Định Mệnh Cho Ta Đến Bên Nhau
-
C1: Gặp lại cố nhân
Chát
Trong căn phòng rộng lớn và sang trọng tiếng chát oan nghiệt van lên trước cú ngã đau đớn của người con gái. Lâm Lệ Khiết mở to hai mắt nhìn trừng trừng hai con người đang âu yếm nhau trước mặt mà lòng đau như cắt.
Vài tiếng trước Lâm Lệ Khiết nhận được một tin nhắn ẩn danh hẹn cô đến khách sạn. Dòng tin nhắn không hiển thị tên người gửi chỉ có mỗi nội dung khó hiểu:
- Mười giờ tối, khách sạn Lãnh Thị bí mật đang chờ cô.
Dòng tin nhắn ngắn ngủi vỏn vẹn vài từ nhưng làm dấy lên trong lòng Lâm Lệ Khiết vô số nghi vấn. Người đã gửi tin nhắn là ai? Bí mật là bí mật gì? Và họ có mục đích gì mà lại gửi tin nhắn như thế? Tất cả hiểu lầm và nghi vấn sẽ không thể nào gỡ bỏ nếu không tìm hiểu, nghĩ là làm nhìn đồng hồ trên tường đã điểm con số 9h30 phút tối, Lâm Lệ Khiết đứng dậy bước tới tue quần áo cạnh giường thay đồ chuẩn bị đến khách sạn.
Lâm Lệ Khiết đến khách sạn vào đúng 10h tối không hề lệch một giây so với thời gian đã định. Ngay khi cô không biết phải làm gì thì bỗng từ xa có một bóng dáng thân quen đang đứng đợi thang máy. Người đằng kia là bạn trai của cô nhưng đứng cạnh anh ta hiện tại không phải cô mà lại là một người phụ nữ khác. Thấy cảnh tượng này Lâm Lệ Khiết đã thông suốt một nửa, vì để khắng định suy đoán của bản thân cô quyết định đi theo hai người họ.
Đứng trước cửa phòng Lâm Lệ Khiết như chết lặng khi nghe thấy những thanh âm đồi trụy phát ra từ bên trong. Những tiếng la như xé toạc cả dãy hành lang an tĩnh, không còn nghi ngờ gì nữa bạn trai của cô đã ngoại tình. Lâm Lệ Khiết nắm chặt hai tay khiến móng tay đâm vào da thịt đến ửng đỏ, cô tức giận xong vào phòng chỉ thẳng tay vào mặt tra nam mắng:
- Lãnh Tử Kỳ, anh hay lắm! Vậy mà dám phản bội tôi.
Lãnh Tử Kỳ nhìn thấy Lâm Lệ Khiết thì chẳng mảy may quan tâm như chỉ đang nhìn vào không khí. Anh ta đứng dậy đưa tay với lấy chiếc quần dài vừa quăng xuống đất rồi tiến lại trước mặt Lâm Lệ Khiết cười đểu nói:
- Cô phát hiện ra rồi à? Vậy tôi cũng không cần phải giấu diếm làm gì nữa. Nói luôn cho cô biết, người tôi yêu người tôi muốn cưới làm vợ là Tiểu Vũ không phải cô.
Nghe thấy lời này trái tim Lâm Lệ Khiết như bị ai bóp chặt đau đến nghẹt thở, hóa ra người đàn ông cô hết lòng yêu thương lại là con người bội bạc như vậy. Nhìn nụ cười giễu cợt của cô gái đứng cạnh anh ta Lâm Lệ Khiết đã hiểu, thì ra chỉ mình cô là con ngốc. Người gửi tin nhắn cho cô không ai khác chắc chắn là Diêu Tịnh Vũ, nhìn nụ cười hả hê của cô ta thì không cần xác nhận cũng biết. Lâm Lệ Khiết thở hắc ra một cái rồi lại hít vào một hơi, xem ra mối quan hệ này cũng không còn gì luyến tiếc nữa. Lệ Khiết cười khẩy một cái rồi nói:
- Được thôi, anh không muốn tôi cũng chẳng cưỡng cầu làm gì để tránh sau này phải hối hận. Nhưng Lãnh Tử Kỳ tôi muốn anh nhớ một điều, hôm nay là tôi đá anh chứ không phải anh đá tôi nghe rõ chưa hả. Tôi không cần cái loại cặn bã như anh làm bạn trai, anh không xứng đáng với những gì tôi đã trao đi. Đồ tồi!
Sau câu nói ấy chính là cái tát đau điếng của Lãnh Tử Kỳ giáng xuống, Lâm Lệ Khiết ngồi bệt trên sàn với gò má ửng đỏ nóng rát. Tuy nhiên cô không vì thế mà nhụt chí, Lâm Lệ Khiết thu lại ánh mắt trừng to của mình rồi đứng dậy một cách dứt khoác. Cô không nói gì chỉ bỏ lại cho đôi tra nam tiện nữ nụ cười đầy sự khinh thường rồi đi mất.
Rời khỏi khách sạn cũng là lúc trời đổ cơn mưa, Lâm Lệ Khiết lang thang dưới cơn mơ với tâm trạng vô định. Tại sao ông trời lại đối xử bất công với cô như thế? Tại sao cô không bao giờ được trọn vẹn? Nước mắt Lâm Lệ Khiết hòa vào nước mưa, cơ thể cô lững thững đi dưới cơn mơ lạnh như mất hết cảm giác. Điều làm cô đau nhất không phải là bị đánh mà là tình cảm của cô bị nhạo bán. Bạn trai cùng với bạn thân phản bội mình còn gì đau hơn thế?
Người phản bội cô là bạn trai cô, người nhẫn tâm cướp mất bạn trai cô lại là bạn thân cô. Thật nực cười! Quả nhiên người không được yêu là người chịu thiệt, nghĩ rồi Lâm Lệ Khiết cười tự giễu cho chính số phận cuộc đời mình. Cô từ nhỏ đã lớn lên trong gia đình danh giá, mọi thứ cô đều có thể dễ dàng có được duy chỉ có tình yêu là không. Đang mãi chìm đắm trong suy nghĩ bân quơ thì bỗng từ xa một chiếc Audi màu đen chạy lại, chiếc xe dừng trước mặt Lâm Lệ Khiết.
Kính xe hạ xuống bên trong là một người đàn ông, khi người đàn ông hạ mắt kính đang đeo xuống thì lập tức làm Lâm Lệ Khiết chết đứng. Lãnh Dạ Thần! Thật sự là Lãnh Dạ Thần, người đàn ông cả cuộc đời cô không bao giờ muốn gặp lại. Lãnh Dạ Thần nhìn Lâm Lệ Khiết, đôi mắt anh xa xăm và buồn rười rượi. Lãnh Dạ Thần bước xuống xe, anh cầm ô đi đến bên cô gái nhỏ đang bị mưa váy ướt. Bàn tay anh nhanh chóng nhấc bổng cô lên rồi đưa vào xe trú.
Ngồi trong xe Lâm Lệ Khiết không nói gì, ánh mắt cô tối tăm mù mịt như không thể nhìn thấy dù là một chút ánh sáng. Môi cô nhếch lên cười nhạt hỏi:
- Lãnh tướng quân đến đây là để nhìn thấy tôi nhếch nhác và thảm hại đến mức nào sao?
Nghe Lâm Lệ Khiết hỏi người đàn ông không trả lời, gương mặt anh vẫn lãnh đạm như cũ nhưng ánh mắt rung rinh. Lặng lẽ lấy khăn choàng qua người Lâm Lệ Khiết Lãnh Dạ Thần nói:
- Tôi đến để đón em!
- Đón tôi? Tôi không dám nhận.
- Khiết Khiết, tôi tin trong lòng em bây giờ nhất định rất khó chịu. Nếu em muốn trả thù họ, tôi sẽ giúp.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook