Định Mệnh
-
Chương 12-1
“Thời gian này ngôn ngữ của ngươi đủ dùng rồi đấy, dù nói không quen lắm thì cũng không sao. Đến lúc đó Por In của ta hẳn sẽ đi cùng, giúp nhau nói năng buôn bán thì hẳn sẽ không có gì khúc mắc.” Praya Gosathibordee nói trong khi nhấp trà mà con gái rót cho. Tiểu thư Praejin mỉm cười nhẹ trong khi thầm nhìn người con trai đang ngồi cầm nhìn quyển sách tiếng Hoa trong tay.
Khun Ying Gosathibordee hay Khun Ying Pong rời mắt khỏi vải thêu trong tay trong khi hé cười một cách hài lòng. Người con gái này của bà năm nay cũng đã 15 tuổi, thích hợp để thành gia lập thất rồi. Khi nhìn về phía Meun Maharit vốn cùng là cận thần với con trai lớn thì lại càng hài lòng. Con trai Praya Wisutsakorn đẹp không thua cha, lại còn có tước vị danh dự tương lai xán lạn, nhìn thế nào thì cũng cực kỳ xứng đôi với con gái bà. Sự nghiệp của Praya Wisutsakorn cũng đi cùng một hướng với chồng bà, gia đình ấm áp thương yêu hoà thuận đến mức được đồn đãi về tấm lòng tốt đẹp, vừa mắt hợp ý hết cả. Khi hỏi thử con trai thì biết rằng chàng trai quý tộc này đây vẫn chưa có vị tiểu thư nào chung nhà, lại còn không có bé có nhỏ để phải tức phải giận. Lại còn có dấu hiệu sẽ chỉ có một vợ giống như cha chỉ có mỗi Khun Ying Karaket là vợ chính mà thôi. Nếu như dòng nước có lòng cho tơ lụa thì hẳn sẽ tốt không ít.
“Viết vẫn chưa được đẹp cho lắm, thưa bác. Đọc dù cho tạm ổn nhưng nói quả thật là khó quá.”
“Không sử dụng thì thế này đây. Nếu ngươi làm công vụ sổ sách hoặc làm quan viên Thái kiểm soát thuyền buồm đến Trung Hoa một lần trong tương lai thì không nhất thiết thể hiện ra rằng có thể nghe và đọc đâu. Để cho phía đó sẽ không cảnh giác trong lời nói với nhau khi nghĩ rằng ngươi nghe không hiểu. Có thể sẽ có ích hơn.” Praya Gosathibordee dù có dòng máu gốc Hoa chính thống nhưng trưởng thành ở Ayutthaya nói.
“Hôm nay hãy ăn cơm ở đây cùng bác, Mae Pong bảo hầu tớ chuẩn bị cơm nước được rồi, Por In chắc hẳn sắp quay về nhà, để cùng nhau ăn cơm luôn.” Praya Gosathibordee nói với người vợ chỉ hôn mà vị vua trước từng ban cho ông vào lần thăng chức vị thành Okpra do thực hiện công vụ hợp tâm ý. Dẫu cho Mae Pong tuổi tác cách xa khá nhiều, nhưng do trưởng thành và được huấn luyện từ trong cung nên có thể làm người phụ nữ quán xuyến đảm đang xứng đáng với danh dự bản thân, nên ông không thường xuyên đến kiếm nhà nhỏ. Chỉ có thi thoảng đi thăm và nuôi đám con gái đó không để cho phải cực khổ trong địa vị thiếp thất vốn phải khiêm tốn.
Ngài rất hài lòng về người vợ chính thất này, nên vờ thờ ơ khi ông bà nội ở Trung Hoa hối thúc nhận thiếp vốn là người họ hàng xa người Hoa đến sống cùng. Nhiều năm trôi qua thì phu nhân Pong sinh ra Por In vốn rất tháo vát, lại còn sinh ra Mae Praejin vốn ưu tú cả về phép tắc cư xử lẫn ngoại hình, nên họ hàng xa không nói đến việc nhận thiếp nữa.
“Cháu không nói trước với mẹ, e rằng mẹ sẽ lo lắng nên chỉ xin nhận mỗi sách tiếng Hoa thôi, và hẳn là phải mau trở về.”
“Ơ, thế à? Nếu thế thì mau quay về kẻo mẹ đợi.”
“Thưa vâng.” Meun Maharit chắp lạy chào trước khi rời khỏi nhà Praya Gosathibordee giữa ánh mắt nuối tiếc của Khun Ying Pong và ánh mắt buồn bã của tiểu thư Praejin.
“Por Rit có tương lai xán lạn không khác gì Por In. Là chàng trai có đầu óc suy nghĩ tiến bộ, không khác gì cha mẹ mà được đồn đãi là thông minh số một. Ngày mai có thuyền buồm từ Trung Hoa đến Ayutthaya, hẳn có rất nhiều vật dụng thức ăn từ Trung Hoa. Mae Pong và Mae Praejin hãy mang đồ sang cho Khun Ying Karaket. Nhờ báo với Khun Ying Karaket nhé Por Rit.” Praya Gosathibordee nói nhẹ giọng trong khi mỉm cười trên mặt. Chỉ vậy thôi thì hai người phụ nữ khác tuổi đã giảm bớt suy nghĩ vướng mắc. Khi chủ nhân gia đình vốn là một đại thần cất lời như thể mở đường cho như thế này, làm sao mà chuyện đã nghĩ đến đấy không thành công cho được.
* * *
Ánh nắng lúc sáng muộn gắt đến mức nên mang đệm mang gối ra phơi nắng cho thơm mùi nắng. Khi Ketsurang thấy cả hai cha con đều đi đến đại hoàng cung, cùng với hai con gái cũng cần quay trở lại trong cung rồi, thì Ketsurang liền vào vai bà quản gia lệnh cho hầu tớ cả nhà quét dọn lau chùi phòng của cả bốn người con sau khi ngưng lại đã nhiều ngày.
“Ngóc ngách thì quét bụi cho sạch nhé, đừng để bám bụi.” Ketsurang chỉ đạo cho hầu tớ vào làm vệ sinh phòng của con trai nhỏ vốn là căn phòng thứ hai được dọn dẹp vệ sinh. Trong khi đi cầm gối mà nàng thêu cho con lên để chuẩn bị mang đi phơi nắng thì phải khựng lại khi quay sang nhìn thấy túi vải màu đỏ trên bàn làm việc. Trên túi đó có sợi dây chuyền và móc hình trái tim đang nằm.
“Ế… Sợi dây của Por Rit sao?” Ketsurang cầm lên nhìn chăm chú rồi phải nhìn thứ trong tay cùng sự lấy làm lạ.
“Ui! Con trai mẹ lấy trái tim ai về cất giữ đây?” Ketsurang cười hi ha một mình rồi mới nhận ra rằng thứ nằm trong tay không phải hình dạng trang sức trong thời Ayutthaya, mà rõ ràng là hình dạng trong thời đại mà nàng rời đi.
“Ế…” Nàng thốt lên kéo dài giọng trước khi nhấn vào phần mà hẳn là lò xo mở mặt dây chuyền hình trái tim trong tay ra. Hình ảnh hai người nam nữ xuất hiện trước mặt là ảnh in bằng máy móc thời đại mới mà chắc chắn rằng vẫn chưa có trong thời đại này.
“Đây là của thời đại tương lai mà, ta không có mơ phải không?” Người phụ nữ đổi xác lấy linh hồn để tái sinh liền dùng một bên tay tát nhẹ vào má mình, mắt có ánh khó tin. Nàng Pin, nàng Yaem rướn mặt nhìn, nàng Yaem liền vội nói.
“Sợi dây này quen mắt quá phải không con Pin?”
“Ờ, à, ta nhớ ra rồi. Sợi dây của Mae Pudtan đấy cô chủ, vào lần gặp nhau ngoài chợ, ta nhớ được vì nó có hình dạng lạ mắt.”
“Hừ… chị Pin, chị Yaem, chị bảo là Mae Pudtan bên nhà bà Kui mà có mặt tựa như ta phải không?” Ketsurang ngồi xuống trên giường con trai cùng với tra hỏi hai người hầu thân cận bằng sự hiếu kỳ.
“Thưa vâng.”
“Ngày mai ta rảnh, chúng ta lén đi nhìn đi.”
“Có tốt không ạ? Nàng ta trông…” Nàng Yaem nghía nhìn về phía nàng Pin mà không biết sẽ khuyên ngăn thế nào thì được.
“Nàng ta trống rất giống tiểu thư Karaket ạ. Lời nói ánh mắt gây chuyện tương tự lắm, tương tự như cô chủ Karaket 20 năm trước.” Nàng Pin nói vòng vo.
“Hay là Mae Karaket quay lại tái sinh? Ôi! Muốn đi nhìn tận mắt.”
“Nhưng nàng không phải tựa như toàn bộ đâu cô chủ. Nàng trông dịu dàng hiểu lý lẽ hơn, nếu thật sự là cô chủ Karaket cũ thì chợ hẳn đã vỡ trước khi biết chuyện rồi. Và nàng ta nói tương tự như cô chủ khi cô chủ vừa mới tỉnh bệnh dậy và trở nên khác lạ đấy.” Nàng Yaem phản bác nhẹ.
“Đấy, chính là điều rất đáng quan tâm. Nếu thật sự là Mae Karaket thì tương đương từng là em gái ta. Để ta có thể bồi thường gì đó cho nàng, ta đến đây sống cũng giống như lấy đi thứ lẽ ra của nàng trở thành của ta. Nhưng nếu nàng không phải là Mae Karaket, việc nàng nói năng lạ tai cũng có thể do linh hồn nàng lạc lối giống như ta vậy. Không được, sáng mai ta đến tìm nàng luôn thì tốt. Lúc Khun Pi và Por Rit đi làm việc thì hẳn là thích hợp vì nếu đi lúc này thì cũng sắp đến giờ hai người đó về nhà rồi. Nếu Khun Pi hay con quay về mà không gặp ta thì có khi nghi ngờ.”
“Tùy thuộc vào cô chủ thôi ạ, nếu như… Nếu như thật sự là cô chủ Karaket, ta và nàng Yaem nhất định sẽ biết. Tính nết của cô chủ Karaket không có ai quen thuộc bằng cả hai nữa đâu.” Nàng Pin trả lời trong khi trong lòng cũng cảm thấy nhộn nhạo lên. Cô chủ Karaket mới này đây, nàng cũng hết mực yêu thương do trái tim lương thiện có sự từ tâm của chủ, nhưng trong lòng hẳn vẫn hoài niệm cô chủ Karaket cũ do sự lắng lo ân cần chưa từng suy giảm vì từng chăm sóc và chịu khổ cùng nhau vượt qua trong một thời gian dài.
* * *
Pudtan tỉnh dậy vào buổi sáng gần như cùng lúc với nàng Eung và nai Perm. Sau khi giải quyết xong chuyện ăn mặc tóc tai thì vội xuống xử lý mảnh rau cho ngăn nắp. Cả xới lật mặt đất có phân xanh như cây đỗ xanh và đào khe giữa các mảnh nhằm làm đường nước được đào nối với rãnh nước cách đó không xa. Dù là công việc nặng nhưng khi có nhiều người làm của bà Kui đến giúp thì liền khiến cho việc nhanh chóng hoàn thành.
Hạt giống được ngâm nước từ đêm qua, hạt nào nổi lên trên mặt nước thì vớt ra quăng đi, còn hạt giống nào chìm xuống mặt nước thì sắp xếp đem đi gieo vào trong các mảnh nuôi cây non vốn được xới đất cho tơi ra lần nữa. Rơm được đắp nhẹ lên trên mặt đất nhằm bảo vệ mặt đất và hơi nắng vốn có thể gây hại cho cây non của rau, sau đó thì tưới nước cho đến khi ẩm. Thái độ lanh lẹ của Pudtan khiến cho nàng Eung vốn đang thổi cơm nấu canh liền nảy sinh sự tôn trọng trong lòng, cho đến khi nhìn thấy mồ hôi ướt đẫm người và da dẻ mỏng manh thì thấy lo thay.
“Có mệt không ạ? Nghỉ một chút nhé. Để ta và Ai Perm làm cho xong.”
“Không sao đâu ạ. Còn hùng hục hơn cả trâu chính là Tan đây ạ. Kubotan* đấy, chị có biết không? Phụ nhau để xong cho mau.”
*Kubota: tên công ty máy kéo của Nhật, ở đây Pudtan chơi chữ thành Kubotan.
Khi nấu xong đồ ăn thì cả nàng Eung lẫn nai Perm liền phụ nhau gieo hạt giống xuống mảnh trông cây non và cắm cành cắm thân rễ của các loại cây khác nhau được mua về hôm qua vào khu vực giữa các khoảnh rau chính, có Pudtan chỉ đạo rằng loại rau nào nên đặt ở đâu. Xả thơm được trồng cách xa hai ba mét. Cả lá é, ớt và húng quế cũng trồng cách khoảng để khi mà đám rau này trưởng thành thì sẽ giúp nhau tỏa mùi xua đuổi côn trùng khoảnh rau này. Pudtan chọn chỗ ở giữa nắng không có bóng râm để cho ánh mặt trời giúp giết vi khuẩn trong đất và loại trừ côn trùng trong thân.
“Trước khi tưới nước thì chà lá có mùi nồng như xả thơm, húng quế cho tỏa khắp nơi. Chỉ vậy thôi thì đã không có nhiều côn trùng làm phiền rồi.” Pudtan nói trong khi vẫy tay trên mảnh nuôi cây con. Khi tưới nước xong xuôi hết các công việc nặng thì đi khuân cơm nước lên cho Pudtan đang khua múc nước từ vại ra rửa mặt rửa tay. Nhóm người làm của bà Kui thì dần dần quay về chỗ nhà chính của bà Kui.
Sau khi cơm nước xong xuôi thì Pudtan chỉ có thể ngồi đung đưa chân trên chòi nhìn thiên nhiên xung quanh để tiêu phần cơm vừa ăn vào, trong khi suy nghĩ cuộc sống nơi này tuy hơi mệt nhưng đơn giản, không có mạng internet, không có điện thoại, không có ngay cả điện khiến cho yên tĩnh đến mức gần như nghe thấy tiếng kiến nói chuyện với nhau.
Lại còn suy nghĩ rằng trong thời đại này nếu làm xong công việc thì xem ra có rất nhiều thời gian rảnh. Do không có chỗ nghỉ ngơi vui chơi như thời của cô, nên các tiệm rượu ở các chợ mà cô ghé đến đều chưa từng vắng người. Uống rượu xong thì lại cuốn vào cá cược, lý trí không có rồi tiền bạc cũng biến mất theo, cho đến khi biến thành hậu quả cho thấy chính là cuộc sống cực kỳ phiền muộn của nàng Eung này đây.
Cô nàng nhìn nàng Eung đang gấp gáp trải chiếu cói trong sân trước nhà rồi lấy cái sàng chứa các cục bột đất sét trắng đến phơi nắng đang càng lúc càng gắt hơn, nên bước đến giúp và lại còn làm tiếp bằng cách rủ đi đào măng non hái rau ở gần rãnh nước. Còn nai Perm thì nhổ cỏ xung quanh để phòng ngừa rắn rết, lại còn rắc lưu huỳnh vừa mua ngày hôm qua khắp nơi và đi quăng lưới bắt thật nhiều cá trong kênh trước mặt để mổ bụng moi ruột ra chôn xuống đất. Pudtan và nàng Eung cùng nhau giúp thoa muối khắp cả con cá rồi đem đi phơi nắng trên thành vại vốn nằm cách không xa chòi lắm. Cho đến lúc xong được nhiều thứ thì trời cũng chiều muộn, sau khi tắm rửa ven kênh xong xuôi thì đến thoa bột lên mặt dựa người nghỉ ngơi đón gió.
Khun Ying Gosathibordee hay Khun Ying Pong rời mắt khỏi vải thêu trong tay trong khi hé cười một cách hài lòng. Người con gái này của bà năm nay cũng đã 15 tuổi, thích hợp để thành gia lập thất rồi. Khi nhìn về phía Meun Maharit vốn cùng là cận thần với con trai lớn thì lại càng hài lòng. Con trai Praya Wisutsakorn đẹp không thua cha, lại còn có tước vị danh dự tương lai xán lạn, nhìn thế nào thì cũng cực kỳ xứng đôi với con gái bà. Sự nghiệp của Praya Wisutsakorn cũng đi cùng một hướng với chồng bà, gia đình ấm áp thương yêu hoà thuận đến mức được đồn đãi về tấm lòng tốt đẹp, vừa mắt hợp ý hết cả. Khi hỏi thử con trai thì biết rằng chàng trai quý tộc này đây vẫn chưa có vị tiểu thư nào chung nhà, lại còn không có bé có nhỏ để phải tức phải giận. Lại còn có dấu hiệu sẽ chỉ có một vợ giống như cha chỉ có mỗi Khun Ying Karaket là vợ chính mà thôi. Nếu như dòng nước có lòng cho tơ lụa thì hẳn sẽ tốt không ít.
“Viết vẫn chưa được đẹp cho lắm, thưa bác. Đọc dù cho tạm ổn nhưng nói quả thật là khó quá.”
“Không sử dụng thì thế này đây. Nếu ngươi làm công vụ sổ sách hoặc làm quan viên Thái kiểm soát thuyền buồm đến Trung Hoa một lần trong tương lai thì không nhất thiết thể hiện ra rằng có thể nghe và đọc đâu. Để cho phía đó sẽ không cảnh giác trong lời nói với nhau khi nghĩ rằng ngươi nghe không hiểu. Có thể sẽ có ích hơn.” Praya Gosathibordee dù có dòng máu gốc Hoa chính thống nhưng trưởng thành ở Ayutthaya nói.
“Hôm nay hãy ăn cơm ở đây cùng bác, Mae Pong bảo hầu tớ chuẩn bị cơm nước được rồi, Por In chắc hẳn sắp quay về nhà, để cùng nhau ăn cơm luôn.” Praya Gosathibordee nói với người vợ chỉ hôn mà vị vua trước từng ban cho ông vào lần thăng chức vị thành Okpra do thực hiện công vụ hợp tâm ý. Dẫu cho Mae Pong tuổi tác cách xa khá nhiều, nhưng do trưởng thành và được huấn luyện từ trong cung nên có thể làm người phụ nữ quán xuyến đảm đang xứng đáng với danh dự bản thân, nên ông không thường xuyên đến kiếm nhà nhỏ. Chỉ có thi thoảng đi thăm và nuôi đám con gái đó không để cho phải cực khổ trong địa vị thiếp thất vốn phải khiêm tốn.
Ngài rất hài lòng về người vợ chính thất này, nên vờ thờ ơ khi ông bà nội ở Trung Hoa hối thúc nhận thiếp vốn là người họ hàng xa người Hoa đến sống cùng. Nhiều năm trôi qua thì phu nhân Pong sinh ra Por In vốn rất tháo vát, lại còn sinh ra Mae Praejin vốn ưu tú cả về phép tắc cư xử lẫn ngoại hình, nên họ hàng xa không nói đến việc nhận thiếp nữa.
“Cháu không nói trước với mẹ, e rằng mẹ sẽ lo lắng nên chỉ xin nhận mỗi sách tiếng Hoa thôi, và hẳn là phải mau trở về.”
“Ơ, thế à? Nếu thế thì mau quay về kẻo mẹ đợi.”
“Thưa vâng.” Meun Maharit chắp lạy chào trước khi rời khỏi nhà Praya Gosathibordee giữa ánh mắt nuối tiếc của Khun Ying Pong và ánh mắt buồn bã của tiểu thư Praejin.
“Por Rit có tương lai xán lạn không khác gì Por In. Là chàng trai có đầu óc suy nghĩ tiến bộ, không khác gì cha mẹ mà được đồn đãi là thông minh số một. Ngày mai có thuyền buồm từ Trung Hoa đến Ayutthaya, hẳn có rất nhiều vật dụng thức ăn từ Trung Hoa. Mae Pong và Mae Praejin hãy mang đồ sang cho Khun Ying Karaket. Nhờ báo với Khun Ying Karaket nhé Por Rit.” Praya Gosathibordee nói nhẹ giọng trong khi mỉm cười trên mặt. Chỉ vậy thôi thì hai người phụ nữ khác tuổi đã giảm bớt suy nghĩ vướng mắc. Khi chủ nhân gia đình vốn là một đại thần cất lời như thể mở đường cho như thế này, làm sao mà chuyện đã nghĩ đến đấy không thành công cho được.
* * *
Ánh nắng lúc sáng muộn gắt đến mức nên mang đệm mang gối ra phơi nắng cho thơm mùi nắng. Khi Ketsurang thấy cả hai cha con đều đi đến đại hoàng cung, cùng với hai con gái cũng cần quay trở lại trong cung rồi, thì Ketsurang liền vào vai bà quản gia lệnh cho hầu tớ cả nhà quét dọn lau chùi phòng của cả bốn người con sau khi ngưng lại đã nhiều ngày.
“Ngóc ngách thì quét bụi cho sạch nhé, đừng để bám bụi.” Ketsurang chỉ đạo cho hầu tớ vào làm vệ sinh phòng của con trai nhỏ vốn là căn phòng thứ hai được dọn dẹp vệ sinh. Trong khi đi cầm gối mà nàng thêu cho con lên để chuẩn bị mang đi phơi nắng thì phải khựng lại khi quay sang nhìn thấy túi vải màu đỏ trên bàn làm việc. Trên túi đó có sợi dây chuyền và móc hình trái tim đang nằm.
“Ế… Sợi dây của Por Rit sao?” Ketsurang cầm lên nhìn chăm chú rồi phải nhìn thứ trong tay cùng sự lấy làm lạ.
“Ui! Con trai mẹ lấy trái tim ai về cất giữ đây?” Ketsurang cười hi ha một mình rồi mới nhận ra rằng thứ nằm trong tay không phải hình dạng trang sức trong thời Ayutthaya, mà rõ ràng là hình dạng trong thời đại mà nàng rời đi.
“Ế…” Nàng thốt lên kéo dài giọng trước khi nhấn vào phần mà hẳn là lò xo mở mặt dây chuyền hình trái tim trong tay ra. Hình ảnh hai người nam nữ xuất hiện trước mặt là ảnh in bằng máy móc thời đại mới mà chắc chắn rằng vẫn chưa có trong thời đại này.
“Đây là của thời đại tương lai mà, ta không có mơ phải không?” Người phụ nữ đổi xác lấy linh hồn để tái sinh liền dùng một bên tay tát nhẹ vào má mình, mắt có ánh khó tin. Nàng Pin, nàng Yaem rướn mặt nhìn, nàng Yaem liền vội nói.
“Sợi dây này quen mắt quá phải không con Pin?”
“Ờ, à, ta nhớ ra rồi. Sợi dây của Mae Pudtan đấy cô chủ, vào lần gặp nhau ngoài chợ, ta nhớ được vì nó có hình dạng lạ mắt.”
“Hừ… chị Pin, chị Yaem, chị bảo là Mae Pudtan bên nhà bà Kui mà có mặt tựa như ta phải không?” Ketsurang ngồi xuống trên giường con trai cùng với tra hỏi hai người hầu thân cận bằng sự hiếu kỳ.
“Thưa vâng.”
“Ngày mai ta rảnh, chúng ta lén đi nhìn đi.”
“Có tốt không ạ? Nàng ta trông…” Nàng Yaem nghía nhìn về phía nàng Pin mà không biết sẽ khuyên ngăn thế nào thì được.
“Nàng ta trống rất giống tiểu thư Karaket ạ. Lời nói ánh mắt gây chuyện tương tự lắm, tương tự như cô chủ Karaket 20 năm trước.” Nàng Pin nói vòng vo.
“Hay là Mae Karaket quay lại tái sinh? Ôi! Muốn đi nhìn tận mắt.”
“Nhưng nàng không phải tựa như toàn bộ đâu cô chủ. Nàng trông dịu dàng hiểu lý lẽ hơn, nếu thật sự là cô chủ Karaket cũ thì chợ hẳn đã vỡ trước khi biết chuyện rồi. Và nàng ta nói tương tự như cô chủ khi cô chủ vừa mới tỉnh bệnh dậy và trở nên khác lạ đấy.” Nàng Yaem phản bác nhẹ.
“Đấy, chính là điều rất đáng quan tâm. Nếu thật sự là Mae Karaket thì tương đương từng là em gái ta. Để ta có thể bồi thường gì đó cho nàng, ta đến đây sống cũng giống như lấy đi thứ lẽ ra của nàng trở thành của ta. Nhưng nếu nàng không phải là Mae Karaket, việc nàng nói năng lạ tai cũng có thể do linh hồn nàng lạc lối giống như ta vậy. Không được, sáng mai ta đến tìm nàng luôn thì tốt. Lúc Khun Pi và Por Rit đi làm việc thì hẳn là thích hợp vì nếu đi lúc này thì cũng sắp đến giờ hai người đó về nhà rồi. Nếu Khun Pi hay con quay về mà không gặp ta thì có khi nghi ngờ.”
“Tùy thuộc vào cô chủ thôi ạ, nếu như… Nếu như thật sự là cô chủ Karaket, ta và nàng Yaem nhất định sẽ biết. Tính nết của cô chủ Karaket không có ai quen thuộc bằng cả hai nữa đâu.” Nàng Pin trả lời trong khi trong lòng cũng cảm thấy nhộn nhạo lên. Cô chủ Karaket mới này đây, nàng cũng hết mực yêu thương do trái tim lương thiện có sự từ tâm của chủ, nhưng trong lòng hẳn vẫn hoài niệm cô chủ Karaket cũ do sự lắng lo ân cần chưa từng suy giảm vì từng chăm sóc và chịu khổ cùng nhau vượt qua trong một thời gian dài.
* * *
Pudtan tỉnh dậy vào buổi sáng gần như cùng lúc với nàng Eung và nai Perm. Sau khi giải quyết xong chuyện ăn mặc tóc tai thì vội xuống xử lý mảnh rau cho ngăn nắp. Cả xới lật mặt đất có phân xanh như cây đỗ xanh và đào khe giữa các mảnh nhằm làm đường nước được đào nối với rãnh nước cách đó không xa. Dù là công việc nặng nhưng khi có nhiều người làm của bà Kui đến giúp thì liền khiến cho việc nhanh chóng hoàn thành.
Hạt giống được ngâm nước từ đêm qua, hạt nào nổi lên trên mặt nước thì vớt ra quăng đi, còn hạt giống nào chìm xuống mặt nước thì sắp xếp đem đi gieo vào trong các mảnh nuôi cây non vốn được xới đất cho tơi ra lần nữa. Rơm được đắp nhẹ lên trên mặt đất nhằm bảo vệ mặt đất và hơi nắng vốn có thể gây hại cho cây non của rau, sau đó thì tưới nước cho đến khi ẩm. Thái độ lanh lẹ của Pudtan khiến cho nàng Eung vốn đang thổi cơm nấu canh liền nảy sinh sự tôn trọng trong lòng, cho đến khi nhìn thấy mồ hôi ướt đẫm người và da dẻ mỏng manh thì thấy lo thay.
“Có mệt không ạ? Nghỉ một chút nhé. Để ta và Ai Perm làm cho xong.”
“Không sao đâu ạ. Còn hùng hục hơn cả trâu chính là Tan đây ạ. Kubotan* đấy, chị có biết không? Phụ nhau để xong cho mau.”
*Kubota: tên công ty máy kéo của Nhật, ở đây Pudtan chơi chữ thành Kubotan.
Khi nấu xong đồ ăn thì cả nàng Eung lẫn nai Perm liền phụ nhau gieo hạt giống xuống mảnh trông cây non và cắm cành cắm thân rễ của các loại cây khác nhau được mua về hôm qua vào khu vực giữa các khoảnh rau chính, có Pudtan chỉ đạo rằng loại rau nào nên đặt ở đâu. Xả thơm được trồng cách xa hai ba mét. Cả lá é, ớt và húng quế cũng trồng cách khoảng để khi mà đám rau này trưởng thành thì sẽ giúp nhau tỏa mùi xua đuổi côn trùng khoảnh rau này. Pudtan chọn chỗ ở giữa nắng không có bóng râm để cho ánh mặt trời giúp giết vi khuẩn trong đất và loại trừ côn trùng trong thân.
“Trước khi tưới nước thì chà lá có mùi nồng như xả thơm, húng quế cho tỏa khắp nơi. Chỉ vậy thôi thì đã không có nhiều côn trùng làm phiền rồi.” Pudtan nói trong khi vẫy tay trên mảnh nuôi cây con. Khi tưới nước xong xuôi hết các công việc nặng thì đi khuân cơm nước lên cho Pudtan đang khua múc nước từ vại ra rửa mặt rửa tay. Nhóm người làm của bà Kui thì dần dần quay về chỗ nhà chính của bà Kui.
Sau khi cơm nước xong xuôi thì Pudtan chỉ có thể ngồi đung đưa chân trên chòi nhìn thiên nhiên xung quanh để tiêu phần cơm vừa ăn vào, trong khi suy nghĩ cuộc sống nơi này tuy hơi mệt nhưng đơn giản, không có mạng internet, không có điện thoại, không có ngay cả điện khiến cho yên tĩnh đến mức gần như nghe thấy tiếng kiến nói chuyện với nhau.
Lại còn suy nghĩ rằng trong thời đại này nếu làm xong công việc thì xem ra có rất nhiều thời gian rảnh. Do không có chỗ nghỉ ngơi vui chơi như thời của cô, nên các tiệm rượu ở các chợ mà cô ghé đến đều chưa từng vắng người. Uống rượu xong thì lại cuốn vào cá cược, lý trí không có rồi tiền bạc cũng biến mất theo, cho đến khi biến thành hậu quả cho thấy chính là cuộc sống cực kỳ phiền muộn của nàng Eung này đây.
Cô nàng nhìn nàng Eung đang gấp gáp trải chiếu cói trong sân trước nhà rồi lấy cái sàng chứa các cục bột đất sét trắng đến phơi nắng đang càng lúc càng gắt hơn, nên bước đến giúp và lại còn làm tiếp bằng cách rủ đi đào măng non hái rau ở gần rãnh nước. Còn nai Perm thì nhổ cỏ xung quanh để phòng ngừa rắn rết, lại còn rắc lưu huỳnh vừa mua ngày hôm qua khắp nơi và đi quăng lưới bắt thật nhiều cá trong kênh trước mặt để mổ bụng moi ruột ra chôn xuống đất. Pudtan và nàng Eung cùng nhau giúp thoa muối khắp cả con cá rồi đem đi phơi nắng trên thành vại vốn nằm cách không xa chòi lắm. Cho đến lúc xong được nhiều thứ thì trời cũng chiều muộn, sau khi tắm rửa ven kênh xong xuôi thì đến thoa bột lên mặt dựa người nghỉ ngơi đón gió.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook