Sáng sớm Khánh Lâm đã chuẩn bị ra khỏi nhà, trước lúc anh rời đi không quên hôn cậu con trai còn đang úp mặt xuống đệm, chổng mông không mặc quần lên trần nhà mà say ngủ. Cái bọn trẻ con này có tư thế ngủ thật chẳng giống ai. Bố nó luôn thắc mắc không hiểu sao ở tư thế ấy Rio lại có thể ngủ ngon lành được như vậy.

– Anh nhớ về sớm.

– Ừm, nay sinh nhật con tất nhiên phải về sớm. – Lâm hơi liếc nhìn vợ một chút mà không ngẩng đầu lên, vẫn đang cọ cọ má vào cái mông trắng hồng mềm mại của thằng nhóc con kia mà hít hà.

Nhìn hai bố con, Vân không khỏi chạnh lòng. Anh ta có thể không yêu cô, nhưng với Rio lại khác, lần đầu tiên bế thằng bé vừa chào đời trong tay anh ta đã rơi nước mắt, anh ta cưng nó còn hơn cả người làm mẹ như cô.

***

Ba giờ chiều.

“Ồ, nay sẽ về sớm làm bánh kem cho Milo nhé.” – Vân Khánh nói trong điện thoại.

– Nếu cần thì về trước 1 tiếng cũng được. – Tường San ngước mắt nhìn Vân Khánh vừa cúp điện thoại.

– Em còn tài liệu phải dịch cho giám đốc. – Vân Khánh thấp thỏm nhìn sấp tài liệu trên bàn rồi lại nhìn sang Tường San.

Tường San nhướn mày nhìn sang phía cô ây khẽ lắc đầu phì cười.

– Cũng không gấp mà, chị bảo kê, em cứ về đi, em là trợ lý của chị mà, anh ấy đang lạm dụng chức quyền.

– San San à. Chị thật tốt.

– Dừng. Chị nổi da gà đấy. – San dơ tay ra trước mặt Vân Khánh thủ thế. – Mà nay anh ấy cũng không có thời gian hoạnh họe đâu. Bà nội gọi về sớm rồi.

Vân Khánh thở phào nhẹ nhõm, cô có thể về sớm hơn làm bánh sinh nhật cho Milo.

Hai đứa trẻ, cùng sinh một ngày, cùng một người cha, hai số phận khác nhau.

Trước của Vincom.

– Mẹ ơi khi nào chú Khánh mới tới? – Rio ngước mắt nhìn mẹ nó đang ngó nghiêng nhìn gì đó.

– Sắp tới rồi con. – Thiên Vân mỉm cười, đưa tay ôm lấy khuôn mặt bầu bĩnh búng ra sữa của thằng bé mà di qua di lại ngón tay cái trên cái má hồng hào phúng phính của nó.

Chiếc ô tô màu xanh tím than đen dừng trước mặt hai mẹ con họ, Thiên Vân khẽ gật đầu chào người đàn ông trong xe rồi nhanh chóng mở cửa cho Rio vào trong trước còn mình liền xách đồ đi về phía cốp xe đã mở sẵn để vào đó.

– Con chào chú. – Rio hớn hở toe toét mắt sáng lên khi thấy người đàn ông trong xe. – Anh ta khẽ xoa xoa đầu thằng bé.

– Ngại quá, làm phiền chú.

– Chị cũng biết ngại? Lâm đâu? – Khánh Anh lạnh lùng nói.

– Anh ấy có chút việc nên không qua ngay được. Về nhà bà nội nhé. Bà muốn tổ chức sinh nhật cho Rio ở bên đó.

– Yeah! Về nhà bà cụ, về nhà bà nội Mina. – Rio nghe thấy được qua nhà cụ nội liền thích thú mà reo lên.

Nhà bà nội mà chị dâu anh nói chả phải là nhà Khánh Anh đang ở hay sao, anh nhanh chóng cho xe rời đi.

Rio thích Khánh Anh, mặc dù anh luôn lạnh lùng nhưng lại cưng nựng thằng cháu này, đứa bé đáng yêu biết điều ai cũng thích anh lại không ngoại lệ.

Xe dừng đèn đỏ, một chiếc xe khác từ phía sau chầm chậm tiến lên dừng lại ở bên hông chiếc xe của Khánh Anh, người trong xe có vẻ khẩn trương, thấp thỏm nhìn từng con số đang chậm chạp nhẩy trên đèn đỏ, Thiên Vân khẽ nhíu mày, khuôn mặt có chút biến sắc khi vô tình nhìn sang phía ấy, khuôn quen thuộc ấy lọt vào mắt cô. Khánh Anh hơi nghiêng đầu nhìn sang theo hướng ánh mắt của người chị dâu.

Kẻ đang trong xe kia chẳng phải là chồng của cô ấy, cha của đứa trẻ này hay sao?

Đèn chợt xanh, chiếc xe bên hông đã vút đi một cách khẩn trương.

Khánh Anh liền cho xe đuổi theo sát nút.

Khi xe anh đuổi kịp được xe Lâm thì đã dừng trước bệnh viện.

Lâm đã vào trong đó trước, dáng vẻ khẩn trương.

Thiên Vân thất thần nhìn Khánh Anh. Anh ta không nói gì chỉ khẽ gật đầu.

Thiên Vân rời đi.

– Chả còn ai. Hư. – Milo nhoài người về phía trước khoanh tay lên chỗ gần vô lăng thở dài gác cằm lên đó.

Khánh Anh phì cười nhìn cái dáng điệu như ông cụ non của thằng bé.

– Rio, đi siêu thị.

– Đi, đi siêu sị (siêu thị). – Thằng bé thích thú ngồi bật dậy tuột khỏi ghế đi theo Khánh Anh.

Đóng cử xe lại, thu vào mắt anh là hình dáng quen thuộc.

Dáng người phía trước khiến Khánh Anh dừng chân, cô ấy đang định đi vào trong đó.

– Này.

– Hở? – Vân Khánh nhíu mày, nhìn ngó nghiêng. – Anh sao cũng ở đây?

– Ừm.

– Đây là… – Vân Khánh ngước mắt nhìn Khánh Anh, rồi nhìn sang Rio thắc mắc.

– Rio chào. – Khánh Anh nghiêm mặt liếc thằng bé mà nói.

– Con chào cô. – Rio ngoan ngoãn chào Vân Khánh.

– Chào Rio. Cô là Vân Khánh. – Vân Khánh thích thú xoa xoa đầu thằng bé.

– Cô có đi siêu sị không?

– Siêu thị. – Khánh Anh phiên dịch lại.

– Biết rồi biết rồi, Milo cũng bị nói ngọng.

Khi Vân Khánh muốn rời đi liền bị Khánh Anh kéo lại lôi đi siêu thị cùng hai chú cháu. Anh là không muốn cô vào đó lúc này, có những chuyện không nên để đứa trẻ ngốc nghếch như cô thấy, chưa biết chừng lại có màn đánh ghen giật tóc móc mắt nào khiến đứa trẻ nhue cô ám ảnh đến chết cũng nên. Chỉ là anh ta lo xa như thế chứ anh thừa hiểu chị dâu mình, cô ta là loại người coi trọng thể diện sẽ chẳng xảy ra cái màn đánh ghen kinh thiên động địa đến như vậy.

– Òa, òa, máy bay kìa. – Rio mắt sáng chạy ngay đến tủ trưng bày đồ chơi, bên trong là những mô hình máy bay đồ chơi đủ loại đẹp mắt.

– Mua cho Rio nhé. – Khánh Anh ngồi xuống cạnh Rio, đặt tay lên đầu nó vỗ vỗ nhẹ.

– Không ạ, bố hứa hôm nay sinh nhật Rio sẽ mua máy bay siêu to hổng lồ (khổng lồ) cho Rio rồi, mấy cái này để cho các bạn nhỏ chơi thôi, Rio lớn rồi, chú Khánh để dành tiền lấy vợ nhé.

Cái cách trả lời ngộ nghĩnh của thằng bé khiến cả hai cùng bật cười. Vân Khánh chợt nhận ra lần đầu tiên cô thấy anh cười lớn như vậy. Cứ thế đứng đần mặt nhìn anh như sinh vật lạ.

– Hôm nay sinh nhật Rio à? Thật trùng hợp hôm nay cũng là sinh nhật Milo nữa.

Vân Khánh chợt bặm môi lại vì biết mình lỡ lời, nhìn khuôn mặt Khánh Anh trở về khó đăm đăm như lúc đầu cô liền tự đập tay lên đầu tự trách mình lời nói nhanh hơn trí não.

Khánh Anh để mặc kệ cho hai đứa trẻ một nhỏ một to đầu ấy tự chọn đồ cùng nhau còn mình thì đứng một góc quan sát, đúng hơn là trông trừng.

– Nhìn gì?

– Rio muốn tự làm bánh sinh nhật.

Vân Khánh lí nhí trong miệng, Rio thích thú gật gật đầu.

Chả cần đoán anh cũng biết thưa đây là ý của cô.

***

Lan Chi sửng sốt khi thấy Khánh Anh và Rio xuất hiện trong nhà mình, cô mím môi lại, khẽ gật đầu chào anh ta một cái rồi lôi tuốt con bạn vào một góc mà tra hỏi.

– Này này này… là như nào?

– Như nào là như nào, Rio là cháu của anh ấy.

– Không hỏi cái đấy. Từ khi nào mày với tên đó lại thân nhau đến độ đưa về nhà vậy? – Lan Chi phồng mũi, khóe môi hơi giật giật làm ra cái vẻ mặt kinh dị khó tin mà tra hỏi.

– À, thì nay sinh nhật Milo tao định qua viện một chút rồi đi siêu thị mua đồ làm bánh kem cho nó thì gặp hai người đó, nay sinh nhật Rio luôn thì làm cho thằng bé. Mày không có việc gì thì phụ chút đi, nhưng đừng nói cái gì đấy, cách tốt nhất là đừng chọc giận anh ta. – Vân Khánh nhỏ giọng, mắt hơi liếc Khánh Anh một chút rồi thì thầm với Lan Chi.

Vân Khánh trở lại bếp, Lan Chi thở dài lắc đầu. Cô vẫn còn hơi ác cảm với những gì Khánh Anh đã làm với Vân Khánh nên chưa thể thích nghi được với sự xuất hiện của anh ta trong ngôi nhà này, với cả theo góc độ của một người có kinh nghiệm về sự thù địch thì nhìn thế nào trong tình huống này nó cũng không giống, nhìn thế nào cũng không ra đây là hai kẻ từng ghét nhau như hắt nước đổ đi.

Bàn hơi cao, Rio phải đứng lên ghế mới với được đám bột trên bàn, lần đầu tiên thằng bé được động vào những thứ nguyên liệu này, ở nhà mẹ nó có bao giờ để nó dính bẩn đâu, mọi thứ nó thấy đều là khi chúng đã thành những món đồ ăn đẹp mắt bày sẵn ra đó rồi.

Rio luyên thuyên đủ thứ, cái gì thấy cũng hỏi, hết hỏi tại sao người ta phải cho nước vào bột, rồi lại hỏi sao phải cho bánh vào nướng, rồi là trong lò có nóng lắm không? Bạn bánh có bị bỏng không… vân vân và vân vân, hỏi liên mồm, và cô giáo bất đắc dĩ Vân Khánh lại rất nhiệt tình đáp trả những câu hỏi ngây ngô của nó.

Trẻ con mà, càng có người đáp lại nó thì nó càng tăng động, càng thích thú, mà càng thích thú thì lại càng hỏi linh tinh, rồi thì hỏi đi hỏi lại một chủ đề, người trả lời có mệt thì mệt chứ còn nó chẳng may may mỏi mồm.

– Rio muốn làm cái đó. – Rio chỉ vào đám bột Vân Khánh đang nhào dở trước mặt.

– Được, nào Rio qua đây. – Cô đưa bàn tay đang dính bột dơ ra phía trước toan đón lấy thằng bé.

Khánh Anh đã nhanh tay hơn, từ phía sau Rio luồn hai bàn tay vào nách thằng bé mà nhấc bỗng nó lên đặt vào ghế gần đám bột ngay cạnh Vân Khánh, cô xích ra một chút nhường chỗ cho hai người.

Anh nhìn cô, rồi lại nhìn sang Rio ý muốn cô chỉ cho nó nhưng tuyệt nhiên lại không có ý rời đi chỉ hơi né người để cho cô đứng phía sau thằng bé, anh đứng sau cô.

Lần đầu cơ người khác giới đứng cạnh khiến Vân Khánh có chút bối rồi, mặt lại thuận theo tự nhiên mà đỏ dần dần lên.

Lan Chi nhanh tay dơ điện thoại lên chụp một tấm, nếu đứng ở góc ảnh này của Lan Chi thì sẽ thành ra Vân Khánh ôm phía sau Rio còn Khánh Anh ôm phía sau cô ấy, nhìn thế nào cũng ra một gia đình.

Lan Chi khẽ nhếch mép cười gian trá, ảnh được gửi đi, ngay lập tức hai chiếc điện thoại rung lên, trên màn hình báo “Lan Chi đã gửi tin nhắn vào Tam đại nương”

Ở bên kia Tường San ngay lập tức mở tin nhắn, hình ảnh đáng yêu hết nấc đập vào mắt khiến cô bật cười khoái trí miệng lẩm bẩm:

– Phạm Hoàng Khánh Anh, em lót dép chờ ngày anh tự vả đây.

Buông điện thoại xuống, chọn một bộ cánh phù hợp để chuẩn bị sang nhà Khánh Anh, Tường San thời gian này thật không muốn đến đó chút nào, tới đó thì dù có tránh né thế nào cũng không thoát được bị nhắc chuyện hôn sự với Khánh Anh, suy đi nghĩ lại thế nào vẫn thấy mình thật quá ngu ngốc tại sao lúc đó lời nói lại nhanh hơn trí não mà đi đồng ý cái hôn sự hữu danh vô thực này nữa, cùng với Khánh Anh vào hùa lừa gạt người lớn, bà nội anh mà biết hẳn sẽ thất vọng lắm.

***

– Được rồi, của Rio xong rồi. Ồ ngủ rồi sao? – Vân Khánh đặt chiếc bánh kem hai tầng bên trên có vẽ hình chú vẹt nhỏ cưỡi máy bay, bên dưới là dòng chữ “Happy birthday Rio” lên bàn.

Thằng bé nghịch quá nên đã ngủ mất, cái mặt bầu bĩnh búng ra sữa của nó, với đôi lông mi dài cong vút tạo nên một khuôn mặt trẻ thơ đáng yêu hết nấc, Vân Khánh muốn cắn một cái vào cái má phính kia nhưng phải nuốt nước bọt kiềm chế vì ông chú của thằng bé đang đứng gườm gườm nhìn ngay kế bên kia.

Sau khi đặt thằng bé vào ghế trong xe, Khánh Anh với tay xuống ghế sau lấy ra một hộp quà được gói bằng giấy màu xanh in hình những chú gấu nhỏ đưa ra trước mặt Vân Khánh. Cô tròn mắt nhìn anh.

– Quà sinh nhật cho thằng bé.

– Milo?

– Ừm.

– Cảm ơn. – Vân Khánh nhận lấy hộp quà từ tay anh, trong lòng cảm kích vô cùng.

Suốt buổi cô đã không dám nhắc đến Milo trước mặt anh, nhưng thật không ngờ anh lại chuẩn bị quà cho thằng bé. Tự cảm thấy ấm lòng thay. Cô cứ đứng ngây ngốc ra đó nhìn theo cho đến khi xe rời đi hẳn.

Bữa tiệc sinh nhật kết thúc, Lâm không xuất hiện trong buổi tiệc. Bà nội hỏi vợ anh ta cũng chỉ nói anh có việc đột xuất nên về muộn. Bà không khỏi khó chịu mà càu nhàu:

– Bận gì mà bận lắm vậy chứ? Bận gì thì cũng phải ăn, suốt ngày công việc như vậy không để tâm đến gia đình gì cả.

– Cụ đừng mắng bố Rio, bố Rio đi làm lấy tiền mua máy bay cho Rio đấy. Cụ cứ càu nhàu như thế sẽ nhanh bị già đi là xấu gái đấy.

Bà cụ trố mắt nhìn thằng chắt nội lém lỉnh ngoa ngoắt bênh bố nó không khỏi bật cười.

Câu nói của đứa nhóc ba tuổi khiến đám người lớn bật cười sảng khoái mà nhanh chóng bỏ qua chuyện bố nó không xuất hiện.

Chỉ có Khánh Anh và mẹ nó biết lí do vì sao bố nó không xuất hiện. Khánh Anh khẽ lắc đầu liền rời khỏi bàn ăn đi ra ngoài khi cả nhà chuẩn bị cắt bánh kem.

– Anh nói xem bánh kem đó ở đâu ra vậy? nhìn cũng hấp dẫn lắm. – Tường San đã theo đuôi anh ra ngoài, cô khẽ dựa người vào tường, khoanh tay lại nghiêng đầu nhìn Khánh Anh.

– Ra đây làm gì vậy?

– Anh nghĩ anh trốn ra đây xong mình em ở trong ấy chịu trận một mình chắc. Không có cửa đâu. – Tường San bĩu môi.

Khánh Anh im lặng.

– Này nói thật đi anh đã đi đâu cả buổi chiều vậy? – Tường San có vẻ không muốn buông tha cho anh.

– Đi siêu thị cùng Rio.

– Xong rồi đi làm bánh kem nữa hả? – Tường San không nhịn được nữa liền bật cười.

Khánh Anh nhíu mày, khuôn mặt trở lên khó coi, nhưng vẫn hiện lên câu hỏi “sao em biết?”

Tường San ngừng cười, khẽ lắc đầu: – Nể tình anh em lâu như vậy, phát cho anh chút cẩu lương.

Miệng nói, tay nhấn nút gửi tin nhắn hình ảnh cho Khánh Anh.

Tin nhắn tới, màn hình bật sáng.

Hình ảnh ba người hiện lên khiến Khánh Anh thoáng chút bối rồi. Hơi liếc Tường San một cái rồi rời đi mà không nói thêm gì.

***

– Rio đi ngủ thôi.

– Rio chờ bố, bố còn chưa chúc mừng sinh nhật Rio, còn chưa tặng máy bay siêu to hổng lồ cho Rio nữa. – Thằng bé mếu máo nhìn mẹ nó, thường ngày giờ này là giờ giới nghiêm mà mẹ đặt ra cho nó rồi.

Thiêm Vân đau khổ ôm con vào lòng, hình ảnh bố thằng bé ôm mẹ con họ trong bệnh viện lúc chiều lại hiện lên trong đầu cô. Đau khổ, căm ghét họ, cô hận người phụ nữ đó đã cướp bố của con cô, chưa bao giờ anh ta quên sinh nhật thằng bé, chưa bao giờ để thằng bé phải chờ vậy mà hôm nay anh ta lại ở bên mẹ con họ cả ngày, để con cô không có bố mừng sinh nhật.

Vân đã cô gắng kiềm nén để thằng bé hưởng chọn vẹn niềm vui trong ngày sinh nhật mà không làm loạn lên. Nhưng sức chịu đựng của cô cũng có hạn. Anh ta lại có thể quên được đứa con này của mình. Cô cắn thật chặt môi để không bật khóc thành tiếng.

Tiếng mở cổng làm cả hai mẹ con cùng giật mình, Rio vùng ra khỏi tay mẹ nó chạy ra phía cửa, thằng bé biết là bố nó về.

Nhìn thấy bố nó, thằng bé liền reo lên sung sướng.

Ôm lấy nó, trong lòng người làm bố dâng lên niềm hối lỗi vô cùng.

– Thấy chưa, Rio đã bảo bố sẽ về mà.

– Chúc mừng sinh nhật chàng phi công của bố. Máy bay siêu to khủng lồ của Rio này.

Hơi ngửa mặt lên trời để nước mắt không rơi xuống, Lâm đưa hộp quà lớn ra trước mặt thằng bé, khỏi phải nói nó đã thích thú đến lúc nào, như không thể kiềm chế được niềm hạnh phúc của mình mà ôm lấy cổ bố nó hôn liên tục vào má, chán, mũi bố nó.

Thiên Vân run run nhìn hai bố con, cô chỉ muốn con mình cứ mãi hồn nhiên, cứ mãi vui vẻ như vậy, chỉ mong gia đình mình cứ mãi bình yên mà sao mà khó quá.

– Hôm nay bà cụ mắng bố suốt ngày đi làm, Rio đã bảo là bố đi làm để mua máy bay cho Rio rồi.

Rio ngồi trong lòng bố nó, bàn tay bé tí xé từng lớp, từng lớp giấy bọc ra mà thủ thỉ.

– Rio!

– Há?

– Có một bạn nhỏ như Rio, hôm nay cũng là sinh nhật của bạn ấy. Nhưng bạn ấy bị bệnh lại không thể tổ chức sinh nhật được. – Lâm thủ thỉ cùng con trai.

Thiên Vân mặt liền biến sắc, cô thầm nghĩ không lẽ anh ta định nói về Milo với Rio? Không biết anh ta có ý gì.

– Bạn ấy có được bố mua máy bay siêu to khổng lồ cho không ạ?

– Bố bạn ấy không biết bạn ấy thích gì nên chưa tặng quà cho bạn ấy. – Lâm cười khổ nhìn con trai.

– Bạn ấy là con trai hay con gái ạ? – Rio dừng hẳn lại, không bóc quà nữa, ngẩng mặt nhìn bố nó.

– Con trai. Con đi đâu vậy? – Lâm giật mình nhìn theo thằng bé lon ton chạy đi.

– Anh định làm gì? – Liếc nhìn thằng bé chạy vào trong lúc này Vân mới lên tiếng.

– Không làm gì. Hôm nay cũng là sinh nhật thằng bé, lúc chiều tình hình của nó nguy kịch hơn, giờ đang nằm trong phòng cách ly đặc biệt.

Khánh Lâm trùng giọng xuống, hai mắt đỏ ngầu, bất lực vuốt mặt. Cái tâm trạng của người làm cha bất lực nhìn con mình chết dần chết mòn mà không thể làm gì được.

Tủy của anh ta không tương thích với thằng bé.

Thiên Vân chợt thấy nhói lên trong lòng, dù căm hận họ nhưng đứa trẻ đó vốn chẳng có tội, cô cũng chẳng thể hận nó, ngay lúc nhìn thấy thằng bé bằng tuổi con mình, đầu lại chẳng còn lấy một cọng tóc cô đã bật khóc.

Nhưng anh ta nói điều đó làm gì? Anh ta muốn gì? Không lẽ… Thiên Vân đưa đôi mắt hoảng sợ nhìn chồng. Ánh mắt cô hằn lên sự giận dữ:

– Anh điên rồi, anh đừng hòng động vào con tôi.

– Vân, chúng là anh em, giờ Rio là hi vọng duy nhất có thể cứu được Milo. Anh không thể, bố và chú Phong cũng không.

Khánh Lâm quỳ xuống dưới chân cô, nhìn cô bằng ánh mắt van lơn, Thiên Vân co rúm người lại cắn chặt môi, người run lên bật khóc. Cô là ghê sợ anh ta, anh ta lại có thể mang tính mạng con trai cô ra để cứu lấy tính mạng đứa trẻ đó.

Sự căm hận trong Thiên Vân lại càng dâng cao hơn, cô là muốn một dao giết chết tên khốn này ngay bây giờ, lại hận bản thân không đủ tàn nhẫn để làm điều đó, cứ như vậy để nước mắt rơi đầy khuôn mặt.

– Bố lại có lỗi với mẹ rồi. – Rio thấy bố nó đang ôm chân mẹ nó liền phụng phịu lên tiếng.

Nghe thấy tiếng thằng bé, Thiên Vân nhanh chóng lau nước mắt, thật may cô quay lưng lại với nó nên nó không nhìn thấy mẹ nó đang khóc.

Rio sà vào lòng bố mình, tay nó cầm một bộ đồ chơi siêu nhân còn rất mới.

– Rio muộn rồi, con phải đi ngủ rồi.

Nghĩ rằng con trai muốn chơi siêu nhân Lâm liền cầm tay thằng bé nói.

– Không phải chơi, cái này là tặng cho bạn bị ốm. Cái này Rio không chơi nữa, Rio lớn rồi không chơi siêu nhân nữa. Bố mà gặp bạn ấy thì bảo bạn ấy dừng giận bố bạn ấy nhé, chắc bố bạn ấy bận đi làm kiếm tiền mua sữa cho bạn ấy nên quên mất bạn ấy thích gì ấy mà. Nhá! Nhá!

Thiên Vân bật khóc lớn hơn vội chạy vào nhà vệ sinh.

Lâm ôm con trai vào lòng không kiềm chế được cũng rơi nước mắt. Hơn lúc nào hết anh ta thấy có lỗi với thằng bé vô cùng.

Chỉ mình Rio không hiểu chuyện là vẫn cười đầy thích thú trong vòng tay của bố. Nó còn quá nhỏ để hiểu được những chuyện đang xảy ra, nó cũng chẳng biết được đứa trẻ đang bị ốm mà bố nó nhắc đến kia lại là một đứa con khác của bố nó.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương