Cô đúng là tức chết mà.

Không lau người thì làm sao hạ nhiệt, để như vậy anh lại sốt cao thì nguy to.

Cô đành chịu thua, ngại ngùng cởi từng nút áo sơ mi để lộ ra thân hình săn chắc, quyến rũ.

Thiên Nhạc giống như bị thôi miên, bất giác đưa tay sờ vào cơ bụng của Hàn Phong.
" Rất đẹp đúng không? "
" Ừm.

Rất đẹp.

Không.

Không phải.

" Cô đỏ mặt, lắc đầu lia lịa.
Anh cười phá lên còn cô ngại tới mức chỉ muốn kiếm cái lỗ nào chui xuống ngay lập tức.

Thật là mất mặt quá đi.

Cô nhúng khăn vào nước ấm lau người cho anh còn anh thì đắc ý ra mặt.
" Anh lạnh quá.

Em ôm anh ngủ đi.

" Đưa tay đập xuống nệm ý muốn cô nằm xuống.
" Em ra sofa ngủ.

" Cô nói giọng kiên quyết.
" Sofa cứng lắm.

Ngủ ở đó, em sẽ bị đau lưng.

Chi bằng nằm xuống đây, nệm êm giường ấm, lại có mỹ nam.

"
" Không sao.

Em thích ngủ sofa.

"

" Nhưng anh lạnh.

" Ôm người run rẩy.
" Mặc xác anh.

" Cô bỏ ra ngoài, đóng sầm cửa lại.
Đợi khi người con gái ngủ say, Hàn Phong đi tới sofa, cúi xuống đặt lên trán cô một nụ hôn ngọt ngào rồi bế lên giường đắp chăn lại.

Anh ngắm nhìn gương mặt xinh đẹp đang ngủ say bất giác cong môi nở nụ cười mãn nguyện sau đó khẽ rời đi.

Ánh bình minh ló dạng chiếu từng tia nắng ấm áp vào căn phòng, Thiên Nhạc mở mắt, ngạc nhiên không biết vì sao mình lại ngủ ở đây.

Rõ ràng đêm qua, cô ngủ ngoài sofa mà.

Anh lại biến đi đâu mất rồi.

Cô bước xuống giường, đi ra phòng khách thấy anh vẫn còn ngủ, nhanh chóng lại gần ngắm khuôn mặt hoàn mỹ, không kiềm lòng được nhéo mũi của anh.

Cô đang hí hửng chợt đứng hình khi nhận ra có ánh mắt lăm le nhìn mình.

Bị phát hiện rồi.
" Em làm gì vậy? "
" Không có.

"
Anh ngồi dậy áp sát làm cô ngã ra sau cũng may anh đã nhanh tay đỡ lấy.
" Tiểu quỷ nghịch ngợm.

Chọc anh cho đã rồi không chịu nhận à.

" Anh nhéo cái má bánh bao phúng phính của cô.
Cô đẩy anh ra, vẻ mặt nghiêm túc, dõng dạc nói.
" Anh khỏe rồi thì về đi.

Đừng tới nhà em nữa.

"
" Đêm qua còn dịu dàng chăm sóc anh mà bây giờ em lật mặt nhanh thật đó.

Tiểu Nhạc, em vẫn không tha thứ cho anh sao? "
Cô ngồi xuống, suy nghĩ một lúc rồi nói hết tất cả những điều trong lòng.
" Phong, em không hận anh nhưng cũng không muốn bám theo anh nữa.

Em không biết bây giờ anh đang muốn cái gì.

Trái tim em không thể chịu đựng thêm một nỗi đau nào nữa.

Em muốn được yêu thương, anh hiểu không? Có thể anh cảm thấy có lỗi nên muốn bù đắp nhưng em không cần sự thương hại.

Anh cứ sống cuộc đời của anh còn em sẽ sống cuộc đời của em.

Không hận cũng không yêu.

"
" Hạ Thiên Nhạc, em nghe rõ cho anh.

Là anh nhất quyết bám lấy em.

Anh yêu em.

Không phải là bù đắp gì hết.

Người lên giường cùng anh thì chính là người phụ nữ anh yêu.

Đêm đó là lần đầu của em cũng là lần đầu của anh.

Anh chưa từng chạm vào người phụ nữ nào khác ngoài em.

Em còn không hiểu em quan trọng với anh đến chừng nào sao? Em quan trọng hơn cả sinh mạng của anh, em biết không? " Anh cúi xuống hôn lấy những giọt nước mắt lăn dài trên má cô.
Cô im lặng.

Hóa ra anh chưa từng quan hệ với bất kì ai ngoại trừ cô.

Anh đối với Cao Mạc Trân cũng chưa từng chạm vào.
" Thiên Nhạc, anh muốn em thành thật trả lời anh.


Em có yêu anh không? " Anh hồi hộp chờ đợi câu trả lời của cô.
" Có.

Em vẫn luôn yêu anh.

" Cô chần chừ hồi lâu rồi gật đầu trả lời.
Anh ôm cô vào lòng hạnh phúc tới không tả nổi.

Chuyện năm xưa cứ để nó tan vào mây khói.

Anh chỉ cần cô yêu anh là đủ rồi.

Hàn Phong muốn bắt đầu cuộc sống mới với cô.

Một cuộc sống tràn ngập niềm vui, chỉ có tin tưởng, yêu thương chứ không có giả dối, đau khổ.

Khoảnh khắc hai con tim xích lại gần, chấp nhận hé mở cánh cửa trao cho nhau một cơ hội để yêu và được yêu là giây phút Hàn Phong và Thiên Nhạc thấy hạnh phúc nhất.

Mấy ngày sau đó, anh ở lại nhà cô.

Từ một giám đốc bá đạo bỗng chốc biến thành con sen của Hạ Thiên Nhạc, bưng trà rót nước, chăm sóc cho nóc nhà.

Tận tình hết lòng mà đêm xuống, anh phải nằm cô đơn trên ghế sofa ngoài phòng khách, không làm được gì.

Ngày nào anh cũng bày đủ mọi cách dỗ dành cô trở về mà cô cứ không thèm để ý tới anh.

Người phụ nữ này ngày càng to gan rồi.

Đợi anh rước được cô vào nhà họ Hàn nhất định sẽ dạy dỗ lại cô đàng hoàng.
7 giờ sáng, cả hai ngồi vào bàn ăn.

Anh đã đặt một bữa sáng kiểu Pháp gồm bánh mì jambon phết bơ, bánh sừng bò nướng, cà phê đen và trà táo đỏ.
" Tiểu Nhạc, chúng ta trở về thôi.

" Anh nhìn cô, nói.
" Anh về một mình đi.

Em đã kí hợp đồng 5 năm rồi.

Giờ mà bỏ về thì em không đền nổi hợp đồng đâu.

"
" Em chê tiền anh chưa đủ nhiều sao? Anh mà không đưa được con dâu về cho mẹ thì mẹ sẽ xử anh đó.

Em nỡ sao? "
" Kệ anh.

"
" Bảo bối.

Em thật nhẫn tâm với anh.


"
Anh im lặng, uống một lần hết ly cà phê, nói tiếp.
" Cổ phiếu Hạ Thị đang sụt giảm nghiêm trọng.

Em không lo lắng sao? "
" Anh nói cái gì? "
" Em tự xem đi.

" Anh đưa điện thoại cho cô.
" Chết rồi.

Làm sao đây? " Không ngờ ba mẹ lại giấu cô chuyện của tập đoàn.

Cũng tại cô nên Hạ Thị mới bị ảnh hưởng.

Cô thật đáng trách mà.
" Chỉ có một cách.

" Anh giơ một ngón tay, nhấn mạnh.
" Là cách gì? "
" Em lấy anh.

Khi đó, Hàn - Hạ là một, đương nhiên khó khăn của Hạ Thị sẽ được giải quyết.

"
" Anh hay lắm.

" Cô phồng má lên.
Hàn Thị là con rồng trong giới kinh doanh.

Nếu hai nhà trở thành thông gia thì tập đoàn nhà cô không chỉ ổn định trở lại mà còn vững mạnh hơn trước rất nhiều.

Anh vốn không định nói với cô, chỉ âm thầm đứng sau giúp đỡ Hạ Thị.

Bây giờ đúng lúc cô không chịu nghe lời, anh sẽ lấy cái cớ này bắt cô quay về.

Mềm không được thì anh đành cứng vậy.

Chuyện hợp đồng với Dior, anh đã liên hệ chủ tịch bên đó giải quyết xong rồi.

Xem cô còn lấy cớ gì từ chối anh.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương