Đinh Nam Ti Vũ
-
Chương 32
Bởi vì chênh lệch múi giờ, sau mười tiếng họ ngồi trên máy bay, lúc đến Italia chỉ mới năm giờ chiều.
Bạn cùng phòng của An Tầm đứng ở sân bay đợi cô, sau khi nhìn thấy Tư Vũ, cặp mắt cô tròn thành hình trái tim.
“Nói mình nghe với, anh ấy không phải bạn trai của cậu đúng không.”Cô gái này là người Hàn Quốc, sinh viên học viện mỹ thuật hệ điêu khắc.
“Làm cậu thất vọng rồi, là anh ấy đấy.” An Tầm cười đáp lại.
Bạn cùng phòng của cô nói chuyện bằng tiếng Ý, cô hỏi nhỏ An Tầm, Tư Vũ có nghe hiểu hay không, thấy An Tầm lắc đầu, cô lập tức hỏi luôn, “Anh ấy có để ý nếu thêm một bạn gái nữa không?”
“Mình để ý.” An Tầm nói rồi cùng Tư Vũ ngồi vào chỗ ngồi phía sau xe.
Cô bạn cùng phòng thất vọng lắc đầu, rồi hỏi tiếp, “Anh ấy là ngôi sao ở Trung Quốc các cậu hả?”
“Không phải đâu.” An Tầm nói rồi quay đầu nhìn anh, nghĩ thầm, không làm minh tinh thì cũng tiếc ghê cơ.
Xe của cô bạn kia khá nhỏ, chân Tư Vũ lại dài, ngồi vào xe thì có hơi chật chội, nhìn cũng thấy không thoải mái, thấy An Tầm đang nhìn mình, anh hỏi, “Chúng ta đi đâu thế?”
“Tới nhà trọ của em.” An Tầm nói xong mới nhận ra dáng vẻ anh khá buồn cười, “Anh có muốn lên ghế phụ bên tay lái ngồi không?”
Anh lắc đầu, “Anh muốn ngồi cùng chỗ với em.”
An Tầm khẽ cười tựa lên bả vai anh, “Tư Vũ, nói em nghe xem, mấy câu dỗ ngon dỗ ngọt này anh luyện tập từ cô gái nào thế hả?”
“Hai mươi mấy năm nay chỉ nói với em thôi.”
Cô lại tiếp tục cười, ngẩng đầu nhìn anh, “Chắc chắn chỗ anh có loại sách Bách khoa toàn thư lời yêu thương đúng không”.
Anh không trả lời, thấy cô ngửa mặt lên thì cúi xuống hôn cô.
Cô vội vàng đẩy anh ra, lén lút liếc mắt nhìn cô bạn cùng phòng phía trước, rồi đưa tay nhéo vào tay anh.
Bạn cùng phòng nhìn An Tầm qua tấm kính chiếu hậu, bình thường lúc nào cô ấy cũng lạnh lạnh lùng lùng, không ngờ cô cũng sẽ có dáng vẻ của một cô gái nhỏ như thế, cô lại nhìn sang Tư Vũ một chút, đột nhiên nghĩ ra liền hỏi, “An Tầm, mình muốn mượn bạn trai của cậu được không?”
An Tầm lấy điện thoại di động ra chuẩn bị gọi điện về nhà báo bình an, nghe được câu hỏi của bạn cùng phòng, thì trả lời không cần nghĩ ngợi, “Không được.”
“Mình có thể trả thù lao mà.” Cô bạn cùng phòng vội vàng la lên.
“Cậu tìm anh ấy chắc chắn chẳng có chuyện gì tốt cả.” Có lẽ bố mẹ cô còn đang ngủ, cô chỉ gửi tin nhắn cho An Phi.
“Làm người mẫu cho mình thôi mà, nói không chừng sẽ điêu khắc được một bức David mang tới triển lãm ở trường mình nữa kìa.”
An Tầm không nghĩ cậu ấy sẽ yêu cầu như vậy, cô nhìn về phía Tư Vũ, “Đương nhiên là không được, anh ấy là người mẫu riêng của mình.”
“Hẹp hòi.”
Cô thấy Tư Vũ nhìn mình chẳng nói câu nào, nhận ra anh đã im lặng khá lâu, “Đang suy nghĩ gì thế anh?”
“Đang nghĩ đến chuyện học tiếng Ý.” Anh nói, “Anh cảm giác, hình như mấy em đang nói chuyện về anh.”
An Tầm bật cười, chỉ sang cô bạn cùng phòng, “Cậu ấy muốn anh làm người mẫu cho cậu ấy.”
Chưa kịp nghĩ anh đã lắc đầu ngay lập tức, “Anh không có kiên nhẫn với người khác, cũng không muốn cởi sạch trước mặt cô ấy.”
Nhà trọ của An Tầm ở cạnh trung tâm thành phố, có hai phòng, cũng lớn hơn nhiều nhà trọ của Tư Vũ ở Nhật Bản, nhưng khiến cho Tư Vũ bất mãn là, cô mướn chung phòng cùng người khác.
Anh cầm chìa khóa mở cửa đi vào phòng, hỏi: “Sao em không ở một mình?”
Rõ ràng lúc vừa rồi khi còn ở sân bay, cô giới thiệu nói đó là bạn học, giờ là bạn học còn kiêm luôn bạn cùng phòng?
“Vì em sợ.”
Lúc ở Đinh Nam cô đã từng nói như vậy rồi, cũng chẳng thèm kiêng dè người ta bàn tán chuyện mình nhát gan.
Tư Vũ bật cười, đôi khi anh thấy em ấy như một cô bé mới mười mấy tuổi, cực kỳ đáng yêu.
Lúc hai người vào nhà thì đụng phải một người đàn ông đang để trần nửa người ngồi trên ghế sofa dài, anh không cười nổi nữa.
Đó là một người đàn ông Italia, chỉ mặc mỗi một chiếc quần lót nhỏ, anh ta thấy mấy người đi vào thì nhiệt tình đứng lên chào hỏi.
Khay trà trước sô pha bị đẩy sang một bên, ngay chính giữa là một nửa tượng đất sét đang điêu khắc, xem ra người mẫu này là người Italy, mà chỗ điêu khắc dừng lại ngay vị trí đúng giữa phần hông…
Sau khi An Tầm nhìn thấy thì không nhịn được cười, cô nói với bạn cùng phòng, “Xin lỗi vì khiến cậu phải ngừng lại ở chỗ này ha.”
Cô bạn cùng phòng khoát khoát tay, “Không sao đâu, vừa rồi mình đi cũng đúng lúc anh ta đang hưng phấn, dù sao cũng không có cách nào khắc được nên mình tới sân bay.”
Chàng trai người Italia kia cười ha hả nói, “Em yêu à, em nói trắng ra thế làm anh xôn xao đấy.”
An Tầm trừng cô bạn cùng phòng một cái, xoay người cầm hành lý đẩy Tư Vũ đi lên phòng mình.
Tư Vũ dùng chân mở cửa rồi đưa tay kéo cô vào lòng, “Cô ấy nói gì mà đột nhiên em lại đỏ mặt thế?”
Đôi đồng tử xoay vòng đảo quanh, nhưng cô lại chẳng nói chẳng rằng, chỉ lắc đầu với anh, sao mà dám nói lại mấy câu vừa rồi được.
Tư Vũ cảm thấy việc học tiếng Ý nhất định phải đưa vào chương trình hằng ngày.
“Cô ấy vẫn thường đưa đàn ông về nhà hả? Cứ trần truồng ở trong phòng khách như thế sao?” Vẫn còn hơi để ý.
An Tầm gật đầu, xong lại xem sắc mặt của anh, “Em cũng không nhìn bậy mà.”
“Muốn đổi lại bạn cùng phòng cho em quá.” Anh nói xong thì buông cô ra, “Dọn dẹp xong rồi nghỉ ngơi thôi.”
Hai người đã ăn bữa trưa trên máy bay nên giờ không thấy đối, chỉ có điều lúc này đây ở Trung Quốc đã sớm đi ngủ rồi, còn ngồi trên máy bay hơn mười người tiếng đồng hồ, ai cũng thấm mệt.
An Tầm quét dọn gian phòng, gọi Tư Vũ đi tắm rửa trước, anh tắm rồi cô cũng vừa dọn xong, cầm quần áo đi vào phòng tắm thay.
Anh đang sấy tóc, thấy cô vào cũng không định ra ngoài, An Tầm chờ bên cạnh đến mức hơi sốt ruột, “Nhanh nào, anh mau đi ra đi, em buồn ngủ lắm đây này.”
Tư Vũ quấn máy sấy tóc lại, “Em tắm của em, anh không nhìn bậy đâu”.
Cô tức giận đẩy anh ra ngoài, “Tin anh mới lạ ấy.”
Lúc muốn đóng cửa phòng mới phát hiện khăn tắm bị anh quấn vào hông, cô muốn lấy khăn tắm lại, cho nên đưa tay ra, “Trả em khăn tắm.”
Anh cúi đầu nhìn, khóe miệng khẽ nhếch lên, tay đặt bên hông cũng đồng thời kéo khăn tắm xuống, An Tầm không hề chuẩn bị gì, lúc ý thức được anh chẳng mặc gì bên trong, vội xoay người thì cũng không kịp nữa.
Anh đặt khăn tắm vào tay cô, còn chưa nói câu nào, An Tầm đã ầm một tiếng đóng cửa phòng tắm lại.
Thật lâu sau, ngoài cửa phòng vang lên tiếng cười trầm thấp. Đúng là mệt mỏi thật, hơn nữa theo đồng hồ sinh học ở Trung Quốc, trời còn chưa tối hai người đã ôm nhau nằm ngủ, kết quả là bị tỉnh lại vào lúc hai giờ sáng, muốn ngủ cũng không ngủ được.
Tư Vũ tỉnh dậy từ sớm, anh kéo rèm cửa sổ cho ánh trăng chiếu vào, lúc xoay người lại cũng phát hiện An Tầm đã mở mắt ra.
Dưới ánh trăng vàng, đôi mắt đen tuyền càng thêm lấp lánh.
“Xem ra đồng hồ sinh học của chúng ta tạm thời chưa điều chỉnh được.” Tư Vũ đứng bên giường nhìn cô từ trên cao xuống.
Tực ra An Tầm đã tỉnh lại từ lâu, sợ quấy anh ngủ nên mới khép mắt hờ, “Ngủ được không anh?”
“Lâu rồi chưa được ngủ ngon như thế.” Anh cúi người hôn cô.
Bên ngoài phòng khách im hơi lặng tiếng, có lẽ cô bạn cùng phòng cũng đã đi ngủ rồi, An Tầm mở đèn treo, “Vẽ tranh nhé?”
Tư Vũ rót chén nước đưa cô, “Được.”
An Tầm nhận lấy uống hai ngụm ừng ực, đưa ly lại cho anh rồi vui vẻ xuống giường đi sang giá vẽ.
Anh vừa đặt ly xuống, vòng tay trước ngực đứng tựa bên cửa sổ, hỏi cô, “Lần này cần anh thế nào?”
Vốn cô còn chưa nghĩ ra, nhưng lúc ngẩng đầu nhìn anh, trong nháy mắt cảm giác lại ùa về, cô nói, “Cứ đứng vậy đi, em thích dáng anh thoải mái như thế.”
Dáng vẻ tự nhiên của anh là tư thái tuyệt vời nhất.
“Nhưng mà cần cởi áo.” Cô nói.
Anh cực kỳ phối hợp cởi áo ra, trên người chỉ còn một quần dài màu xám nhạt ở nhà.
An Tầm nhìn nhìn, “Kéo quần xuống phía dưới một chút, không cần nhiều quá, đừng để lộ quần trong.”
Anh ừ một tiếng, nhưng không động đậy gì, cứ nhìn cô như cười như không, “Em tới giúp anh.”
An Tầm biết thừa anh cố ý, cô cũng không tức giận, liếc anh một cái sắc lẻm, “Như vậy cũng được.”
Mặc dù trời đêm ở đây không giống với Đinh Nam, nhưng khung cảnh yên tĩnh như thể toàn bộ thế giới chỉ còn hai người bọn họ, cũng đủ khiến anh bắt đầu có suy nghĩ lạ kỳ.
Bờ vách cách âm không được tốt, chẳng khác nào lửa cháy đổ thêm dầu.
Dường như người Italy kia không rời đi.
Bởi vì hai người nghe thấy âm thanh mờ ám vang lên từ bên phòng cách vách.
Bút vẽ của An Tầm dừng lại trên tranh, một lúc lâu cũng không hề động đậy.
Phòng bên vẫn còn đang tiếp tục, tiếng động lại càng lúc càng lớn hơn, cuối cùng An Tầm không ngồi yên được nữa, cô đứng dậy gõ tường.
“Xin lỗi bạn yêu ơi, sắp kết thúc đây rồi.” Cô bạn cùng phòng lên tiếng xin lỗi, nhưng hoàn toàn không có ý giảm đi.
An Tầm lúng túng nhìn về phía Tư Vũ.
Anh vẫn giữ nguyên tư thế kia, chỉ có ánh mắt nhìn An Tầm càng thêm sâu kín, đầy hàm ý đến đáng sợ. An Tầm cảm thấy cô nào có ý nhìn xuống phía dưới thắt lưng anh, nhưng cái lều vải cách một lớp quần kia lại chẳng có gì che giấu được.
Âm thanh nóng bỏng của người phụ nữ càng lúc càng lớn và tiếng bồm bộp càng rõ ràng mồn một, cô bạn cùng phòng trước kia nào có… kịch liệt như thế, lúc đó ít nhất cô ấy cũng biết tiết chế một chút, không lẽ người đàn ông Italy này quá hợp ý cô nàng.
“Cậu ấy… bình thường không như vậy…” Cô cúi đầu giải thích với Tư Vũ, không ngờ vừa mới nói xong, bên cách vách lại vang lên hai tiếng rên liên tiếp khiến cô cực kỳ lúng túng.
Tiếng cười trầm trầm của Tư Vũ, vẻ mặt An Tầm vô tội nhìn anh, định nói thêm gì đó để cứu vớt bầu không khí, nhưng cô còn chưa nghĩ ra đã thấy anh đi tới. An Tầm lại liếc nhìn về nơi nào đó theo bản năng, lại cao hơn một chút rồi…
Tư Vũ đưa tay ôm cô đặt lên giường rồi ngay lập tức áp người lên, anh hôn phía bên tai, “Bé yêu, anh không nhịn được.”
An Tầm căng thẳng cảm nhận từng nụ hôn nhẹ nhàng lướt qua, muốn sao? Hình như cô cũng muốn, bị tiếng động từ phòng bên cuốn theo nên muốn tìm tòi nghiên cứu thứ cảm giác cực hạn đó, nhưng mà…
“Kỳ của em còn chưa hết.” An Tầm nhỏ giọng.
Người phía trên uể oải úp sấp trên người cô, “Em này… yêu tinh.”
An Tầm vỗ vỗ anh, nghịch ngợm cười khanh khách.
Anh chống người lên nhìn cô: “Cũng không phải không có cách mà?”
Tiếng cười to của cô phút chốc liền dừng lại, đờ đẫn nhìn anh, trong đầu lại bất giác nhớ lại buổi tối trên núi Phú Sĩ ngày hôm đó.
Bạn cùng phòng của An Tầm đứng ở sân bay đợi cô, sau khi nhìn thấy Tư Vũ, cặp mắt cô tròn thành hình trái tim.
“Nói mình nghe với, anh ấy không phải bạn trai của cậu đúng không.”Cô gái này là người Hàn Quốc, sinh viên học viện mỹ thuật hệ điêu khắc.
“Làm cậu thất vọng rồi, là anh ấy đấy.” An Tầm cười đáp lại.
Bạn cùng phòng của cô nói chuyện bằng tiếng Ý, cô hỏi nhỏ An Tầm, Tư Vũ có nghe hiểu hay không, thấy An Tầm lắc đầu, cô lập tức hỏi luôn, “Anh ấy có để ý nếu thêm một bạn gái nữa không?”
“Mình để ý.” An Tầm nói rồi cùng Tư Vũ ngồi vào chỗ ngồi phía sau xe.
Cô bạn cùng phòng thất vọng lắc đầu, rồi hỏi tiếp, “Anh ấy là ngôi sao ở Trung Quốc các cậu hả?”
“Không phải đâu.” An Tầm nói rồi quay đầu nhìn anh, nghĩ thầm, không làm minh tinh thì cũng tiếc ghê cơ.
Xe của cô bạn kia khá nhỏ, chân Tư Vũ lại dài, ngồi vào xe thì có hơi chật chội, nhìn cũng thấy không thoải mái, thấy An Tầm đang nhìn mình, anh hỏi, “Chúng ta đi đâu thế?”
“Tới nhà trọ của em.” An Tầm nói xong mới nhận ra dáng vẻ anh khá buồn cười, “Anh có muốn lên ghế phụ bên tay lái ngồi không?”
Anh lắc đầu, “Anh muốn ngồi cùng chỗ với em.”
An Tầm khẽ cười tựa lên bả vai anh, “Tư Vũ, nói em nghe xem, mấy câu dỗ ngon dỗ ngọt này anh luyện tập từ cô gái nào thế hả?”
“Hai mươi mấy năm nay chỉ nói với em thôi.”
Cô lại tiếp tục cười, ngẩng đầu nhìn anh, “Chắc chắn chỗ anh có loại sách Bách khoa toàn thư lời yêu thương đúng không”.
Anh không trả lời, thấy cô ngửa mặt lên thì cúi xuống hôn cô.
Cô vội vàng đẩy anh ra, lén lút liếc mắt nhìn cô bạn cùng phòng phía trước, rồi đưa tay nhéo vào tay anh.
Bạn cùng phòng nhìn An Tầm qua tấm kính chiếu hậu, bình thường lúc nào cô ấy cũng lạnh lạnh lùng lùng, không ngờ cô cũng sẽ có dáng vẻ của một cô gái nhỏ như thế, cô lại nhìn sang Tư Vũ một chút, đột nhiên nghĩ ra liền hỏi, “An Tầm, mình muốn mượn bạn trai của cậu được không?”
An Tầm lấy điện thoại di động ra chuẩn bị gọi điện về nhà báo bình an, nghe được câu hỏi của bạn cùng phòng, thì trả lời không cần nghĩ ngợi, “Không được.”
“Mình có thể trả thù lao mà.” Cô bạn cùng phòng vội vàng la lên.
“Cậu tìm anh ấy chắc chắn chẳng có chuyện gì tốt cả.” Có lẽ bố mẹ cô còn đang ngủ, cô chỉ gửi tin nhắn cho An Phi.
“Làm người mẫu cho mình thôi mà, nói không chừng sẽ điêu khắc được một bức David mang tới triển lãm ở trường mình nữa kìa.”
An Tầm không nghĩ cậu ấy sẽ yêu cầu như vậy, cô nhìn về phía Tư Vũ, “Đương nhiên là không được, anh ấy là người mẫu riêng của mình.”
“Hẹp hòi.”
Cô thấy Tư Vũ nhìn mình chẳng nói câu nào, nhận ra anh đã im lặng khá lâu, “Đang suy nghĩ gì thế anh?”
“Đang nghĩ đến chuyện học tiếng Ý.” Anh nói, “Anh cảm giác, hình như mấy em đang nói chuyện về anh.”
An Tầm bật cười, chỉ sang cô bạn cùng phòng, “Cậu ấy muốn anh làm người mẫu cho cậu ấy.”
Chưa kịp nghĩ anh đã lắc đầu ngay lập tức, “Anh không có kiên nhẫn với người khác, cũng không muốn cởi sạch trước mặt cô ấy.”
Nhà trọ của An Tầm ở cạnh trung tâm thành phố, có hai phòng, cũng lớn hơn nhiều nhà trọ của Tư Vũ ở Nhật Bản, nhưng khiến cho Tư Vũ bất mãn là, cô mướn chung phòng cùng người khác.
Anh cầm chìa khóa mở cửa đi vào phòng, hỏi: “Sao em không ở một mình?”
Rõ ràng lúc vừa rồi khi còn ở sân bay, cô giới thiệu nói đó là bạn học, giờ là bạn học còn kiêm luôn bạn cùng phòng?
“Vì em sợ.”
Lúc ở Đinh Nam cô đã từng nói như vậy rồi, cũng chẳng thèm kiêng dè người ta bàn tán chuyện mình nhát gan.
Tư Vũ bật cười, đôi khi anh thấy em ấy như một cô bé mới mười mấy tuổi, cực kỳ đáng yêu.
Lúc hai người vào nhà thì đụng phải một người đàn ông đang để trần nửa người ngồi trên ghế sofa dài, anh không cười nổi nữa.
Đó là một người đàn ông Italia, chỉ mặc mỗi một chiếc quần lót nhỏ, anh ta thấy mấy người đi vào thì nhiệt tình đứng lên chào hỏi.
Khay trà trước sô pha bị đẩy sang một bên, ngay chính giữa là một nửa tượng đất sét đang điêu khắc, xem ra người mẫu này là người Italy, mà chỗ điêu khắc dừng lại ngay vị trí đúng giữa phần hông…
Sau khi An Tầm nhìn thấy thì không nhịn được cười, cô nói với bạn cùng phòng, “Xin lỗi vì khiến cậu phải ngừng lại ở chỗ này ha.”
Cô bạn cùng phòng khoát khoát tay, “Không sao đâu, vừa rồi mình đi cũng đúng lúc anh ta đang hưng phấn, dù sao cũng không có cách nào khắc được nên mình tới sân bay.”
Chàng trai người Italia kia cười ha hả nói, “Em yêu à, em nói trắng ra thế làm anh xôn xao đấy.”
An Tầm trừng cô bạn cùng phòng một cái, xoay người cầm hành lý đẩy Tư Vũ đi lên phòng mình.
Tư Vũ dùng chân mở cửa rồi đưa tay kéo cô vào lòng, “Cô ấy nói gì mà đột nhiên em lại đỏ mặt thế?”
Đôi đồng tử xoay vòng đảo quanh, nhưng cô lại chẳng nói chẳng rằng, chỉ lắc đầu với anh, sao mà dám nói lại mấy câu vừa rồi được.
Tư Vũ cảm thấy việc học tiếng Ý nhất định phải đưa vào chương trình hằng ngày.
“Cô ấy vẫn thường đưa đàn ông về nhà hả? Cứ trần truồng ở trong phòng khách như thế sao?” Vẫn còn hơi để ý.
An Tầm gật đầu, xong lại xem sắc mặt của anh, “Em cũng không nhìn bậy mà.”
“Muốn đổi lại bạn cùng phòng cho em quá.” Anh nói xong thì buông cô ra, “Dọn dẹp xong rồi nghỉ ngơi thôi.”
Hai người đã ăn bữa trưa trên máy bay nên giờ không thấy đối, chỉ có điều lúc này đây ở Trung Quốc đã sớm đi ngủ rồi, còn ngồi trên máy bay hơn mười người tiếng đồng hồ, ai cũng thấm mệt.
An Tầm quét dọn gian phòng, gọi Tư Vũ đi tắm rửa trước, anh tắm rồi cô cũng vừa dọn xong, cầm quần áo đi vào phòng tắm thay.
Anh đang sấy tóc, thấy cô vào cũng không định ra ngoài, An Tầm chờ bên cạnh đến mức hơi sốt ruột, “Nhanh nào, anh mau đi ra đi, em buồn ngủ lắm đây này.”
Tư Vũ quấn máy sấy tóc lại, “Em tắm của em, anh không nhìn bậy đâu”.
Cô tức giận đẩy anh ra ngoài, “Tin anh mới lạ ấy.”
Lúc muốn đóng cửa phòng mới phát hiện khăn tắm bị anh quấn vào hông, cô muốn lấy khăn tắm lại, cho nên đưa tay ra, “Trả em khăn tắm.”
Anh cúi đầu nhìn, khóe miệng khẽ nhếch lên, tay đặt bên hông cũng đồng thời kéo khăn tắm xuống, An Tầm không hề chuẩn bị gì, lúc ý thức được anh chẳng mặc gì bên trong, vội xoay người thì cũng không kịp nữa.
Anh đặt khăn tắm vào tay cô, còn chưa nói câu nào, An Tầm đã ầm một tiếng đóng cửa phòng tắm lại.
Thật lâu sau, ngoài cửa phòng vang lên tiếng cười trầm thấp. Đúng là mệt mỏi thật, hơn nữa theo đồng hồ sinh học ở Trung Quốc, trời còn chưa tối hai người đã ôm nhau nằm ngủ, kết quả là bị tỉnh lại vào lúc hai giờ sáng, muốn ngủ cũng không ngủ được.
Tư Vũ tỉnh dậy từ sớm, anh kéo rèm cửa sổ cho ánh trăng chiếu vào, lúc xoay người lại cũng phát hiện An Tầm đã mở mắt ra.
Dưới ánh trăng vàng, đôi mắt đen tuyền càng thêm lấp lánh.
“Xem ra đồng hồ sinh học của chúng ta tạm thời chưa điều chỉnh được.” Tư Vũ đứng bên giường nhìn cô từ trên cao xuống.
Tực ra An Tầm đã tỉnh lại từ lâu, sợ quấy anh ngủ nên mới khép mắt hờ, “Ngủ được không anh?”
“Lâu rồi chưa được ngủ ngon như thế.” Anh cúi người hôn cô.
Bên ngoài phòng khách im hơi lặng tiếng, có lẽ cô bạn cùng phòng cũng đã đi ngủ rồi, An Tầm mở đèn treo, “Vẽ tranh nhé?”
Tư Vũ rót chén nước đưa cô, “Được.”
An Tầm nhận lấy uống hai ngụm ừng ực, đưa ly lại cho anh rồi vui vẻ xuống giường đi sang giá vẽ.
Anh vừa đặt ly xuống, vòng tay trước ngực đứng tựa bên cửa sổ, hỏi cô, “Lần này cần anh thế nào?”
Vốn cô còn chưa nghĩ ra, nhưng lúc ngẩng đầu nhìn anh, trong nháy mắt cảm giác lại ùa về, cô nói, “Cứ đứng vậy đi, em thích dáng anh thoải mái như thế.”
Dáng vẻ tự nhiên của anh là tư thái tuyệt vời nhất.
“Nhưng mà cần cởi áo.” Cô nói.
Anh cực kỳ phối hợp cởi áo ra, trên người chỉ còn một quần dài màu xám nhạt ở nhà.
An Tầm nhìn nhìn, “Kéo quần xuống phía dưới một chút, không cần nhiều quá, đừng để lộ quần trong.”
Anh ừ một tiếng, nhưng không động đậy gì, cứ nhìn cô như cười như không, “Em tới giúp anh.”
An Tầm biết thừa anh cố ý, cô cũng không tức giận, liếc anh một cái sắc lẻm, “Như vậy cũng được.”
Mặc dù trời đêm ở đây không giống với Đinh Nam, nhưng khung cảnh yên tĩnh như thể toàn bộ thế giới chỉ còn hai người bọn họ, cũng đủ khiến anh bắt đầu có suy nghĩ lạ kỳ.
Bờ vách cách âm không được tốt, chẳng khác nào lửa cháy đổ thêm dầu.
Dường như người Italy kia không rời đi.
Bởi vì hai người nghe thấy âm thanh mờ ám vang lên từ bên phòng cách vách.
Bút vẽ của An Tầm dừng lại trên tranh, một lúc lâu cũng không hề động đậy.
Phòng bên vẫn còn đang tiếp tục, tiếng động lại càng lúc càng lớn hơn, cuối cùng An Tầm không ngồi yên được nữa, cô đứng dậy gõ tường.
“Xin lỗi bạn yêu ơi, sắp kết thúc đây rồi.” Cô bạn cùng phòng lên tiếng xin lỗi, nhưng hoàn toàn không có ý giảm đi.
An Tầm lúng túng nhìn về phía Tư Vũ.
Anh vẫn giữ nguyên tư thế kia, chỉ có ánh mắt nhìn An Tầm càng thêm sâu kín, đầy hàm ý đến đáng sợ. An Tầm cảm thấy cô nào có ý nhìn xuống phía dưới thắt lưng anh, nhưng cái lều vải cách một lớp quần kia lại chẳng có gì che giấu được.
Âm thanh nóng bỏng của người phụ nữ càng lúc càng lớn và tiếng bồm bộp càng rõ ràng mồn một, cô bạn cùng phòng trước kia nào có… kịch liệt như thế, lúc đó ít nhất cô ấy cũng biết tiết chế một chút, không lẽ người đàn ông Italy này quá hợp ý cô nàng.
“Cậu ấy… bình thường không như vậy…” Cô cúi đầu giải thích với Tư Vũ, không ngờ vừa mới nói xong, bên cách vách lại vang lên hai tiếng rên liên tiếp khiến cô cực kỳ lúng túng.
Tiếng cười trầm trầm của Tư Vũ, vẻ mặt An Tầm vô tội nhìn anh, định nói thêm gì đó để cứu vớt bầu không khí, nhưng cô còn chưa nghĩ ra đã thấy anh đi tới. An Tầm lại liếc nhìn về nơi nào đó theo bản năng, lại cao hơn một chút rồi…
Tư Vũ đưa tay ôm cô đặt lên giường rồi ngay lập tức áp người lên, anh hôn phía bên tai, “Bé yêu, anh không nhịn được.”
An Tầm căng thẳng cảm nhận từng nụ hôn nhẹ nhàng lướt qua, muốn sao? Hình như cô cũng muốn, bị tiếng động từ phòng bên cuốn theo nên muốn tìm tòi nghiên cứu thứ cảm giác cực hạn đó, nhưng mà…
“Kỳ của em còn chưa hết.” An Tầm nhỏ giọng.
Người phía trên uể oải úp sấp trên người cô, “Em này… yêu tinh.”
An Tầm vỗ vỗ anh, nghịch ngợm cười khanh khách.
Anh chống người lên nhìn cô: “Cũng không phải không có cách mà?”
Tiếng cười to của cô phút chốc liền dừng lại, đờ đẫn nhìn anh, trong đầu lại bất giác nhớ lại buổi tối trên núi Phú Sĩ ngày hôm đó.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook