Định Mệnh
Chương 20-1

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Bỗng dưng phải đến làm Florence Nightingale*…” Pudtan than nhẹ giọng nhưng tay vẫn cứ lau người cho bé trai nhỏ bé gần như cả đêm, mà không yên tâm nếu để cho hầu tớ làm vì mỗi một người đều có niềm tin thật quá cổ lổ sĩ. Túi tiền to vẫn đặt bên cạnh chậu đất nung theo lệnh của Khun Ying Karaket cho cô giải quyết giúp đỡ họ hàng khó khăn ở thành Phitsanulok. Qua đêm hôm đó thì tình trạng đứa bé cũng khá hơn, nên cô giao một phần tiền cho bà Kloi để làm ăn duy trì cuộc sống tiếp theo trong những ngày về sau. Đôi mắt chiếu nhìn về phía Pudtan của bà Kloi có ánh của sự nhộn nhạo, lại còn nhìn về phía nhà nghỉ mà Khun Ying Karaket ở cùng sự cảm động, như thể sự âu sầu sâu thẳm và bóng đen gang qua cuộc đời dần dần phai nhạt đi trở thành hy vọng. Còn Pudtan thì ánh mắt khi nhìn đến hai bà cháu lúc đang rời đi có sự no nê tràn đầy đến mức gần như ngấn nước mắt. Cô nàng thở ra thật dài tựa như có điều gì đó từng đè nén phần nào được nâng ra khỏi, khiến cho cô thoải mái hơn.

*Theo chú thích của tác giả, Florence Nightingale là người tiên phong cho nghề y tá, bà được gọi là Lady of the Lamp, từ hình ảnh in dấu trong lòng những người nhìn thấy bà đến thăm bệnh nhân vào buổi tối cùng với cầm đèn dầu trong tay.

“Thật là yên tâm… Chắc là được làm công quả cho lòng nên mới nhẹ hẫng thế này, nhỉ chị Eung.” Pudtan nói cùng nàng Eung vốn gửi đến nụ cười ngây thơ cho cô chủ của mình.

* * *

Sau khi ăn cơm trưa xong thì Pudtan nghe tiếng ngựa hí vang từ trước nhà nghỉ. Khi rướn mặt ra nhìn thì thấy rằng Meun Maharit đang ngồi mỉm cười lơ đãng trên lưng ngựa ngoại cỡ to.

“Cha mẹ và anh Reuang nhỏ đi chơi từ buổi sáng. Ta biết nàng chưa rảnh nên lưu lại chờ. Bây giờ hết chuyện rồi, đi chơi cùng nhau thôi.”

“Đi chơi, thời tiết buổi chiều thế này nóng đấy Khun Pi, đợi cho nắng dịu gió xuống có được không?”

“Không đi lúc này thì đi lúc nào. Trời trở tối thì nhìn thấy được cái gì, choàng quấn khăn cho tốt rồi đi thôi. Chúng ta không có bao nhiêu thời gian đâu, đến nơi rồi mà nếu chỉ nằm trên giường thì sẽ phí thời gian không đâu. Cất công đi đường xa thật xa.” Pudtan nghe rồi thì chỉ có thể bước lừ đừ đi diện đồ, cả áo tay dài lẫn khăn choàng đầu. Khi bước ra ngoài thì thấy gương mặt mỉm cười dịu dàng của anh chàng đẹp trai đang chờ cô một cách kỳ vọng rằng sẽ dẫn đi ngắm thành.

“Đi thế nào ạ?” Cô khựng lại đảo mắt tới lui tìm phương tiện đi đường.

“Ngựa đây còn gì.” Không biết là vì lý do gì mà cô chưa từng từ chối chàng trai này, không bao lâu thì liền ngồi cứng người ở phía trước người điều khiển ngựa.

“Chủ thành Phitsanulok chăm lo chuyện phía thành Burma và thành Mon, chăm sóc thành Phitsanulok. Thành vững chắc nhờ 14 pháo đài mà kỹ sư từ nước Pháp là người kiểm soát xây dựng. Có hàng hóa từ núi rừng, ngà voi, sừng tê giác, da thú rừng, đường, thuốc lá, hành tây, sáp mật ong, mật ong. Làm đuốc thì làm từ hắc ín và xăng dầu, làm nhựa đỏ vốn được dùng để làm sáp đóng mộc, còn có người làm gỗ xây nhà mà nhuộm nhiều màu, sản xuất thiếc và hổ phách màu xám nữa.” Pudtan bắt đầu ngồi ngủ lơ mơ.

“Chủ thành Pra Phitsanulok trước đây là dòng dõi hoàng tộc cũ, nhưng lúc này là quan viên thân thiết đảm nhận công vụ gần bên đức vua và được gửi đến trông coi thành.” Giọng trầm ấm của hướng dẫn viên danh dự nói trong khi chỉ cho xem các địa điểm khác nhau trên đường.

“Đa số chùa trong thành Phitsanulok đều được xây hoặc khôi phục trong thời gian Praya Lithai tại vị. Được nói rằng người đến sống tại thành Phitsanulok những bảy kao*, à, nói theo ngôn ngữ của nàng là bảy năm. Và người được gọi là vị vua Phật tử. Ở Phitsanulok nuôi dưỡng Phật giáo là chủ yếu, có chùa Ratchaburana giống như Ayutthaya đa phần có tòa tháp hình dạng Lanka. Mẹ từng bảo rằng toàn bộ đều là nghệ thuật theo kiểu mẫu thời Sukothai vốn chịu ảnh hưởng từ Ấn Độ. Có nền phụ trợ bên dưới, xây thon nhọn lên thành hình chiếc chuông úp, tiếp theo là ngai vàng hình vuông dài lên thành đốt chanai**.”

*Đọc là ‘kau’, theo ngôn ngữ hiện đại là động từ ‘vào’.

**Đọc là ‘cha nẳy’, đốt chanai là một phần trong kiến trúc của tòa tháp có hình dạng như cái chuông úp. Trong ảnh, dòng thứ 3 từ trên đếm xuống là đốt chanai.



“Đằng kia là chùa Pra Sriratanamahathat hay gọi là chùa lớn. Sảnh lễ có đặc điểm kiểu rạp*, cánh cửa tịnh xá sẽ là cánh cửa gỗ điêu khắc. Mẹ bảo rằng trong thời gian sau này thì nơi đây sẽ thay đổi, ví như cánh cửa gỗ khắc trong chùa to này đây, sẽ trở thành cánh cửa khảm xà cừ.” Pudtan nghe giọng trầm vốn rung ngực dội đến từ đằng sau thì khiến cho da mắt cứ dần dần trở nặng. Điều nghe thấy trôi qua tai rồi đi ra khỏi tai, không có vương lại trong não chút nào, dù cho cố gắng gượng ép bao nhiêu thì cũng chỉ có cảm giác phiêu phiêu đến gục đi mất.

*Theo chú thích của tác giả, đây là kiểu kiến trúc mà hàng khung bao quanh bên ngoài nhất xây thành tường đặc, có ô cửa sổ và ô cửa mở thành từng lúc.

Meun Maharit nghiêng nhìn khi thấy rằng đầu tròn nhỏ đó gục dựa hết sức vào ngực anh. Nụ cười ẩn sâu cùng với không thể nhịn mà không in nụ hôn lên mái tóc cùng sự yêu chiều đầy trong lòng.

“Đêm qua xem ra gần như không ngủ nghỉ phải không Mae Pudtan của anh?” Vì sự tốt bụng có lòng xót thương đối với đứa bé của Pudtan, lại còn không yên tâm để hầu tớ chăm sóc thay cho, khiến cho không có gì lạ khi chính chủ lại buồn ngủ đến mức ngủ mất trên ngực anh thế này. Mùi thơm của hoa và nhục đậu khấu hoà vào trong hạt bột thơm mà Pudtan thoa chống nắng đến mức khiến cho gương mặt hồng hào mềm mịn mời gọi ngửi đến mức anh gần như không kiềm lòng được.

* * *

Pudtan tỉnh dậy lần nữa thì thấy rằng bản thân đã nằm trên nệm giường trong nhà nghỉ rồi. Cô nhìn trái phải, nhìn đồ đang mặc thì thấy rằng vẫn là đồ cũ. Khi nhìn sang bên cạnh giường thì thấy gương mặt cười tươi đến mức thấy cả răng đen của nàng Eung đang quạt cho.

“Tỉnh dậy rồi sao ạ?”

“Ta ngủ sao?”

“Thưa vâng.”

“A! Nhưng ta nghĩ ta ngồi ngựa với anh Rit, không phải sao chị Eung?”

“Thưa vâng, nhưng cô chủ ngủ giữa đường, ngài Meun liền đưa quay về.”

“Đây nghĩa là ta ngủ rất lâu, ngủ không biết chuyện gì, ngủ như chết rồi… Làm sao đến ở trên giường được?” Nàng Eung ngượng ngùng mắc cỡ trước khi đáp lời.

“Ngài Meun Rit bế cô chủ lên ạ.” Nàng Eung cúi mặt rồi mặt đỏ ửng.

“Ngài Meun Rit chắc không có lén làm gì ta đâu đúng không?”

“Không biết ạ, ngài Meun Rit bế cô chủ lên gian phòng ngủ này rồi lệnh cho ta lấy nước đến lau mặt cho cô chủ.” Nói rồi nàng Eung liền vặn vẹo thêm lần nữa, Pudtan ngây ra một lúc nhưng cũng không nói gì, bàn tay chạm vào môi mình, trong mắt tràn đầy ánh nghi ngờ.

* * *

Meun Maharit ngồi dựa cột giường rồi mỉm cười như bị thần kinh, bàn tay dày giơ lên chạm nhẹ vào môi. Dù cho biết rằng không thích đáng cho lắm nhưng anh cũng khó mà dằn lòng được, đôi môi đầy đặn phớt đỏ đó giống như gọi mời anh phải đưa môi đến chạm nhẹ. Nhưng khi chạm rồi thì lại không thể nhịn mà không nhấn tới lần nữa. Sự thơm ngọt mềm mại đó giống như thứ có thể hưởng mãi mà không biết chán, nếu tiếng bước chân của nàng Eung không vang loáng thoáng lên trước thì xem ra anh có lẽ không ngóc đầu dậy được mà nhất định xảy ra chuyện lớn. Khuôn mặt sắc bén rúc vào gối mềm cùng sự ngượng ngịu mắc cỡ từ sự tưởng tượng xa xôi của bản thân.

Giọng nói chuyện khe khẽ vang lên từ bên ngoài, cử chỉ mà không thể để cho người nào thấy của Meun Maharit liền trở thành ngồi yên nghiêm nghị tìm quyển vở tiếng Hoa. Khi Meun Narongratcharittha bước vào thì chỉ thấy em trai của mình đang ngồi mở sách đọc trên phảng giường.

“Mẹ bảo rằng nguyên nhân Mae Pudtan đến cùng là để cho thử chạm vào quyển kinh Kritsana Kali sao Por Rit?”

“Đúng vậy anh Reuang, nhưng…” Meun Maharit đặt quyển vở tiếng Hoa xuống rồi nói cùng anh trai bằng thái độ nghiêm túc.

“Nhưng lúc này ngươi không muốn cho nàng chạm vào quyển kinh đó nữa, như thế sao?”

“Đúng là anh Reuang hiểu lòng ta.”

“Nhìn ánh mắt mà ngươi nhìn Mae Pudtan từ khi ở chợ lần đó thì ta đã biết em trai ta suy nghĩ gì rồi.”

“Ta xin nói với anh Reuang bằng sự chân thật rằng ta cảm thấy kỳ lạ với Mae Pudtan, như thể nàng là người mà ta tìm kiếm đã lâu, lâu đến mức ta thấy đau lòng mỗi khi nhìn về phía nàng. Nhưng lần tiên đầu ấy ta vẫn chưa chắc chắn về bản thân vì cảm xúc có được là điều mà ta không ngờ rằng có khả năng. Nhưng càng ngày thì ta càng biết rằng ta không muốn Mae Pudtan đi đâu cả. Ta muốn nàng ở cùng ta mãi mãi.” Meun Narongratcharittha thở ra thật dài khi nghe xong.

“Ta cũng đủ biết được, nếu không thì ngươi không muốn ta đem quyển kinh Kritsana Kali đến tận thành Phitsanulok đâu.”

“Nhưng ta cũng không muốn nàng đau khổ từ việc lạ nước lạ cái khỏi nơi mà nàng quen thuộc. Và lại còn có họ hàng thân thiết của nàng ở một nơi mà ta không bao giờ đi theo để gặp cùng nàng được, nếu như nàng phải đi.”

“Thế ngươi tính làm như thế nào?”

“Ta không biết…” Sự yên lặng bao trùm lên cả căn phòng.

“Cuối cùng ta có lẽ không thể nào gượng ép mong muốn của nàng được. Và nếu nàng về đến nơi mà nàng rời đi, ta đã quyết định rằng cả đời sẽ không cưới.” Sắc mặt đau khổ lo lắng của em trai khiến cho người làm anh biết được rằng chuyện này là chuyện lớn.

“Việc nàng đến đây hẳn là có nguyên nhân, ta không tin rằng quyển kinh Kritsana Kali lại kéo nàng đến đây chỉ vì sự tình cờ. Ngươi thử nói chuyện này với cha mẹ đi, họ thông minh hơn chúng ta nhiều, có thể sẽ chỉ dẫn cho điều vướng mắc của ngươi giãn bớt.” Tiếng gọi của nai Jerm vang lên trước gian phòng ngủ. Khi cả hai ra ngoài thì thấy cô nàng mà bọn họ nói đến đang đứng gửi nụ cười đến như thể có hy vọng.

“Ta đến để thử chạm vào quyển kinh Kritsana Kali ạ.” Hai chàng trai quay sang nhìn mặt nhau mà không có một góc nụ cười nào cho thấy. Pudtan nhìn hai chàng trai tới lui rồi mới lên tiếng hỏi một cách cảnh giác.

“Không phải quyển kinh Kritsana Kali biến mất hay bị mang đến nơi khác nữa chứ ạ?”

“Không phải thế đâu. Coi nào, đến đình trước đã, dù thế nào cũng nên đi gọi cha mẹ trước. Lúc này cha mẹ ở nhà Praya Phitsanulok, đến khi về thì hẳn cũng tối khuya. Lòng dạ nàng muốn rời khỏi nơi này nhanh chóng đến mức muốn đi mà không tạm biệt người lớn hay sao?” Meun Maharit nói bắt bẻ trước khi ngoảnh mặt tránh.

“Giống như có mùi dỗi trôi đến vậy, Khun Pi Rit ạ, nếu như ta chạm vào quyển sổ duối đấy rồi dễ dàng biến thoắt đi mất thì ta có thể thoắt biến mất rồi dễ dàng quay trở lại như thế. Ta nghĩ nó phải có nguyên nhân, có yếu tố khiến cho ta đến đây, và nhất định không phải chuyện đơn giản để mà đi hay về đâu.” Cả Meun Narongratcharittha và Meun Maharit đều nhìn đến phía người nói cùng sự ngỡ ngàng.

“Ơ, bối rối cái gì ạ? Dù ta trông không mấy thông minh nhưng cũng không ngu đâu. Đâu ạ? Quyển kinh Kritsana Kali.” Ánh mắt sốt sắng của cô nàng khiến cho người nhìn hết lời để nói, Meun Maharit không thể nhịn mà không cười nhẹ thành tiếng trong khi lắc đầu một cách ngán ngẩm.

“Anh Reuang hãy đi lấy quyển kinh Kritsana Kali ra đi, để cho nàng chạm thử cho hết sự vướng mắc trong lòng của cả chúng ta lẫn của nàng.” Meun Narongratcharittha gật đầu với em trai và cô nàng có lời nói quá mức từa tựa như mẹ cùng sự đành lòng.

Chỉ một lúc thì chiếc hòm sắt quen mắt được đem đến đặt trước mặt, khi mở nắp ra thì nhìn thấy bọc giấy thấm dầu và vải thô màu trắng bao bọc lấy quyển sổ duối. Cả chủ lẫn tớ vốn luôn biết chuyện dường như nín thở khi nhìn thấy bàn tay mảnh của Pudtan vươn đến mở thứ bao bọc lấy quyển sổ duối. Trong khi ngón tay chạm vào quyển sổ duối thì tựa như có sóng năng lượng nào đó tỏa ra đến mức Meun Maharit thoắt thảng thốt. Anh vươn tay ra định gạt bàn tay đang chạm vào quyển kinh Kritsana Kali ra, nhưng phải khựng lại khi nhìn thấy Pudtan giơ quyển sổ duối lên nhìn mà không có gì xảy ra như đã nghĩ.

“Biết ngay mà, giống như có năng lượng nào đó nhưng lại thật sự không thể đi. Hay là phải quay về chạm vào ở chỗ cũ ạ? Đại loại phải quay lại điểm cũ rồi ta có thể về nhà mà thấy rằng thời gian không hề trôi qua, vẫn là cùng một ngày mà ta đến đây.” Dù cho không mấy quan tâm lịch sử nhưng cô cũng từng xem phim điện ảnh hay đọc bài liên quan đến thời gian, nên cố gắng suy đoán nhiều tình huống theo như có khả năng.

Meun Maharit dần dần thở ra, đôi mắt sắc nhìn chăm chú sâu vào trong đôi mắt xinh đẹp của Pudtan. Ánh mắt tựa như càm ràm gửi đến khiến cho cô nàng phải tránh mắt. Người gì mà ánh mắt như thể biết nói vậy, không phải cô không vấn vương gì với người ở đây, nhất là với chàng trai luôn đi theo chăm sóc cho cô đây, nhưng việc cứ sống lênh đênh không có mục đích và không biết nguồn gốc không phải là điều cô muốn.

“Nếu thế thì ngày về ngươi hãy mang quyển kinh Kritsana Kali này về Ayutthaya để cho rõ ràng mọi chuyện, nhưng phải cẩn thận cho tốt, và quan trọng nhất là không được để mẹ chạm vào quyển sổ này. Vì chúng ta ai cũng biết rõ rằng khi mẹ chạm vào thì sẽ thế nào. Ngay cả với Mae Kaew, Mae Prang thì cũng đừng để cho các em ấy chạm đến. Lần trước Mae Prang thử chạm vào một chút thì bảo rằng cảm thấy như thể có cả ngàn mũi sóng mạnh đâm vào. Quyển sổ duối này xem ra nếu người chạm vào là nữ thì sẽ xảy ra mỗi kiểu khác nhau. Thời gian này hãy cất ở gian phòng ngủ của ta đi, khi nào về thì đến lấy.” Meun Narongratcharittha nói kết luận trong khi cất quyển kinh Kritsana Kali xuống hòm và đem đi cất trong gian phòng ngủ của mình.

“Khun Pi ạ, ta đói rồi, tỉnh dậy thì trời trở tối còn chưa kịp ăn gì hết. Có gì cho ta ăn không ạ?” Meun Maharit không nói không rằng nhưng cũng biết người con gái này đang dỗ mình nên chỉ có thể gật đầu.

“Ta ra lệnh không cho ai đến đánh thức nàng, và cho hầu tớ cất một phần cơm phần thức ăn cho nàng. Anh Jerm, Ai Chom, nàng Eung đi phụ nhau mang đồ ăn đến.” Khi nai Jerm, nai Chom và nàng Eung đi xuống nhà, trên đình chỉ còn lại riêng anh và người con gái quá mức này mà thôi.

“Khun Pi quả là thận trọng và tốt bụng, thật là phúc của ta khi tình cờ chạm vào kinh Kritsana Kali vào ngày mà Khun Pi vừa hay đào hòm lên, khiến cho chúng ta quen biết nhau.” Cô nàng nghịch ngợm cố gắng dỗ dành theo kiểu của mình đến mức tâm trạng đối phương bắt đầu tốt lên, nhưng sắc mặt thư thái lại trở nên nghiêm nghị. Anh vụt đứng dậy trong khi gật đầu cho Pudtan đi theo mình, cho đến khi khuất bình phong gỗ ở phía sau nhà thì quay ngoắt lại bắt lấy cổ tay mảnh khảnh của nàng và kéo lại sát người mình.

“Làm gì thế ạ Khun Pi?” Hay là dỗi đến mức suy nghĩ trái luân thường đạo lý? Pudtan mở to mắt kỳ vọng.

“Mae Pudtan hãy hứa với ta rằng không được chạm vào quyển sổ duối mà không có ta ở cùng. Nếu nàng biến mất thì ta muốn thấy tận mắt để ta có thể chuẩn bị tinh thần.” Cả lời nói lẫn ánh mắt vừa kiên định vừa nỉ non khiến cho suy nghĩ lung tung của Pudtan trở thành cảm xúc nhói lên trong lòng. Cô gật đầu trong khi cúi đầu xuống, vừa bức bối nhức nhối vừa do dự bối rối, nào phải cô muốn rời khỏi người đàn ông này, nhưng… xã hội trong thời đại này bao gồm cả thái độ của người lớn trong nhà của anh, nhất là Khun Ying Jampa, khiến cho cô biết rõ rằng nếu cô đồng ý xác định sống ở đây thì một ngày trong tương lai cô phải chấp nhận nếu anh không phải chỉ có một mình cô. Và nếu chuyện danh dự địa vị nghe thấy từ cả Khun Ying Jampa, hay ngay cả nàng Eung, là chuyện quan trọng như thế thật, ngoài việc cô không phải là người phụ nữ duy nhất của anh rồi thì cô còn phải là vợ bé hay thiếp thất nữa. Đó là chuyện cô không thể chấp nhận được và không thể thừa nhận được nhất. Không tính rằng ở thời đại kia cô còn một chút lo lắng, nỗi lo đó chính là bác Wipawee mà có thể đang đợi cô quay về.

Bàn tay to của Meun Maharit kéo thân hình cô lại sát người cùng với ôm lấy như thể dùng hành động là thứ khẳng định cho bản thân chắc chắn về lời hứa đó của cô. Pudtan chỉ có thể yên lặng dựa mà không chống đối hay phản bác do biết rõ rằng cả hai trái tim của anh và cô đều đã thừa nhận đối phương là người quan trọng với mình rồi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương