Định Mệnh Cái Đầu Anh!
-
Chương 14
An Hạ ngồi trên ghế sofa sờ cái bụng căng phồng của mình. Dương từ trong nhà bếp mang ra một đĩa trái cây được cắt tỉa tỉ mỉ. Cảm giác được cái nhìn nóng rực của An Hạ, anh liền nhìn qua, An Hạ nhìn anh với đôi mắt long lanh như anh là người hùng của cô. Ôi cái cảm giác được hâm mộ này thật tốt mà.
Nhìn anh đi, nhìn anh đi, hâm mộ anh đi.
“Anh….” An Hạ nũng nịu một tiếng, Dương nghe mà mềm nhũn cả người. Như đang chết trong hủ mật.
“Anh có thuốc giúp tiêu bụng không?” Sao lúc này em lại giống Leo thế chứ? Chỉ giỏi sát phong cảnh! Nhưng không sao, em cứ việc sát, anh sẽ tạo “phong cảnh”.
“Có, đợi chút anh đi lấy cho em.” Dương chạy lại hộp y tế, lấy ra một viên kẹo hồng.
“Em nhai đi, để anh đi lấy nước.” Anh lại chạy đi rót một ly nước. Đợi An Hạ uống xong Dương ngồi xuống xoa xoa bụng của cô.
“Ai biểu em ăn cho lắm vào!”
“Anh chê em ăn nhiều chứ gì?” Con mèo liền lập tức xù lông. “Ý của anh là em không phải ăn ráng đâu.”
“Tại anh nấu ăn ngon mà…” A, con mèo dịu xuống rồi.
Nghe vậy mũi Dương lại cao lên thêm 2 mét. Mặt hất lên tận trời cao. Anh nhéo nhẹ mũi An Hạ làm cô rên một tiếng khe khẽ. Cả người Dương liền bừng cháy. Đang yên lành tự nhiên Dương đứng phắt dậy làm An Hạ hết hồn. Cô nhìn anh, lúc này Dương mới hơi mất tự nhiên nói “ Tí nữa anh có tiết, thôi anh đi tắm đã.”
Bình thường Dương cũng hay tắm vào giờ này nên An Hạ cũng chẳng lạ lùng gì nữa. Dương bước nhanh vào phòng ngủ thầm nghĩ anh đang tuổi thanh niên nên chuyện này cũng là sinh lý bình thường thôi mà.
Anh cũng muốn nhưng mà An Hạ còn nhỏ cơ thể cô phát triển chưa được toàn diện, để cô uống thuốc có tác dụng phụ thì anh không nỡ, mà xài bao [ chắc ai cũng biết chớ? BCS á] thì không chắc chắn sẽ được bảo vệ hoàn toàn.
Không phải anh không muốn chịu trách nhiệm, mà là hai đứa còn quá trẻ lại chưa có nghề nghiệp đàng hoàng, hai đứa cưới nhau về có mà ăn cám à?
Nếu buộc cô vào hôn nhân sớm cũng tốt. Cũng không sao, anh đây chẳng dư gì ngoài “xiền”. Khà khà ψ(`∇´)ψ, cái này anh phải suy nghĩ lại. Nhưng mà tạm thời anh phải chịu tắm nước lạnh vài năm. Trời ơi, đồ ăn trước mắt mà ăn không được!
Ngoài này thì mèo lười đang tranh thủ gọi điện cho ba mẹ. Từ ngày anh hai đi làm ở công ty, ba cô cũng chẳng thèm đoái hoài gì mà quẳng công ty sang cho anh hai. Ông vốn chẳng quan tâm công ty lớn mạnh hay là đi xuống như mọi việc chẳng liên quan đến ông. Ông chỉ thích cùng mẹ cô đi hết nơi này đến chỗ kia.
An Hạ nhấp chuột vào nút gọi, chuông reo được ba tiếng liền có người bắt máy. Không lâu sau trên màn hình hiện ra khuôn mặt phong độ của người đàn ông gần 60. Ông cười híp cả mắt, mặt gần webcam đến nỗi có thể thấy từng lỗ chân lông của ông.
“Con gái, con đang làm gì vậy? Ủa, con đang ở nhà đứa nào vậy? Thằng nào! Thằng nào rinh con gái tao về nhà nó!” Trên màn hình có thể thấy những đường gân trên trán. Chết! Cô quên mất là mình đang ở nhà của Dương. Ăn ngon là tai hại mà, làm cô quên hết mọi thứ.
“Ba, chỗ này nhà bạn con mà. Thằng nào ở đâu ra hả ba.”
“Con tưởng ai đẻ con ra? Từng nước đi của con ba đều biết. Nhìn mặt con là biết! Không, ba có bị che mắt mà nghe con nói cũng biết con nghĩ gì.” Ông vừa nói xong một cái gối bay tới mặt ông. Vì ham nói chuyện nên ông không hề chú ý mà bị knock out! An Hạ có thể nghe ra được giọng của mẹ cô.
“Ông có im đi không? Ở đó mà còn phân tích! Con nó cũng có cuộc sống của nó! Ông xía vào chuyện của tụi nhỏ làm gì! Già mà không nên nết. Tắt máy, đi ngủ! Ông nói chuyện to quá sao tôi ngủ được!” Bà nằm xuống giường lại và quay lưng về phía ông “ Lão già nhiều chuyện!”
“Con gái ơi thôi sáng mai ba gọi cho con. Bái bai!” Không đợi cô nói gì ông đã dập máy. An Hạ nhìn xuống điện thoại của mình.
Chị mẹ: (*¯︶¯*)mẹ giúp con rồi nhá. Thôi mẹ đi ngủ đây.
Cô bật cười to. Dương đang đi ngang qua ghế sofa thấy vậy thì cuối người xuống đọc, nhưng anh chẳng hiểu gì. An Hạ quay sang nhìn gương mặt chỉ cách mình vài cen-ti-mét. Cô kể lại chuyện hồi nãy. Dương rướn người hôn chụt lên môi cô.
“Tiểu quỷ lắm chiêu!” Anh sủng nịnh nói. An Hạ ôm cổ của anh để anh nhấc cả người cô lên. Anh vòng tay sang ôm cả người cô sát vào mình, còn An Hạ thì dùng cả hai chân ôm hông anh như gấu koala. Mặt của cô úp vào ngực của Dương. Thầm nghĩ có người yêu cao thật tốt!
“Sao anh chưa thay đồ?” Dương chở trần phía trên, phía dưới thì chỉ cuốn khăn trắng. Không trả lời cô, anh nảy người cô lên một chút để đối diện với mặt của cô làm An Hạ sợ điếng cả người.
Tay anh vòng xuống mông cô để đỡ lên, như là bế em bé. Anh áp sát vào hôn cô. Nụ hôn trêu đùa. Dương cố gắng nạy răng của cô ra mà không được. Anh liền trực tiếp bóp nhẹ mông cô một cái. Thừa dịp đưa lưỡi vào trong miệng cô.
Sau khi hôn xong thì An Hạ đã cạn kiệt sức lực kê đầu lên vai của Dương. Hai người đang ngồi trên ghế sofa thở không ra hơi. Hơi thở của An Hạ phà vào cổ của Dương khiến anh ngứa ngáy không thôi.
Nhưng cô còn không biết điều mà nói “Anh ơi, sao em thấy cái gì đó cấn dưới mông.” Đợi hoài mà không nghe thấy câu trả lời. Chỉ thấy cái gì đó dưới mông càng to hơn. Lúc này cô mới hiểu ra. Trong phòng chỉ toàn không khí mập mờ.
“Anh có cần em giúp không?” Cô lấy tay chọt chọt chỗ đó. Dương cảm thấy mình sắp chết rồi. Mồ hôi trán không ngừng chảy ra. Khó khăn lắm anh mới nói với cô.
“Em đừng có mà đùa với lửa, em dập không nổi đâu.” An Hạ không biết tốt xấu mà trực tiếp lấy tay áp lên thử. Vì anh chưa mặc quần lót nên cảm giác khá là rõ ràng. Dương lại run lên. Anh nhấc người An Hạ sang một bên mà chạy vào phòng tắm thêm lần nữa. Ở đây chút nữa anh kiềm không nổi.
An Hạ ngồi trên ghế sofa cười ngặt ngẽo.
--- ------ ------ ------ ------ ---
Chắc mọi người đang thắc mắc Leo ở đâu chứ gì? Tôi quăng nó vào thư phòng rồi. Cho nó lang thang ngoài đây thì chỉ giỏi sát phong cảnh chứ làm được gì đâu.
-Dương
Leo- con chó bị chủ quăng sau khi hết giá trị lợi dụng.
Nhìn anh đi, nhìn anh đi, hâm mộ anh đi.
“Anh….” An Hạ nũng nịu một tiếng, Dương nghe mà mềm nhũn cả người. Như đang chết trong hủ mật.
“Anh có thuốc giúp tiêu bụng không?” Sao lúc này em lại giống Leo thế chứ? Chỉ giỏi sát phong cảnh! Nhưng không sao, em cứ việc sát, anh sẽ tạo “phong cảnh”.
“Có, đợi chút anh đi lấy cho em.” Dương chạy lại hộp y tế, lấy ra một viên kẹo hồng.
“Em nhai đi, để anh đi lấy nước.” Anh lại chạy đi rót một ly nước. Đợi An Hạ uống xong Dương ngồi xuống xoa xoa bụng của cô.
“Ai biểu em ăn cho lắm vào!”
“Anh chê em ăn nhiều chứ gì?” Con mèo liền lập tức xù lông. “Ý của anh là em không phải ăn ráng đâu.”
“Tại anh nấu ăn ngon mà…” A, con mèo dịu xuống rồi.
Nghe vậy mũi Dương lại cao lên thêm 2 mét. Mặt hất lên tận trời cao. Anh nhéo nhẹ mũi An Hạ làm cô rên một tiếng khe khẽ. Cả người Dương liền bừng cháy. Đang yên lành tự nhiên Dương đứng phắt dậy làm An Hạ hết hồn. Cô nhìn anh, lúc này Dương mới hơi mất tự nhiên nói “ Tí nữa anh có tiết, thôi anh đi tắm đã.”
Bình thường Dương cũng hay tắm vào giờ này nên An Hạ cũng chẳng lạ lùng gì nữa. Dương bước nhanh vào phòng ngủ thầm nghĩ anh đang tuổi thanh niên nên chuyện này cũng là sinh lý bình thường thôi mà.
Anh cũng muốn nhưng mà An Hạ còn nhỏ cơ thể cô phát triển chưa được toàn diện, để cô uống thuốc có tác dụng phụ thì anh không nỡ, mà xài bao [ chắc ai cũng biết chớ? BCS á] thì không chắc chắn sẽ được bảo vệ hoàn toàn.
Không phải anh không muốn chịu trách nhiệm, mà là hai đứa còn quá trẻ lại chưa có nghề nghiệp đàng hoàng, hai đứa cưới nhau về có mà ăn cám à?
Nếu buộc cô vào hôn nhân sớm cũng tốt. Cũng không sao, anh đây chẳng dư gì ngoài “xiền”. Khà khà ψ(`∇´)ψ, cái này anh phải suy nghĩ lại. Nhưng mà tạm thời anh phải chịu tắm nước lạnh vài năm. Trời ơi, đồ ăn trước mắt mà ăn không được!
Ngoài này thì mèo lười đang tranh thủ gọi điện cho ba mẹ. Từ ngày anh hai đi làm ở công ty, ba cô cũng chẳng thèm đoái hoài gì mà quẳng công ty sang cho anh hai. Ông vốn chẳng quan tâm công ty lớn mạnh hay là đi xuống như mọi việc chẳng liên quan đến ông. Ông chỉ thích cùng mẹ cô đi hết nơi này đến chỗ kia.
An Hạ nhấp chuột vào nút gọi, chuông reo được ba tiếng liền có người bắt máy. Không lâu sau trên màn hình hiện ra khuôn mặt phong độ của người đàn ông gần 60. Ông cười híp cả mắt, mặt gần webcam đến nỗi có thể thấy từng lỗ chân lông của ông.
“Con gái, con đang làm gì vậy? Ủa, con đang ở nhà đứa nào vậy? Thằng nào! Thằng nào rinh con gái tao về nhà nó!” Trên màn hình có thể thấy những đường gân trên trán. Chết! Cô quên mất là mình đang ở nhà của Dương. Ăn ngon là tai hại mà, làm cô quên hết mọi thứ.
“Ba, chỗ này nhà bạn con mà. Thằng nào ở đâu ra hả ba.”
“Con tưởng ai đẻ con ra? Từng nước đi của con ba đều biết. Nhìn mặt con là biết! Không, ba có bị che mắt mà nghe con nói cũng biết con nghĩ gì.” Ông vừa nói xong một cái gối bay tới mặt ông. Vì ham nói chuyện nên ông không hề chú ý mà bị knock out! An Hạ có thể nghe ra được giọng của mẹ cô.
“Ông có im đi không? Ở đó mà còn phân tích! Con nó cũng có cuộc sống của nó! Ông xía vào chuyện của tụi nhỏ làm gì! Già mà không nên nết. Tắt máy, đi ngủ! Ông nói chuyện to quá sao tôi ngủ được!” Bà nằm xuống giường lại và quay lưng về phía ông “ Lão già nhiều chuyện!”
“Con gái ơi thôi sáng mai ba gọi cho con. Bái bai!” Không đợi cô nói gì ông đã dập máy. An Hạ nhìn xuống điện thoại của mình.
Chị mẹ: (*¯︶¯*)mẹ giúp con rồi nhá. Thôi mẹ đi ngủ đây.
Cô bật cười to. Dương đang đi ngang qua ghế sofa thấy vậy thì cuối người xuống đọc, nhưng anh chẳng hiểu gì. An Hạ quay sang nhìn gương mặt chỉ cách mình vài cen-ti-mét. Cô kể lại chuyện hồi nãy. Dương rướn người hôn chụt lên môi cô.
“Tiểu quỷ lắm chiêu!” Anh sủng nịnh nói. An Hạ ôm cổ của anh để anh nhấc cả người cô lên. Anh vòng tay sang ôm cả người cô sát vào mình, còn An Hạ thì dùng cả hai chân ôm hông anh như gấu koala. Mặt của cô úp vào ngực của Dương. Thầm nghĩ có người yêu cao thật tốt!
“Sao anh chưa thay đồ?” Dương chở trần phía trên, phía dưới thì chỉ cuốn khăn trắng. Không trả lời cô, anh nảy người cô lên một chút để đối diện với mặt của cô làm An Hạ sợ điếng cả người.
Tay anh vòng xuống mông cô để đỡ lên, như là bế em bé. Anh áp sát vào hôn cô. Nụ hôn trêu đùa. Dương cố gắng nạy răng của cô ra mà không được. Anh liền trực tiếp bóp nhẹ mông cô một cái. Thừa dịp đưa lưỡi vào trong miệng cô.
Sau khi hôn xong thì An Hạ đã cạn kiệt sức lực kê đầu lên vai của Dương. Hai người đang ngồi trên ghế sofa thở không ra hơi. Hơi thở của An Hạ phà vào cổ của Dương khiến anh ngứa ngáy không thôi.
Nhưng cô còn không biết điều mà nói “Anh ơi, sao em thấy cái gì đó cấn dưới mông.” Đợi hoài mà không nghe thấy câu trả lời. Chỉ thấy cái gì đó dưới mông càng to hơn. Lúc này cô mới hiểu ra. Trong phòng chỉ toàn không khí mập mờ.
“Anh có cần em giúp không?” Cô lấy tay chọt chọt chỗ đó. Dương cảm thấy mình sắp chết rồi. Mồ hôi trán không ngừng chảy ra. Khó khăn lắm anh mới nói với cô.
“Em đừng có mà đùa với lửa, em dập không nổi đâu.” An Hạ không biết tốt xấu mà trực tiếp lấy tay áp lên thử. Vì anh chưa mặc quần lót nên cảm giác khá là rõ ràng. Dương lại run lên. Anh nhấc người An Hạ sang một bên mà chạy vào phòng tắm thêm lần nữa. Ở đây chút nữa anh kiềm không nổi.
An Hạ ngồi trên ghế sofa cười ngặt ngẽo.
--- ------ ------ ------ ------ ---
Chắc mọi người đang thắc mắc Leo ở đâu chứ gì? Tôi quăng nó vào thư phòng rồi. Cho nó lang thang ngoài đây thì chỉ giỏi sát phong cảnh chứ làm được gì đâu.
-Dương
Leo- con chó bị chủ quăng sau khi hết giá trị lợi dụng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook