Hôm nay là ngày 13, trời không mây không mưa không gió, nắng chan hoà chiếu xuống nhuộm màu da
Dãy phố dài rộng chen kín những sạp hàng hoá, hôm nay chính là ngày Box Market đến thành phố này, xung quanh đầy ấp người là người, vô cùng đông đúc náo nhiệt.

Những sạp hàng đa dạng đủ kiểu mẫu từ quần áo cho đến vật dụng làm đẹp, phong phú xen lẫn độc lạ
Chính là quy mô lớn như thế lại chẳng có lấy một sạp bán đồ ăn!
"Chúng mày đi đi, tao ở đây đợi" Nhân Nhi chán nản ngã lưng xuống ghế đá, hụt hẫng lên tiếng
"Sao mày không vào?" - Như Ý cố kiềm nén cảm giác háo hức của mình nhìn vào sạp bán quần áo đằng kia, ngạc nhiên hỏi
"Không có đồ ăn, không thú vị"
Như Ý:"..."
Kiềm chế lại cơn xúc động của mình, Như Ý đang định cố gắng kiên nhẫn khuyên nhủ bà chị của mình đi vào thì Mai Anh từ phía sau kéo cô lại, nhìn cô khẽ lắc đầu
Mai Anh tiến về phía trước, cúi thấp người xuống khẽ thì thầm với con người đang chết chìm trong sự chán nằm dài trên ghế đá kia, chưa tới bao lâu, Như Ý liền kinh ngạc chứng kiến hết thảy biến hóa trên cảm xúc của Nhân Nhi, từ chán chường đến ngạc nhiên, từ ngạc nhiên lại biến thành hứng thú, rất nhanh cô liền đứng thẳng người dậy, dáng vẻ cực kì nghiêm túc nhìn hai người, tuyên bố hùng hồn ra vẻ vĩ đại
"Vì thỏa mãn trí tò mò và không phụ lòng kì vọng của các em, thân là một người chị hiền lành yêu em nhỏ như chị đây sao lại có thể từ chối? Đi!"
Nói xong liền hiên ngang ưởn cao sân bay hơi phẳng của mình mà bước vào trong
Hay giờ cô chạy đến đánh chị ta? Đầu óc chị ta quả thực tự luyến đến hư rồi, cô với chức trách một người em tốt đi đến vả thật mạnh vào đầu để thức tỉnh chị ta chắc không sao đâu nhỉ? Pháp luật không cấm mà
Một bàn tay vỗ nhẹ lên vai Như Ý để cô từ từ ổn định suy nghĩ của mình lại, tạm thời gác qua chuyện nên dùng cây hay dùng chảo để giải cứu tâm trí (hành hung) chị kết nghĩa của mình, Mai Anh ánh mắt đồng cảm sâu sắc nhìn cô, kéo cô đi theo Nhân Nhi.

Như Ý không ngăn nổi sự tò mò, quay sang hỏi Mai Anh bên cạnh
"Rốt cuộc chị đã nói gì làm cho nó đổi ý hay thế?"
Từ lúc quen nhau, dù biết rõ tuổi tác đối phương nhưng Nhân Nhi vẫn không thích xưng hô chị em cho lắm, nên khi chỉ có ba người họ thì cứ thoải mái xưng hô như bạn bè bằng tuổi bình thường, đương nhiên khi có người ngoài, để tránh bất lịch sự cùng lời ra tiếng vào nên vẫn xưng hô theo vai vế
"Chị bảo ở đây có bói bài tarot" - Mai Anh bình tĩnh trả lời, thỉnh thoảng ghé mắt qua vài món đồ của những sạp hàng trên đường đi
"Nhân Nhi muốn bói ?" - Như Ý vô thức liếc mắt nhìn người phía trước đang háo hức chạy hết sạp này sang sạp khác tìm kiếm gì đó
"Không"
"Học nghề?"
"Không"
"Thế là gì?" - Tìm sạp bói tarot không phải để hỏi chuyện tương lai cũng chẳng để tầm sư học đạo, thế thì định làm gì?
"Lần trước nó có mua bộ Mystical Manga Tarot"
"Có nghe qua"
"Nhưng vì đầu óc quá thông minh nên dù đã tìm hiểu kĩ trước khi mua, tự tin mình làm được, nhưng cuối cùng là trải bài ra, vẫn không biết nó nói cái gì"
"Thế cho nên muốn xem bài để tăng kinh nghiệm?"
Mai Anh khẽ lắc đầu, ngắm nghía chiếc đồng hồ trên tay mình xem thử bạn trai đeo có hợp không, bình tĩnh trả lời
"Nó định lại đấy bán bài"
Như Ý:...bài đã qua tay sẽ bán được? Có giá sao? Lại nói chỗ người ta làm ăn lại chạy đến mở miệng đòi giao dịch, chợ cũng vừa mới mở được vài chục phút, lỡ như mình là vị khách mở hàng đầu tiên nhưng lại không đến mua mà đến bán, còn lấy người ta một khoản tiền, chưa tính đến việc người ta có chịu đồng ý giao dịch hay không.

Thật sự là sẽ không bị người ta đánh chứ?

Không bao lâu đã tìm ra được gian bói bài Tarot
Chủ nhân của gian hàng có vẻ ngoài khá trắng, trắng từ đầu tới chân, không biết nên bảo là thân thuần màu trắng tinh khôi hay thuần màu đưa tang thương khóc nữa, mái tóc khá dài được búi lên gọn gàng, chính giữa còn xiên qua một que gỗ trông như cây đũa, người nọ đang chỉnh lại dụng cụ trên bàn, hình như là vừa dọn ra
100% nhìn là biết chưa có ai mở hàng
Hai người câm nín, tâm linh tương thông chuẩn bị tinh thần để nói câu "Nhân Nhi là ai, tôi không quen biết"
Nhân Nhi không hề biết được suy nghĩ của hai đồng bạn phía sau mình đang có tư tưởng tình bạn thân, thân ai nấy chịu kia.

Cô háo hức đi về phía gian hàng, hứng thú liếc nhìn các vật dụng trên bàn, chiếc hộp gỗ đen tuyền hình chữ nhật được khắc hình ngôi màu vàng trên nắp hộp đựng bộ bài tarot của chính chủ, đá thạch anh cùng với hương trầm dùng để thanh tẩy, một cái đài nhỏ đang phát kinh Phật, thảm lông trắng để trải bài...
Cảm thấy người khách trước mắt dường như rất chăm chú đến từng chi tiết những vật dụng trên bàn của mình, chủ sạp ngẩng đầu nhìn Nhân Nhi, mỉm cười bảo
"Cô muốn xem bói bài?"
Không, tôi đến chỗ bói tarot để xem tướng chứ không phải xem bài đâu
Nếu như cô không phải đến đây để bán bộ bài và cần phải giữ độ hảo cảm của đối phương với mình để giai dịch thành công, chắc chắn cô sẽ ngay lập tức phun ra câu đó ngay tắp lự.

Nhưng, liếc xuống nhìn lên bàn một lần nữa, cô thật sự rất có hứng thú với bài tarot, chi bằng thử xem một lần xem, rồi sau hẳn bàn đến giao dịch
Nhân Nhi gật đầu, ngồi xuống ghế theo anh chủ
"Cô muốn hỏi gì?"
"Tương lai"
Anh chủ dường như ngừng lại trong giây lát lẩm nhẩm một câu hỏi, sau đó trải bài thành hình cánh quạt, yêu cầu cô rút bài
Xem xét một lượt trải bài của cô, ánh mắt anh ta đột nhiên mở to vì ngạc nhiên, nhưng rất nhanh liền bình thường trở lại, chậm rãi đáp
"Mười một ngày nữa cuộc sống của cô sẽ bị ảnh hưởng mạnh, có thể sẽ đi theo chiều hướng tiêu cực, mọi thứ thường ngày sẽ có thay đổi lớn, cô có thể bị chấn thương tâm lí hoặc bị căng thẳng cực độ.

Sẽ chuyển địa điểm của mình đến một nơi nào đó, có thể là chuyển nơi làm việc, nơi sinh sống
Đoạn đường tương lai cô có thể gặp nhiều trắc trở, nhưng sẽ được quý nhân trợ giúp.
Trong tương lai trách nhiệm cô sẽ rất lớn, hãy thực hiện tốt
Lời khuyên, hãy giữ bình tĩnh và đưa ra quyết định đúng đắn nhất, có thể có một số chuyện không đi đúng hướng của nó hoặc nằm ngoài dự kiến của cô thì bản thân vẫn phải giữ vững lập trường tìm cách giải quyết.

Lạc quan, tin tưởng và kiên trì chính là những từ tôi dành tặng cho cô"
Nhân Nhi sững người nhìn anh, lại liếc xuống trải bài trên mặt bàn, bộ ẩn chính gồm năm lá, năm lá còn lại all Sword
Cô yên lặng nhìn anh chủ, lại yên lặng nhìn trải bài, nhìn anh chủ, lại nhìn trải bài.

Cuối cùng thở dài chấp nhận sự thật
Cô chả hiểu đám này nói lên điều gì cả
Mỉm cười đứng dậy trả tiền cho anh chủ, cũng quên luôn ý định bán bài ban đầu của mình, cô xách cặp tiến về phía hai con người từ nãy đến giờ im lặng đứng ở xa, khi nãy còn làm ra dáng vẻ không quen biết mình kia, đang dùng cặp mắt ngạc nhiên chỉa thẳng về phía mình như muốn hỏi Mày chưa bị đánh à?
Mình có bạn tốt, mình có bạn tốt, mình có bạn tốt, ĐIỀU QUAN TRỌNG PHẢI NHẮC LẠI BA LẦN!
Nuốt xuống cơn giận nơi lồng ngực, cô trực tiếp không muốn trả lời câu hỏi thèm đấm của hai người, trực tiếp xoay người đi dạo vòng quanh các sạp, gạt bỏ sự tồn tại của những người bạn tốt kia

Hai người Mai Anh Như Ý biết người phía trước giận rồi, cười cười, cũng chậm rãi đi tới cạnh cô kéo cô đi hết sạp này qua sạp khác để mở rộng tầm mắt, dõng dạc giới thiệu từng mặt hàng sản phẩm, khiến cô có cảm giác mình đang đi chung với những người nhân viên bán hàng đa cấp đang chuẩn bị kéo cô sa đọa vào cám dỗ
Hoàng hôn rất nhanh nhường lại sân khấu cho đêm tối, những ánh đèn dần được bật lên phát sáng cả con đường, lấp lánh như những vì tinh tú
Cho tới khi những bóng đèn đường phát nổ rồi tắt ngấm vì chập mạch
-----
"Anh nói đi"
"Ngoan, nghe lời"
Giữa căn phòng nền trắng thoang thoảng mùi vị thuốc sát trùng, trên chiếc ghế chính là một người mặc Blue trắng chỉnh tề đang mỉm cười xoa đầu người ngồi trên đùi mình diện một chiếc vest đen cùng cavat nâu sẫm đang khó xử, hai người cứ thế anh anh em em, bầu không khí xung quanh chen chúc những tim hồng bay phấp phới, cả thế giới chỉ có hai người
Em biết các thầy là cặp vợ chồng mới cưới nhìn trái nhìn phải chỉ thấy đối phương nhưng cũng đừng nhẫn tâm biến sự hiện diện của em ở đây như không khí chứ, nhất là đối với đứa ế như em, thật sự rất nhẫn tâm
Tối hôm qua Daddy về nhà ngay lập tức đã phạt em tiếp tục nhiệm vụ trung bình tấn cao cả, còn thoải mái ân ân ái ái với chồng trước mặt em, quá đủ ngọt cho một cuộc đời chua chát này, em không muốn chứng kiến thêm để bị sặc hường phấn ngọt ngào một lần nữa, chân thành cảm ơn!
Xua đi vài quả tim hồng đang bay đến chỗ mình, Nhân Nhi kiềm nén cơn xúc động trong lòng, tự nhủ mình là không khí, mình không chấp nhất sự đời, tiến lên cầm lấy gói thuốc đã được chuẩn bị sẵn từ lâu ở trên bàn toan rời đi.

Thầy Trường nhìn thấy cô có ý định rời khỏi liền véo nhẹ má vợ mình cưng nựng, dịu dàng hối thúc.

Thầy hiệu trưởng yếu ớt thở ra, ho một tiếng lấy tinh thần, tìm một tư thế thoải mái tiếp tục ngồi trên đùi chồng, quay đầu trầm giọng bảo
"Nhân Nhi, tới"
Đổi mode nhanh thế
Khoan, cái này không quan trọng, quan trọng em tới để làm gì? Xem hai người live full HD cận cảnh?
Liếc nhìn vẻ mặt nếu bỏ qua việc đang ngồi thoải mái dựa lưng vào lòng chồng mình kia thì cũng xem như nghiêm túc, dù lòng rất không tình nguyện, cô vẫn phải âm thầm than thân trách phận lết đôi chân tiến đến cạnh bàn của hai người, ủ rũ nhìn xuống đất đáp
"...Vâng?"
"Bịch"
Phía trên vang lên âm thanh của đồ vật va chạm nhau khiến cô không khỏi giật mình ngẩng đầu lên, trên mặt bàn gỗ ban nãy đột nhiên xuất hiện một hộp quà lớn cao bằng chân cô, với những họa tiết sọc ngang sọc dọc khiến người nhìn hoa cả mắt cùng ciếc nơ bướm to bự trên đỉnh hộp hơi phá thẩm mỹ.

Phía sau ló ra khuôn mặt tươi cười hiền hậu của thầy hiệu trưởng cùng với cánh tay của thầy Trường vươn đến kéo nhẹ người cô sang bên cạnh xoa đầu, hai người đồng thanh vui vẻ nói
"Happy birthday!"
Tiếng pháo vang lên, kèm theo đó là vài dảy tua rua đủ màu sắc bay ra từ trên tay hai người đáp thẳng vào mặt cô đau điếng, mắt Nhân Nhi ươn ướt, không chỉ vì đau mà còn vì một chút hạnh phúc, thì ra còn có người nhớ sinh nhật cô
Xúc động lau nước mắt, cúi người thật sâu cảm ơn hai người thầy của mình
"Ơn oán gì, dù sao thầy cũng là bạn thân của em mà"
"Đúng đấy, dù sao em cũng là bạn thân của chồng thầy mà"
Hai người trước mặt nói đến vui vẻ, thầy hiệu trưởng nhẹ vỗ đầu Nhân Nhi
"Miễn sau này em tặng lại quà cho hai thầy là được"
"Quà cưới?" - thầy Trường cười ẩn ý nhìn sang, vòng tay ôm chặt eo vợ kéo lại sát mình, hỏi
"Đúng vậy, quà cưới"

Thầy hiệu trưởng nhìn chồng vui vẻ trả lời, mặt nhanh chóng đỏ rần lên
Thầy Trường nghe vợ thẳng thắng đồng ý lời cầu hôn gián tiếp của mình, ngây người một lúc.

Anh chỉ định đùa một chút, lại không ngờ nhận được câu trả lời mình chờ đợi suốt mấy năm nay kể từ khi mình yêu em ấy.

Vành tai thoáng đỏ, nhanh chóng vươn tay chạm vào sau gáy thầy hiệu trưởng kéo xuống hôn thật sâu, hạnh phúc như một đứa trẻ bế thầy lên cao xoay vòng trên ghế,
"Khi nào? Khi nào? Khi nào?"
"Anh muốn khi nào cưới cũng được"
"Thế chủ nhật này nhé? Cúng ta cưới ở đây trước, sau đó sẽ hưởng tuần trăng mật ở Paris, Tokyo, Hàn, Mỹ, tất cả mọi nơi em thích"
"Ừm"
Thầy hiệu trưởng ấp úng gật đầu, dụi vào lồng ngực ai đó còn người nọ thì đang phấn khích reo lên
Thầy Trường không kiềm được sự vui suớng lại cúi đầu xuống hôn vợ mình, bấy giờ liền nhớ đến tượng người đang đứng kế bên nãy giờ, đột nhiên có chút ngại, không tự chủ quay sang bên ho vài tiếng, cố bình tĩnh hỏi, tuy nhiên lại không thể giấu được vẻ hạnh phúc trên khoé mắt
"Chủ nhật này em đến nhá?"
Em tưởng em là không khí đấy
"Đương nhiên ạ, em sẽ tặng quà cưới có một không hai cho hai người.

Dù sao hôm nay cũng là sinh nhật em, lại là ngày thầy cầu hôn thành công, có thể hay không cho em làm phù rể?" - Nhân Nhi mỉm cười nhìn hai người, đáp
"Nhất ngôn cửu đỉnh"
"Thế em đi đây, không làm phiền hai người nữa.

Cảm ơn ạ"
Cô ôm hộp quà trên bàn đi ra khỏi cửa, nhìn hai người trong phòng đang phấn khích bàn chuyện cưới hỏi, mỉm cười đóng cửa lại
Để tôi kể các bạn nghe một câu chuyện, giữa mùa thu đầu cấp ba, một người học trưởng một người học bá, tài sắc vẹn toàn xứng đôi vừa lứa, trong mắt mọi người xung quanh họ là hai người bạn cùng tiến trong sạch, nhưng ai biết được giữa hai người một mầm giống tình yêu đã nảy chồi từ lâu? Một người ngoài trầm ổn trong náo loạn, một người lại hiền thục nết na
Hình như có cái gì đó sai sai về từ miêu tả dành riêng cho giới tính...bỏ đi
Họ thầm thích nhau ba năm, lại bởi vì sợ hãi và tự ti mà bỏ lỡ nhau bốn năm, người học bá khi xưa vì vẫn luôn nhớ đến học trưởng, nghe ngóng được tin anh giờ đã là vợ...à không, hiệu trưởng trường cấp ba Con Nhà Người Ta tiếp quản sự nghiệp giáo dục trường học của cha, liền bỏ đi tương lai rộng mở mà hạ thấp mình đến làm y tá cho phòng y tế cấp dưới của crush khi xưa, nuôi cho mình quyết tâm bẻ cong người ấy nhốt vào lòng, lại không biết chỉ cần nói một câu ba chữ tám âm tiết liền ngay lập tức có vợ rước về dinh
Làm việc xuống ba tháng trời, cuối cùng thầy hiệu trưởng cũng từ chuyến công tác trở lại, nhận ra được cái tên thân thương trên danh sách giáo viên mới, tình cảm dồn nén bao lâu tưởng chừng như đã mất đột nhiên mãnh liệt trở lại, náo loạn lòng người, người học trưởng lập tức chạy nhanh xuống áp sát học bá vào tường trong phòng y tế, cũng không còn nhớ tới việc người trước mắt có thích mình hay không, hùng hồn tuyên bố
"Một là yêu tôi, hai là mất việc, cậu chọn đi"
Vị học bá ngỡ ngàng nhìn người mình yêu đơn phương bấy lâu nay đột nhiên không cần đợi mình đến bẻ đã tự làm cong sẵn dâng lên trước mặt mời anh ăn, vứt luôn sấp hồ sơ quan trọng trên tay mình, bế học trưởng lên trong sự ngỡ ngàng tiện thể khoá cửa lại, nhẹ nhàng đặt người đang mở to mắt ngạc nhiên nhìn mình xuống giuờng, cười hỏi
"Một là bị tôi thượng, hai là ngoan ngoãn chủ động cho tôi thượng, em chọn đi"
Sau đó...chính là những gì xảy ra hiện tại
Cô cảm thấy thầy Trường thật thông minh khi hành sự trong chính văn phòng được trường đặc cách xây tường cách âm khi vừa thành lập
Còn về chuyện vì sao phòng y tế được đặc cách xây bằng tường cách âm thì còn là một ẩn số
Hãy cứ belike trong sáng nghĩ rằng vì sợ những tiếng khóc hay la hét không chịu hợp tác của người bệnh trong quá trình điều trị ở phòng y tế sẽ ảnh hưởng đến môi trường học tập lành mạnh yên tĩnh của toàn trường cho nên mới đặc biệt xây như thế đi
Với hộp quà sinh nhật cao lớn cùng những hoạ tiết nổi bật vừa được tặng, suốt chặng đường đi về lớp bao ánh mắt phức tạp nhìn cô, tò mò có, soi mói có, ganh tị có, nhưng tất cả đều không thể tài nào ảnh hưởng đến tâm trạng vui sướng hiện giờ của cô
Nhìn đi nhìn đi, bố mày được hai vợ chồng hiệu trưởng tặng quà đây, còn chuẩn bị đuợc làm phù rể đây
Ganh tị đi humans
Hiện giờ lòng cô đang gào thét từng cơn, hận không thể đứng giữa giàn loa maximum mà thông báo cho toàn thể mọi người được biết, thế nhưng làm người phải biết khiêm tốn, cô đành phải dằn lòng mình xuống, bỏ qua tạp niệm mà noi theo tấm gương đạo đức Hồ Chí Minh như ông cha ta bao đời nay răn dạy
"Ai tặng thế"
Tiếng hỏi vang lên từ phía sau, thân ảnh quen thuộc nhanh chóng tiến đến đứng bên cạnh, cười ẩn ý hỏi Nhân Nhi

"Cấp trên kiêm vợ bạn thân tao"
Mai Anh ồ lên một tiếng, không cần nói cũng thừa biết người đó là ai, im lặng một lúc, cô dúi hộp quà của mình vào tay Nhân Nhi
Trên chiếc hộp còn sót lại tờ hoá đơn mua sách tiki sót lại, cạnh góc hộp được dán lên mảnh giấy nhỏ đề tên
From: Mai Anh master
To: Nhi dẹo
Nhân Nhi:"..."
Một hộp khác với màu trắng đốm đen lại lần nữa vào tay Nhân Nhi, cô giật mình ngẩng đầu lên nhìn Như Ý không biết đã xuất hiện từ lúc nào vừa chìa hộp quà về phía cô vừa cười tươi
"Happy Birthday"
Hai người kéo cô ngồi xuống ghế đá sau khuôn viên trường gần nhà kho ba đứa hay tới, nơi này tuy vắng vẻ nhưng chính vì thế rất thanh tĩnh.

Mở hộp quà của hai người theo sự hối thúc của họ, cô nhìn vào bên trong, đóng băng ngôn ngữ không nói nên lời
Trong hộp quà của Mai Anh chính là cuốn truyện tranh mới phát hành mà cô thích, kèm theo đó chính là một tấm ảnh BTS và hai cây viết chì xanh cùng hường phấn đựoc dán chung với cục gôm màu đen cùng 1 thiệp giấy nhỏ
Của Như Ý gồm cây viết chì 2B gôm trắng, một xấp giấy ô li để nháp hoặc vẽ, vài bức tranh anime được in màu trên khổ A4, ba dây buộc tóc gồm hai đen một nâu, vài cục kẹo thạch cùng kẹo ho, cuốn Soul, hai poster cùng một bao vở hình BTS, chai thuốc nhỏ mắt hiệu Aizawa-sensei trong Boku no hero academy kèm theo câu chúc
Đúng là những thứ cô cần
"Ê chó, định nhận quà xong xù đồ ăn?"
"Mày mới là chó, đợi tan học tao dẫn tụi mày đi ăn"
"Thế mày dẫn tụi tao đi hay bao tụi tao?" - Như Ý cười hỏi
"Bao, còn tụi mày muốn trả tiền, tao với tư cách một người bạn tốt sẽ thoải mái cho tụi mày tự trả tiền rồi sẵn mua đồ ăn cho tao cũng được"
"Mơ đi"
Nhìn theo bóng dáng của Nhân Nhi ở phía trước, Mai Anh âm thầm đi đến sát bên cạnh Như Ý, hỏi nhỏ
"Khi nãy chị thấy trên hộp của em ghi chữ này"
"Chữ gì ạ?"
"Nhân Nhi đã mất"
"..."
"Là sao?"
----
Hoàng hôn dần buông xuống, những bóng cây cao to rậm rạp quanh lối đi in hằn trên mặt đất với đủ loại hình thù kì dị, tiếng lá cây chạm vào nhau cùng cơn gió mát lạnh thổi đến
Trên chiếc xe đạp điện do đi chơi cả buổi mà hết pin của mình, Nhân Nhi đạp chầm chậm trên đường mòn, trong đầu cô không ngừng tưởng tượng những thứ cô sắp nhận được
Bánh kem Papa làm, cari Daddy làm, Tứ có thể sẽ cùng Ngũ và Thất làm đồ handmade như năm trước, Nhị Tam và Lục sẽ tặng quà bất ngờ như mọi khi, nhớ năm trước ba em ấy cùng nhau tặng gấu bông zombie boy nhìn cực ngầu, năm trước nữa thì tặng kẹo ngón tay với vỏ giòn vị cam cùng máu làm từ mứt dâu cực kì kíƈɦ ŧɦíƈɦ
Dù sao thì, mình thật không thể đợi được để nhìn thấy bọn họ
Đặt xe vào kho, cô nhanh chóng chạy lên trước đẩy cửa vào
"Két"
"Con về rồi đây!"
Tiếng nói của cô vang vọng khắp sảnh nơi bị bóng tối bao trùm lấy, ánh trăng từ phía ngoài cửa rọi xuống mội mảng âm u trong căn nhà
Nhân Nhi bật đèn lên, tìm khắp mọi ngõ ngách, thậm chí lục tung cả nhà vệ sinh
Không có lấy một bóng người
Cả căn nhà rộng lớn như thế chỉ có duy nhất tồn tại một mình cô
"Mọi người...đâu rồi?"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương