Định Mệnh Cho Ta Gặp Nhau
-
Chương 2: Em gái...Anh yêu em?!
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Một ngày mới lại bắt đầu. Thành phố hiện lên trước mắt hắn dẩn biến màu trong bước chuyển huyền ảo của rạng đông. Tầng tầng, lớp lớp bụi hồng trùm khắp không gian như thoa phấn lên những toà nhà cao tầng. Ngôi nhà hắn trông như một tòa lâu đài nguy nga, diễm lệ nhưng không kém phần lạnh lẽo, cô độc.
Hắn giống như một con robot , sống theo một lập trình có sẵn. Từ nhỏ hắn đã được dạy, tình yêu thương là thứ không được phép tồn tại trong cuộc sống của hắn - hắn phải sống , phải học , phải gượng ép bản thân làm những điều mình không thích để trở thành người thừa kế sáng giá của tập đoàn mà ba hắn tạo dựng. Một cái máy có thể cảm nhận được tình yêu thương giả tạo của con người.
Thật kinh tởm!
Cuộc sống tự do, được quan tâm chân thành từ gia đình, được chăm sóc kĩ lưỡng từ người mình yêu. Cái mà ta thường gọi là cuộc sống bình thường lại là ước mơ của hắn. Ở thiên đường, có lẽ mẹ của hắn đang đau khổ vì không thể bảo vệ được hắn, khiến hắn phải sống trong vỏ bọc một con người lạnh lùng, vô cảm .
--------------------------------------------------------------------------------------
Hắn bước vào lớp, trong phút chốc đã trở thành tâm điểm của mọi sự chú ý. Hắn mang trong mình vẻ lạnh lùng đến băng giá thế kia mà - một con người tưởng chừng hoàn hảo.
Thế nhưng...
Những tiếng "zzzzzzzzzzz" được phát ra từ chỗ hắn. Nó quay sang bên cạnh. Ôi trời ơi, Hoàng Thiên đang ngủ... Một con người mà cả nam lẫn nữ đều mơ ước đang ngủ gật kìa. Tuy đã thấy cảnh này nhiều lần rồi mà nó vẫn thấy thậy khó tin.
Với nó, đây là hành động tiêu biểu của sự lười biếng. Còn các nữ sinh khác, họ xem đây là sức hấp dẫn không thể cưỡng lại được. Cậu ta... Thật dễ khiến người ta chết mê chết mệt mà.
Năm phút trôi qua, nó vẫn nhìn hắn. Mười phút kế tiếp, mắt nó vẫn không rời hắn. Rồi mười lăm phút, thậm chí hai mươi phút, đôi đồng tử chỉ yên vị một chỗ. Chẳng quan tâm giáo viên đang giảng đến phần nào. Nó thật sự đã bị hắn cuốn hút.
Phía sau nó, có một chàng hoàng tử chăm chăm nhìn nó, trong lòng đau đớn, đố kỵ. Hoàng tử muốn dành lấy nó.
Đã bao lần anh ta tự nhủ với lòng mình hãy loại bỏ hình ảnh của nó đi, nhưng không được, nó khắc quá sâu. Anh yêu nó?!... Anh yêu nó đến mất lí trí... Nhưng nó nào biết. Hằng đêm, anh đều mơ về nó - người con gái phải chịu những lời xỉ vả từ mẹ anh. Anh muốn ngăn cản, muốn chạy đến ôm nó, cùng nó chạy đi thật xa... Một nơi nào đó... Một nơi chỉ có nó và anh, nhưng... Như có lực đẩy, anh không thể đến gần nó, chỉ có thể đứng nhìn từ xa.
"Con phải làm sao? Chúa ơi! Xin người hãy mách bảo cho con. Con sắp chịu không nổi nữa rồi"- Anh vẫn luôn cầu xin Chúa như thế.
Cho dù anh có yêu nó đến điên dại thì... Anh em một nhà không thể cưới nhau. Tuy không cùng dòng máu, nhưng nó đã mang họ Lâm - Lâm Hạ Trang.
Trong lớp, đang có hai con người đang rối bời cùng hàng loạt cảm xúc.
Tình yêu... Có thể khiến người ta mù quáng, nhưng anh chấp nhận sự mù quáng để yêu nó... Vậy... Anh ngu ngốc hay dũng cảm?
Một ngày mới lại bắt đầu. Thành phố hiện lên trước mắt hắn dẩn biến màu trong bước chuyển huyền ảo của rạng đông. Tầng tầng, lớp lớp bụi hồng trùm khắp không gian như thoa phấn lên những toà nhà cao tầng. Ngôi nhà hắn trông như một tòa lâu đài nguy nga, diễm lệ nhưng không kém phần lạnh lẽo, cô độc.
Hắn giống như một con robot , sống theo một lập trình có sẵn. Từ nhỏ hắn đã được dạy, tình yêu thương là thứ không được phép tồn tại trong cuộc sống của hắn - hắn phải sống , phải học , phải gượng ép bản thân làm những điều mình không thích để trở thành người thừa kế sáng giá của tập đoàn mà ba hắn tạo dựng. Một cái máy có thể cảm nhận được tình yêu thương giả tạo của con người.
Thật kinh tởm!
Cuộc sống tự do, được quan tâm chân thành từ gia đình, được chăm sóc kĩ lưỡng từ người mình yêu. Cái mà ta thường gọi là cuộc sống bình thường lại là ước mơ của hắn. Ở thiên đường, có lẽ mẹ của hắn đang đau khổ vì không thể bảo vệ được hắn, khiến hắn phải sống trong vỏ bọc một con người lạnh lùng, vô cảm .
--------------------------------------------------------------------------------------
Hắn bước vào lớp, trong phút chốc đã trở thành tâm điểm của mọi sự chú ý. Hắn mang trong mình vẻ lạnh lùng đến băng giá thế kia mà - một con người tưởng chừng hoàn hảo.
Thế nhưng...
Những tiếng "zzzzzzzzzzz" được phát ra từ chỗ hắn. Nó quay sang bên cạnh. Ôi trời ơi, Hoàng Thiên đang ngủ... Một con người mà cả nam lẫn nữ đều mơ ước đang ngủ gật kìa. Tuy đã thấy cảnh này nhiều lần rồi mà nó vẫn thấy thậy khó tin.
Với nó, đây là hành động tiêu biểu của sự lười biếng. Còn các nữ sinh khác, họ xem đây là sức hấp dẫn không thể cưỡng lại được. Cậu ta... Thật dễ khiến người ta chết mê chết mệt mà.
Năm phút trôi qua, nó vẫn nhìn hắn. Mười phút kế tiếp, mắt nó vẫn không rời hắn. Rồi mười lăm phút, thậm chí hai mươi phút, đôi đồng tử chỉ yên vị một chỗ. Chẳng quan tâm giáo viên đang giảng đến phần nào. Nó thật sự đã bị hắn cuốn hút.
Phía sau nó, có một chàng hoàng tử chăm chăm nhìn nó, trong lòng đau đớn, đố kỵ. Hoàng tử muốn dành lấy nó.
Đã bao lần anh ta tự nhủ với lòng mình hãy loại bỏ hình ảnh của nó đi, nhưng không được, nó khắc quá sâu. Anh yêu nó?!... Anh yêu nó đến mất lí trí... Nhưng nó nào biết. Hằng đêm, anh đều mơ về nó - người con gái phải chịu những lời xỉ vả từ mẹ anh. Anh muốn ngăn cản, muốn chạy đến ôm nó, cùng nó chạy đi thật xa... Một nơi nào đó... Một nơi chỉ có nó và anh, nhưng... Như có lực đẩy, anh không thể đến gần nó, chỉ có thể đứng nhìn từ xa.
"Con phải làm sao? Chúa ơi! Xin người hãy mách bảo cho con. Con sắp chịu không nổi nữa rồi"- Anh vẫn luôn cầu xin Chúa như thế.
Cho dù anh có yêu nó đến điên dại thì... Anh em một nhà không thể cưới nhau. Tuy không cùng dòng máu, nhưng nó đã mang họ Lâm - Lâm Hạ Trang.
Trong lớp, đang có hai con người đang rối bời cùng hàng loạt cảm xúc.
Tình yêu... Có thể khiến người ta mù quáng, nhưng anh chấp nhận sự mù quáng để yêu nó... Vậy... Anh ngu ngốc hay dũng cảm?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook