Tôi và Tô Dục Mân ngồi ở cửa hàng Starbucks chưa đầy năm phút, Lý Việt đẩy một giỏ hàng đi qua lối nhỏ cách chỗ tôi không xa. Buổi sáng lúc ra khỏi nhà, anh mặc bộ âu phục màu xám, thắt cà vạt sọc vuông tôi mua cách đây một tháng, mà hiện tại bộ âu phục và chiếc cà vạt kia lại bị một cô gái nắm lấy. Cô gái đó khoác tay anh, khuôn mặt vô cùng xinh đẹp quyến rũ. Lý Việt có vẻ như lơ đễnh, tay cởi hai khuy cổ áo, cơ thể mạnh mẽ rắn rỏi không được tự nhiên cho lắm. Đến khi đi tới cửa thang máy, anh mới hăng hái đôi chút, sau đó hơi cúi đầu, ánh mắt đằm thắm nhìn vào gương mặt của cô gái bên cạnh, như đang thủ thỉ câu gì. “Người quen à?” Tô Dục Mân nhướng mày, đẩy ly cà phê đến trước mặt của tôi, ý bảo tôi uống thử.

Thu lại ánh nhìn, tôi nhún vai cười, “À, là chồng trước của em và bạn gái anh ta.”

Tô Dục Mân sững sờ, rồi nở nụ cười, “Anh ta rất đẹp trai.”

“Ừ.” Tôi nghĩ rồi nói tiếp, “Ai cũng nói vậy cả. Anh ta trước kia là người đẹp trai nhất trường em đấy.”

Tô Dục Mân cúi đầu há miệng uống cà phê, “Nói thật thì, đẹp trai không đáng tin cậy.”

Tôi gật đầu, cười như không cười, “Kể từ bốn năm trước anh bỏ em, em đã cảm thấy không thể sống dựa vào đàn ông.”

Người đàn ông ngồi đối diện tôi lộ vẻ bối rối, buộc lòng thay đổi chủ đề, “Nghe nói em đang tìm việc, có hứng thú đến chỗ anh làm không? Anh đang cần một trợ lý cao cấp.”

“Không đến.” Tôi cúi đầu khuấy cà phê, nhìn vào vòng xoáy mê ly trong ly, mắt bỗng nhiên có cảm giác lạnh lẽo. Tôi do dự nâng cằm lên nói, “Đòi hỏi phải có bằng tiếng Anh TEM-8, còn phải thông thạo tiếng Pháp và tiếng Nhật. Rồi phải có kinh nghiệm ba năm làm việc, cao hơn một mét sáu lăm, biết nghi thức xã giao kinh doanh. Anh biết em dựa vào đáp án anh truyền cho mới qua được chứng chỉ tiếng Anh TEM-4 mà. Còn về phần tiếng Pháp và Nhật, em thậm chí không thể tự chọn được môn học đến nỗi anh phải đăng ký cho em. Nói đến kinh nghiệm làm việc thì càng không có gì để nói cả, chưa đến một tháng sau khi chia tay anh em đã kết hôn, sau đó sinh con. Trong suốt bốn năm nay chỉ an phận làm người vợ ăn sung mặc sướng, khiến em và công việc văn phòng hoàn toàn chệch hướng. Dù là em cũng đủ chiều cao, nhưng em không hiểu chuyện xã giao kinh doanh, em chỉ biết dùng kinh nghiệm học Tae Kwon Do hai năm để đánh người mà thôi.”

*** TEM-8/ TEM-4 là viết tắt của Test for English Majors Band 8 / Band 4 (hoặc Grade 8/ Grade 4)

Tô Dục Mân ho sặc sụa, sau đó bật cười ha hả như điên. Những người khách chung quanh đều nhìn sang, tôi ngấm nguýt anh ta, “Anh thử cười nữa xem, cười nữa là em đánh anh ngay.”

“Đã nhiều năm như vậy, em vẫn không thay đổi.” Sự vui vẻ trong mắt Tô Dục Mân nở rộ như cây hoa anh đào, rực rỡ vô vàn, anh ta duỗi tay đưa qua, như muốn vuốt đầu tôi, bị tôi nhíu mày né tránh, anh ta sững người trong chóng vánh, sau đó cười bảo, “Anh thừa nhận, tiêu chí tuyển dụng này là do anh đề ra. Khách hàng của công ty chủ yếu ở Nhật Bản và nước Pháp. Nhưng anh có thể phá lệ vì em đấy, Quy Vãn. Sẽ có người chuyên nghiệp đào tạo em về kiến thức xã giao, còn về phần ngoại ngữ, anh có thể dạy em.”

Tôi xua tay, tỏ ra trịnh trọng, “Tô Dục Mân, trong lòng anh cũng biết rõ, em hiện tại không thích gặp anh cho lắm. Thỉnh thoảng ra ngồi uống cà phê tâm sự thì được, nhưng trở thành đồng nghiệp của anh, chắc em không chịu nổi đâu.”

Nụ cười trên môi Tô Dục Mân dần tắt lịm. Lúc anh ta không cười thật ra trông càng quyến rũ, trầm lặng, cơ trí, và điềm tĩnh. Chỉ cần ngồi nhàn nhã thế thôi cũng đã thấy đẹp mắt rồi, hơn nữa, cả người anh ta mặc toàn hàng hiệu, đủ để đấm người ta đến mắt nhìn thấy toàn sao với sao.

“Quy Vãn.” Anh ta nhỏ giọng hỏi, “Em giờ chán ghét anh vậy sao?”

“Chưa tới mức đó.” Tôi cười, “Nhưng em dám chắc, nếu thật làm trợ lý cho anh, ngày ngày đối mặt với khuôn mặt của anh, em thật sự sẽ không chịu được mà ngày nào cũng đánh anh cho coi.”

Tô Dục Mân đưa tay gọi thêm một ly cà phê, nhấm nháp từng ngụm một.

Tôi ngó anh ta. Mấy năm nay người đàn ông này đã thay đổi rất nhiều, đôi mắt đã khôn khéo hơn trước, phong thái cũng vững vàng, trau chuốt vẻ ngoài hơn. Vậy mà thói quen uống cà phê mãi vẫn như cũ, một hơi uống cạn. Dường như trong lòng anh ta có một nỗi bức bối, đành dùng cách này để giải toả, duy chỉ có khẩu vị là đã thay đổi, uống cà phê không bỏ đường.

“Quy Vãn à.” Tô Dục Mân ngước mắt, nhưng lại không ngó tôi, mà nhìn ra ngoài cửa kính thuỷ tinh. Bên ngoài xe nườm nượp thoi đưa, dòng người hối hả tấp nập. Mặt trời dệt nắng vàng, rọi vào đáy mắt anh, khiến hàng mi của anh ta miên man ánh vàng.

“Sao.”

“Mấy năm qua, anh luôn nhớ đến những cảnh em đánh anh.” Thật lâu anh ta mới mở lời, nhưng vẫn không nhìn tôi, môi khẽ nhếch lên, “Em luôn ra tay rất nhẹ, như con mèo nhỏ làm nũng vậy.”

“Dừng lại.” Tôi vươn tay che môi anh ta lại. Đang định nghiêm túc lên tiếng, đã thấy Lý Việt lại dẫn bạn gái của anh đi tới phía đối diện, tôi nhìn sang, ánh mắt anh lạnh lẽo cùng tôi nhìn nhau chừng một giây, dửng dưng quét thẻ, rồi dắt bạn gái đi ra ngoài.

Tô Dục Mân ngồi đối diện vẫn mải miết nhìn tôi, hình như còn mỉm cười sâu xa. Tôi rút tay mình về, “Tô Dục Mân, chuyện quá khứ em không muốn nhắc lại nữa. Cuộc gặp hôm nay chỉ tình cờ mà thôi, em mong chúng ta sau này sẽ không nhìn thấy khuôn mặt đáng ghét của đối phương trong cuộc sống cả hai nữa. Giờ em phải đi.”

“Cùng ăn cơm đi.” Tô Dục Mân đứng dậy, cầm túi của tôi vẻ như không cho phép tôi cự tuyệt, “Quán cá nướng ớt xanh Tứ Xuyên mà em thích ăn nhất, ngày mai sẽ phải đóng cửa, đêm nay là đêm bán cuối cùng của họ.”

Nói rồi anh ta đi nhanh ra khỏi Starbucks. Khi tôi đuổi theo ra ngoài, anh ta đang hút thuốc trước xe và đứng đưa lưng về phía tôi, túi của tôi bị anh ta xiết chặt đến nỗi đốt ngón tay trên bàn tay lớn thon dài trở nên trắng.

Khi tôi về đến nhà đã hơn mười giờ.

Chìa khoá cửa còn chưa kịp tra vào ổ, cửa đã mở ra từ bên trong. Lý Việt đứng ngay cửa, một tay gác lên cánh cửa. Trên người còn thoang thoảng mùi sữa tắm, mà anh lại mặc bộ quần áo thể thao kín mít, che hết thân hình đàn ông quyến rũ của mình. Đầu cúi thấp, ánh mắt lạnh lẽo không hề chớp mắt nhìn tôi.

“Nhìn gì vậy?” Tôi híp mắt, ngẩng mặt hỏi anh.

Anh nhìn tôi vài giây, như muốn xác nhận gì đó, mới nhếch môi, cất lời nói lạnh lùng như băng giá, “Về sớm thế. Lát tắm xong khoan ngủ, anh có chuyện tìm em.” Nói xong quay người vào nhà.

Tôi khó hiểu lườm anh, lúc đẩy cửa đi vào, phát hiện Lý Việt đã ngồi trên ghế sa lông, còn có Lý Duy Nặc và Ninh Ngôn Nặc ngồi hai bên đầu gối trái phải của anh, anh mỗi tay ôm một đứa, đang kể chuyện xưa cho tụi nhóc nghe. Trên bàn trước ghế sa lông để mấy dĩa đồ ăn còn khá nóng, mà ly tách thì bừa bộn, một phần thịt om trong đó còn cắm cái muỗng của Lý Duy Nặc.

“Mẹ ơi” hai đứa con gái nhìn thấy tôi, giãy dụa muốn xuống, nhưng Lý Việt không để chúng xuống, chỉ dỗ dành, “Để mẹ con tắm rửa cái đã.” Tiện thể liếc tôi đầy khiêu khích, rồi hôn lên mặt hai đứa một cái

“Mẹ, tắm nhanh rồi ra nghe ba kể chuyện xưa nè mẹ.” Lý Duy Nặc bập bẹ thúc giục.

“Kể chuyện công chúa Bạch Tuyết công chúa và chuyện của ba đó mẹ.” Ninh Ngôn Nặc bổ sung.

Tôi liếc Lý Việt, môi của anh nhếch lên, ho nhẹ một tiếng.

Tắm rửa xong đi ra đã không thấy ba cha con trong phòng khách. Nhẹ nhàng giẫm dép lông lên phòng của hai công chúa nhỏ trên tầng hai, Lý Việt đang đắp mền cho hai đứa, rồi còn ngẩn người nhìn hai đứa một lúc lâu, ánh mắt dịu dàng thắm đượm tình cha, thậm chí đôi môi bị đèn ngủ màu vàng rọi vào nhìn như bị mặt trời thiêu đốt, sắc màu ấm áp say lòng người. Dù Lý Việt là người hẹp hòi bạc bẽo, nhưng có một điều không thể phủ nhận, đối với hai đứa con gái, anh làm tròn trách nhiệm người cha không thua gì mấy ông bố khác, còn có thể nói là hoàn mỹ.

Tôi đứng ở cửa, lẳng lặng nhìn anh, kềm lòng không đặng nhoẻn miệng cười.

Mười ngày trước khi hai cô con gái được sinh ra, Lý Việt đã hoãn tất cả hội nghị được lên lịch sẵn, chuyên tâm ở nhà trông coi, chuẩn bị sữa bột, và tã đâu vào đấy như một y tá chuyên nghiệp, thời gian còn lại thì tâm sự với cái bụng của tôi, rồi khi con ra đời, nhìn thấy là chị em song sinh anh dĩ nhiên sửng sốt rất lâu. Sau đó tôi thấy anh mừng rỡ như điên, tay ôm lấy con gái của mình từ y tá, cũng không ngại mệt nhọc, lo toàn bộ việc ăn uống và mọi chuyện, ngay đến ngủ cũng mỗi bên ôm một đứa, mãi đến ba ngày sau bị tê tay mới chịu thôi. Hai đứa con gái như đã trở thành vật sở hữu riêng của anh, ngay đến chúng bú sữa mẹ mà anh cũng ở bên cạnh ánh mắt sáng rực ngồi nhìn.

Lúc con gái cai sữa, anh không ngần ngại nhận nhiệm vụ cai sữa này, thay tôi ngủ ở giữa hai đứa nhỏ. Bỗng một khuya tôi đi kiểm tra phòng, trông thấy hai đứa con gái mỗi đứa cắn một bên vú của anh, tụi nhỏ vẫn đang ngủ say, còn anh thì thẹn đỏ mặt, như đang phải chịu cực hình.

“Anh ngốc quá, sao không bế tụi nó qua một bên?” Tôi dở khóc dở cười.

Anh lại nghiêm trang đáp, “Chất lượng giấc ngủ của em bé rất quan trọng. Anh sợ làm tụi nhỏ thức giấc.” Nói thế mà hai mắt khổ sở van xin nhìn tôi, “Quy Vãn, Quy Vãn, hay là, ngày mai mua hai núm vú cao su đi.”

Song sinh lớn lên giống nhau như đúc. Ngay cả tôi đều phân biệt không được đứa nào là chị là em, mỗi lần thế đành phải ký hiệu trên quần áo. Thế mà Lý Việt lại chưa từng nhận lầm lần nào. Có một lần gia đình tổ chức liên hoan, người trong nhà kinh ngạc hỏi anh sao phân biệt được hai đứa nhóc thế, môi anh chỉ vừa rời khỏi khuôn mặt của hai đứa nhỏ, đã cười vô cùng sảng khoái, “Phụ nữ dùng trái tim để phân biệt. Còn con thì dựa vào giác quan thứ sáu kỳ diệu.”

Dẫu vậy, cho đến tận bây giờ tôi cũng chẳng hề có cái mà anh gọi là giác quan thứ sáu. Ngay cả khi con lên hai tuổi, tôi vẫn còn nhờ ký hiệu để phân biệt ai chị ai em. Đến khi hai đứa nhỏ biết đi và bập bẹ nói, cũng là lúc trở thành khách quen tại văn phòng của Lý Việt. Cứ mỗi tuần có hai ngày rảnh rỗi thì anh sẽ dẫn hai đứa nhỏ đi làm cùng, dù không có dẫn chúng đi thì giữa trưa cũng nhất định chạy về nhà ‘bảo dưỡng’ tình cảm cha con với hai đứa nó, theo như giải thích của anh, thì là “Không gặp hai tụi nó cảm thấy khó chịu”.

Cặp song sinh và Lý Việt như đúc từ một khuôn ra, gương mặt xinh xắn khả ái. Mỗi lần ngắm tụi nhỏ mà lòng tôi lâng lâng niềm vui, mà cứ nhìn mặt Lý Việt là cảm thấy anh rất muốn ăn đòn. Gương mặt hiền dịu đầy tình cảm kia chỉ thể hiện trước mặt con gái mà thôi, khi đối diện với người ngoài, trong đó có cả tôi, anh luôn luôn tỏ ra thờ ơ lãnh đạm, y như đang đeo một mặt nạ, che đậy tất cả tâm sự trong lòng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương