Dịu Dàng Tận Xương FULL
-
Chương 57
Ánh chiều tà chiếu qua ô cửa sổ nhỏ trong phòng tắm, phủ một lớp màu mật ong trên làn da trắng nõn của Khương Cách.
Dòng nước ấm áp từ vòi hoa sen chảy trên da.
Khương Cách tắm sạch cơ thể, cả người thoải mái dễ chịu.
Lau khô cơ thể và mái tóc, Khương Cách cho quần áo bẩn vào máy giặt rồi chạy xuống lầu.
Quý Tranh và mèo con vẫn còn trong phòng khách, Khương Cách chạy đến bế bổng chú mèo nhỏ lên.
“Đói bụng chưa?” Khương Cách tắm rửa sạch sẽ, mái tóc được búi gọn lên, để lộ vầng trán trơn bóng, trông vừa mộc mạc vừa xinh đẹp.
Con mèo nhỏ kêu meo meo trong tay cô, ngón tay Khương Cách xoa xoa cái bụng của nó.
Đã gần đến giờ ăn cơm tối, hiện tại Khương Cách ở cùng Quý Tranh, một ngày cô ăn ba bữa rất đúng giờ.
Cô ngồi xổm rồi đặt chú mèo xuống, sau đó cầm gậy đồ chơi chơi đùa với nó: “Em đói rồi, mình có phải đi mua đồ ăn không?”
Mặt trời chưa khuất bóng, trong phòng khách vẫn có phần oi bức, Quý Tranh đứng dậy bật máy lạnh trong phòng khách, rồi nói: “Ừ, lát nữa chúng ta cùng đi.”
Khương Cách rất thích mèo con, trong lúc nói chuyện với anh, cô vẫn cầm gậy đồ chơi trêu chọc nó, chú mèo con thích thú chạy tới chạy lui, trông hệt như một quả cầu bằng bông mềm mại.
Quý Tranh nhìn một người một mèo đang thích thú chơi đùa, anh ngồi xuống bên cạnh Khương Cách, nói với cô: “Mình còn chưa đặt tên cho nó đấy.”
Trong lúc nói, ngón tay Quý Tranh chạm vào đầu nó, anh hỏi: “Em muốn gọi nó là gì?”
Chú mèo con bị ngón tay của anh đè lên thì cúi đầu xuống tránh đi, sau đó lại tiếp tục chạy theo gậy đồ chơi, vừa ngây ngô đáng yêu mà vừa thông minh.
Khương Cách chưa từng nuôi thú cưng nên không biết phải đặt tên thế nào.
Chuông lục lạc trên gậy đồ chơi kêu leng keng.
Chú mèo còn nhỏ, bốn chân ngắn ngủn nhỏ xíu, nhưng cái bụng lại tròn ủm.
Khương Cách suy nghĩ một lúc rồi quay đầu sang nhìn Quý Tranh, nói: “Dưa Hấu.”
Quý Tranh nhìn vào mắt cô, sau đó lại liếc nhìn bộ lông ba màu của chú mèo, anh mỉm cười hỏi: “Sao lấy tên này?”
Dưa Hấu mải mê đuổi theo gậy đồ chơi đến mức lăn một vòng trên sàn, Khương Cách cầm gậy đồ chơi gãi gãi bụng nó, nói: “Cũng là trái cây.”
Nghe cô nói thế, anh đưa mắt nhìn sang, trong mắt thấp thoáng nét cười, anh trầm giọng hỏi: “Giống như em à?”
Vành tai cô nóng rực lên, Khương Cách quay đầu đi, đáp ừ.
Trong lúc đó, một con bọ bay vào phòng khách, Dưa Hấu lập tức xoay người đuổi theo nó.
Khương Cách sợ Dưa Hấu chạy ra ngoài nên đành đuổi theo.
Đến lúc đuổi kịp, Khương Cách cũng không ôm nó lên mà chỉ ngồi ở đó nhìn nó đuổi bắt con bọ.
Con bọ đậu lên cánh cửa, Dưa Hấu cũng chồm người đứng thẳng dậy, giương móng vuốt quơ quào muốn bắt lấy, bộ lông óng ánh dưới nắng chiều.
Con bọ đậu quá cao làm Dưa Hấu không với tới, Khương Cách đành nâng mông bế nó lên.
Dưa Hấu vươn móng vuốt chụp lấy con bọ.
Khương Cách quay đầu nhìn Quý Tranh, ánh mắt sáng lấp lánh, Quý Tranh khẽ bật cười.
Chơi đùa với Dưa Hấu một lúc, Quý Tranh dẫn Khương Cách đến chợ mua nguyên liệu làm bữa tối.
Hai người nấu cơm tối trễ, lúc ăn cũng đã muộn, đến lúc ăn xong bên ngoài trời đã tối đen.
Ăn cơm xong, Quý Tranh đi rửa chén, Khương Cách ôm lấy Dưa Hấu đang quấn quít bên chân mình, đứng trước cửa phòng bếp chờ anh.
Trăng đêm nay tròn vành vạnh, ánh trăng sáng tỏ chiếu lên khóm hoa tường vi và cây bên trong sân.
Quý Tranh vừa rửa chén vừa hỏi Khương Cách: “Ngày mai em muốn ra ngoài chơi không?”
Mấy ngày nay Khương Cách được nghỉ ngơi nhưng dường như hai người chẳng hề đi đâu cả mà chỉ ở trong nhà, Khương Cách hiếm khi được nghỉ ngơi, anh muốn dẫn cô ra ngoài chơi.
Khương Cách vuốt ve Dưa Hấu đang say ngủ trong lòng mình, hỏi: “Đi đâu chơi?” Chỉ cần được ở cùng Quý Tranh, cô đi đâu cũng được.
Quý Tranh ngẫm nghĩ một lát, mùa hè ở Nam Thành oi bức khó chịu, thật sự không phải thời điểm thích hợp để ra ngoài chơi.
Rừng cây chiều nay là một địa điểm tốt, trong rừng cây mát mẻ giải nóng, nhưng lại không có gì để chơi cả.
Từ nhỏ đến lớn Khương Cách luôn phải kiếm tiền nuôi gia đình, cô không có thời gian ra ngoài chơi, nếu phải bắt đầu học mấy môn thể thao trong nhà chỉ sợ cô không có hứng thú.
Nước từ vòi xả rào rào, Quý Tranh nhớ lại lúc cô bắt cá dưới suối chiều nay.
Trước khi mẹ qua đời, chắc hẳn Khương Cách đã từng có một khoảng thời gian vô tư không buồn lo.
Bắc Thành nằm ở phương bắc lạnh giá, một năm có tận sáu tháng tuyết rơi.
Rửa xong cái chén cuối cùng, Quý Tranh cầm khăn lau sạch nước trên tay, mỉm cười nhìn cô hỏi: “Em biết trượt băng không?”
Nghe anh hỏi, Khương Cách lập tức ngẩng đầu.
Gần đây có một sân trượt băng, sáng hôm sau, vừa ăn sáng xong Quý Tranh đã dẫn Khương Cách ra cửa.
Hai người đến đón xe buýt tại trạm xe gần chợ, qua hai trạm, bọn họ xuống xe tại thương xá trên con phố gần miếu cũ.
Trong thương xá có một sân trượt băng, khi nhỏ Quý Tranh từng đến đây.
Mùa này sân trượt băng rất đắt khách.
Hôm nay không phải ngày nghỉ nên không có nhiều trẻ em, chỉ có vài thanh thiếu niên ăn mặc khá sành điệu.
Nhóm thanh niên kia hẳn là đi cùng với nhau, bọn họ tụm năm tụm ba lại thành từng nhóm nhỏ với nhau.
Lúc Quý Tranh và Khương Cách đến, ánh mắt của các cô gái trên sân đều đổ dồn về bên này.
Dáng người Quý Tranh cao lớn, khuôn mặt anh tuấn cũng thu hút sự chú ý của người khác.
Bên cạnh anh là Khương Cách, mặc dù cô đội mũ và đeo khẩu trang nhưng nhìn khí chất là biết cô không phải người tầm thường.
Cô mặc áo thun quần short mang giày vải đơn giản, bên ngoài khoác một chiếc áo sơ mi kẻ ô màu cà phê.
Áo sơ mi rộng thùng thình, vạt áo dài đến gần đầu gối, cô xắn tay áo lên để lộ cánh tay trắng nõn, trên cổ tay còn đeo một chiếc đồng hồ màu xanh lam nhạt.
Dáng người cô vừa cao vừa gầy, đôi chân thon dài thẳng tắp mà trắng nõn.
Nhưng đứng bên người đàn ông ở cạnh trông cô lại có vẻ nhỏ xinh.
Khuôn mặt đã bị khẩu trang và vành nón che khuất, không thể nhìn rõ mặt mũi mà chỉ có thể nhìn thấy hình dáng đôi mắt hoa đào rõ ràng dưới vành nón.
Phát giác có người nhìn sang, cô ngước mắt lên, trong đôi mắt nâu hiện rõ vẻ lạnh lùng xa cách.
Lúc Quý Tranh dẫn Khương Cách đi tới, mấy cô gái trên sân tụm lại xì xào bàn tán, một cô nàng tóc xoăn xù nhiệt tình lên tiếng chào Quý Tranh.
“Hi ~ chào buổi sáng!”
Quý Tranh trả tiền xong thì lấy giày trượt, anh lịch sự mỉm cười đáp trả: “Chào buổi sáng.”
Quý Tranh sẽ luôn vui vẻ đáp lại sự thân thiện của người khác, nhưng cũng chỉ thế mà thôi.
Chào hỏi xong, anh khẽ gật đầu rồi nắm tay Khương Cách dẫn cô đến cạnh sân trượt để thay giày.
Tuy ngoài mặt Quý Tranh hòa nhã nhưng không ngờ anh lại đối đáp thờ ơ như thế, bị anh ngó lơ, cô gái kia nhún vai bỏ qua, rồi chuyển đến nhìn Khương Cách đang đi cạnh anh.
Khương Cách không hề chú ý đến chuyện vừa xảy ra, cô cúi người mang giày trượt vào.
Trong lúc cô mang chân trái, Quý Tranh giúp cô thay giày chân phải, mang giày xong, Khương Cách đứng dậy.
Lúc này Quý Tranh mới bắt đầu mang giày, thấy cô đã đứng dậy, anh mỉm cười nói: “Em vào sân trước đi, anh thay giày xong rồi vào.”
Khương Cách khẽ gật đầu rồi tiến vào sân trượt băng, trong nháy mắt, bóng dáng cao gầy của cô đã trượt vút ra xa.
Khương Cách chưa từng đến sân trượt băng.
Khi cô còn bé, mặt hồ ở ngoại ô Bắc Thành kết băng thật dày, mẹ mua cho cô một đôi giày trượt băng, mỗi khi rảnh rỗi mẹ sẽ dẫn cô đi trượt băng.
Đây là một trong số những lần đi chơi ít ỏi của cô, đã rất lâu rồi cô không trượt băng, nhưng động tác trượt vẫn rất đẹp.
Lưỡi dao trên giày lướt trên mặt băng, Khương Cách lao nhanh về phía trước, trái tim cô lâng lâng như bay bổng lên.
Nhiệt độ trên sân trượt còn lạnh hơn cả trong thương xá được mở điều hòa, trong lúc trượt, gió thổi tung mấy sợi tóc bên tai cô, tà áo sơ mi dài rộng cũng tung bay theo gió.
Khương Cách vui vẻ trượt thật xa ra khỏi Quý Tranh, sau đó cô nhanh nhẹn xoay phắt người, dừng lại.
Động tác trượt băng của Khương Cách rất đơn giản, cô chỉ di chuyển trên mặt băng thôi chứ không hề xoay vòng nhảy múa gì cả.
Nhưng trong lúc trượt, áo sơ mi và mái tóc của cô tung bay theo gió, đôi chân dài chuyển động trên mặt băng, trông vừa đẹp vừa ngầu.
Sau khi dừng lại, cô quay đầu nhìn về phía Quý Tranh, vài người trong nhóm thanh niên vỗ tay khen hay.
Cô cũng không quan tâm, chỉ đưa tay hất mái tóc đuôi ngựa đang vương trên vai ra sau.
Đuôi tóc xõa trên lưng cô, xương cánh bướm thoắt ẩn thoắt hiện.
Cô lại tiếp tục trượt một vòng trên sân.
Trong lúc Khương Cách trượt băng, Quý Tranh vừa nhìn cô vừa mang giày.
Cô nhanh nhẹn lướt trên sân, đến bóng dáng cũng mơ hồ, chỉ có đôi mắt hoa đào tràn ngập vui sướng là rõ ràng.
Trông cô như một chú thỏ bị cầm tù lâu ngày, lần đầu được thả ra ngoài chơi.
Quý Tranh khẽ bật cười rồi cúi đầu buộc dây giày.
Trong lúc anh mang giày, bỗng có một bóng người lướt qua, chính là cô gái tóc xoăn lúc nãy chào hỏi anh.
Cô gái khoác hai tay lên lan can quanh sân trượt, mỉm cười nhìn Quý Tranh nói: “Anh ơi, anh là quân nhân phải không ạ?”
Nhắc đến nghề nghiệp của mình, Quý Tranh cũng trở nên nhạy cảm hơn, anh ngước mắt nhìn cô gái.
Cô ta thoạt nhìn chỉ mới hai mươi tuổi, mái tóc xoăn xù làm tôn lên khuôn mặt thanh tú, khuôn mặt trang điểm trẻ trung, trông như nữ idol Hàn Quốc.
Quý Tranh không đáp lời, cô gái nhún vai, mỉm cười ngọt ngào nói: “Anh trai em cũng là lính đặc chủng Nam Thành, anh trông rất giống anh trai của em đấy, vậy em gọi anh là anh có được không ạ?”
Cô gái ấy thoạt nhìn trẻ tuổi nhưng lại rất thành thục, nụ cười ngọt ngào, ánh mắt lấp lánh như sao.
Cô ấy vừa dứt lời, bỗng một tiếng phanh kít lại vang lên, cuốn theo một luồng hơi lạnh.
Cô gái giật mình quay đầu nhìn sang, Khương Cách đang chống tay lên lan can nhìn Quý Tranh.
Có lẽ là do vừa trượt một vòng quanh sân, trên người cô nhiễm hơi lạnh, ngay cả đôi mắt nâu cũng phủ một màn sương lạnh.
Cô gái kia biết Khương Cách và Quý Tranh đi cùng nhau, đành tự động ngậm miệng.
Quý Tranh ngước mắt nhìn ánh mắt lạnh nhạt của Khương Cách, anh mỉm cười rồi dịu giọng nói: “Để em chờ lâu rồi à? Anh đến ngay đây.”
Nghe Quý Tranh trả lời, cô chớp chớp mắt rồi liếc nhìn sang bên cạnh, sau đó vịn hai tay lên lan can, rồi đẩy người lùi vào giữa sân trượt băng.
Quý Tranh mang giày xong thì lịch sự gật đầu với cô gái tóc xoăn, rồi vào sân trượt về phía Khương Cách.
Khương Cách thấy anh trượt đến thì nhanh chóng trượt sang hướng khác, thế nhưng ngay cả lúc chạy cô cũng không chạy nhanh hơn Quý Tranh, làm sao có thể trượt nhanh hơn anh được.
Vừa trượt đi, eo của cô đã bị tay anh kéo lại.
Khương Cách giật mình, chưa kịp phản ứng, cô đã bị kéo vào lồng ngực anh.
Quý Tranh ôm lấy cô từ phía sau, giọng nói trầm thấp của anh vang lên trên đỉnh đầu, mang theo nụ cười thản nhiên: “Ghen rồi à?”
Rõ ràng giọng nói vang lên trên đỉnh đầu cô, nhưng Khương Cách lại cảm thấy vành tai nóng rực.
Nghĩ đến cảnh cô gái kia nói chuyện với Quý Tranh lúc nãy, cô nói: “Sao anh lại cười với cô ấy?”
“Chỉ là phép lịch sự thôi.” Quý Tranh khẽ trả lời.
Quý Tranh là người lịch sự, anh đối xử với ai cũng như thế.
Khương Cách không hề cảm thấy Quý Tranh có ý gì với cô gái kia, chỉ là cảnh tượng ấy khiến lòng cô vô cùng khó chịu.
Khương Cách đáp một tiếng, sau đó thoát khỏi vòng tay của Quý Tranh rồi trượt ra xa.
Quý Tranh chưa kịp đuổi theo, điện thoại anh đã vang lên.
Anh lấy điện thoại tiến đến lan can quanh sân rồi ấn nghe.
Là Cao Viễn gọi điện thoại đến, bảo anh cuối tuần trở về đội để tiếp tục tập bắn.
Anh sắp phải bắt đầu huấn luyện, thời gian anh và Khương Cách ở cùng nhau cũng không nhiều.
Anh nhìn Khương Cách đang trượt quanh sân, cô vẫn đang trượt rất nhanh, nhưng rõ ràng không còn vui vẻ như lúc trước.
Quý Tranh khẽ đáp lời, Cao Viễn dừng lại một chút rồi nói: “Hôm nay lão tướng quân Quý Hiển đến quân khu.”
Quý Tranh dời mắt đi, Cao Viễn nói tiếp: “Cậu đến quân khu, đương nhiên sẽ có người báo cáo tình hình của cậu với lão tướng quân.
Lần trước cậu dẫn Khương Cách đến, hẳn là ngài ấy cũng đã biết.”
“A Tranh, nếu hai người ở bên nhau, xét về gia đình của cậu, đôi khi tình cảm hai bên là không đủ, phải nghĩ đến môn đăng hộ đối nữa.” Cao Viễn khuyên nhủ.
“Cảm ơn đội trưởng.” Quý Tranh nói.
Biết Quý Tranh có suy nghĩ của riêng mình, Cao Viễn cũng không nhiều lời nữa.
Dù sao ông cũng chẳng bao giờ nói lại được anh, hôm nay ông chỉ có thể nhắc nhở như thế.
Cao Viễn dặn dò thêm vài câu, Quý Tranh đáp lời rồi cúp điện thoại.
Vừa cúp máy, anh quay đầu nhìn sang cô gái tóc xoăn đang đứng chờ bên cạnh mình, hỏi: “Có việc gì không?”
Càng bị phớt lờ, cô gái ấy càng bạo dạn, cô ta cầm chiếc điện thoại màu hồng sặc sỡ, nhìn Quý Tranh cười nói: “Lúc nãy anh còn chưa trả lời em mà.”
Quý Tranh cười trừ rồi thẳng thừng từ chối: “Không được.”
Câu trả lời trong dự liệu, cô ta cũng không quan tâm.
Thấy Quý Tranh định rời đi, cô ta vội vàng cầm điện thoại đuổi theo: “Ơ kìa, anh ơi, cho em xin số điện thoại có được không ạ ~”
Trong lúc cô ta nói chuyện, Quý Tranh bỗng nhiên đứng sững lại, một bóng dáng mảnh mai lao vào lòng anh, mang theo mùi lê ngọt lịm.
Cô gái tóc xoăn nhìn sang.
Dưới vành nón, đôi mắt cô hiện rõ vẻ lạnh lùng.
Cô đưa tay kéo cổ anh, sau đó kiễng chân kéo khẩu trang xuống.
Vì góc nhìn mà cô gái tóc xoăn không thể nhìn thấy khuôn mặt dưới lớp khẩu trang, chỉ có thể nhìn thấy cái cằm nhỏ nhắn.
Quý Tranh bị Khương Cách kéo người xuống, sợ cô kiễng chân đứng không vững, anh đành cúi người về phía trước.
Đôi môi ấm áp của cô chạm vào làn da nhạy cảm nơi cổ anh, cả người Quý Tranh cứng đờ, một khắc sau, cơn đau nhói truyền đến cổ.
Khương Cách cắn lên cổ anh.
Cắn xong, cô đeo lại khẩu trang, rồi đứng thẳng người nhìn cô gái tóc xoăn.
Cô đưa tay chỉ dấu răng trên cổ Quý Tranh, ánh mắt hiện rõ vẻ nguy hiểm, giọng nói lạnh như băng.
“Thấy không? Anh ấy là của tôi.”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook