Đỉnh Phong Chí Tôn
-
Chương 449: Lá bài tẩy, lật
Từ xưa tới nay, thiên phạt xuất hiện không phải chỉ một lần, số người vượt qua thiên phạt cũng không phải chỉ có một người, nhưng tất cả đều là bị động chống đỡ, còn dùng tư thái bá khí xông lên cửu thiên phá vỡ thiên phạt thì chỉ có duy nhất Lâm Phong làm được.
Giờ phút này, hình tượng Lâm Phong trong mắt người xem được vô hạn phóng đại.
Đây không đơn giản chỉ vì hình tượng bá khí, mà còn vì Lâm Phong đã đem tới hy vọng cho bọn họ.
Là một tu sĩ, người người đều hướng tới thoát khỏi trói buộc.
Mà trong một giới, sự trói buộc lớn nhất, hoặc nói lồng giam lớn nhất, không gì khác ngoài Thiên.
Vô số năm qua, biết bao thiên tài kinh diễm đã phải uất ức ngã xuống trong lồng giam này, thế thì những người tư chất bình thường như bọn họ có thể làm gì hơn ngoài cam chịu đâu?
Không cam chịu, cũng phải cúi đầu nhận mệnh.
Còn ngày hôm nay, lồng giam đó chưa hoàn toàn bị phá vỡ, nhưng ít ra Lâm Phong đã chứng minh được một điều, Thiên, không phải không thể nghịch.
Ngay cả một viên đan dược vô tri còn có khả năng nghịch thiên cải mệnh, bọn họ là một con người có linh trí hoàn hảo làm sao lại không được?
Một người nghịch không được thì mười người hợp sức, mười người không được thì trăm người nghìn người vạn người vô số người, bọn họ đã không còn tin tưởng vào thuyết pháp “người tính không bằng trời tính”, giờ đây chỉ có “nhân định thắng thiên”.
Hy vọng nổi lên, rất nhiều người kích động hò hét.
- Người trẻ tuổi, uy vũ a.
- Không ổn rồi, ta... ta say nắng hắn mất rồi, phải làm sao bây giờ?
- Uy, tiểu Vũ, ngươi nói bậy cái gì đó, ngươi vừa mới đáp ứng làm đạo lữ của ta, không cho nuốt lời.
- Ta không có nuốt lời, cùng ngươi kết đạo lữ là một chuyện, thần tượng nam thần lại là một chuyện khác nha.
Người kia:
- …
Một người khác cuồng ngạo hơn nói:
- Thiên phạt, không gì hơn cái này a, một ngày nào đó, lão tử cũng sẽ chọc phá Thiên.
- Ha ha, lão Dạ ngươi thổi phá thiên a, bất quá đợi đến lượt ngươi, có lẽ Thiên này đã bị phá đến không còn manh giáp.
Lão Dạ bị châm chọc hừ lạnh đáp trả:
- Hừ, ít ra nếu phải xếp hàng, ta cũng đứng trước ngươi.
Đồng bạn của lão Dạ:
- …
Trên bầu trời, Lâm Phong không để ý bên dưới hò hét, hắn cũng không có gì gọi là kích động khi phá vỡ thiên phạt, ngược lại Lâm Phong hơi nhíu mày nhìn về phương xa, vừa rồi... hắn nhận được sự phản hồi rất không tốt từ một người.
Đó là, ngươi ở yên đó, ta sẽ đến tìm ngươi giải quyết tất cả.
Giọng điệu này, có chút không đúng.
Suy nghĩ một chút, Lâm Phong giống như hiểu ra cái gì, ánh mắt hắn trở nên bình tĩnh hơn nhiều, nhưng nếu để ý kĩ hơn sẽ thấy ẩn sâu trong đáy mắt Lâm Phong là một cỗ sát ý kinh khủng khiếp, chỉ không biết cỗ sát ý này hướng về ai.
Lâm Phong chậm rãi hạ xuống, xuyên qua hộ trận, trở về gian phòng ở Hồng Mộng Lâu, hắn hỏi Linh Âm:
- Sẵn sàng chưa?
Tu luyện Thiên Diễn Đại Pháp, Linh Âm nhìn ra được nhiều thứ hơn người khác, nói thật đến giờ này nàng vẫn không thể tin được một người tu sĩ chỉ mới Tụ Dương Cảnh viên mãn lại có thể không e ngại Thiên Đạo đồng thời phá tan Thiên Phạt.
Phải biết Thiên Phạt không giống với Thiên Kiếp, nó không dựa vào tu vi của ngươi đánh xuống thiên lôi tương ứng, một khi xuất thế, nó sẽ dốc hết sức để xóa sổ mục tiêu.
Mặc dù Thiên Phạt vừa rồi không quá mạnh do Thiên Đạo có biến, nhưng nó cũng không phải yếu gà, chỉ dựa trên uy lực đã sánh ngang với Hợp Giới nhất kích rồi, cộng thêm Diệt Tuyệt Chi Ý quá mãnh liệt, đổi lại một vài Hợp Giới Cảnh khác chưa chắc đã chống đỡ được đâu.
Cho nên Linh Âm hơi thất thần, mãi đến khi Lâm Phong lên tiếng nàng mới giật mình nói:
- Vạn sự nhờ công tử.
Lâm Phong nhẹ gật đầu, trên thực tế câu hỏi trên chỉ là xã giao vì hắn đã làm xong bước gian nan nhất rồi, Thiên Đạo vốn không muốn đánh xuống Thiên Phạt vẫn bị ép buộc phải đánh xuống, tỉ lệ để hai lần Thiên Phạt xuất hiện liên tục không lớn.
Nói không chừng bây giờ Linh Âm có triệt tiêu Man Thiên Mạc thì Thiên Đạo cũng chẳng rảnh đi quản nàng a.
Lại nói dù Thiên Phạt có đánh xuống lần nữa thì như thế nào, vừa rồi đánh kịch liệt như thế nhưng với lượng tích lũy khổng lồ Lâm Phong căn bản không sợ tái chiến, chiến lực của hắn vẫn nằm ở đỉnh phong, tới một lần phá một lần thôi, không phải chuyện gì lớn.
Lâm Phong phất tay phân ra một mảng của Đệ Thập Trùng Thiên phủ lên Linh Âm giống như một cái áo khoác, lại thấy Lâm Phong cách không điểm ra mấy cái mảng Đệ Thập Trùng Thiên kia mờ nhạt dần rồi biến mất, nhưng là người trong cuộc Linh Âm biết nó vẫn tồn tại, chỉ không hiện hình thôi.
Chỉ đơn giản một vài động tác như thế, Lâm Phong thu tay về nói:
- Ngươi triệt tiêu Man Thiên Mạc đi.
Linh Âm nghe lời, nàng cắn đầu ngón tay, một dòng huyết dịch đỏ tươi chảy ra, nàng đưa tay vẽ lên không trung một vòng tròn nhỏ, Man Thiên Mạc dần thu nhỏ cuối cùng dung nhập vào thể nội Linh Âm, tu vi của nàng theo đó cũng khôi phục được một phần đạt tới Tạo Giới Cảnh.
Cảm giác được lực lượng trở về, Thiên Đạo cũng không có phản ứng gì, Linh Âm không che giấu nổi vẻ vui mừng chân thành nói:
- Linh Âm đa tạ công tử trợ giúp.
Lâm Phong lắc đầu nói:
- Không cần khách khí, có qua có lại thôi.
Linh Âm mỉm cười, nàng chuyển chủ đề hỏi:
- Nhân mạch của ta ở Đệ Thất Thiên không tệ, ta có thể thay công tử an bài cho Tiểu Ngọc các nàng một cuộc sống tốt hơn, cam đoan không ai dám khi dễ các nàng, không biết công tử thấy có thuận tiện hay không?
Trước đó Lâm Phong không dám chắc chắn, nhưng bây giờ Lâm Phong đã khẳng định Linh Âm là một vị Hợp Giới Cảnh, để nàng an bài cho Tiểu Ngọc các nàng là một quyết định rất không tệ, dù sao Ám Minh Giới quá xa lạ với những người như Tiểu Ngọc.
Lâm Phong nói:
- Được vậy thì tốt.
Linh Âm lại hỏi:
- Không biết công tử có dự tính gì không?
Lâm Phong không giấu diếm đáp:
- Ta đã dự tính đến bước cuối cùng, trong nay mai Thiên Giới sẽ có biến động lớn, nếu ngươi có lòng thì khôi phục nhanh một chút rồi đến Đệ Tam Thiên chờ ta.
Nghe vậy, Linh Âm không chút do dự nói:
- Ta chờ công tử.
….................
Ba ngày sau.
Tại một vùng hoang dã không người, Lâm Phong xếp bằng nhập định trên một đỉnh núi, hắn... đang chờ.
Bỗng, không gian hơi dao động, một bóng người thứ hai hiện ra, người nọ lăng không đứng đối diện với Lâm Phong, ánh mắt phức tạp, nhưng nhiều hơn vẫn là kiên định, tựa hồ đối với cuộc gặp gỡ ngày hôm nay, người nọ đã phải suy nghĩ rất lâu mới quyết tâm đến.
Người đến, chính là Niệm Vũ.
Lâm Phong mở mắt ra, thản nhiên nói:
- Không nghĩ đến, ta tạo ra một phân thân lại có ngày nó trở thành kẻ địch của chính mình.
Không sai, ngay từ đầu, Lâm Phong đã có ý định đến Ám Minh Giới, nhưng đồng thời hắn cũng để lại một con đường lui, dù sao hắn không hiểu rõ Ám Minh Giới, chẳng thể biết được kế hoạch có suôn sẻ hay không.
Con đường lui đó, là Niệm Vũ.
Để tạo ra cỗ phân thân Đạo Thể này, Lâm Phong không tiếc tách ra Hỗn Độn Chi Tâm cho Niệm Vũ, chính vì thế mới dẫn đến dị trạng ở Triều Nguyên Tinh, còn cái động phủ cổ xưa Triều Minh tìm thấy chỉ là sản phẩm ngụy tạo bởi Lâm Phong và Tang Thụ.
Đây cũng là lí do Tô Linh Nhi hay Thực Tướng không biết Lâm Phong là chủ nhân Hỗn Độn Chi Tâm.
Và để hoàn mỹ hơn, Lâm Phong còn gieo vào Hỗn Độn Chi Tâm một đạo ý chí, một khi bản thể gặp bất trắc hắn sẽ nhờ vào đạo ý chí đó đoạt xá Niệm Vũ, cho nên hắn mới không sợ gì cả lao vào Trọng Thác hay đối đầu với Minh Tướng, cùng lắm là chết đi sống lại thôi.
Hơn nữa, còn là sống lại ở Thiên Giới đồng thời thu về Hỗn Độn Chi Tâm, kết quả không khác bao nhiêu cả.
Nhưng không ngờ rằng đạo ý chí của Lâm Phong bằng một cách nào đó đã bị xóa mất, Hỗn Độn Chi Tâm cũng bị áp chế, Niệm Vũ trở thành một cá thể độc lập, về một mặt nào đó hắn không còn là phân thân của Lâm Phong, cũng không phải chủ nhân Hỗn Độn Chi Tâm.
Hắn, là một Đạo Thể tu sĩ, là Niệm Vũ.
Niệm Vũ mặt không đổi sắc nói:
- Ta không phải kẻ địch của ngươi, ta chỉ muốn giữa chúng ta có một kết thúc.
Lâm Phong cười nhạt:
- Ngươi đi theo Đế Quân, đồng nghĩa ngươi là người ta phải diệt trừ.
Lần này Niệm Vũ không đáp, bởi vì hắn không thể phủ nhận hắn đạt được một số thứ từ Đế Quân cũng như đã hứa hẹn với Đế Quân, một trong những hứa hẹn đó là quyết chiến cùng bản thể, nếu thắng, hắn phải đem bản thể nộp lên cho Đế Quân đổi lấy tự do.
Lâm Phong lạnh lùng nói tiếp:
- Được rồi, ta không biết ngươi đã trải qua chuyện gì, nhưng dù ngươi không đối địch với ta thì cũng có một ngày chúng ta có một trận chiến, chung quy lại ta cần Hỗn Độn Chi Tâm để hoàn thành đại sự. Nếu đã đến, vậy thì chiến thôi, để xem giữa ta và ngươi, ai mới là người thắng cuối cùng.
Dứt lời, Lâm Phong đứng dậy, khí thế phóng lên trời cao, sát ý ngưng tụ, tu vi Tụ Dương Cảnh viên mãn toàn diện bộc phát.
Phía bên kia, Niệm Vũ cũng không nhiều lời, hắn đồng dạng tản ra khí thế.
Dựa trên khí thế phán quyết, Niệm Vũ hơi nhỉnh hơn Lâm Phong một chút, dù sao hắn có lợi thế Đạo Thể cùng với tu vi Tạo Giới Cảnh.
Phải biết lúc Niệm Vũ là Tụ Dương Cảnh viên mãn hắn đã đánh được Tạo Giới Cảnh, bây giờ hắn là Tạo Giới Cảnh, bằng vào thế giới của Đạo Thể tăng phúc chiến lực được đề thăng không biết bao nhiêu lần, đoán chừng không thua gì một vài Hợp Giới Cảnh phổ thông.
Nhưng khí thế không đại biểu tất cả, ai thắng ai thua không đánh khó để biết được.
P/s: Ai đoán được những gì ở chương này, giơ tay nào xD.
Giờ phút này, hình tượng Lâm Phong trong mắt người xem được vô hạn phóng đại.
Đây không đơn giản chỉ vì hình tượng bá khí, mà còn vì Lâm Phong đã đem tới hy vọng cho bọn họ.
Là một tu sĩ, người người đều hướng tới thoát khỏi trói buộc.
Mà trong một giới, sự trói buộc lớn nhất, hoặc nói lồng giam lớn nhất, không gì khác ngoài Thiên.
Vô số năm qua, biết bao thiên tài kinh diễm đã phải uất ức ngã xuống trong lồng giam này, thế thì những người tư chất bình thường như bọn họ có thể làm gì hơn ngoài cam chịu đâu?
Không cam chịu, cũng phải cúi đầu nhận mệnh.
Còn ngày hôm nay, lồng giam đó chưa hoàn toàn bị phá vỡ, nhưng ít ra Lâm Phong đã chứng minh được một điều, Thiên, không phải không thể nghịch.
Ngay cả một viên đan dược vô tri còn có khả năng nghịch thiên cải mệnh, bọn họ là một con người có linh trí hoàn hảo làm sao lại không được?
Một người nghịch không được thì mười người hợp sức, mười người không được thì trăm người nghìn người vạn người vô số người, bọn họ đã không còn tin tưởng vào thuyết pháp “người tính không bằng trời tính”, giờ đây chỉ có “nhân định thắng thiên”.
Hy vọng nổi lên, rất nhiều người kích động hò hét.
- Người trẻ tuổi, uy vũ a.
- Không ổn rồi, ta... ta say nắng hắn mất rồi, phải làm sao bây giờ?
- Uy, tiểu Vũ, ngươi nói bậy cái gì đó, ngươi vừa mới đáp ứng làm đạo lữ của ta, không cho nuốt lời.
- Ta không có nuốt lời, cùng ngươi kết đạo lữ là một chuyện, thần tượng nam thần lại là một chuyện khác nha.
Người kia:
- …
Một người khác cuồng ngạo hơn nói:
- Thiên phạt, không gì hơn cái này a, một ngày nào đó, lão tử cũng sẽ chọc phá Thiên.
- Ha ha, lão Dạ ngươi thổi phá thiên a, bất quá đợi đến lượt ngươi, có lẽ Thiên này đã bị phá đến không còn manh giáp.
Lão Dạ bị châm chọc hừ lạnh đáp trả:
- Hừ, ít ra nếu phải xếp hàng, ta cũng đứng trước ngươi.
Đồng bạn của lão Dạ:
- …
Trên bầu trời, Lâm Phong không để ý bên dưới hò hét, hắn cũng không có gì gọi là kích động khi phá vỡ thiên phạt, ngược lại Lâm Phong hơi nhíu mày nhìn về phương xa, vừa rồi... hắn nhận được sự phản hồi rất không tốt từ một người.
Đó là, ngươi ở yên đó, ta sẽ đến tìm ngươi giải quyết tất cả.
Giọng điệu này, có chút không đúng.
Suy nghĩ một chút, Lâm Phong giống như hiểu ra cái gì, ánh mắt hắn trở nên bình tĩnh hơn nhiều, nhưng nếu để ý kĩ hơn sẽ thấy ẩn sâu trong đáy mắt Lâm Phong là một cỗ sát ý kinh khủng khiếp, chỉ không biết cỗ sát ý này hướng về ai.
Lâm Phong chậm rãi hạ xuống, xuyên qua hộ trận, trở về gian phòng ở Hồng Mộng Lâu, hắn hỏi Linh Âm:
- Sẵn sàng chưa?
Tu luyện Thiên Diễn Đại Pháp, Linh Âm nhìn ra được nhiều thứ hơn người khác, nói thật đến giờ này nàng vẫn không thể tin được một người tu sĩ chỉ mới Tụ Dương Cảnh viên mãn lại có thể không e ngại Thiên Đạo đồng thời phá tan Thiên Phạt.
Phải biết Thiên Phạt không giống với Thiên Kiếp, nó không dựa vào tu vi của ngươi đánh xuống thiên lôi tương ứng, một khi xuất thế, nó sẽ dốc hết sức để xóa sổ mục tiêu.
Mặc dù Thiên Phạt vừa rồi không quá mạnh do Thiên Đạo có biến, nhưng nó cũng không phải yếu gà, chỉ dựa trên uy lực đã sánh ngang với Hợp Giới nhất kích rồi, cộng thêm Diệt Tuyệt Chi Ý quá mãnh liệt, đổi lại một vài Hợp Giới Cảnh khác chưa chắc đã chống đỡ được đâu.
Cho nên Linh Âm hơi thất thần, mãi đến khi Lâm Phong lên tiếng nàng mới giật mình nói:
- Vạn sự nhờ công tử.
Lâm Phong nhẹ gật đầu, trên thực tế câu hỏi trên chỉ là xã giao vì hắn đã làm xong bước gian nan nhất rồi, Thiên Đạo vốn không muốn đánh xuống Thiên Phạt vẫn bị ép buộc phải đánh xuống, tỉ lệ để hai lần Thiên Phạt xuất hiện liên tục không lớn.
Nói không chừng bây giờ Linh Âm có triệt tiêu Man Thiên Mạc thì Thiên Đạo cũng chẳng rảnh đi quản nàng a.
Lại nói dù Thiên Phạt có đánh xuống lần nữa thì như thế nào, vừa rồi đánh kịch liệt như thế nhưng với lượng tích lũy khổng lồ Lâm Phong căn bản không sợ tái chiến, chiến lực của hắn vẫn nằm ở đỉnh phong, tới một lần phá một lần thôi, không phải chuyện gì lớn.
Lâm Phong phất tay phân ra một mảng của Đệ Thập Trùng Thiên phủ lên Linh Âm giống như một cái áo khoác, lại thấy Lâm Phong cách không điểm ra mấy cái mảng Đệ Thập Trùng Thiên kia mờ nhạt dần rồi biến mất, nhưng là người trong cuộc Linh Âm biết nó vẫn tồn tại, chỉ không hiện hình thôi.
Chỉ đơn giản một vài động tác như thế, Lâm Phong thu tay về nói:
- Ngươi triệt tiêu Man Thiên Mạc đi.
Linh Âm nghe lời, nàng cắn đầu ngón tay, một dòng huyết dịch đỏ tươi chảy ra, nàng đưa tay vẽ lên không trung một vòng tròn nhỏ, Man Thiên Mạc dần thu nhỏ cuối cùng dung nhập vào thể nội Linh Âm, tu vi của nàng theo đó cũng khôi phục được một phần đạt tới Tạo Giới Cảnh.
Cảm giác được lực lượng trở về, Thiên Đạo cũng không có phản ứng gì, Linh Âm không che giấu nổi vẻ vui mừng chân thành nói:
- Linh Âm đa tạ công tử trợ giúp.
Lâm Phong lắc đầu nói:
- Không cần khách khí, có qua có lại thôi.
Linh Âm mỉm cười, nàng chuyển chủ đề hỏi:
- Nhân mạch của ta ở Đệ Thất Thiên không tệ, ta có thể thay công tử an bài cho Tiểu Ngọc các nàng một cuộc sống tốt hơn, cam đoan không ai dám khi dễ các nàng, không biết công tử thấy có thuận tiện hay không?
Trước đó Lâm Phong không dám chắc chắn, nhưng bây giờ Lâm Phong đã khẳng định Linh Âm là một vị Hợp Giới Cảnh, để nàng an bài cho Tiểu Ngọc các nàng là một quyết định rất không tệ, dù sao Ám Minh Giới quá xa lạ với những người như Tiểu Ngọc.
Lâm Phong nói:
- Được vậy thì tốt.
Linh Âm lại hỏi:
- Không biết công tử có dự tính gì không?
Lâm Phong không giấu diếm đáp:
- Ta đã dự tính đến bước cuối cùng, trong nay mai Thiên Giới sẽ có biến động lớn, nếu ngươi có lòng thì khôi phục nhanh một chút rồi đến Đệ Tam Thiên chờ ta.
Nghe vậy, Linh Âm không chút do dự nói:
- Ta chờ công tử.
….................
Ba ngày sau.
Tại một vùng hoang dã không người, Lâm Phong xếp bằng nhập định trên một đỉnh núi, hắn... đang chờ.
Bỗng, không gian hơi dao động, một bóng người thứ hai hiện ra, người nọ lăng không đứng đối diện với Lâm Phong, ánh mắt phức tạp, nhưng nhiều hơn vẫn là kiên định, tựa hồ đối với cuộc gặp gỡ ngày hôm nay, người nọ đã phải suy nghĩ rất lâu mới quyết tâm đến.
Người đến, chính là Niệm Vũ.
Lâm Phong mở mắt ra, thản nhiên nói:
- Không nghĩ đến, ta tạo ra một phân thân lại có ngày nó trở thành kẻ địch của chính mình.
Không sai, ngay từ đầu, Lâm Phong đã có ý định đến Ám Minh Giới, nhưng đồng thời hắn cũng để lại một con đường lui, dù sao hắn không hiểu rõ Ám Minh Giới, chẳng thể biết được kế hoạch có suôn sẻ hay không.
Con đường lui đó, là Niệm Vũ.
Để tạo ra cỗ phân thân Đạo Thể này, Lâm Phong không tiếc tách ra Hỗn Độn Chi Tâm cho Niệm Vũ, chính vì thế mới dẫn đến dị trạng ở Triều Nguyên Tinh, còn cái động phủ cổ xưa Triều Minh tìm thấy chỉ là sản phẩm ngụy tạo bởi Lâm Phong và Tang Thụ.
Đây cũng là lí do Tô Linh Nhi hay Thực Tướng không biết Lâm Phong là chủ nhân Hỗn Độn Chi Tâm.
Và để hoàn mỹ hơn, Lâm Phong còn gieo vào Hỗn Độn Chi Tâm một đạo ý chí, một khi bản thể gặp bất trắc hắn sẽ nhờ vào đạo ý chí đó đoạt xá Niệm Vũ, cho nên hắn mới không sợ gì cả lao vào Trọng Thác hay đối đầu với Minh Tướng, cùng lắm là chết đi sống lại thôi.
Hơn nữa, còn là sống lại ở Thiên Giới đồng thời thu về Hỗn Độn Chi Tâm, kết quả không khác bao nhiêu cả.
Nhưng không ngờ rằng đạo ý chí của Lâm Phong bằng một cách nào đó đã bị xóa mất, Hỗn Độn Chi Tâm cũng bị áp chế, Niệm Vũ trở thành một cá thể độc lập, về một mặt nào đó hắn không còn là phân thân của Lâm Phong, cũng không phải chủ nhân Hỗn Độn Chi Tâm.
Hắn, là một Đạo Thể tu sĩ, là Niệm Vũ.
Niệm Vũ mặt không đổi sắc nói:
- Ta không phải kẻ địch của ngươi, ta chỉ muốn giữa chúng ta có một kết thúc.
Lâm Phong cười nhạt:
- Ngươi đi theo Đế Quân, đồng nghĩa ngươi là người ta phải diệt trừ.
Lần này Niệm Vũ không đáp, bởi vì hắn không thể phủ nhận hắn đạt được một số thứ từ Đế Quân cũng như đã hứa hẹn với Đế Quân, một trong những hứa hẹn đó là quyết chiến cùng bản thể, nếu thắng, hắn phải đem bản thể nộp lên cho Đế Quân đổi lấy tự do.
Lâm Phong lạnh lùng nói tiếp:
- Được rồi, ta không biết ngươi đã trải qua chuyện gì, nhưng dù ngươi không đối địch với ta thì cũng có một ngày chúng ta có một trận chiến, chung quy lại ta cần Hỗn Độn Chi Tâm để hoàn thành đại sự. Nếu đã đến, vậy thì chiến thôi, để xem giữa ta và ngươi, ai mới là người thắng cuối cùng.
Dứt lời, Lâm Phong đứng dậy, khí thế phóng lên trời cao, sát ý ngưng tụ, tu vi Tụ Dương Cảnh viên mãn toàn diện bộc phát.
Phía bên kia, Niệm Vũ cũng không nhiều lời, hắn đồng dạng tản ra khí thế.
Dựa trên khí thế phán quyết, Niệm Vũ hơi nhỉnh hơn Lâm Phong một chút, dù sao hắn có lợi thế Đạo Thể cùng với tu vi Tạo Giới Cảnh.
Phải biết lúc Niệm Vũ là Tụ Dương Cảnh viên mãn hắn đã đánh được Tạo Giới Cảnh, bây giờ hắn là Tạo Giới Cảnh, bằng vào thế giới của Đạo Thể tăng phúc chiến lực được đề thăng không biết bao nhiêu lần, đoán chừng không thua gì một vài Hợp Giới Cảnh phổ thông.
Nhưng khí thế không đại biểu tất cả, ai thắng ai thua không đánh khó để biết được.
P/s: Ai đoán được những gì ở chương này, giơ tay nào xD.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook