Định Mệnh Là Những Chiếc Giày
-
Chương 22: Ngã rẽ
“Có phải do em chân thành nên em tổn thương?”
…
…..
Tối hôm qua tôi tình cờ tìm được quả cầu tuyết, món quà giáng sinh năm ngoái của tôi, và tôi đã nằm mân mê nó cho đến sáng rồi ngủ quên lúc nào không hay. Lúc thức dậy quả cầu đã không còn nằm trên gối nữa mà đã lăn xuống dưới sàn nhà. Quả cầu mà tôi luôn giữ gìn cẩn thận không có một vết xước hay một hạt bụi giờ đây nằm lăn lóc dưới nền nhà lạnh băng mà tôi cũng chẳng buồn nhặt nó lên khi đã thức giấc. Nhìn nụ cười của cô bé trong quả cầu mà mặt tôi lạnh tanh không cảm xúc. Thế là đáng vui hay đáng buồn?
Tôi cảm thấy chán nản. Hóa ra Bảo Khánh đã xin vào làm y tá trong trường và tôi thì tuyệt nhiên không muốn biết lí do tại sao chị làm thế. Đương nhiên rồi, với tấm bằng đại học loại ưu và kinh nghiệm mấy năm làm việc ở bệnh viện tư nhân nước ngoài tôi nghĩ Bảo Khánh thừa sức xin vào làm bác sĩ ở bệnh viện nào đó hơn là làm y tá ở trường học. Mục đích của việc làm ấy có lẽ là vì Anh Quân, tôi nghe mấy nữ sinh hay thì thầm bàn tán nhau về cô y tá mới của trường. Đa số nữ sinh thì không mấy thích Bảo Khánh cho lắm bởi chị ấy cứ dính lấy anh thầy – “thần tượng” của họ. Về phần tôi, tôi cũng thấy dễ chịu phần nào khi mà tôi không phải người duy nhất không-thích Bảo Khánh, kiểu có đồng minh ấy.
Tôi ngồi ở phòng piano đợi anh đã được gần 2 tiếng đồng hồ. Hôm nay là buổi tập đàn để chuẩn bị cho vòng chung kết hôm 27/12. Một buổi tập của tôi thường là kéo dài khoảng từ 3 – 3 tiếng rưỡi đồng hồ, nhưng trong khoảng đó tôi còn dề dà lề mề chán chê đủ thứ. Hôm nay anh nói sẽ lưu ý cho tôi những điều quan trọng cần nhớ nhưng tôi thì nghĩ rằng anh còn chả nhớ được hôm nay có buổi học này đâu. Tôi cố gắng gọi điện cho anh nhưng anh không bắt máy, thế là tôi chẳng biết làm gì khác ngoài tự tập một mình cho tới lúc anh về. Căn phòng trống không với những nốt đàn trống rỗng. Cánh cửa phong bật mở, Anh Quân bước vào, đặt cốc cacao lên nóc đàn rồi cười nhẹ.
– Xin lỗi tôi quên mất hôm nay có buổi tập với em. Hôm nay tôi bận chút chuyện.
Không thể phủ nhận một điều rằng tôi cảm thấy tủi thân khi nghe anh nói câu đó. Bạn sẽ nghĩ sao nếu người mà bạn cảm nắng nói rằng anh ta quên mất bạn và cả cái buổi hẹn chết tiệt với bạn? Tôi nhìn khói bốc lên từ cốc cacao mà tôi nghĩ là anh mang lên để đền cho 2 tiếng đồng hồ của tôi rồi lại nhìn một đống bản sheet trước mặt không nói một lời, tôi cũng chẳng biết nói gì nữa, chỉ thấy họng mình khô khốc. Anh cũng không hỏi han thêm gì nhiều mà ngồi xuống bên cạnh tỏi nhẹ nhàng nói.
– Chúng ta bắt đầu tập nhé, hôm nay…
– Hôm nay mẹ nhắc em về sớm, em nghĩ em phải về rồi.
Nói rồi tôi đứng dậy thu hết đống giấy trước mặt lại gọn gàng rồi nhét vào cặp. Thực ra mẹ chẳng nói với tôi gì cả nhưng tôi không nghĩ là mình sẽ tập trung được với mớ suy nghĩ bòng bong trong đầu. Tôi xách cặp nhẹ nhàng đứng lên, anh ngước mắt nhìn theo tôi, tôi nghĩ anh cũng biết rằng tôi đang-rất-không-vui nên không nói gì, chỉ khi tôi bước ra gần đến cửa anh mới hỏi theo.
– Này kia là 24/12 Noel đấy, em có đi không?
– Nếu thầy không quên thì đương nhiên vẫn đi chứ ạ.
Ờ hờ, may ra anh không quên vụ đó. Đang giận mà tôi lại thấy muốn cười một cái. Chắc là anh biết tôi thích anh, nhỉ?
…
Noel cũng không khác ngày thường là mấy, bạn vẫn phải dậy thật sớm để kịp bắt xe bus nếu không muốn cuốc bộ đi học, bạn vẫn phải đeo thẻ học sinh đầy đủ nếu muốn được vào trường, bạn vẫn phải trực nhật lau bảng nếu tới phiên trực,,, Nhưng mà hôm nay thì vô tư hết đi, tôi không ngại đâu, hôm nay tôi rất yêu đời bởi hôm nay là Noel, tôi nay tôi có hẹn với Anh Quân thay vì phải ngồi cứng ngắc trong phòng tập đi tập lại mấy bài Piano chán ngắt. Tôi còn nhớ ngày này năm ngoái thay vì đi chơi Noel với đám bạn tôi phải ở lại trường tới tối rồi còn bị gây sự, bị dội ướt từ đầu đến chân nhưng cũng ngày hôm đó mà tôi có quả cầu tuyết, mới dần thay đổi suy nghĩ về anh. Thời gian trôi nhanh thật!
Hôm nay tâm trạng tôi vô cùng tốt, tôi chỉ mong trời tối nhanh nhanh để có thể được đi chơi Noel theo đúng nghĩa, cũng có lẽ vì thế mà hôm nay cái mặt tôi rất hớn hở.
– Gì mà mặt mày như vớ được vàng thế? Tối đi chơi Noel không? – Mai Chi huých vai tôi hỏi.
– À ờ đúng rồi, tối nay cả lũ mình đi đi, cho con Trang đi với Việt Anh, bảo con Lam rủ cả bạn Long A3 của nó, tao cặp cả con Chi, xồi ôi đủ bộ luôn mới ghê. – Dương Thùy cắn đuôi bút rồi lẩm nhẩm tính toán phân chia.
– Thế còn tao? Bộ tao là cục gạch hả =’= – Tôi đần mặt.
– À ờ nhỉ, mày đi cả tao cả Chi cho thành một hội.
– Thôi khỏi tao không đi đâu.
– Ơ kìa sao thế? Năm ngoái mày đã không đi rồi.
Chúng nó gặng hỏi nhưng tôi cũng chỉ lắc đầu cười trừ. Năm ngoái do anh bắt tôi ở lại làm thêm bài tập gì đó nên tôi mới bị dội nước ướt như chuột, rồi bị ốm, rồi mất luôn cả Noel còn năm nay thì tôi không đi với chúng bạn để đi chơi với “một người đặc biệt”.
Các tiết học trôi qua lặng lẽ, ngay cả bà cô khó ưa dạy môn tiếng anh hôm nay cũng không thể làm khó tôi. Bác bảo vệ lại làm cái công việc quen thuộc hàng ngày đó là giải thoát cho đám học sinh bé nhỏ bằng tiếng trống của mình. Tôi nhìn vào đồng hồ trên tường, đếm 3, 2, 1… Tùng…Tùng…. Tôi cười toe toét nhìn Mai Chi còn nó thì đang nhìn tôi khó hiểu. Tôi cầm cuốn Sổ Ghi Đầu Bài băng qua cả cái sân trường rộng lớn để đến khu nhà hiệu bộ nộp lại sổ cho nhà trường. Lúc ra về rồi còn nhìn thấy Anh Quân và Bảo Khánh nhưng lúc tôi nhìn thấy thì Bảo Khánh đã quay đi với khuôn mặt hết sức tự mãn còn Anh Quân thì hết sức kiềm chế. Nhưng tôi nghĩ mình cũng không nên vì tò mò mà đứng lại đó quá lâu.
Trời tối sập xuống, những ánh đèn lung linh đầy màu sắc được bật lên, ngoài đường mọi người đi lại đông đúc, một số người còn hóa trang thành ông già Noel lượn qua lượn lại. Hôm nay tôi mặc một chiếc áo len trắng cùng với cái áo khoác ngoài màu đỏ mận kết hợp với chiếc khăn ống màu đen, chân đi đôi giày đỏ mà anh tặng, trông tôi rất hợp với không khí tập nập của Noel. Anh Quân hẹn tôi đứng đợi ở Vincom lúc 6h nhưng tôi lại không thể chờ được cho tới lúc đó nên đã đến sớm hơn khoảng 15′. Tôi đi loanh quanh như con tự kỉ, hít thở cái lạnh thấu xương của Hà Nội trong những ngày giá lạnh và bất chợt tôi nhận ra mùa đông Hà Nội thật đẹp, tôi thấy mình yêu Hà Nội yêu luôn cả cái lạnh cắt da cắt thịt ấy.
Dòng người ngày một đông hơn và tôi thì đã đứng ở chỗ hẹn nhưng đồng hồ chỉ 6strong0′ mà tôi vẫn không thấy anh đâu. Tôi cố gọi điện nhưng anh không bắt máy, âm thanh tút tút ngân dài trong điện thoại như muốn thử thách lòng kiên nhẫn của tôi. Tôi cúp máy và vẫn kiên nhẫn chờ đợi với một lòng tin ngu xuẩn rằng anh sẽ tới mau thôi…
Nhưng rồi tôi cũng phải chịu thua khi mà màn hình điện thoại đang từ 7h59 nhảy sang 8h.
Không một tin nhắn…
Không một cuộc gọi…
Anh đã không đến. Bất kể cho tôi có đứng đợi bao nhiêu lâu, bất kể trời có lạnh thế nào, anh cũng vẫn không đến.
Tôi tự nhủ, chắc anh bận chuyện gì đó. Tôi hít một hơi thật sâu để cho những giọt nước mắt tủi thân không thể trào ra. Tôi tự an ủi mình bằng một cái kem ốc quế thật là to rồi sau đó đi bộ về. Đường phố thật đông vui, ai ai cũng cười đùa vui vẻ, có người dừng lại chụp ảnh, có người thì chỉ cần nắm tay nhau đi bộ thôi cũng đủ… Còn tôi thì tự nắm tay mình cùng với cây kem đi qua hết những con người hạnh phúc đó.
Ăn kem trong cái thời tiết thế này quả thật không phải tồi nhưng cũng không chắc là một sự lựa chọn hoàn hảo cho cái cổ họng của tôi. Tôi dừng lại ở một quán cafe dể mua cho mình một ly sữa nóng. Tôi cầm cốc sữa tự áp vào má mình cho bớt lạnh rồi quay ra. Nhưng trước khi bàn chân tôi kịp bước đi thì hình ảnh Anh Quân và Bảo Khánh lại đập vào mắt tôi. Họ đang nói về chuyện gì đó và tôi thì cũng không thể nhìn rõ được nét biểu cảm trên khuôn mặt của anh. Tôi bình tĩnh rút điện thoại ra gọi cho anh nhưng rốt cục anh cũng để kể cho cái điện thoại của mình màn hình nhấp nháy trên bàn mà chẳng thèm ngó xem là ai gọi.
Lòng tôi trũng xuống. Tôi ôm cốc sữa nóng của mình bước ra phía cửa. Anh vì Bảo Khánh mà để kệ tôi ở cổng tòa nhà Vincom.
Tôi vẫn tự huyễn hoặc mình tin rằng anh sẽ đến, vẫn ấu trĩ, vẫn bướng bỉnh tin vào lời nói của anh.
Niềm tin, có đôi khi lại chính là thứ không đáng tin nhất. Niềm tin suy cho cùng không phải là sự thật, nó chỉ là một sản phẩm của chính bạn. Tôi cảm thấy hối hận vì đã tin.
Tôi vẫn chờ đợi anh đến phút cuối cùng còn anh thì ngồi ở đó và chẳng có chút gì cho thấy là anh nhớ đến tôi hay cái cuộc hẹn với tôi.
Mọi thứ cứ như thể vỡ vụn ra trong khi tôi thì vẫn phải tỏ ra như thể mọi chuyện vẫn bình thường và tôi vẫn ổn cho dù sự thật thì chưa chắc là đã như vậy.
Có phải do em chân thành nên em tổn thương?
Không, là do mày ngu mà thôi An ạ!
Cuộc sống! Mãi mãi là như vậy: một người luôn đợi một người, nhưng mà chẳng thấy đâu. Luôn có một người yêu nhiều hơn người còn lại. Và có những lúc bạn muốn phá hủy tất cả những thứ mà bạn rất yêu, có đôi khi lại muốn làm đau cả chính bản thân mình.
….
Tôi vừa kết thúc cuộc họp câu lạc bộ, mọi người đều bàn nhau bầu ra một người mới để thế vào chỗ của Duy Khang và tôi thì cũng không có ý kiến gì nhiều. Tôi chỉ thấy hơi buồn vì Duy Khang đi mà không nói với tôi một lời, tôi vẫn nhớ hình anh của anh lúc quay lưng đi, bỏ lại mình tôi trơ trọi ở lại phòng truyền thống với cái câu lạc bộ chết tiệt mà anh lập ra. Lúc ấy tôi nghĩ rằng mình sẽ ổn thôi bởi bên cạnh tôi còn có Anh Quân nữa, nhưng lúc ấy tôi không hề biết rằng anh cũng rất có thể quay trở về bên cạnh Bảo Khánh. Cũng chỉ vì tôi quá tin vào lời nói của anh:”Tôi chẳng còn gì với cô ấy cả”. Tôi đã tin sái cổ.
– Chị An. -Thằng nhóc Minh Hoàng hươ hươ tay trước mắt tôi. – Chị sao thế?
– À không, không có gì. Mà mày gọi gì chị?
– Em chỉ định hỏi ý kiến chị về việc bầu chọn chủ tịch câu lạc bộ thôi. Mọi người đang định đề cử chị lên vị trí đó còn chị Hương lớp 11A11 sẽ thế vào chỗ của chị.
Tôi lắc đầu mệt mỏi.
– Chị không làm đâu. Làm cái đấy chả khác gì làm culi sai vặt, mệt lắm.
– Nhưng mà chị không làm thì chẳng có ai phù hợp ý.
– Chị chỉ định thi nốt cái cuộc thi kia rồi chị cũng rút luôn khỏi nhóm không tham gia nữa.
Thằng nhóc nhìn tôi bất ngờ còn tôi thì đáp lại ánh nhìn đó bằng một thái độ dửng dưng như mọi chuyện thật ra là phải như thế. Đúng vậy đấy, bởi piano đâu phải là đam mê số một của tôi. Trước kia tôi chơi piano là vì bố, sau là vì Anh Quân, nay Bảo Khánh đã trở lại thì tôi đâu thể vì anh được nữa. Piano trong lòng tôi bây giờ chỉ là một cái dằm nhọn đâm vào da thịt nhức nhối. Anh vẫn còn tình cảm với Bảo Khánh thì tôi còn làm được gì. Đêm hôm qua anh có gọi lại cho tôi nhưng tôi không nhắc máy bởi tôi biết rằng: Giữa một bông hoa cỏ dại và một bông hồng rực rỡ sẽ chẳng ai chọn hoa dại. Giữa một con ngốc và một cô gái xinh đẹp tài giỏi chắc chắn cô gái sẽ được yêu mến hơn rồi.
– Thôi nhóc lên lớp xin nghỉ tiết này hộ chị, chị sắp thi rồi nên chắc là sẽ xuống phòng truyền thống để tập. Thế nhớ. – Tôi vỗ vai thằng bé rồi quay ngược trở lại dãy hành lang tôi vừa đi qua.
Tôi muốn chơi đàn, chơi bằng tất cả những gì tôi có dù cho cảm xúc trong tôi thì cứ vỡ vụn, rời rạc và rối tung. Trong bản nhạc của tôi có một khoảng lặng, có một nốt trầm, trống rỗng tới mức không gì có thể lấp đầy. Trong bản nhạc của anh có lẽ tôi chỉ là một nốt trầm, chỉ đủ để có thể là một nốt trầm.
– Này.
Chất giọng quen thuộc vang vọng bên tai nhưng tôi cũng không ngưng lại những ngón tay đang lướt trên mặt đàn. Tôi không muốn dòng cảm xúc của mình bị ai đó cắt ngang kể cả anh, kể cả cảm xúc đó chỉ toàn là những nỗi buồn.
– Này.
Anh lại một lần nữa lên tiếng nhưng tôi thì không có vẻ gì là sẽ dừng lại cả. Anh nắm lấy cổ tay tôi thật chặt, lúc ấy tôi mới giật mình dừng lại.
– Này em có nghe gì không đấy?
– Không. – Tôi dằng tay mình ra khỏi bàn tay anh.
– Xin lỗi hôm qua tôi
– Không sao. – Tôi cắt ngang lời anh nói. Tôi không muốn nghe cũng không muốn tin. – Hôm qua em đi cùng với đám Mai Chi.
– Ô vậy hả, tốn cả công tôi mua quà “đền” bù. – Anh nói rồi đặt túi giấy kẻ caro lên nóc đàn.
Tôi im lặng liếc cái túi giấy rồi quay đi. Dường như quên mất nụ cười của mình mọi ngày thê là tôi lại nhành mép ra một cái cười. Nụ cười đó khiến tôi có cảm giác mình giống như vừa bị mất trí nhớ. Hiện tại tôi muốn bị mất trí nhớ, tôi không muốn nghĩ đến một cảnh tượng lãng mạn giữa hai người mà trong đó một người là người mà tôi thích. Có lẽ tôi vẫn còn quá ngốc xít, quá vớ vẩn để có thể thích một người trưởng thành như anh.
– À nhân tiện đây tôi nói luôn cái mà buổi trước tôi định nói với em nhé. Cụ thể thì nó là…
– Em xin lỗi nhưng em nghĩ em không tiếp thu được đâu, thưa thầy.
Tôi đứng dậy rồi đi khỏi căn phòng đó. Tôi mặc kệ, tôi muốn bỏ, tôi muốn bỏ cuộc và bỏ cả anh. Cứ nghĩ đến việc anh ở cạnh Bảo Khánh rồi lại ở cạnh tôi để “đền-bù” là tôi lại không thể chịu nổi. Tôi không muốn bị thương hại, tôi cũng có lòng tự trọng của mình chứ nhưng anh có biết điều đó không nhỉ, hay là anh chỉ quan tâm cái lòng tự cao của anh thôi? Phải rồi, luôn là vậy, tôi rất ghét những người như vậy. Ghét vậy mà trái tim tôi vẫn đập vì kẻ đáng ghét đó. Trái tim là đồ phản chủ, nó là của tôi nhưng lại đập vì anh.
…
Hôm nay là ngày 27/12 và tôi thì đang ngồi trong cánh gà để chuẩn bị cho vòng chung kết của cuộc thi âm nhạc gì gì đó và để chuẩn bị cho cuộc thi này tôi đã phải tập luyện rất nhiều. Bao nhiêu ngày giờ tập luyện miệt mài bên cây đàn piano cũng chính là để cho giờ phút ngày hôm nay. Ở đây có mấy bạn lọt vào vòng chung kết giống tôi, người thì lôi bản sheet ra nhìn lại các nốt nhạc một loạt, người thì lo lắng hồi hộp đứng ngồi không yên, người thì ngắm lại mình trong gương và có người thì đang vắt chân ngồi chơi game trên điện thoại vẻ thong dong bất cần, đó chẳng phải là Hoàng Duy sao. Tôi tiến về chỗ cậu ta cười toe toét.
– Ung dung nhờ. – Tôi nhướn mày nhìn Duy.
– Ờ sao lại không. – Cậu ta đáp lại một cách thản nhiên. – Dù sao thì tôi nghĩ rằng cũng có mỗi cậu là khiến tôi phải dè chừng mà kể cả có thua cậu thì tôi cũng cảm thấy đương nhiên.
– Là sao?
– Ý tôi là tôi cóc quan tâm đến mấy con vẹt đang đứng kia học thuộc mấy cái tờ đó, tôi nghĩ nếu tôi mà trượt thì cũng chỉ có thể thua cậu được thôi. Mà tôi thua cậu tôi cũng cảm thấy không có gì là không phải cả bởi cậu có năng khiếu. Cậu có năng khiếu mà không biết đúng là phí phạm.
Tôi xùy nhẹ một tiếng rồi phẩy tay.
– Chắc quái gì. Tôi còn đang định sau cuộc thi này tôi sẽ từ giã piano.
– Đừng đùa. Cậu mà bỏ là tôi thấy tiếc lắm.
– Tôi còn chẳng tiếc thì cậu tiếc cái gì. – Tôi ngồi xuống cái ghế bên cạnh Duy, cậu ta cũng cất cái điện thoại vào túi để quay sang tiếp chuyện tôi.
– Bởi vì cậu là bẩm sinh, tập luyện thì ít mà đạt được trình độ này cũng là kinh phết chứ đùa. Đừng bỏ, nói thật đấy.
– Ít? Cậu biết tôi tập luyện thế nào mà kêu tôi tập ít?
-Thế cậu tập có lâu bằng tôi không? Mà đang yên lành sao lại đòi bỏ? Sao có chuyện gì à?
Nghe thấy câu hỏi của Duy mà tôi cảm thấy có chút buồn. Thực tình tôi cũng không chắc rằng bỏ pano vì Anh Quân liệu có đáng không. Có nên không nếu như tôi làm vậy? Tôi mà nói ra rằng tôi tập piano chỉ là để được gần anh và giờ đây vì anh mà từ bỏ nó chắc Hoàng Duy đem tôi chôn sống mất. Nếu Duy mà không có bạn gái thì tôi sẽ nghĩ cả đời này cậu ta sẽ chỉ biết đến cái đàn piano mà thôi. Hãy thử hình dung hình ảnh một ông già lụ khụ móm mém suốt ngày ôm riết cái đàn và miệng thì lảm nhảm mấy điều vớ vẩn mà cậu ta cho là thiêng liêng về cái sở thích quái gở ấy.
– Này, cậu nghĩ cái gì mà tôi hỏi mãi không trả lời thế?
– À không. Có nghĩ gì đâu :D
– Thế này đi, chúng ta đánh cược, nếu cậu mà xấp hạng sau tôi thì cậu muốn làm gì thì làm còn nếu như cậu đoạt giải quán quân hoặc là xếp hạng trên tôi thì cậu biết rồi đấy.
Duy chìa tay ra trước mặt tôi khiến tôi nhớ về cái kiểu bắt tay trẻ con mà hồi nhỏ chúng tôi hay làm để hứa với nhau việc gì đó. Tôi chần chừ, vớ vẩn, bỏ hay không là việc của tôi mắc mớ quái gì đến cậu ta mà cá với chẳng cược, nhưng thật sự thì tôi cũng cảm thấy phân vân và không nỡ. Thôi thì cược thì cược.
– Với điều kiện cậu phải thi bằng đúng khả năng thực sự.
Duy mỉm cười nhìn tôi chắc nịch. Lúc chúng tôi vừa buông tay nhau ra thì cũng là lúc phần thi đầu tiên bắt đầu, phần trình bày này là của một bạn có tên là Hoài An và thé có nghĩa là phần tiếp theo sẽ đến lượt tôi. Tôi loáng thoáng ngó xuống hàng ghế khán giả, dưới đó có đám bạn của tôi, có mẹ, có lão anh già và ngạc nhiên hơn là có cả hai vợ chồng bác Lâm nữa nhưng tôi tìm mỏi cả mắt mà không thấy Anh Quân đâu cả. Liệu có phải giờ này anh đang ở cùng chị Bảo Khánh?
Giọng MC to và rõ gọi tên khiến tôi giật mình. Tôi quay lại nhìn Hoàng Duy chỉ thấy cậu ta nháy mắt một cái rồi lại rút điện thoại ra chơi tiếp. Tôi hít một hơi thật sâu rồi chậm rãi bước ra sân khấu. Dù đã bước lên sân khấu nhưng ánh mắt tôi vẫn dớn dác tìm một người nào đó. Nhiệm vụ của tôi là phải hoàn thành phần thi của mình tốt nhất có thể còn bản thân tôi thì lại chẳng biết thế nào. Cúi chào mọi người, tôi tiến về phía cây đàn, nhẹ nhàng ngồi xuống, nhìn những phím đen trắng trải đều tăm tắp mà tôi đột nhiên quên mất tiếp theo mình cần phải làm gì. Tại sao anh chưa đến?
Tôi đặt hai bàn tay vào vị trí, những nốt nhạc đầu tiên cất lên, cả căn phòng rộng lớn giờ chỉ nghe thấy mỗi tiếng đàn của tôi. Tôi cảm thấy bồn chồn, lo lắng. Bài học về piano mà anh muốn chỉ cho tôi tôi vẫn chưa được học. Ngón tay vẫn cứ lướt trên mặt đàn nhưng ánh mắt tôi vẫn len lén nhìn xuống hàng ghế khán giả kiếm tìm ai đó. Cho đến khi tôi hoàn thành phần thi của mình thì cũng không thấy bóng dáng người đó đâu. Anh đã không đến…
_____________________________________________________________________________
Anh Quân ngồi trước bàn làm việc, đống bài kiểm tra của học sinh đang chấm dở cũng bị anh vứt lại đó, anh thật sự không thể tập trung để hoàn thành công việc dang dở của mình. Anh Quân tháo cặp kính gọng đen vứt lên bàn, nhìn cặp kính đó anh lại thấy muốn cười, lại thấy muốn nhìn thấy con bé nào đó đã hoạnh họe anh về việc tại sao anh không hay đeo kính mà cái lí do khiến anh không đeo kính cũng từ nó mà ra chứ đâu. Anh cười rồi lôi điện thoại của mình ra, ấn chọn Thư viện ảnh, lướt lướt qua một số ảnh mới chụp gần đây anh dừng lại ở bức ảnh chụp cánh đồng hoa, phía xa có một đứa con gái đang cười hớn hở nghịch những bông hoa Bồ Công Anh, rồi lại một tấm ảnh khác chụp nó đang đứng ở rất xa anh đang đứng và đang ngắm nhìn bầu trời rộng bao la… Cái vẻ hồn nhiên ngốc nghếch hâm hâm của nó đã khiến anh mỉm cười vô thức không biết bao nhiêu lần để rồi khi tỉnh lại anh lại thấy ngượng và nghĩ rằng mình bị điên. Ừ cũng đúng, có bị điên nên anh mới thích nó.
Thích Tú An không giống với cái cảm giác thích Bảo Khánh, hoặc là anh đã quên cái cảm giác khi ở cạnh Bảo Khánh. Tú An đôi khi giống như bông hoa cỏ dại, dù có bao nhiêu khó khăn ập lên đầu, dù bao nhiêu chuyện ập đến thì nó vẫn kiên trì cố gắng vượt qua, đôi lúc nó lại giống như cây hoa sương rồng, gai góc và khó hiểu, đôi khi thì lại giống như những bông hoa bất tử, dù đã héo khô nhưng vẫn luôn giữ được màu sắc của mình. Nó là thế, vô tư đến quái dị, anh cảm giác dường như chẳng có gì có thể dập tắt được nụ cười trên gương mặt nó. Còn Bảo Khánh lại giống như những bông hoa được trồng trong nhà kính. Khánh thông minh, học vấn cao, tài năng và có nhiều tham vọng. Cái tham vọng ấy đã giết chết mối tình đẹp đẽ giữa hai người và đối với những thứ đã chết thì chẳng có thứ phép thuật nào có thể cứu vãn được.
….
Anh rủ nó đi chơi Noel và nó đã đồng ý. Anh thừa biết nó sẽ đồng ý và anh cảm thấy rất vui vì cái thừa-biết ấy đã trở thành sự thật khi nó đồng ý. Vui hơn nữa là nó tặng quà cho anh, là một chiếc áo len mà chắc là nó đã tự đan. Chắc nó cũng thích anh, nhỉ? Anh vui vẻ mặc chiếc áo nó đan tặng rồi xách túi đi làm. Chẳng biết có phải là ngẫu nhiên hay không mà bao nhiêu người nhìn thấy anh là khen cái áo nó đan cho anh là đẹp, có lẽ vì thế mà anh càng vui hơn mặc dù cho công việc hôm nay cũng khá nhiều, nhiều tới mức buổi trưa anh phải ở lại trường. Tưởng chừng như cái cảm giác vui vẻ đó có thể kéo dài đến hết ngày hôm nay thì người con gái đó lại bất ngờ xuất hiện trước mặt anh. Niềm vui của anh bị rút cạn, thay vào đó anh cảm thấy mỉa mai bởi Bảo Khánh có ý muốn quay lại.
– Anh Quân, em nhớ anh. – Câu nói đầu tiên khi Bảo Khánh gặp anh ở tòa nhà hiệu bộ của giáo viên.
– Ồ buồn nhỉ, hình như tôi lại không nhớ em. – Anh đáp lại, vẻ mặt không chút bất ngờ.
Bảo Khánh cười buồn nhưng ẩn chưa trong nụ cười đó không chỉ đơn thuần là một nỗi buồn.
– Anh khác xưa thật rồi. Khác rất nhiều.
Bảo Khánh đưa tay định chạm vào gò má anh nhưng thấy anh né tránh thì lại thu tay lại. Anh nhìn thẳng Bảo Khánh rồi mỉm cười, một cái cười mỉm mà ngay cả anh cũng không chắc rằng mình có thể cười khi đứng trước mặt người con gái ấy.
– Xin lỗi nhưng tôi không được trả tiền để mãi mãi như ngày xưa.
– Vẫn là vì chuyện đó? Vậy mà em cứ nghĩ anh giận vì chuyện đợt hè năm ngoái khi chúng ta gặp nhau ở bên Anh.
– Dù có vì gì đi nữa thì đằng nào chả như nhau.
– Nếu em nói em còn yêu anh thì sao?
Nghe câu nói vừa rồi của Bảo Khánh khiến anh bật cười. Còn yêu? Nếu còn yêu anh thì hồi đó cô đã không vội nói chia tay, đã không vội vàng quen người khác để được ra nước ngoài. Đã gần 5 năm trôi đi, cả hai chẳng hề liên lạc, anh đã đợi cô rất lâu nhưng rốt cục một cuộc điện thoại cũng chẳng có, một cái mail cũng không. Anh đã tin, anh đã đợi và anh cũng đã tuyệt vọng. Anh đã buộc mình quên đi tất cả những chuyện đó bằng cách lao đầu vào công việc. Đã có một thời anh từng như vậy đấy, sống chẳng khác gì những con thiêu thân, tự lao đầu vào ngọn đèn để tìm lấy chút hơi ấm rồi lăn cổ ra chết. Một cái kết quá buồn cho mối tình đầu đẹp đẽ của anh.
– Anh không tin em à?
– Tin thì sao mà không thì sao? Em đừng làm tốn thời gian của tôi nữa, giờ tôi rất bận.
– Phải làm thế nào thì anh mới chịu tin?
Bảo Khánh nhìn anh vẻ đau khổ, cảm giác như chỉ cần cô chớp mắt thì những giọt nước ấy sẽ chảy dài trên má. Nhưng hình như Anh Quân cũng chẳng quan tâm việc đó, anh thản nhiên đáp lại vẻ thách đố.
– Em đoán thử xem.
Câu nói vừa dứt, Bảo Khánh mím môi bước lên nắm tay anh thật chặt. Chẳng phải tốn nhiều thời gian để anh cảm nhận hơi ấm từ bàn tay ấy. Nếu như ngày xưa cái nắm tay ấy khiến anh cảm thấy ngọt ngào thì giờ anh lại chẳng cảm thấy gì. Cô mở miệng định nói điều gì đó nhưng một tiếng nhạc ở đâu đó vang lên phá vỡ bầu không khí im ắng của hành lang khu hiệu bộ. Âm thanh đó chỉ như một cơn gió, chợt vang lên rồi tắt ngấm nhưng đủ để Anh Quân nhận dạng được đó là nhạc chuông của Tú An, cái bài hát mà anh chê lên chê xuống nhưng nó vẫn mặc xác mà cài làm nhạc chuông. Anh hẩy tay Bảo Khánh rồi nhẹ nhàng lách người bước đi, anh biết Tú An đã đứng ở đó, anh cũng biết nó đã nghe được chuyện giữa anh và Bảo Khánh nhưng anh không biết được nó có hiểu nhầm gì không. Anh muốn tìm nó, làm gì cũng được nhưng anh muốn nhìn thấy nó.
– Em đã xin vào trường làm, chỉ để được gần anh. Em tin anh vẫn còn chút gì đó với em. – Bảo Khánh nói với theo, Anh Quân ngập ngừng một lát rồi lại bước tiếp. Bảo Khánh lẩm nhẩm như nói với chính bản thân mình. – Em sẽ lại khiến anh yêu em thêm một lần nữa.
Anh chẳng quan tâm Bảo Khánh sẽ làm gì bởi bây giờ dù cô có làm gì đi nữa thì cũng đã quá muộn rồi. Cái lí do để anh nói chuyện bình tường với Bảo Khánh đơn giản bởi anh muốn chứng minh rằng anh đã trở lại và bình thản đối diện với cô, anh sẽ không bị cô chi phối nữa. Anh đã buồn, buồn tới mức tìm thấy niềm vui trong chính nỗi buồn của mình. Đã có thời anh từng sống như một thằng ngốc vậy. Nhưng giờ thì hết rồi, anh đã không còn như thế từ rất lâu rồi, anh ngừng sống như thằng ngốc, có lẽ là từ khi anh gặp nó.
…
Một tuần trôi đi và hôm nay là Noel, anh đã chuẩn bị để đi tới chỗ hẹn với chiếc áo len mà nó đan tặng anh và cả túi quà mà anh đã mất thời gian chọn lựa, cũng vì món quà này mà anh để nó đợi 2 tiếng đồng hồ trong phòng piano, nó có vẻ giận anh nên chính vì thế hôm nay anh muốn đưa nó đi chơi thật vui. Nhưng hóa ra không vui như anh tưởng.
Vừa bước xuống đến cửa anh đã gặp Bảo Khánh đang trò chuyện với mẹ anh, bố mẹ anh không hề biết gì về chuyện giữa hai người, tất cả mà hai vợ chồng biết là Bảo Khánh là bạn gái chính thức đầu tiên của Anh Quân từ hồi hai đứa còn học chung trường cấp 3 rồi Bảo Khánh đi du học và hai đứa “trong tình trạng yêu xa” hoặc cái gì đó đại khái vậy. Anh Quân bước nhanh xuống quầy nước nơi mẹ anh và Bảo Khánh đang đứng. Anh nhìn mẹ rồi nói như thể Bảo Khánh không có ở đó.
– Mẹ ơi tối nay con đi chơi về muộn có gì mẹ với bố đừng đợi con.
Nói rồi anh quay lưng đi luôn còn mẹ anh thì cố gọi anh lại để nói về Bảo Khánh đang đứng ngay cạnh đó. Bảo Khánh nhẹ nhàng chào bác gái rồi cũng bước nhanh theo Anh Quân.
– Anh Quân, anh Quân, em có chuyện muốn nói với anh.
– Tôi bận rồi, để sau đi.
Anh lạnh giọng chuẩn bị phóng xe đi thì Bảo Khánh lại lên tiếng nói một điều rồi dùng cái ánh mắt dò xét khiến anh đi không nổi.
– Anh có người yêu rồi à?
Vậy đấy, chỉ cần từng ấy hành động của Bảo Khánh đã kéo anh đến tạm một quán cafe nào đó. Anh khó chịu thở dài liên tục còn Bảo Khánh thì tiếp tục kể về cuộc sống của mình nơi đất khách quê người, kể về công việc học hành cũng như chuyện tình cảm với người nào đó đến sau anh. Anh không hiểu ngoài mục đích “câu giờ” ra thì Bảo Khánh còn muốn làm gì nữa, chẳng lẽ cô lại muốn anh động lòng sau khi nghe về cuộc sống khó khăn của cô khi ấy mà chấp nhận quay lại yêu cô lần nữa? Có phải Bảo Khánh đang cần một sự thương hại từ anh đến thế?
Bảo Khánh thì cứ dề dà kể chuyện vui rồi kể chuyện buồn, tự kỉ nãy tới giờ cũng chán thế là cô lại kéo cả anh vào câu chuyện nhạt nhẽo của mình bằng những câu hỏi nhạt nhẽo không kém.
– Hồi hè năm ngoái anh sang đó làm gì vậy? Em nghe nói là anh sang đó hoàn thành bài luận.
Anh mặt không biểu cảm nhìn gói quà rồi lại nhìn đồng hồ đeo tay.
– Này anh sang là để làm bài luận thật hay là kiếm cớ sang gặp em? Mà anh cũng có biết em đi du học nước nào đâu mà sang.
Anh Quân còn chẳng buồn trả lời bất kì câu hỏi nào của cô.
– Mà anh cũng đi du học ở bên đó hả? Nhưng em tưởng anh nói là không đi nữa cơ mà? À hay là anh đi vì anh nhớ em quá? Mà bố mẹ anh không biết chuyện gì xảy ra giữa em với anh à? Vừa nãy em tới bác gái còn hỏi thăm rất nhiều nữa. Bác còn hỏi cả chuyện em với anh đấy…
Bảo Khánh nói như kiểu chuyện Anh Quân còn tình cảm với cô là sự thật vậy. Anh nhìn lên đồng hồ, đã quá 1 tiếng đồng hồ so với giờ mà anh hẹn với Tú An. Chắc giờ này nó đang một mình ở trước cổng Vincom. Cứ nghĩ đến cái cảm giác chờ đợi rồi người đó không tới, cái cảm giác tổn thương làm sao, hơn nữa anh đã bắt nó phải đợi từ hôm trước, hôm nay là anh chuộc lỗi mà tại sao lại có thể lơ đễnh mà quên cả thời gian vậy. Anh đứng lên khiến cái ghế bị đẩy ra xa, Bảo Khánh cũng ngừng huyên thuyên mà nhìn anh.
– Em về sau nhé, tôi có chuyện cần đi trước.
– Anh đi đâu? Anh không được đi.
Anh mặc kệ chẳng buồn trả lời.
– Anh đi hẹn hò hả? – Bảo Khánh lên tiếng. Giọng nói nhẹ nhàng nhưng lại níu được bước chân anh. – Để em đoán nhé, anh đang thích một cô gái? Tên gì nhỉ, cái gì gì mà Tú Tú gì đó, à, Tú An phải không?
– Đừng có nực cười thế chứ.
Bị nói trúng tim đen giọng anh có phần đanh lại.
– Chứ không phải thế sao? Lần đầu tiên em gặp lại anh trên sân thượng con bé đó cũng có mặt ở đó. Em nhớ anh đã từng nói rằng nơi đó rất ít người lên, ngoài anh, bố mẹ anh và em thì chẳng ai được phép đặt chân lên đó. Lúc thấy An đứng ở đó em đã bất ngờ và thất vọng. Em cứ nghĩ sẽ không có ai khác được lên đó thật.
– Em nói chuyện liên quan quá nhỉ? Tú An là con gái của bạn thân mẹ tôi, con bé thi piano và nó cần chỗ tập. Chuyện tôi với em chẳng còn là gì nên tôi cũng không ngại khi lấy căn phòng đó để tập luyện cho Tú An. Hơn nữa việc này tôi nghĩ tôi cũng không cần báo cáo làm gì. Nên vì thế em đừng ăn nói lung tung dễ gây hiểu nhầm.
– Cứ cho vậy đi. ở trường lúc nào hai thầy trò cũng dính lấy nhau, đi đâu cũng thấy anh với con bé đó, đừng nói là anh dạy đàn cho nó nhé.
– Thế không phải là em toàn nhảy chen vào lúc tôi và Tú An đang bàn luận về âm nhạc sao?
– Anh không nhận cũng được. Cứ coi như là anh không có tình cảm với con bé đó đi nhưng em khuyên anh thật một điều, anh yêu nó nhưng nó có yêu anh không? Anh có thể vượt qua rào cản thầy trò nhưng nó thì có thể không? Nó mới chỉ là con bé học lớp 11, còn em, em cũng yêu anh, anh cũng đã từng yêu em, tại sao chúng ta không thể làm lại từ đầu?
– Em thôi đi. Để tôi nói lại một lần cuối cho em rõ nhé, tôi hết yêu em rồi và em cũng đừng tự cho mình cái quyền được chen vào cuộc sống của tôi nữa. Tôi sẽ không làm con rối cho em giật nữa đâu và em cũng thôi suy diễn đi. Thay vì vào ngành y tôi thấy em nên chuyển sang làm gì đó liên quan tới văn học, trí tưởng tượng của em khá phong phú đấy. Ý tưởng tình yêu thầy trò mà đem đi viết sách có khi lại bán chạy lắm. Sao em không thử viết một cuốn đi?
Anh tức giận thật rồi. Bảo Khánh cũng không níu giữ anh thêm nữa, cô chỉ ngồi đó, nhấp một ngụm nước rồi đứng dậy thanh toán.
Anh Quân chạy đi lấy xe, vừa đi anh vừa nhìn đồng hồ, 8h đúng. Anh lao nhanh ra cửa vincom nhưng chẳng thấy bóng dáng nó đâu. Anh như một con quay giữa dòng người đông đúc để tìm nó. Mở điện thoại để gọi cho nó mà anh thấy mình có 21 cuộc gọi nhỡ và 3 tin nhắn đến.
“Thầy đến chưa ạ?”
“Hơn 1 tiếng đồng hồ rồi đấy >
…
…..
Tối hôm qua tôi tình cờ tìm được quả cầu tuyết, món quà giáng sinh năm ngoái của tôi, và tôi đã nằm mân mê nó cho đến sáng rồi ngủ quên lúc nào không hay. Lúc thức dậy quả cầu đã không còn nằm trên gối nữa mà đã lăn xuống dưới sàn nhà. Quả cầu mà tôi luôn giữ gìn cẩn thận không có một vết xước hay một hạt bụi giờ đây nằm lăn lóc dưới nền nhà lạnh băng mà tôi cũng chẳng buồn nhặt nó lên khi đã thức giấc. Nhìn nụ cười của cô bé trong quả cầu mà mặt tôi lạnh tanh không cảm xúc. Thế là đáng vui hay đáng buồn?
Tôi cảm thấy chán nản. Hóa ra Bảo Khánh đã xin vào làm y tá trong trường và tôi thì tuyệt nhiên không muốn biết lí do tại sao chị làm thế. Đương nhiên rồi, với tấm bằng đại học loại ưu và kinh nghiệm mấy năm làm việc ở bệnh viện tư nhân nước ngoài tôi nghĩ Bảo Khánh thừa sức xin vào làm bác sĩ ở bệnh viện nào đó hơn là làm y tá ở trường học. Mục đích của việc làm ấy có lẽ là vì Anh Quân, tôi nghe mấy nữ sinh hay thì thầm bàn tán nhau về cô y tá mới của trường. Đa số nữ sinh thì không mấy thích Bảo Khánh cho lắm bởi chị ấy cứ dính lấy anh thầy – “thần tượng” của họ. Về phần tôi, tôi cũng thấy dễ chịu phần nào khi mà tôi không phải người duy nhất không-thích Bảo Khánh, kiểu có đồng minh ấy.
Tôi ngồi ở phòng piano đợi anh đã được gần 2 tiếng đồng hồ. Hôm nay là buổi tập đàn để chuẩn bị cho vòng chung kết hôm 27/12. Một buổi tập của tôi thường là kéo dài khoảng từ 3 – 3 tiếng rưỡi đồng hồ, nhưng trong khoảng đó tôi còn dề dà lề mề chán chê đủ thứ. Hôm nay anh nói sẽ lưu ý cho tôi những điều quan trọng cần nhớ nhưng tôi thì nghĩ rằng anh còn chả nhớ được hôm nay có buổi học này đâu. Tôi cố gắng gọi điện cho anh nhưng anh không bắt máy, thế là tôi chẳng biết làm gì khác ngoài tự tập một mình cho tới lúc anh về. Căn phòng trống không với những nốt đàn trống rỗng. Cánh cửa phong bật mở, Anh Quân bước vào, đặt cốc cacao lên nóc đàn rồi cười nhẹ.
– Xin lỗi tôi quên mất hôm nay có buổi tập với em. Hôm nay tôi bận chút chuyện.
Không thể phủ nhận một điều rằng tôi cảm thấy tủi thân khi nghe anh nói câu đó. Bạn sẽ nghĩ sao nếu người mà bạn cảm nắng nói rằng anh ta quên mất bạn và cả cái buổi hẹn chết tiệt với bạn? Tôi nhìn khói bốc lên từ cốc cacao mà tôi nghĩ là anh mang lên để đền cho 2 tiếng đồng hồ của tôi rồi lại nhìn một đống bản sheet trước mặt không nói một lời, tôi cũng chẳng biết nói gì nữa, chỉ thấy họng mình khô khốc. Anh cũng không hỏi han thêm gì nhiều mà ngồi xuống bên cạnh tỏi nhẹ nhàng nói.
– Chúng ta bắt đầu tập nhé, hôm nay…
– Hôm nay mẹ nhắc em về sớm, em nghĩ em phải về rồi.
Nói rồi tôi đứng dậy thu hết đống giấy trước mặt lại gọn gàng rồi nhét vào cặp. Thực ra mẹ chẳng nói với tôi gì cả nhưng tôi không nghĩ là mình sẽ tập trung được với mớ suy nghĩ bòng bong trong đầu. Tôi xách cặp nhẹ nhàng đứng lên, anh ngước mắt nhìn theo tôi, tôi nghĩ anh cũng biết rằng tôi đang-rất-không-vui nên không nói gì, chỉ khi tôi bước ra gần đến cửa anh mới hỏi theo.
– Này kia là 24/12 Noel đấy, em có đi không?
– Nếu thầy không quên thì đương nhiên vẫn đi chứ ạ.
Ờ hờ, may ra anh không quên vụ đó. Đang giận mà tôi lại thấy muốn cười một cái. Chắc là anh biết tôi thích anh, nhỉ?
…
Noel cũng không khác ngày thường là mấy, bạn vẫn phải dậy thật sớm để kịp bắt xe bus nếu không muốn cuốc bộ đi học, bạn vẫn phải đeo thẻ học sinh đầy đủ nếu muốn được vào trường, bạn vẫn phải trực nhật lau bảng nếu tới phiên trực,,, Nhưng mà hôm nay thì vô tư hết đi, tôi không ngại đâu, hôm nay tôi rất yêu đời bởi hôm nay là Noel, tôi nay tôi có hẹn với Anh Quân thay vì phải ngồi cứng ngắc trong phòng tập đi tập lại mấy bài Piano chán ngắt. Tôi còn nhớ ngày này năm ngoái thay vì đi chơi Noel với đám bạn tôi phải ở lại trường tới tối rồi còn bị gây sự, bị dội ướt từ đầu đến chân nhưng cũng ngày hôm đó mà tôi có quả cầu tuyết, mới dần thay đổi suy nghĩ về anh. Thời gian trôi nhanh thật!
Hôm nay tâm trạng tôi vô cùng tốt, tôi chỉ mong trời tối nhanh nhanh để có thể được đi chơi Noel theo đúng nghĩa, cũng có lẽ vì thế mà hôm nay cái mặt tôi rất hớn hở.
– Gì mà mặt mày như vớ được vàng thế? Tối đi chơi Noel không? – Mai Chi huých vai tôi hỏi.
– À ờ đúng rồi, tối nay cả lũ mình đi đi, cho con Trang đi với Việt Anh, bảo con Lam rủ cả bạn Long A3 của nó, tao cặp cả con Chi, xồi ôi đủ bộ luôn mới ghê. – Dương Thùy cắn đuôi bút rồi lẩm nhẩm tính toán phân chia.
– Thế còn tao? Bộ tao là cục gạch hả =’= – Tôi đần mặt.
– À ờ nhỉ, mày đi cả tao cả Chi cho thành một hội.
– Thôi khỏi tao không đi đâu.
– Ơ kìa sao thế? Năm ngoái mày đã không đi rồi.
Chúng nó gặng hỏi nhưng tôi cũng chỉ lắc đầu cười trừ. Năm ngoái do anh bắt tôi ở lại làm thêm bài tập gì đó nên tôi mới bị dội nước ướt như chuột, rồi bị ốm, rồi mất luôn cả Noel còn năm nay thì tôi không đi với chúng bạn để đi chơi với “một người đặc biệt”.
Các tiết học trôi qua lặng lẽ, ngay cả bà cô khó ưa dạy môn tiếng anh hôm nay cũng không thể làm khó tôi. Bác bảo vệ lại làm cái công việc quen thuộc hàng ngày đó là giải thoát cho đám học sinh bé nhỏ bằng tiếng trống của mình. Tôi nhìn vào đồng hồ trên tường, đếm 3, 2, 1… Tùng…Tùng…. Tôi cười toe toét nhìn Mai Chi còn nó thì đang nhìn tôi khó hiểu. Tôi cầm cuốn Sổ Ghi Đầu Bài băng qua cả cái sân trường rộng lớn để đến khu nhà hiệu bộ nộp lại sổ cho nhà trường. Lúc ra về rồi còn nhìn thấy Anh Quân và Bảo Khánh nhưng lúc tôi nhìn thấy thì Bảo Khánh đã quay đi với khuôn mặt hết sức tự mãn còn Anh Quân thì hết sức kiềm chế. Nhưng tôi nghĩ mình cũng không nên vì tò mò mà đứng lại đó quá lâu.
Trời tối sập xuống, những ánh đèn lung linh đầy màu sắc được bật lên, ngoài đường mọi người đi lại đông đúc, một số người còn hóa trang thành ông già Noel lượn qua lượn lại. Hôm nay tôi mặc một chiếc áo len trắng cùng với cái áo khoác ngoài màu đỏ mận kết hợp với chiếc khăn ống màu đen, chân đi đôi giày đỏ mà anh tặng, trông tôi rất hợp với không khí tập nập của Noel. Anh Quân hẹn tôi đứng đợi ở Vincom lúc 6h nhưng tôi lại không thể chờ được cho tới lúc đó nên đã đến sớm hơn khoảng 15′. Tôi đi loanh quanh như con tự kỉ, hít thở cái lạnh thấu xương của Hà Nội trong những ngày giá lạnh và bất chợt tôi nhận ra mùa đông Hà Nội thật đẹp, tôi thấy mình yêu Hà Nội yêu luôn cả cái lạnh cắt da cắt thịt ấy.
Dòng người ngày một đông hơn và tôi thì đã đứng ở chỗ hẹn nhưng đồng hồ chỉ 6strong0′ mà tôi vẫn không thấy anh đâu. Tôi cố gọi điện nhưng anh không bắt máy, âm thanh tút tút ngân dài trong điện thoại như muốn thử thách lòng kiên nhẫn của tôi. Tôi cúp máy và vẫn kiên nhẫn chờ đợi với một lòng tin ngu xuẩn rằng anh sẽ tới mau thôi…
Nhưng rồi tôi cũng phải chịu thua khi mà màn hình điện thoại đang từ 7h59 nhảy sang 8h.
Không một tin nhắn…
Không một cuộc gọi…
Anh đã không đến. Bất kể cho tôi có đứng đợi bao nhiêu lâu, bất kể trời có lạnh thế nào, anh cũng vẫn không đến.
Tôi tự nhủ, chắc anh bận chuyện gì đó. Tôi hít một hơi thật sâu để cho những giọt nước mắt tủi thân không thể trào ra. Tôi tự an ủi mình bằng một cái kem ốc quế thật là to rồi sau đó đi bộ về. Đường phố thật đông vui, ai ai cũng cười đùa vui vẻ, có người dừng lại chụp ảnh, có người thì chỉ cần nắm tay nhau đi bộ thôi cũng đủ… Còn tôi thì tự nắm tay mình cùng với cây kem đi qua hết những con người hạnh phúc đó.
Ăn kem trong cái thời tiết thế này quả thật không phải tồi nhưng cũng không chắc là một sự lựa chọn hoàn hảo cho cái cổ họng của tôi. Tôi dừng lại ở một quán cafe dể mua cho mình một ly sữa nóng. Tôi cầm cốc sữa tự áp vào má mình cho bớt lạnh rồi quay ra. Nhưng trước khi bàn chân tôi kịp bước đi thì hình ảnh Anh Quân và Bảo Khánh lại đập vào mắt tôi. Họ đang nói về chuyện gì đó và tôi thì cũng không thể nhìn rõ được nét biểu cảm trên khuôn mặt của anh. Tôi bình tĩnh rút điện thoại ra gọi cho anh nhưng rốt cục anh cũng để kể cho cái điện thoại của mình màn hình nhấp nháy trên bàn mà chẳng thèm ngó xem là ai gọi.
Lòng tôi trũng xuống. Tôi ôm cốc sữa nóng của mình bước ra phía cửa. Anh vì Bảo Khánh mà để kệ tôi ở cổng tòa nhà Vincom.
Tôi vẫn tự huyễn hoặc mình tin rằng anh sẽ đến, vẫn ấu trĩ, vẫn bướng bỉnh tin vào lời nói của anh.
Niềm tin, có đôi khi lại chính là thứ không đáng tin nhất. Niềm tin suy cho cùng không phải là sự thật, nó chỉ là một sản phẩm của chính bạn. Tôi cảm thấy hối hận vì đã tin.
Tôi vẫn chờ đợi anh đến phút cuối cùng còn anh thì ngồi ở đó và chẳng có chút gì cho thấy là anh nhớ đến tôi hay cái cuộc hẹn với tôi.
Mọi thứ cứ như thể vỡ vụn ra trong khi tôi thì vẫn phải tỏ ra như thể mọi chuyện vẫn bình thường và tôi vẫn ổn cho dù sự thật thì chưa chắc là đã như vậy.
Có phải do em chân thành nên em tổn thương?
Không, là do mày ngu mà thôi An ạ!
Cuộc sống! Mãi mãi là như vậy: một người luôn đợi một người, nhưng mà chẳng thấy đâu. Luôn có một người yêu nhiều hơn người còn lại. Và có những lúc bạn muốn phá hủy tất cả những thứ mà bạn rất yêu, có đôi khi lại muốn làm đau cả chính bản thân mình.
….
Tôi vừa kết thúc cuộc họp câu lạc bộ, mọi người đều bàn nhau bầu ra một người mới để thế vào chỗ của Duy Khang và tôi thì cũng không có ý kiến gì nhiều. Tôi chỉ thấy hơi buồn vì Duy Khang đi mà không nói với tôi một lời, tôi vẫn nhớ hình anh của anh lúc quay lưng đi, bỏ lại mình tôi trơ trọi ở lại phòng truyền thống với cái câu lạc bộ chết tiệt mà anh lập ra. Lúc ấy tôi nghĩ rằng mình sẽ ổn thôi bởi bên cạnh tôi còn có Anh Quân nữa, nhưng lúc ấy tôi không hề biết rằng anh cũng rất có thể quay trở về bên cạnh Bảo Khánh. Cũng chỉ vì tôi quá tin vào lời nói của anh:”Tôi chẳng còn gì với cô ấy cả”. Tôi đã tin sái cổ.
– Chị An. -Thằng nhóc Minh Hoàng hươ hươ tay trước mắt tôi. – Chị sao thế?
– À không, không có gì. Mà mày gọi gì chị?
– Em chỉ định hỏi ý kiến chị về việc bầu chọn chủ tịch câu lạc bộ thôi. Mọi người đang định đề cử chị lên vị trí đó còn chị Hương lớp 11A11 sẽ thế vào chỗ của chị.
Tôi lắc đầu mệt mỏi.
– Chị không làm đâu. Làm cái đấy chả khác gì làm culi sai vặt, mệt lắm.
– Nhưng mà chị không làm thì chẳng có ai phù hợp ý.
– Chị chỉ định thi nốt cái cuộc thi kia rồi chị cũng rút luôn khỏi nhóm không tham gia nữa.
Thằng nhóc nhìn tôi bất ngờ còn tôi thì đáp lại ánh nhìn đó bằng một thái độ dửng dưng như mọi chuyện thật ra là phải như thế. Đúng vậy đấy, bởi piano đâu phải là đam mê số một của tôi. Trước kia tôi chơi piano là vì bố, sau là vì Anh Quân, nay Bảo Khánh đã trở lại thì tôi đâu thể vì anh được nữa. Piano trong lòng tôi bây giờ chỉ là một cái dằm nhọn đâm vào da thịt nhức nhối. Anh vẫn còn tình cảm với Bảo Khánh thì tôi còn làm được gì. Đêm hôm qua anh có gọi lại cho tôi nhưng tôi không nhắc máy bởi tôi biết rằng: Giữa một bông hoa cỏ dại và một bông hồng rực rỡ sẽ chẳng ai chọn hoa dại. Giữa một con ngốc và một cô gái xinh đẹp tài giỏi chắc chắn cô gái sẽ được yêu mến hơn rồi.
– Thôi nhóc lên lớp xin nghỉ tiết này hộ chị, chị sắp thi rồi nên chắc là sẽ xuống phòng truyền thống để tập. Thế nhớ. – Tôi vỗ vai thằng bé rồi quay ngược trở lại dãy hành lang tôi vừa đi qua.
Tôi muốn chơi đàn, chơi bằng tất cả những gì tôi có dù cho cảm xúc trong tôi thì cứ vỡ vụn, rời rạc và rối tung. Trong bản nhạc của tôi có một khoảng lặng, có một nốt trầm, trống rỗng tới mức không gì có thể lấp đầy. Trong bản nhạc của anh có lẽ tôi chỉ là một nốt trầm, chỉ đủ để có thể là một nốt trầm.
– Này.
Chất giọng quen thuộc vang vọng bên tai nhưng tôi cũng không ngưng lại những ngón tay đang lướt trên mặt đàn. Tôi không muốn dòng cảm xúc của mình bị ai đó cắt ngang kể cả anh, kể cả cảm xúc đó chỉ toàn là những nỗi buồn.
– Này.
Anh lại một lần nữa lên tiếng nhưng tôi thì không có vẻ gì là sẽ dừng lại cả. Anh nắm lấy cổ tay tôi thật chặt, lúc ấy tôi mới giật mình dừng lại.
– Này em có nghe gì không đấy?
– Không. – Tôi dằng tay mình ra khỏi bàn tay anh.
– Xin lỗi hôm qua tôi
– Không sao. – Tôi cắt ngang lời anh nói. Tôi không muốn nghe cũng không muốn tin. – Hôm qua em đi cùng với đám Mai Chi.
– Ô vậy hả, tốn cả công tôi mua quà “đền” bù. – Anh nói rồi đặt túi giấy kẻ caro lên nóc đàn.
Tôi im lặng liếc cái túi giấy rồi quay đi. Dường như quên mất nụ cười của mình mọi ngày thê là tôi lại nhành mép ra một cái cười. Nụ cười đó khiến tôi có cảm giác mình giống như vừa bị mất trí nhớ. Hiện tại tôi muốn bị mất trí nhớ, tôi không muốn nghĩ đến một cảnh tượng lãng mạn giữa hai người mà trong đó một người là người mà tôi thích. Có lẽ tôi vẫn còn quá ngốc xít, quá vớ vẩn để có thể thích một người trưởng thành như anh.
– À nhân tiện đây tôi nói luôn cái mà buổi trước tôi định nói với em nhé. Cụ thể thì nó là…
– Em xin lỗi nhưng em nghĩ em không tiếp thu được đâu, thưa thầy.
Tôi đứng dậy rồi đi khỏi căn phòng đó. Tôi mặc kệ, tôi muốn bỏ, tôi muốn bỏ cuộc và bỏ cả anh. Cứ nghĩ đến việc anh ở cạnh Bảo Khánh rồi lại ở cạnh tôi để “đền-bù” là tôi lại không thể chịu nổi. Tôi không muốn bị thương hại, tôi cũng có lòng tự trọng của mình chứ nhưng anh có biết điều đó không nhỉ, hay là anh chỉ quan tâm cái lòng tự cao của anh thôi? Phải rồi, luôn là vậy, tôi rất ghét những người như vậy. Ghét vậy mà trái tim tôi vẫn đập vì kẻ đáng ghét đó. Trái tim là đồ phản chủ, nó là của tôi nhưng lại đập vì anh.
…
Hôm nay là ngày 27/12 và tôi thì đang ngồi trong cánh gà để chuẩn bị cho vòng chung kết của cuộc thi âm nhạc gì gì đó và để chuẩn bị cho cuộc thi này tôi đã phải tập luyện rất nhiều. Bao nhiêu ngày giờ tập luyện miệt mài bên cây đàn piano cũng chính là để cho giờ phút ngày hôm nay. Ở đây có mấy bạn lọt vào vòng chung kết giống tôi, người thì lôi bản sheet ra nhìn lại các nốt nhạc một loạt, người thì lo lắng hồi hộp đứng ngồi không yên, người thì ngắm lại mình trong gương và có người thì đang vắt chân ngồi chơi game trên điện thoại vẻ thong dong bất cần, đó chẳng phải là Hoàng Duy sao. Tôi tiến về chỗ cậu ta cười toe toét.
– Ung dung nhờ. – Tôi nhướn mày nhìn Duy.
– Ờ sao lại không. – Cậu ta đáp lại một cách thản nhiên. – Dù sao thì tôi nghĩ rằng cũng có mỗi cậu là khiến tôi phải dè chừng mà kể cả có thua cậu thì tôi cũng cảm thấy đương nhiên.
– Là sao?
– Ý tôi là tôi cóc quan tâm đến mấy con vẹt đang đứng kia học thuộc mấy cái tờ đó, tôi nghĩ nếu tôi mà trượt thì cũng chỉ có thể thua cậu được thôi. Mà tôi thua cậu tôi cũng cảm thấy không có gì là không phải cả bởi cậu có năng khiếu. Cậu có năng khiếu mà không biết đúng là phí phạm.
Tôi xùy nhẹ một tiếng rồi phẩy tay.
– Chắc quái gì. Tôi còn đang định sau cuộc thi này tôi sẽ từ giã piano.
– Đừng đùa. Cậu mà bỏ là tôi thấy tiếc lắm.
– Tôi còn chẳng tiếc thì cậu tiếc cái gì. – Tôi ngồi xuống cái ghế bên cạnh Duy, cậu ta cũng cất cái điện thoại vào túi để quay sang tiếp chuyện tôi.
– Bởi vì cậu là bẩm sinh, tập luyện thì ít mà đạt được trình độ này cũng là kinh phết chứ đùa. Đừng bỏ, nói thật đấy.
– Ít? Cậu biết tôi tập luyện thế nào mà kêu tôi tập ít?
-Thế cậu tập có lâu bằng tôi không? Mà đang yên lành sao lại đòi bỏ? Sao có chuyện gì à?
Nghe thấy câu hỏi của Duy mà tôi cảm thấy có chút buồn. Thực tình tôi cũng không chắc rằng bỏ pano vì Anh Quân liệu có đáng không. Có nên không nếu như tôi làm vậy? Tôi mà nói ra rằng tôi tập piano chỉ là để được gần anh và giờ đây vì anh mà từ bỏ nó chắc Hoàng Duy đem tôi chôn sống mất. Nếu Duy mà không có bạn gái thì tôi sẽ nghĩ cả đời này cậu ta sẽ chỉ biết đến cái đàn piano mà thôi. Hãy thử hình dung hình ảnh một ông già lụ khụ móm mém suốt ngày ôm riết cái đàn và miệng thì lảm nhảm mấy điều vớ vẩn mà cậu ta cho là thiêng liêng về cái sở thích quái gở ấy.
– Này, cậu nghĩ cái gì mà tôi hỏi mãi không trả lời thế?
– À không. Có nghĩ gì đâu :D
– Thế này đi, chúng ta đánh cược, nếu cậu mà xấp hạng sau tôi thì cậu muốn làm gì thì làm còn nếu như cậu đoạt giải quán quân hoặc là xếp hạng trên tôi thì cậu biết rồi đấy.
Duy chìa tay ra trước mặt tôi khiến tôi nhớ về cái kiểu bắt tay trẻ con mà hồi nhỏ chúng tôi hay làm để hứa với nhau việc gì đó. Tôi chần chừ, vớ vẩn, bỏ hay không là việc của tôi mắc mớ quái gì đến cậu ta mà cá với chẳng cược, nhưng thật sự thì tôi cũng cảm thấy phân vân và không nỡ. Thôi thì cược thì cược.
– Với điều kiện cậu phải thi bằng đúng khả năng thực sự.
Duy mỉm cười nhìn tôi chắc nịch. Lúc chúng tôi vừa buông tay nhau ra thì cũng là lúc phần thi đầu tiên bắt đầu, phần trình bày này là của một bạn có tên là Hoài An và thé có nghĩa là phần tiếp theo sẽ đến lượt tôi. Tôi loáng thoáng ngó xuống hàng ghế khán giả, dưới đó có đám bạn của tôi, có mẹ, có lão anh già và ngạc nhiên hơn là có cả hai vợ chồng bác Lâm nữa nhưng tôi tìm mỏi cả mắt mà không thấy Anh Quân đâu cả. Liệu có phải giờ này anh đang ở cùng chị Bảo Khánh?
Giọng MC to và rõ gọi tên khiến tôi giật mình. Tôi quay lại nhìn Hoàng Duy chỉ thấy cậu ta nháy mắt một cái rồi lại rút điện thoại ra chơi tiếp. Tôi hít một hơi thật sâu rồi chậm rãi bước ra sân khấu. Dù đã bước lên sân khấu nhưng ánh mắt tôi vẫn dớn dác tìm một người nào đó. Nhiệm vụ của tôi là phải hoàn thành phần thi của mình tốt nhất có thể còn bản thân tôi thì lại chẳng biết thế nào. Cúi chào mọi người, tôi tiến về phía cây đàn, nhẹ nhàng ngồi xuống, nhìn những phím đen trắng trải đều tăm tắp mà tôi đột nhiên quên mất tiếp theo mình cần phải làm gì. Tại sao anh chưa đến?
Tôi đặt hai bàn tay vào vị trí, những nốt nhạc đầu tiên cất lên, cả căn phòng rộng lớn giờ chỉ nghe thấy mỗi tiếng đàn của tôi. Tôi cảm thấy bồn chồn, lo lắng. Bài học về piano mà anh muốn chỉ cho tôi tôi vẫn chưa được học. Ngón tay vẫn cứ lướt trên mặt đàn nhưng ánh mắt tôi vẫn len lén nhìn xuống hàng ghế khán giả kiếm tìm ai đó. Cho đến khi tôi hoàn thành phần thi của mình thì cũng không thấy bóng dáng người đó đâu. Anh đã không đến…
_____________________________________________________________________________
Anh Quân ngồi trước bàn làm việc, đống bài kiểm tra của học sinh đang chấm dở cũng bị anh vứt lại đó, anh thật sự không thể tập trung để hoàn thành công việc dang dở của mình. Anh Quân tháo cặp kính gọng đen vứt lên bàn, nhìn cặp kính đó anh lại thấy muốn cười, lại thấy muốn nhìn thấy con bé nào đó đã hoạnh họe anh về việc tại sao anh không hay đeo kính mà cái lí do khiến anh không đeo kính cũng từ nó mà ra chứ đâu. Anh cười rồi lôi điện thoại của mình ra, ấn chọn Thư viện ảnh, lướt lướt qua một số ảnh mới chụp gần đây anh dừng lại ở bức ảnh chụp cánh đồng hoa, phía xa có một đứa con gái đang cười hớn hở nghịch những bông hoa Bồ Công Anh, rồi lại một tấm ảnh khác chụp nó đang đứng ở rất xa anh đang đứng và đang ngắm nhìn bầu trời rộng bao la… Cái vẻ hồn nhiên ngốc nghếch hâm hâm của nó đã khiến anh mỉm cười vô thức không biết bao nhiêu lần để rồi khi tỉnh lại anh lại thấy ngượng và nghĩ rằng mình bị điên. Ừ cũng đúng, có bị điên nên anh mới thích nó.
Thích Tú An không giống với cái cảm giác thích Bảo Khánh, hoặc là anh đã quên cái cảm giác khi ở cạnh Bảo Khánh. Tú An đôi khi giống như bông hoa cỏ dại, dù có bao nhiêu khó khăn ập lên đầu, dù bao nhiêu chuyện ập đến thì nó vẫn kiên trì cố gắng vượt qua, đôi lúc nó lại giống như cây hoa sương rồng, gai góc và khó hiểu, đôi khi thì lại giống như những bông hoa bất tử, dù đã héo khô nhưng vẫn luôn giữ được màu sắc của mình. Nó là thế, vô tư đến quái dị, anh cảm giác dường như chẳng có gì có thể dập tắt được nụ cười trên gương mặt nó. Còn Bảo Khánh lại giống như những bông hoa được trồng trong nhà kính. Khánh thông minh, học vấn cao, tài năng và có nhiều tham vọng. Cái tham vọng ấy đã giết chết mối tình đẹp đẽ giữa hai người và đối với những thứ đã chết thì chẳng có thứ phép thuật nào có thể cứu vãn được.
….
Anh rủ nó đi chơi Noel và nó đã đồng ý. Anh thừa biết nó sẽ đồng ý và anh cảm thấy rất vui vì cái thừa-biết ấy đã trở thành sự thật khi nó đồng ý. Vui hơn nữa là nó tặng quà cho anh, là một chiếc áo len mà chắc là nó đã tự đan. Chắc nó cũng thích anh, nhỉ? Anh vui vẻ mặc chiếc áo nó đan tặng rồi xách túi đi làm. Chẳng biết có phải là ngẫu nhiên hay không mà bao nhiêu người nhìn thấy anh là khen cái áo nó đan cho anh là đẹp, có lẽ vì thế mà anh càng vui hơn mặc dù cho công việc hôm nay cũng khá nhiều, nhiều tới mức buổi trưa anh phải ở lại trường. Tưởng chừng như cái cảm giác vui vẻ đó có thể kéo dài đến hết ngày hôm nay thì người con gái đó lại bất ngờ xuất hiện trước mặt anh. Niềm vui của anh bị rút cạn, thay vào đó anh cảm thấy mỉa mai bởi Bảo Khánh có ý muốn quay lại.
– Anh Quân, em nhớ anh. – Câu nói đầu tiên khi Bảo Khánh gặp anh ở tòa nhà hiệu bộ của giáo viên.
– Ồ buồn nhỉ, hình như tôi lại không nhớ em. – Anh đáp lại, vẻ mặt không chút bất ngờ.
Bảo Khánh cười buồn nhưng ẩn chưa trong nụ cười đó không chỉ đơn thuần là một nỗi buồn.
– Anh khác xưa thật rồi. Khác rất nhiều.
Bảo Khánh đưa tay định chạm vào gò má anh nhưng thấy anh né tránh thì lại thu tay lại. Anh nhìn thẳng Bảo Khánh rồi mỉm cười, một cái cười mỉm mà ngay cả anh cũng không chắc rằng mình có thể cười khi đứng trước mặt người con gái ấy.
– Xin lỗi nhưng tôi không được trả tiền để mãi mãi như ngày xưa.
– Vẫn là vì chuyện đó? Vậy mà em cứ nghĩ anh giận vì chuyện đợt hè năm ngoái khi chúng ta gặp nhau ở bên Anh.
– Dù có vì gì đi nữa thì đằng nào chả như nhau.
– Nếu em nói em còn yêu anh thì sao?
Nghe câu nói vừa rồi của Bảo Khánh khiến anh bật cười. Còn yêu? Nếu còn yêu anh thì hồi đó cô đã không vội nói chia tay, đã không vội vàng quen người khác để được ra nước ngoài. Đã gần 5 năm trôi đi, cả hai chẳng hề liên lạc, anh đã đợi cô rất lâu nhưng rốt cục một cuộc điện thoại cũng chẳng có, một cái mail cũng không. Anh đã tin, anh đã đợi và anh cũng đã tuyệt vọng. Anh đã buộc mình quên đi tất cả những chuyện đó bằng cách lao đầu vào công việc. Đã có một thời anh từng như vậy đấy, sống chẳng khác gì những con thiêu thân, tự lao đầu vào ngọn đèn để tìm lấy chút hơi ấm rồi lăn cổ ra chết. Một cái kết quá buồn cho mối tình đầu đẹp đẽ của anh.
– Anh không tin em à?
– Tin thì sao mà không thì sao? Em đừng làm tốn thời gian của tôi nữa, giờ tôi rất bận.
– Phải làm thế nào thì anh mới chịu tin?
Bảo Khánh nhìn anh vẻ đau khổ, cảm giác như chỉ cần cô chớp mắt thì những giọt nước ấy sẽ chảy dài trên má. Nhưng hình như Anh Quân cũng chẳng quan tâm việc đó, anh thản nhiên đáp lại vẻ thách đố.
– Em đoán thử xem.
Câu nói vừa dứt, Bảo Khánh mím môi bước lên nắm tay anh thật chặt. Chẳng phải tốn nhiều thời gian để anh cảm nhận hơi ấm từ bàn tay ấy. Nếu như ngày xưa cái nắm tay ấy khiến anh cảm thấy ngọt ngào thì giờ anh lại chẳng cảm thấy gì. Cô mở miệng định nói điều gì đó nhưng một tiếng nhạc ở đâu đó vang lên phá vỡ bầu không khí im ắng của hành lang khu hiệu bộ. Âm thanh đó chỉ như một cơn gió, chợt vang lên rồi tắt ngấm nhưng đủ để Anh Quân nhận dạng được đó là nhạc chuông của Tú An, cái bài hát mà anh chê lên chê xuống nhưng nó vẫn mặc xác mà cài làm nhạc chuông. Anh hẩy tay Bảo Khánh rồi nhẹ nhàng lách người bước đi, anh biết Tú An đã đứng ở đó, anh cũng biết nó đã nghe được chuyện giữa anh và Bảo Khánh nhưng anh không biết được nó có hiểu nhầm gì không. Anh muốn tìm nó, làm gì cũng được nhưng anh muốn nhìn thấy nó.
– Em đã xin vào trường làm, chỉ để được gần anh. Em tin anh vẫn còn chút gì đó với em. – Bảo Khánh nói với theo, Anh Quân ngập ngừng một lát rồi lại bước tiếp. Bảo Khánh lẩm nhẩm như nói với chính bản thân mình. – Em sẽ lại khiến anh yêu em thêm một lần nữa.
Anh chẳng quan tâm Bảo Khánh sẽ làm gì bởi bây giờ dù cô có làm gì đi nữa thì cũng đã quá muộn rồi. Cái lí do để anh nói chuyện bình tường với Bảo Khánh đơn giản bởi anh muốn chứng minh rằng anh đã trở lại và bình thản đối diện với cô, anh sẽ không bị cô chi phối nữa. Anh đã buồn, buồn tới mức tìm thấy niềm vui trong chính nỗi buồn của mình. Đã có thời anh từng sống như một thằng ngốc vậy. Nhưng giờ thì hết rồi, anh đã không còn như thế từ rất lâu rồi, anh ngừng sống như thằng ngốc, có lẽ là từ khi anh gặp nó.
…
Một tuần trôi đi và hôm nay là Noel, anh đã chuẩn bị để đi tới chỗ hẹn với chiếc áo len mà nó đan tặng anh và cả túi quà mà anh đã mất thời gian chọn lựa, cũng vì món quà này mà anh để nó đợi 2 tiếng đồng hồ trong phòng piano, nó có vẻ giận anh nên chính vì thế hôm nay anh muốn đưa nó đi chơi thật vui. Nhưng hóa ra không vui như anh tưởng.
Vừa bước xuống đến cửa anh đã gặp Bảo Khánh đang trò chuyện với mẹ anh, bố mẹ anh không hề biết gì về chuyện giữa hai người, tất cả mà hai vợ chồng biết là Bảo Khánh là bạn gái chính thức đầu tiên của Anh Quân từ hồi hai đứa còn học chung trường cấp 3 rồi Bảo Khánh đi du học và hai đứa “trong tình trạng yêu xa” hoặc cái gì đó đại khái vậy. Anh Quân bước nhanh xuống quầy nước nơi mẹ anh và Bảo Khánh đang đứng. Anh nhìn mẹ rồi nói như thể Bảo Khánh không có ở đó.
– Mẹ ơi tối nay con đi chơi về muộn có gì mẹ với bố đừng đợi con.
Nói rồi anh quay lưng đi luôn còn mẹ anh thì cố gọi anh lại để nói về Bảo Khánh đang đứng ngay cạnh đó. Bảo Khánh nhẹ nhàng chào bác gái rồi cũng bước nhanh theo Anh Quân.
– Anh Quân, anh Quân, em có chuyện muốn nói với anh.
– Tôi bận rồi, để sau đi.
Anh lạnh giọng chuẩn bị phóng xe đi thì Bảo Khánh lại lên tiếng nói một điều rồi dùng cái ánh mắt dò xét khiến anh đi không nổi.
– Anh có người yêu rồi à?
Vậy đấy, chỉ cần từng ấy hành động của Bảo Khánh đã kéo anh đến tạm một quán cafe nào đó. Anh khó chịu thở dài liên tục còn Bảo Khánh thì tiếp tục kể về cuộc sống của mình nơi đất khách quê người, kể về công việc học hành cũng như chuyện tình cảm với người nào đó đến sau anh. Anh không hiểu ngoài mục đích “câu giờ” ra thì Bảo Khánh còn muốn làm gì nữa, chẳng lẽ cô lại muốn anh động lòng sau khi nghe về cuộc sống khó khăn của cô khi ấy mà chấp nhận quay lại yêu cô lần nữa? Có phải Bảo Khánh đang cần một sự thương hại từ anh đến thế?
Bảo Khánh thì cứ dề dà kể chuyện vui rồi kể chuyện buồn, tự kỉ nãy tới giờ cũng chán thế là cô lại kéo cả anh vào câu chuyện nhạt nhẽo của mình bằng những câu hỏi nhạt nhẽo không kém.
– Hồi hè năm ngoái anh sang đó làm gì vậy? Em nghe nói là anh sang đó hoàn thành bài luận.
Anh mặt không biểu cảm nhìn gói quà rồi lại nhìn đồng hồ đeo tay.
– Này anh sang là để làm bài luận thật hay là kiếm cớ sang gặp em? Mà anh cũng có biết em đi du học nước nào đâu mà sang.
Anh Quân còn chẳng buồn trả lời bất kì câu hỏi nào của cô.
– Mà anh cũng đi du học ở bên đó hả? Nhưng em tưởng anh nói là không đi nữa cơ mà? À hay là anh đi vì anh nhớ em quá? Mà bố mẹ anh không biết chuyện gì xảy ra giữa em với anh à? Vừa nãy em tới bác gái còn hỏi thăm rất nhiều nữa. Bác còn hỏi cả chuyện em với anh đấy…
Bảo Khánh nói như kiểu chuyện Anh Quân còn tình cảm với cô là sự thật vậy. Anh nhìn lên đồng hồ, đã quá 1 tiếng đồng hồ so với giờ mà anh hẹn với Tú An. Chắc giờ này nó đang một mình ở trước cổng Vincom. Cứ nghĩ đến cái cảm giác chờ đợi rồi người đó không tới, cái cảm giác tổn thương làm sao, hơn nữa anh đã bắt nó phải đợi từ hôm trước, hôm nay là anh chuộc lỗi mà tại sao lại có thể lơ đễnh mà quên cả thời gian vậy. Anh đứng lên khiến cái ghế bị đẩy ra xa, Bảo Khánh cũng ngừng huyên thuyên mà nhìn anh.
– Em về sau nhé, tôi có chuyện cần đi trước.
– Anh đi đâu? Anh không được đi.
Anh mặc kệ chẳng buồn trả lời.
– Anh đi hẹn hò hả? – Bảo Khánh lên tiếng. Giọng nói nhẹ nhàng nhưng lại níu được bước chân anh. – Để em đoán nhé, anh đang thích một cô gái? Tên gì nhỉ, cái gì gì mà Tú Tú gì đó, à, Tú An phải không?
– Đừng có nực cười thế chứ.
Bị nói trúng tim đen giọng anh có phần đanh lại.
– Chứ không phải thế sao? Lần đầu tiên em gặp lại anh trên sân thượng con bé đó cũng có mặt ở đó. Em nhớ anh đã từng nói rằng nơi đó rất ít người lên, ngoài anh, bố mẹ anh và em thì chẳng ai được phép đặt chân lên đó. Lúc thấy An đứng ở đó em đã bất ngờ và thất vọng. Em cứ nghĩ sẽ không có ai khác được lên đó thật.
– Em nói chuyện liên quan quá nhỉ? Tú An là con gái của bạn thân mẹ tôi, con bé thi piano và nó cần chỗ tập. Chuyện tôi với em chẳng còn là gì nên tôi cũng không ngại khi lấy căn phòng đó để tập luyện cho Tú An. Hơn nữa việc này tôi nghĩ tôi cũng không cần báo cáo làm gì. Nên vì thế em đừng ăn nói lung tung dễ gây hiểu nhầm.
– Cứ cho vậy đi. ở trường lúc nào hai thầy trò cũng dính lấy nhau, đi đâu cũng thấy anh với con bé đó, đừng nói là anh dạy đàn cho nó nhé.
– Thế không phải là em toàn nhảy chen vào lúc tôi và Tú An đang bàn luận về âm nhạc sao?
– Anh không nhận cũng được. Cứ coi như là anh không có tình cảm với con bé đó đi nhưng em khuyên anh thật một điều, anh yêu nó nhưng nó có yêu anh không? Anh có thể vượt qua rào cản thầy trò nhưng nó thì có thể không? Nó mới chỉ là con bé học lớp 11, còn em, em cũng yêu anh, anh cũng đã từng yêu em, tại sao chúng ta không thể làm lại từ đầu?
– Em thôi đi. Để tôi nói lại một lần cuối cho em rõ nhé, tôi hết yêu em rồi và em cũng đừng tự cho mình cái quyền được chen vào cuộc sống của tôi nữa. Tôi sẽ không làm con rối cho em giật nữa đâu và em cũng thôi suy diễn đi. Thay vì vào ngành y tôi thấy em nên chuyển sang làm gì đó liên quan tới văn học, trí tưởng tượng của em khá phong phú đấy. Ý tưởng tình yêu thầy trò mà đem đi viết sách có khi lại bán chạy lắm. Sao em không thử viết một cuốn đi?
Anh tức giận thật rồi. Bảo Khánh cũng không níu giữ anh thêm nữa, cô chỉ ngồi đó, nhấp một ngụm nước rồi đứng dậy thanh toán.
Anh Quân chạy đi lấy xe, vừa đi anh vừa nhìn đồng hồ, 8h đúng. Anh lao nhanh ra cửa vincom nhưng chẳng thấy bóng dáng nó đâu. Anh như một con quay giữa dòng người đông đúc để tìm nó. Mở điện thoại để gọi cho nó mà anh thấy mình có 21 cuộc gọi nhỡ và 3 tin nhắn đến.
“Thầy đến chưa ạ?”
“Hơn 1 tiếng đồng hồ rồi đấy >
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook