" Uống một ly.

" Tiếng nói sát bên tai cô.
Trần Hy giật mình, vừa nghĩ tới đã đến ngay.

Có cần linh vậy không chứ? Định chạy đi liền bị anh dùng một tay níu lại, kéo về phía mình.
" Tôi có phải ma đâu mà cô chạy.

"
" Anh kia, bỏ ra.

"
" Chỉ muốn mời cô uống một ly chúc mừng hạnh phúc hai người họ."
" Tôi không uống.

Bỏ ra.

"
Hứa Huy buông tay ra.

Trần Hy chán ghét bỏ đi lập tức bị một câu nói của anh làm khựng lại.
" Sợ sao? "
" Tôi sợ cái gì hả? " Cô quay lại hỏi rõ.
Anh bước tới một bước thì cô lùi lại một bước.
" Sợ trái tim cô phản bội lại cô.

Sợ không quên được tôi, sợ lại một lần nữa yêu người như tôi.

"
Anh tiến tới nhanh hơn, cô lùi lại phía sau không cẩn thận trượt ngã xuống hồ bơi.
" Aaaaa.

"

Anh đứng im, sắc mặt không chút biến đổi tới khi thấy cô gái dần không vùng vẫy nữa, chìm xuống dưới đáy mới hoảng hồn nhảy xuống bế cô lên.

Mọi người nghe tiếng động đã chạy tới vây kín.

Trần Hy bị đuối nước đang hôn mê bất tỉnh còn Hứa Huy liên tục lay người gọi tên cô.
" Trần Hy, Trần Hy tỉnh lại đi.

Mau tỉnh lại đi.

Xin cô đó.

Làm ơn mở mắt ra đi.

"
" Hy Hy, cậu ấy sao vậy? Mau gọi xe cấp cứu.

" Thiên Nhạc la lên.
Anh gọi khàn cổ nhưng cô vẫn không tỉnh lại.

Anh vội cúi xuống thổi hơi vào miệng, đặt tay lên tim ấn xuống đều tiến hành hô hấp.

Bất lực, đau đớn, hối hận chính là anh của lúc này.

Từng phút giây trôi qua, người con gái vẫn không tỉnh lại, người đàn ông vẫn tiếp tục hồi sức nhưng phí công vô ích.

Ngay trong lúc tuyệt vọng nhất, may sao Trần Hy đã tỉnh lại, điều đầu tiên làm là nhích người ra khỏi anh.
" Hy Hy, may quá cậu tỉnh rồi.

Không sao rồi.

" Thiên Nhạc lấy khăn khoác lên người Trần Hy.
" Cậu coi cậu kìa, khóc như mưa vậy."
" Cậu dọa chết mình rồi, Hy Hy.

Vào trong thay đồ ướt ra đã.

"
" Mình không sao.

Mình về trước đây.

Tân hôn hạnh phúc nhé! "
" Hy Hy, cậu như vậy làm sao về được.

Thay đồ khô vào rồi mình đưa cậu về.

"
" Mình muốn tự về.

Tạm biệt cậu.

"
" Hy Hy, Hy Hy..."
Trần Hy trong bộ đồ ướt đẫm, mái tóc bù xù, mặt mày bơ phờ, cả người run cầm cập vì lạnh lái xe đi.

Thiên Nhạc lo lắng không yên.

Hàn Phong ôm vợ vào lòng, trấn an.
" Không sao.


Ổn rồi.

Em bình tĩnh đi."
" Xảy ra chuyện gì? " Anh quát lớn làm ai cũng sợ.
" Xin lỗi Phong Tổng.

Là tại tôi.

" Hứa Huy đáp lời.
Thiên Nhạc đi tới tức giận mắng cho Húa Huy một trận té tát.

Dù Trần Hy không nói nhưng Thiên Nhạc đã đoán ra được hắn ta là người tổn thương bạn cô trước đây.
" Anh có biết Hy Hy không biết bơi không hả? Lúc nhỏ cậu ấy bị hại, suýt chết đuối một lần rồi nên rất sợ.

Anh đã làm gì khiến cậu ấy thành ra như vậy? Anh chính là kẻ đã lừa gạt cậu ấy, sỉ nhục cậu ấy, giờ còn hại cậu ấy suýt chết lần nữa.

Tránh xa bạn tôi ra.

Nghe rõ chưa.

"
" Giải quyết chuyện của cậu đi.

Đừng để hối hận không kịp.

" Hàn Phong nói.
Hứa Huy gật đầu, lái xe chạy theo nhưng không kịp rồi, Trần Hy đã chạy vào cổng.

Nhìn qua cánh cửa xe, thấy cô lê từng bước mệt mỏi vào nhà, lòng anh đau như có ai cầm dao đâm vào.

Anh không biết cô không biết bơi càng không biết cô từng suýt chết đuối, nghĩ cô giả vờ nên mới dửng dưng đứng im như vậy.

Vốn muốn tìm cách lại gần nhưng lòng tự cao đã khiến anh suýt chút nữa hại chết cô.

Cả hai đều tự cao, không nhúng nhường trước đối phương nhưng lại yêu nhau.

Hận hóa thành yêu khiến ai đó không dám đối diện để rồi tổn thương người mình yêu nhất.

Chỉ khi đứng trước nguy cơ mất đi người đó vĩnh viễn, không còn cơ hội gặp lại, người ta mới hối hận vì yêu mà không nói.
Tại biệt thự.
Trước khi ra về, ông bà dặn con trai phải hết lòng chăm sóc, nhường nhịn cô vì tính tình con dâu quá hiền lành, ngây thơ nên sẽ bị con trai họ bắt nạt là cái chắc.


Dặn là dặn thế thôi chứ Hàn Phong có thèm nghe đâu.

Vợ anh thì anh bắt nạt đấy.

Cứ thấy vẻ mặt uất ức mà không làm được gì anh của cô là anh lại thấy thích thú.

Ông bà Hàn muốn hai vợ chồng ở Hàn gia nhưng anh không chịu, nhất quyết đưa vợ về biệt thự riêng của anh.

Mẹ anh ban đầu không đồng ý vì bà rất muốn con dâu ở bên cạnh nhưng nghĩ lại con cái cần có không gian riêng vun đắp thêm tình cảm.

Biết đâu không lâu nữa bà lại được ẵm cháu nội thì sao.

Tiêu Nghiên lắc đầu, tỏ vẻ không bằng lòng, hỏi mẹ tại sao chị dâu không về chung.

Bé cứ tưởng sẽ được ở chung nhà với chị xinh đẹp mà ai dè lại không được.
" Chị sẽ về chơi với Nghiên nhiều nha.

" Thiên Nhạc nựng má bé Nghiên.
" Em muốn chị ở chung cơ.

" Cô nhóc nũng nịu.
" Anh không cho đấy.

" Hàn Phong nói thẳng.
" Mẹ xem anh hai thật đáng ghét.

" Bà Hàn bật cười, đưa con gái lên xe đi về.

Hàn Phong lắc đầu, sao ai cũng muốn giành vợ anh hết vậy.

Ở riêng đúng là quyết định sáng suốt, nếu để cô ở Hàn gia chắc anh lại trở thành đồ thừa cho coi.

Đương nhiên anh phải tính toán trước rồi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương