Định Mệnh Hay Lỗi Định Mệnh
-
Chương 22: Chương 22
Cô và anh đều muốn ** Lì dọn về sống trong nhà nhưng nói cách gì cũng không được, cậu ta 1 mực từ chối, bảo như thế mất tự do, cậu ta quen sống ngoài đường lâu rồi.
Nhà ** Lì quá nghèo, không có tiền nộp thuế thân cho bố nên mẹ đã đem chị cậu ta bán đi.
Mẹ ** Lì bán rau ở chợ, bố làm phu xe, cả 2 đi suốt ngày, chị cả là người thay bố mẹ chăm sóc cho 4 đứa em vì vậy khi chị bị bán cho người ta làm con ở cậu ta cũng đi theo, lang thang quanh quẩn bên ngoài căn nhà chị làm giúp việc cả tuần.
Rồi ** Lì bị người ta phát hiện, đuổi đi, bảo là đừng có làm phiền chị nên từ đó cậu cũng thành trẻ bụi đời luôn, không quay về nhà nữa.
Bán con để lấy tiền nộp thuế thân cho bố ư, cô kinh hoàng nghĩ, cái thể loại mẹ gì vậy? Thằng đàn ông sức dài vai rộng kệ xác nó tự lo chứ con mình rứt ruột đẻ ra, máu thịt của mình lại đem đi bán để chuộc thân cho chồng, thèm l@m tình đến thế cơ à? Chỉ thời này mới cư xử thế chứ ở thời của cô xem, bị bắt vì tội buôn người ngay.
Mà biết kẻ mua con mình nhân cách thế nào, lỡ là kẻ ấu *** thì sao?
Vừa nghĩ cô vừa ôm xiết bé Thỏ vào lòng, nếu phải lựa chọn giữa con gái và chồng e rằng chẳng cần suy nghĩ cô đã sút bay mông anh ngay lập tức rồi.
Trong đầu ** Lì bây giờ đang có 2 luồng suy nghĩ đối lập làm cậu có đôi chút băn khoăn, lâu rồi không dùng đến não mệt thật là mệt.
Cậu đương nhiên là muốn, rất muốn được về sống trong nhà chị Ngốc tuy nhiên có 1 suy nghĩ khác ban đầu chỉ le lói thôi sau thì càng ngày càng lớn mạnh quyết liệt phản đối.
Cậu sống lang thang ngoài đường quá lâu rồi có biết bao nhiêu là thói hư tật xấu, ít tiếp xúc thì ít nhận ra còn về sống chung lỡ 1 thói xấu nào đấy của cậu lộ ra khiến 2 anh chị ghét cậu thì sao? Nhất là khi mà cậu rất ganh tị với bé Thỏ con của chị Ngốc, nhìn cách vợ chồng chị chăm sóc con chẳng hiểu sao lòng cậu cứ thấy khó chịu vô cùng.
"Ra làm cha mẹ là như thế, cậu nghĩ, khác hẳn với cha mẹ mình.
1 bên là nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa còn 1 bên là kệ xác cho tự sinh tự diệt." Đôi khi, ** Lì cảm thấy hoảng sợ với những gì ở tận sâu trong đáy lòng mình, đố kị là 1 điều không hề hay ho chút nào, cậu hiểu rõ tuy nhiên lỡ 1 lúc nào đấy ganh tị quá cậu làm gì khiển bé Thỏ bị tổn thương thì sao? Nếu gặp tình huống như vậy anh chị sẽ ghét bỏ cậu mất, cậu không muốn bị ghét bỏ.
Đồ dùng trong nhà dành cho trẻ sơ sinh chất cao như núi, anh đã tích trữ trong suốt mấy tháng cô mất tích, nếu ai không biết có khi còn tưởng anh là kẻ đầu cơ.
Anh thuê 2 cô bảo mẫu rồi bắt cô giao nộp bé Thỏ cho họ, bảo rằng họ thạo việc lắm, cứ để họ làm, còn cô nghỉ ngơi đi, đừng ôm con khư khư như thế, vì vậy tất yếu 2 vợ chồng cãi nhau.
Với cô, con cũng giống như 1 phần cơ thể của cô vậy, không thể tách rời.
Đương nhiên là rồi cô sẽ để con ngủ phòng riêng, những người quen của cô trước đây đều làm thế nhưng đợi con nhỉnh nhỉnh hơn chút đã chứ, con còn bé thế mà.
Con phải ngủ trong phòng trẻ sơ sinh, tốt thôi, vậy thì 2 vợ chồng cô sẽ ngủ mỗi người 1 phòng, sao nào, chẳng phải người Pháp các anh đều làm thế sao, cô tìm ra cách phản đòn ngay, nhìn cái mặt tức giận đến muốn xịt khói lỗ tai của anh cô biết keo này cô thắng vang dội rồi.
Vậy là cãi nhau.
Cãi nhau.
Cãi nhau.
Cãi nhau.
Mới chính thức trở thành vợ chồng có vài ngày nhưng anh và cô đã triền miên cãi vã, đây là cuộc sống hôn nhân nhỉ, đúng là hiện thực phũ phàng, hay khi người ta đã trói buộc được nhau rồi thì chả cần chiều chuộng, lấy lòng gì nữa, nhất là ở cái thời này, li hôn cứ như hiện tượng hiếm gặp, giống xác suất người ta được ngắm nhật thực trong đời ấy, tức là anh nắm thế thượng phong, cô làm vợ anh rồi thì chạy đâu cho thoát.
Cô không thể nhượng bộ anh được, anh thắng 1 lần rồi được thể lấn lướt cô thì sao.
Nghĩ vậy, cô xách gối chạy sang ngủ phòng bên cạnh.
Tất nhiên, cô có ngu cũng không ngu quá mức, chờ tới gần nửa đêm cô lén ra khỏi phòng mò vào phòng của bé Thỏ.
Đây là mục tiêu chính của cô mà, không thì hơi đâu cô cãi nhau với chồng cho tốn nước bọt.
Tuy nhiên anh cũng chẳng phải tay vừa, cô mới bế được con lên hí hửng định ôm con lên giường ngủ cùng thì anh lù lù xuất hiện ở cửa, cái gã này, không ngủ đi mai còn đi làm, sao đến giờ này còn thức.
Mà khoan đã, sao ngay lập tức anh đã biết cô sang với con? Chồng cô tai thính như con gì ấy.
Bị bắt quả tang làm trò gian dối, vô lí không, cô chỉ muốn ngủ với con thôi, có gì đâu sao lại làm quá lên, cô bị anh bắt về phòng ngủ của 2 vợ chồng, còn dọa cô:
- Em mà dám lẻn ra khỏi phòng là anh khóa trái cửa lại, con có việc gì bên ngoài cũng không cho ra đâu!
Vậy là cô hậm hực leo lên giường không quên lôi hết mọi thứ trong tủ chứa chăn gối dựng thành 1 bức tường giữa anh và cô.
Thích chiến tranh à thì chiến tranh! Thế nhưng sáng ra cô lại thấy mình nằm gọn trong lòng anh, đống chăn gối bị đẩy xuống sàn rải rác khắp phòng.
Anh thương cô vô cùng, cô đã phải trải qua bao chuyện kinh hoàng trong 1 thời gian ngắn, sức khỏe lại không tốt, có bà mẹ mới sinh nào mà người chỉ toàn xương với xương như vợ anh không.
Do đó, anh không muốn cô đụng chân đụng tay vào bất cứ việc gì, kể cả chăm con, cái gì thuê được người khác làm thì thuê chứ sao phải tự làm làm gì cho cực.
Việc để trẻ con ngủ riêng là chuyện quá bình thường gia đình nào chẳng làm thế, cô sống ở nước ngoài đã lâu, thì cô bảo nhà cô chuyển đi hết không còn ai ở An nam tức là phải ở nước ngoài rồi, cô chắc đã quen với điều ấy sao lại phản ứng dữ dội vậy.
Anh có thương con gái mình không? Hiển nhiên là có, bé là kết tinh tình yêu của anh và cô mà, nhưng anh cũng thương vợ anh nữa, anh không thích cô phải vất vả 1 tí nào.
Anh luôn muốn ôm cô trong lòng, vuốt v e cô, nói với cô những lời thật dịu dàng để được cô nép sát trong ngực mình tin cậy, dựa dẫm ấy thế mà chẳng hiểu sao cứ chạm mặt nhau anh và cô lại cãi nhau.
Cãi nhau xong anh cũng chẳng tức giận, bực dọc gì chỉ muốn ôm chặt cô nhưng có được đâu, sau 1 trận cãi vã cô lại chạy biến đi đâu mất.
Anh dự định lần tới gặp cô sẽ nói những lời chan chứa yêu thương để cô hiểu cho tình cảm của anh nhưng rồi lần kế tiếp vừa mở miệng ra 2 vợ chồng lại đấu khẩu ngay rồi, haizz, thế này hoàn toàn không ổn 1 chút nào.
Chơi với con chán chê, chờ cho bé đi ngủ cô bước ra khỏi phòng trẻ ngạc nhiên thấy đám bạn của Francois đứng xếp thành 1 hàng như chờ điểm danh.
Cái lũ này đã từng nói xấu sau lưng cô nhưng là bạn của anh nên biết làm sao đây, cô phải ra chào hỏi thôi, rồi còn phải gặp họ dài dài, tránh sao được.
Cô tính chỉ chào hỏi xã giao rồi viện cớ tránh đi thì anh trừng mắt nhìn đám bạn, thế là cả đám lí nhí xin lỗi vì đã nói điều không hay với cô mong cô tha thứ, y như trẻ nhỏ đứng xin lỗi mẹ, khúm núm co rúm lại vì sợ cô không bỏ qua.
Cô thấy lòng có đôi chút hả hê cũng thấy hơi bất nhẫn và cũng giật mình đôi chút.
Quay sang Fillips cô dè dặt hỏi:
- Francois trước kia đi học hay bắt nạt bạn lắm à?
Anh ta gật đầu:
- Ừ.
Rồi nhướn mày nhìn cô hỏi lại:
- Thế cậu ta chưa bắt nạt cô bao giờ à?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook