Dịu Dàng Khác Lạ
6: Bảo Vệ Bằng Mọi Giá


“Ưm! ”.

Trên giường,Nghiêm Tư Ninh từ từ mở mắt,đầu đau như búa bổ,cô vén chăn ngồi dậy,quần áo còn nguyên vẹn.

Nhìn một lượt xung quanh,căn phòng tuy đơn giản nhưng được lau dọn thường xuyên.

Chỉ có một chiếc giường,một chiếc tủ quần áo và một cái ghế đơn.

Cô thả chân xuống giường,không để ý đi vài bước thì té cái rầm,đau đến nhe răng trợn mắt.

Phát hiện có gì đó không đúng,nương theo ánh trăng ngoài cửa sổ ,lờ mờ ngay cổ chân cô có một sợi dây xích to.

Sợi dây nối với chân giường,giới hạn độ dài cho phép cô đi quanh phòng.

Trí nhớ bắt đầu ùa về,tại sao cô ở đây,cô ngủ bao lâu rồi?Còn Tiêu Khả Dinh anh ấy thì sao?“Có ai không,có ai không?!”.

Cô đứng dậy la thật lớn.

Cạch!Cánh cửa đẩy vào,một người phụ nữ khoanh tay trước ngực,gương mặt trang điểm sắc sảo.

“M-Mẹ?”.


Nghiêm Tư Ninh lắp bắp ,vẻ mặt không thể tin.

“Tháo xích,tắm rửa thay đồ cho sạch sẽ rồi dẫn nó về phòng khách nhà chính”Nhận được lệnh,hai người giúp việc cúi đầu đi vào,Nghiêm mẹ quay lưng đi khuất sau hành lang.

Mười phút sau,cô đi theo sau người giúp việc,không nhịn được,hỏi.

“Hôm nay là ngày mấy?”.

Nghiêm Tư Ninh có cảm giác cô đã ngủ một giấc rất dài,tỉnh dậy liền hoang mang.

“Thưa cô chủ ,ngày mười bốn tháng mười ạ”.

Mười bốn tháng mười.

Cách gần một tuần!Nghiêm Tư Ninh chưa kịp hoảng hốt đã nghe tiếng trong phòng khách.

Người giúp việc không biết lui từ lúc nào,một mình cô sửa sang lại váy.

Đi vào thì đập vào mắt cô là cảnh tượng các bậc trưởng bối ngồi trên sô pha,vô cảm nhìn người đang chật vật ở chính giữa trung tâm.

Nghiêm Thế Diễn quỳ hai chân,khoé miệng có vệt máu,nhịn không phát ra tiếng rên rỉ.

Kinh hãi hơn nữa là Cao Lãng-trợ lý riêng cho ba của cô đang cầm dây roi quất từng đợt xuống tấm lưng trần của anh trai cô.

“Dừng lại!”.

Chát!Dây roi một phát giáng xuống,Nghiêm Thế Diễn đang nhắm chặt mắt ,tư thế giữ nguyên chờ bị phạt nhưng một giây sau,một thân ảnh mảnh mai ôm chặt lấy anh.

Tai anh nghe được tiếng rít sâu,anh vội mở mắt ra,là đứa em gái ngốc nghếch đã đỡ cho anh một roi.

Nghiêm Thế Diễn trong lòng khó chịu,quát lớn.

“Cút,tao cần mày thương hại sao?”.

“Không phải anh đang đau muốn chết sao?”.

Nghiêm Tư Ninh đã quen với tính nết anh trai ,bị xua đuổi cũng cảm thấy bình thường.

Cô buông anh trai ra,đứng dậy giật lấy dây roi trong tay Cao Lãng,vứt thật xa.

Chỉ trúng một roi mà đã đau âm ỉ thế này,anh trai cô cũng không phải mình đồng da sắt.


“Lại đây!”.

Nghiêm Tư Ninh quay lại,hướng mắt về người máu lạnh kia.

“Bỏ trốn ra khỏi nhà còn chung chăn chung gối với kẻ thù của gia tộc mình?Có bao nhiêu cái mạng cũng không đủ!”Người vừa mới cao giọng nạt nộ cô không ai khác là trụ cột ,là đầu tàu của gia đình,Nghiêm Thụy-ba của cô.

“Kẻ thù? Anh ấy đã đắc tội gì với nhà mình mà ba mẹ phải quá đáng như vậy?!”.

“Hỗn láo!”.

Mẹ Nghiêm tức giận ,đập tay xuống bàn.

Nghiêm Tư Ninh bị giật mình,rụt người lùi về một bước,ánh mắt tuy sợ sệt nhưng vẫn kiên định.

Còn chuyện đánh thuốc mê cô còn chưa kể đấy!“Hiện tại anh ấy ở đâu,con muốn gặp anh ấy!”.

Nghiêm Tư Ninh cô không biết khoảng thời gian cô hôn mê,bọn họ có làm gì anh không,lòng cô như ngồi trên đống lửa.

“A lô,được”.

Cao Lãng nhận cuộc gọi ,gật gật đầu rồi ghé sát bên tai ba cô ,thì thầm gì đó.

Ba cô tạm hài lòng với kết quả báo cáo ,nét mặt hoà hoãn một tý,ngước lên nhìn con gái.

“Bật loa ngoài”.

Cao Lãng vâng một tiếng.


[Thằng nhãi Tiêu Khả Dinh thân thủ có khá đến đâu cũng chỉ là con người,đàn em tôi báo lúc cảnh sát đến hiện trường ,tên đó đã ngã xuống bất tỉnh rồi! ].

Bất tỉnh rồi! Bất tỉnh rồi! Trái tim đang treo lơ lửng bỗng rớt cái bộp,tay chân Nghiêm Tư Ninh mềm nhũn ,ngực khó thở,chóp mũi cay xè.

Cô ngã khuỵu xuống sàn đá lạnh tanh,mặt cắt không còn chút máu,nước mắt giàn giụa.

Đã thề bảo vệ anh bằng mọi giá nhưng thực tế khốc liệt đến tàn nhẫn.

Ba Nghiêm đi lại chỗ con gái,ngồi chồm hổm xuống,bàn tay to lớn vỗ nhẹ đỉnh đầu cô.

“Làm gì cũng đều phải nghĩ đến hậu quả”.

Ông thả tay xuống rồi kêu người đưa con trai đi trị thương.

Lúc rời đi ông còn thả thêm một câu rợn cả người.

Hy vọng cuối cùng của cô như một ngọn lửa nhỏ bé bị dập tắt giữa cơn bão tuyết dày đặc.

Nghiêm Tư Ninh run bần bật,hai tay ôm đùi ,bao bọc cơ thể mình.

.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương