Định Mệnh
-
Chương 6-1
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đêm đầu tiên của việc đến sống khác xứ khác thời đại, Pudtan ở trong căn phòng cũ mà cô tỉnh dậy sau khi bị ngất, sau khi đã dùng cành duối* chà răng mà kem đánh răng trông giống như bột muối và có vị mặn chấn động đến tận thận xong xuôi. Eung bò đến ngủ cùng ở ngoài mùng. Dù cho mở hết toàn bộ cửa sổ nhưng không khí vẫn nóng, có lẽ vì cô đã quen mở máy điều hòa cùng với mở quạt cho không khí trong phòng mát lạnh, khiến cho không ngủ được mấy. Cô nàng lật người tới lui trong bóng tối và sự yên tĩnh, bỗng dưng cảm thấy trống vắng đến mức đẫm nước mắt. Tiếng lật người của cô khiến cho Eung đang nghiêng người ngủ phải ngồi dậy nhìn, nến đã dập lâu rồi được châm lên lần nữa.
*Hình ảnh cây duối và phần cành được dùng để chà răng.
“Không ngủ được sao ạ?” Pudtan nhìn mắt người nói thì nhìn thấy ánh lo lắng. Sâu thẳm hơn thế có ánh gì đó mà cô không hiểu lắm nhưng tương đối theo hướng tích cực.
“Chị Eung còn độc thân hay đã kết hôn rồi ạ?” Cô nàng gợi chuyện để xua tâm trạng u ám của bản thân vì dù thế nào thì hiện giờ cô vẫn không thể ép mắt nhắm lại để ngủ được.
“Cưới gả sao ạ? Từng được gả nhưng nó bán ta đi. Lúc này nó không có quyền về thân thể ta cho đến khi nó mang tiền đến chuộc về.” Giọng người nói phẳng lặng như thể không có cảm giác gì.
“Cái gì! Bán vợ, là chồng mà bán vợ đi á?” Pudtan thốt lớn giọng.
“Nhỏ nhỏ thôi ạ, khuya lắm rồi. Mọi người đã ngủ hết. Lớn tiếng ầm ĩ kẻo bà chủ Kui sẽ tỉnh dậy mắng đấy ạ.”
“Đâu kể cho nghe đi ạ, dù sao ta cũng không ngủ được.” Cô nàng hạ giọng ngay tức khắc, sự hiếu kỳ liền phun trào lên ngay lập tức.
“…Nó nghiện rượu, ngày nào không được uống thì sẽ nổi cơn đánh đập ta. Ban đầu nó định mang đến bán cho lầu xanh. Gặp vận may khi bà chủ Kui đi ngang qua thấy lúc nó định lôi ta đem bán. Quả là phúc đức của ta khi được đến ở nhà bà chủ Kui.” Eung ngập ngừng trong chốc lát rồi dứt lòng kể thật dài khiến cho người nghe ngây ngốc… lầu xanh.
“Khoan đã, lầu xanh này là cái gì hả chị?”
“Nơi không tốt ạ, để cho phụ nữ bán thân thể.” Pudtan nghe xong rồi trợn mắt.
“Ơ thằng tạo nghiệp! Điên khùng… điên khùng nhất mà, thế không có ai phạt anh ta sao? Tổn hại thân thể, đem vợ đi bán, nên đi báo… à, ở đây có cảnh sát không? Người đem người làm sai đi phạt ấy.”
“Có ạ, viên tuần tra trị an kinh thành, nhưng đi báo tội chồng, nào có người nào họ làm đâu. Gả cho người nào thì phải trao cuộc đời cho người đó, do cha mẹ đã nhận sính lễ người ta rồi.” Pudtan nghe xong rồi thì khiến cho cảm thấy không thở ra nổi.
“Nó tệ đến thế sao chị? Chỉ vì là phụ nữ, phụ nữ cũng là người mà chị, ta không hiểu.”
“Dù cho có không ít người như chồng của ta, nhưng nào phải tất cả người chồng đều như chồng ta. Cha mẹ còn có thể bán con thì chồng có tính là gì ạ. Là cha mẹ thì còn tốt, có tiền có vàng thì đến chuộc lại con. Là chồng thì đừng hy vọng, để nó tìm vợ mới thì còn tốt hơn. Cô chủ đừng nghĩ nhiều, nào có ích lợi gì đâu. Ngủ thôi ạ, ngày mai phải tỉnh dậy từ lúc tờ mờ sáng để đi phụ việc cho bà chủ Kui nữa đấy. Cho đến khi nhà cô chủ xong thì cũng một hai ngày do là nhà gỗ tre, thời gian để cho ra hình ra dạng thì nào có lâu.”
“Ừm, cũng đúng, việc thiếu ngủ cũng là kẻ thù của sắc đẹp nữa. A! Khoan đã, ta xin hỏi thêm một chút, chồng chị Eung bán chị bao nhiêu?”
“Bốn tamleung, và hẳn không bao giờ đến chuộc về, là phúc đức của ta quá rồi.”
“Bốn tamleung…” Pudtan suy nghĩ nhẩm giá tiền thời này trong lòng theo như bà Kui dạy cho sau khi từ chợ về thêm một lần nữa thì phải ngây ra. Chỉ 16 baht, một con người trong thời đại này mua bán chỉ 16 baht và xem ra người bị bán lại còn nghĩ đó là chuyện bình thường. Ôi mẹ ơi! Con Tan muốn ngất.
“Thế tại sao không ly hôn? Nơi này có chuyện ly hôn không chị?”
“Có nhưng không có ai làm. Có chồng như chủ cuộc đời che chở đầu cho, nào có nên ly hôn cho thấy xấu hổ với mọi người.”
“Ôi! Điên chết mất, thế nếu họ lôi đi đem bán… cho lầu xanh nữa thì sao hả chị?”
“Nó… nó chắc không dám đâu. Nó nhận tiền của chủ chuộc rồi, nếu nó dám làm với chủ chuộc thì có thể bắt lỗi nó được.”
“Chị Eung, thế còn bản thân chị Eung? Không có quyền có tiếng nói cho bản thân mình sao?” Thấy Eung im lặng thì Pudtan phải thở dài thật mạnh.
“Ngủ thôi ạ, đã khuya khoắt lắm rồi…”
Nến đã tắt rồi nhưng Pudtan vẫn nằm trơ mắt trong bóng tối thêm một lúc lâu, vừa cố gắng thôi miên tinh thần mình rằng phải mau ngủ vì ngày mai không biết còn phải gặp chuyện gì ở đất nước man rợ thế này. Trước khi ngủ cô còn hứa với bản thân rằng ở nơi này cô sẽ yêu tiền hơn cả tính mạng, cô sẽ nâng niu tiền có được như trứng trong đá. Không biết rằng do lý trí gần sắp tắt hay bị ám thế nào, cô dường như nghe thấy tiếng cười vang loáng thoáng trong não trước khi ngủ mất.
* * *
Ánh nắng sáng rỡ chạm xuống mái của đại hoàng cung dần hạ xuống, cùng với nhóm các quan lại của phủ cung vốn vào diện kiến hôm nay đang tách ra một đường khác. Khi khuất ánh mắt mọi người thì ba người đồng hành vốn thuộc phủ nội vụ thân cận với vị vua mới đều nhẹ giọng hỏi han nhau.
“Đến cuối hồ không? Để có thể chờ đức vua.” Chàng trai có da dẻ trắng nhất trong nhóm hỏi.
“Việc này xem ra chỉ có ba chúng ta, ngươi nghĩ rằng đức vua sẽ muốn nói điều gì với chúng ta vậy Por In?” Meun Maharit hỏi đàn em đồng hành quen biết đã lâu từ khi đối phương còn trẻ tuổi, rồi mới quay sang nhìn về phía đàn anh đồng hành vốn quen biết nhau cả đời khi đối phương thở dài thật to.
“Chính ta cũng không biết, ta chỉ biết rằng thật thông cảm cho đức vua. Vừa mới tiếp nhận ngôi vị, mọi thứ đều lộn xộn. Lại còn có rất nhiều người để mắt đến, vì cựu đức vua trao ngôi vị cho Chao Fah* Phon, Phó vương hẳn là mất lòng không hề ít.” Meun Janpubet** nói nhẹ giọng vì điều nhắc đến nếu ai khác nghe thấy thì hẳn sẽ đến mức mất đầu.
*Đã từng giải thích ở nửa đâu chương 3, Chao Fah là cách gọi hoàng tử hoặc công chúa mà là con của vua và hoàng hậu. Chao Fah Phon là em trai của vua Thai Sa, ông được phong là Phó vương trong thời vua Thai Sa.
**Đọc là ‘chăn-pu-bệt’.
“Nhưng may mắn là anh em yêu thương nhau, nếu không thế thì lãnh thổ hẳn là nổi lửa.” Luang Chitpuban*, hay Jorge Phaulkon nói thêm, rồi cả ba cùng nhau thở dài. Chỉ một lúc là đến khu vực đình gần bến hồ nước lớn vốn được đào nối thành kênh luồn dưới tường chảy vào. Toàn bộ đi vào trong đình, nữ quan mang đồ ăn và thức uống đặt lên rồi cùng nhau biến mất, do lệnh của đức vua định ra chỗ này là cấm địa, chỉ đặc biệt cho phép vài người và vài thời điểm theo lệnh mà thôi.
*Đọc là ‘chít-pu-bàn’.
“Đức vua lại càng có chiếu chỉ rằng nơi này là cấm địa, chỉ thi thoảng dành riêng cho người được cho phép thì càng khiến cho đám nhìn chăm chú đến cảnh giác đề phòng. Thật đáng lo rằng bọn chúng sẽ nhận ra trước.” Jorge chỉ nói được như vậy thì phải im giọng khi người có địa vị cao nhất trong lãnh thổ đặt chân xuống đình.
“Ngươi suy nghĩ nông cạn quá Ai* Jod**.” Giọng nói có lẫn chút thú vị lên tiếng trong khi hạ người ngồi xuống phảng khắc dấu mạ vàng hoa văn dây leo theo thời thế.
*Đọc là ‘ai’. Cách gọi đặt trước tên để thể hiện người được gọi có giới tính nam, dùng để gọi người có địa vị thấp kém hơn mình, hoặc các cậu trai trẻ tuổi hơn mà thân thiết với bản thân.
**Đọc là ‘chót’, là cách đức vua gọi Jorge Phaulkon, không phải do người dịch ghi nhầm.
“Ta gọi các ngươi đến gặp lần này nhằm cùng nhau suy tính. Ta vừa tiếp nhận ngôi vị, phải có người đồng tình và không đồng tình. Nếu không tính Ai Phon em của ta thì vẫn có vài vị quý tộc và quan viên sẵn sàng làm việc không nên với ta. Nếu ta không vạch ra địa điểm giới hạn để cho chúng cảnh giác thì không phải là ta rồi. Dù thế nào thì bọn chúng cũng biết rằng ta không chịu ở yên, cứ làm rõ ràng cho chúng biết.”
“Thưa tâu đức vua.” Cả ba người đồng hành khác tuổi chắp tay lại lạy qua đầu.
“Cứ cư xử thoải mái, không cần câu nệ quá, tất cả các người đều từng chơi đùa với nhau từ thuở nhỏ, cũng tựa như em trai ta. Càng là Ai In, ta xin cha ngươi về nuôi từ khi còn chưa dứt sữa, không phải con thì cũng như con. Ai Rit, anh trai ngươi thế nào rồi? Nghe nói rằng đã từ Song Kwae về được một thời gian rồi không phải sao?”
“Anh Reung nhỏ một hai ngày nữa sẽ quay về thành Phitsanulok, thưa tâu đức vua.”
“Chuyện Praya Phitsanulok, ta nghe nói rằng không được khỏe lắm, có thể rời đi trong nay mai, nên suy nghĩ định gọi về ở lại Ayutthaya, và sẽ đưa Ai Mek, Luang Kochabat* đến làm chủ thành thay thế sắp tới đây. Đừng quên nói với Ai Reuang chuẩn bị đón chủ mới.”
*Đọc là ‘kốt-cha-bạt’.
“Thưa vâng, đức vua.”
“À, còn một chuyện nữa. Ta giao Mae Kaew cho Ai Ming, ngài ấy nghĩ thế nào?”
“Là sự vinh dự hết mực, thưa tâu đức vua. Mẹ đồng tình mọi bề do Mae Kaew đã 18 tuổi, người cho rằng thích hợp để gả đi, thưa tâu đức vua.”
“Tốt, Ai Ming có thể dùng được, là người phủ nội vụ mà cha ta rất ưa thích. Sau khi gả cưới, ta sẽ cho nó đến làm chủ thành Prippree (Phetburi) rồi sẽ thăng cấp bậc cho nó. Mae Kaew sẽ được sung sướng. Ai Jod, lá thư mà ngươi gửi đến Pháp, bọn chúng đáp lại thế nào, hay vẫn ở yên như trước?”
“Vẫn chưa có câu trả lời, thưa tâu đức vua. Thần cũng hết cách, thưa tâu đức vua.”
“Thôi vậy, đợi cho đất nước chúng ta qua khỏi nguy hiểm việc xáo trộn đất nước một thời gian, ta sẽ giúp trợ lực thêm cho chúng biết rằng bọn chúng sẽ ở yên. Nhà thờ thánh Joseph tính ra từ khi xây xong lúc ta tám tuổi đi vào chỉ là nhà gỗ nhỏ, ta cũng giúp sức trợ giúp cho thêm vững mạnh, nào có ngăn cản chúng. Chúng phải trù tính điều có lợi và bất lợi nếu như làm cho chúng ta oán hận.” Jorge chỉ có thể mỉm cười nhẹ cúi lạy một cách vui mừng, nghĩ về người mẹ cố gắng nhiều năm để lấy lại tài sản tiền vàng bị lừa gạt. Nếu người biết thì hẳn sẽ vui không ít.
“Ta gọi các ngươi đến hỏi han, cần làm thế nào với đám người của chú Dam?” Gương mặt không khác gì cha căng thẳng trừng trừng lên ngay lập tức, khi quay trở về công chuyện chính trị.
“Thời gian này thần muốn báo rằng vẫn không nên làm gì thưa tâu đức vua. Nguyên nhân do Pra Ong Chao* Dam vẫn chưa làm gì lộ liễu. Nếu người làm gì thì thần e rằng có thể tạo tác động xấu hơn là tốt, thưa tâu đức vua.” Jorge vội tâu do biết rõ rằng nhà vua hết mức tức tối trong lòng.
*Pra Ong Chao: Hoàng tử mà không phải do hoàng hậu sinh ra. Tước vị này sẽ không thay đổi dù cho chuyển sang thời tại vị của một vị vua mới, ví như ở đây Pra Ong Chao Dam là em trai của Vua Cọp, cha của vị vua đương nhiệm là Vua Thai Sa. Vua Thai Sa gọi Pra Ong Chao Dam là chú nhưng tước vị Pra Ong Chao vẫn giữ nguyên. Vậy nên mình sẽ không dịch thành “hoàng tử” vì sẽ gây hiểu lầm thành anh em của Vua Thai Sa. Mà mình cũng không muốn dịch thành “hoàng thúc” vì nó mất sự đặc trưng trong cách gọi của Thái. Tên riêng Dam đọc là ‘đằm’.
“Hiện tại ta đang cho Phon em trai ta để mắt nhìn vì dù thế nào thì cũng mang danh cha vợ. Nếu ông ta rục rịch thì sẽ xử lý thật tuyệt đối. Ta gọi các ngươi đến vì muốn giúp suy nghĩ xem nên làm gì khiến ông ta bắt đầu hành động. Bóp thế nào để khiến cho ông ta sốt sắng chịu không nổi mà lòi đuôi cho chúng ta xử lý.” Ba người phủ nội vụ cúi mặt chau mày huy động suy nghĩ một lúc lâu mà vẫn chưa ai nghĩ ra, đột ngột Meun Maharit ngẩng mặt lên trong khi tâu.
“Mẹ từng dạy cho thần rằng nếu muốn khiến cho chuột ra khỏi lỗ thì phải dụ mồi, thưa tâu đức vua. Chuột nó cần gì thì đưa cho nó thứ đó, rồi mới xử lý nó được, thưa tâu đức vua.”
“Chú Dam cần thứ gì thế sao…” Ánh lóe sáng của sự hiểu thấu xuất hiện trong mắt, chính Meun Janpubet cũng đủ suy nghĩ ra được nên vội tâu cùng sự lo lắng.
“Đừng nghĩ sẽ đem chính bản thân người ra mạo hiểm, thưa tâu đức vua. Thần nghĩ rằng chúng ta nên làm điều khác vốn không mạo hiểm đến người.”
“Nếu không mạo hiểm thì khi nào mới xử lý được. Để cho nó tiếp tục làm cái gai đâm vào tay cho bực mình thế này, ta thấy không được việc gì. Làm vậy đi, Ai Jod đi xử lý tung tin ra, ta sẽ cải trang ra ngoài thành tìm niềm vui.”
“Nhưng mà…”
“Không có nhưng, ta đã quyết định rồi, và tìm người đến mai phục ở cuối hồ cho ta. Còn ngươi Ai In, chuẩn bị cải trang giống ta. Ai Rit phải ở xa xa vì dù cho người nào ở kinh thành thì cũng đều quen biết ngươi, sẽ khiến việc cải trang của ta thất bại. Và tập hợp sẵn lực lượng chờ ta từ xa xa nhằm đâm sau lưng bọn chúng. Các ngươi về được rồi, ta sẽ tìm bàn bạc cùng Ai Phon, Phó vương, em trai ta.” Cả ba người phủ nội vụ từ từ đi bằng đầu gối lùi ra khỏi đình cuối hồ. Khi đi ra khỏi vùng cấm địa rồi, Meun Janpubet quay sang phía Meun Maharit.
“Anh Rit, hãy đến chùa Putthosan trước đi, chiều muộn hãy gặp nhau. Ta phải đi chuẩn bị đồ đạc sẵn sàng cho việc cải trang cùng người để có thể cùng đi theo được. Nếu rảnh thì đến nhà ta, cha ta bảo có sách muốn trao cho anh.” Khi thấy tiền bối phủ nội vụ gật đầu thì liền tách ra đi về phía nhà gỗ gần đại hoàng cung để chuẩn bị cho sẵn sàng. Còn Jorge thì tách ra về phía chỗ hội nhóm để lệnh cho người đến ẩn mình ở cuối hồ theo lệnh.
Meun Maharit nhìn theo Meun Janpubet mà có thể xem là một người phủ nội vụ được yêu thích trong lúc này. Dù cho ở phủ cung nhưng cũng chuẩn bị đến làm việc tại phủ kho giống như bản thân, do là con trai út của Praya Gosathibordee*, quý tộc người Trung Quốc, người có công lao mua bán với Trung Hoa đến mức được thăng chức lớn từ thời vua trước. Người này còn từng là chủ sở hữu toà nhà mua bán phương Tây vào thời vua Phetracha. Ngài còn chăm sóc cho Jorge Phaulkon khi còn nhỏ, nên mới có thể thân thiết một cách yên tâm.
*Đã từng nói đến trong bài chú thích hệ thống cai quản của Ayutthaya, đây là chức vị của người đứng đầu phủ kho.
Do anh thích học hỏi tìm hiểu về chuyện mà sẽ giúp ích cho bản thân trong thời gian sau này, tiếng Hoa là một chuyện nữa mà anh cần học hỏi do thấy rằng quý tộc người Hoa nhận được sự ưu ái từ đức vua, kể từ thời Vua Phetracha, Vua Cọp, cho đến cả vị vua mới. Thế nên khi quen biết thân thiết cùng hậu bối phủ nội vụ có dòng máu lai Hoa như Meun Janpubet thì giống như cọp mọc cánh theo như ý muốn bản thân.
* * *
Chú thích thêm: Vị vua được nhắc đến đây là nhân vật có thật, là Vua Thai Sa trị vì Ayutthaya từ 1709 đến 1733, là con trai trưởng của Vua Cọp (mà trong phim Nhân Duyên Tiền Định là nhân vật Luang Sorasak). Cái tên Thai Sa dịch nghĩa đen là “cuối hồ” do ông thích sống trong cung điện Banyongrattanat bên cạnh hồ. Khi cha của ông còn tại vị thì ông được gọi là Chao Fah Petch, trong đó Chao Fah là cách gọi những người con của vua và hoàng hậu, còn Petch là tên của ông, nghĩa là “kim cương”. Còn Chao Fah Phon là em trai của ông, mà sau này trở thành Vua Borommakot.
Đêm đầu tiên của việc đến sống khác xứ khác thời đại, Pudtan ở trong căn phòng cũ mà cô tỉnh dậy sau khi bị ngất, sau khi đã dùng cành duối* chà răng mà kem đánh răng trông giống như bột muối và có vị mặn chấn động đến tận thận xong xuôi. Eung bò đến ngủ cùng ở ngoài mùng. Dù cho mở hết toàn bộ cửa sổ nhưng không khí vẫn nóng, có lẽ vì cô đã quen mở máy điều hòa cùng với mở quạt cho không khí trong phòng mát lạnh, khiến cho không ngủ được mấy. Cô nàng lật người tới lui trong bóng tối và sự yên tĩnh, bỗng dưng cảm thấy trống vắng đến mức đẫm nước mắt. Tiếng lật người của cô khiến cho Eung đang nghiêng người ngủ phải ngồi dậy nhìn, nến đã dập lâu rồi được châm lên lần nữa.
*Hình ảnh cây duối và phần cành được dùng để chà răng.
“Không ngủ được sao ạ?” Pudtan nhìn mắt người nói thì nhìn thấy ánh lo lắng. Sâu thẳm hơn thế có ánh gì đó mà cô không hiểu lắm nhưng tương đối theo hướng tích cực.
“Chị Eung còn độc thân hay đã kết hôn rồi ạ?” Cô nàng gợi chuyện để xua tâm trạng u ám của bản thân vì dù thế nào thì hiện giờ cô vẫn không thể ép mắt nhắm lại để ngủ được.
“Cưới gả sao ạ? Từng được gả nhưng nó bán ta đi. Lúc này nó không có quyền về thân thể ta cho đến khi nó mang tiền đến chuộc về.” Giọng người nói phẳng lặng như thể không có cảm giác gì.
“Cái gì! Bán vợ, là chồng mà bán vợ đi á?” Pudtan thốt lớn giọng.
“Nhỏ nhỏ thôi ạ, khuya lắm rồi. Mọi người đã ngủ hết. Lớn tiếng ầm ĩ kẻo bà chủ Kui sẽ tỉnh dậy mắng đấy ạ.”
“Đâu kể cho nghe đi ạ, dù sao ta cũng không ngủ được.” Cô nàng hạ giọng ngay tức khắc, sự hiếu kỳ liền phun trào lên ngay lập tức.
“…Nó nghiện rượu, ngày nào không được uống thì sẽ nổi cơn đánh đập ta. Ban đầu nó định mang đến bán cho lầu xanh. Gặp vận may khi bà chủ Kui đi ngang qua thấy lúc nó định lôi ta đem bán. Quả là phúc đức của ta khi được đến ở nhà bà chủ Kui.” Eung ngập ngừng trong chốc lát rồi dứt lòng kể thật dài khiến cho người nghe ngây ngốc… lầu xanh.
“Khoan đã, lầu xanh này là cái gì hả chị?”
“Nơi không tốt ạ, để cho phụ nữ bán thân thể.” Pudtan nghe xong rồi trợn mắt.
“Ơ thằng tạo nghiệp! Điên khùng… điên khùng nhất mà, thế không có ai phạt anh ta sao? Tổn hại thân thể, đem vợ đi bán, nên đi báo… à, ở đây có cảnh sát không? Người đem người làm sai đi phạt ấy.”
“Có ạ, viên tuần tra trị an kinh thành, nhưng đi báo tội chồng, nào có người nào họ làm đâu. Gả cho người nào thì phải trao cuộc đời cho người đó, do cha mẹ đã nhận sính lễ người ta rồi.” Pudtan nghe xong rồi thì khiến cho cảm thấy không thở ra nổi.
“Nó tệ đến thế sao chị? Chỉ vì là phụ nữ, phụ nữ cũng là người mà chị, ta không hiểu.”
“Dù cho có không ít người như chồng của ta, nhưng nào phải tất cả người chồng đều như chồng ta. Cha mẹ còn có thể bán con thì chồng có tính là gì ạ. Là cha mẹ thì còn tốt, có tiền có vàng thì đến chuộc lại con. Là chồng thì đừng hy vọng, để nó tìm vợ mới thì còn tốt hơn. Cô chủ đừng nghĩ nhiều, nào có ích lợi gì đâu. Ngủ thôi ạ, ngày mai phải tỉnh dậy từ lúc tờ mờ sáng để đi phụ việc cho bà chủ Kui nữa đấy. Cho đến khi nhà cô chủ xong thì cũng một hai ngày do là nhà gỗ tre, thời gian để cho ra hình ra dạng thì nào có lâu.”
“Ừm, cũng đúng, việc thiếu ngủ cũng là kẻ thù của sắc đẹp nữa. A! Khoan đã, ta xin hỏi thêm một chút, chồng chị Eung bán chị bao nhiêu?”
“Bốn tamleung, và hẳn không bao giờ đến chuộc về, là phúc đức của ta quá rồi.”
“Bốn tamleung…” Pudtan suy nghĩ nhẩm giá tiền thời này trong lòng theo như bà Kui dạy cho sau khi từ chợ về thêm một lần nữa thì phải ngây ra. Chỉ 16 baht, một con người trong thời đại này mua bán chỉ 16 baht và xem ra người bị bán lại còn nghĩ đó là chuyện bình thường. Ôi mẹ ơi! Con Tan muốn ngất.
“Thế tại sao không ly hôn? Nơi này có chuyện ly hôn không chị?”
“Có nhưng không có ai làm. Có chồng như chủ cuộc đời che chở đầu cho, nào có nên ly hôn cho thấy xấu hổ với mọi người.”
“Ôi! Điên chết mất, thế nếu họ lôi đi đem bán… cho lầu xanh nữa thì sao hả chị?”
“Nó… nó chắc không dám đâu. Nó nhận tiền của chủ chuộc rồi, nếu nó dám làm với chủ chuộc thì có thể bắt lỗi nó được.”
“Chị Eung, thế còn bản thân chị Eung? Không có quyền có tiếng nói cho bản thân mình sao?” Thấy Eung im lặng thì Pudtan phải thở dài thật mạnh.
“Ngủ thôi ạ, đã khuya khoắt lắm rồi…”
Nến đã tắt rồi nhưng Pudtan vẫn nằm trơ mắt trong bóng tối thêm một lúc lâu, vừa cố gắng thôi miên tinh thần mình rằng phải mau ngủ vì ngày mai không biết còn phải gặp chuyện gì ở đất nước man rợ thế này. Trước khi ngủ cô còn hứa với bản thân rằng ở nơi này cô sẽ yêu tiền hơn cả tính mạng, cô sẽ nâng niu tiền có được như trứng trong đá. Không biết rằng do lý trí gần sắp tắt hay bị ám thế nào, cô dường như nghe thấy tiếng cười vang loáng thoáng trong não trước khi ngủ mất.
* * *
Ánh nắng sáng rỡ chạm xuống mái của đại hoàng cung dần hạ xuống, cùng với nhóm các quan lại của phủ cung vốn vào diện kiến hôm nay đang tách ra một đường khác. Khi khuất ánh mắt mọi người thì ba người đồng hành vốn thuộc phủ nội vụ thân cận với vị vua mới đều nhẹ giọng hỏi han nhau.
“Đến cuối hồ không? Để có thể chờ đức vua.” Chàng trai có da dẻ trắng nhất trong nhóm hỏi.
“Việc này xem ra chỉ có ba chúng ta, ngươi nghĩ rằng đức vua sẽ muốn nói điều gì với chúng ta vậy Por In?” Meun Maharit hỏi đàn em đồng hành quen biết đã lâu từ khi đối phương còn trẻ tuổi, rồi mới quay sang nhìn về phía đàn anh đồng hành vốn quen biết nhau cả đời khi đối phương thở dài thật to.
“Chính ta cũng không biết, ta chỉ biết rằng thật thông cảm cho đức vua. Vừa mới tiếp nhận ngôi vị, mọi thứ đều lộn xộn. Lại còn có rất nhiều người để mắt đến, vì cựu đức vua trao ngôi vị cho Chao Fah* Phon, Phó vương hẳn là mất lòng không hề ít.” Meun Janpubet** nói nhẹ giọng vì điều nhắc đến nếu ai khác nghe thấy thì hẳn sẽ đến mức mất đầu.
*Đã từng giải thích ở nửa đâu chương 3, Chao Fah là cách gọi hoàng tử hoặc công chúa mà là con của vua và hoàng hậu. Chao Fah Phon là em trai của vua Thai Sa, ông được phong là Phó vương trong thời vua Thai Sa.
**Đọc là ‘chăn-pu-bệt’.
“Nhưng may mắn là anh em yêu thương nhau, nếu không thế thì lãnh thổ hẳn là nổi lửa.” Luang Chitpuban*, hay Jorge Phaulkon nói thêm, rồi cả ba cùng nhau thở dài. Chỉ một lúc là đến khu vực đình gần bến hồ nước lớn vốn được đào nối thành kênh luồn dưới tường chảy vào. Toàn bộ đi vào trong đình, nữ quan mang đồ ăn và thức uống đặt lên rồi cùng nhau biến mất, do lệnh của đức vua định ra chỗ này là cấm địa, chỉ đặc biệt cho phép vài người và vài thời điểm theo lệnh mà thôi.
*Đọc là ‘chít-pu-bàn’.
“Đức vua lại càng có chiếu chỉ rằng nơi này là cấm địa, chỉ thi thoảng dành riêng cho người được cho phép thì càng khiến cho đám nhìn chăm chú đến cảnh giác đề phòng. Thật đáng lo rằng bọn chúng sẽ nhận ra trước.” Jorge chỉ nói được như vậy thì phải im giọng khi người có địa vị cao nhất trong lãnh thổ đặt chân xuống đình.
“Ngươi suy nghĩ nông cạn quá Ai* Jod**.” Giọng nói có lẫn chút thú vị lên tiếng trong khi hạ người ngồi xuống phảng khắc dấu mạ vàng hoa văn dây leo theo thời thế.
*Đọc là ‘ai’. Cách gọi đặt trước tên để thể hiện người được gọi có giới tính nam, dùng để gọi người có địa vị thấp kém hơn mình, hoặc các cậu trai trẻ tuổi hơn mà thân thiết với bản thân.
**Đọc là ‘chót’, là cách đức vua gọi Jorge Phaulkon, không phải do người dịch ghi nhầm.
“Ta gọi các ngươi đến gặp lần này nhằm cùng nhau suy tính. Ta vừa tiếp nhận ngôi vị, phải có người đồng tình và không đồng tình. Nếu không tính Ai Phon em của ta thì vẫn có vài vị quý tộc và quan viên sẵn sàng làm việc không nên với ta. Nếu ta không vạch ra địa điểm giới hạn để cho chúng cảnh giác thì không phải là ta rồi. Dù thế nào thì bọn chúng cũng biết rằng ta không chịu ở yên, cứ làm rõ ràng cho chúng biết.”
“Thưa tâu đức vua.” Cả ba người đồng hành khác tuổi chắp tay lại lạy qua đầu.
“Cứ cư xử thoải mái, không cần câu nệ quá, tất cả các người đều từng chơi đùa với nhau từ thuở nhỏ, cũng tựa như em trai ta. Càng là Ai In, ta xin cha ngươi về nuôi từ khi còn chưa dứt sữa, không phải con thì cũng như con. Ai Rit, anh trai ngươi thế nào rồi? Nghe nói rằng đã từ Song Kwae về được một thời gian rồi không phải sao?”
“Anh Reung nhỏ một hai ngày nữa sẽ quay về thành Phitsanulok, thưa tâu đức vua.”
“Chuyện Praya Phitsanulok, ta nghe nói rằng không được khỏe lắm, có thể rời đi trong nay mai, nên suy nghĩ định gọi về ở lại Ayutthaya, và sẽ đưa Ai Mek, Luang Kochabat* đến làm chủ thành thay thế sắp tới đây. Đừng quên nói với Ai Reuang chuẩn bị đón chủ mới.”
*Đọc là ‘kốt-cha-bạt’.
“Thưa vâng, đức vua.”
“À, còn một chuyện nữa. Ta giao Mae Kaew cho Ai Ming, ngài ấy nghĩ thế nào?”
“Là sự vinh dự hết mực, thưa tâu đức vua. Mẹ đồng tình mọi bề do Mae Kaew đã 18 tuổi, người cho rằng thích hợp để gả đi, thưa tâu đức vua.”
“Tốt, Ai Ming có thể dùng được, là người phủ nội vụ mà cha ta rất ưa thích. Sau khi gả cưới, ta sẽ cho nó đến làm chủ thành Prippree (Phetburi) rồi sẽ thăng cấp bậc cho nó. Mae Kaew sẽ được sung sướng. Ai Jod, lá thư mà ngươi gửi đến Pháp, bọn chúng đáp lại thế nào, hay vẫn ở yên như trước?”
“Vẫn chưa có câu trả lời, thưa tâu đức vua. Thần cũng hết cách, thưa tâu đức vua.”
“Thôi vậy, đợi cho đất nước chúng ta qua khỏi nguy hiểm việc xáo trộn đất nước một thời gian, ta sẽ giúp trợ lực thêm cho chúng biết rằng bọn chúng sẽ ở yên. Nhà thờ thánh Joseph tính ra từ khi xây xong lúc ta tám tuổi đi vào chỉ là nhà gỗ nhỏ, ta cũng giúp sức trợ giúp cho thêm vững mạnh, nào có ngăn cản chúng. Chúng phải trù tính điều có lợi và bất lợi nếu như làm cho chúng ta oán hận.” Jorge chỉ có thể mỉm cười nhẹ cúi lạy một cách vui mừng, nghĩ về người mẹ cố gắng nhiều năm để lấy lại tài sản tiền vàng bị lừa gạt. Nếu người biết thì hẳn sẽ vui không ít.
“Ta gọi các ngươi đến hỏi han, cần làm thế nào với đám người của chú Dam?” Gương mặt không khác gì cha căng thẳng trừng trừng lên ngay lập tức, khi quay trở về công chuyện chính trị.
“Thời gian này thần muốn báo rằng vẫn không nên làm gì thưa tâu đức vua. Nguyên nhân do Pra Ong Chao* Dam vẫn chưa làm gì lộ liễu. Nếu người làm gì thì thần e rằng có thể tạo tác động xấu hơn là tốt, thưa tâu đức vua.” Jorge vội tâu do biết rõ rằng nhà vua hết mức tức tối trong lòng.
*Pra Ong Chao: Hoàng tử mà không phải do hoàng hậu sinh ra. Tước vị này sẽ không thay đổi dù cho chuyển sang thời tại vị của một vị vua mới, ví như ở đây Pra Ong Chao Dam là em trai của Vua Cọp, cha của vị vua đương nhiệm là Vua Thai Sa. Vua Thai Sa gọi Pra Ong Chao Dam là chú nhưng tước vị Pra Ong Chao vẫn giữ nguyên. Vậy nên mình sẽ không dịch thành “hoàng tử” vì sẽ gây hiểu lầm thành anh em của Vua Thai Sa. Mà mình cũng không muốn dịch thành “hoàng thúc” vì nó mất sự đặc trưng trong cách gọi của Thái. Tên riêng Dam đọc là ‘đằm’.
“Hiện tại ta đang cho Phon em trai ta để mắt nhìn vì dù thế nào thì cũng mang danh cha vợ. Nếu ông ta rục rịch thì sẽ xử lý thật tuyệt đối. Ta gọi các ngươi đến vì muốn giúp suy nghĩ xem nên làm gì khiến ông ta bắt đầu hành động. Bóp thế nào để khiến cho ông ta sốt sắng chịu không nổi mà lòi đuôi cho chúng ta xử lý.” Ba người phủ nội vụ cúi mặt chau mày huy động suy nghĩ một lúc lâu mà vẫn chưa ai nghĩ ra, đột ngột Meun Maharit ngẩng mặt lên trong khi tâu.
“Mẹ từng dạy cho thần rằng nếu muốn khiến cho chuột ra khỏi lỗ thì phải dụ mồi, thưa tâu đức vua. Chuột nó cần gì thì đưa cho nó thứ đó, rồi mới xử lý nó được, thưa tâu đức vua.”
“Chú Dam cần thứ gì thế sao…” Ánh lóe sáng của sự hiểu thấu xuất hiện trong mắt, chính Meun Janpubet cũng đủ suy nghĩ ra được nên vội tâu cùng sự lo lắng.
“Đừng nghĩ sẽ đem chính bản thân người ra mạo hiểm, thưa tâu đức vua. Thần nghĩ rằng chúng ta nên làm điều khác vốn không mạo hiểm đến người.”
“Nếu không mạo hiểm thì khi nào mới xử lý được. Để cho nó tiếp tục làm cái gai đâm vào tay cho bực mình thế này, ta thấy không được việc gì. Làm vậy đi, Ai Jod đi xử lý tung tin ra, ta sẽ cải trang ra ngoài thành tìm niềm vui.”
“Nhưng mà…”
“Không có nhưng, ta đã quyết định rồi, và tìm người đến mai phục ở cuối hồ cho ta. Còn ngươi Ai In, chuẩn bị cải trang giống ta. Ai Rit phải ở xa xa vì dù cho người nào ở kinh thành thì cũng đều quen biết ngươi, sẽ khiến việc cải trang của ta thất bại. Và tập hợp sẵn lực lượng chờ ta từ xa xa nhằm đâm sau lưng bọn chúng. Các ngươi về được rồi, ta sẽ tìm bàn bạc cùng Ai Phon, Phó vương, em trai ta.” Cả ba người phủ nội vụ từ từ đi bằng đầu gối lùi ra khỏi đình cuối hồ. Khi đi ra khỏi vùng cấm địa rồi, Meun Janpubet quay sang phía Meun Maharit.
“Anh Rit, hãy đến chùa Putthosan trước đi, chiều muộn hãy gặp nhau. Ta phải đi chuẩn bị đồ đạc sẵn sàng cho việc cải trang cùng người để có thể cùng đi theo được. Nếu rảnh thì đến nhà ta, cha ta bảo có sách muốn trao cho anh.” Khi thấy tiền bối phủ nội vụ gật đầu thì liền tách ra đi về phía nhà gỗ gần đại hoàng cung để chuẩn bị cho sẵn sàng. Còn Jorge thì tách ra về phía chỗ hội nhóm để lệnh cho người đến ẩn mình ở cuối hồ theo lệnh.
Meun Maharit nhìn theo Meun Janpubet mà có thể xem là một người phủ nội vụ được yêu thích trong lúc này. Dù cho ở phủ cung nhưng cũng chuẩn bị đến làm việc tại phủ kho giống như bản thân, do là con trai út của Praya Gosathibordee*, quý tộc người Trung Quốc, người có công lao mua bán với Trung Hoa đến mức được thăng chức lớn từ thời vua trước. Người này còn từng là chủ sở hữu toà nhà mua bán phương Tây vào thời vua Phetracha. Ngài còn chăm sóc cho Jorge Phaulkon khi còn nhỏ, nên mới có thể thân thiết một cách yên tâm.
*Đã từng nói đến trong bài chú thích hệ thống cai quản của Ayutthaya, đây là chức vị của người đứng đầu phủ kho.
Do anh thích học hỏi tìm hiểu về chuyện mà sẽ giúp ích cho bản thân trong thời gian sau này, tiếng Hoa là một chuyện nữa mà anh cần học hỏi do thấy rằng quý tộc người Hoa nhận được sự ưu ái từ đức vua, kể từ thời Vua Phetracha, Vua Cọp, cho đến cả vị vua mới. Thế nên khi quen biết thân thiết cùng hậu bối phủ nội vụ có dòng máu lai Hoa như Meun Janpubet thì giống như cọp mọc cánh theo như ý muốn bản thân.
* * *
Chú thích thêm: Vị vua được nhắc đến đây là nhân vật có thật, là Vua Thai Sa trị vì Ayutthaya từ 1709 đến 1733, là con trai trưởng của Vua Cọp (mà trong phim Nhân Duyên Tiền Định là nhân vật Luang Sorasak). Cái tên Thai Sa dịch nghĩa đen là “cuối hồ” do ông thích sống trong cung điện Banyongrattanat bên cạnh hồ. Khi cha của ông còn tại vị thì ông được gọi là Chao Fah Petch, trong đó Chao Fah là cách gọi những người con của vua và hoàng hậu, còn Petch là tên của ông, nghĩa là “kim cương”. Còn Chao Fah Phon là em trai của ông, mà sau này trở thành Vua Borommakot.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook