Dịu Dàng Một Chút Đi Mà Daddy
Quyển 1 - Chương 65: Mất tích

“Cho em hỏi, chị có nhìn thấy chị Tiểu Tà không?” Phượng Tê và Phượng Ca đang lắc đầu nhìn bóng dáng của Hỏa Đề thì có một bóng người nhỏ nhắn đi tới cạnh Phượng Tê, đưa tay kéo váy hắn.

“Li Mạt công chúa.” Phượng Tê lập tức nhận ra Li Mạt, cũng không cảm thấy ngạc nhiên với sự xuất hiện của cô bé. Tiệc tối này đã mời tất cả các quý tộc đang ở huyết tộc, với thân phận là công chúa của phương tây huyết tộc, Li Mạt tới tham dự cũng là chuyện đương nhiên.

“Hình như vừa rồi em nhìn thấy chị Tiểu Tà, nhưng bây giờ lại tìm không được.” Li Mạt mím môi nói. Cô bé đã từng gặp Phượng Tê, cho nên chỉ có thể nhờ Phượng Tê giúp đỡ giữa cái hội trường to thế này.

“Em chính là Li Mạt – công chúa của Phương tây huyết tộc?” Phượng Ca chú ý tới cô bé đang mặc chiếc đầm hồng xòe tung một cách rối bù này, khom người xuống nắm tay cô bé.

“Ngài là?” Li Mạt gật đầu.

“Anh là hoàng tử Phượng Ca thuộc Đông phương huyết tộc, cũng là anh trai của Phượng Tê.” Phượng Ca mỉm cười, trả lời đúng lễ nghi.

“Chào anh.” Li Mạt lộ ra phong thái hoàng thất, nhưng hai mắt vẫn nhìn trái nhìn phải tìm kiếm Phượng Lại Tà.

“Chắc là Tiểu Tà trở về phòng rồi, đi thôi, chị mang em đi tìm.” Phượng Tê tỏ ra rất thân mật với vị tiểu công chúa này. Dù sao, tại huyết tộc, thuần huyết vị thành niên luôn được bảo vệ hết sức cẩn mật, cho nên rất khó có cơ hội gặp được họ.

Li Mạt gật đầu, rất tự nhiên kéo tay Phượng Tê. Đối với một cô bé mười tuổi mà nói, hội trường tràn đầy người xa lạ này làm cho nó cảm thấy bất an. Ban đầu, Li Mạt tới vũ hội cùng vị hôn phu của mình – Phượng Lại bá tước, nhưng mà, hắn ta chỉ đưa nó tới đây rồi đã biến mất không dấu vết, làm hại nó đứng một mình ở đây, do dự hết nửa ngày mới quyết định tới nhờ Phượng Tê.

Phượng Ca nhìn Phượng Tê và tiểu công chúa rời khỏi, cười nhạt, cầm lên một ly rượu máu rồi uống cạn.

*****

“Cái gì vậy?” Lúc đi qua hành lang, Phượng Tê và Li Mạt bất ngờ phát hiện một con bạch lang đang quỳ rạp trên mặt đất, tứ chi run rẩy. Phượng Tê liếc mắt đã nhận ra đó là Tiểu Bạch – thú cưng của Phượng Lại Tà.

Bước tới trước, Phượng Tê kinh ngạc nhận ra rằng Tiểu Bạch đã bị trúng ma pháp, hắn phất tay qua trước trán nó, bạch lang thình lình nhảy bật lên, hai mắt đỏ rực thiêu đốt.

“Hống.” Tiểu Bạch trừng mắt nhìn Phượng Tê và bắt đầu gầm gừ, nhưng Phượng Tê không có cách nào hiểu được điều mà nó muốn nói.

“Tiểu Tà đâu?” Nếu như hắn nhớ không lầm, bạch lang này luôn luôn theo sát Phượng Lại Tà, ban nãy còn một người một thú rời khỏi vũ hội, tại sao bây giờ chỉ còn có một mình nó ở đây?

“Hống, hống.” Vừa nghe đến hai chữ “Tiểu Tà”, phản ứng của bạch lang càng thêm hung bạo, nhưng tiếng gầm rú của nó lại càng làm Phượng Tê không thể hiểu được.

Một dự cảm không lành mọc lên trong lòng Phượng Tê. Đứng giữa hành lang, hắn nhìn về phía đối diện, đó là đường dẫn tới địa cung. Bạch lang vẫn đang hướng về phía đó mà gầm rú, có phải không?

*****

Hoa hồng đỏ rực lửa phủ kín toàn bộ mặt đất, không để lộ bất kỳ khoảng trống nào trên tấm thảm nhung. Khuôn mặt ngủ say của cô gái mặc trên người bộ lễ phục màu đỏ trông giống như một đóa hồng lớn nở rộ giữa một rừng hồng hoa, làm cho người khác cảm thấy vui vẻ, thoải mái.

Phượng Ngâm ngồi trên ghế, cầm ly rượu trong tay, hai chân bắt chéo, đôi mắt say sưa ngắm nhìn cảnh vật trước mắt. Hắn vung tay lên, lễ phục đỏ tươi trong nháy mắt đã được thay thế bởi màu trắng thuần khiết, một rừng hồng đỏ cũng biến thành những đóa hoa hồng trắng.

Nét mê đắm xuất hiện nơi đáy mắt của hắn, khóe môi hơi nhếch lên, hắn ngửa đầu uống cạn ly rượu máu. Dung dịch màu đỏ thẫm còn vương trên môi hắn, tạo nên nét yêu mị dị thường.

Hắn nhẹ nhàng đưa ngón trỏ lên, chỉ về phía Phượng Lại Tà.

Cô gái đang ngủ say bỗng nhiên đứng thẳng lên, chỉ có thân thể mềm nhũn cho thấy chủ nhân của nó không hề tỉnh táo, hai mắt vẫn nhắm chặt cùng cái đầu nghiêng về một bên biểu hiện rằng cô gái vẫn đang chìm trong giấc ngủ.

“…” Một tiếng gọi phát ra từ miệng Phượng Ngâm, có điều, ai cũng không nghe được hắn vừa nói cái gì hoặc là gọi tên ai.

Hai mắt của Phượng Lại Tà chậm rãi mở ra, tuy nhiên, trong đôi mắt ấy không hề có thần sắc linh động như thường ngày mà chỉ toàn là sự trống rỗng, cứ đờ đẫn nhìn về phía trước giống như một con búp bê không có linh hồn.

Đầu ngón tay của Phượng Ngâm hơi động đậy, thân thể mềm nhũn của Phượng Lại Tà cũng bắt đầu di chuyển như một con rối, ngoan ngoãn ngồi xuống chiếc ghế đặt giữa những đóa hoa hồng.

Phượng Ngâm nhìn thấy hình ảnh quen thuộc kia, phất tay lên, bức họa vẫn chưa hoàn thành thoáng chốc đã xuất hiện trước mặt hắn.

Nheo mắt lại, Phượng Ngâm tiến vào trong đáy mắt vô thần của Phượng Lại Tà.

*****

Phượng Lại Tà mất tích.

Sau đêm vũ hội, cô bé đã hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt của mọi người. Phượng Tê gần như đã tìm kiếm đến từng ngõ ngách trong hoàng cung nhưng vẫn không thể nào tìm được bóng dáng của Phượng Lại Tà.

Phượng Lại Tà mất tích đã được ba ngày, Phượng Tê hết sức lo lắng. Sau khi nhận được tin từ phủ bá tước, hắn cảm thấy hoàn toàn bất lực, ngồi thừ người trên ghế, buồn bực đan hai tay vào nhau.

Chết tiệt! Hắn không nên để Tiểu Tà rời khỏi vũ hội một mình, lẽ ra hắn nên đưa cô bé an toàn trở về phòng mới đúng. Hết sức buồn phiền và hối hận, Phượng Tê hận mình không có khả năng xoay ngược thời gian.

Phượng Ca ngồi một bên, lần đầu tiên nhìn thấy đứa em luôn lạnh lùng, trầm tĩnh của mình biểu lộ dáng vẻ sốt ruột như vậy, không khỏi có chút ngạc nhiên. Phượng Tê xưa nay luôn thờ ơ, không sợ hãi cho dù có xảy ra chuyện gì, tại sao lại đột nhiên quan tâm tới một cô gái nhân loại như vậy?

“Phủ bá tước vẫn chưa có tin tức gì sao?” Phượng Ca không đành lòng nhìn em mình sốt ruột như vậy, mở miệng hỏi thăm.

“Không phải, phủ bá tước đã truyền tin tới, nói rằng Phượng Lại bá tước đã rời khỏi phủ vào hai ngày trước, lúc này cũng không biết đang ở nơi nào.” Phượng Tê bất đắc dĩ lắc đầu. Hắn vốn định tìm Phượng Lại thương lượng một chút, kết quả lại không tìm được người, mà cho dù tìm được rồi, hắn cũng không biết phải giải thích với Phượng Lại như thế nào.

“Em bình tĩnh lại cái đã.” Phượng Ca thở dài, đã ba ngày nay, Phượng Tê vì tìm kiếm Phượng Lại Tà mà không hề chợp mắt lấy một phút. Hắn cảm thấy cực kỳ khó hiểu: tại sao Phượng Tê lại quan tâm tới cô bé kia như vậy?

“Em…”

Phượng Tê ngẩng đầu, hắn cũng không biết tại sao mình lại khẩn trương như vậy, chỉ là từ đáy lòng của hắn có một giọng nói không ngừng hối thúc hắn: nhất định phải tìm được Phượng Lại Tà trở về, bất kể là vì lời hứa với Phượng Lại bá tước hay là vì lời hứa với chính bản thân mình.

“Hống.” Tiểu Bạch đứng bên cạnh Phượng Tê, hai mắt màu đỏ đậm cũng đã tràn ngập tơ máu. Nó dùng linh cảm của mình để tìm kiếm Phượng Lại Tà, lại phát hiện bên kia không có ai đáp lại, dường như đã rơi vào một giấc ngủ say vĩnh cửu. Bản thân nó còn lo lắng hơn so với Phượng Tê, nó biết rõ ai đã bắt Phượng Lại Tà, nhưng lại không thể mở miệng để nói, chỉ còn biết lo lắng suông, không ngừng chạy khắp nơi tìm kiếm hơi thở của Phượng Lại Tà.

“Đã tìm được con nhóc kia chưa?” Hỏa Đề đi tới cạnh hai người, mở miệng hỏi. Chỗ tóc bị đốt rụi đã được ma pháp phục hồi, không còn nhìn ra chút dấu vết gì nữa. Lúc đầu, hắn dự định sáng hôm sau sẽ tìm kiếm Phượng Lại Tà tính sổ một lượt, nhưng không ngờ con nhóc đó lại biến mất như tan vào không khí, hoàn toàn không thể tìm được.

Phượng Ca lắc đầu.

“Em muốn đi tìm phụ vương.” Phượng Tê thình lình đứng lên. Hắn đã tìm kiếm khắp nơi rồi, chỉ có phụ vương đã ba ngày nay rất ít khi xuất hiện. Ban đầu, hắn cảm thấy lo lắng bởi thái độ của phụ vương đối với Tiểu Tà, sau khi Tiểu Tà mất tích, mỗi lần hắn gặp phụ vương, nói chưa được vài câu thì người đã rời khỏi, khiến cho hắn hoàn toàn không có cơ hội mở miệng hỏi chuyện.

“Em điên rồi.” Phượng Ca nhướn mày, kéo Phượng Tê ngồi xuống.

“Em muốn đi hỏi phụ vương cái gì? Hỏi có phải là người mang Phượng Lại Tà đi hay không?”

“Em…” Phượng Tê sững người nhìn Phượng Ca. Đây là lần đầu tiên Phượng Ca lộ vẻ nghiêm khắc như vậy, trong mắt hắn tràn đầy sự quyết đoán. Phượng Ca nói đúng, quả thật Phượng Tê muốn ngay mặt hỏi thẳng phụ vương xem việc này có liên quan tới hắn hay không.

“Phượng Tê, đừng quên, đó là huyết chủ, cũng là cha của chúng ta.” Lời nói của Phượng Ca có chút nghiêm khắc, giọng điệu không khó nghe ra sự cảnh báo.

Phượng Tê im lặng, cũng không tiếp tục nói thêm gì nữa.

Từ trước tới nay, hắn luôn là đứa con nghe lời phụ vương nhất, chưa bao giờ cãi lại bất kỳ quyết định nào của phụ vương, không lẽ hôm nay, hắn thật sự muốn vì Phượng Lại Tà mà đi chất vấn cha mình hay sao?

Phượng Tê rơi vào trầm tư.

“Em bình tĩnh một chút, anh biết là em lo cho Tiểu Tà, nhưng anh không muốn em vì nó mà bị phụ vương trách cứ.” Giọng điệu của Phượng Ca tỏ rõ uy quyền của một người anh cả, vẻ lông bông không đứng đắn thường ngày đã hoàn toàn biến mất, trước sau tưởng như là hai người.

Hỏa Đề nghe hai anh em nói chuyện, ánh mắt dời từ người Phượng Ca và Phượng Tê sang người Tiểu Bạch. Nhìn sâu vào mắt bạch lang, hắn bỗng nhiên cảm thấy có chút gì đó lóe lên từ đáy lòng. Hơi kinh ngạc, nhưng gần như ngay lập tức, hắn đã lấy lại vẻ tùy hứng thường trực.

“Hai người từ từ thảo luận, ta ra ngoài đi dạo một chút, ngồi mãi ở đây, ta sắp chán chết rồi.” Hỏa Đề đứng lên, tạm biệt Phượng Tê và Phượng Ca, chớp mắt đã rời khỏi phòng.

Không bao lâu sau, Tiểu Bạch cũng lặng lẽ đứng dậy đi ra ngoài. Vừa bước một chân ra khỏi phòng, nó đã bị một đôi tay mạnh mẽ kéo tới phía trước, thô bạo đến mức làm cho nó trợn trắng mắt.

“Ngươi biết chủ nhân của ngươi ở đâu?” Hỏa Đề vẫn không thể tin được hắn có thể đọc hiểu tin tức trong mắt bạch lang.

“Hống.” Tiểu Bạch liên tục gật đầu.

“Mang ta đi tìm, nếu như chậm trễ, ngươi cũng đừng có trách ta.” Hỏa Đề vỗ vỗ đầu nó, vừa cười vừa nói. Hắn không biết tại sao bạch lang lại chọn hắn, nhưng hắn cũng có thể đoán được nó không muốn nói sự thật cho Phượng Tê và Phượng Ca. Mặc kệ nguyên nhân vì sao, có được sự tín nhiệm từ trân thú mà hắn xem trọng cũng có thể coi là một chuyện tốt.

Đó là một hành lang dài và đen kịt – nơi mà Tiểu Bạch được tìm thấy vào buổi tối diễn ra vũ hội.

Hỏa Đề và Tiểu Bạch đứng trên hành lang nhìn về phía trước, nơi đó chỉ có một mảnh tối đen như mực, nhìn không rõ là cái gì.

“Chủ nhân của ngươi ở trong đó?” Hỏa Đề nhìn một mảnh tối om trước mắt, cau mày hỏi.

“Hống.” Tiểu Bạch gật đầu.

Hỏa Đề nhún vai. Hắn luôn rất hứng thú với việc truy tìm cái lạ, thế như xông vào cấm địa tại địa bàn của Phượng Ca chỉ sợ không phải là chuyện gì tốt lành.

Có điều, nếu như thật sự tìm thấy Phượng Lại Tà, vậy thì sự việc sẽ khác đi nhiều.

Đầu ngón tay của Hỏa Đề bốc lên một ngọn lửa, một người một thú dựa vào ánh sáng của lửa mà đi sâu vào hành lang. Càng bước về phía trước, Hỏa Đề nhận ra ngọn lửa trên đầu ngón tay mình càng trở nên yếu ớt. Lúc ngọn lửa hầu như đã tắt ngúm, hắn nhóm một ngọn lửa khác lớn hơn, đem ngọn lửa màu đỏ chuyển thành màu lam. Càng đi xuống, không khí lại càng loãng, nếu cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ bên trong sẽ không còn không khí nữa. Ngọn lửa màu lam này là băng hỏa, tồn tại mà không cần có không khí, cho nên mới có thể tiếp tục chiếu sáng. Cũng may, mọi chủng tộc ở Ma giới đều không có nhu cầu đối với không khí. Cúi đầu nhìn bạch lang vẫn mạnh mẽ uy phong như cũ, trong lòng Hỏa Đề liền hiểu rõ, con bạch lang này cũng là sinh vật của Ma giới.

Có điều, Phượng Lại Tà là nhân loại, nếu như cô bé ở chỗ này thì tình huống sẽ không ổn lắm. Không có không khí, cô bé làm sao mà hô hấp, làm sao mà tồn tại được? Trong lòng Hỏa Đề có chút lo lắng: con nhóc này, trước khi bổn hoàng tử đòi lại cả vốn lẫn lời những sỉ nhục mà ngươi mang lại cho ta, ta không cho phép ngươi được chết.

Một người một thú cứ tiếp tục đi xuống cho tới khi đụng phải một cánh cửa sắt thật lớn, trên đó có điêu khắc hoa văn cầu kì xen với những kí tự quái dị, dường như là chú văn từ ngàn xưa truyền lại của huyết tộc.

“Không ngờ lại có một cánh cửa huyền bí như vậy tồn tại.” Hai mắt Hỏa Đề tràn ngập hưng phấn, việc nào càng thần bí thì càng hấp dẫn hắn. Hắn vươn tay, đặt lên tay nắm cửa, bỗng nhiên, một ngọn lửa màu tím phát ra từ tay nắm cửa, nhanh chóng tràn lên tay hắn rồi lan ra khắp người.

Khi cả người Hỏa Đề đã bị ngọn lửa màu tím bao vây, sức nóng của lửa khiến cho Tiểu Bạch phải lùi lại một bước, mở to mắt nhìn Hỏa Đề bị ngọn lửa cắn nuốt.

“Hống.”

“Đừng lo, trò chơi con nít này làm sao gây khó được cho Hỏa Đề ta chứ.” Hỏa Đề cười, tỏ vẻ khí phách. Bị bao vây giữa ngọn lửa màu tím, hắn khẽ mở miệng, liên tiếp những câu chú văn phát ra từ miệng hắn. Khi chú văn kết thúc, ngọn lửa bao vây cơ thể của Hỏa Đề dường như đã bị đóng băng, biến thành một khối màu tím.

“Bang” một tiếng, khối băng màu tím hoàn toàn bị nghiền nát, Hỏa Đề hoàn hảo không có chút tổn thương nào xuất hiện trước mặt Tiểu Bạch, trên miệng vẫn là nụ cười ngông cuồng kia.

Tên này không đơn giản – Tiểu Bạch nhìn hành động bình tĩnh của Hỏa Đề, trong lòng ngầm thừa nhận thực lực của hắn.

“Để ta tới xem xem, bên trong này rốt cuộc có thứ gì.” Đối với những bí mật ẩn dấu bên trong cánh cửa kì bí, Hỏa Đề cảm thấy hết sức hiếu kỳ. Hắn đưa hai tay đẩy nhẹ, cánh cửa sắt to lớn kia đã mở ra, bên trong lại là một hành lang dài, hai bên hành lang có những căn phòng, trước cửa mỗi căn phòng đều châm một ngọn lửa màu tím. Hỏa Đề và Tiểu Bạch đều cảm nhận được mùi chết chóc lan tới từ bên trong những cánh cửa sắt đóng chặt.

“A, không ngờ trong hoàng cung huyết tộc còn tồn tại một nơi như thế này.” Hỏa Đề cười tà gian, hưng phấn bước vào trước.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương