Dịu Dàng Của Em Đều Vì Chị Mà Phát Sinh
-
Chương 3
Ánh nắng từ bên ngoài cửa sổ vô tình làm giấc ngủ ngon lành của Nhật Hạ bị đứt đoạn.
Nàng nheo mắt, theo bản năng đưa tay che ánh sáng xuyên qua mắt của mình.
Dần dần lấy lại được ý thức, nàng mới ngồi dậy, nhíu mày ôm đầu đang đau mà suy nghĩ.
Hôm qua vì sao mà lại say thế kia? Trông chai rượu kia ngon ngọt vô hại, vậy mà có nồng độ mạnh thật, hại nàng hiện tại đầu vẫn còn đau.
Với lại ngoại trừ việc bản thân mình uống nhiều ra, nàng không còn nhớ được đêm qua đã xảy ra chuyện gì, vì sao nàng có thể êm ấm nằm trên giường.
Nhật Hạ rời giường, đem bàn chải và khăn tắm của mình ra, đi ra ngoài nhà vệ sinh.
Vừa ra khỏi buồng, nàng đã bắt gặp Khánh An đang ngồi trên võng, chân đung đưa cái võng, tay thì đang vẽ cái gì đó trên tập giấy dày.
Nhật Hạ không có bản tính hiếu kì, trực tiếp lướt qua em để đi xuống phía dưới.
Khánh An thấy Nhật Hạ, liền bỏ đồ đang cầm ăng một bên, hướng nàng cười cười, "Chị dậy rồi ạ, đêm qua chị ngủ ngon không?"
Ngữ điệu thân mật hỏi thăm của Khánh An khiến Nhật Hạ có chút không quen, nhưng nàng vẫn trả lời em, "Ngon." Nhật Hạ đi xuống phía dưới, đi một vòng, xong lại đi lên lại, ló đầu vào hỏi Khánh An, "Nhà vệ sinh ở đâu vậy?"
Khánh An chỉ chỉ, "Ở đó ạ."
Nhật Hạ nhìn theo hướng Khánh An chỉ, gật đầu, "Cảm ơn."
Đánh răng rửa mặt xong xuôi, Nhật Hạ bước ra, đi vào nhà.
Nhìn thấy Khánh An vẫn đang cúi đầu vẽ vẽ gì đó, Nhật Hạ không quan tâm lắm, đi vào buồng.
Một lát sau, Khánh An nhìn thấy Nhật Hạ đứng trước mặt mình.
"Cho tôi xin wifi." Nhật Hạ vẫn như cũ dùng ngữ điêu lạnh nhạt nói với Khánh An.
Khánh An nghiêng đầu, "Wifi? Là cái tín hiệu để lên mạng gì á hả chị?" Nhật Hạ nhíu mày, nhìn em một cách kì lạ, "Đúng rồi, đến cả wifi còn không biết sao." Tức chết nàng rồi.
"Wifi thì chỗ chúng ta không có đâu." Khánh An trả lời thật thà, thật thà đến nỗi khiến bộ mặt của Nhật Hạ càng thêm khó coi hơn, "Không có? Thế bình thường em sử dụng điện thoại như thế nào? Không có wifi thì điện thoại làm sao hữu dụng được."
Khánh An lấy trong người ra chiếc điện thoại Nokia, loại cục gạch đã ngưng sản xuất từ đời nào rồi.
Em còn không để ý tới dáng vẻ sắp gục ngã của nàng, còn rất vui vẻ nói, "Điện thoại em không cần wifi vẫn nghe gọi bình thường ạ."
Nhật Hạ hận bản thân mình đã lầm lỗi với bố, để rồi phải bị đầy xuống đây.
Sớm biết có ngày này, nàng đã dự trữ số tiền riêng trong người, hiện tại tiền mặt thì không có, thẻ đóng băng, tiền điện thoại cũng không có một cắc.
Khánh An hiện tại mới nhìn thấy bộ mặt suy sụp của Nhật Hạ, em mới đứng dậy hỏi han, "Chị sao thế, không khỏe ạ?"
Nhật Hạ gượng cười, hy vọng nói với em, "Thế cho tôi mượn điện thoại gọi điện một chút được không?"
Khánh An gật đầu, đưa điện thoại của mình cho nàng.
Nhật Hạ bấm phím trên điện thoại cục gạch, trong lòng bất lực tốt cùng.
Số tiền còn lại trong tài khoản không đủ để thực hiện cuộc gọi này, xin quý khách vui lòng nạp thêm tiền để có thể sử dụng dịch vụ.
Nhật Hạ, "..."
Khánh An a một tiếng, sau đó ngượng ngùng nói, "Hôm bữa nói chuyện với chị chủ giao hàng, hết tiền rồi."
Nàng sai rồi, kéo nàng về cuộc sống cũ được không?
Nhật Hạ khó nhọc nói, "Thế em đi ra tiệm tạp hóa mua card đi."
Khánh An vẫn rất bình tĩnh đáp, "Tiệm tạp hóa gần đây nhất đi xe đạp mất 1 tiếng, đi xe máy mất 30 phút ạ."
Nhật Hạ,:)
Nhật Hạ bất lực quay đầu, định trở vào buồng thì Khánh An kéo tay nàng, "Em biết chỗ có wifi."
Nhật Hạ như tìm thấy được ánh sáng của Đảng, vội mở to mắt, cười thật tươi, "Ở đâu, chúng ta tới đó."
...
"Tới chưa?" Nhật Hạ đang ngồi phía sau xe đạp được Khánh An chở, trời nắng chan chan, nàng chỉ có một cái nón lá để che chắn, làn da cũng vì quá nóng mà đỏ ửng lên, nàng nhướng mày hỏi Khánh An, "Nhà người bạn của em gì xa thế, đi nãy giờ mà chưa tới."
"Chị đợi chút, hết con đường này là tới." Khánh An cố gắng đạp xe, trên mặt đã đổ nhiều mồ hôi, hơi thở cũng gấp gáp hơn rất nhiều.
Phải mất thêm mười phút sau, chiếc xe đạp mới dừng lại.
Nhật Hạ lúc này trong người nóng rực, lan da đã đỏ ửng, khó chịu than thở, "Sớm biết như thế ở nhà cho lành."
Khánh An đậu xe ở một góc, nhìn thấy Nhật Hạ với lan da đỏ ửng, em hấp tấp hỏi thăm, "Chị có làm sao không?" Nhật Hạ cau có, "Không sao, bị quen rồi, mau đưa tôi đến chỗ có wifi."
"A, chính là nhà này, nhà của trưởng ấp, chỉ nhà này là có wifi thôi ạ." Khánh An gọi to, "Chú Sáu ơi, bé Hân ơi, có ai ở nhà không?"
"Tới đây tới đây." Một đứa bé gái bước ra, bé gái này nhìn còn khá nhỏ, chắc cũng còn đi học cấp 2 hoặc cấp 3 là cùng, "A, chị An qua chơi." Bé gái này hình như rất thích Khánh An, thấy em liền cười tươi, mở cửa cho em, "Chị vào đi."
Bé gái trông thấy người con gái bên cạnh lạ mắt, lập tức hỏi Khánh An, "Chị này là ai thế ạ?"
Khánh An cười, giới thiệu, "À, đây là bạn của chị, chị ấy từ thành phố trở về đây chơi, chị ấy tên Nhật Hạ."
Này, tôi làm bạn với em khi nào, hả?
Bé gái đó quan sát Nhật Hạ hồi lâu, gương mặt đăm chiêu suy nghĩ.
Bị nhìn chằm chằm, Nhật Hạ có phần hơi lúng túng, nhìn thấy sắc mặt của đứa nhỏ kia đã nghiêm trọng hơn, Nhật Hạ nghĩ thầm có phải nàng hiện tại bị cháy da nên trở nên xấu quắc rồi không, sắp bị chê cười rồi sao?
"Chị Nhật Hạ xinh đẹp thiệt đó." Bé gái tươi cười nhìn Khánh An, rồi nhìn sang Nhật Hạ, bé gái đưa tay ra muốn bắt tay với nàng, "Chào chị, em là Gia Hân, em là em gái hơi ruột của chị An."
Nhật Hạ trong lòng cũng vui vẻ vì được khen, thuận theo Gia Hân bắt tay làm quen.
Khánh An hiện tại mới lên tiếng, "Hân nè, chị Hạ muốn dùng wifi nên mới qua tìm em, cho tụi chị xài ké một chút nha."
"Đương nhiên là được, wifi nhà em gắn là để mọi người xài mà." Gia Hân cười híp mắt, nhìn thấy nắng gắt, vội nói, "Vào nhà vào nhà, ở ngoài đây nắng chết."
Khánh An đẩy xe vào nhà, Gia Hân thì khoác tay của Nhật Hạ, kéo nàng đi vào trong với mình.
"Chị Nhật Hạ bao nhiêu tuổi ạ?" Gia Hân thân thiện sáp người Nhật Hạ, khiến nàng không quen đụng chạm nhưng cũng không đẩy em ấy ra, chỉ trả lời, "Chị năm nay hai mươi mốt."
"Vậy là bằng tuổi chị hai em á." Gia Hân cười cười, hứng thú nói, "Chị cũng là sinh viên ạ?"
Nhật Hạ ừ một tiếng, cũng không nói gì nữa.
Cả ba bước vào trong nhà, ngôi nhà rộng rãi, đầy đủ tiện nghi hơn rất nhiều.
Gia Hân chỉ chỉ ghế gỗ, sau đó rót trà, "Hai chị ngồi đi, uống trà, hì hì."
"Cảm ơn cảm ơn." Khánh An thuận theo Gia Hân, cười cười đáp.
Nhật Hạ hiện tại tháo được nón lá suốt, thấy rõ nàng đã bị mồ hôi làm ướt đẫm, hơn nữa làn da trắng nõn cũng đã ửng hồng.
"Chị Nhật Hạ bị cảm nắng hả?" Gia Hân đưa ly trà tới Nhật Hạ thì thấy làn da nàng đã ửng hồng, vội vàng hỏi, "Em vào lấy thuốc cho chị bôi nha, đợi em tí."
Nhật Hạ cảm thấy, người nông thôn quá mức thân thiện rồi.
Mới về hôm qua thôi, nàng đã có thể cảm nhận được sự thân thiện nhiệt tình của mọi người.
Từ việc hỏi thăm nhau ăn cơm, đến việc xài ké wifi cũng được bôi thuốc mời trà, đúng là khiến nàng mở mang tầm mắt.
Nhưng mà, cho xin pass wifi được không ạ?
Gia Hân chạy vào trong lấy thuốc, mặc kệ sự từ chối của Nhật Hạ.
Khánh An ngồi kế bên cũng không thể ngồi im, đưa tay kéo chiếc khăn trên cổ nàng xuống, "Để em xem."
Nhật Hạ giật mình, tránh né, "Đừng đụng." Nhìn thấy gương mặt thất vọng của Khánh An, Nhật Hạ bồi thêm một câu, "Đang ngứa, đụng vào sẽ thêm ngứa."
"Em xin lỗi." Khánh An chớp chớp đôi mắt, cúi đầu.
Nhật Hạ từ nhỏ tới lớn không thích người khác đụng vào cơ thể mình, nhưng càng ghét hơn chính là việc người khác nghĩ nàng không tôn trọng họ.
Đối với những việc bị người khác hiểu lầm, nàng thực sự rất không thích.
Gia Hân chạy ra, đem theo một hộp sơ cứu, "Đây đây, có thuốc dị ứng, thuốc bị ngứa, thuốc đau đầu, thuốc đau bụng, thuốc..." Đợi bé gái trước mắt nói xong thì Nhật Hạ chắc hóa kiếp luôn rồi, vậy nên nàng mạo muội chặn lời của bé gái, "A, được rồi, đưa chị thuốc dị ứng là được."
Gia Hân vâng lời, đưa loại thuốc dị ứng dạng gel cho Nhật Hạ, nàng mở nắp dùng tay lấy thuốc rồi chấm qua loa trên những chỗ bị ửng hồng.
Sau đó nhanh chóng đưa lại Gia Hân, vội nói, "Chị cảm ơn, với lại cho chị xin pass wifi với."
"Dạ, tự đoán đi." Gia Hân cười nói.
Khánh An lúc này mới dùng ngữ điệu đùa giỡn trách móc, "Trời, em làm sao hôm nay mà lại keo kiệt thế, không cho chị Hạ wifi thì mai mốt chị không cho khoai nữa đâu nhá."
Nhật Hạ liếc Khánh An, đứa nhóc này, mấy đứa con nít còn biết là pass wifi là tự đoán đi, chứ ai rảnh mà tự đoán:)
Nhật Hạ vội lấy điện thoại trong người mình, nhưng tìm mãi vẫn không ra.
À, để quên trên bàn ở nhà rồi:)
Đối với cuộc sống khắc nghiệt, chúng ta chỉ cần một nụ cười tự tin, sảng khoái, mọi chuyện sẽ qua hết thôi, Nhật Hạ tin là như vậy.
Thua keo này, ta bày keo khác, Nhật Hạ hướng Gia Hân, "Hân này, chị để quên điện thoại rồi, em cho chị mượn điện thoại gọi cho bạn được không?"
Đồng ý, đồng ý, đồng ý đi Hân.
"Dạ em đâu có điện thoại." Gia Hân cười, cười rất tươi nhìn Nhật Hạ.
Nhật Hạ, "..."
"Nhưng không sao, hôm nay chị hai em có ở nhà, đang nằm ngủ trong kia, em vào mượn cho chị." Gia Hân mở miệng nói, lời nói này làm cho Nhật Hạ có niềm tin vào cuộc sống hơn, "Vậy nhờ em rồi."
Gia Hân chạy vào trong một lúc lâu.
Khánh An ngồi bên ngoài, nhìn thấy phía sau gáy của Nhật Hạ vẫn có chỗ đỏ ửng chưa bôi, em vừa lấy thuốc, vừa nói, "Ở đây còn chỗ chưa bôi, em giúp chị."
"Không cần..." Nhật Hạ bị Khánh An sờ trúng gáy, liền giật mình rụt người.
Thế nhưng ngón tay của Khánh An cứ chầm chậm nhẹ nhàng xoa đi vùng đau rát ở phía sau gáy, khiến nàng có chút hưởng thụ.
Đến khi thuốc đã bôi cả vùng sau gáy, Khánh An mới tách ngón tay ra khỏi da thịt Nhật Hạ, đóng hộp thuốc lại, nhìn nàng, "Xong rồi."
"Ờ...cảm ơn em." Nhật Hạ cảm ơn, có chút ngượng nên không nhìn Khánh An.
Lúc sau, Gia Hân đi ra cùng với một bạn nữ.
Bạn nữ này cao chắc cũng bằng nàng, gương mặt rất xinh xắn, trái lại với Gia Hân mang nét ngây thơ, người này mang nét khá trưởng thành điềm đạm, phong thái cũng đã chứng tỏ người này là hướng nội, ánh mắt lạnh lẽo nhìn lấy nàng.
"Chị hai, đây là chị Nhật Hạ." Gia Hân hướng Nhật Hạ, "Đây là chị hai của em."
"Ờ...xin chào." Nhật Hạ gật đầu mỉm cười.
"Em chào chị Lan Hương, đã lâu không gặp." Khánh An mỉm cười nói lớn, hai tay còn làm biểu hiện vẫy tay chào.
Lan Hương gật đầu chào Khánh An, sau đó liền hướng Nhật Hạ, "Chào Nhật Hạ." Lan Hương lấy đến một chiếc điện thoại đưa cho nàng, "Hân nói bồ cần điện thoại."
"Cảm ơn cảm ơn." Nhật Hạ cầm lấy, cúi đầu cảm ơn.
Thấy điện thoại có thể gọi, lòng nàng vui như mùa xuân về.
Nàng bấm một dãy số gọi, quan trọng là chỉ mới bấm một nửa dãy số, bên trên điện thoại đã tự hiển thị, bấm xong một dãy thì Nhật Hạ nhận ra trong danh bạ đã lưu số điện thoại này rồi.
Còn để tên là hình trái tim?
Nhật Hạ xóa rồi thử bấm lại, nhận ra vẫn là như vậy, nàng mới bán tín bán nghi bấm gọi, nhạc chờ...giống.
Mãi cho đến khi người bên kia nói chữ đầu tiên, nàng mới chắc chắn rằng bản thân không bị ảo ma nên mới nhìn lầm, đây là Phạm Mai Ngọc Châu.
"Alo, babi gọi tui hỏ, nhớ tui hỏ, tui cũng nhớ mấy người gần chết, mấy người chừng nào mới lên với tui đây."
Nhật Hạ nheo mắt nhìn Lan Hương, sau đó trả lời trong điện thoại, "Phạm Mai Ngọc Châu, tốt nhất là bồ giải thích cho mình, nếu không bồ đừng có gặp mình nữa." Nhật Hạ vẫn đăm chiêu nhìn Lan Hương, thấy cô không có biểu hiện gì, trông rất bình tĩnh, "Lan Hương là gì của bồ?"
……………
tiệt zời, đi mượn điện thoại phát hiện trong điện thoại của người mượn có số của bạn thân mình, còn hình trái tim trái ơ đồ, cười:)).
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook