Dịu Dàng Dành Riêng Anh
-
Chương 6
Editor: Mộ
***
“Anh Hằng em mang quà về rồi.” Mới sáng sớm, Chu Tử Tuế đã vác một cái hộp lớn đứng trước nhà Trần Hằng gào thét.
Cũng không để ý Trần Hằng có trả lời hay không, cậu gào xong liền chạy vào trong sân.
Sáng sớm Trần Hằng đã dậy rồi. Bây giờ anh đang làm đồ ăn sáng, nghe thấy giọng của Chu Tử Tuế, anh từ phòng bếp đi ra.
Bên này Chu Tử Tuế đã cẩn thận đặt cái hộp xuống bàn, sợ mình vô tình sẽ làm hỏng nó.
“Thật may là em về đúng lúc. Cuối cùng quà cũng về đến nơi.” Chu Tử Tuế thở hổn hển mấy hơi, trán đầy mồ hôi.
Hôm nay là sinh nhật ông Triệu.
Năm nay ông Triệu bảy mươi hai tuổi. Ông mở một bữa tiệc nhỏ, ngoài người nhà ra chỉ mời thêm một vài bằng hữu thân thích.
Trần Hằng đã bảo cậu chuẩn bị quà từ rất lâu rồi. Cậu nghĩ ông Triệu thích câu cá, ông cũng có một bộ đồ câu nhưng vì dùng nhiều năm rồi nên cực kỳ cũ kĩ.
Vì vậy cậu muốn mua cho ông một bộ mới.
Nếu là mua quà sinh nhật cho ông Triệu thì không thể tùy tiện mua một cái được. Cậu lên mạng tìm hiểu rất lâu mới chọn ra được một nhãn hiệu tốt.
Chẳng qua là trên đường vận chuyển gặp trục trặc, suýt chút nữa thì không thể giao tới được.
Sáng sớm hôm nay, Chu Tử Tuế đặc biệt chạy tới chỗ người ta cầm quà về chứ nếu đợi đến lúc người ta giao hàng tới, chắc chắn không kịp tiệc sinh nhật của ông Triệu.
“Ăn sáng chưa?” Trần Hằng mở ra nhìn một cái, đồ bên trong vẫn còn lành lặn nên đóng nó lại, quay đầu hỏi Chu Tử Tuế.
Chu Tử Tuế gật đầu trả lời: “Lúc sang ra ngoài em mua hai cái bánh bao ở cửa hàng trước cổng trường cấp hai, ăn ngon lắm.”
“Vậy cậu về đi, chốc nữa đến trưa thì anh gọi điện cho cậu.” Trần Hằng nhấc cái hộp lên, chuẩn bị mang sang cho ông Triệu.
“Em đi cùng với.” Chu Tử Tuế cầm theo cái túi của mình và nói: “Em cũng có quà muốn tặng ông Triệu.”
Ông Triệu đối với mọi người trong trấn đều rất tốt, Chu Tử Tuế thực sự rất quý ông.
Vì vậy hai người liền đi cùng nhau.
Mới rẽ sang đầu hẻm, Triệu Loan đã từ trong nhà chạy ra vẫy tay với Trần Hằng.
Trần Hằng coi như không nhìn thấy, mắt cũng không thèm động.
Bên kia, Triệu Loan vẫn tích cực vẫy tay với anh. Cô ta vừa vẫy vừa gọi.
“Anh Hằng, chị Loan đang gọi anh kìa.” Chu Tử Tuế cũng nhìn thấy cô ta, thấy Trần Hằng không để ý tới, cậu còn nhắc nhở anh một câu.
Trần Hằng vẫn không có phản ứng gì.
Chu Tử Tuế cũng biết được mình nhiều chuyện, lập tức ngậm miệng lại và đi theo Trần Hằng. Cậu ta cúi đầu không nói gì cả.
Từ buổi tối hôm đó, Triệu Loan chưa gặp lại Trần Hằng. Mặc dù cũng mới mấy ngày nhưng cô ta thật sự muốn gặp anh.
Hôm nay là sinh nhật ông nội. Cô ta biết anh chắc chắn sẽ tới, sáng sớm đã ở trong sân chờ đợi.
Quả nhiên, xa xa đã thấy bóng dáng của anh.
Lúc Trần Hằng đi tới cổng, Triệu Loan không kịp chờ đã chạy lên nghênh đón. Cô thấy anh xách một cái hộp lớn, không khỏi ngạc nhiên hỏi: “Đây là quà cho ông nội sao? Là cái gì thế?”
“Cần câu cá.” Chu Tử Tuế ở bên cạnh trả lời.
“Vừa vặn hai ngày trước ông nội nói muốn đổi một bộ mới.”
Triệu Loan cười, vén tóc ra sau tai.
Hôm nay, cô ta còn đặc biệt trang điểm. Năm giờ sáng đã thức dậy, trang điểm mất hai tiếng đồng hồ.
Cô ta nhìn mình trong gương, cảm thấy mình cũng không tệ.
Trần Hằng làm ngơ, né qua một bên rồi đi thẳng vào nhà. Anh muống nói chuyện với ông Triệu, để mặc Triệu Loan và Chu Tử Tuế ở ngoài.
Triệu Loan ngơ ngẩn một hồi rồi cũng đi vào nhà. Cô ta nhìn gương treo trên tường và hỏi Chu Tử tuế: “Trông chị có đẹp không?”
Chu Tử Tuế sửng sốt một lúc mới nhận ra cô ta đang hỏi mình, cậu gật đầu và nói: “Đẹp.”
Chu tử Tuế không biết nói dối.
Cậu vẫn luôn ở trong trấn và chưa từng rời khỏi đây. Trong những cô gái cậu từng gặp Triệu Loan hình như là người xinh đẹp nhất.
Hơn nữa cũng không biết tại sao, hôm nay cô ta còn đẹp hơn ngày thường.
Triệu Loan nghe thấy câu trả lời này, khóe miệng hơi cong lên, trong lòng cực kỳ vui vẻ.
Nhưng nghĩ đến ai kia, mắt cô ta hơi ngưng lại và hỏi: “Vậy chị với cô gái ở đối diện nhà Trần Hằng thì ai đẹp hơn?”
“Nhà đối diện?” Chu tử Tuế hiển nhiên không biết cô ta muốn nói tới ai. Cậu suy nghĩ cẩn thận. Đối diện nhà anh Hằng làm gì có ai.
“Em chưa từng thấy…” Chu tử Tuế nhỏ giọng bảo.
“Thế gần đây Trần Hằng có nói gì với em không?” Triệu Loan thử dò hỏi.
“Không có.” Chu Tử Tuế càng ngày càng không hiểu ý của Triệu Loan.
“Chị Loan, rốt cuộc chị muốn nói cái gì?”
“Không có gì.” Triệu Loan thở phào nhẽ nhõm, có thể là do mình suy nghĩ nhiều.
Cô ta quen biết Trần Hằng ba năm mà cô gái kia dù sao cũng mới dọn tới đây vài ngày. Triệu loan có tự tin hơn hẳn.
Nghĩ như thế, tâm tình cô ta đột nhiên tươi tỉnh hơn rất nhiều.
“Đúng rồi, sau này nếu em thấy Trần Hằng nói chuyện với cô gái nhà đối diện thì nhất định phải nói với chị.”
Triệu Loan vừa vỗ vai Chu Tử Tuế vừa nói.
Ánh mắt Chu Tử Tuế hiện lên sự nghi ngờ.
Cậu luôn nghe theo lời Trần Hằng, theo bản năng cảm thấy không thể đáp ứng với Triệu Loan, chuyện đó có khác nào đang giám thị anh Hằng đâu.
Nhưng cậu còn chưa kịp trả lời, Triệu Loan đã gật đầu nói: “Cảm ơn em.”
Nói xong cô ta bước vào trong, ngay cả cơ hội trả lời cũng không cho cậu.
Buổi trưa, nhà ông Triệu mở tiệc mừng. Trần Hằng rời đi rất sớm, anh phải đến cửa hàng một chuyến.
Mấy ngay này, không biết chạm phải vận đen gì. Cơ hồ tất cả chuyện làm ăn đều không tốt. Nếu cứ tiếp tục như vậy, ngay cả cái cửa hàng nhỏ này cũng khó mà chống đỡ nổi.
Anh vẫn để xe máy ở nhà. Trần Hằng cũng không muốn đi bộ nhưng anh nghĩ dù sao cũng không xa lắm, vậy nên anh đi bộ tới đó.
Đi tới bờ sông, cách cửa hàng không xa.
Trần Hằng rẽ vào chỗ ngoặt. Anh đang đi về phía trước, đột nhiên nhìn thấy một bóng người quen thuộc.
Trước con hẻm, Đỗ Cửu Trăn đang nói chuyện với một bé gái.
Toàn bộ tóc của cô đều được buộc lên lộ ra một gương mặt tinh xảo. Xa xa anh có thể nhìn thấy một bên gò má của cô, hình ảnh cô khẽ mỉm cười rơi vào tầm mắt.
Ánh mặt trời chiếu sáng, dịu dàng đến chói mắt.
Hình ảnh quen thuộc thoáng hiện lên trong đầu. Một thiếu nữ nhìn anh và cười rạng rỡ. Cô như ánh mặt trời tươi ság chiếu thẳng tới đáy lòng anh.
Hình ảnh ấy chỉ chợt lóe lên rồi nhanh chóng biến mất, lưu lại một cái bóng mơ hồ. Anh còn muốn nhìn tiếp nhưng lại nhìn không ra.
Đỗ Cửu Trăn nói chuyện với cô bé kia xong, lúc đứng dậy thì thấy Trần Hằng ở đây.
“Đỗ tiểu thư.” Trần Hằng đi tới, mở miệng chào hỏi cô.
Đối với anh, cô gái này tựa như có một loại sức hút vô hình, chỉ cần thấy cô, tầm mắt của anh liền không nhịn được dời đến trên người cô.
“Cô ở đây làm gì?”
“Tôi chỉ tùy tiện đi dạo một lát.” Đỗ Cửu Trăn vẫn lãnh đạm như cũ. Cô khách sáo gật đầu với anh một cái.
Sau khi nói xong, cô lại bảo: “Tôi không biết đường, tôi đi cùng anh được không?’
Trần Hằng gật đầu.
Phong cảnh ở trấn Túc Nam rất đẹp, sông núi hữu tình, từng dòng nước chảy qua, theo một đoạn sông nhỏ, khiến cho nơi này còn đẹp hơn.
“Anh sống ở đây lâu rồi ư?” Đi chưa được bao xa, Đỗ Cửu Trăn lên tiếng hỏi.
“Không” Trần Hằng dừng lại và nói: “Mới ba năm thôi.”
“Trước kia thì sao?” Đỗ Cửu Trăn nhìn anh một cái, giọng nói hơi chập chờn và không rõ ràng.
“Chuyện trước kia, tôi không nhớ rõ” Trần Hằng thản nhiên trả lời.
“Nhưng anh… không muốn nhớ lại sao?” Giọng nói của Đỗ Cửu Trăn run lên. Lúc cô hỏi câu này cô rũ mắt không dám nhìn anh.
Không đợi được câu trả lời của Trần Hằng, dư quang trong mắt đột nhiên lóe lên, cô vội vàng kéo Trần Hằng sang một bên.
Sức lực của cô không đủ, căn bản không thể kéo Trần Hằng di chuyển nên cô vô thức chắn trước mặt anh.
Nhất thời bị một hòn đá từ đâu bay đến đập trúng tay, Đỗ Cửu Trăn đau đớn rên lên một tiếng, chân mày không khỏi nhíu lại.
Trần Hằng cũng phản ứng rất nhanh. Anh nhìn thấy cách tay Đỗ Cửu Trăn bị đập phải, trong mắt hiện nên tia tức giận, kéo cô ra sau lưng.
“Ông đây cũng không cần một cô gái phải chắn trước mặt.” Trần Hằng nghiến răng, nghiến lợi, cực kỳ kiềm chế mà gằn từng tiếng một.
Anh thực sự tức giận rồi.
Tiếng nói vừa mới vang lên, trước đầu ngõ hẻm liền xuất hiện một đám người.
Dịch Vu Phi đi tuốt ở đằng trước. Gã nhìn chằm chằm Trần Hằng cười khẩy một cái: “Mày cho rằng động vào tao mà không cần trả giá gì sao?’
Gã vốn không ưa Trần Hằng, vất vả lắm mới khiến cấp trên cho gã khẩu khí xử lý anh. Kết quả lại nói anh có dính dáng đến nhà họ Đỗ và họ Hoắc, bắt gã nhường nhịn và không cho gã quấn lấy chuyện này nữa.
Ngoài miệng Dịch Vu Phi vẫn miễn cưỡng đáp ứng nhưng trong lòng thì như ngậm cả ngàn cân thuốc nổ. Gã không cam lòng.
Gã không tin người của nhà họ Đỗ và nhà họ Hoắc có thể bảo vệ anh cả đời. Gã nhất định phải cho anh nếm chút mùi đau khổ.
Cho nên gã liền chọn thời gian này mà đặc biệt tới chặn anh.
Dịch Vu Phi đánh thẳng một quyền. Trần Hằng phản ứng nhanh, kéo Đỗ Cửu Trăn tránh sang bên cạnh.
Dù anh đã tức giận đến cực điểm nhưng vẫn không có ra tay đánh trả. Anh vừa phải né lại vừa phải cố gắng bảo vệ Đỗ Cửu Trăn, mấy quyền bị đánh tới đều rơi lên người anh.
“Dừng tay lại.” Ánh mắt của Đỗ Cửu Trăn cực kì lạnh lẽo, cô trầm xuống và quát một tiếng. Người đối diện bị cô hù dọa nên lập tức dừng lại.
“Anh không cần tránh, muốn đánh thì cứ đánh, cứ hả giận là được, xảy ra chuyện gì…”
Giọng nói của Đỗ Cửu Trăn trong trẻo lạnh lùng, từng chữ rõ ràng và rành mạch, dừng một lát cô liền tăng thêm âm lượng: “Đỗ Cửu Trăn tôi chịu trách nhiệm.”
đây là lời Đỗ Cửu Trăn muốn nói với Trần Hằng.
Từng cầu từng chữ của cô không chỉ có lực còn có khí phách, câu nói sau cùng còn nhấn mạnh.
Đỗ Cửu Trăn?
Hành động của Dịch Vu Phi dần dần ngưng trệ. Gã cảm thấy cái tên này rất quen. Bỗng nhiên nhớ tới chuyện cấp trên đã đặc biệt nhấn mạnh cái tên này, nói cô ta không phải một người lương thiện, gặp phải một lần thì tránh một lần, muôn ngàn lần cũng không thể chọc.
Cho nên cô gái này là Đỗ Cửu Trăn?
Thành phố Lâm có người nào không biết không nên động vào hai nhà Đỗ, Hoắc. Người đứng đầu của hai nhà thì tất nhiên càng không được động.
Coi như hôm nay gã có thắng được thì cũng không dám đánh.
Dịch Vu Phi nghiến răng xoay người muốn rời đi. Giọng nói của Đỗ Cửu Trăn lại truyền tới từ sau lưng.
“Trần Hằng, gã đánh anh hai quyền còn ném đá vào tôi… dựa vào cái gì mà không bắt gã bồi thường.”
“Bất cứ chuyện gì cũng phải nói rõ phải trái, phải công bằng với anh ấy chứ. Nãy giờ anh ấy chẳng làm gì với cậu còn bị cậu đánh.”
“Còn nữa, trở về nói với người nhà Dịch, ai còn dám động tới anh ấy nữa…”
“Thì không xong với tôi đâu.”
Đại tiểu thư ở đây, nói câu nào cũng khiến người ta không thể phản bác.
Dịch Vu Phi trầm mặc, sắc mặt cực kỳ khó coi.
- -----oOo------
***
“Anh Hằng em mang quà về rồi.” Mới sáng sớm, Chu Tử Tuế đã vác một cái hộp lớn đứng trước nhà Trần Hằng gào thét.
Cũng không để ý Trần Hằng có trả lời hay không, cậu gào xong liền chạy vào trong sân.
Sáng sớm Trần Hằng đã dậy rồi. Bây giờ anh đang làm đồ ăn sáng, nghe thấy giọng của Chu Tử Tuế, anh từ phòng bếp đi ra.
Bên này Chu Tử Tuế đã cẩn thận đặt cái hộp xuống bàn, sợ mình vô tình sẽ làm hỏng nó.
“Thật may là em về đúng lúc. Cuối cùng quà cũng về đến nơi.” Chu Tử Tuế thở hổn hển mấy hơi, trán đầy mồ hôi.
Hôm nay là sinh nhật ông Triệu.
Năm nay ông Triệu bảy mươi hai tuổi. Ông mở một bữa tiệc nhỏ, ngoài người nhà ra chỉ mời thêm một vài bằng hữu thân thích.
Trần Hằng đã bảo cậu chuẩn bị quà từ rất lâu rồi. Cậu nghĩ ông Triệu thích câu cá, ông cũng có một bộ đồ câu nhưng vì dùng nhiều năm rồi nên cực kỳ cũ kĩ.
Vì vậy cậu muốn mua cho ông một bộ mới.
Nếu là mua quà sinh nhật cho ông Triệu thì không thể tùy tiện mua một cái được. Cậu lên mạng tìm hiểu rất lâu mới chọn ra được một nhãn hiệu tốt.
Chẳng qua là trên đường vận chuyển gặp trục trặc, suýt chút nữa thì không thể giao tới được.
Sáng sớm hôm nay, Chu Tử Tuế đặc biệt chạy tới chỗ người ta cầm quà về chứ nếu đợi đến lúc người ta giao hàng tới, chắc chắn không kịp tiệc sinh nhật của ông Triệu.
“Ăn sáng chưa?” Trần Hằng mở ra nhìn một cái, đồ bên trong vẫn còn lành lặn nên đóng nó lại, quay đầu hỏi Chu Tử Tuế.
Chu Tử Tuế gật đầu trả lời: “Lúc sang ra ngoài em mua hai cái bánh bao ở cửa hàng trước cổng trường cấp hai, ăn ngon lắm.”
“Vậy cậu về đi, chốc nữa đến trưa thì anh gọi điện cho cậu.” Trần Hằng nhấc cái hộp lên, chuẩn bị mang sang cho ông Triệu.
“Em đi cùng với.” Chu Tử Tuế cầm theo cái túi của mình và nói: “Em cũng có quà muốn tặng ông Triệu.”
Ông Triệu đối với mọi người trong trấn đều rất tốt, Chu Tử Tuế thực sự rất quý ông.
Vì vậy hai người liền đi cùng nhau.
Mới rẽ sang đầu hẻm, Triệu Loan đã từ trong nhà chạy ra vẫy tay với Trần Hằng.
Trần Hằng coi như không nhìn thấy, mắt cũng không thèm động.
Bên kia, Triệu Loan vẫn tích cực vẫy tay với anh. Cô ta vừa vẫy vừa gọi.
“Anh Hằng, chị Loan đang gọi anh kìa.” Chu Tử Tuế cũng nhìn thấy cô ta, thấy Trần Hằng không để ý tới, cậu còn nhắc nhở anh một câu.
Trần Hằng vẫn không có phản ứng gì.
Chu Tử Tuế cũng biết được mình nhiều chuyện, lập tức ngậm miệng lại và đi theo Trần Hằng. Cậu ta cúi đầu không nói gì cả.
Từ buổi tối hôm đó, Triệu Loan chưa gặp lại Trần Hằng. Mặc dù cũng mới mấy ngày nhưng cô ta thật sự muốn gặp anh.
Hôm nay là sinh nhật ông nội. Cô ta biết anh chắc chắn sẽ tới, sáng sớm đã ở trong sân chờ đợi.
Quả nhiên, xa xa đã thấy bóng dáng của anh.
Lúc Trần Hằng đi tới cổng, Triệu Loan không kịp chờ đã chạy lên nghênh đón. Cô thấy anh xách một cái hộp lớn, không khỏi ngạc nhiên hỏi: “Đây là quà cho ông nội sao? Là cái gì thế?”
“Cần câu cá.” Chu Tử Tuế ở bên cạnh trả lời.
“Vừa vặn hai ngày trước ông nội nói muốn đổi một bộ mới.”
Triệu Loan cười, vén tóc ra sau tai.
Hôm nay, cô ta còn đặc biệt trang điểm. Năm giờ sáng đã thức dậy, trang điểm mất hai tiếng đồng hồ.
Cô ta nhìn mình trong gương, cảm thấy mình cũng không tệ.
Trần Hằng làm ngơ, né qua một bên rồi đi thẳng vào nhà. Anh muống nói chuyện với ông Triệu, để mặc Triệu Loan và Chu Tử Tuế ở ngoài.
Triệu Loan ngơ ngẩn một hồi rồi cũng đi vào nhà. Cô ta nhìn gương treo trên tường và hỏi Chu Tử tuế: “Trông chị có đẹp không?”
Chu Tử Tuế sửng sốt một lúc mới nhận ra cô ta đang hỏi mình, cậu gật đầu và nói: “Đẹp.”
Chu tử Tuế không biết nói dối.
Cậu vẫn luôn ở trong trấn và chưa từng rời khỏi đây. Trong những cô gái cậu từng gặp Triệu Loan hình như là người xinh đẹp nhất.
Hơn nữa cũng không biết tại sao, hôm nay cô ta còn đẹp hơn ngày thường.
Triệu Loan nghe thấy câu trả lời này, khóe miệng hơi cong lên, trong lòng cực kỳ vui vẻ.
Nhưng nghĩ đến ai kia, mắt cô ta hơi ngưng lại và hỏi: “Vậy chị với cô gái ở đối diện nhà Trần Hằng thì ai đẹp hơn?”
“Nhà đối diện?” Chu tử Tuế hiển nhiên không biết cô ta muốn nói tới ai. Cậu suy nghĩ cẩn thận. Đối diện nhà anh Hằng làm gì có ai.
“Em chưa từng thấy…” Chu tử Tuế nhỏ giọng bảo.
“Thế gần đây Trần Hằng có nói gì với em không?” Triệu Loan thử dò hỏi.
“Không có.” Chu Tử Tuế càng ngày càng không hiểu ý của Triệu Loan.
“Chị Loan, rốt cuộc chị muốn nói cái gì?”
“Không có gì.” Triệu Loan thở phào nhẽ nhõm, có thể là do mình suy nghĩ nhiều.
Cô ta quen biết Trần Hằng ba năm mà cô gái kia dù sao cũng mới dọn tới đây vài ngày. Triệu loan có tự tin hơn hẳn.
Nghĩ như thế, tâm tình cô ta đột nhiên tươi tỉnh hơn rất nhiều.
“Đúng rồi, sau này nếu em thấy Trần Hằng nói chuyện với cô gái nhà đối diện thì nhất định phải nói với chị.”
Triệu Loan vừa vỗ vai Chu Tử Tuế vừa nói.
Ánh mắt Chu Tử Tuế hiện lên sự nghi ngờ.
Cậu luôn nghe theo lời Trần Hằng, theo bản năng cảm thấy không thể đáp ứng với Triệu Loan, chuyện đó có khác nào đang giám thị anh Hằng đâu.
Nhưng cậu còn chưa kịp trả lời, Triệu Loan đã gật đầu nói: “Cảm ơn em.”
Nói xong cô ta bước vào trong, ngay cả cơ hội trả lời cũng không cho cậu.
Buổi trưa, nhà ông Triệu mở tiệc mừng. Trần Hằng rời đi rất sớm, anh phải đến cửa hàng một chuyến.
Mấy ngay này, không biết chạm phải vận đen gì. Cơ hồ tất cả chuyện làm ăn đều không tốt. Nếu cứ tiếp tục như vậy, ngay cả cái cửa hàng nhỏ này cũng khó mà chống đỡ nổi.
Anh vẫn để xe máy ở nhà. Trần Hằng cũng không muốn đi bộ nhưng anh nghĩ dù sao cũng không xa lắm, vậy nên anh đi bộ tới đó.
Đi tới bờ sông, cách cửa hàng không xa.
Trần Hằng rẽ vào chỗ ngoặt. Anh đang đi về phía trước, đột nhiên nhìn thấy một bóng người quen thuộc.
Trước con hẻm, Đỗ Cửu Trăn đang nói chuyện với một bé gái.
Toàn bộ tóc của cô đều được buộc lên lộ ra một gương mặt tinh xảo. Xa xa anh có thể nhìn thấy một bên gò má của cô, hình ảnh cô khẽ mỉm cười rơi vào tầm mắt.
Ánh mặt trời chiếu sáng, dịu dàng đến chói mắt.
Hình ảnh quen thuộc thoáng hiện lên trong đầu. Một thiếu nữ nhìn anh và cười rạng rỡ. Cô như ánh mặt trời tươi ság chiếu thẳng tới đáy lòng anh.
Hình ảnh ấy chỉ chợt lóe lên rồi nhanh chóng biến mất, lưu lại một cái bóng mơ hồ. Anh còn muốn nhìn tiếp nhưng lại nhìn không ra.
Đỗ Cửu Trăn nói chuyện với cô bé kia xong, lúc đứng dậy thì thấy Trần Hằng ở đây.
“Đỗ tiểu thư.” Trần Hằng đi tới, mở miệng chào hỏi cô.
Đối với anh, cô gái này tựa như có một loại sức hút vô hình, chỉ cần thấy cô, tầm mắt của anh liền không nhịn được dời đến trên người cô.
“Cô ở đây làm gì?”
“Tôi chỉ tùy tiện đi dạo một lát.” Đỗ Cửu Trăn vẫn lãnh đạm như cũ. Cô khách sáo gật đầu với anh một cái.
Sau khi nói xong, cô lại bảo: “Tôi không biết đường, tôi đi cùng anh được không?’
Trần Hằng gật đầu.
Phong cảnh ở trấn Túc Nam rất đẹp, sông núi hữu tình, từng dòng nước chảy qua, theo một đoạn sông nhỏ, khiến cho nơi này còn đẹp hơn.
“Anh sống ở đây lâu rồi ư?” Đi chưa được bao xa, Đỗ Cửu Trăn lên tiếng hỏi.
“Không” Trần Hằng dừng lại và nói: “Mới ba năm thôi.”
“Trước kia thì sao?” Đỗ Cửu Trăn nhìn anh một cái, giọng nói hơi chập chờn và không rõ ràng.
“Chuyện trước kia, tôi không nhớ rõ” Trần Hằng thản nhiên trả lời.
“Nhưng anh… không muốn nhớ lại sao?” Giọng nói của Đỗ Cửu Trăn run lên. Lúc cô hỏi câu này cô rũ mắt không dám nhìn anh.
Không đợi được câu trả lời của Trần Hằng, dư quang trong mắt đột nhiên lóe lên, cô vội vàng kéo Trần Hằng sang một bên.
Sức lực của cô không đủ, căn bản không thể kéo Trần Hằng di chuyển nên cô vô thức chắn trước mặt anh.
Nhất thời bị một hòn đá từ đâu bay đến đập trúng tay, Đỗ Cửu Trăn đau đớn rên lên một tiếng, chân mày không khỏi nhíu lại.
Trần Hằng cũng phản ứng rất nhanh. Anh nhìn thấy cách tay Đỗ Cửu Trăn bị đập phải, trong mắt hiện nên tia tức giận, kéo cô ra sau lưng.
“Ông đây cũng không cần một cô gái phải chắn trước mặt.” Trần Hằng nghiến răng, nghiến lợi, cực kỳ kiềm chế mà gằn từng tiếng một.
Anh thực sự tức giận rồi.
Tiếng nói vừa mới vang lên, trước đầu ngõ hẻm liền xuất hiện một đám người.
Dịch Vu Phi đi tuốt ở đằng trước. Gã nhìn chằm chằm Trần Hằng cười khẩy một cái: “Mày cho rằng động vào tao mà không cần trả giá gì sao?’
Gã vốn không ưa Trần Hằng, vất vả lắm mới khiến cấp trên cho gã khẩu khí xử lý anh. Kết quả lại nói anh có dính dáng đến nhà họ Đỗ và họ Hoắc, bắt gã nhường nhịn và không cho gã quấn lấy chuyện này nữa.
Ngoài miệng Dịch Vu Phi vẫn miễn cưỡng đáp ứng nhưng trong lòng thì như ngậm cả ngàn cân thuốc nổ. Gã không cam lòng.
Gã không tin người của nhà họ Đỗ và nhà họ Hoắc có thể bảo vệ anh cả đời. Gã nhất định phải cho anh nếm chút mùi đau khổ.
Cho nên gã liền chọn thời gian này mà đặc biệt tới chặn anh.
Dịch Vu Phi đánh thẳng một quyền. Trần Hằng phản ứng nhanh, kéo Đỗ Cửu Trăn tránh sang bên cạnh.
Dù anh đã tức giận đến cực điểm nhưng vẫn không có ra tay đánh trả. Anh vừa phải né lại vừa phải cố gắng bảo vệ Đỗ Cửu Trăn, mấy quyền bị đánh tới đều rơi lên người anh.
“Dừng tay lại.” Ánh mắt của Đỗ Cửu Trăn cực kì lạnh lẽo, cô trầm xuống và quát một tiếng. Người đối diện bị cô hù dọa nên lập tức dừng lại.
“Anh không cần tránh, muốn đánh thì cứ đánh, cứ hả giận là được, xảy ra chuyện gì…”
Giọng nói của Đỗ Cửu Trăn trong trẻo lạnh lùng, từng chữ rõ ràng và rành mạch, dừng một lát cô liền tăng thêm âm lượng: “Đỗ Cửu Trăn tôi chịu trách nhiệm.”
đây là lời Đỗ Cửu Trăn muốn nói với Trần Hằng.
Từng cầu từng chữ của cô không chỉ có lực còn có khí phách, câu nói sau cùng còn nhấn mạnh.
Đỗ Cửu Trăn?
Hành động của Dịch Vu Phi dần dần ngưng trệ. Gã cảm thấy cái tên này rất quen. Bỗng nhiên nhớ tới chuyện cấp trên đã đặc biệt nhấn mạnh cái tên này, nói cô ta không phải một người lương thiện, gặp phải một lần thì tránh một lần, muôn ngàn lần cũng không thể chọc.
Cho nên cô gái này là Đỗ Cửu Trăn?
Thành phố Lâm có người nào không biết không nên động vào hai nhà Đỗ, Hoắc. Người đứng đầu của hai nhà thì tất nhiên càng không được động.
Coi như hôm nay gã có thắng được thì cũng không dám đánh.
Dịch Vu Phi nghiến răng xoay người muốn rời đi. Giọng nói của Đỗ Cửu Trăn lại truyền tới từ sau lưng.
“Trần Hằng, gã đánh anh hai quyền còn ném đá vào tôi… dựa vào cái gì mà không bắt gã bồi thường.”
“Bất cứ chuyện gì cũng phải nói rõ phải trái, phải công bằng với anh ấy chứ. Nãy giờ anh ấy chẳng làm gì với cậu còn bị cậu đánh.”
“Còn nữa, trở về nói với người nhà Dịch, ai còn dám động tới anh ấy nữa…”
“Thì không xong với tôi đâu.”
Đại tiểu thư ở đây, nói câu nào cũng khiến người ta không thể phản bác.
Dịch Vu Phi trầm mặc, sắc mặt cực kỳ khó coi.
- -----oOo------
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook