu dàng nhìn cô, nói khẽ: “Anh yêu em.”
Cô cười tít mắt, cất giọng ngọt ngào: “Em cũng yêu anh.”
Quý Tranh mỉm cười vuốt tóc cô rồi rời đi.

Khương Cách lái xe về phía con phố bên kia.
Quý Tranh tiến vào đại viện, anh dừng trước cửa nhà ông bà nội rồi gõ cửa.

Dì Triệu mở cửa ra, anh lễ phép mỉm cười chào hỏi dì ấy, Quý Chước chạy ùa ra reo lên: “Chú ơi!”
Cô bé không nhào vào lòng anh như mọi ngày mà đứng đó ngó nghiêng một lúc, nhận ra chỉ có mình Quý Tranh tới.
Trong mắt cô bé có chút mất mát, cô bé hỏi: “Thím đâu rồi ạ?”
Quý Tranh bước đến bế cô bé lên, mỉm cười trả lời: “Thím bận việc nên không đến được.”
Hai chú cháu vừa nói chuyện vừa đi vào phòng khách, mọi người gần như đã tụ tập đông đủ trong phòng khách.

Ông nội Quý Hiển ngồi tại vị trí chính giữa, bên cạnh là Quý Phàm và bác cả Quý Việt, bên cạnh Quý Việt là Quý Xuyến và Quý Cẩm.
Quý Tranh bế Quý Chước bước vào, mọi người trong phòng đều nhìn sang.

Ai cũng nghe rõ câu hỏi lúc nãy của Quý Chước, vẻ mặt của mọi người trong phòng bỗng chốc thay đổi.
Hôm nay bà nội Lương Thanh Các không xuống bếp, bà đưa mắt nhìn Quý Cẩm.

Quý Cẩm bước đến bế Quý Chước.

Quý Tranh nhìn thoáng qua ghế sô pha rồi bước đến ngồi cạnh Quý Phàm.
Bầu không khí trong phòng khách thoáng chốc yên tĩnh lại, bà Lương Thanh Các châm trà cho Quý Tranh, Quý Tranh nhận lấy nói: “Bà nội, để cháu tự rót.”
Quý Tranh châm trà cho mình xong thì châm cho Quý Phàm một chén.
Nước trà trong veo, rót xong, Quý Tranh nói với ba mình: “Ba, con và Khương Cách đang ở bên nhau.”
Bữa cơm lần này lấy danh nghĩa là đoàn tụ gia đình, nhưng trên thực tế là vì có chuyện cần phải nói, mà chuyện này là về Quý Tranh.

Đã thế thì anh cũng thẳng thắn lên tiếng.
Lần trước về nhà Quý Tranh đã nói chuyện này, chỉ có Quý Xuyến vẫn chưa biết, chị ấy nghe xong thì kinh ngạc nhìn sang Quý Cẩm, nói: “Thật là…”
Quý Cẩm nhìn chị ấy một cái, Quý Xuyến im lặng mỉm cười.

Về việc Quý Tranh hẹn hò với Khương Cách, tiểu bối trong nhà cũng ủng hộ.


Quý Tranh lớn như vậy rồi mới có bạn gái, mà anh cũng nghiêm túc nói rõ với người nhà rằng mình thật sự thích Khương Cách.

Hơn nữa Khương Cách xinh đẹp như thế, tính tình cũng hợp với Quý Tranh, thế nên bọn họ cũng vui thay cho Quý Tranh.
Nhưng suy nghĩ của tiểu bối dù gì cũng khác với trưởng bối, bà Lương Thanh Các thấy anh lên tiếng thì nói: “Bà đã nói với ba cháu rồi, hôm nay có cả nhà ở đây, chúng ta phải nói rõ mọi chuyện.”
Nói rồi, bà quay sang nhắc nhở Quý Phàm đang nghiêm mặt tức giận: “Quý Phàm, con tự kiềm chế tính tình của mình một chút, đều là người trong nhà không có thù oán gì với nhau, đừng khiến mọi việc trở nên căng thẳng như thế.”
Vốn dĩ Quý Tranh và Quý Phàm trở nên xa cách là vì hai người không thường có mặt trong cuộc sống của nhau, nhưng cũng không đến mức trở mặt thành thù.

Có việc gì thì phải nói chuyện rõ ràng, rồi mọi chuyện sẽ ổn.
Quý Phàm ngước mắt nhìn Lương Thanh Các, kiềm chế cơn tức giận trong lòng rồi lạnh lùng nói: “Ba không đồng ý, chia tay với cô ta ngay.”
Thấy Quý Phàm đã không chừa đường lui cho mình, Quý Tranh lặng lẽ lắng nghe rồi cười nói: “Ba, con sẽ không chia tay với cô ấy.”
Trước mặt cả nhà, mâu thuẫn càng trở nên gay gắt, Quý Phàm nhìn con trai mình vẫn đang bình tĩnh, còn mình lại không khống chế được cơn giận.
Ông giận dữ nhíu mày nói với Quý Tranh: “Mấy năm ở trong quân đội, đây là những thứ con học được sao? Thân là một quân nhân, lại chọn ở bên một con hát đầy tai tiếng như thế, sau này con còn mặt mũi nào về quân đội?”
Cơn giận của Quý Phàm khiến bầu không khí trong phòng khách càng trở nên căng thẳng, nghe ba mình nói thế, nụ cười Quý Tranh nhạt dần: “Cô ấy không hề tai tiếng.”
“Vậy thế nào mới là tai tiếng?” Quý Phàm cất cao giọng, “Từ những chuyện cô ta làm đến gia thế của cô ta, có cần ba lặp lại một lần nữa không? Cô ta vào giới giải trí từ lúc mười mấy tuổi, cô ta đã làm những gì để đạt được vị trí hiện tại, ba biết rõ hơn con rất nhiều.

Loại người như cô ta không từ thủ đoạn, con ở quân đội lâu ngày không tiếp xúc với loại người này nên không biết, cô ta đang mê hoặc con…”
Quý Phàm còn chưa kịp dứt lời, Quý Tranh đã đứng bật dậy.

Vóc dáng Quý Tranh vốn cao lớn, anh đột ngột đứng lên như thế khiến Quý Phàm giật mình.

Ông ngước mắt nhìn Quý Tranh, anh cố giữ bình tĩnh, im lặng nhìn ba mình một lúc để tỉnh táo lại, rồi mới nói: “Nếu ba có lý do chính đáng để từ chối chuyện này, có lẽ chúng ta sẽ có thể bình tĩnh nói chuyện, nhưng nếu ba cứ dùng những tin đồn thất thiệt như thế để vũ nhục cô ấy, hôm nay chúng ta không còn gì để nói nữa.”
Quý Phàm nhìn con trai đứng cạnh mình.

Từ khi Quý Tranh còn nhỏ ông đã ở ngoài bôn ba lập nghiệp, hai người không thường gặp mặt, cũng không hiểu rõ nhau.

Đến khi sự nghiệp của ông đã vững chắc, khi quay đầu lại nhìn Quý Tranh thì anh đã khôn lớn.
Ông không biết nhiều về cuộc sống của Quý Tranh, khi anh còn bé, mọi quyền quyết định đều thuộc về phụ huynh, người làm cha như ông lại không tham dự vào.

Đến lúc anh khôn lớn, ông muốn tham dự vào cuộc sống của con trai, nhưng giờ đây Quý Tranh đã có thể tự mình quyết định.
Ông biết dù mình có cương quyết ép buộc thế nào đi chăng nữa, cũng sẽ không thay đổi được suy nghĩ của Quý Tranh, nhưng ông lại không thể làm gì khác, ông không thể trơ mắt nhìn Quý Tranh chọn con đường sai lầm.
Quý Phàm lặng lẽ nhìn Quý Tranh, cơn giận đã nguôi đi, nhưng giọng điệu ông lại vô cùng đanh thép.
“Chia tay cô ta, hoặc là cắt đứt quan hệ với ba, con tự mình chọn lấy.”
Quý Tranh chấn động.
Bà Lương Thanh Các không ngờ Quý Phàm lại kích động đến mức nói vậy, bà quát lên: “Quý Phàm!”
Ông nội Quý Hiển cũng nhìn sang Quý Phàm, tính tình người con trai này của ông quá dễ kích động như một con ngựa mất cương, thân là cha mà lại không chín chắn bằng con trai mình.

“Quý Phàm, động chuyện là cắt đứt quan hệ, cha dạy con như thế à?”
Quý Phàm không trả lời, ông đứng dậy rời khỏi phòng khách rồi ra khỏi cửa.

Theo tiếng cửa lớn đóng lại, trong sân vang lên tiếng động cơ xe, Quý Phàm lái xe rời đi.
Lần này hai ba con bọn họ tranh cãi như nước với lửa, bầu không khí trong phòng khách vẫn có phần căng thẳng, mọi người đều lặng im ngồi đó.
Quý Tranh đứng trong phòng khách, trong đầu vẫn văng vẳng những lời ba mình vừa nói.

Đây là những lời ba ruột của anh nói ra, cho dù tình cảm giữa hai người có mờ nhạt, nhưng anh vẫn không khỏi bần thần.
Trái tim anh bỗng lạnh đi, Quý Tranh cụp mắt rồi xốc lại tinh thần.

Hôm nay vì chuyện của anh mà bầu không khí trong nhà trở nên như thế, Quý Tranh nhìn ông bà nội, cúi đầu nói: “Cháu xin lỗi ông bà nội.”
Ông nội Quý Hiển nhìn Quý Tranh, trong đầu nhớ lại những lời Quý Phàm vừa nói, Quý Phàm quả thật là không chín chắn bằng con trai mình.

Ông nội thở dài hỏi: “Hôm nay cháu đến đây một mình à?”
“Cô ấy ở ngoài chờ cháu.” Quý Tranh trả lời.
Quý Hiển phất tay, nói: “Đi đi.”
Phỏng chừng bữa cơm này đã không thành, Quý Tranh hiểu ý.

Anh nhìn bà nội nói: “Đợi ba cháu bình tĩnh lại, cháu sẽ nói chuyện với ba.”
Bà Lương Thanh Các cũng tức giận đến mức tái mặt, phần lớn là vì lời nói của Quý Phàm.

Cho dù mâu thuẫn giữa hai ba con có nghiêm trọng đến mức nào, Quý Phàm cũng không nên nói vậy.
Bà thở hắt ra rồi gật đầu nhìn Quý Tranh, ra hiệu cho anh đi trước.

Quý Tranh gật đầu chào mọi người trong phòng khách rồi cũng rời đi.
Sau khi Quý Tranh rời đi, bầu không khí trong phòng khách vẫn im lặng, bà Lương Thanh Các bình tâm lại rồi nhìn Quý Cẩm hỏi: “Hai cháu gặp Khương Cách rồi à?”
“Vâng ạ.” Hoàng Di Quân ôm Quý Chước, trả lời Lương Thanh Các: “Con người em ấy rất tốt.”
Hoàng Di Quân nói rồi, Quý Cẩm cũng nói với Lương Thanh Các: “A Tranh thật sự rất thích Khương Cách.”
Hai vợ chồng đều đứng về phía Quý Tranh và Khương Cách.

Bà Lương Thanh Các day day mi tâm, cúi đầu nhìn chén trà trên bàn, nói: “Rất thích thì sao? Khi ấy chú Quý Phàm của cháu cũng rất thích thím, bà không đồng ý, nhưng chú vẫn khăng khăng cố chấp.

Về sau chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, bọn họ dần bước đến bước ly hôn, làm tổn thương nhau, cũng làm tổn thương A Tranh.

Chú không muốn A Tranh phạm vào sai lầm của mình.

Trong lòng chú cũng cảm thấy có lỗi với A Tranh, hối hận khi xưa mình không bầu bạn trưởng thành cùng A Tranh, nhưng tính tình chú lại nóng nảy, thế nên chỉ biết dùng phương thức cực đoan như thế để sửa đổi lựa chọn của A Tranh.”
“Nhưng chưa chắc gì A Tranh đã chọn sai.” Quý Xuyến khẽ phản bác.
“Hôn nhân không phải một đoạn tình cảm.” Lương Thanh Các nhìn cháu gái nói: “Từ ‘môn đăng hộ đối’ không phải chỉ là nói ngoài miệng.

Hôn nhân là quá trình bầu bạn và giúp đỡ nhau trong hoạn nạn dài mấy chục năm, hôn nhân vốn bình đạm mà dài dẵng, tình cảm dù có sâu đậm đến mấy cũng sẽ bị mài mòn.

Nếu thiếu bốn chứ ‘môn đăng hộ đối’, mâu thuẫn sẽ ngày càng gay gắt, cuối cùng sẽ có ngày cuộc hôn nhân ấy sụp đổ.


A Tranh là quân nhân, càng phải cẩn trọng chuyện hôn nhân.

Không nói đến chuyện vấn đề của cha Khương Cách sẽ làm ảnh hưởng đến đường thăng chức của A Tranh, người thằng bé cần tìm là một người phụ nữ sẽ đỡ đần và cùng thằng bé trưởng thành trong suốt quãng đời sau này, một chữ thích không thể nào định đoạt cả đời thằng bé được.

Hơn nữa, làm vợ một quân nhân không phải chuyện dễ dàng.”
Trong số những người đang ngồi đây, chỉ có bà Lương Thanh Các là có tư cách để nói những lời này, bởi vì chỉ bà là vợ của một quân nhân, chỉ có bà hiểu những trăn trở khi làm vợ một quân nhân.
Nghe bà nói thế, mọi người trong phòng khách đều lặng thinh, ông nội Quý Hiển bỗng lên tiếng: “Nhưng đây chỉ là suy đoán của mình, chỉ có hai đứa nó mới hiểu rõ tình thế giữa bọn nó.

A Tranh đã nói với tôi, thằng bé cho rằng Khương Cách có thể làm một người vợ quân nhân thật tốt.”
“Không chuyện gì có thể chứng minh được bằng lời nói.” Bà Lương Thanh Các nhìn chồng mình nói: “Nếu A Tranh đã nghĩ thế, vậy cứ để cô gái kia chứng minh cho tôi thấy.”
Quý Tranh vừa ra khỏi đại viện quân đội đã nhìn thấy xe mình.

Khương Cách đeo khẩu trang ngồi ở ghế lái, cô đang dõi mắt nhìn về phía cổng lớn đại viện.

Thấy anh bước ra, cô nhổm người dậy.

Quý Tranh mỉm cười bước đến bên xe, Khương Cách hạ cửa kính xuống, anh khoác tay lên khung cửa, khẽ cười hỏi: “Sao em lại chờ ở đây?”
Khương Cách trả lời: “Em sợ anh rời đi sớm.”
“Đúng thật là anh rời đi sớm.” Quý Tranh cười trả lời.
Khương Cách hỏi: “Trong nhà không giữ anh lại ăn cơm sao?”
Quý Tranh lắc đầu trả lời: “Không có.”
Anh rời đi sớm như thế chứng tỏ kết quả cuộc trò chuyện không mấy tốt đẹp.

Khương Cách nhìn Quý Tranh, đôi mắt hoa đào long lang như chứa nước.

Quý Tranh định đưa tay kéo khẩu trang của cô xuống, cô đã nhanh tay kéo xuống trước.
Hai tay cô nâng cằm anh lên, đôi môi hai người chạm vào nhau.
Bờ môi cô mềm mại mà ngòn ngọt, Quý Tranh mỉm cười nhắm mắt lại.

Bầu không khí trong xe ngọt lịm, nụ hôn dài kết thúc, hơi thở cả hai người đều dồn dập, cô cười híp mắt nhìn anh.
“Vậy anh muốn ăn sủi cảo không?”
Quý Tranh mỉm cười gật đầu nói: “Muốn.”
“Lê thì sao?”
Nghe cô hỏi, Quý Tranh sững người.

Khương Cách định trèo từ ghế lái sang ghế phụ, nhưng chưa kịp nhúc nhích thì đã bị anh bắt lại.

Cả người cô bị kéo vào lồng ngực anh, giọng nói trầm thấp của anh vang lên bên tai.
“Cũng muốn ăn.”
Cả người Khương Cách mềm nhũn, cô mỉm cười nhìn anh..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương