Dịu Dàng Dành Riêng Anh
-
Chương 52
Editor: Mộ
Đỗ Cửu Trăn vẫn khoanh chân trên đùi anh.
Lúc anh rời bàn tay khỏi chân cô, nhiệt độ bỗng nhiên giảm xuống, cô lại cảm thấy lạnh lẽo.
Vì thế cô co chân lên dùng áo của mình che lại.
Đỗ Cửu Trăn vẫn nhìn theo con dao găm vừa bị anh ném sang một bên.
Cô biết lúc nào anh cũng mang theo thứ đó trên người để phòng thân. Cô thường xuyên nhìn thấy con dao găm này nhưng cô chưa bao giờ thấy anh dùng nó.
Nếu cô nhớ không lầm, con dao găm này cũng là đồ cổ, có khi nó còn quý hơn cả cái nhẫn ngọc của cô.
Nghe nói nó có thể chém sắt thành bùn.
Đỗ Cửu Trăn cầm cán dao nhẹ nhàng rút nó ra.
Ánh sáng bạc lập tức chiếu ra từ lưỡi dao sắc lẹm. Sát khí tỏa ra bên ngoài.
Hoắc Hành Niên nhìn qua gương chiếu hậu thấy Đỗ Cửu Trăn đang nghịch dao găm.
“Bỏ xuống đi, em đừng có nghịch linh tinh.” Hoắc Hành Niên cảnh cáo cô: “Rạch một nhát là mất tay đấy.”
“Dạ.” Đỗ Cửu Trăn ngoan ngoãn đóng con dao lại.
Không gian yên tĩnh trở lại.
Một lát sau, Đỗ Cửu Trăn nhích lại gần anh rồi hỏi: “Anh có định cân nhắc về yêu cầu của chú hai không?”
Hôm nay Đỗ Cửu Trăn đến đây vì cô cảm thấy có thể chấp nhận yêu cầu của Hoắc Kình Việt.
Ngay từ ba năm trước khi ông ta và Đỗ Cửu Trăn bắt đầu đấu đá nhau, ông ấy đã có ý định tái quy hoạch khu sinh thái phía tây.
Bây giờ Hoắc Hành Niên đã trở về nên ông ta đành từ bỏ nhưng ông ấy vẫn cảm thấy rất luyến tiếc.
Hoắc Hành Niên không trả lời.
Đỗ Cửu Trăn chờ một lúc nhưng anh vẫn mặc kệ cô nên cô cố tình nói: “Dù sao tiền cũng ở chỗ em, em thích dùng thế nào là việc của em.”
Hoắc Kình Việt tìm đến cô cũng vì ông ta đang thiếu tiền.
Người ta nói không có tiền thì không sao cả nhưng có tiền rồi thì làm việc gì cũng dễ.
Cô vừa dứt lời, chiếc xe cũng dừng lại.
Hoắc Hành Niên đã lái xe về biệt thự nhà họ Hoắc từ lúc nào không biết.
Anh mở cửa xe, cầm con dao găm trên tay Đỗ Cửu Trăn ném thẳng ra ngoài cửa sổ.
Con dao găm hạ cánh an toàn trên mặt đất.
Ném đồ xong xuôi, anh đi thẳng vào nhà.
Đỗ Cửu Trăn vẫn ngồi trong xe nhìn cánh cửa xe đang mở toang còn anh thì đã đi xa mất rồi.
Ánh mắt cô tối sầm lại. Cô buồn bực chỉnh lại áo khoác không thèm đi giày mà cứ dẫm thẳng xuống nền gạch.
Mùa đông nên sân vừa lạnh vừa cứng. Cô bước chân trần nên lòng bàn chân đã đông cứng lại.
“A.” Đỗ Cửu Trăn hét lên.
Hoắc Hành Niên quay đầu lại thì thấy cô không thèm đi giày, cứ thế đi chân không.
Cô đi được hai bước có vẻ muốn đuổi theo anh với bộ dạng này.
Hoắc Hành Niên nhíu mày rồi quay trở về.
Đỗ Cửu Trăn là người hiểu rõ anh nhất.
Anh biết cô cố tình khiến anh đau lòng.
Hoắc Hành Niên đến bên cạnh cô, anh hơi khom người xuống rồi vác thẳng cô lên vai.
Bàn tay ôm chặt hai chân của cô rồi vững vàng tiến về phía trước.
Hoắc Hành Niên rất khỏe. Cho dù anh phải vác một người trên vai nhưng tốc độ vẫn không hề thay đổi.
Vác một người dễ dàng hơn so với bế, vừa đơn giản còn nhanh nhẹn.
Sau khi vào phòng anh đẩy cửa phòng tắm ra rồi đặt cô ngồi lên thành bồn tắm.
Sau đó anh đứng dậy mở vòi nước.
Nước nóng đã lên đến lưng bồn anh cầm hai chân của Đỗ Cửu Trăn thả vào trong đó.
Đôi chân lạnh ngắt bỗng nhiên cảm nhận được hơi ấm nên cô rất thoải mái.
Bởi vì cô đi chân đất nên vẫn còn sót lại vài hạt đá nhỏ trên lòng bàn chân. Hoắc Hành Niên dùng ngón tay nhẹ nhàng rửa sạch cho cô.
Đỗ Cửu Trăn nhấc chân lên, chân phải trượt khỏi tay anh và rớt xuống nước làm nước trong bồn bắn thẳng lên mặt anh.
Cô lại cố ý.
“Bé Cửu.” Hoắc Hành Niên cúi đầu nhìn cô một lúc lâu mới khàn giọng gọi tên cô.
Anh đứng dậy nhìn cô và bảo: “Sau này em muốn làm gì phải nói trước với anh.”
“Anh cũng biết sợ mà.”
Thật ra đến tận bây giờ anh mới nhận ra khi anh lo lắng anh sẽ không thể dùng não để suy nghĩ vấn đề.
Bé Cửu của anh thông minh lanh lợi như thế sẽ không tự mình nhảy vào hố lửa.
Dù có xảy ra chuyện bất đắc dĩ hay là bị ép buộc thì cô nhất định sẽ có cách thông báo với anh hơn nữa sẽ tự mình tìm cách thoát thân.
Tại anh lo lắng đến nỗi mất đi lý trí nên mới liều lĩnh đến đó.
Nhưng anh thật sự đã rất sợ hại.
Cậu chủ nhà họ Hoắc luôn làm việc một cách bình tĩnh và quyết đoát nhưng cứ động đến chuyện có liên quan đến Đỗ Cửu Trăn thì toàn bộ lý trí đều bị chó gặm sạch.
Hoắc Hành Niên ngồi xuống cạnh cô, anh cẩn thận ôm co vào lòng xoa đầu cô một cái và dịu dàng bảo: “Được rồi, vừa nãy anh không nên vội vàng như thế.”
Thật ra anh không hề sai. Bất cứ ai khi lo lắng cũng không thể bình tĩnh được.
Ngón chân của Đỗ Cửu Trăn vẫn còn dính nước. Cô nhẹ nhàng nhấc chân lên đá anh một cái làm ống quần của anh cũng ướt đẫm theo.
Đôi mắt ẩn chứa ý cười vô cùng sâu sắc. Cô tựa cằm lên vai anh nhưng không hề động đậy.
Cô biết Hoắc Hành Niên bảo anh đang tức giận là nói dối.
Anh không bao giờ giận cô.
Cho nên từ trước đến nay cô vẫn rất tự tin.
“Hoắc Hành Niên, từ lúc em biết anh đến giờ anh rất hiếm khi sợ hãi.”
Đỗ Cửu Trăn cười và dịu dàng nói: “Anh sợ hãi vì lo lắng cho em nên em rất vui vẻ.”
“Sau này anh cũng yêu em giống như bây giờ sao?”
Mọi người đều nói đến một thời điểm nào đó con người ta sẽ trở nên mệt mỏi.
Đỗ Cửu Trăn biết anh rất thích cô, từ khi bọn họ bắt đầu xác định quan hệ cô chưa bao giờ thấy nó thay đổi.
Hôm nay anh vì cô mà nổi điên còn ra tay với chú hai. Anh ấy bốc đồng như một cậu thiếu niên chưa trải sự đời đủ để thấy anh yêu cô đến nhường nào.
Nhưng sau này liệu tình yêu ấy có giống như bây giờ không?
“Anh không biết.” Hoắc Hành Niên lùi lại rồi véo má cô và đáp.
Sắc mặt của Đỗ Cửu Trăn không tốt lắm.
“Nếu anh có thể thay đổi…” Hoắc Hành Niên ngước mắt nhìn cô: “Tại sao anh vẫn như thế suốt hai mươi năm qua.”
Anh nói chuyện bằng giọng điệu hết sức dịu dàng.
“Anh đã từng nói rồi. Nếu Hoắc Hành Niên yêu một người nhất định sẽ chuẩn bị cho cô ấy một cuộc đời hạnh phúc.”
Một đời người rất dài.
Tương lai của chúng ta còn dài hơn.
Hoắc Hành Niên mò trong túi quần ra một vật gì đó bởi vì anh cố né tầm mắt của cô nên cô không thể thấy nó.
Nhưng cô cảm giác được sự lạnh lẽo truyền tới từ cổ.
Cô giơ tay lên sờ vào vật phát ra hơi lạnh đó nhưng lại mò phải cái gì đó hình tròn. Cảm giác lạnh lẽo truyền tới đầu ngón tay.
Cái này có vẻ là…
Một chiếc nhẫn.
Đỗ Cửu Trăn cúi đầu xuống nhìn thì bị Hoắc Hành Niên ngăn lại.
“Tặng em, cứ xem nó là vật trang sức là được.” Anh không cho cô tháo xuống.
Sau khi Hoắc Hành Niên khôi phục trí nhớ cô đã trả lại chiếc nhẫn cho anh nhưng bây giờ nó lại nằm trên cổ của cô.
Cô không giữ lại vì cô cảm thấy nó không phù hợp với gu thời trang bình thường của cô.
Ngày xưa cô luôn đeo nó vì cô thấy như thể Hoắc hành Niên đang ở bên cạnh mình.
Bây giờ anh ấy luôn ở bên cạnh cô nên cô không cần nhìn vật để nhớ chủ nữa.
“Sao anh lại tặng em làm món đồ này.” Đỗ Cửu Trăn chất vấn.
Nhìn có vẻ giống đồ trang sức thật.
Hoắc Hành Niên cúi đầu xuống hôn cô một cái tiện thể cài móc sợi dây chuyền có kèm chiếc cái nhẫn kia. Anh chỉ cười mà không thèm đáp.
Anh muốn tặng Đỗ Cửu Trăn những món quà quý giá nhất trên đời.
Đỗ Cửu Trăn bật cười cố ý bò lên người anh. Cô hôn lên mũi anh một cái thậm chí còn vuốt ve chân anh để khiêu khích.
Nhiệt độ trong phòng tắm dần dần tăng lên.
Tiếng cười quyến rũ của cô vang vọng khắp căn phòng.
“Anh Hành, em rất vui.” Cô vừa dứt lời thì áo lông rớt xuống làm lộ ra một bờ vai trắng nõn nà.
Hoắc Hành Niên túm cô dậy, đè cô lên tường.
Bức tường vừa cứng vừa lạnh, Hoắc Hành Niên đành bế cô ra khỏi phòng tắm.
Thật ra Đỗ Cửu Trăn không quá quan tâm đến vấn đề đó, cô chỉ muốn anh thoải mái.
Lúc Hoắc Hành Niên đang hừng hực khí thế thì bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.
Nghiêm Chính vừa cẩn thận vừa ngượng ngùn lên tiếng: “Ông chủ, bà chủ có chuyện rồi.”
Nghiêm Chính băn khoăn suốt năm phút mới dám gõ cửa.
Hai người họ ở trong phòng lâu như thế nên anh ta cũng đoán được họ đang làm gì.
Anh ta gõ cửa lúc này thì chẳng khác nào tự tìm chết.
Nhưng mà…
Nếu anh ta không gõ cửa bây giờ thì đến sáng mai có khi cửa còn chưa được mở ra.
“Chuyện gì?” Hoắc Hành Niên nghiến răng nghiến lợi quát lên.
Đã làm đến bước này rồi còn bị người ta xen vào, anh làm sao mà chịu nổi.
“Có người gửi quà đến muốn ngài tự ra mình nhận.” Nghiêm Chính run rẩy thông báo.
Anh ta cũng biết sợ chứ.
Hai chân của Đỗ Cửu Trăn đã bắt đầu run rẩy. Sau khi nghe xong cô chỉnh lại quần áo tỏ vẻ không vui.
“Ai mang đến? Nhất định phải nhận bây giờ sao?” Cô chất vấn qua cánh cửa.
Nghiêm Chính không trả lời.
Đại tiểu thư có vẻ đang tức giận, anh ta nào dám mở miệng.
Đỗ Cửu Trăn đứng dậy.
“Em đi xem thử.”
Trong sân, Dịch Vu Phi bị bốn người dẫn đến tận cửa.
Gã đứng ở giữa, cúi gằm mặt xuống có vẻ không tình nguyện lắm.
Thoạt nhìn, Đỗ Cửu Trăn cảm thấy tên này có hơi quen.
Sau đó cô lập tức nhớ ra gã.
Cái tên chết tiệt nhà họ Dịch.
Từ đầu tới cuối gã ta chỉ biết hành động như một thằng ngu không có não.
Ban đầu người của nhà họ Dịch thật sự bắt Đỗ Cửu Trăn đi nhưng bọn họ không có ác ý mà chỉ muốn cô chấp nhận một vài yêu cầu của họ.
Thế nhưng gã Dịch Vu Phi này không gây chuyện thì muốn đánh nhau.
Nhà họ Dịch có một kẻ như vậy sớm muộn gì cũng có ngày tàn.
Sau đó Hoắc Hành Niên không thèm truy cứu tội trạng của bọn họ nhưng anh càng không làm gì thì nhà họ Dịch càng hốt hoảng.
Bọn họ cứ có cảm giác trên đầu mình đang treo quả bom nguyên tử to đùng và có thể nổ bất cứ lúc nào.
“Ai đưa quà?” Đỗ Cửu Trăn hỏi Nghiêm Chính.
“Ừ…” Nghiêm Chính hơi do dự nhìn Hoắc Hành Niên và bảo: “Hoắc Kình Việt.”
Chú hai tặng sao?
Bởi vì thế nên anh ta mới mạo hiểm cả tính mạnh để gõ cửa phòng.
Hoắc Kình Việt đưa Dịch Vu Phi đến đây để Hoắc Hành Niên trút giận.
Dù sao sớm muộn gì bọn anh cũng phải xử lý gã ta nên ông ấy thay bọn anh dâng đến tận cửa.
Đỗ Cửu Trăn vẫn thấy hơi khó hiểu.
Cô nhìn Hoắc Hành Niên không biết nên làm gì.
Hoắc Kình Việt đưa kẻ thù của bọn họ đến. Ông ta với Hoắc Hành Niên vẫn đang đối chọi nhau nên không thể cứ thế mà nhận quà không được.
Nhưng bọn anh cũng không muốn thả người đi.
Dù sao thì bọn họ cũng thật sự có thù với gã.
Đỗ Cửu Trăn lập tức nhớ ra chuyện gì đó.
Cô nở nụ cười ranh ma rồi cầm điện thoại gọi cho Trình Yến.
“Đến lúc cho anh thể hiện rồi đây.”
Đỗ Cửu Trăn trầm mặc một lát rồi nở một nụ cười hết sức đứng đắn và nói với đối phương: “Em tặng anh một món đồ chơi này.”
- -----oOo------
Đỗ Cửu Trăn vẫn khoanh chân trên đùi anh.
Lúc anh rời bàn tay khỏi chân cô, nhiệt độ bỗng nhiên giảm xuống, cô lại cảm thấy lạnh lẽo.
Vì thế cô co chân lên dùng áo của mình che lại.
Đỗ Cửu Trăn vẫn nhìn theo con dao găm vừa bị anh ném sang một bên.
Cô biết lúc nào anh cũng mang theo thứ đó trên người để phòng thân. Cô thường xuyên nhìn thấy con dao găm này nhưng cô chưa bao giờ thấy anh dùng nó.
Nếu cô nhớ không lầm, con dao găm này cũng là đồ cổ, có khi nó còn quý hơn cả cái nhẫn ngọc của cô.
Nghe nói nó có thể chém sắt thành bùn.
Đỗ Cửu Trăn cầm cán dao nhẹ nhàng rút nó ra.
Ánh sáng bạc lập tức chiếu ra từ lưỡi dao sắc lẹm. Sát khí tỏa ra bên ngoài.
Hoắc Hành Niên nhìn qua gương chiếu hậu thấy Đỗ Cửu Trăn đang nghịch dao găm.
“Bỏ xuống đi, em đừng có nghịch linh tinh.” Hoắc Hành Niên cảnh cáo cô: “Rạch một nhát là mất tay đấy.”
“Dạ.” Đỗ Cửu Trăn ngoan ngoãn đóng con dao lại.
Không gian yên tĩnh trở lại.
Một lát sau, Đỗ Cửu Trăn nhích lại gần anh rồi hỏi: “Anh có định cân nhắc về yêu cầu của chú hai không?”
Hôm nay Đỗ Cửu Trăn đến đây vì cô cảm thấy có thể chấp nhận yêu cầu của Hoắc Kình Việt.
Ngay từ ba năm trước khi ông ta và Đỗ Cửu Trăn bắt đầu đấu đá nhau, ông ấy đã có ý định tái quy hoạch khu sinh thái phía tây.
Bây giờ Hoắc Hành Niên đã trở về nên ông ta đành từ bỏ nhưng ông ấy vẫn cảm thấy rất luyến tiếc.
Hoắc Hành Niên không trả lời.
Đỗ Cửu Trăn chờ một lúc nhưng anh vẫn mặc kệ cô nên cô cố tình nói: “Dù sao tiền cũng ở chỗ em, em thích dùng thế nào là việc của em.”
Hoắc Kình Việt tìm đến cô cũng vì ông ta đang thiếu tiền.
Người ta nói không có tiền thì không sao cả nhưng có tiền rồi thì làm việc gì cũng dễ.
Cô vừa dứt lời, chiếc xe cũng dừng lại.
Hoắc Hành Niên đã lái xe về biệt thự nhà họ Hoắc từ lúc nào không biết.
Anh mở cửa xe, cầm con dao găm trên tay Đỗ Cửu Trăn ném thẳng ra ngoài cửa sổ.
Con dao găm hạ cánh an toàn trên mặt đất.
Ném đồ xong xuôi, anh đi thẳng vào nhà.
Đỗ Cửu Trăn vẫn ngồi trong xe nhìn cánh cửa xe đang mở toang còn anh thì đã đi xa mất rồi.
Ánh mắt cô tối sầm lại. Cô buồn bực chỉnh lại áo khoác không thèm đi giày mà cứ dẫm thẳng xuống nền gạch.
Mùa đông nên sân vừa lạnh vừa cứng. Cô bước chân trần nên lòng bàn chân đã đông cứng lại.
“A.” Đỗ Cửu Trăn hét lên.
Hoắc Hành Niên quay đầu lại thì thấy cô không thèm đi giày, cứ thế đi chân không.
Cô đi được hai bước có vẻ muốn đuổi theo anh với bộ dạng này.
Hoắc Hành Niên nhíu mày rồi quay trở về.
Đỗ Cửu Trăn là người hiểu rõ anh nhất.
Anh biết cô cố tình khiến anh đau lòng.
Hoắc Hành Niên đến bên cạnh cô, anh hơi khom người xuống rồi vác thẳng cô lên vai.
Bàn tay ôm chặt hai chân của cô rồi vững vàng tiến về phía trước.
Hoắc Hành Niên rất khỏe. Cho dù anh phải vác một người trên vai nhưng tốc độ vẫn không hề thay đổi.
Vác một người dễ dàng hơn so với bế, vừa đơn giản còn nhanh nhẹn.
Sau khi vào phòng anh đẩy cửa phòng tắm ra rồi đặt cô ngồi lên thành bồn tắm.
Sau đó anh đứng dậy mở vòi nước.
Nước nóng đã lên đến lưng bồn anh cầm hai chân của Đỗ Cửu Trăn thả vào trong đó.
Đôi chân lạnh ngắt bỗng nhiên cảm nhận được hơi ấm nên cô rất thoải mái.
Bởi vì cô đi chân đất nên vẫn còn sót lại vài hạt đá nhỏ trên lòng bàn chân. Hoắc Hành Niên dùng ngón tay nhẹ nhàng rửa sạch cho cô.
Đỗ Cửu Trăn nhấc chân lên, chân phải trượt khỏi tay anh và rớt xuống nước làm nước trong bồn bắn thẳng lên mặt anh.
Cô lại cố ý.
“Bé Cửu.” Hoắc Hành Niên cúi đầu nhìn cô một lúc lâu mới khàn giọng gọi tên cô.
Anh đứng dậy nhìn cô và bảo: “Sau này em muốn làm gì phải nói trước với anh.”
“Anh cũng biết sợ mà.”
Thật ra đến tận bây giờ anh mới nhận ra khi anh lo lắng anh sẽ không thể dùng não để suy nghĩ vấn đề.
Bé Cửu của anh thông minh lanh lợi như thế sẽ không tự mình nhảy vào hố lửa.
Dù có xảy ra chuyện bất đắc dĩ hay là bị ép buộc thì cô nhất định sẽ có cách thông báo với anh hơn nữa sẽ tự mình tìm cách thoát thân.
Tại anh lo lắng đến nỗi mất đi lý trí nên mới liều lĩnh đến đó.
Nhưng anh thật sự đã rất sợ hại.
Cậu chủ nhà họ Hoắc luôn làm việc một cách bình tĩnh và quyết đoát nhưng cứ động đến chuyện có liên quan đến Đỗ Cửu Trăn thì toàn bộ lý trí đều bị chó gặm sạch.
Hoắc Hành Niên ngồi xuống cạnh cô, anh cẩn thận ôm co vào lòng xoa đầu cô một cái và dịu dàng bảo: “Được rồi, vừa nãy anh không nên vội vàng như thế.”
Thật ra anh không hề sai. Bất cứ ai khi lo lắng cũng không thể bình tĩnh được.
Ngón chân của Đỗ Cửu Trăn vẫn còn dính nước. Cô nhẹ nhàng nhấc chân lên đá anh một cái làm ống quần của anh cũng ướt đẫm theo.
Đôi mắt ẩn chứa ý cười vô cùng sâu sắc. Cô tựa cằm lên vai anh nhưng không hề động đậy.
Cô biết Hoắc Hành Niên bảo anh đang tức giận là nói dối.
Anh không bao giờ giận cô.
Cho nên từ trước đến nay cô vẫn rất tự tin.
“Hoắc Hành Niên, từ lúc em biết anh đến giờ anh rất hiếm khi sợ hãi.”
Đỗ Cửu Trăn cười và dịu dàng nói: “Anh sợ hãi vì lo lắng cho em nên em rất vui vẻ.”
“Sau này anh cũng yêu em giống như bây giờ sao?”
Mọi người đều nói đến một thời điểm nào đó con người ta sẽ trở nên mệt mỏi.
Đỗ Cửu Trăn biết anh rất thích cô, từ khi bọn họ bắt đầu xác định quan hệ cô chưa bao giờ thấy nó thay đổi.
Hôm nay anh vì cô mà nổi điên còn ra tay với chú hai. Anh ấy bốc đồng như một cậu thiếu niên chưa trải sự đời đủ để thấy anh yêu cô đến nhường nào.
Nhưng sau này liệu tình yêu ấy có giống như bây giờ không?
“Anh không biết.” Hoắc Hành Niên lùi lại rồi véo má cô và đáp.
Sắc mặt của Đỗ Cửu Trăn không tốt lắm.
“Nếu anh có thể thay đổi…” Hoắc Hành Niên ngước mắt nhìn cô: “Tại sao anh vẫn như thế suốt hai mươi năm qua.”
Anh nói chuyện bằng giọng điệu hết sức dịu dàng.
“Anh đã từng nói rồi. Nếu Hoắc Hành Niên yêu một người nhất định sẽ chuẩn bị cho cô ấy một cuộc đời hạnh phúc.”
Một đời người rất dài.
Tương lai của chúng ta còn dài hơn.
Hoắc Hành Niên mò trong túi quần ra một vật gì đó bởi vì anh cố né tầm mắt của cô nên cô không thể thấy nó.
Nhưng cô cảm giác được sự lạnh lẽo truyền tới từ cổ.
Cô giơ tay lên sờ vào vật phát ra hơi lạnh đó nhưng lại mò phải cái gì đó hình tròn. Cảm giác lạnh lẽo truyền tới đầu ngón tay.
Cái này có vẻ là…
Một chiếc nhẫn.
Đỗ Cửu Trăn cúi đầu xuống nhìn thì bị Hoắc Hành Niên ngăn lại.
“Tặng em, cứ xem nó là vật trang sức là được.” Anh không cho cô tháo xuống.
Sau khi Hoắc Hành Niên khôi phục trí nhớ cô đã trả lại chiếc nhẫn cho anh nhưng bây giờ nó lại nằm trên cổ của cô.
Cô không giữ lại vì cô cảm thấy nó không phù hợp với gu thời trang bình thường của cô.
Ngày xưa cô luôn đeo nó vì cô thấy như thể Hoắc hành Niên đang ở bên cạnh mình.
Bây giờ anh ấy luôn ở bên cạnh cô nên cô không cần nhìn vật để nhớ chủ nữa.
“Sao anh lại tặng em làm món đồ này.” Đỗ Cửu Trăn chất vấn.
Nhìn có vẻ giống đồ trang sức thật.
Hoắc Hành Niên cúi đầu xuống hôn cô một cái tiện thể cài móc sợi dây chuyền có kèm chiếc cái nhẫn kia. Anh chỉ cười mà không thèm đáp.
Anh muốn tặng Đỗ Cửu Trăn những món quà quý giá nhất trên đời.
Đỗ Cửu Trăn bật cười cố ý bò lên người anh. Cô hôn lên mũi anh một cái thậm chí còn vuốt ve chân anh để khiêu khích.
Nhiệt độ trong phòng tắm dần dần tăng lên.
Tiếng cười quyến rũ của cô vang vọng khắp căn phòng.
“Anh Hành, em rất vui.” Cô vừa dứt lời thì áo lông rớt xuống làm lộ ra một bờ vai trắng nõn nà.
Hoắc Hành Niên túm cô dậy, đè cô lên tường.
Bức tường vừa cứng vừa lạnh, Hoắc Hành Niên đành bế cô ra khỏi phòng tắm.
Thật ra Đỗ Cửu Trăn không quá quan tâm đến vấn đề đó, cô chỉ muốn anh thoải mái.
Lúc Hoắc Hành Niên đang hừng hực khí thế thì bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.
Nghiêm Chính vừa cẩn thận vừa ngượng ngùn lên tiếng: “Ông chủ, bà chủ có chuyện rồi.”
Nghiêm Chính băn khoăn suốt năm phút mới dám gõ cửa.
Hai người họ ở trong phòng lâu như thế nên anh ta cũng đoán được họ đang làm gì.
Anh ta gõ cửa lúc này thì chẳng khác nào tự tìm chết.
Nhưng mà…
Nếu anh ta không gõ cửa bây giờ thì đến sáng mai có khi cửa còn chưa được mở ra.
“Chuyện gì?” Hoắc Hành Niên nghiến răng nghiến lợi quát lên.
Đã làm đến bước này rồi còn bị người ta xen vào, anh làm sao mà chịu nổi.
“Có người gửi quà đến muốn ngài tự ra mình nhận.” Nghiêm Chính run rẩy thông báo.
Anh ta cũng biết sợ chứ.
Hai chân của Đỗ Cửu Trăn đã bắt đầu run rẩy. Sau khi nghe xong cô chỉnh lại quần áo tỏ vẻ không vui.
“Ai mang đến? Nhất định phải nhận bây giờ sao?” Cô chất vấn qua cánh cửa.
Nghiêm Chính không trả lời.
Đại tiểu thư có vẻ đang tức giận, anh ta nào dám mở miệng.
Đỗ Cửu Trăn đứng dậy.
“Em đi xem thử.”
Trong sân, Dịch Vu Phi bị bốn người dẫn đến tận cửa.
Gã đứng ở giữa, cúi gằm mặt xuống có vẻ không tình nguyện lắm.
Thoạt nhìn, Đỗ Cửu Trăn cảm thấy tên này có hơi quen.
Sau đó cô lập tức nhớ ra gã.
Cái tên chết tiệt nhà họ Dịch.
Từ đầu tới cuối gã ta chỉ biết hành động như một thằng ngu không có não.
Ban đầu người của nhà họ Dịch thật sự bắt Đỗ Cửu Trăn đi nhưng bọn họ không có ác ý mà chỉ muốn cô chấp nhận một vài yêu cầu của họ.
Thế nhưng gã Dịch Vu Phi này không gây chuyện thì muốn đánh nhau.
Nhà họ Dịch có một kẻ như vậy sớm muộn gì cũng có ngày tàn.
Sau đó Hoắc Hành Niên không thèm truy cứu tội trạng của bọn họ nhưng anh càng không làm gì thì nhà họ Dịch càng hốt hoảng.
Bọn họ cứ có cảm giác trên đầu mình đang treo quả bom nguyên tử to đùng và có thể nổ bất cứ lúc nào.
“Ai đưa quà?” Đỗ Cửu Trăn hỏi Nghiêm Chính.
“Ừ…” Nghiêm Chính hơi do dự nhìn Hoắc Hành Niên và bảo: “Hoắc Kình Việt.”
Chú hai tặng sao?
Bởi vì thế nên anh ta mới mạo hiểm cả tính mạnh để gõ cửa phòng.
Hoắc Kình Việt đưa Dịch Vu Phi đến đây để Hoắc Hành Niên trút giận.
Dù sao sớm muộn gì bọn anh cũng phải xử lý gã ta nên ông ấy thay bọn anh dâng đến tận cửa.
Đỗ Cửu Trăn vẫn thấy hơi khó hiểu.
Cô nhìn Hoắc Hành Niên không biết nên làm gì.
Hoắc Kình Việt đưa kẻ thù của bọn họ đến. Ông ta với Hoắc Hành Niên vẫn đang đối chọi nhau nên không thể cứ thế mà nhận quà không được.
Nhưng bọn anh cũng không muốn thả người đi.
Dù sao thì bọn họ cũng thật sự có thù với gã.
Đỗ Cửu Trăn lập tức nhớ ra chuyện gì đó.
Cô nở nụ cười ranh ma rồi cầm điện thoại gọi cho Trình Yến.
“Đến lúc cho anh thể hiện rồi đây.”
Đỗ Cửu Trăn trầm mặc một lát rồi nở một nụ cười hết sức đứng đắn và nói với đối phương: “Em tặng anh một món đồ chơi này.”
- -----oOo------
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook